[CCCĐ] Truyện: Cá thần sông Thiêng

giangsuki

Xe ngựa
Biển số
OF-5616
Ngày cấp bằng
14/6/07
Số km
28,583
Động cơ
1,114,485 Mã lực
Hôm nay 36 đẹp đấy các cụ ơi ;))
 

Pivoine

Xe hơi
Biển số
OF-67827
Ngày cấp bằng
6/7/10
Số km
130
Động cơ
433,100 Mã lực
Hôm qua cháu lạc vào đây, giờ cũng cổ dài như các cụ rồi, hức ...
 
Biển số
OF-38682
Ngày cấp bằng
19/6/09
Số km
6,447
Động cơ
523,835 Mã lực
Nơi ở
https://www.facebook.com/chimbaobao
Website
www.otofun.net
Nhà cháu toi 1 đêm với câu chuyện này. Xin nhờ các cụ 1 góc nho nhỏ để đôi ..."móng trắng ;))"
Biết đâu em Vân em ý cũng là ofer:P
 

hung0406

Xe buýt
Biển số
OF-48822
Ngày cấp bằng
16/10/09
Số km
922
Động cơ
464,678 Mã lực
Nơi ở
Trên giời
Nản quá??????
 

vietptit

Xe tải
Biển số
OF-88402
Ngày cấp bằng
14/3/11
Số km
371
Động cơ
411,209 Mã lực
Bao giờ có con 36 đấy bác ơi, lâu quá mất thôi, hay nhắn tin theo cú pháp đấy
 

Mr_Khoi

Xe tăng
Biển số
OF-62734
Ngày cấp bằng
24/4/10
Số km
1,528
Động cơ
454,236 Mã lực
Hic chờ dài cổ mà chưa ra con 36. Ko biết bao giờ mới dc đọc tiếp đây
 

09 - 09 -09

Xe hơi
Biển số
OF-87373
Ngày cấp bằng
4/3/11
Số km
139
Động cơ
409,370 Mã lực
Tết Tây đến nơi roài mà chưa thấy con 36 nó về
 

ha7up1

Xe hơi
Biển số
OF-98827
Ngày cấp bằng
6/6/11
Số km
174
Động cơ
400,370 Mã lực
Cụ chủ chắc táo nặng roài:((
 

hoangminhtnvn

Xe điện
Biển số
OF-14439
Ngày cấp bằng
1/4/08
Số km
2,137
Động cơ
535,940 Mã lực
Nơi ở
58 Quán Sứ
Kỳ 10: Khoảng lặng trước cơn bão



Ngày thứ hai thời gian trôi qua chậm chạp. Có lẽ bởi vì sau đó không có chuyện gì đáng kể xảy ra. Tôi mệt mỏi và kiệt sức. Cho đến trưa, ánh nắng phản chiếu từ bãi cát trắng đôi lúc khiến tôi rơi vào một trạng thái lơ mơ. Những ý nghĩ u ám lởn vởn trong đầu.

Tú khỉ sau một đêm thức trắng không thu được kết quả gì, nó cũng trở nên dễ cáu kỉnh, lầm lì ngồi đồng ngoài bờ sông. Hai cô gái thì tỏ ra chán nản vì nơi này không có sóng điện thoại, và họ không biết làm trò gì khác ở nơi đây, giống như tôi vậy.
Vào lúc ăn trưa, khi tôi quay về với bó củi tướng, ba kẻ kia đã thức dậy. Tôi khui những hộp thịt cho vào cái nồi, cùng với măng tươi hai bố con ông Văn để lại từ hôm trước, nấu một bữa mì tôm hoành tráng. Chúng tôi im lặng ăn, sau đó uống cà phê. Tôi mệt mỏi nhưng không thể ngủ tiếp được nữa, cả Tú khỉ và hai cô gái cũng vậy. Mặt trời lên cao, ánh nắng khá gắt, trong khi đó bầu không khí vẫn se lạnh. Chả biết làm gì khác, chúng tôi bèn chơi bài. Chừng dăm ván không về nhất được, hai cô gái chán nốt trò bài bạc. Tú khỉ lại ra bờ sông kiểm tra những chiếc cần. Hai cô gái chui vào lều ngủ.
Tôi nằm dưới gốc cây thử há miệng chờ sung. Dưới bóng râm của tán lá, không khí hơi lành lạnh. Bấy giờ bầu trời rất xanh và trong, chỉ lơ thơ vài gợn mây, nắng vàng rực rỡ, nhưng lòng tôi vẫn trĩu nặng. Khi không biết làm gì, những ưu phiền lại xâm chiếm. Tôi cố quên đi chuyện cãi cọ với vợ, nhưng không thể, nó vẫn còn đó lơ lửng. Tôi nghĩ đến tương lai mù mịt ở công ty, với núi công việc chồng chất đang chờ đợi khi tôi quay về, tôi nghĩ đến những khoản tạm ứng và nợ nần, những chiếc hóa đơn sắp phải thanh toán, và tủ lạnh thì rỗng không. Tôi nghĩ đến đứa con trai mới lên sáu của mình, trách nhiệm với nó còn nặng nề và lâu dài, suốt đời. Tôi không muốn là một người chồng tồi, và nhất là ông bố tồi.
Những vấn đề của cuộc sống thực tế, là một cái gì đấy khó mà chạy trốn được. Cuộc sống mưu sinh luôn luôn là khắc nghiệt, giống như cuộc đấu tranh sinh tồn của muôn loài khác, và thường là khốc liệt hơn.
Ngay cả Tú khỉ trong những lúc như thế này, tưởng chừng như nó rảnh rỗi, ngồi hàng tiếng đồng hồ trên bãi cát nhìn vô định xuống dòng sông, để mặc thời gian trôi đi. Nhưng ai mà biết được trong đầu nó đang toan tính những chuyện quái quỷ gì?
Tú khỉ học lẹt đẹt, nhưng vẫn tốt nghiệp phổ thông. Bù lại, nó rành mọi xó xỉnh chợ giời, dân buôn bán lô đề, các mối hàng họ đủ kiểu. Giống như một cái ăng ten, nó luôn biết xu hướng thị hiếu của dân tình. Hồi chợ xe Phùng Hưng còn chưa giải tán, đến hỏi Tú khỉ là tìm được ngay. Tháng sau quay lại hỏi chúng nó bảo anh xuống chợ giời tìm chỗ mấy hàng bán loa. Tháng sau nữa hội bán loa lại bảo anh xuống Hải Phòng xem sao, Tú khỉ đang oánh hàng dưới ấy. Tú khỉ được tất cả hội “thợ” buôn bán nhỏ gọi là “thợ cứng”, là “đa hệ” - nhạc gì cũng nhảy.
Tôi cứ nhớ mãi cái hình ảnh đến nhà chơi thấy nó đeo kính lúp cầm mỏ hàn, nhà khét lẹt mùi dây điện lẫn mùi thơm nhựa thông cháy, những bảng mạch điện tử la liệt, những cái vỏ nhựa hầm bà làng đủ loại. Hàng bãi thượng vàng hạ cám mỗi thứ một tí, chả cái nào giống cái nào, và nó ngồi giữa đống rác ấy, say sưa hát “Tâm sự người lính trẻ”.
Bẵng đi một thời gian, nghe nói nó chuyển sang oánh hàng điện tử và điện lạnh. Có dạo thấy bảo gây ra một vài phi vụ gì bị bể mánh, chạy chọt trốn chui lủi mãi. Sau đó dần dần cũng êm, nó quay sang buôn xe máy TQ đúng lúc cơn sốt xe đang sôi sục. Như thường vẫn thế, nó dừng đúng lúc, trước khi thị trường bão hòa. Khi đó nó đã kiếm được một mớ. Vài năm sau nó mở công ty, và có trời mới biết được công ty nó làm cái quái gì. Nhiều lần nó nửa đùa nửa thật bảo tôi về làm ăn với nó. Nhưng tôi chả gật mà cũng chả lắc.
Tú khỉ lấy vợ sớm, và cũng giải tán sớm, sau khi có với nhau đứa con gái ba tuổi. Tôi cũng nghe phong phanh hình như vì vợ nó ngoại tình. Giờ đứa con gái nó có lẽ đã học cấp III, lúc ở bên nội, lúc về bên ngoại. Tôi nhớ nó có đôi mắt to, ướt, và buồn, như mắt những con khỉ người ta nuôi trong lưới sắt ở vườn bách thú. Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, Tú khỉ hay phát khùng lên, gạt phăng đi, hoặc lảng sang chuyện khác.
Giờ đây nó ngồi đó, im lìm như pho tượng. Không thể hiểu nổi những lý do gì đã khiến chúng tôi có mặt ở cái chốn heo hút này, để nhớ về một thời tuổi trẻ hình như đã trôi qua lúc nào. Tú khỉ chìm nổi lênh đênh bao nhiêu, thì tôi phẳng lặng bấy nhiêu. Thậm chí bảo tôi kể ra một vài dấu ấn giống như cột mốc trong đời, tôi cũng chẳng biết phải kể những gì.
Hồi mới quen vợ, cô ấy hỏi tôi kỷ niệm đáng nhớ của anh về thời sinh viên và những năm học phổ thông là gì. Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi bảo: Anh quên xừ mất rồi. Cô ấy cười ngặt nghẽo, cho rằng tôi có khiếu hài hước. Chắc đó là lý do cô ấy muốn lấy tôi. Ừ thì lấy nhau, cũng chẳng sao. Đa số những gã mà tôi biết, trong những lúc bia bọt, đều kể lại những lý do rất vớ vẩn đã khiến họ đeo nhẫn cưới. Nhưng lý do tôi hay nghe nhất, đó là cưới vợ để bớt chơi bời, khỏi hư người.
Khi biết tôi và vợ đang hục hoặc, Tú khỉ tỏ ra rất thông cảm, thậm chí hí hửng, như thể nó và tôi đang chung một chiến hào vậy. Tôi không thích cái ý nghĩ ấy. Tôi khác nó. Tôi không muốn con trai mình lớn lên có một đôi mắt buồn.
Ngoài kia nắng vẫn chói chang. Dòng sông trôi đi, trôi mãi, miên man. Tiếng nước réo giống một bản giao hưởng lộn xộn mà các nhạc cụ tìm cách rượt đuổi nhau không ngừng nghỉ.
Như tôi đã nói, đó là một ngày rất dài…
Kỳ 11: Trận lũ cuồng điên
 
Biển số
OF-48687
Ngày cấp bằng
14/10/09
Số km
686
Động cơ
465,370 Mã lực
Nơi ở
Thành nhà Hồ
Các Cụ lại moi nó lên rồi à, làm em cứ tưởng bở
 

linhbap

Xe buýt
Biển số
OF-129655
Ngày cấp bằng
6/2/12
Số km
612
Động cơ
380,270 Mã lực
Đúng số 36 rồi rẽ sang Lào chăng. ôm phản lao ra biển
 

Lên xe nổ máy

Xe đạp
Biển số
OF-143552
Ngày cấp bằng
27/5/12
Số km
44
Động cơ
363,440 Mã lực
Em tưởng chuyến đi thực tế..hóa ra truyện ... cũng hay cụ a
 

audia412

Xe tải
Biển số
OF-158586
Ngày cấp bằng
28/9/12
Số km
212
Động cơ
352,990 Mã lực
không nghe lời cụ chủ nên e bỏ dở vì không đủ kiên nhẫn :)
 

bazoka

Xe buýt
Biển số
OF-50674
Ngày cấp bằng
11/11/09
Số km
972
Động cơ
465,090 Mã lực
Nơi ở
Trên Hàng Điếu
Website
baohiemvietlife.com
Mất 1 ngày ngồi ở công ty đọc truyện của cụ. hị hị. chẳng khác gì tiểu thuyết!
 

hoangminhtnvn

Xe điện
Biển số
OF-14439
Ngày cấp bằng
1/4/08
Số km
2,137
Động cơ
535,940 Mã lực
Nơi ở
58 Quán Sứ
Kỳ 11: Trận lũ cuồng điên

Vào ngày thứ mấy đó không rõ, khoảng ngày thứ năm hoặc thứ sáu, thì một cơn lũ quét cuối mùa ập đến, cuốn trôi tất cả mọi thứ, tất tật.

Chúng tôi ở một nơi ngoài vùng phủ sóng điện thoại, cũng chẳng có lúc nào nghe đài đóm, nên không hề biết cơn lũ quét đến. Đêm trước đó chúng tôi có nghe thấy ầm ì xa xăm, nhưng không thấy giọt mưa nào, trời trở lạnh và âm u. Có thể đó là tiếng mìn phá đá của cánh công nhân làm đường, tôi và Tú khỉ phỏng đoán một cách ngớ ngẩn. Mấy hôm trước lúc vào đây chúng tôi nhớ có một cung đường đang sửa chữa, công nhân dựng lán trại ngay bên đường, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện người ta chẳng bao giờ nổ mìn vào ban đêm cả. Những dãy núi cao che chắn hết ánh chớp, và sương mù dày đặc khiến chúng tôi hoàn toàn mất phương hướng. Chúng tôi nằm trong lều, chìm vào giấc ngủ mệt nhọc.
Thực ra đó là tiếng sấm ì ùng ở phía tây vọng lại, tít sâu vùng rừng rú nào đó bên Lào, do ảnh hưởng từ một cơn bão, kéo theo mưa gió dữ dội mấy ngày trời. Sau này chúng tôi mới biết có một đập nước bị vỡ, nước ở thượng lưu đổ về với một tốc độ và sức tàn phá khủng khiếp.
Khi đó trời đã hửng sáng, không rõ là mấy giờ. Như mọi khi, tôi cố nằm rốn thêm chút nữa, ngắm những đám mây xám đang lởn vởn trên bầu trời, qua ô cửa sổ tí xíu của cái lều. Tú khỉ thì í ới gọi tôi dậy ăn sáng, nó đi lại bên ngoài càu nhàu gì đó, rồi tiếng bước chân thậm thịch nặng nề của nó xa dần, có lẽ nó đi về phía bờ sông. Mặc kệ, tôi chẳng thiết ăn uống gì nữa, chỉ muốn được yên thân, lười biếng nằm ngắm những đám mây u uẩn kia.
Thế rồi mặt đất rung chuyển, có âm thanh trầm trầm vọng đến, to dần, to dần, không thể tả nổi cái thứ âm thanh ấy, nó như những tiếng nổ lớn, mặt đất như muốn nứt toác ra và sắp sửa chôn vùi mọi thứ.
- Cuội ơi dậy mau! Có cái đếch gì ấy! – Tú khỉ kêu lên xa xa.
- Động đất à? – Tôi đáp lại, thấy chiếc lều rung bần bật, cảm nhận rõ phía dưới lưng, mặt đất đang rung chuyển dữ dội.
- Lũ ống, lũ quét! – Tú khỉ lạc giọng hét lên – Chạy mau! Chạy mau lên bờ! Mau lên!
Tôi vùng dậy lao như tên bắn ra khỏi lều, thoáng nhìn thấy Tú khỉ phía hạ lưu bờ sông bắt đầu bị những cơn sóng lũ đầu tiên tràn tới tạt ngang, nó ngã xuống chới với, cố gắng sải tay bơi vào bờ. Tôi ở cách xa phía bờ sông nên kịp chạy về phía gốc cây sung, trước khi dòng lũ hung hãn tràn xuống toàn bộ bãi cát rộng. Điều may mắn là chúng tôi đã chọn cái bãi cát này tập kết, chứ nếu hạ trại nơi dòng sông chảy qua hẻm núi phía trên đó vài trăm mét thì chắc chắn đã chết mất xác. Tôi run rẩy nhìn phía trên đó, nước dâng cao dễ đến ba bốn mét. Khi tràn xuống bãi cát, dòng bùn loãng ấy giảm bớt tốc độ, nhưng vẫn còn rất hung hãn. Những thân cây lao xuống như điên, va vào nhau rầm rầm, cắm vào bờ, lộn nhiều vòng, chổng cả rễ cùng những cành lá lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tú khỉ lập cập bước lại phía tôi, trông nó như một con trâu đầm.
- Kinh quá! Sao lại có lũ vào cái mùa này cơ chứ? – Tú khỉ run run nói, răng va vào nhau lập cập.
- Lũ cuối mùa kiểu này, kiểu này… mấy chục năm mới có một lần… - Tôi lắp bắp cố lý giải theo những gì còn nhớ được - Trận kỷ lục tao đọc là năm, năm bao nhiêu ấy nhỉ, mấy hôm trước vừa đọc trên mạng…
- Đọc đọc cái con tiều, nhìn xe của tao kìa, cái xe! Thôi xong!
Hai thằng ngẩn người há hốc mồm nhìn chiếc xe đỗ ở giữa bãi cát, nước đã ngập đến nắp ca pô, rồi chiếc xe chao đảo ngập ngừng, sau đó xoay ngang, từ từ nhúc nhích trôi xuôi dòng, khẽ dập dềnh như một con rùa. Hình ảnh cái giá chở hàng bằng hợp kim nhôm trên nóc xe là thứ cuối cùng mà chúng tôi nhìn thấy, nó ánh lên màu trắng bạc, đẹp một cách phi lý, trong thứ ánh sáng ảm đạm buổi sáng đó, rồi nó cũng biến mất nốt, chìm nghỉm chỗ vực xoáy khổng lồ nơi cuối dòng, đúng chỗ lần trước tôi suýt bị cuốn vào. Những tảng đá giữa sông đã hoàn toàn biến mất, tất cả chỉ còn là một dòng sông bùn chảy sôi sục, mênh mông.
Tôi nhìn sang Tú khỉ, mắt nó như mờ đục đi, thất thần, im lặng một cách đáng sợ. Tôi vỗ vai nó an ủi:
- Bọn bảo hiểm có đền bù xe bị lũ cuốn không? Gọi là cái gì nhỉ? Thiên tai à? Bất khả kháng à?
- Đền cái đếch gì, tao đang lạnh gần chết! – Nó quay sang ngó nghiêng nhìn tôi từ đầu đến chân – Mà mày có bị làm sao không?
- Tao chạy kịp, không sao.
Tôi cũng quan sát khắp người nó, có vài vết trầy xước ở cánh tay, quần áo dính bết bùn. Trầm ngâm một lát, nó thở dài nhìn ra dòng sông, rồi nói thủng thẳng: Không chết mất xác là may rồi, xe cộ cái gì! May mà tao giải tán cho hai con bé kia về trước, không thì *** đỡ được! Bật lửa đâu? Tao lạnh quá!
Tôi sờ túi quần thấy cồm cộm, đêm trước lạnh quá, tôi mặc cả quần jean ngủ, và chiếc bật lửa gas rẻ tiền vẫn nằm yên đó. Vấn đề là củi đâu ra? Sau vài ngày ở đây, chúng tôi đã vét sạch những gì có thể đem đốt được, báo hại lúc này, khi mà Tú khỉ dù khỏe như trâu mộng cũng đang run cầm cập vì ngấm nước lạnh. Chỉ còn mỗi cách chạy bộ đến nhà ông Văn, nơi ấy có bếp lửa, có chăn ấm, nếu như nước lũ không ngập tới căn nhà đó. Chúng tôi chỉ còn duy nhất bộ quần áo trên người, chiếc bật lửa, vài đồng lẻ trong ví của tôi. Tôi quên chưa kể rằng trước đó vài hôm, tôi đã làm mất ví của Tú khỉ, trong đó chứa toàn bộ tiền mặt, giấy tờ, thẻ rút tiền, bao cao su, ảnh con gái Tú khỉ, và những thứ của nợ gì nữa không biết…
Chúng tôi bắt đầu chạy dọc con đường mòn, bên cạnh dòng lũ đang cuốn phăng những thân cây và đủ thứ rác. Tôi nhận ra rằng tốc độ dòng chảy còn nhanh hơn chúng tôi chạy. Tôi thoáng nghĩ đến khả năng con cá thần cũng có thể bị cuốn phăng đi cùng dòng lũ. Nếu vậy thì cũng đáng đời nó. Tại sao ư? Nó chính là nguyên nhân khiến những thảm họa này xảy ra với chúng tôi, theo những cách oái oăm nhất. Từ từ rồi tôi sẽ kể cho các bạn nghe, toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối quả thật là rất điên rồ.
Kỳ 12: Đối mặt con quái vật
 

hoangminhtnvn

Xe điện
Biển số
OF-14439
Ngày cấp bằng
1/4/08
Số km
2,137
Động cơ
535,940 Mã lực
Nơi ở
58 Quán Sứ
Kỳ 12: Đối mặt con quái vật

Toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối thật điên rồ, phi lý, và ngu xuẩn. Chính con cá thần đã nuốt chửng chiếc mề gà to bự của Tú khỉ vào cái họng lởm chởm của nó, ngay trước mắt tôi.

Hôm đó thế quái nào tôi ngồi lại trông đống cần câu, còn nó thì đi bộ đến nhà ông Văn xin ít rau xanh về nấu mì. Từ hôm nhìn cô con gái ông Văn tắm suối, tôi không dám một mình đến căn nhà ấy nữa, cô gái cũng không qua lại đây, chỉ có ông bố thi thoảng thả bè xuôi dòng đâu về, tiện thể ghé qua hỏi thăm bọn tôi.
Tú khỉ đi được một lát, tôi nhận ra một trong những thẻo câu hình như bị dòng nước đẩy dạt vào bờ. Tôi nhấc cần câu cuốn dây vào xem xét kỹ lưỡng, mồi câu vẫn còn nguyên. Đó là một con cá chày chừng vài lạng mà chúng tôi câu được trước đó. Một phần bởi những ngày qua chúng tôi đã ăn cá chán chê, một phần là ở đây chẳng còn gì khác khả dĩ có thể làm mồi để câu con cá quái vật kia. Chúng tôi đành câu những con cá nhỏ để làm mồi. Thật là buồn cười, không ở đâu quy luật cá lớn nuốt cá bé lại rõ ràng như ở đây. Dùng mồi giun để câu lên một con cá nhỏ bằng hai ngón tay làm mồi, tiếp theo chúng tôi sẽ câu được con cá to gần bằng bàn tay. Tiếp tục dùng con cá bằng bàn tay đó làm mồi, thường là sẽ vớ được con cá lăng hoặc cá chày to bằng bắp chân, cũng có khi là một chú cá chiên hoặc cá măng. Nhưng sau đó thì mọi chuyện cứ như đùa, khiến chúng tôi cay cú đến phát điên. Một hoặc vài con cá nào đấy, có hàm răng sắc bén, nó sẽ cắn cụt mất con mồi bự của chúng tôi, và luôn né tránh được những chiếc lưỡi câu.
Tôi tiến đến sát mép nước, hai tay đưa cây cần về sau lưng, rồi lấy hết sức vụt ra đằng trước. Tú khỉ gọi đây là tư thế bổ củi. Sau những ngày làm quen và luyện tập, tôi đã có thể ném mồi thành thạo không thua gì nó. Mặc dù vậy, nó vẫn luôn tìm ra những lý do nào đó để chế nhạo tôi. Trông mày câu cá cứ như chão chuộc đang nhảy ấy, nó bảo, làm gì mà cứ chồm hỗm thế chứ!
Tôi nghiến răng nghiến lợi vụt thật mạnh, cảm thấy cái mồi sao mà nặng kỳ lạ. Chỉ nghe vù một tiếng, tôi nhìn thấy một vật kỳ dị bay loằng ngoằng ra giữa sông, rơi đánh ùm, nước bắn tung tóe. Cái quỷ quái gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi thầm, chưa kịp nhận ra đó chính là cái mề gà to tướng của Tú khỉ. Tôi cuốn vài vòng máy câu, thấy nặng trịch. Quay lại phía sau, tôi hiểu ra vấn đề: Khi đưa cần qua vai để ném mồi, những chiếc lưỡi câu ba chấu to tướng đã móc vào chiếc mề gà mà Tú khỉ bỏ lại, và mọi chuyện xảy ra sau đó thì đã rõ.
Chiếc mề gà bị lôi xềnh xệch ngược dòng, nó nổi hẳn trên mặt nước, tôi cố gắng không ngơi tay cho nó khỏi bị chìm. Thế rồi tôi bỗng nhìn thấy từ xa một đợt sóng ngầm trồi lên, sau đó nó nhanh chóng trở nên giống như một quả thủy lôi lao như tên bắn về phía chiếc mề gà. Tôi rụng rời chân tay, linh cảm một điều chẳng lành sẽ phải chứng kiến.
Giống như một cảnh trong phim “Hàm cá mập”, tôi nhìn thấy cái vây lưng nổi lên trước tiên, nó xé nước như mui tàu ngầm. Rồi thì sóng tung tóe dưới ánh mặt trời, một hàm răng lởm chởm ngoác ra đớp trọn chiếc mề gà, cái đầu đen đúa, đôi mắt nhỏ loáng thoáng, sau đó tất cả rơi đánh rầm xuống lòng sông, dậy sóng. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài tích tắc. Tôi há hốc mồm, cho đến khi cảm thấy sức nặng từ chiếc cần câu. Biết tả thế nào đây? Có lẽ nó giống như sợi dây câu được nối với một đoàn tàu hỏa đang từ từ chuyển bánh rời sân ga vậy, sau cú táp khủng khiếp kia, con quái vật có vẻ không thèm lặn xuống ngay, mà nó khoan khoái ngậm con mồi từ từ chìm xuống.
Tôi sực tỉnh khi bị cây cần câu lôi dần về phía mép nước, với sức mạnh không gì cản nổi. Chỉ có hai lựa chọn, buông cần, hoặc cố giằng đứt sợi dây dù dai ngoách đủ sức chịu tải vài chục cân kia. Tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nghiến răng nghiến lợi thử sức. Hoặc gãy cần, hoặc đứt dây, hoặc tôi bị lôi tuột xuống sông. Nỗi sợ hãi tạm thời được chế ngự. Cùng lắm thì tôi buông cây cần câu, thế thôi. Tôi đứng trên bờ, và trước mặt là bãi cát thoai thoải, nước nông chỉ đến ngang đầu gối. Con quái vật kia có lẽ không thể trườn lên đây được. Tôi lấy hết sức hét lên một tiếng man dại, hy vọng Tú khỉ và ông già phía xa sẽ nghe thấy.
Tôi ngồi xuống đạp mạnh hai chân vào bờ cát ẩm, cố cưỡng lại, nhưng nó vẫn chậm rãi lôi xềnh xệch tôi đi, khiến hai bàn chân cày xuống cát thành hai cái luống sâu hoắm. Chiếc cần câu cong veo, tôi gần như nằm ngửa trên bãi cát. Và rồi bàn chân tôi bắt đầu chạm làn nước lạnh, sau đó cả người tôi bị lôi tuột xuống nước. Phải buông thôi, tôi thoáng nghĩ, hoặc là chết. Cần câu không gãy, dây không đứt, mà con cá thì vẫn đang từ từ kéo tôi ra phía nước sâu. Tôi cuống cuồng đứng dậy hạ đầu cần xuống, đây là giải pháp cuối cùng, toàn bộ cần câu và dây câu thẳng hàng nhau, tôi tóm vào máy câu cho nó khỏi xoay, rồi lấy hết sức vừa hét lên vừa giật mạnh về phía sau một cú. Le lói chút hy vọng là con cá sẽ bị đau và há mồm ra, nhả lại cái mề gà, hoặc là dây câu sẽ đứt, vớt vát được chiếc cần câu. Nếu có con dao thì tôi đã cắt dây ngay không chút đắn đo, nhưng ai mà ngờ được chuyện này?
Dây đứt, chẳng biết là do tôi kéo mạnh, hay do nó bị hàm răng sắc lẹm của con quái vật cứa đứt nữa. Tôi ngã bắn về phía sau, trên tay vẫn nắm chặt chiếc cần câu. Tôi lồm cồm bò dậy, biết rằng đây không phải một cơn mê sảng. Con quái vật thực sự có tồn tại, giữa ban ngày ban mặt, và có thể nó đúng là một con cá thần đã thành tinh. Nó là một thứ nằm ngoài thuyết tiến hóa, một sai sót nhầm lẫn của tạo hóa, một con cá đột biến gien, tinh quái, lì lợm, có linh hồn của ma quỷ.
Tôi chợt nhận ra từ lúc tới đây, dường như chúng tôi đã bị quỷ ám vậy. Phải rút lui thôi, tôi nghĩ thầm, mọi chuyện đã đi hơi xa rồi.
Nhưng tôi đâu biết rằng lúc đó đã quá muộn để có thể quay trở lại.
Kỳ 13: Những kẻ bại trận
 

hoangminhtnvn

Xe điện
Biển số
OF-14439
Ngày cấp bằng
1/4/08
Số km
2,137
Động cơ
535,940 Mã lực
Nơi ở
58 Quán Sứ
Kỳ 13: Những kẻ bại trận

Cuối cùng tôi và Tú khỉ cũng lê lết về đến Hà Nội sau trận lũ kinh hoàng đó.

Mất ba ngày vạ vật ăn chực nằm chờ ở nhà ông Văn trong lúc người ta sửa chữa những cung đường bị sạt do trận lũ gây ra. Đó là những ngày dài mệt mỏi, chán nản, bi quan, chúng tôi hầu như không nói với nhau câu nào.
Ông Văn thi thoảng tìm cách động viên hai thằng tôi, nhưng chúng tôi luôn đáp lại bằng những câu khách sáo kiểu như: “không sao đâu bố, của đi thay người là mừng rồi, không sao đâu mà, cái xe được hãng bảo hiểm đền bù mà…”
Nhưng đôi lúc tôi thấy Tú khỉ ngồi thẫn thờ bên bờ sông, nhìn vô định vào dòng nước đục ngầu chảy xiết đó, hỏi gì cũng ừ hữ. Đã có lúc tôi từng nghĩ thằng này quen ném tiền qua cửa sổ, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Một kẻ lăn lộn kiếm tiền như nó hẳn luôn coi trọng giá trị đồng tiền, đằng này trong phút chốc nó bỗng dưng mất toi chiếc xe bạc tỉ, thử hỏi sao không choáng váng?
Với tôi thì hầu như luôn luôn ở trong tình thế mọi chuyện chẳng thể tồi tệ hơn được nữa, nên tôi thờ ơ với mọi biến cố đời mình. Tôi đã nghỉ trễ mấy ngày phép, nghĩ đến cái lúc trở lại văn phòng công ty, đối diện với tay trưởng phòng và núi công việc buồn tẻ ở đó, tôi phát ốm cả người.
Ông Văn đưa cho tôi ít tiền mua vé xe khách và ăn uống để quay về. Tú khỉ đưa cho ông ấy chiếc đồng hồ, nhưng ông ấy nổi cáu: “Tao lấy cái đồng hồ của mày để làm mắm à thằng ranh con?”.
Thì bố cứ giữ lấy, để con còn có cớ quay lại đây dịp nào đấy chứ? – Tú khỉ chống chế yếu ớt, vừa nói vừa cười gượng gạo. Chưa bao giờ nó lại phải ngửa tay xin xỏ vay mượn dúm tiền lẻ như thế này, hẳn là nó cảm thấy rất tệ.
À thế ra nếu không để lại cái đồng hồ thì chúng mày không thèm quay lại đây chứ gì?
Có chứ bố – Tú khỉ gãi tai - Chắc chắn bọn con sẽ quay lại bắt con cá thần, chắc chắn đấy… phải không hả Cuội? – Nó quay sang nhìn tôi dò hỏi. Tôi đành gật đầu chiếu lệ, chứ tôi không chắc rằng tôi có muốn quay lại cái chỗ chết tiệt này nữa hay không, nếu không muốn nói thẳng ra là có dí súng vào đầu có lẽ cũng không khiến tôi trở lại nơi này nữa. Mọi chuyện đã kết thúc, game over, sẽ không có lần thứ hai tôi tham gia những trò phiêu lưu của Tú khỉ, không bao giờ…
Thôi được rồi, được rồi, cất cái đồng hồ đi – ông Văn xua tay nói – chúng mày quay lại đây lúc nào cũng được, năm sau, hay là năm sau nữa, tùy, chừng nào tao còn sống thì cứ coi như đây là nhà, con Vân thì chúng mày cứ coi nó như là em gái, được chưa? Thôi mau về đi, còn công việc làm ăn, còn gia đình, trăm thứ bận bịu ấy chứ, khi nào rảnh lên đây chơi với tao là được rồi, đừng có ham cá mú làm gì cho mệt, tao đã bảo rồi, dính vào nó là đen lắm!
Nhưng con vẫn còn cay lắm, chưa tóm được nó con chưa thể quên vụ này – Tú khỉ hậm hực.
Thôi thôi mau về đi kẻo lỡ xe! – Ông Văn xua tay như đuổi hai thằng tôi ra khỏi nhà.
Để mặc họ đôi co với nhau, tôi đi ra khoảng sân nhỏ trước cửa nhà tìm cô con gái, cô ta đang cơm nước trong bếp. Tôi đứng ở cửa hắng giọng. Thoáng thấy tôi, cô ta ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cắm cúi nấu nướng, tay cầm que củi cời cời bếp lửa, vầng trán lấm tấm mồ hôi, xinh đẹp tuyệt trần. Trong thoáng chốc, tôi thấy trái tim mình run rẩy, trĩu nặng, và tôi phải kìm nén một hơi thở dài nhè nhẹ.
Bọn anh về đây, chào Vân nhé! – Tôi nói.
Vâng, các anh đi may mắn! – Cô ta lí nhí.
Bọn anh sẽ quay lại khi nào rảnh rỗi – Tôi bỗng buột miệng nói dối.
Vâng.
Anh rất muốn quay lại sớm, nhưng chưa biết khi nào… - Tôi lại tiếp tục nói dối, như thể đó là điều tôi muốn thật sự vậy.
Vâng.
Bọn anh rất quý mến gia đình ta, bố em rất tốt, em cũng thế, rất cảm ơn bố con em… anh không biết phải nói sao nữa…
Không cần phải nói, em hiểu mà! – Cô ta bỗng ngẩng lên nhìn tôi, mắt loang loáng ánh lửa, và ươn ướt, không rõ tôi có bị quáng gà hay không nữa, nhưng có lẽ là có, đôi mắt cô ta có lửa.
Tạm biệt em! Bọn anh sẽ sớm quay lại! – Tôi nuốt nước bọt khan, nói một cách khó khăn mấy từ đó, lí nhí, như thể nó cứ bị mắc ở cổ họng vậy. Tôi quay bước ra sân đi về phía Tú khỉ và ông Văn đang chờ. Tú khỉ ông ổng chào vọng vào bếp tạm biệt cô em kết nghĩa, có vẻ nó đã lấy lại phong thái tự tin và vui vẻ.
Chúng tôi leo lên chiếc xe ôm Minsk chờ sẵn, kẹp ba ra phố huyện bắt xe khách. Tú khỉ ngồi giữa, tôi ngồi sau. Trước khi xa khuất, tôi ngoái lại, thoáng thấy ông Văn đứng ở cổng vẫy tay, cô con gái nép phía sau nhìn theo chúng tôi. Tôi cố giơ tay lên vẫy chào lại, có lẽ tôi sẽ không gặp lại họ. Vĩnh biệt!
Lưu luyến cô em gái xinh đẹp quá hả? - Tú khỉ nói, không thèm ngoái lại nó cũng biết tôi đang giơ tay vẫy.
Lưu luyến cái đếch gì, tao sẽ không bao giờ quay lại chỗ này, chắc chắn là thế.
Tốt thôi, lần sau quay lại tao sẽ chén con em gái mày.
A, thằng đểu!
Làm thằng đểu còn hơn là thằng ngu, mỡ đến miệng còn đếch biết đường mà đớp, phải tay anh thì xong từ lâu rồi em ạ.
Mày xôi thịt bỏ mẹ, hay ho gì chứ, đúng là cái loại trẻ không tha già không thương.
Mày đúng là thằng ngu, chả hiểu gì về điện, mày không đè gái ra hiếp, nó hận mày cả đời đấy em ạ.
Vâng, em biết những thằng hiếp dâm phụ nữ thường có trí thông minh khá cao mà anh.
Ha ha, tốt thôi, mày chê thì để anh, không phải nói nhiều – Tú khỉ cười ha hả.
Được rồi, ngậm mồm lại, thằng ôn vật! – Tôi cáu - Văng cả nước bọt vào mặt tao rồi đây này!
Từ đó đến lúc lên xe khách, cho đến lúc về Hà Nội, tôi hầu như không nói với Tú khỉ câu nào, bởi tôi chỉ thấy trĩu nặng trong lòng, còn chán nản hơn cả lúc bắt đầu chuyến đi. Phần tệ nhất của câu chuyện bây giờ mới bắt đầu.
Kỳ 14: Không thể tồi tệ hơn
 

RR1

Xe buýt
Biển số
OF-35665
Ngày cấp bằng
20/5/09
Số km
996
Động cơ
220,259 Mã lực
Nơi ở
Quận Nam Từ Liêm
9 tháng 10 ngày rồi mà chả thấy cụ ấy phọt ra nhờ, :(
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top