[Funland] Tham khảo: Sự cao quý của người Châu Âu

thtvuf

Xe container
Biển số
OF-19944
Ngày cấp bằng
15/8/08
Số km
5,563
Động cơ
546,012 Mã lực
Ví dụ bố cụ có 10 đồng cho cụ 1 đồng em cụ 9 đồng . Đấy là tình huống thử thách sự thanh tao. ;))
Để hôm nào em hỏi cụ nhà em có mấy đồng và phương án chia chác rồi em bbáo lại cụ, ví dụ suông nó không sát thực tế ợ
 

Dũng Ốc

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-86161
Ngày cấp bằng
22/2/11
Số km
23,333
Động cơ
585,441 Mã lực
Nơi ở
Một chốn bốn nơi.
Chuẩn rồi, em thấy sự cao quý của nước họ được thể hiện rất rõ trong những tác phẩm văn học, sự cao quý thể hiện ở phẩm giá, tâm hồn con người, sự cao quý có thể có ở cả người nghèo đói chứ không riêng gì giới quý tộc :)
Không chỉ văn học đâu ợ, thực tế tại Châu Âu bây giờ vẫn có những gia đình quý tộc. Họ rèn rũa con cái theo nề nếp, gia phòng của dòng họ rất kỹ càng. Từ những cái nhỏ nhất như cách cầm ly, tách, cách ăn, cách mặc, cách ứng xử...
 

duachuot123

Xe điện
Biển số
OF-309335
Ngày cấp bằng
25/2/14
Số km
3,400
Động cơ
325,481 Mã lực
Sự cao quí ko nhất định của người giàu.

Ở trên đường Điện biên phủ Q3, cách đây 10 mấy năm có cái biệt thự cũ rộng hơn 1000m2 đất vàng có hai ông bà già ở đó. Nhà đó là của gia đình khác đi mĩ từ năm 75. Để lại ngôi nhà cho 2 ông bà giúp việc. Hai ông bà mở quán bán nước. Cứ ở đấy chờ ông bà chủ về. Mặc dù giấy tờ là đã đc ra tên mấy cụ đấy. Ai đến hỏi mua họ cũng ko bán, nhất định ko bán.
 

oldfashion

Xe điện
Biển số
OF-169044
Ngày cấp bằng
29/11/12
Số km
2,739
Động cơ
364,471 Mã lực
Phải có tiền đã. Sau đó mới được lựa chọn cách sống thanh cao hay thấp hèn.
 

nguyenlethang

Xe buýt
Biển số
OF-147071
Ngày cấp bằng
25/6/12
Số km
816
Động cơ
366,870 Mã lực
Nơi ở
Bản vừa
Phải công nhận là hay, mặc dù mình chẳng học được mấy. Điều này lý giải nhiều thắc mắc của em về sự phát triển của châu Âu
 

xinchaodongchi

Xe tăng
Biển số
OF-387752
Ngày cấp bằng
19/10/15
Số km
1,866
Động cơ
249,907 Mã lực
Tuổi
42
Phải có tiền đã. Sau đó mới được lựa chọn cách sống thanh cao hay thấp hèn.
Cụ thế này là thấp hèn ngay cả trong suy nghĩ. Cháu thì ko chọn thanh cao hay thấp hèn. Cháu sống theo cách của cháu, ko theo tiêu chuẩn nào cả
 

duachuot123

Xe điện
Biển số
OF-309335
Ngày cấp bằng
25/2/14
Số km
3,400
Động cơ
325,481 Mã lực
Thêm thông tin đi cụ, hoặc phóng tác thành truyện ngắn cũng hay đó....
Cụ làm trong giới địa ốc sài gòn sẽ biết thôi.

Bây giờ biệt thự đó đã bán rồi. Con cháu ng chủ cũ về yêu cầu bán ôm tiền đi để lại một phần nhỏ cho 2 ông bà.
 

duachuot123

Xe điện
Biển số
OF-309335
Ngày cấp bằng
25/2/14
Số km
3,400
Động cơ
325,481 Mã lực
Khi lên 10 tuổi, ông Đ. được một người họ hàng đưa ra Hà Nội ở cho một gia đình giàu có. Chủ của gia đình đó được mọi người gọi là ông Trưởng Cúc. Gia đình ông này làm nghề kim hoàn và buôn bán vàng bạc. Ông Đ. giúp gia đình ông này dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo và rửa bát.

Ông Trưởng Cúc có hai người vợ nhưng cũng chỉ sinh được một cậu con trai tên là Phát, bằng tuổi ông Đ. Vì thế, ông Đ. và cậu con trai của gia đình ông Trưởng Cúc tuy là phận cậu chủ và người ở nhưng lại rất thân nhau. Hai cậu bé chẳng mấy khi rời nhau. Chính vì thế mà gia đình chủ rất yêu quý ông Đ, thường xuyên may quần áo cho và cho ngồi ăn cơm cùng cậu con trai họ.

Đã có một đôi lần ông chủ và cậu Phát về thăm quê quán ông Đ. Năm 1941, ông chủ gửi cậu Phát lúc đó mới 14 tuổi sang Paris học. Khi chia tay, hai cậu bé ôm nhau khóc nức nở không muốn rời xa nhau. Cả hai cậu bé không ngờ sau cuộc chia tay ấy, hơn 50 năm sau họ mới gặp lại nhau.

Cậu Phát sang Paris học rồi không về nước như dự định vì đất nước có quá nhiều thay đổi. Sau năm 1945, việc kinh doanh vàng bạc của ông Trưởng Cúc phải dừng lại, một phần vì thời thế thay đổi, một phần vì ông rơi vào bệnh tật triền miên. Ông bán hết mấy ngôi nhà ở phố Hàng Bạc và Hàng Gai lo thuốc thang mà bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Cuối cùng, ông phải thuê một căn nhà nhỏ để ở.

Cũng lúc đó, bà vợ thứ hai còn trẻ của ông bế đứa con gái nhỏ bỏ ra đi và không bao giờ thấy trở về nữa. Ông Trưởng Cúc mấy lần giục ông Đ. trở về quê vì không còn cần đến người giúp việc, không muốn ông Đ. phải chăm sóc mình lúc đau ốm. Nhưng vì những năm tháng ở với gia đình ông Trưởng Cúc, ông Đ. được yêu thương như con đẻ nên ông Đ. không nỡ bỏ đi.

Mỗi khi ông Trưởng Cúc giục về quê quán, ông Đ lại nói: “Con ở lại với ông, bao giờ cậu Phát về nước thì con xin ông con về quê”. Mỗi lần nghe ông Đ. nói vậy, ông Trưởng Cúc lại khóc vì xúc động. Ông Trưởng Cúc biết ông Đ. thương tình cảnh mà ở lại giúp chứ biết đến ngày nào cậu Phát mới về.

Nhưng rồi bệnh tình ông Trưởng Cúc càng ngày càng trầm trọng. Khi biết mình không thể sống được bao lâu nữa, ông Trưởng Cúc gọi ông Đ. đến đưa cho một cái túi và nói: “Gia tài của tôi chẳng còn gì, chỉ còn mỗi vật này. Tôi nhờ anh giữ cho tôi. Khi nào thằng Phát về thì anh trao lại cho nó. Nếu nó không trở về nữa thì là của anh. Coi như là tôi cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong những năm tháng bệnh tật”.



Ông Đ. đã hứa với ông chủ của mình sẽ giữ cái túi đó bằng mọi giá và sẽ đợi cho đến ngày cậu Phát trở về. Hai tháng sau đó, ông Trưởng Cúc mất. Ông Đ. lo mai táng cho ông Trưởng Cúc rồi trở về quê. Đến lúc này ông Đ. mới mở cái túi ra xem thì mới giật mình vì cái túi đó đựng một chiếc bình hoa bằng vàng. Ngay đêm đó, ông Đ. đã bí mật vượt qua cánh đồng vào dãy núi gần làng ông và chôn chiếc bình vàng vào một nơi kín đáo để đợi ngày cậu Phát trở về thì giao lại cho cậu ấy.

Ông trở về quê lấy vợ và sinh được hai cô con gái. Một chiều đi làm về, ông bị cảm và liệt mất nửa người. Gần một năm sau, ông mới có thể đi lại được nhưng một cái chân và một cái tay của ông không bao giờ trở lại bình thường được nữa. Ông trở thành một người tàn tật. Kể từ ngày ông gặp tai nạn, gia đình ngày càng sa sút. Họ sống trong cảnh nghèo túng tưởng không còn đường sống. Cuối cùng, ông phải chống gậy đi ăn mày.

Có những lần ông Đ. đi ăn mày cả tháng trời mới về nhà. Có lẽ cuộc đời này không có gì khổ hơn bằng kẻ đi ăn mày. Ông phải chịu bao đói rét, nắng mưa, đau ốm. Đêm đêm ông ngủ bờ ngủ bụi, ăn gạo, ngô sống, uống nước sông nước hồ. Có nhiều đêm ông ngồi khóc dưới một gốc cây giữa cánh đồng hiu quạnh mịt mù mưa bão.

Những lúc ấy, ông đã nghĩ tới cái chết. Nhưng nghĩ đến lời hứa với ông Trưởng Cúc, ông Đ. lại lê gót trở về. Một năm đôi ba lần ông bí mật vào dãy núi đào cái túi đựng chiếc bình hoa bằng vàng lên. Chỉ khi biết chiếc bình hoa vẫn còn ở đó thì ông mới yên tâm.

Đến năm 50 tuổi, sức khỏe không cho phép ông đi ăn mày được nữa. Ông ở nhà làm chổi rơm. Cứ mươi ngày ông lại khoác mấy chục chổi rơm đến các chợ trong vùng để bán. Và ngày ngày, ông vẫn ngóng đợi cậu Phát trở về. Nhưng rồi sau 40 năm kể từ ngày cậu Phát sang Paris học, ông Đ. vẫn không nhận được tin tức gì của cậu Phát.

Đã có lúc, ông Đ. nghĩ cậu Phát sẽ chẳng bao giờ về nước nữa. Và cũng có lúc ông Đ. đã nghĩ hay là mang chiếc bình hoa vàng đi bán. Nếu bán chiếc bình hoa ấy thì cuộc đời của gia đình ông sẽ đổi thay và không bao giờ phải sống trong đói nghèo như thế nữa. Nhưng ngay sau đó, ông lại gạt ngay đi ý nghĩ bán chiếc bình hoa ra khỏi đầu. Khi ông chưa có tin tức chính thức về cậu Phát thì ông không thể bán chiếc bình hoa được.

Thực tế, chuyện chuyện bình hoa bằng vằng chỉ có ông Trưởng Cúc và ông biết. Ông Trưởng Cúc đã mất rồi. Cho dù cậu Phát trở về thì cũng chẳng hay biết gì về chiếc bình bằng vàng ấy của cha cậu. Nhưng cho dù chẳng có ai biết thì ông cũng không cho phép mình chiếm chiếc bình hoa làm của riêng.

Ông chỉ nghĩ đơn giản đó không phải là tài sản của ông, không phải ông làm ra mà là của người khác. Ông Trưởng Cúc tin ông và coi ông là người trung thực nên mới nhờ giữ chiếc bình bằng vàng cho con trai mình. Nếu khi ông Đ. chết mà cậu Phát chưa trở về thì ông sẽ phải tìm một người tin tưởng để nhờ giữ chiếc bình, đợi cậu Phát trở về hay con cháu của cậu ấy.

Khi ông Đ. vào tuổi 70 thì ông Phát từ Pháp trở về. Ông Phát đã tìm được đường về quê ông Đ. Ông Phát trở về tìm ông Đ. không phải vì chiếc bình vàng bởi ông Phát chẳng hay biết gì về chuyện đó, mà chỉ để tìm lại một người bạn thuở thiếu thời, và cũng để hỏi thăm về cha đẻ mình. Khi ông Phát bước đến trước mặt, ông Đ. kêu lên: “Có phải cậu Phát không?”.

Ông Đ. nhận ra ngay vì ông Phát khi già giống cha mình y như đúc. Hai người ôm lấy nhau mà khóc. Đêm đó, ông Phát ngủ lại nhà ông Đ. Hai người nói chuyện với nhau đến khuya thì ông Đ. cầm xẻng và bảo ông Phát đi theo mình vào núi. Ông Phát không hiểu có chuyện gì, lập cập đi theo ông Đ.

Đến một khe núi, ông Đ. bảo ông Phát soi đèn pin cho mình đào. Một lúc sau, ông Đ. lôi lên một chiếc túi. Ông Đ. phủi sạch và đưa cho ông Phát rồi nói: “Trước khi cụ nhà ông mất có nhờ tôi đưa cái này cho ông khi ông trở về. Tôi đã giữ nó từng ấy năm đợi ông. Giờ ông đã về, cụ nhà dưới suối vàng mỉm cười được rồi”.

Ông Phát run rẩy mở chiếc bọc ra và kinh ngạc nhận ra đó là một chiếc bình bằng vàng vô cùng giá trì. Sau này, ông Phát đã nhờ các chuyên gia đồ cổ đánh giá và họ nói chiếc bình hoa này có giá cả triệu đô. Ông Phát ôm chiếc bình và khóc. Ông khóc vì tình yêu thương của người cha đẻ dành cho ông. Ông khóc vì không thể nào nghĩ rằng trên đời này lại có người trung thực, không tham lam như ông Đ., đặc biệt là khi ông biết được cuộc đời ông Đ. từng phải đi ăn mày nhiều năm trời.

Ông Phát đã trao chiếc bình vàng cho ông Đ. và nói rằng chiếc bình ấy, món quà ấy phải thuộc về ông Đ., rằng cụ Trưởng Cúc sẽ vô cùng tự hào và mãn nguyện về ông khi con trai cụ đã hiểu được lẽ làm người; ó lẽ đó chính là điều mà cụ Trưởng Cúc khi sống và khi cho con trai mình đi học mong muốn nhất.

Ông Đ. cảm tạ tấm lòng của ông Phát, nhưng không nhận món quà ấy. Ông Đ. nói với ông Phát rằng: “Lòng tin của cụ nhà đối với tôi và tấm lòng thành của ông đối với tôi là món quà quý giá nhất và tôi xin nhận. Còn chiếc bình này là kỷ vật cuối cùng của cha mình thì ông phải giữ lấy”.

Từ đó, hằng năm ông Phát đều về nước và đều về thăm quê ông Đ. Hai người đã trở thành một đôi bạn già thân thiết và thủy chung. Ông Phát đã nhờ ông Đ. mua một mảnh đất, dựng một ngôi nhà để mỗi khi về nước ông có thời gian ở bên người bạn già tàn tật. Họ sống một cuộc sống giản dị và thanh thản. Nhưng họ đã trở thành những ví dụ đẹp đẽ trong cuộc đời này. Câu chuyện của họ quả thực như một câu chuyện cổ tích trong thời hiện đại. Hay nói đúng hơn là họ đã làm ra một câu chuyện cổ tích cho chúng ta.
 

cha_ly_kuc_ku

Xe điện
Biển số
OF-133064
Ngày cấp bằng
2/3/12
Số km
4,332
Động cơ
401,050 Mã lực
Nơi ở
Quê hương tôi.
Gì chứ người TQ thì lịch sự có thừa. Ăn uống ko khác năm đói là mấy, nói năng như cái chợ, vừa đi vừa khạc nhổ, vào khách sạn thì ăn cắp như chảo chơp. Hôm vừa rồi có người còn cho con tè ở cung điện gì của Nga ấy. Thế chẳng là đỉnh cao của sự lịch sự hay sao nhỉ!
Em cho rằng đấy chỉ là 1 bộ phận của dân tộc thiểu số ở TQ và được định hướng bởi 1 thành phần nào đó cuat Tàu cộng. Đa số người TQ e gặp & làm việc là khá hiền lành và nghiêm túc, cũng có những thành phần lưu manh nhưng ko nhiều. Cũng giống như trọc
phú của Việt Nam cả đời ko bao giờ bước chân ra khỏi cổng làng thì lấy đâu ra văn minh.
Em vuốt chủ thớt dồi ná, cơ mà ảnh chả liên quan mấy đến dòng sự kiện.:)
 

hayloxa

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-319287
Ngày cấp bằng
12/5/14
Số km
12,065
Động cơ
375,010 Mã lực
Đọc xem em rút ra kết luận:
- Nghĩa hiệp, trượng nghĩa theo tiêu chuẩn Khựa là vớ vẩn
- Đa phần dân ta là thấp hèn nếu áp theo tiêu chuẩn CÂ, bị ảnh hưởng của Khựa quá nhiều.
 

Khất Thực

Xe container
Biển số
OF-51344
Ngày cấp bằng
21/11/09
Số km
8,404
Động cơ
-98,554 Mã lực
Nơi ở
Cái Bang
Cụ làm trong giới địa ốc sài gòn sẽ biết thôi.

Bây giờ biệt thự đó đã bán rồi. Con cháu ng chủ cũ về yêu cầu bán ôm tiền đi để lại một phần nhỏ cho 2 ông bà.
Cái mấy mặt tiền đấy phỏng cụ?
 
Biển số
OF-445151
Ngày cấp bằng
15/8/16
Số km
1,967
Động cơ
221,210 Mã lực
Em cho rằng đấy chỉ là 1 bộ phận của dân tộc thiểu số ở TQ và được định hướng bởi 1 thành phần nào đó cuat Tàu cộng. Đa số người TQ e gặp & làm việc là khá hiền lành và nghiêm túc, cũng có những thành phần lưu manh nhưng ko nhiều. Cũng giống như trọc
phú của Việt Nam cả đời ko bao giờ bước chân ra khỏi cổng làng thì lấy đâu ra văn minh.
Em vuốt chủ thớt dồi ná, cơ mà ảnh chả liên quan mấy đến dòng sự kiện.:)
Em có điều kiện làm việc với người TQ tầm 6 năm. Thật sự nếu ma lanh thì xứ ta số 1, toàn khôn lỏi và bóp d.ái nhau. Cũng ko phủ nhận là dân khựa nó khổ quá, đc nhồi bởi tàu cộng nên thế. Nhưng cũng có nhiều người họ tử tế. Điều khác biệt lơn nhất em gặp giữa ta và tàu là dân khựa nó tuân thủ luật pháp hơn mình. Mình thì DCM càng to càng coi thường pháp luật. Thối nát kinh khủng!
 

XPQ

Xe cút kít
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
19,022
Động cơ
551,235 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Cảm nhận cá nhân cháu vẫn nghĩ chủng tộc da trắng là khá nhất trong các thể loại trắng đỏ tím vàng.
Anh nào VN mà kiếm được cô vợ tóc vàng mắt xanh mà cuộc sống hạnh phúc thì cháu đánh giá đúng là phúc 10 đời.

Thế có phải như các cụ xưa hay bảo "Phúc nhà anh ấy to bằng cái bàn là" không ạ?
 

Vinhanh1511

Xe điện
Biển số
OF-419038
Ngày cấp bằng
26/4/16
Số km
2,478
Động cơ
238,039 Mã lực
Nơi ở
HN
Em thì thấy thớt hay, tên chủ thớt cũng hay nên em vodka luôn ạ :))
 

lovewheels

Xe buýt
Biển số
OF-3258
Ngày cấp bằng
30/1/07
Số km
855
Động cơ
564,911 Mã lực
Trung thực, thẳng thắn, tự trọng: toàn là những thứ xa xỉ trong xã hội kim tiền đương đại.
 

cha_ly_kuc_ku

Xe điện
Biển số
OF-133064
Ngày cấp bằng
2/3/12
Số km
4,332
Động cơ
401,050 Mã lực
Nơi ở
Quê hương tôi.
Em có điều kiện làm việc với người TQ tầm 6 năm. Thật sự nếu ma lanh thì xứ ta số 1, toàn khôn lỏi và bóp d.ái nhau. Cũng ko phủ nhận là dân khựa nó khổ quá, đc nhồi bởi tàu cộng nên thế. Nhưng cũng có nhiều người họ tử tế. Điều khác biệt lơn nhất em gặp giữa ta và tàu là dân khựa nó tuân thủ luật pháp hơn mình. Mình thì DCM càng to càng coi thường pháp luật. Thối nát kinh khủng!
Cụ nói chuẩn rồi. Qua thực tế em thấy, người Tàu chăm làm, chịu khó, chịu khổ hơn người Việt. Về độ lười, lưu manh khôn lỏi, cò quay, cù nhầy & ăn bẩn thì người Việt giỏi hơn người Tàu. Người Tàu dám làm cũng dám chịu, dám chơi hơn người Việt. Cứ nói dân Tàu thế này thế kia chứ thật về văn hoá thì người Việt khéo đi sau nó cả trăm năm, thực tế là toàn người Việt giết nhau chứ chả có Tây Tàu nào nó thèm giết. Ấy là em nhìn trong môi trường trước đây em làm việc. Cái lẽ sống làm người còn chửa thông nói gì đến quý tộc với thượng lưu, lắm ông trọc phú miếng ăn còn ko nên hồn còn nói chuyện lễ nghĩa phỏng cụ? :)
Sorry em lan man tí, giờ giả lại thớt cho cụ chủ ạ :)
 

BigBird15cm

Xe tải
Biển số
OF-388468
Ngày cấp bằng
23/10/15
Số km
477
Động cơ
241,928 Mã lực
Tuổi
37
Trung thực, thẳng thắn, tự trọng: toàn là những thứ xa xỉ trong xã hội kim tiền đương đại.
Tất cả là do giáo dục và xã hội mà nên cụ ạ. Cụ nghĩ xã hội phương Tây có kim tiền hay không? Nhưng họ vẫn giáo dục nên những con người ngay thẳng, trung thực, có lòng tự trọng cao.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top