Chú rể keo kiêt (đọc cái này mà em cười chảy nước mắt)
Tâm sự thật lòng của một mợ bên oép trẻ ranh, em đọc xong mà đau hết cả bụng, mời các cụ cùng fun.
... Nhân đây em cũng góp vui vài câu chuyện của em.
Chàng 1: nhà giàu, con một nhé, chị gái là Việt Kiều Úc, nhà mặt phố luôn. Hơn em 3t Lúc em quen chàng thì em còn đang đi học nên đi xe đạp, chàng cũng thế. Sau này thì chị chàng đi Úc nên chàng đc đi con SH của chị, oai lắm ạ. Tình iu xì tin nên ngày đó em thích ăn kẹo mút Chuppa-Chups ấy 1,5k/cái, ngày nào em cũng mua chục cái để ăn cho sướng mồm. Tình iu nên em lúc nào cũng chia cho chàng, cấm bao giờ thấy chàng mời em lại đc 1 cái. Duy nhất kỉ niệm 1 tuần quen nhau chàng mua cho em hẳn 5 cái và nói một câu làm e đứng hình "mất 7,5k của anh đấy nhé, em ăn ít kẹo thôi k lại sâu răng".
Một lần sau đấy cả 2 đi uống trà sữa trên con Sh của chàng, đến quán chàng bảo lần sau uống đắng đá thôi vì đi Sh 1 ngày mất 25k tiền xăng, mà quán trà sữa lại ở tận Lạch Tray trong khi nhà chàng ở Trần Nguyên Hãn. 1 ngày nhất quyết chỉ đổ tầm đấy tiền xăng và phải tính toán sao cho chuẩn. Em bảo thế thì đi xe đạp đi, đi xe máy đắt tiền em ngại bạn bè chọc, chàng bảo đạp xe toát mồ hôi về lại thay quần áo, giặt nhiều nó hỏng. Mà đi Sh cho oai, em cũng đc thơm lây. Chàng còn bảo sẽ lai em đi học với điều kiện em chịu 1/2 tiền xăng xe. ặc ặc....Đến đây thì em lặn không sủi tăm...
Chàng 2: chẳng phải yêu đương gì, anh em quen biết chơi với nhau. Em sinh năm 91, ông này sinh năm 80, em thề em k bốc phét. Đời em chưa gặp một người đàn ông nào như thế này. Em nghiện ăn bò nướng, nghiện nặng luôn, 1 tuần thì ít nhất cũng 1 lần đi ăn. Em rủ bạn bè đi ăn nhiều quá nên chúng nó sợ, bảo đi ăn cái khác tao mời mày. Ăn bò nướng mày ăn 1 mình nhá. Cực chẳng đã em mời ông này đi, lần đầu tiên đi ăn...Ông ấy chê hết thứ này đến thứ kia
"Thịt bò bọn này ăn lãi nhiều lắm 1kg thịt (giá tiền), chúng nó làm cái đĩa này làm sao đc 1 lạng mà tính mình xyz tiền...ăn lãi quá nhiều em nhỉ, lại còn toàn thịt thừa nữa chứ. Bọn này làm là lãi lắm đấy blah blah blah về đĩa thịt bò..."
"Bẹ này toàn bẹ thiu thối thôi, (mồm nói nhưng tay vẫn gắp đều vào bát nhé) mà chúng nó tính đắt nhỉ. Ăn một đĩa này bằng 2 bát bánh đa đấy blah blah blah..."
Ông ấy xin thêm hết thứ nó đến thứ kia mà em phát ngại nên đc, lần đầu tiên em ăn món khoái khẩu mà thấy chẳng ngon tẹo nào.
"Cho anh miếng Pho-mát nào, cái này free nhé. Cho anh thêm cái này cái kia..." Em chưa bao giờ đc dơ như thế, ngồi vỉa hè mà ông ấy nổ nào là thằng sếp ngu đần ra sao. Việc cty 1 tay ông ấy làm, k có ông ấy cty cứ gọi là loạn hết cả lên. Đến lúc tính tiền thì giở ví ra trước mặt em xòe tiền ra nói 1 câu mà cả quán nghe thấy "nhìn này, nhiều tiền k?"
Cứ quay quay cái ví trước mặt em rồi chẳng nói năng gì, em thì đã xác định rồi. Em đi ăn món em thích nên em sẽ trả tiền, mà em là người mời nên k bh em để ai móc ví ra hết.
Lúc thấy em trả tiền xong mới bảo "mà thôi em trả tiền là đúng, em mời cơ mà" Em chỉ bảo "Vâng, em mời anh mà".
Em thì đi đâu cũng tips nhân viên, dù là vỉa hè. Em để lại 15k tiền tips ông ấy hỏi em câu rõ to lúc đúng lên "cho 1-2k thôi chứ, nhiều thế này chúng nó lại hư ra". Em cắm đầu cắm cổ lấy xe ra về, đi được một đoạn về thì trời mưa, 2 xe chạy song song nhau qua đường Lê Đại Hành, ai ở HP thì biết đường này, toàn quán cà phê, mà buổi tối thì đông lắm, đường bé nên người đi đường nói chuyện gì thì 2 bên nghe thấy hết.
"Ăn xong rồi ta uống nước cái nhỉ, mời anh cà phê nhé, anh vào đi đ...i' một cái, buồn quá." Ôi mẹ ơi, may là con đi đâu cũng có thói quen bịt khẩu trang, k chắc nước đấy người ta nhìn mặt em chắc em bỏ xứ mà đi quá.
Vẫn chưa hết kinh dị đâu các chị ạ, đợt ra Tết vừa rồi thì có rủ em đi LS, em cứ nấn ná k muốn đi nhưng anh xã động viên là thôi đi đi cho biết đây biết đó. Em tìm hiểu thì đi 2 ngày 1 đêm, đoàn 5 nam 5 nữ nên sẽ ngủ chia ra nam vs nam, nữ vs nữ nên e mới đi. Lên đến LS vào cửa khẩu tham quan mua đồ, ông ấy cứ dính lấy em, em đi đâu đi theo đó. Em hỏi mua cái gì thì bài xích "đểu lắm, k dùng đc đâu, toàn hàng China, bọn này gian lắm...abc xyz" đỉnh điểm là lúc em mua cái nhẫn phụ kiện mấy em China bán hàng bảo đúng giá 80k. Em đang móc ví ra rồi thì chàng chen lên mặc cả. Em thề lúc đấy em nghĩ trong đầu "Có biến rồi". Cửa khẩu thì mọi người biết, nói thách rất nhiều. Nhưng các mẹ có đoán đc anh ấy trả bao nhiêu k? 5k nhé, lên dần lên dần đến 10k thì lúc đấy e nản quá, chẳng buồn mua nữa, lừa lừa lúc ông ấy đang trả giá em chạy thẳng về KS đóng cửa phòng đi ngủ cho đến lúc mọi người đi mua đồ về. Phát sợ luôn, em cũng k biết trả đến giá nào là cao nhất nhưng may quá là k mua cho em cái nhẫn đấy. K đến lúc lại tưởng mình có ý đồ gì thì rách việc với chàng lắm.
Về đến HP thì em có hỏi chị phụ trách chi tiêu hôm đó là tổng kết hết bao nhiêu/người thì nàng bảo cái đó anh T đưa tiền rồi. Em hỏi bao nhiêu thì nói hết có hơn 800k/người tất tần tật, em tính là sẽ trả lại sau vì hôm đó em cũng mệt nên về luôn. Hôm sau em có hẹn ra trả tiền thì hẹn em ở M.khai uống Cf, ra đến đấy em đưa 1tr bảo em gửi lại anh tiền. Thì buông 1 câu "anh cầm luôn nhá". Em cũng ok luôn, mặc dù đang shock. Nhưng đứa em em nó đi cùng quay ra nói " Ơ, chị phải lấy tiền thừa chứ!" Lúc đấy mới lòi ra các chị ạ.
Có một lần k hiểu sao em ngu dại tiện đường mà lại uống CF với nó, vào quán nó chê hết cái này đến cái kia, phục vụ kém, nv xấu, quán xấu. Mẹ nào hay đi uống trà Bát Bảo thì biết quán trong Nhà Khách Bến Bính có đến nỗi nào mà nó chê k = Wc nhà nó. Đến lúc em uống chưa đc 1 tuần trà đã phải ra về, vì ức chế cộng thêm thấy m ngu k thể tả. Đến lúc tính tiền em trả again nó còn kịp gọi thêm bao 555 và quên k ca điệp khúc k phải Tips nhân viên.
Mấy ngày sau gọi điện hỏi vay em 1tr nhé, bảo đi ăn cưới mà đang kẹt tiền, hứa 1 tuần sau trả. Em cũng ok, cho vay luôn. Lúc đó là tháng 2-3 gì đó nhé. Đến giờ này em k gọi cũng k bao giờ đả động gì đến tiền, vừa đợt tháng 7 em gái em thi ĐH, đỗ rồi. Em muốn cho nó ít $ để đi ăn mừng em đòi lại thì ôi các chị ơi
"Anh hết tiền rồi, em có k cho anh vay thêm anh trả một thể?" "Mà mời anh Cf đi lâu lắm rồi k gặp." Lúc đó em bận k ở HP nên hẹn 1 tuần sau sẽ lấy.
10 ngày sau gọi lại
"Sao k gọi anh vào hôm qua, vừa cầm 1 cục xong đi lo việc hết rồi, giờ chẳng còn đồng nào"
Em "Thế bây giờ anh hẹn chuẩn 1 ngày đi, em đến lấy, mà k đến đc em sẽ nhờ người. Hoặc anh chuyển khoản cho em thì càng tốt"
Câu này mới hay này
"Cái đó thì anh không chắc, (giọng rất chi là bực mình, kiểu như mình làm mất lòng nó ấy), thôi khi nào anh có anh gọi".
Đến đây thì em chỉ bảo thôi thế tùy anh.
Em thì em chẳng tiếc gì 1tr, cho luôn cũng đc, mà đến giờ em cũng xác định là cho rồi các chị ạ, nhưng lúc trước thì nghĩ rất ghét đàn ông mà tủn mủn, vay k muốn trả nên em ghét em đòi. Giờ thì có đòi chắc cũng hết hơi với bố, em lượn cho lành.
Em cũng chưa biết nên xếp nhân vật này vào thể loại nào các chị ạ, có đủ tiêu chí của Topic và còn hơn thế nữa. Mà có phải là hạng vô công rồi nghề gì cho cam, làm ở cảng hẳn hoi các mẹ ạ lương tháng cũng 5-8mil gì đấy mà lại khủng khiếp đến thế. Mẹ nào làm ở Germadept mà có đồng chỉ nào sn 80 vừa xấu vừa vô duyên, đầu tóc lúc nào cũng bóng nhẫy, bết dính vào MBH bonus thêm gàu, mặt toàn trứng cá ung, răng ố xỉn vì chè Tàu, thuốc lá, chưa vợ chưa người yêu thì chính hắn. Em thề k chém tí nào.