- Biển số
- OF-423655
- Ngày cấp bằng
- 20/5/16
- Số km
- 192
- Động cơ
- 219,030 Mã lực
Tôi nghĩ người dân trên thế giới ai cũng muốn hoà bình. Chiến tranh xảy ra là do giới cầm quyền của đế quốc thực hiện. Hãy khép lại quá khứ để tiếp tục vươn lên mạnh mẽ
Cám ơn cụ đã comment, nếu không chúng ta đi đâu Cụ nhỉ?Tôi nghĩ người dân trên thế giới ai cũng muốn hoà bình. Chiến tranh xảy ra là do giới cầm quyền của đế quốc thực hiện. Hãy khép lại quá khứ để tiếp tục vươn lên mạnh mẽ
Em chẳng quên! Cám ơn cụ.Cụ quên cái này ợ
Truyền thuyết Mỵ Châu – Trọng Thủy
Sau khi An Dương Vương xây thành Cổ Loa, thần Kim Quy cho An Dương Vương một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. An Dương Vương chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. An Dương Vương quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm.
Lúc bấy giờ Triệu Đà làm chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì An Dương Vương có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không lợi, bèn xin giảng hòa với An Dương Vương, sai con trai là Trọng Thuỷ sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần.
Trong những ngày đi lại để giả kết tình hoà hiếu, Trọng Thuỷ được gặp Mỵ Châu, con gái yêu của An Dương Vương, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng, nhan sắc tuyệt trần. Trọng Thuỷ đem lòng yêu dấu Mỵ Châu, Mỵ Châu dần dần cũng xiêu lòng. Hai người trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà Mỵ Châu không dẫn người yêu đến xem. An Dương Vương không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả Mỵ Châu cho Trọng Thuỷ.
Một đêm trăng sao vằng vặc, Mỵ Châu cùng Trọng Thuỷ ngồi trên phiến đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất. Trong câu chuyện tỷ tê, Trọng Thuỷ hỏi vợ rằng: Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Mỵ Châu đáp: Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được? Trọng Thuỷ làm bộ ngạc nhiên, vờ như mới nghe nói đến nỏ thần lần đầu. Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Mỵ Châu không ngần ngại, chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem. Nàng lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thuỷ cách bắn. Trọng Thuỷ chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏ hồi lâu, rồi đưa cho vợ cất đi.
Hôm sau, Trọng Thủy xin phép An Dương Vương về thăm cha. Hắn thuật lại cho Triệu Đà biết về chiếc nỏ thần. Đà sai một gia nhân chuyên làm nỏ, chế một chiếc lẫy nỏ giống hệt của An Dương Vương. Lẫy giả làm xong, Trọng Thuỷ giấu vào trong áo, lại trở sang Âu Lạc.
An Dương Vương vốn chiều con gái, thấy con mỗi khi gặp chồng thì vui vẻ sung sướng, liền sai gia nhân bày tiệc rượu để ba cha con cùng vui. Trọng Thuỷ uống cầm chừng, còn An Dương Vương và Mỵ Châu say tuý luý. Thừa lúc bố vợ say, Trọng Thuỷ lẻn ngay vào phòng tháo lấy cái lẫy bằng móng chân thần Kim Quy và thay cái lẫy giả bằng móng rùa thường vào.
Hôm sau, thấy chồng có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi không yên, Mỵ Châu hỏi chồng rằng: Chàng như có gì lo lắng phải không? Trọng Thuỷ đáp: Ta sắp phải đi, Phụ vương dặn phải về ngay để còn lên miền Bắc, miền Bắc xa lắm nàng ạ. Mỵ Châu buồn rầu lặng thinh, Trọng Thuỷ nói tiếp: Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại! Nếu chẳng may xảy ra binh đao, tôi biết đâu mà tìm? Mỵ Châu nói: Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm. Nói xong Mỵ Châu nức nở khóc.
Về đất Nam Hải, Trọng Thuỷ đưa cái móng rùa vàng cho cha, Triệu Đà mừng rỡ vô cùng, reo lên rằng: “Phen này đất Âu Lạc sẽ về tay ta”. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc.
Nghe tin báo, An Dương Vương cậy có nỏ thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, An Dương Vương sai đem nỏ thần ra bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. An Dương Vương vội lên ngựa, đèo Mỵ Châu sau lưng, phi ngựa thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha, Mỵ Châu bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Thấy đường núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, An Dương Vương liền hướng ra biến, khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Vua vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện, bảo An Dương Vương rằng “giặc ở sau lưng nhà vua đấy”. An Dương Vương tỉnh ngộ, liền rút gươm chém Mỵ Châu, rồi nhảy xuống biểu tự vẫn.
Quân của Triệu Đà kéo vào chiếm đóng Loa thành, còn Trọng Thuỷ một mình một ngựa theo dấu lông ngỗng đi tìm Mỵ Châu. Đến gần bờ biển, thấy xác vợ nằm trên đám cỏ, tuy chết mà nhan sắc không mờ phai. Trọng Thuỷ khóc oà lên, thu nhặt thi hài đem về chôn trong thành, rồi đâm đầu xuống giếng trong thành mà xưa kia Mỵ Châu thường tắm.
Ngày nay, ở làng cổ Loa, trước đền thờ An Dương Vương, còn cái giếng gọi là giếng Trọng Thuỷ. Tục truyền khi Mỵ Châu đã bị cha giết chết rồi, máu nàng chảy xuống biển, trai ăn được nên mới có ngọc châu. Lấy được ngọc trai ấy đem về rửa bằng nước giếng trong thành Cổ Loa thì ngọc trong sáng vô cùng.
Là chỉ để xác định cụ có phải là em họ tay thợ thơ Hồng Thanh Quang ko, thế thôi.SUY LUẬN LUNG TUNG ĐỘNG CƠ 1.3l
Khi được hỏi Thế nào là nhân (người), Khổng Tử trả lời : "Kỷ sở bất dục, vật thị ư nhân", được dịch nghĩa là : Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác.
Nhiều bạn bảo, vậy : Điều mình muốn (cứ mặc nhiên) làm cho người khác (cũng là nhân vậy).
Thêm nhiều bạn nữa bảo, vậy : Điều đúng với mình, dĩ nhiên là đúng với người khác !
Khi có người bảo bạn làm việc gì đấy nhất định phải có động cơ, vì với họ không có động cơ thì chả làm gì hết.
Vậy động cơ của Cụ khi hỏi em vậy là gì?
Em không auto chửi, không khích bác, không tưởng mình thông kinh sử, và cái chính em không họ Việt tên T.. Thế thôi! Cư xử đúng mực là được chứ gì? Hồng thanh Quang cũng chỉ dại dột vào hùa quá khích thoi.kịch bản rồi.Là chỉ để xác định cụ có phải là em họ tay thợ thơ Hồng Thanh Quang ko, thế thôi.
muốn fun tí nhưng mà cụ ko hiểu hoặc cụ ngay ngắn như cột điện ko muốn cười thì thôi vậy, em trả lại thớt cho cụ.Em không auto chửi, không khích bác, không tưởng mình thông kinh sử, và cái chính em không họ Việt tên T.. Thế thôi! Cư xử đúng mực là được chứ gì?
Xin lỗi Cụ nhiều, vì nhiều khi trên này nhiều người như Chí phèo thèm rượu vậy cụ ạ, hơi tý là vơ vào chửi. Em mời Cụ một ly!muốn fun tí nhưng mà cụ ko hiểu hoặc cụ ngay ngắn như cột điện ko muốn cười thì thôi vậy, em trả lại thớt cho cụ.
Em tiếp thu ý kiến rât hoà bình của Cụcuộc sống này thủ cựu qua thì hỏng việc mà tân tiến qua thì dễ bị lừa mị, nen tốt nhất là trung dung Cụ ạ! Bố Cụ là người nhiều kinh nghiệm Cụ nói bao giờ cũng có phần đúng trong đó,em tiếp thu Cụ ạ!Bố em là một chiến sỹ Cộng sản, **** viên ông đã kinh qua các cuộc chiến thời chống Pháp, Mỹ. Ông cũng đã giết nhiều quân địch, tù binh. Khi nói chuyện với ông về thù hận và chiến tranh ông chỉ nói đơn giản rằng. Nước mình chỉ là nơi để Trung, Mỹ, Nga .. lấy làm chiến trường nên đừng tự hào với chiến thắng mà hãy đau xót về việc phải làm quân tốt bị giật dây để bắn giết nhau, bản thân quân ta cũng chẳng nhân từ gì với địch đâu, trong chiến tranh chỉ có cái sống và cái chết không có nhiều lựa chọn nếu bên địch nhìn thấy cảnh nó giết mình thì nó cũng căm thù mình lắm. Những vụ đánh bom ở SG cũng chết nhiều dân thường chứ chẳng phải chỉ riêng lính Mỹ Nguỵ. Việc những người sống ở thời bình, không trải qua mất mát đau thương mà nói là tha thứ thì nghe rất sáo rỗng, có chăng đó là sự hiểu biết về một giai đoạn của dân tộc thì đúng hơn.
Xèng thì có thể em đủ, em sợ con em éo đủ trình.....Tha thứ là thế nào, em thề éo bao giờ em cho con em học trường này nhé!........................................................................................Vì em biết chắc em không có đủ xèng các cụ à.
Em cám ơn Cụ đã chỉ đạo chi tiết VĐ của chính phủ. Em cũng chỉ là dân đen nên chẳng biết gì, có dám ngoạc mồm lên đâu chỉ dám nhẹ nhàng hỏi các Cụ thôi mà!Chỉ chờ các Cụ phán để cho được việc!Mấy đồng chí VN cứ thích làm to chuyện. Nhạy cảm hay không cũng không cần thiết lúc nào cũng phải toạc móng heo ra. FBU do cả 2 bên cùng thành lập, hội đồng QT do cả 2 bên cùng đề xuất. Nếu CV của TNS Bob không thích hợp thì VN suggest người khác vì vấn đề có tính nền tảng ở đây là TNS Bob không phải là người không thể thay thế. Việc cái éo gì cứ phải toác cái mồm lên là tha thứ hay không. Cứ nhẹ nhàng với các bạn Mẽo là nó cũng sẽ thay người khác ngay và ông Bob ông ấy cũng vui vẻ chứ có gì đâu. Nói chung làm việc phải dựa trên nguyên tắc được việc mà không cần phải đao to búa lớn.
đứa con gái nào mà trước sau như một thì sớm muộn gì cũng bị đáHướng về tương lai nhưng không "quên" quá khứ.
Làm việc phải "triệt để".
Không được nuôi lòng căm thù "nhưng" không bỏ qua những thứ đã bị mất mát.
Quân Địch Thường Xuyên Ra Rả Những Luận Điệu Cũ Rích. Nhưng Chúng Ta Thì Vẫn Trước Sau Như Một !