Cái chết rình rập
by Nguyên Hưng on Wednesday, November 24, 2010 at 7:30pm
Sống ở Việt Nam hiện nay là sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Nỗi sợ hãi ấy lan ra tận những người Việt Nam sống ở nước ngoài. Tôi có một số người thân và người quen, trước đây, thường về Việt Nam khá thường xuyên; gần đây, nói đến chuyện về nước, họ bỗng e dè hẳn. Lý do? – Vì sợ!
Có vô số chuyện để sợ. Trước hết và phổ biến hơn hết, là sợ tai nạn giao thông. Chuyện kẹt xe, đụng xe và ngã xe vốn đã có ở Việt Nam từ lâu, nhưng rõ ràng là tình trạng ấy không hề được cải thiện chút nào cả; nếu không muốn nói, ngược lại, càng ngày càng tệ.
Mà cũng phải. Dân số ở các thành thị càng ngày càng tăng, các phương tiện giao thông, từ xe gắn máy đến xe hơi càng lúc càng nhiều, mà đường xá thì, nói chung, rất ít và rất chậm thay đổi. Các biện pháp hành chính được đưa ra thì vá víu, hết ngăn lại tháo, hết tháo lại ngăn, tuỳ hứng. Bởi vậy, chuyện kẹt xe là chuyện hằng ngày, thậm chí, hằng giờ. Dắt xe ra khỏi nhà, không ai biết chắc bao lâu mình tới được chỗ làm hay chỗ hẹn. Mà không phải chỉ kẹt xe. Xe nhiều, chạy ẩu, tai nạn xảy ra dồn dập. Nhẹ thì bị quẹt trầy và móp xe. Nặng hơn nữa thì bị thương vong. Theo các con số thống kê chính thức, ở Việt Nam, ngày nào cũng có cả hàng trăm tai nạn và hàng chục người bị chết vì những tai nạn trên đường phố. Ví dụ trong năm 2007, có gần 13.000 ngàn người chết vì tai nạn giao thông. Theo World Health Organization (WHO), con số ấy chắc chắn thấp hơn nhiều so với thực tế.
Nhưng ngay cả sai khi bị hạ thấp như vậy, tỉ lệ người chết vì tai nạn giao thông trên tổng dân số cũng rất cao: 15 người trên 100.000 người. Tính trung bình, mỗi ngày có ít nhất 35 người bị chết vì xe cộ trên đường phố. Số người bị thương tật với những mức độ khác nhau do tai nạn giao thông lại càng nhiều. Có khoảng 42% thanh niên trong lứa tuổi từ 22 đến 25 bị thương vì tai nạn giao thông ít nhất là một lần.
Theo thống kê của Việt Nam, chỉ trong mười tháng đầu năm nay (từ tháng 1 đến hết tháng 10), trong cả nước đã có gần 40.000 tai nạn giao thông làm chết gần 10.000 người và làm bị thương 37.000 người khác. Một con số kinh khủng so với dân số cả nước.
Mấy năm trước, thỉnh thoảng về Việt Nam, tôi sợ tai nạn giao thông đến độ không dám tự mình lái xe gắn máy, đã đành; tôi cũng sợ cả việc ngồi sau xe cho người khác lái. Thường, tôi đi tắc xi. Nhưng bây giờ, đọc báo trong nước mới thấy, ngay cả khi ngồi trên xe hơi cũng chưa chắc đã an toàn. Lý do là càng ngày càng có nhiều xe hơi và xe tải. Xe hơi đụng nhau hoặc đụng vào xe tải thì...không chết cũng lết. Chưa hết. Gần đây xuất hiện nhan nhản trên các đường phố các “hố tử thần” nữa. Xe đang phóng phom phom trên đường phố, bỗng “Ụp!”, mặt đường đang trơn phẳng bỗng dưng sụp xuống, sâu hoắm, mũi xe hay có khi cả nửa trước của chiếc xe sụp hẳn xuống hố. Người trong nước gọi tên rất đúng: hố tử thần!
Đọc đến đây, tôi đoán một số bạn đọc sẽ phản đối, cho là tôi cường điệu, và cho là hơn 85 triệu dân đang sống trong nước có sao đâu? Xin trả lời bằng một câu hỏi: Sao bạn biết là không sao? Con số những người chết vì tai nạn giao thông mà báo chí Việt Nam thường cung cấp không đủ thuyết phục bạn sao?
Cái này em copy của một bác trên face book .
http://www.facebook.com/sale.villafb#!/note.php?note_id=474109871696&id=100000879241197
Thôi, hay là đi bộ chăng? Nhưng đi bộ thì làm sao băng qua đường được an toàn? Lời khuyên thường nghe: cứ nhìn thẳng và đi thẳng để cho xe cộ tránh mình, thật tình, không thể tin cậy được. Đã đành là phần nhiều chúng có hiệu quả. Bởi chẳng có người lái xe nào muốn gây ra tai nạn. Nhưng “phần lớn” không có nghĩa là tất cả. Còn cái “phần nhỏ” kia là bao nhiêu? Chẳng vui chút nào khi được nằm trong cái “phần nhỏ” ấy cả.Nhưng đi bộ không phải chỉ đối diện với nguy hiểm khi phải băng qua đường. Ngay cả khi đi trên lề đường cũng không tránh khỏi lo âu. Cứ nhìn lên chùm dây điện chằng chịt và lơ lửng trên đầu thì biết. Báo chí trong nước thỉnh thoảng loan tin một dây diện nào đó rớt xuống. Người nào xui xẻo đi ngang qua, bị dây điện ấy đụng phải thì chỉ có nước theo “Bác” đi gặp Karl Marx và Lenin sớm.