Câu chuyện bắt đầu như thế này:
Sau đó là:
Tiếp theo là:
Câu chuyện có thể coi như là chấm dứt ở đây nhưng vì:
1/
2/
Nên tôi xin phép viêt tiếp như sau:
Ngay sau khi các báo mạng đưa tin về một cô bé đàn giỏi tên Minh Châu, có lẽ do thói quen "bệnh nghề nghiệp" và phần cũng là do đây là một cô bé (đa phần những học sinh nổi trội trong âm nhạc thường là Nam - đặc biệt là với bộ môn piano vì nó đòi hỏi thể lực và sức khỏe rất nhiều!) nên tôi tò mò tìm nghe và tìm hiểu đôi ba điều về cô bé này!
Tôi được biết gia đình em vốn là "bàng môn ngoại đạo" chứ không phải gia đình "âm nhạc nhà nòi" nhưng do thiên bẩm của em và thương con nên đã tạo mọi điều kiện cho cháu được tiếp cận với bộ môn piano
Tôi thực sự trân trọng và mừng cho cô bé này bởi vì bản thân tôi hồi bé khi đi học không được may mắn như vậy!
Sau khi nghe một số những bài đánh của cô bé, quả thật mà nói, tôi không chối là cô bé đáng tốt nhưng với sự cảm nhận cảm nhận của bản thân, tôi không thích tiếng đàn của cô bé.
Như đã nói ở trên, "Âm nhạc là sự cảm nhận âm thanh của mỗi người không thể đem chuẩn của mình để áp cho người khác và ngược lại"
Tuy nhiên
qua cách tiếp thu rất cầu thị của phụ huynh của cô bé cũng như trước những tố chất đặc biệt quý hiếm của cô tôi thấy mình sẽ có lỗi nếu không thẳng thắn nói ra suy nghĩ này!
Có thể suy nghĩ của tôi trái chiều với những gì gia đình cô bé cảm nhận hoặc thầy cô của cô bé đã "cho" cô từ trước đến nay, nhưng với kinh nghiệm trong nghề cũng như trong bộ môn piano tôi xin phép được chia sẻ những suy nghĩ rất thực của mình mong gia đình của bé lắng nghe và tự điều chỉnh lại nếu có thể.
Cũng xin nói thêm, sự thật là ở thành phố Hồ Chí Minh cách đây 15 năm cũng có một trường hợp khá tương tự là một cháu bé được coi như thần đồng xuất chúng cũng được giải cũng được tung hê rất nhiều nhưng có lẽ một phần do gia đình không hiểu biết nhiều về âm nhạc, cộng thêm thầy cô cũng có lỗi là đã tung hê em, đưa em tiếp cận quá sớm với truyền thông, để rồi sau đôi ba năm lừng lẫy, em lẳng lặng rút lui không kèn không trống khỏi sự nghiệp piano: Vì em không thể đi tiếp được nữa! Thật là đáng tiếc!
Tôi đã nghe tất cả các tác phẩm Minh Châu đánh trên Youtube từ năm 6 tuổi cho tới gần đây nhất cảm nhận của tôi là:
+ Cô bé có trí nhớ bài tốt
+ khả năng luyện tập chỉn chu
+ thể lực tốt nên có thể tham gia nguyên cả 1 chủ đề thi và đánh song suốt, không vấp váp
+ Nếu đơn thuần chỉ xét về mặt kỹ thuật mà thôi, với một cô bé 6 tuổi, 7 tuổi hay 12 tuổi thì cho đến nay không có gì để chê trách, tất cả những gì Minh Châu làm được đều đáng ca ngợi và trân trọng!
Tuy nhiên có một điểm rất quan trọng mà tôi thấy dường như thầy cô cũng như gia đình và những người xung quanh không để ý tới là tiếng đàn của Minh Châu rất khô khan chỉ nặng phần đánh! Đánh đàn đơn thuần, chứ không phải Biểu diễn một tác phẩm.
Nói nôm na là Minh Châu đánh đàn chứ không chơi đàn!
Rất thật lòng mà nói để đưa ra kết luận ở trên tôi đã cố gắng nghe hết và đầy đủ những gì Minh Châu đã đánh và upload trên youtube bởi vì không thể nói khi không nghe hết hoặc nghe hết mà không trọn vẹn cả bài.
Tôi sẽ phân tích từ từ từng bước, nhưng trước nhất là tôi phân tích và chứng minh ngay tác phẩm cô đánh khi lần đầu tiên đoạt giải cao nhất trong kỳ thi đó là chương 2 bản Sonatine Op. 60 No. 2 của Kuhlau " Các biến tấu về chủ đề của Rossini"
Để nghe hết và đầy đủ những gì Minh Châu đánh tôi phải hết sức cố gắng bởi vì tiếng đàn của cô không thu hút người nghe, do thiếu biểu cảm không duyên dáng và thiếu đi sự tinh tế.
Xin mọi người cùng nghe một tác phẩm do hai người biểu diễn: Minh châu và một chú bé khác (Wakasa Taro 8 tuổi học tiểu học năm lớp hai) và chúng ta có thể cảm nhận ngay là cả hai đánh đều tốt nhưng:
+ Minh Châu thiếu hẳn phần linh hồn của bản nhạc và sự tinh tế, duyên dáng tác phẩm, câu chạy thiếu đi sắc thái, nhịp thở cũng như sự thi vị của bài nhạc và có nhưng note nghe "thô" (ví dụ: 0:12" 0:14" 0:18" Lưu ý chỗ dãn câu của cô bé: 0:41".v.v ...).
In addition: những câu đánh mạnh do kỹ thuật sai (phải hạ thấp cổ tay và lắc nhẹ nhưng cô bé lại để cổ tay cao ngang bàn tay: coi ví dụ: 1:10 = 1:30" - Chú bé kia 1:40" - 1:57") làm tiếng đàn thô!
+ Trong khi chú bé này cũng ngang tuổi nhưng tíếng đàn rất ngọt ngào, truyền cảm,
duyên dáng, dễ thương lại trong sáng và phong cách thì rất đáng yêu! (ví dụ so sánh cùng một câu nhạc: 0:48" 0:52" 0:58" Lưu ý chỗ dãn câu của chú bé:
1:02" .v.v ...)! Chú bé chơi đàn!
Mong mọi người hãy cùng nghe và góp ý để xây dựng giúp cho cô bé ngày càng hoàn thiện hơn nữa bởi vì xin nhắc lại những tố chất ban đầu của Minh Châu có là đáng quý và trân trọng nếu chúng ta không có sự hướng dẫn đúng đắn thì rất thiệt thòi cho cô bé cũng như một nhân tài trong tương lai của Việt Nam!