- Biển số
- OF-319947
- Ngày cấp bằng
- 16/5/14
- Số km
- 2,599
- Động cơ
- 279,718 Mã lực
Mợ ngồi cạnh đây nghe nhạc với em nhé!Mưa! ơi, Đừng sợ !
Em cũng chúc mợ lát ngủ ngon đến tận sáng mai !
Mợ xem film này chưa?
Mợ ngồi cạnh đây nghe nhạc với em nhé!Mưa! ơi, Đừng sợ !
Em cũng chúc mợ lát ngủ ngon đến tận sáng mai !
Cô gái của cụ mải mê với những cuộc tình đến rồi đi, đến giờ vẫn không mong đợi và hối tiếcYêu như cô gái này mới là yêu... hehe
Bạn nhầm rồi. Cô gái ấy rất biết cách yêu thế nào. Không nhiều người yêu được như cô gái ấy đâu. Thật đấy. Không sai.Cô gái của cụ mải mê với những cuộc tình đến rồi đi, đến giờ vẫn không mong đợi và hối tiếc
Cơ mà, em thích bài này vì nó hợp với giọng em
Mỹ Tâm em thích bài Tình lỡ cách xa.Cô gái của cụ mải mê với những cuộc tình đến rồi đi, đến giờ vẫn không mong đợi và hối tiếc
Cơ mà, em thích bài này vì nó hợp với giọng em
Mỗi giai đoạn thì chấm với phẩy nó cũng có những thi vị ah nhaThế mà giờ lại chỉ chấm với phẩy
Lúc sấp mặt với cơm áo gạo tiền về đến nhà cũng thèm 1 cái ôm nhè nhẹ, 1 ánh mắt dịu dàng, 1 bữa cơm đầm ấm quây quần cụ nhỉ?Từ những lúc rảnh rỗi như này, chứ những lúc sấp mặt cơm áo gạo tiền thì... hihi
Cụ bi quan thế, tình yêu đến từ nơi đâu, êm êm 1 khúc sông cầu, sao trời lọt qua mắt lưới, rơi đầy xuống dòng sông sâuGiờ làm gì có tình yêu cụ.
Những thứ dang dở là những thứ nên lãng quên. Tình đẹp và đáng trân trọng là khi người còn ở bên mình, dũng cảm đi cùng mình qua bao nhiêu khó khăn, cùng mình chia sẻ cả niềm vui nỗi buồn mà không e dè, hãnh diện khi có mình trong đời cụ ạ.Tình chỉ Đẹp khi còn "Dang Dở".
Đau khổ thì có mà trải qua đau khổ hi vọng sẽ là bình yênĐến thần tiên còn đau khổ vì tình, nữa là con người. Chả hiểu sao cứ phải đâm đầu vào nhể.( Em đang xem phim ngôn tềnh. Hì.)
Chỗ này không hiểu rồiMỗi giai đoạn thì chấm với phẩy nó cũng có những thi vị ah nha
Cười tươi và duyên thế nài chắc vừa chấm mí phẩy xong phải hơmChỗ này không hiểu rồi
Đúng rồi cụ, thời buổi này rất cần những topic như của cụ đóLúc sấp mặt với cơm áo gạo tiền về đến nhà cũng thèm 1 cái ôm nhè nhẹ, 1 ánh mắt dịu dàng, 1 bữa cơm đầm ấm quây quần cụ nhỉ?
Một cái ôm nhè nhẹ từ phía sau, nhón lấy một miếng nóng hổi đang trên bếp, bỏ vào mồm người đang nấu, hớ nóng quá, nóng quá hơ hớ, ghé miệng gần thật gần và thổi, cảm nhận rõ mùi, vị của cuộc sống, tiện thể lắc mông tắt cái bếp, tình yêu lại ùa về, lại chấm chấm với phẩy phẩy, thật đơn giản, thật tuyệt vời ...Lúc sấp mặt với cơm áo gạo tiền về đến nhà cũng thèm 1 cái ôm nhè nhẹ, 1 ánh mắt dịu dàng, 1 bữa cơm đầm ấm quây quần cụ nhỉ?
Trứng Tây có khác,rụng muộn vãi lái.chiên za tình êu đơi òi
dưng theo tay Tòng thì Củi to ko lo chết đói
vây kết luận tềnh đến từ Củi t)
Khi xin vào làm chân trông xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng trông xe cùng tôi vẫn biết, và chúng tỏ thái độ khinh khỉnh. Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.
Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó…
Và cái ngày ấy đến rất sớm: Đó là hôm quán bia vắng khách, cả lũ đang ngồi vỉa hè tán phét thì có một bà Tây khoảng 60 tuổi đi tới và hỏi chúng nó cái gì đó. Tất nhiên, mấy thằng đó không hiểu bà Tây nói gì. Đúng lúc ấy tôi từ trong đi ra. Bốn năm đại học giao tiếp với toàn giảng viên nước ngoài khiến vốn ngoại ngữ của tôi cực tốt. Tôi hỏi bà Tây là có chuyện gì? Bà Tây nói bà vừa bị giật mất túi xách, muốn hỏi đường tới đồn công an trình báo. Tôi bảo để tôi giúp…
Thế rồi tôi đưa bà Tây tới đồn công an, dịch những lời bà Tây nói cho các anh công an nghe, giúp bà Tây viết đơn tường trình… Bà Tây sau đó đã tìm lại được túi xách, gọi điện cảm ơn tôi rối rít… Hóa ra bà Tây đó là giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài sang đầu tư tại Việt Nam, thấy ngoại ngữ của tôi ổn, bà liền mời tôi về làm phiên dịch luôn cho công ty bà. Tôi biết là cơ hội đã tới với mình, bởi thế, tôi đã nắm lấy và nỗ lực không ngừng…
…Chiều nay, tôi thư thái lái con Mercedes S600 chầm chậm về phía đầu phố, qua chỗ quán bia trước kia tôi đã làm một thằng trông xe. Quán đang vắng, và vẫn mấy thằng trông xe cùng tôi ngày trước đang ngồi tán phét. Thấy xe tôi đi chậm, tưởng khách, chúng lao ra mời chào. Tôi từ từ hạ kính xuống. Nhận ra tôi, mấy thằng đó sững người. Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi lạnh lùng nâng kính…
“Sao đi chậm vậy cưng? – bà Tây hỏi rồi gục đầu vào vai tôi nũng nịu – Đi mau về phòng em đi. Nay em rụng trứng, đang **** lắm đây nè!”.