- Biển số
- OF-111506
- Ngày cấp bằng
- 4/9/11
- Số km
- 505
- Động cơ
- 395,808 Mã lực
Ngưỡng mộ cụ quá
em cũng bằng tuổi cụ khuyên thì em chả dám em cũng chỉ kể cho cụ nghe là dư này: em cũng yêu 1 em nhưng em ấy tham vọng chê em k có tương lai và yêu ông giàu hơn cũng đau khổ cũng dằn vặt xong lao vào kiêm tiền h thì em cũng có thành quả là cái 4 bánh để đi và k thiếu các mối ngon khác. em biết nhiều nhà họ k cần con rể giàu mà cần con rể có ý chí phấn đầu cụ ạ nên theo em cụ cứ cô gắng đi thiếu gì miếng bánh ngon ở phía trước đấuCác cụ cho em vài lời khuyên dc ko ạ ?
- Chuyện của em nó ntn : Em ( cháu với vài cụ ) sn 91 ( 25t ) , em ko có bằng cấp ( mỗi bằng cấp 3 + bằng trung cấp bếp ) ! Khởi đầu của em là phục vụ café , giao hang , bán hang , marketing online , môi giới việc làm ,phụ bếp cho 5,6 nhà hàng( làm ngắn để cướp bí kíp)…. Em từng khởi nghiệp café với vốn vay của ba mẹ là 100 củ và thất bại ( vì lợi nhuận hang tháng trừ hết các khoản thì lãi = 0 và nếu e tính có khả quan hơn thì cũng là sai lầm, nếu ko buông sớm thì càng mệt hoặc lợi nhuận thấp, hang ngày e làm từ 6h sang dến 9h tối dc đồng nào hay đồng ấy vì mb thuê 8tr/th) . Nên e quyết định té về nhà làm mô hình “quán cơm bình dân theo hướng nhà hang “( 20~25k/ phần vì nhà trong hẻm + dân vp thu nhập tb ) , tên như vậy vì e làm từng phần cơm + nguyên liệu sơ chế bỏ tủ lạnh giống nhà hang . Doanh thu 20tr/tháng> LN của e được 8~10tr ( mb+ điện nước nhà em lo ) mỗi ngày em làm khoảng 3~4h/ ngày . Nhà em kinh doanh phòng trọ LN 30tr/ tháng…
- Còn đây là chuyện buồn của e : Em thích 1 bé sn 94 ( học trờng nhà giàu ở VN ), ba nó trong ban điều hành 1 cty thang máy lớn ở vn ( có riêng 1 xưởng sx linh kiện ) , mẹ nó cũng làm ở 1 tập đoàn lớn. Nó chê em gia đình ko xứng , ko có bằng cấp , ko có gì đặc biệt , ko thể hiện được gì ( em đi wave, xài dt 200k , quần áo bt ) . Hiện tại e đang ấm ức + chán….
- Phương án của em là đầu tư chứng khoán , kiếm vốn để làm thứ to hơn . Em đang dành TG rảnh để tự học kế toán + kinh tế (đọc báo + học cách phân tích tài chính ) , theo các bác hướng đi tiếp theo của em có khả thi ko ?
em cũng bằng tuổi cụ khuyên thì em chả dám em cũng chỉ kể cho cụ nghe là dư này: em cũng yêu 1 em nhưng em ấy tham vọng chê em k có tương lai và yêu ông giàu hơn cũng đau khổ cũng dằn vặt xong lao vào kiêm tiền h thì em cũng có thành quả là cái 4 bánh để đi và k thiếu các mối ngon khác. em biết nhiều nhà họ k cần con rể giàu mà cần con rể có ý chí phấn đầu cụ ạ nên theo em cụ cứ cô gắng đi thiếu gì miếng bánh ngon ở phía trước đấu
Em thi máu liều cao. Mới cả có ng đỡ đâu nên mới đc như vậyCụ bày em cách kiếm 4 bánh với. Nghe hấp dẫn là.
Cảm ơn cụ, tiếc em hết vodka cho cụ rồiQuay về Hà nội, tôi tiếp tục việc mở xưởng. Tính đến lúc đó tôi đã làm được khá nhiều việc lớn: học nghề, gọi vốn, thuê nhà xưởng, mở doanh nghiệp, mua máy, mua nguyên liệu, còn hai việc nữa là thuê công nhân và chuẩn bị bao bì. Công nhân thì nhị công tử lĩnh trách nhiện, thằng cha định về quê lấy mấy đứa cháu lên làm việc ở xưởng chú, vừa oai với mẹ vừa dằn mặt anh. Tôi nhẹ được một việc, tập trung vào chuyện bao bì.
Thuê in bao bì ở TQ rất đơn giản nhưng tôi muốn làm ở VN vì chẳng nhẽ cái giấy gói kẹo cũng phải nhập TQ. Nhưng đi tìm mới thấy công nghiệp bao bì ở VN lúc đó nó tệ hại vl. In trên giấy kém, in trên nhựa càng không ra gì. Tôi vào tận Sài gòn, đầu tiên đến in Trần Phú bị đuổi ngay từ cổng, lại lần đến Chợ Lớn thì may quá, gặp được mấy bác ba tàu, một phần cũng do chút vốn tiếng tàu tôi có từ lúc học nghề.
Vào xưởng in mấy ông ba tàu Chợ Lớn mới lại thấy một cái tài của người Hoa (đến bài riêng về người Hoa tôi sẽ bàn lại một lần nữa), xưởng rất thô sơ, máy móc rất đơn giản nhưng người ta làm ra được những sản phẩm không ngờ. Tóm lại, thật đáng buồn là mặc dù lăn lóc khắp cả nước nhưng cuối cùng tôi cũng phải mua tất cả từ người Tàu. Về sau tôi mua được một cái trong nước là đường phèn. Mặc dù rất đắt nhưng nó làm cho kẹo ngon hơn hẳn.
200 triệu của nhị công tử nghe thì to nhưng để lập xưởng vẫn là quá ít. Để cho tiết kiệm cái gì tôi cũng tự làm, từ đi dây đấu điện, xây trát đến khuân vác, trông xưởng. May di truyền tư duy tự nhiên của bố mẹ nên mày mò mãi tôi cũng tự suy ra được hết. Giữa tháng 9/98 khi tập hợp đủ máy móc, nguyên liệu, bao bì, tôi bắt đầu sản xuất thử.
Gọi là sản xuất thử chẳng qua là thằng chưa biết bơi, xem người khác rồi nhảy xuống hồ tự bơi lấy. Cho đến lúc đấy tôi có học nghề nhưng thực ra chưa được thực tập sản xuất kẹo bao giờ. Những cái quan sát ở xưởng bên tàu và nói chuyện với thằng bán máy tôi ghi lại cẩn thận trong sổ tay, đến giờ lôi sổ tay ra đọc lại rồi nhớ xem lão xưởng trưởng làm thế nào, cố gắng làm lại theo trí nhớ của mình. Kết quả là những mẻ đầu tiên, cái tôi thu được chỉ là những đống hổ lốn đường bột màu lẫn lộn, không sao có thể gọi là kẹo được.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra là tôi đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình đã thó được hết bài của lão xưởng trưởng. Rõ ràng có những chiêu mà tôi không biết, không hiểu hoặc đã bỏ qua. Tôi làm đi làm lại hơn 2 tuần nhưng tiến triển đều không ra sao.
Dở nhất với tôi lúc ấy là hai thằng phụ việc lại là con cháu nhị công tử từ quê lên, có chuyện gì hai thằng mách hết với cậu, thế là thằng cha cuống cuồng lôi tôi ra tra hỏi. Nếu không ra được hàng là hắn mất cả tiền lẫn mặt mũi vì đã trót đi khoe là tao mở xưởng làm kẹo. Lúc lên cơn, thằng cha ăn nói cực kỳ phũ nhưng tôi phải cắn răng ngồi nghe vì mình ở thế yếu, cuối cùng tôi hứa với hắn cho tôi 1 tuần, không ra được hàng là tôi phải trả lại tiền cho hắn, lấy đâu ra không cần biết.
Đêm hôm ấy tôi không ngủ, ngồi bên cạnh cái máy chính với quyển sổ tay, cố nhớ lại lão xưởng trưởng và mấy ông bà công nhân làm thế nào. Cảm tưởng là tôi đã làm đúng hết mà sao vẫn không ra được kẹo, đúng hơn là viên kẹo hết sức xấu xí, không thể đóng gói đem bán được. Đến mấy thằng cháu cậu hai từ quê ra còn bảo “kẹo chó ăn” thì các cụ biết là thế nào rồi.
Bốn hay năm ngày gì đó trôi qua mà tôi vẫn không nghĩ ra được gì, có làm thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn ra kẹo chó ăn. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác là tôi đã chạm vào một cái gì đó mà tôi chưa nhìn ra, vì những mẻ kẹo cuối cùng tuy vẫn chưa đủ tiêu chuẩn nhưng có khá hơn. Cảm giác tôi đã gần tìm ra bí quyết nhưng chưa đến nơi.
Cuối cùng bí quyết cũng đến và rất đơn giản, đó là tôi đã quá máy móc khi cố bắt chước xưởng bên tàu. Máy móc của tôi khác, nguyên liệu cùng loại nhưng không phải y nguyên, nghĩa là những tính năng vật lý khác nhau, điều kiện nhiệt độ độ ẩm trong xưởng cũng khác. Muốn ra được kẹo tôi phải có một công thức và quy trình riêng, không thể copy người khác. Tôi sực nghĩ ra chuyện này khi ngồi gặm cơm tối, sau đó tôi về thử đi thử lại như điên suốt cả đêm. Hai ngày không ngủ, tôi làm 14-15 mẻ kẹo liên tục. Đến mẻ thứ 11 gì đó thì kẹo bắt đầu khá, cuối cùng mẻ thứ 15 thì đẹp hẳn. Lúc bấy giờ công thức và cách làm của tôi đã khác hẳn so với xưởng bên tàu.
Tôi hỏi hai thằng công nhân kẹo này đã đủ tiêu chuẩn người ăn chưa hay vẫn cho chó, hai thằng bảo thế là quá đẹp rồi. Tôi đuổi chúng nó ra khỏi xưởng bảo về báo cho cậu chúng mày rồi đóng của ngủ một trận, gần 20 tiếng sau mới dậy.
Chết để làm gì hả cụ? Hầm còn lâu nhừ nữa làTôi mà là cụ thớt , tôi cho mợ trà vàng chết luôn thể !
Quay về Hà nội, tôi tiếp tục việc mở xưởng. Tính đến lúc đó tôi đã làm được khá nhiều việc lớn: học nghề, gọi vốn, thuê nhà xưởng, mở doanh nghiệp, mua máy, mua nguyên liệu, còn hai việc nữa là thuê công nhân và chuẩn bị bao bì. Công nhân thì nhị công tử lĩnh trách nhiện, thằng cha định về quê lấy mấy đứa cháu lên làm việc ở xưởng chú, vừa oai với mẹ vừa dằn mặt anh. Tôi nhẹ được một việc, tập trung vào chuyện bao bì.
Thuê in bao bì ở TQ rất đơn giản nhưng tôi muốn làm ở VN vì chẳng nhẽ cái giấy gói kẹo cũng phải nhập TQ. Nhưng đi tìm mới thấy công nghiệp bao bì ở VN lúc đó nó tệ hại vl. In trên giấy kém, in trên nhựa càng không ra gì. Tôi vào tận Sài gòn, đầu tiên đến in Trần Phú bị đuổi ngay từ cổng, lại lần đến Chợ Lớn thì may quá, gặp được mấy bác ba tàu, một phần cũng do chút vốn tiếng tàu tôi có từ lúc học nghề.
Vào xưởng in mấy ông ba tàu Chợ Lớn mới lại thấy một cái tài của người Hoa (đến bài riêng về người Hoa tôi sẽ bàn lại một lần nữa), xưởng rất thô sơ, máy móc rất đơn giản nhưng người ta làm ra được những sản phẩm không ngờ. Tóm lại, thật đáng buồn là mặc dù lăn lóc khắp cả nước nhưng cuối cùng tôi cũng phải mua tất cả từ người Tàu. Về sau tôi mua được một cái trong nước là đường phèn. Mặc dù rất đắt nhưng nó làm cho kẹo ngon hơn hẳn.
200 triệu của nhị công tử nghe thì to nhưng để lập xưởng vẫn là quá ít. Để cho tiết kiệm cái gì tôi cũng tự làm, từ đi dây đấu điện, xây trát đến khuân vác, trông xưởng. May di truyền tư duy tự nhiên của bố mẹ nên mày mò mãi tôi cũng tự suy ra được hết. Giữa tháng 9/98 khi tập hợp đủ máy móc, nguyên liệu, bao bì, tôi bắt đầu sản xuất thử.
Gọi là sản xuất thử chẳng qua là thằng chưa biết bơi, xem người khác rồi nhảy xuống hồ tự bơi lấy. Cho đến lúc đấy tôi có học nghề nhưng thực ra chưa được thực tập sản xuất kẹo bao giờ. Những cái quan sát ở xưởng bên tàu và nói chuyện với thằng bán máy tôi ghi lại cẩn thận trong sổ tay, đến giờ lôi sổ tay ra đọc lại rồi nhớ xem lão xưởng trưởng làm thế nào, cố gắng làm lại theo trí nhớ của mình. Kết quả là những mẻ đầu tiên, cái tôi thu được chỉ là những đống hổ lốn đường bột màu lẫn lộn, không sao có thể gọi là kẹo được.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra là tôi đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình đã thó được hết bài của lão xưởng trưởng. Rõ ràng có những chiêu mà tôi không biết, không hiểu hoặc đã bỏ qua. Tôi làm đi làm lại hơn 2 tuần nhưng tiến triển đều không ra sao.
Dở nhất với tôi lúc ấy là hai thằng phụ việc lại là con cháu nhị công tử từ quê lên, có chuyện gì hai thằng mách hết với cậu, thế là thằng cha cuống cuồng lôi tôi ra tra hỏi. Nếu không ra được hàng là hắn mất cả tiền lẫn mặt mũi vì đã trót đi khoe là tao mở xưởng làm kẹo. Lúc lên cơn, thằng cha ăn nói cực kỳ phũ nhưng tôi phải cắn răng ngồi nghe vì mình ở thế yếu, cuối cùng tôi hứa với hắn cho tôi 1 tuần, không ra được hàng là tôi phải trả lại tiền cho hắn, lấy đâu ra không cần biết.
Đêm hôm ấy tôi không ngủ, ngồi bên cạnh cái máy chính với quyển sổ tay, cố nhớ lại lão xưởng trưởng và mấy ông bà công nhân làm thế nào. Cảm tưởng là tôi đã làm đúng hết mà sao vẫn không ra được kẹo, đúng hơn là viên kẹo hết sức xấu xí, không thể đóng gói đem bán được. Đến mấy thằng cháu cậu hai từ quê ra còn bảo “kẹo chó ăn” thì các cụ biết là thế nào rồi.
Bốn hay năm ngày gì đó trôi qua mà tôi vẫn không nghĩ ra được gì, có làm thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn ra kẹo chó ăn. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác là tôi đã chạm vào một cái gì đó mà tôi chưa nhìn ra, vì những mẻ kẹo cuối cùng tuy vẫn chưa đủ tiêu chuẩn nhưng có khá hơn. Cảm giác tôi đã gần tìm ra bí quyết nhưng chưa đến nơi.
Cuối cùng bí quyết cũng đến và rất đơn giản, đó là tôi đã quá máy móc khi cố bắt chước xưởng bên tàu. Máy móc của tôi khác, nguyên liệu cùng loại nhưng không phải y nguyên, nghĩa là những tính năng vật lý khác nhau, điều kiện nhiệt độ độ ẩm trong xưởng cũng khác. Muốn ra được kẹo tôi phải có một công thức và quy trình riêng, không thể copy người khác. Tôi sực nghĩ ra chuyện này khi ngồi gặm cơm tối, sau đó tôi về thử đi thử lại như điên suốt cả đêm. Hai ngày không ngủ, tôi làm 14-15 mẻ kẹo liên tục. Đến mẻ thứ 11 gì đó thì kẹo bắt đầu khá, cuối cùng mẻ thứ 15 thì đẹp hẳn. Lúc bấy giờ công thức và cách làm của tôi đã khác hẳn so với xưởng bên tàu.
Tôi hỏi hai thằng công nhân kẹo này đã đủ tiêu chuẩn người ăn chưa hay vẫn cho chó, hai thằng bảo thế là quá đẹp rồi. Tôi đuổi chúng nó ra khỏi xưởng bảo về báo cho cậu chúng mày rồi đóng của ngủ một trận, gần 20 tiếng sau mới dậy.
cụ chủ còn bận việc, thỉnh thoảng mới phọt được 1 bài mà còn lại đòi cụ chủ format cho tiện theo dõi.bác có thể gom các bài của bác lên #1 đc ko ạ? Cho ae dễ đọc. Chứ em phải lê lết từng trang để tìm bài của bác mệt ghê
Thanks!
Vâng VIP mà cụ,cụ chủ còn bận việc, thỉnh thoảng mới phọt được 1 bài mà còn lại đòi cụ chủ format cho tiện theo dõi.