Xem Video 1 thanh niên 33 tuổi , sn 91 ( ghế đỏ) tranh luận với 1 em gái 32 tuổi, sn 92 ( ghế đỏ):
- Thanh niên 33 tuổi, sống ở Long An, hiện tại thất nghiệp, đang xin việc làm văn phòng, trước học ĐH Nông Lâm nhưng ra trường ko đi làm, rồi đi nghĩa vụ quân sự, xong về xã làm dân quân, nhà có miếng đất, dự định 2 năm nữa bán xong mua nhà cho thuê, giá trị miếng đất bằng căn chung cư Sài Gòn, giờ chỉ ở nhà chơi, xin việc, thỉnh thoảng đi chơi, đi phượt, quan điểm sống là ko bon chen, thấy đủ là được, ko có nhu cầu và ko có năng lực kiếm nhiều tiền, nên sống an phận.
- Em gái 32 tuổi, gốc Bắc, vào SG sống, làm qua nhiều nghề, từng quản lý nhà hàng, rồi mở nhà hàng nhưng thất bại, xong đi học Spa, giờ mở 1 tiệm Spa nhỏ ở Quận 2. Trải qua 4 mối tình mà ko thành.. Bản thân em này đi lên từ tay trắng, quan điểm muốn tìm 1 người đàn ông có ý chí, có tham vọng, muốn con cái sau này ko thua kém ai, muốn kiếm nhiều tiền để lo cho gia đình có cuộc sống tốt hơn, luôn có tham vọng đi lên.
Đọc cmt thấy nhiều người ủng hộ cho thanh niên Long An, sống thấy đủ, an phận. Còn cô gái thì nhiều người lại phê phán chạy theo đồng tiền, vật chất, luôn chạy theo thiên hạ. Theo các cụ giờ thanh niên còn trẻ mà lại đòi hỏi sự an nhàn, thảnh thơi, sống dựa vào tài sản sẵn có của bố mẹ, có phải biện minh cho sự lười biếng và thiếu ý chí tiến thủ?