Mọi sự đều do con Covid mà ra cccm ạ.
Có 11ae, thì 01 f0 xuất hiện, 10 người còn lại thành f1, mọi thứ đảo lộn hết cả. F0 thì đi viện, 10 ae, may mắn có 05 ae đc cách ly 01 khu, em và 01 đ/c nữa 01 khu, còn vài bạn nữa vì lý do kỹ thuật nên chưa được phường bế đi. Lúc xảy ra việc, mọi thứ nhộn lào, việc thì đương nhiên là đóng băng, còn cảm xúc thì bồn chồn, lo lắng, lúc trấn tĩnh tự an ủi là đi cách ly gần tháng là về, lúc thì căng cứng toàn thân.
30p trên xe, ông lái xe cứu thương phi như trâu điên, mông thì dập lên dập xuống không biết bao nhiêu lần, đầu chả nghĩ được j, chỉ nhớ gia đình.
Mới lên nhận phòng, 01 mình 01 phòng, an ủi, cầu trời cứ ở thế này.
01h30 sáng, cửa đập tung, thêm người, uh, ok.
3h30, lại thêm, thôi, đành chịu.
6h30, thêm người, vậy là full phòng.
Ở cách ly, ăn, ngủ, nằm, vui nhất khi mọi người vi zeo côn hỏi thăm, sau đó lại tìm cách giết thời gian. Tưởng ngày đầu trôi qua êm đềm thế, nhưng tổ cha con virus, nó mạnh thật. Mới tối qua cả tầng còn bao nhiêu là phòng trống, mà giờ thì gần full rồi.
Vào đây mới thấy sợ, sợ, sợ con này cccm ạ! Vẫn còn mớ ngày trước mặt nữa. Cố lên tôi ơi, cố lên các bác sỹ địa đầu chiến tuyến, cố lên Việt Nam!