- Biển số
- OF-107169
- Ngày cấp bằng
- 30/7/11
- Số km
- 2
- Động cơ
- 393,220 Mã lực
ảnh đẹp và người cũng dũng cảm!
Anh ơiCó 3 thứ mà e cảm thấy thú vị nhất trong chuyến đi này mà e dám chắc không phải ai đi Trường Sa cũng gặp
1. Hoa bàng vuông, hoa nở tuyệt đẹp, nở về đêm, rực rỡ như đèn, chỉ sau vài giờ là tàn ngay
2. Biển động, cực kỳ hùng vĩ và ấn tượng, sóng vỗ bờ kè cao 2m và trùm qua rặng cây phong ba cao hơn 3 m
3. Cá heo, người ta bảo sau khi cá heo xuất hiện là biển động, và quả thực đây là phút bình yên trên biển cuối cùng trong chuyến đi
Lính hải quân mình nuôi chó làm bạn, không bao giờ ăn thịt. Em đoán thế.... và bị ăn thịt
Có lẽ vậy cụ ạ. Năm 2008 em có lần ra hụt TS để khảo sát và lắp đặt hệ thống đèn năng lượng mặt trời và gió. Lúc đó trong dự kiến của Cty em cũng lấy hàng tàu, nhưng thời điểm đó (có vẻ) không căng thẳng như bây giờ.Nghe nói mấy cái máy phát điện gió là hàng nhập từ TQ có đúng không nhỉ (có cụ OF cũng nhập máy phát điện gió cho gia đình về sử dụng)?
BÁc nói vậy thì bọn em biết vậy, vì những người hỏi đều chưa ra TS. Nhưng em cứ băn khoăn là mình cứ nhịn nhưng thằng hàng xóm cứ đi qua là tè vào cổng nhà mình, ném vài hòn gạch vào nhà mình, thậm chí gặp mình nó cứ thụi vào mặt mình, một lần, hai lần mười lần có thể gồng lên mà chịu được, thế cả trăm lần vẫn chịu hay sao???Tinh thần của bác thật tuyệt vời cơ mà chơi bạo thế là trúng mưu sâu bác ạ. Cái đầu lạnh - Trái tim nóng bác nhé.
Em xem đoạn này mà cảm động quá, bác ca sĩ này hát hay quáChúng tôi đến thăm DK 1 vào một ngày biển động, “cái đuôi” của cơn gió mùa đông bắc tháng 3 làm cho sóng biển ngả một màu ghi sẫm, cuộn lên không ngừng. Dù đã neo tàu cả một đêm chờ đợi nhưng thời tiết có vẻ ngày càng xấu đi, việc ‘tăng bo” đoàn công tác từ tàu lên thăm nhà dàn trở nên bất khả thi. Sự háo hức chờ đợi của đoàn trở thành sự nuối tiếc và buồn khi trưởng tàu thông báo “Sóng cấp 8, không thể lên nhà dàn, cách duy nhất để thăm hỏi cán bộ chiến sỹ là qua bộ đàm”. Khoang chỉ huy chật ních người, yên lặng đứng bên máy bộ đàm chờ trưởng tàu kết nối máy để giao lưu cùng chiến sỹ. Buổi giao lưu thăm hỏi động viên chiến sỹ đặc biệt nhất trong suốt cuộc hải trình diễn ra thật xúc động. Không có những cái bắt tay thật chặt, không có những món quà ấm áp từ đất liền trao tay, không cả được nhìn thấy mặt. Chỉ có những lời chia sẻ chân tình và tiếng hát lào xào qua máy bộ đàm cầm tay. Nhưng tất cả chúng tôi đã hát. Một lần nữa chúng tôi lại hát, hòa cùng một nhịp cất tiếng ca tự đáy lòng bài hát “Nơi ấy là Trường Sa”.
“Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió,
có những con người thay chúng ta đang vượt qua ngọn sóng vươn tới chân trời
giữ lấy nơi biên cương chưa bình yên của mọi người…”
“ngoài kia không có ngọc lan, không tiếng chim hót ngày nắng hồng
Không hẹn hò và không đón đưa, những trưa chiều về không tiếng hát
Chỉ có gió sương trên cánh tay những người tuổi trẻ đang kề bên nhau vì non sông mãi yên bình…”
Những câu hát giản dị thay cho ngàn lời muốn nói của chúng tôi vang lên giữa những cơn sóng đang gầm gào.
[video=youtube;zDwvUDi0aEg]http://www.youtube.com/watch?v=zDwvUDi0aEg[/video]
Bác ơi chịu chứ, không lại chiến tranh à?? khổ con em mình lắm, trăm lần mình chịu nhưng phải nghĩ cách nào thật hay để trị nó, nhưng nhất quyết không chiến tranh không đánh nhau. Nhà em ở Khâm Thiên năm 72 đã chứng kiến chiến tranh tàn khốc thế nào rồi. Người Thái luôn tự hào nói rằng họ tránh được 2 cuộc chiến tranh, Giờ này chiến tranh là cái từ mà không bao giừo nên nhắc đến nữa.BÁc nói vậy thì bọn em biết vậy, vì những người hỏi đều chưa ra TS. Nhưng em cứ băn khoăn là mình cứ nhịn nhưng thằng hàng xóm cứ đi qua là tè vào cổng nhà mình, ném vài hòn gạch vào nhà mình, thậm chí gặp mình nó cứ thụi vào mặt mình, một lần, hai lần mười lần có thể gồng lên mà chịu được, thế cả trăm lần vẫn chịu hay sao???
Cụ nói chuẩn quá ạ, dưng nhiều cụ ở đây động cái là hô sát thát lắm, em khoái chơi kiểu Aikido, né là chính rồi dùng chính sức mạnh của nó quật ngã nó.Bác ơi chịu chứ, không lại chiến tranh à?? khổ con em mình lắm, trăm lần mình chịu nhưng phải nghĩ cách nào thật hay để trị nó, nhưng nhất quyết không chiến tranh không đánh nhau. Nhà em ở Khâm Thiên năm 72 đã chứng kiến chiến tranh tàn khốc thế nào rồi. Người Thái luôn tự hào nói rằng họ tránh được 2 cuộc chiến tranh, Giờ này chiến tranh là cái từ mà không bao giừo nên nhắc đến nữa.
Cụ thể thế này cho dễ phân tích cụ nhé.Bác ơi chịu chứ, không lại chiến tranh à?? khổ con em mình lắm, trăm lần mình chịu nhưng phải nghĩ cách nào thật hay để trị nó, nhưng nhất quyết không chiến tranh không đánh nhau. Nhà em ở Khâm Thiên năm 72 đã chứng kiến chiến tranh tàn khốc thế nào rồi. Người Thái luôn tự hào nói rằng họ tránh được 2 cuộc chiến tranh, Giờ này chiến tranh là cái từ mà không bao giừo nên nhắc đến nữa.
Đến bao giờ đủ khả năng để bật lại nó cụ ạ, còn giờ thì chắc là nhìn thôi, xểnh ra 1 cái nó lấy cớ nó cướp hết cả TS luôn. Mà bọn nó cũng chỉ đợi cụ không nhịn được là nó phang thôi, phải có "trái tim nóng và cái đầu lạnh" là ở chỗ đó cụ ạ.Cụ thể thế này cho dễ phân tích cụ nhé.
Giả sử Em là TQ ở Gạc ma, Hoàng Sa, Hải nam, cụ là VN ở Cô lin, hay 15 nhà giàn D1 nhé. Hàng ngày em cho tàu lớn nhỏ lượn qua lượn lại, dùng tàu lớn huých vào chân nhà giàn, dùng xạ thủ bắn tỉa bắn vào bộ đội của cụ, ngư dân của cụ đang đánh cá, kể cả có sự bảo vệ của hải quân, em cho tàu ngang nhiên xông vào cướp tài sản, cướp cá, bắt người mang về đòi tiền phạt ngay trước mắt hải quân của cụ, tàu hải quân của cụ đang neo đậu hay đi tuần tiễu, em cho 2-3 tàu trọng tải lớn hơn vài lần dàn cảnh đụng tàu rồi vu cho tàu cụ gây hấn với tàu em lu loa lên ăn vạ, đòi bồi thường thậm chí bắn tàu cụ, ban đêm em phụt vài quả tên lửa hoặc bắn cối/phóng lựu vào chỗ cụ đang ở ...vv....Cụ cứ nhịn, em cứ làm, tháng nào em cũng làm vài vụ với tần suất ngày càng tăng....
Cụ nhịn được đến bao giờ nào?
Đẹp quá. Nghe nói sắp tới chúng ta sẽ tổ chức các tuyến du lịch ra Trường Sa, nhất định khi có điều kiện phải đi 1 chuyến.