Gửi cụ
Còi to 70
Một lần, em nhận giúp 1 ông a của thằng bạn cấp III làm cái căn chung cư. A ý có học hàm giáo sư và hiện đang là hiệu trưởng của 1 trường đại học to to ở HN. Ô a đi học, đi dạy ở Tây bao năm mới về VN.
Ô a yêu cầu e mang máy đến tận phòng làm việc trong giờ hành chính + tận phòng ngủ ngoài giờ hành chính để cùng lên ý tưởng cho căn chung cư a chị mới mua. Lý do: a muốn không gian của a phải như Tây. OK
Chuyện cũng không có gì to tát ngoài việc ròng rã ~2 tháng trời đều đặn 2 ngày e lại đến cùng a làm việc để lên ý tưởng, rồi tối + ngày hm sau hoàn thiện bản vẽ để hm sau nữa lại đến để chốt. Chốt ko được thì lại lặp lại quy trình
Mỗi ngày a đưa ra 1 ý tưởng. Nhà của a phải giống cái chung cư hồi a ở Séc (hoặc Pháp), bếp phải giống hồi bên Mỹ (hoặc Can) , phòng 2 thằng cu giống cái nhà lúc đẻ nó bên Anh (hoặc Nhật), phòng thay đồ với wc cho chị thì phải như ở Úc (hoặc Áo) v.v.... Đệch. Hm nay kiểu này, mai lại ngược mie kiểu khác. Mấy hm sau lại lộn cmn về phương án đầu. Nói thực là phải dặn lòng cực kỳ kiềm chế e mới ngồi được 2 tháng trời đấy. E về cứ nghĩ mãi có phải do e ko đủ trình để phục vụ a ý hay do cái con mie gì mà không thể chốt được p.a??? Cuối cùng e cũng tìm được câu trả lời là số e quá nhọ khi gặp phải a khách
cái gì cũng thích nhưng méo biết là mình thích cái gì
Sau 2 tháng đấy, đúng hôm a ý gật cho e 1 phát về cái thiết kế 3d lần thứ n, e kính cẩn tặng lại a ý cái phương án rồi chào thân ái và quyết thắng rồi e ... cút luôn. E sợ lại thêm 2 hoặc nhiều tháng nữa ngồi bổ chi tiết thì vỡ alo.
Chuyện của e nó nhạt như thế thôi. Nhưng đó là nỗi đau của e và nhiều đồng nghiệp đang hành nghề cụ ạ. Đau mà méo khóc được ý