Chuyện anh Vượng
Tôi tình cờ gặp lại anh Vượng trên bến đò Kênh Vàng. Anh là người nhận ra tôi trước, còn tôi thì nhìn mãi mới nhớ ra anh. Trông anh béo tốt, nhưng già trước tuổi với cái đầu hói bóng. Ánh mắt anh thì khác hẳn ngày xưa, nó cứ đảo sùng sục và giảo hoạt khác hẳn với vẻ nhẫn nại và hiền lành của anh mà tôi còn lưu trong ký ức. Anh mời tôi về nhà chơi để anh em hàn huyên sau hơn hai chục năm xa cách. Tôi nhận lời ngay. Từ Kênh vàng đi dăm phút xe máy là tới. Nhà anh rộng rãi, có vườn cây ao cá và giữa nhà là một cái điện thờ to đùng. Một cô gái trẻ đang lau dọn, anh hất hàm: “vợ tao đấy, kém tao 30 tuổi, nó bị câm. Rồi anh bảo: tao thôi không làm thầy lang nữa, tao chuyển nghề thầy cúng rồi.”
Vợ anh bắt gà làm cơm để anh em tôi uống rượu hàn huyên. Sau vài tuần rượu anh bắt đầu kể: “Sau khi ra tù tao bán nhà đi buôn hàng cấm. Bị bắt, tao khai tông tốc đồng bọn để giữ mạng sống. Nhờ đó tao chỉ bị năm năm. Ra tù, tao ngậm tăm trốn biệt lên miền núi. Không trốn nhanh bọn nó cắt cổ. Cuộc sống lao tù làm tao già sọm, tao bèn lấy chứng minh và giấy tờ của bố tao để trốn tránh quá khứ tù tội. Cũng may, hồi đó tao chưa làm giấy khai tử cho ông cụ. Gom ít tiền, tao thuê lại nương thuốc trên Bắc Hà hành nghề y để làm kế sinh nhai.
Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi: Ông cụ 80, Thầy lang, Bắc hà… Thôi rồi… Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Vượng hỏi: “Có một lần, trong phiên chợ, một thằng móc túi bị công an đuổi chạy gần đến anh rồi đột nhiên ngã sấp. Vụ đó anh biết không?? Anh Vượng há hốc mồm ngạc nhiên. Anh trợn mắt nhìn tôi hỏi lại: “Sao mày biết vụ đó?” Thế là tôi kể lại câu chuyện cuả sư huynh tôi về vị cao nhân kỳ bí nọ. Câu chuyện kể xong thì anh Vượng ngã lăn ra đất cười sằng sặc: “Ông cụ đó là tao đấy. Tao có định lừa đảo chúng nó đâu. Chúng nó cứ nhất mực bái tao làm sư phụ…… ặc ặc. Cái vụ thằng móc túi là do nó đá phải cái đòn gánh của tao nên ngã lộn cổ. Vụ đó tao cũng sợ lôi thôi nên chuồn gấp. Chuyện sư huynh của mày kể chả có chi tiết nào sai. Chỉ có điều… hà hà… cũng chả có chi tiết nào đúng. Ví như bay trên ngọn cây, khinh công cái khỉ gì, tao chằng sợi dây cáp qua khe núi để tụt xuống cho nhanh, đi vòng xa lắm.”
Tôi hỏi tiếp: “Còn ngủ lơ lửng giữa nhà khiến đệ tử vãi đái là sao?” Anh Vượng lại cười khà khà. “Cái đó thú thật với mày là hơi có tí lừa đảo. Tao nhìn thấy chúng nó dưới chân núi, biết ngay là chúng nó lên xin học võ. Tao bèn vào nhà xoắn cái võng lại rồi chân quấn vào đầu kia, hai tay nắm đầu dây còn lại rồi giả vờ ngáy vang. Nhà tối âm u nên bọn nó quáng gà nhìn không ra.”
Tôi hỏi tiếp: “Thế còn vụ phát chưởng làm đệ tử liệt gường?” Anh Vượng hấp háy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên giảo hoạt. “Thằng sư huynh mày định tỉ võ với tao. Nó to thế đấm phát thì.. ặc ặc, nên tao đành phải cho nó uống bột giảo mã, uống cái đó vào nhũn tay chân ngay”. Thấy tôi máy mồm định hỏi tiếp, anh chặn ngay. “Chắc mày còn lấn cấn vụ phản lão hoàn đồng? Có gì đâu: Tao cứ gà tần thuốc bắc, hà thủ ô chén đều. Tiền đã có chúng nó cấp, không trẻ ra mới là lạ. Chúng nó thấy tao trẻ ra nhanh quá nên cứ sôi sùng sục. Rồi khi nghe tao phét lác chuyện linh đơn bên Tây tạng, chúng nó ấn vào tay tao mớ tiền tướng rồi bắt tao đi tìm tiên dược cho bằng được. Biết tìm đâu ra bây giờ nên tao chuồn luôn vể đây, mua nhà, cưới vợ.”
Tôi dọa: “Em biết nhà anh rồi, lần sau em dẫn sư huynh em lên chơi với sư phụ cho vui”. Anh Vượng cười khà khà: “Dẫn nó lên đây. Tao đang muốn dạy nốt nó tuyệt chiêu đánh vào tâm lý”.
Tôi dắt xe ra về, anh tiễn tôi ra tận ngoài đường cái, kiểu đi cùng tay cùng chân của anh của anh làm tôi lại phải hỏi câu cuối: “Anh đi kiểu gì mà lạ thế?”. Anh trả lời gọn lỏn: “15 năm trong tù, tay bị còng trước bụng, đi lâu thành quen không bỏ được”.