[Funland] Truyện tình yêu

Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Sao mãi chả thấy thêm gì hả cụ Lầm ơi?
Em tiếp ạ



Gai thép

Chúng tôi yêu nhau suốt thời sinh viên. Ra trường, vì một hiểu lầm nhỏ, tôi bỏ người tôi yêu, rồi lấy chồng. ThờI gian trôi qua, tôi đã thành đàn bà.

Sáng nay trên đường tới chợ, xe tôi bỗng “xì” như một tiếng thở dài. Tôi dắt xe vào căn nhà ven đường có tấm biển VÁ ÉP HONDA, XE ĐẠP. Nào ngờ đó chính là nhà chàng.

Phút gặp lại choáng váng. Chàng vẫn đẹp nhưng phong trần hơn xưa. Bàn tay kỹ sư sửa xe thô ráp, thơm thơm mùi nhựa vá, đưa những đường kéo sành sỏi trên miếng ruột xe đen đủi. Cái áo bảo hộ lao động bạc phếch, đứt nút, lộ đầy vẻ đàn ông quyến rũ…

Buổi tối, đang ngồi coi “Hồng lâu Mộng” với chồng. Tôi à lên rồi nói: “ Em phải đến nhà ngoại lấy thêm len rồi ngủ lại đấy với cái Thoa”. Chồng tôi vẫn dán mắt vào tivi: “ Nhớ mặc thêm áo, mai về sớm gọi anh đi làm”. Tôi cài lại nút áo pijama cho chồng rồi ra đi như một con trộm.

Tôi núp bên gốc me xù xì gần cổng nhà chàng, đợi duyên may chàng có dịp ra phố. Phố chợ về đêm vắng tanh. Một gã say lạong choạng dừng xe, ném vào tôi hơi men: “ Dù không em?”….

Rồi cũng đến lúc chàng bước ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi vuốt ve, chân chàng luống cuống. Tôi run rẩy, rón rén bước theo. Tôi muốn khẽ kêu tên chàng, nhưng lại muốn gần hơn nữa. Đến gần. Trời ơi! Tôi sững người! Chàng đang rải những chiếc đinh xuống đường!

Những cái gai thép đâm thẳng lên trời, nhoè nhoẹt ánh trăng, ánh điện!

**********
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Hẹn xưa

Tôi nhớ mãi, buổi sáng hôm ấy, bố tôi đưa tôi đi dạo công viên gần nhà, coi như thăm lần cuối trước khi gia đình đi xa. Đó là ngày lễ Noel năm 19...

Công viên thưa thớt. Đang đi, bố tôi bảo hãy chờ bố trên chiếc ghế đá dưới gốc cây cổ thụ. Trên ghế có một cô bé kháu khỉnh chừng 7 tuổi, miệng cười để lộ chiếc răng khểnh thật dễ thương.

"Em làm gì ở đây thế?", tôi hỏi. "Em chờ bố", cô bé đáp. "Anh cũng đang chờ bố. Chúng mình chơi với nhau nghe", tôi đề nghị và cô bé gật đầu liền.

Thế rồi chúng tôi chơi trò trốn tìm. Được một chốc lại xoay sang kể chuyện cho nhau nghe. Có bé đang say sưa kể chuyện cổ tích, Hoàng tử sắp tìm được nàng Công chúa, thì bố tôi đến. Tôi nhìn cô bé đầy nuối tiếc: "Thôi chia tay em. Lớn lên chúng mình lấy nhau nhé". Nàng công chúa của tôi gật đầu, miệng cười tươi như hoa. Tôi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đồ chơi của mình, kim lúc nào cũng chỉ 8 giờ, nói: "Hẹn em 8 giờ sáng, 10 năm sau, tại ghế này. Cũng vào lễ Noel".

Thời gian trôi đi. Nhiều lúc nhớ lại kỷ niệm đó, tôi thấy buồn cười quá. Bố tôi thỉnh thoảng cũng nhắc lại để trêu tôi. ấy vậy mà, bạn biết không, đôi lúc tôi lại bâng khuâng nghĩ biết đâu đúng ngày đó, giờ đó, dưới gốc cổ thụ đó, cô bé ngày nào lại chẳng có mặt để chờ tôi?Tôi càng lớn, ý nghĩ đó càng ám ảnh tôi hoài. Thế rồi, đúng 10 năm sau, trong nỗi day dứt vì "Lời hẹn xưa" tôi đáp xe lửa về thăm chốn cũ, đúng ngày lễ Noel. Công viên khác xưa nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra dễ dàng. Tôi bước ngay đến băng ghế đá ngày nào có cô bé đáng yêu mà trong lòng tự cười mình đang làm trò ngớ ngẩn.

Băng ghế đá vẫn thế, cứ đi nhiều nhưng vẫn là nó. Cây cổ thụ cũng già hơn nhiều nhưng vẫn là nó thôi.

Và trên ghế trơ trơ kia chẳng hề có ai. Dĩ nhiên rồi, tôi nhún vai.

Nhưng tôi chợt để ý đến mảnh giấy nhỏ ghi nguệch ngoạc mấy dòng chữ chẳng biết ai đề trên ghế đá với một hòn đá chặn lên. Tôi cầm lên xem: "Em tới đây đúng 8 giờ sáng như anh hẹn nhưng chờ mãi không thấy anh nên đã rời đi lúc 8 giờ 25. Em viết cho anh mấy dòng này để chứng tỏ rằng em đã tới. Vĩnh biệt anh".

Tôi liếc nhìn đồng hồ (đồng hồ thật, không phải đồ chơi bằng nhựa như xưa). Nó chỉ 8 giờ 30.

**********
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Hơi hướng đàn ông

Chị dậy sớm. Hôm nay là một ngày đặc biệt – tròn hai năm ngày cưới của chị. Nhưng chị không biết mình nên vui hay nên buồn, bởi vì chồng chị hình như không quan tâm gì đến ngày này, anh ấy đã biến ra khỏi nhà từ lúc nào rồi.

Chị vào buồng tắm, cởi hết áo quần, mở nước thật mạnh. Ba tấm gương đứng thẳng soi cho thấy một thân hình tuyệt đẹp với những đường cong, những vun đầy, những rậm xanh trên nền da trắng hồng hưng hửng… Quả thật, chị đã biết cách săn sóc và gìn giữ thân thể của một cựu hoa khôi trường nữ trung học. Chỉ đôi mắt là vượt ra ngoài tầm kiểm soát của chị; nó càng ngày càng buồn, không còn biết ngước lên và lúng la lúng liếng.

Chị vào bếp, bật cả ba nồi bếp ga lên – một đun nước, một chiên trứng và một để hâm lại thức ăn thừa. Tiếng ga kêu buồn buồn. Bếp lạnh. Gần đây anh ăn uống thất thường. Chai tương, lọ tiêu, lọ ớt sim – những thứ gia vị mạnh ưa thích của anh – còn đầy, nằm bên nhau ngay ngắn.

Chị đập hai trứng gà – suất ăn sáng của chị. Lưỡng lự một lúc, chị đập thêm hai trứng nữa – cho anh.

Không có anh, mình cũng phải cố ăn. Chị nhủ vậy rồi bẻ mạnh khúc bánh mì. Vừa ăn chị vừa xem vidéo với cái remote control trong tay. Màn hình hiện ra siêu người mẫu Cindy Crawford trong cuốn băng “Shape your body” với những động tác lật ngửa người uốn éo.

Bỗng dưng chị ứa nước mắt. Trong thành phố này dễ có mấy người có được bộ sưu tập những cuốn băng vidéo tập thể dục thẩm mỹ như chị?

Anh đã cho chị tất cả những gì mà một người phụ nữ có thể ao ước để thể hiện tự do đến cùng giới tính của mình. Anh đã dành hẳn cho chị một giang sơn là phòng ngủ riêng với nước hoa và âm nhạc, tơ lụa và tranh ảnh, đèn mờ và những cuốn sách… “Để anh có thể với em mới lạ và háo hức như chưa từng có” – Anh nói khi trao cho chị. Và anh đã giữ lời hứa. Nhưng chỉ thình thoảng, là vào những đêm anh say khướt và rõ ràng là do được thỏa mãn từ một cuộc vui nào đó ngoài kia. Lúc ấy, anh mạnh mẽ khiếp đảm như một tên trộm, không phải là sự hùng dũng ngọt ngào như những lần ái ân ngày nào. Nhưng dù sao anh cũng đưa chị lên tột đỉnh khoái cảm tới mức độ một vài ngày sau chị dễ dàng tìm lại những cảm giác điếng ngất đó. Đêm đêm, chị thao thức chờ “tên trộm” gõ cửa, nhưng mười đêm thì hết chín đêm chị thất vọng. Rồi một lần, không kiềm chế được nữa, chị len lén đến bên giường ngủ của anh thì bị anh đẩy ra nhẹ nhàng cùng những tiếng cằn nhằn.

Chị mất anh rồi sao?

*


Xong bữa ăn sáng tẻ nhạt, chị đi thu nhặt những quần áo của anh thay ra vất bừa bãi khắp nơi. Chị ôm thành một ôm trước ngực và như mọi lần, tâm hồn chị bỗng dịu đi cơn nôn nao buồn lo. Chị sẽ mơ màng để trôi đi hết một buổi sáng nay, như bao buổi sáng khác, trong buồng tắm, bên cạnh thau quần áo. Chị vò đi vò lại chiếc khăn mouchoir, đôi vớ, ủ mãi đôi bàn tay hoặc úp mặt mê man vào trong những vạt áo, vạt quần của anh. Chị bỗng quên hết buồn tủi, nghi ngờ. Rồi bất chợt vui, chị đứng dậy, thoát y, soi gương, mỉm cười với tòa thiên nhiên trong gương, lầm thầm nói anh không thể nào thôi yêu một người đàn bà còn tươi trẻ thế này được.

Từ quần áo anh, mùi mồ hôi, mùi da thịt và cả xác thân anh bao bọc, quấn quýt lấy chị không dứt. Thế giới áo quần và anh đã hòa thành một trong khao khát yêu thương, hạnh phúc của chị. Có một phút phản tỉnh, chị buồn rầu thầm ước ao hiểu được chút gì ẩn chứa giữa hàng hàng lớp lớp những cuốn sách dày cộm trong phòng làm việc của anh.

*


Bíp! Bíp! Máy nhắn tin từ trên nhà reo lên.

Chị rời đôi tay khỏi thau quần áo, trần truồng chạy ra khỏi buồng tắm, kêu lên trong miệng: “Làm sao anh có thể quên được ngày hôm nay của chúng mình, phải không anh yêu?”.
Chị cầm chiếc máy nhắn tin, dán mắt vào màn hình, nuốt từng dòng chữ: “Kỷ niệm hai năm chúng ta lấy nhau, anh có một món quà đặc biệt dành cho em. Trưa, Shop Love sẽ mang đến nhà. Anh bận công việc, tối mới về”.

Chiếc máy nhắn tin thay quả bóng nhỏ nằm trong lòng bàn tay chị… Một Cindy Crawford không mảnh vải trên người đang nhảy chân sáo theo điệu nhạc trong “Shape your body”.

*


Trưa hôm ấy, chị khuỵu xuống bên món quà “đặc biệt” của anh: chiếc máy giặt hiện đại bậc nhất của Nhật.

**********
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Trò chơi

Lắc cắc… lắc cắc… Con xúc xắc xinh xinh nhảy trên bàn cá ngựa. Nó nhảy qua tuần, qua tháng, qua năm, cuốn cả vũ điệu mê mẩn vào giấc ngủ. Trong các cuộc chơi, bao giờ gã cũng thắng. Nữ bệnh nhân có cặp mắt Điêu Thuyền đam mê kiểu gieo xúc xắc độc đáo của gã. Mối tình vụng trộm cùng trò chơi cá ngựa bám riết họ suốt thời kỳ nằm viện.

2


“Em đã nắm luật này: cứ năm giờ chiều, vợ anh lại ra thùng thư gia đình trước hiên tầng một. Có viên gạch xỉ đặt sẵn bờ sân thượng khu tập thể bảy tầng. Anh chỉ cần búng nhẹ, viên gạch sẽ kẻ một đường thẳng đứng tuyệt đẹp xuống đất, sát thùng thư.

Thế là anh hiểu… Pháp luật tỉnh này là của riêng em. Đám cưới chúng mình sẽ độc đáo như trò chơi cá ngựa của anh vậy. Cuối năm, ông chánh án tỉnh – bố em – về hưu, anh thế cái chân ấy, cưng ạ - Hôn!”.

Gã nhận được cái “giấy xuất viện” như thế, gói kỹ trong chiếc mùi xoa xực nức nước hoa.

3


Ngót một năm đâm đơn ly hôn không thành, gã rùng mình nhận ra kế hoạch của thị là cách duy nhất đạt dục vọng.

Trở ngại cuối cùng là thằng con trai, hòn máu nối dõi độc nhất, kẻ đã phá nát phương án ly hôn của gã. Nó sẽ phản ứng thế nào? Hoặc viên gạch xỉ sẽ từ chính bàn tay nó kẻ đường thẳng vào giữa sọ gã. Ở viện ra, gã đau đớn biết rằng cả thị và gã đều tê liệt khả năng sinh đẻ. Thị trợn mắt bảo: “Phiêu lưu là vẻ đẹp của trò chơi. Sức mạnh của anh đấy: danh, lợi, gái, cầm thêm chai rượu mạnh này để cộng với thằng đàn ông trong anh nữa, ngốc ạ!”.

4


Ba rưỡi chiều.

Gã khóa cửa phòng, bước ra hiên. Chiều thảng thốt. Khóm hồng trước cửa rưng rức đỏ. Nắp thùng thư hằn vết ngón tay vợ phảng phất khói. Sáng nay, gã chăm chắm nhìn tia máu hồng giần giật nơi vành tai xanh mỏng của vợ. Gã nhắm mắt… Đã ba lần, gã mở rồi lại khóa cửa phòng.

Lơ lửng khoảng không chiếc ghế chánh án. Cặp mắt Điêu Thuyền thả thang dây từ tầng hai xuống trước mặt. Gã với thử. Thang dây co rút, ném gã lên hành lang tầng hai, rồi biến mất. Gã bần thần vịn lan can, nhìn xuống. Mặt đất quá gần. Giờ này, cuộc sinh nhai quét bọn người lớn đi đâu cả. Chỉ có lũ bé gái hàng xóm đang nhảy dây. Một đứa toét miệng cười, lộ hàm răng sún. Lâu nay, sao gã không nhận ra sự sống ngộ nghĩnh, đơn giản ấy nhỉ?

Bốn rưỡi!

Gã giật mình nhìn đồng hồ. Mồ hôi hâm hấp gáy. Cầu thang đổ dốc xuống tầng một, như sức hút. Gã tu rượu, run run bước xuống. Song bàn chân lại lạc tận tầng bốn. Gã ngơ ngác tìm… Ánh mắt Điêu Thuyền dọi xuống – từ tầng sáu – khiến gã chết lặng. Thoáng bóng người cuối hành lang. Gã luốn cuống leo như chạy. Gã vượt cao thêm hai tầng nữa. Điêu Thuyền mất hút. Thang dây đứt phựt. Gã tựa lan can hổn hển…

Ồ, mặt đất đã khá xa! Lũ trẻ nhảy dây nhỏ xíu như cào cào. Điều đó giúp gã bình tâm dần. Gã lờ mờ nhận ra những biến đổi quan trọng ở gã, mỗi khi leo cao thêm một tầng. Ghế bành chánh án trôi qua mặt, rồi lơ lửng. Cùng ánh mắt Điêu Thuyền chót vót sân thượng. Gã tu rượu. Hơi men làm toàn thân căng phồng. Gã bíu thang dây vừa thả xuống, vừa leo cao nữa…

Năm giờ kém mười!

Chỉ còn mẩu cầu thang cuối cùng, chòng chành như cầu bắc lên thiên đường…

5


Chuỗi cười sằng sặc túa ra từ ngực gã. Bàn chân bám mặt sân thượng tự lúc nào. Trời mê mẩn xanh. Độ cao đầy sức biến đổi. Gã thoắt thành người khác. Sân thượng bảy tầng tĩnh lặng như cõi riêng của gã, tách gã khỏi mặt đất nhảm nhỉ, ướp lạnh lại thói đa cảm và nỗi sợ lúc này. Gã kênh kiệu ném cái nhìn xuống đường phố bàn cờ. Hình người lí nhí. Cả vợ gã lẫn đám chúng sinh dưới ấy lầm lũi, lòa nhòa, vô nghĩa, bò thân kiến nộp mạng vào bàn cờ của gã, chỉ đủ sức gợi cảm hứng cờ bạc. Giá viên gạch xỉ kia là Thái Sơn, thậm chí bom nguyên tử. Có hề gì. Trò chơi thêm lãng mạn!

Chênh vênh bờ sân thượng, viên gạch xỉ xinh xắn như viên xúc xắc của ngài chánh án tương lai. Giá pháp luật cũng xinh xắn như viên xúc xắc như thế nhỉ, để mai sau, ta khua lắc cắc cái vũ điệu kỳ ảo trên đầu đám sinh linh bé bỏng. Lắc cắc… lắc cắc… Máu cờ bạc bốc nóng mặt. Gã bật ngón tay tanh tách, thong dong búng nhẹ vào lưng viên xúc xắc.

Đúng lúc, kim đồng hồ đeo tay chạm vào số 5.

6


Thị phá lên cười khi gặp gã: “Số mệnh lại xúi bẩy người ra thùng thư là anh con trai. Hộp sọ nát xác pháo nhé. Anh tài thật, trò chơi nào cũng thắng!”.
 

muaxuandautien

Xe tải
Biển số
OF-308033
Ngày cấp bằng
16/2/14
Số km
220
Động cơ
302,170 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Cụ Lầm ới, cụ post típ chuyện của cụ lên đi, cho iem ngâm kíu với, mấy mẩu chuyện ngắn hay quá cụ ơi.
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Anh lớn hơn cô gần 20 tuổi, anh đối với cô cũng rất tốt, yêu thương chiều chuộng đủ điều, họ quen nhau chưa đến 1 năm, anh đã khăng khăng đòi lấy cô.

Bạn bè đều rất ngưỡng mộ cô, nhưng cô lại do dự không quyết, bởi vì một ca phẫu thuật từ hồi nhỏ không ngờ đã khiến cô không thể sinh con; anh lại là con một, sự nghiệp gia tộc đợi anh kế thừa, cô không muốn anh phải vì cô mà để lỡ.

Cuối cùng cô lấy hết can đảm thẳng thắn nói ra sự thật không thể sinh con với anh, anh nói: “ Anh biết, năm đó là anh phẫu thuật cho em, mấy năm gần đây anh luôn đi tìm em.”
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Anh tình cờ gặp cô trong thành phố, còn nhìn thấy cô con gái đáng yêu và xinh đẹp như cô ngày xưa.

Anh nói dối rằng mình đã kết hôn, có một cậu con trai lớn hơn con gái cô một chút. Họ không hề nhắc đến chuyện trước đây, chỉ hỏi han một lúc.

Cô nhìn đồng hồ, xin phép về trước, người nhà đang mong. Vẫy tay tạm biệt, hình bóng vừa thân quen lại vừa xa lạ, họ chúc phúc cho nhau.

Trên đường về, đứa bé gái nói không muốn trở về chỗ bố, chỉ muốn ở với cô.

Cô ôm thật chặt đứa con vào lòng mà khóc.
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Nàng gục đầu vào vai tôi và khóc: "Em yêu anh suốt đời".

Tháng sau, nghe tin nàng lấy chồng, tôi muốn khóc lên vài tiếng cho thật mùi nhưng đành phải cười giả lả vì lúc ấy người vợ mới cưới của tôi đang ngồi bên cạnh và thì thầm bên tai tôi:

"Em yêu anh suốt đời".
 
Chỉnh sửa bởi quản trị viên:
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.”
Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn?
Dần dần thường xuyên gặp mặt,

Cô hỏi hắn, trước kia có người yêu không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu
ăn.”

Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.”
Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!”

Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ
em.”
 
Biển số
OF-8453
Ngày cấp bằng
18/8/07
Số km
16,217
Động cơ
697,036 Mã lực
Điện thoại rung. Có tin nhắn: "Hôm nay anh quyết tỏ tình"

Cô với anh trước nay vẫn là bạn thân, nhưng cô thầm yêu anh

Nén buồn, cô nhắn lại

"cố lên anh"

"Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy lâu rồi, nhưng ko dám gõ cửa"

Cô khóc, nhắn lại

"Anh cứ gõ đi, rồi nói Anh yêu em"

"Liệu cô ấy có đồng ý ko?"

"Em ko biết"

Lại có tin nhắn

"Anh ko dám gõ. Em ra mở cửa đi"
 
Chỉnh sửa bởi quản trị viên:

HUNGBDA79

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-94459
Ngày cấp bằng
8/5/11
Số km
23,167
Động cơ
635,255 Mã lực
Có nhiệt tý đê cụ, như này nó đều đều quá, cụ cho tú mắm muối nữa cho thêm phần " tuổi thơ dữ dội" hi
 

xe buyt mua thu

Xe tải
Biển số
OF-196054
Ngày cấp bằng
28/5/13
Số km
400
Động cơ
330,221 Mã lực
Cụ lầm lại bầni chăng, mờ táo lau thia, em cu ra hóng vào ngóng chuyen tip của cụ. Cụ chủ tip đi em rót rịu vodka mời cụ 1chén nhé
 

safenoodles

Xe cút kít
Biển số
OF-15150
Ngày cấp bằng
26/4/08
Số km
16,372
Động cơ
640,504 Mã lực
Nơi ở
Phố cổ
Điện thoại rung. Có tin nhắn: "Hôm nay anh quyết tỏ tình"

Cô với anh trước nay vẫn là bạn thân, nhưng cô thầm yêu anh

Nén buồn, cô nhắn lại

"cố lên anh"

"Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy lâu rồi, nhưng ko dám gõ cửa"

Cô khóc, nhắn lại

"Anh cứ gõ đi, rồi nói Anh yêu em"

"Liệu cô ấy có đồng ý ko?"

"Em ko biết"

Lại có tin nhắn

"Anh ko dám gõ. Em ra mở cửa đi"
Free MP3 download: truyện ngắn - Lầm - otofun.net.wma
 

dgc10b

Xe tăng
Biển số
OF-293160
Ngày cấp bằng
20/9/13
Số km
1,946
Động cơ
336,543 Mã lực
Em kéo các truyện ngắn ngắn của cụ Lầm lên cho mn đọc nhá
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top