[Funland] Tham khảo: Sự cao quý của người Châu Âu

phucdiep

Xe tăng
Biển số
OF-327493
Ngày cấp bằng
17/7/14
Số km
1,327
Động cơ
295,000 Mã lực
Nơi ở
230 phố lạc trung-quận hai bà trưng-hn
Để hôm nào em hỏi cụ nhà em có mấy đồng và phương án chia chác rồi em bbáo lại cụ, ví dụ suông nó không sát thực tế ợ
Ví dụ cụ thể hơn bố bác cho em bác nhà mặt tiền hàng bài khoảng 240m . Mà chỉ cho bác nhà tập thể nghĩa tân tầng 4 khoảng 24m .nếu không đòi hỏi hoặc thắc mắc gì con người bác đạt được sự cao quí ở trâu quì.
 

Nửa Bánh Mì

Xe buýt
Biển số
OF-461828
Ngày cấp bằng
16/10/16
Số km
940
Động cơ
208,000 Mã lực
Tuổi
36
Bài viết đề cập người Anh nhiều nhất thì phải
 

Vienxu

Xe điện
Biển số
OF-406652
Ngày cấp bằng
24/2/16
Số km
2,522
Động cơ
249,141 Mã lực
Khi lên 10 tuổi, ông Đ. được một người họ hàng đưa ra Hà Nội ở cho một gia đình giàu có. Chủ của gia đình đó được mọi người gọi là ông Trưởng Cúc. Gia đình ông này làm nghề kim hoàn và buôn bán vàng bạc. Ông Đ. giúp gia đình ông này dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo và rửa bát.

Ông Trưởng Cúc có hai người vợ nhưng cũng chỉ sinh được một cậu con trai tên là Phát, bằng tuổi ông Đ. Vì thế, ông Đ. và cậu con trai của gia đình ông Trưởng Cúc tuy là phận cậu chủ và người ở nhưng lại rất thân nhau. Hai cậu bé chẳng mấy khi rời nhau. Chính vì thế mà gia đình chủ rất yêu quý ông Đ, thường xuyên may quần áo cho và cho ngồi ăn cơm cùng cậu con trai họ.

Đã có một đôi lần ông chủ và cậu Phát về thăm quê quán ông Đ. Năm 1941, ông chủ gửi cậu Phát lúc đó mới 14 tuổi sang Paris học. Khi chia tay, hai cậu bé ôm nhau khóc nức nở không muốn rời xa nhau. Cả hai cậu bé không ngờ sau cuộc chia tay ấy, hơn 50 năm sau họ mới gặp lại nhau.

Cậu Phát sang Paris học rồi không về nước như dự định vì đất nước có quá nhiều thay đổi. Sau năm 1945, việc kinh doanh vàng bạc của ông Trưởng Cúc phải dừng lại, một phần vì thời thế thay đổi, một phần vì ông rơi vào bệnh tật triền miên. Ông bán hết mấy ngôi nhà ở phố Hàng Bạc và Hàng Gai lo thuốc thang mà bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Cuối cùng, ông phải thuê một căn nhà nhỏ để ở.

Cũng lúc đó, bà vợ thứ hai còn trẻ của ông bế đứa con gái nhỏ bỏ ra đi và không bao giờ thấy trở về nữa. Ông Trưởng Cúc mấy lần giục ông Đ. trở về quê vì không còn cần đến người giúp việc, không muốn ông Đ. phải chăm sóc mình lúc đau ốm. Nhưng vì những năm tháng ở với gia đình ông Trưởng Cúc, ông Đ. được yêu thương như con đẻ nên ông Đ. không nỡ bỏ đi.

Mỗi khi ông Trưởng Cúc giục về quê quán, ông Đ lại nói: “Con ở lại với ông, bao giờ cậu Phát về nước thì con xin ông con về quê”. Mỗi lần nghe ông Đ. nói vậy, ông Trưởng Cúc lại khóc vì xúc động. Ông Trưởng Cúc biết ông Đ. thương tình cảnh mà ở lại giúp chứ biết đến ngày nào cậu Phát mới về.

Nhưng rồi bệnh tình ông Trưởng Cúc càng ngày càng trầm trọng. Khi biết mình không thể sống được bao lâu nữa, ông Trưởng Cúc gọi ông Đ. đến đưa cho một cái túi và nói: “Gia tài của tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi vật này. Tôi nhờ anh giữ cho tôi. Khi nào thằng Phát về thì anh trao lại cho nó. Nếu nó không trở về nữa thì là của anh. Coi như là tôi cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong những năm tháng bệnh tật”.



Ông Đ. đã hứa với ông chủ của mình sẽ giữ cái túi đó bằng mọi giá và sẽ đợi cho đến ngày cậu Phát trở về. Hai tháng sau đó, ông Trưởng Cúc mất. Ông Đ. lo mai táng cho ông Trưởng Cúc rồi trở về quê. Đến lúc này ông Đ. mới mở cái túi ra xem thì mới giật mình vì cái túi đó đựng một chiếc bình hoa bằng vàng. Ngay đêm đó, ông Đ. đã bí mật vượt qua cánh đồng vào dãy núi gần làng ông và chôn chiếc bình vàng vào một nơi kín đáo để đợi ngày cậu Phát trở về thì giao lại cho cậu ấy.

Ông trở về quê lấy vợ và sinh được hai cô con gái. Một chiều đi làm về, ông bị cảm và liệt mất nửa người. Gần một năm sau, ông mới có thể đi lại được nhưng một cái chân và một cái tay của ông không bao giờ trở lại bình thường được nữa. Ông trở thành một người tàn tật. Kể từ ngày ông gặp tai nạn, gia đình ngày càng sa sút. Họ sống trong cảnh nghèo túng tưởng không còn đường sống. Cuối cùng, ông phải chống gậy đi ăn mày.

Có những lần ông Đ. đi ăn mày cả tháng trời mới về nhà. Có lẽ cuộc đời này không có gì khổ hơn bằng kẻ đi ăn mày. Ông phải chịu bao đói rét, nắng mưa, đau ốm. Đêm đêm ông ngủ bờ ngủ bụi, ăn gạo, ngô sống, uống nước sông nước hồ. Có nhiều đêm ông ngồi khóc dưới một gốc cây giữa cánh đồng hiu quạnh mịt mù mưa bão.

Những lúc ấy, ông đã nghĩ tới cái chết. Nhưng nghĩ đến lời hứa với ông Trưởng Cúc, ông Đ. lại lê gót trở về. Một năm đôi ba lần ông bí mật vào dãy núi đào cái túi đựng chiếc bình hoa bằng vàng lên. Chỉ khi biết chiếc bình hoa vẫn còn ở đó thì ông mới yên tâm.

Đến năm 50 tuổi, sức khỏe không cho phép ông đi ăn mày được nữa. Ông ở nhà làm chổi rơm. Cứ mươi ngày ông lại khoác mấy chục chổi rơm đến các chợ trong vùng để bán. Và ngày ngày, ông vẫn ngóng đợi cậu Phát trở về. Nhưng rồi sau 40 năm kể từ ngày cậu Phát sang Paris học, ông Đ. vẫn không nhận được tin tức gì của cậu Phát.

Đã có lúc, ông Đ. nghĩ cậu Phát sẽ chẳng bao giờ về nước nữa. Và cũng có lúc ông Đ. đã nghĩ hay là mang chiếc bình hoa vàng đi bán. Nếu bán chiếc bình hoa ấy thì cuộc đời của gia đình ông sẽ đổi thay và không bao giờ phải sống trong đói nghèo như thế nữa. Nhưng ngay sau đó, ông lại gạt ngay đi ý nghĩ bán chiếc bình hoa ra khỏi đầu. Khi ông chưa có tin tức chính thức về cậu Phát thì ông không thể bán chiếc bình hoa được.

Thực tế, chuyện chuyện bình hoa bằng vằng chỉ có ông Trưởng Cúc và ông biết. Ông Trưởng Cúc đã mất rồi. Cho dù cậu Phát trở về thì cũng chẳng hay biết gì về chiếc bình bằng vàng ấy của cha cậu. Nhưng cho dù chẳng có ai biết thì ông cũng không cho phép mình chiếm chiếc bình hoa làm của riêng.

Ông chỉ nghĩ đơn giản đó không phải là tài sản của ông, không phải ông làm ra mà là của người khác. Ông Trưởng Cúc tin ông và coi ông là người trung thực nên mới nhờ giữ chiếc bình bằng vàng cho con trai mình. Nếu khi ông Đ. chết mà cậu Phát chưa trở về thì ông sẽ phải tìm một người tin tưởng để nhờ giữ chiếc bình, đợi cậu Phát trở về hay con cháu của cậu ấy.

Khi ông Đ. vào tuổi 70 thì ông Phát từ Pháp trở về. Ông Phát đã tìm được đường về quê ông Đ. Ông Phát trở về tìm ông Đ. không phải vì chiếc bình vàng bởi ông Phát chẳng hay biết gì về chuyện đó, mà chỉ để tìm lại một người bạn thuở thiếu thời, và cũng để hỏi thăm về cha đẻ mình. Khi ông Phát bước đến trước mặt, ông Đ. kêu lên: “Có phải cậu Phát không?”.

Ông Đ. nhận ra ngay vì ông Phát khi già giống cha mình y như đúc. Hai người ôm lấy nhau mà khóc. Đêm đó, ông Phát ngủ lại nhà ông Đ. Hai người nói chuyện với nhau đến khuya thì ông Đ. cầm xẻng và bảo ông Phát đi theo mình vào núi. Ông Phát không hiểu có chuyện gì, lập cập đi theo ông Đ.

Đến một khe núi, ông Đ. bảo ông Phát soi đèn pin cho mình đào. Một lúc sau, ông Đ. lôi lên một chiếc túi. Ông Đ. phủi sạch và đưa cho ông Phát rồi nói: “Trước khi cụ nhà ông mất có nhờ tôi đưa cái này cho ông khi ông trở về. Tôi đã giữ nó từng ấy năm đợi ông. Giờ ông đã về, cụ nhà dưới suối vàng mỉm cười được rồi”.

Ông Phát run rẩy mở chiếc bọc ra và kinh ngạc nhận ra đó là một chiếc bình bằng vàng vô cùng giá trì. Sau này, ông Phát đã nhờ các chuyên gia đồ cổ đánh giá và họ nói chiếc bình hoa này có giá cả triệu đô. Ông Phát ôm chiếc bình và khóc. Ông khóc vì tình yêu thương của người cha đẻ dành cho ông. Ông khóc vì không thể nào nghĩ rằng trên đời này lại có người trung thực, không tham lam như ông Đ., đặc biệt là khi ông biết được cuộc đời ông Đ. từng phải đi ăn mày nhiều năm trời.

Ông Phát đã trao chiếc bình vàng cho ông Đ. và nói rằng chiếc bình ấy, món quà ấy phải thuộc về ông Đ., rằng cụ Trưởng Cúc sẽ vô cùng tự hào và mãn nguyện về ông khi con trai cụ đã hiểu được lẽ làm người; ó lẽ đó chính là điều mà cụ Trưởng Cúc khi sống và khi cho con trai mình đi học mong muốn nhất.

Ông Đ. cảm tạ tấm lòng của ông Phát, nhưng không nhận món quà ấy. Ông Đ. nói với ông Phát rằng: “Lòng tin của cụ nhà đối với tôi và tấm lòng thành của ông đối với tôi là món quà quý giá nhất và tôi xin nhận. Còn chiếc bình này là kỷ vật cuối cùng của cha mình thì ông phải giữ lấy”.

Từ đó, hằng năm ông Phát đều về nước và đều về thăm quê ông Đ. Hai người đã trở thành một đôi bạn già thân thiết và thủy chung. Ông Phát đã nhờ ông Đ. mua một mảnh đất, dựng một ngôi nhà để mỗi khi về nước ông có thời gian ở bên người bạn già tàn tật. Họ sống một cuộc sống giản dị và thanh thản. Nhưng họ đã trở thành những ví dụ đẹp đẽ trong cuộc đời này. Câu chuyện của họ quả thực như một câu chuyện cổ tích trong thời hiện đại. Hay nói đúng hơn là họ đã làm ra một câu chuyện cổ tích cho chúng ta.
Họ là những người cao cả, đáng kính trọng.
 

Trump.

Xe tải
Biển số
OF-469308
Ngày cấp bằng
10/11/16
Số km
373
Động cơ
202,808 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Tâm hồn con người luôn được đề cao dù ở phương trời nào.
 

k_ngan124

Xe lăn
Biển số
OF-168239
Ngày cấp bằng
23/11/12
Số km
11,793
Động cơ
418,200 Mã lực
Ví dụ cụ thể hơn bố bác cho em bác nhà mặt tiền hàng bài khoảng 240m . Mà chỉ cho bác nhà tập thể nghĩa tân tầng 4 khoảng 24m .nếu không đòi hỏi hoặc thắc mắc gì con người bác đạt được sự cao quí ở trâu quì.
ơ
Bác này lạ, bố mẹ làm ra tiền là đầu tiên phục vụ các cụ ấy sau mới là con cháu. Ở đâu ra : Bố mẹ nhiều tiền thì bắt buộc phải để lại cho con. Nếu bố mẹ ko hợp con, ko thích con thì thậm chí mang đi từ thiện hoặc cho người khác đó là quyền của bố mẹ miễn sao bố mẹ thấy vui và thỏa mãn với quyết định của mình. Bố mẹ đẻ mình hình hài trọn vẹn, nuôi mình lớn khôn và như ví dụ cụ còn cho cả nhà tập thể NT thì là đc rồi. Ở đâu ra kiểu : Bố me làm ra tiền là phải cho con cơ, cho con cơ, tranh giành cơ.
 

phucdiep

Xe tăng
Biển số
OF-327493
Ngày cấp bằng
17/7/14
Số km
1,327
Động cơ
295,000 Mã lực
Nơi ở
230 phố lạc trung-quận hai bà trưng-hn
ơ
Bác này lạ, bố mẹ làm ra tiền là đầu tiên phục vụ các cụ ấy sau mới là con cháu. Ở đâu ra : Bố mẹ nhiều tiền thì bắt buộc phải để lại cho con. Nếu bố mẹ ko hợp con, ko thích con thì thậm chí mang đi từ thiện hoặc cho người khác đó là quyền của bố mẹ miễn sao bố mẹ thấy vui và thỏa mãn với quyết định của mình. Bố mẹ đẻ mình hình hài trọn vẹn, nuôi mình lớn khôn và như ví dụ cụ còn cho cả nhà tập thể NT thì là đc rồi. Ở đâu ra kiểu : Bố me làm ra tiền là phải cho con cơ, cho con cơ, tranh giành cơ.
Chắc bác đang ở trên thiên đường chứ không phải ở việt nam
 

asteriskese

Xe đạp
Biển số
OF-147447
Ngày cấp bằng
29/6/12
Số km
45
Động cơ
360,130 Mã lực
Là dòng máu quí tộc. Về cơ bản đó là trọng danh dự không cư xử thấp hèn trong mọi tình huống.

Phiên sang tiếng ta là quân tử. Người ngồi đọc sách một mình trong phòng tối vẫn thẳng lưng.
Các cụ nên học tư tưởng THOÁT Á. Tư tưởng Nho Giáo, Khổng, Mạnh chỉ làm cho tâm hồn con người trở nên què cụt, và là công cụ của giới thống trị, ai đời "quân tử trả thù 10 năm chưa muộn".
Quân tử kiểu gì thế?
 

Spatacus Cute

Xe tải
Biển số
OF-437697
Ngày cấp bằng
16/7/16
Số km
227
Động cơ
213,460 Mã lực
Tuổi
40
Một bài viết rất hay, cám ơn chủ thớt đã chia xẻ.
 

UnitedKondoms

Xe container
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
6,015
Động cơ
316,258 Mã lực
Ví dụ cụ thể hơn bố bác cho em bác nhà mặt tiền hàng bài khoảng 240m . Mà chỉ cho bác nhà tập thể nghĩa tân tầng 4 khoảng 24m .nếu không đòi hỏi hoặc thắc mắc gì con người bác đạt được sự cao quí ở trâu quì.
Nhà tôi có 8 anh chị em

Có 3 người được Bố để lại nhà, toàn ở quận Ba Đình (2 trai, 1 gái)

5 người vững vàng kinh tế, Bố không để lại gì dù chỉ là 1 đồng

Hàng năm, mỗi ngày Giỗ Bố là đại gia đình 8 anh chị em, hơn 30 cháu chắt vẫn tụ họp sum vầy ở căn nhà Bố để lại (đang do 1 người con ở và hương khói), đại gia đình đoàn kết, chục năm đã qua không một lời nói nào về chuyện tài sản Bố để lại.

Nếu ở gia đình người khác, có thể cả họ đã đi đăng ký cao học Trâu Quỳ như Kụ chia sẻ
 

Bò lốp

Xe lăn
Biển số
OF-149832
Ngày cấp bằng
20/7/12
Số km
13,845
Động cơ
446,634 Mã lực
giới quý tộc Âu châu thì khỏi bàn, mà làm sao bằng đội nông dân chân đất mắt toét - đầu đội trời chân đạp đất chúng iem đc chớ:D
 

tuananh072012

Xe điện
Biển số
OF-331188
Ngày cấp bằng
14/8/14
Số km
4,023
Động cơ
307,842 Mã lực
Đây là một nội dung rất hay! Cám ơn cụ chủ thớt!
Em xin tóm tắt ý chính:

Có vẻ bài viết hướng đến độc giả người TQ, nhưng cũng rất có giá trị với người VN.
Với nội dung trên, tác giả đã lấy ví dụ về sự cao quý trong xã hội châu Âu để đánh giá sự khác biệt với sự "lầm lạc" trong tư duy của đại đa số người TQ hiện nay. Nó sẽ trang bị cho người TQ một công cụ để hiểu về cội rễ văn hóa và hòa nhập với môi trường văn hóa ở nhóm elite.
Những phần key đưa ra kết luận đơn giản rằng: việc mỗi cá nhân tự tu tâm dưỡng tính để có tinh thần cao quý không quá khó khăn, phức tạp. Đó chính là thông điệp của bài viết trên.
Bài viết cũng rất phù hợp môi trường OF!
Hy vọng rằng offers cũng học tập và đối xử với nhau lại giống như những năm đầu mới thành lập!

P/S: có một số thông tin nên đính chính và bổ sung:
1. Vợ vua Luis XVI là Hoàng hậu Marie Antoninette, người đến nay vẫn làm tốn giấy mực của khá nhiều học giả, bị chê trách cắm sừng chồng liên tục ( Luis XVI là YSL )... bị chém đầu năm 1793. Victo Hugo có 1 tiểu thuyết có tên Năm Chín mươi ba đã được dịch và in ở VN.
2. Cái chết của nhà văn Nga Lev Tolstoi: do mâu thuẫn cuộc sống với bà vợ ngày càng khó chịu công thêm tình trạng bệnh tật nên ông tự rời nhà đi vô định cùng bác sỹ riêng và 2 ngày sau bị cảm chết ở phòng làm việc của một ông trưởng ga đường sắt. Không có chuyện ông hiến tặng tài sản vì lúc đó ông vợ nợ đến nơi rồi.
3. Có một tác phẩm cho thiếu nhi rất hay em đã đọc lúc 8 tuổi và sau này có F1 em cũng mua khi F1 học lớp 1, tên (tiếng Việt) là Những tấm lòng cao cả của nhà văn Ý ( em quên tên tác giả ), phù hợp với nội dung trên!
Mong bố cháu sẽ là người đưa đường chỉ lối , bọn ộp phơ giờ láo nhắm
 

thtvuf

Xe container
Biển số
OF-19944
Ngày cấp bằng
15/8/08
Số km
5,561
Động cơ
546,012 Mã lực
Ví dụ cụ thể hơn bố bác cho em bác nhà mặt tiền hàng bài khoảng 240m . Mà chỉ cho bác nhà tập thể nghĩa tân tầng 4 khoảng 24m .nếu không đòi hỏi hoặc thắc mắc gì con người bác đạt được sự cao quí ở trâu quì.
Cảm ơn bác đã có ví dụ thực tế, mỗii tội chưa sát vì em ở Hải phòng. Hôm nào mời bác về Đông khê chơi vài hôm rồi lấy ví dụ cho nó sát thực...
 

XPQ

Xe cút kít
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
19,093
Động cơ
548,289 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Em hồi sáng Đức mãi mới quen với kiểu bọn nó xì mũi cực to, cứ roèn roẹt ngay trước mặt mình ấy, ban đầu thấy cực tởm.
Họ dùng khăn mu xoa bịt kín mà cụ. Về mặt vệ sinh thì không để mũi dãi bay tứ lung tung đúng quá rồi.
 

khoa.vd85

Xe tăng
Biển số
OF-164930
Ngày cấp bằng
2/11/12
Số km
1,207
Động cơ
351,909 Mã lực
Website
khudothixuanphuong.vn
Gần Tết, nhiều topic tiêu cực, bóc phốt ... quá nên e ngược dòng, lôi Topic lên chút, cho đời sống tinh thần OF cao chút.
Bàn chút về việc nâng cao dân trí thì e thấy mình có cơ hội thoát Á, thoát Khổng khá cao khi internet mình mở cửa 20 năm, nhiều cái hay ho văn minh Euro mình được xem nhìn, tiếp xúc... Đấy là so với a Khựa cc nhé. Vd về văn hóa ăn chơi, thanh niên 7x 8x cụ cháu mình gặp nhau là rượu, thú vui sau đó thì karaoke, massage... gì đấy chứ mấy e 9x nhậu nhét cũng bớt đi khá nhiều, tỉ lệ phải giảm 50-60%. Mà bớt nhậu thì bớt được ối thứ, văn hóa tinh thần nó lành mạnh hơn.
Từ việc thế hệ 7x 8x 9x ở các thành phố tiếp xúc với văn minh Internet, e thấy giáo dục con cái cũng khác đi rất nhiều so với thế hệ trước. Các yếu tố: trung thực, kỉ luật, sáng tạo... được đề cao, thực sự được dạy dỗ và thực hành hàng ngày ở nhà cũng như trường học.
Hi vọng lứa trẻ 1x 2x hưởng sự giáo dục này của VN tiếp bước và có những thay đổi mạnh mẽ hơn trên bình diện toàn xã hội.
 

VW Golf01

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-451884
Ngày cấp bằng
9/9/16
Số km
1,694
Động cơ
223,745 Mã lực
Tuổi
25
thế thì : mấy vu ví dụ trong bài báo cũng là cảm thấy ngai vàng ở mình là thích hợp hơn người được truyền ngôi nên mới đánh nhau giành ngôi. Thế mà vẫn đc coi là thanh tao chỉ vì trong quá trình đánh nhau đó : ko quyết liệt mà giống trẻ con chơi đồ hàng.

Thế : Thanh cao, thanh tao ở đây e thấy hơi tiêu chuẩn kép.
Tôi có ở Châu Âu, cụ thể là ở Đức dăm năm.
Tụi nó có quan điểm khác so với cái đám Quân tử hay Quý tộc nêu ở trển.
Thí dụ, tụi Đức dè bỉu, dân Quý sờ tộc (dân mang họ VON - tương đương Tôn Thất ở ta), trung tiện cũng cần trung tiện một cách thanh tao và không được quá thối.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top