- Biển số
- OF-719960
- Ngày cấp bằng
- 12/3/20
- Số km
- 3,120
- Động cơ
- 129,249 Mã lực
CCCM tranh thủ chém gió ngày xưa đi. Còn 45 phút nữa em xem Êu Dô bằng con TV Samsung 14’ đen trắng nhà em đơi. May tối nay ko dông gió nên đỡ phải quay giàn ăng ten giời
Vẫn có gà để ăn khi về quê xin và đôi khi phải bóp chết con gà giấu trg túi xách để mang ra tp. Nếu cụ ở bển hay là q chức thì k biết điều đó đâu. Cứ hỏi một dân thg 5x, 6x,7x là rõ thôi.Huyền thoại cắt thịt gà bằng kéo là từ một vở kịch một ông CB uống sâm bằng ấm tích, ăn thịt gà cắt bằng kéo phẫu thuật cho êm vì “đất nước ta còn nghèo, nhân dân ta còn thiếu thốn”. Dân thời đó nếu là ở thành phố cả năm may ra ăn gà một lần ngày tết, lúc đấy thì bổ củi đun bánh chưng ầm ầm nữa là chặt thịt gà ai soi. Đến đại gia thời đó mới ăn phở điểm tâm thì biết, thịt hiếm lắm, muốn chặt cũng có đâu mà chặt.
Tất nhiên, trải qua bao cấp rồi thì biết là… không nên trải qua nữa vì cái gì cũng thiếu, chủ yếu do vấn đề lưu thông phân phối hàng hoá bị bế tắc do ngăn sông cấm chợ vô lối.
Nếu tủ lạnh hiểu được điều này thì có thể thiếu xa xỉ phẩm nhưng không thiếu dinh dưỡng, chi phí vận chuyển không tăng nhưng hàng hoá vẫn lưu thông đều. Đó chính là yếu tố để ta thắng Mỹ: các đường mòn trên núi, trên biển không bao giờ bị đứt đoạn, những người sử dụng hàng hoá từ những con đường mòn đó toàn ngưo2ì chắt chiu, dùng đúng lúc, đúng nơi, không xài phí. Có thế đi dép lốp mới diệt được bọn ngồi tàu bay, ngồi thitst giáp và hở ra là đá phùa.
Bao cấp là sự lạm dụng thái quá sức chịu đựng và sự hy sinh của những người tốt xứ mình, còn những người tốt xứ Cam thì họ tốt kiểu Mỳ, lúc nào chả “ông Tây bố cu tốt, bố cu giỏi, giải đuwocj tất và ao tô đúng”, tuổi gì nói chuyện bao cấp, phỏng ạ.
Thực ra chuyện ăn sang 1 tý thì hàng xóm xì xào cũng có, thậm chí có người còn sang ngồi chơi, chờ ăn trực. Chứ chặt con gà mà đòi khám nhà thì là bịa đặt.Huyền thoại cắt thịt gà bằng kéo là từ một vở kịch một ông CB uống sâm bằng ấm tích, ăn thịt gà cắt bằng kéo phẫu thuật cho êm vì “đất nước ta còn nghèo, nhân dân ta còn thiếu thốn”. Dân thời đó nếu là ở thành phố cả năm may ra ăn gà một lần ngày tết, lúc đấy thì bổ củi đun bánh chưng ầm ầm nữa là chặt thịt gà ai soi. Đến đại gia thời đó mới ăn phở điểm tâm thì biết, thịt hiếm lắm, muốn chặt cũng có đâu mà chặt.
Tất nhiên, trải qua bao cấp rồi thì biết là… không nên trải qua nữa vì cái gì cũng thiếu, chủ yếu do vấn đề lưu thông phân phối hàng hoá bị bế tắc do ngăn sông cấm chợ vô lối.
Nếu tủ lạnh hiểu được điều này thì có thể thiếu xa xỉ phẩm nhưng không thiếu dinh dưỡng, chi phí vận chuyển không tăng nhưng hàng hoá vẫn lưu thông đều. Đó chính là yếu tố để ta thắng Mỹ: các đường mòn trên núi, trên biển không bao giờ bị đứt đoạn, những người sử dụng hàng hoá từ những con đường mòn đó toàn ngưo2ì chắt chiu, dùng đúng lúc, đúng nơi, không xài phí. Có thế đi dép lốp mới diệt được bọn ngồi tàu bay, ngồi thitst giáp và hở ra là đá phùa.
Bao cấp là sự lạm dụng thái quá sức chịu đựng và sự hy sinh của những người tốt xứ mình, còn những người tốt xứ Cam thì họ tốt kiểu Mỳ, lúc nào chả “ông Tây bố cu tốt, bố cu giỏi, giải đuwocj tất và ao tô đúng”, tuổi gì nói chuyện bao cấp, phỏng ạ.
Cụ trẻ còn k phân biệt đc kéo cắt thịt với cắt xương thì lại quá trẻ rồiKhông biết ai trẻ hơn ai. Nói đến kéo mà cắt được gà thì tầm năm 1992, khi thông thương với Trung Quốc mới có.
Cụ chém linh tinh, hơn tý là hơn cái gì cụ nói xem nào?Úi dời. Nhà cụ hơn nhà hx tí xem, gọi ngnay chính quyền vào bắt bọn tư sản
Thời kỳ mà cái gì ăn được trực tiếp lên ngôi. Giá trị đảo lộn, thủ kho lại to hơn thủ trưởng.....Quá xứng đáng luôn! Đẩy con người chỉ còn 1 nhu cầu là kiếm cái gì ăn cho no bụng thôi.
Cụ chắc sinh ra sau thời bao cấp rồi, cứ về hỏi cha chú xem cái thời đó nó khốn nạn ntnThực ra chuyện ăn sang 1 tý thì hàng xóm xì xào cũng có, thậm chí có người còn sang ngồi chơi, chờ ăn trực. Chứ chặt con gà mà đòi khám nhà thì là bịa đặt.
Còn vụ khám nhà là con trâu, con bò, con lợn... những thứ là tài sản của HTX.
Cái loại 3 tuổi ranh nghe lỏm, nói leo rồi hỗn láoCụ chắc sinh ra sau thời bao cấp rồi, cứ về hỏi cha chú xem cái thời đó nó khốn nạn ntn
Đói thì sức đâu mà nhảy hở cụnhưng không hơi tý nhảy chồm chồm lên
Thời đó chưa có mạng xã hội cụ nhéKhông thấy lừa đảo hay chém giết vì tiền
Tha cấu xé nhau thì thôi, đợi đấy mà tốt nhá.Nhưng con ngừoi có vẻ tốt với nhau hơn nhỉ
Dạ em ở Ứng Hòa - Hà Nội.Cụ ở đâu thế, em sống qua thời kỳ đó đây mà có thấy thế đâu. Thóc vẫn phơi đầy sân, gà vịt vẫn chén, cá sông , cá "ao cá Bác Hồ" vẫn đánh bắt ăn ngập răng. Chỉ có lợn, trâu, bò là không được giết bán tự do ngoài chợ nếu không có giấy phép của ubnd xã mà phải cân cho Ngoại thương. Vải thiều mỗi người được mua, bán , cho tặng 100 quả/ lần khi qua trạm thu mua. Bây giờ nhiều khi cứ nói quá lên chứ thời đấy em cũng chả thấy khổ hơn giờ là mấy. Nó có cái xướng riêng, vô tư ai cũng như ai, không đau đầu lo toan tiền bạc. Vẫn yêu đương, múa hát, cắm trại bt.
Xin dừng cuộc chơi. "K nên tranh luận ..."Cái loại 3 tuổi ranh nghe lỏm, nói leo rồi hỗn láo
Cháu thấy đa số con cái mấy vị này về sau đa phần hư hỏng, thế này thế nọ, ... chắc luật nhân quảThời đấy chỉ béo mấy bà thương nghiệp, sau đội ý có lo lót cho con đi nước ngoài vẫn không bỏ được cái thói ma cô của ông bà già nên thành một mớ mất dạy.
Cụ ở quê thì còn tự cung tự cấp đc, e sống giữa tp nên thấm lắm. Có ng đau ôm về quê xin đc con gà con vịt mà ăn cg đến nhục.Dạ em ở Ứng Hòa - Hà Nội.
Cái kiểu giấu mâm cơm có đồ ngon , chặt gà chặt bé... là do dư chấn thời bao cấp để lại hoặc do văn hóa nông thôn Bắc Bộ vậy em không rõ.
Những năm này thì quê em cũng không đói gì cả. Thóc lúa nhiều, cá tôm cũng rất nhiều, vịt ngan nhà ai cũng có 1 đàn./ chỉ có hàng hóa thì ít thôi. Em nhớ năm 86-89 gì đó.
Nhà em nuôi gà, chặt bình thường, những năm 8x.Ăn thịt gà phải cắt bằng kéo ko dám chặt sợ hàng xóm nghe thấy. Tốt vãi con nhái.
Cụ thuộc thành phần đặc biệt dồi. GĐ em như bao nhà khác, đói thối mồm. Thèm từ miếng thịt mỡ, hạt đường... Cả tháng được bữa có thịt. Cá thì thỉnh thoảng có được vài lạng cá con thập cẩm. Nói chung là kinh hoàng khi nhớ lại.Cụ ở đâu thế, em sống qua thời kỳ đó đây mà có thấy thế đâu. Thóc vẫn phơi đầy sân, gà vịt vẫn chén, cá sông , cá "ao cá Bác Hồ" vẫn đánh bắt ăn ngập răng. Chỉ có lợn, trâu, bò là không được giết bán tự do ngoài chợ nếu không có giấy phép của ubnd xã mà phải cân cho Ngoại thương. Vải thiều mỗi người được mua, bán , cho tặng 100 quả/ lần khi qua trạm thu mua. Bây giờ nhiều khi cứ nói quá lên chứ thời đấy em cũng chả thấy khổ hơn giờ là mấy. Nó có cái xướng riêng, vô tư ai cũng như ai, không đau đầu lo toan tiền bạc. Vẫn yêu đương, múa hát, cắm trại bt.