[Funland] Tất tần tật về Chó nuôi, chó thả rông, chó hoang, chó trên đĩa

xbadboyz

Xe điện
Biển số
OF-323228
Ngày cấp bằng
11/6/14
Số km
2,837
Động cơ
322,796 Mã lực
Cụ thể nó là cái gì thế ạ? Tâm linh hay tả thực hay hồi ký tóm tắt thể loại giúp em với
 

Cafefun

Một sản phẩm của Otofun
Biển số
OF-12345
Ngày cấp bằng
30/12/07
Số km
858
Động cơ
532,570 Mã lực
Không có vụ chó cắn chết trẻ con ở Hưng yên, thớt này lại chả coá đám chém nhao vãi máu đầu.
Em mà bịa chuyện, các cụ cứ chặt đầu em đi :D
Cũng chửa biết thế nào đâu cụ. Có khi lại chuyển sang lỗi chủ chóa ý. Chóa ko có tội, tội ở chủ.
 

Hồ tiêu Gia Lai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-538221
Ngày cấp bằng
23/10/17
Số km
54
Động cơ
166,140 Mã lực
Tuổi
29
Mối mua chó thịt từ bọn trộm giờ đã không còn, lão Phương thì vẫn phải buôn bán, lão vẫn muốn kiếm lời nhiều như trước đây. Lão lại nảy ra cách khác.

Mỗi ngày lão Phương chỉ làm một con chó để che mắt khách hàng, phần còn lại lão dùng thịt chuột chù để thay thế. Tay nghề của lão mà làm thì chẳng ai phát hiện ra. Thịt chuột chù thì xứ này chẳng thiếu. Lão cứ mang bẫy đặt ngoài mấy bờ mía, rồi sẩm tối đi gỡ. Lồng nào cũng mắc bẫy vài con. Mà chuột chù ngoài mía tuy hôi hám nhưng con nào con nấy mập mạp, lông lá mướt rượt, to như bắp chân người. Lão mang về làm thịt sạch sẽ rồi ngâm cùng với nội tạng chó trong mấy cái lu đất, khiến thịt chuột có mùi như thịt chó, rồi mang đi nấu giã cầy thơm phức, các khách nhậu ăn vào gật đầu khen ngon ào ào. Chẳng ai phát hiện đây là thịt của những con chuột chù dơ dáy ngoài bờ ao, hốc suối cả.

Khách của quán ngoài những người có quyền, có chức ở xã huyện, thì phần còn lại là bọn thanh niên choai choai mới lớn trong xã. Chúng lớn lên khi trong xã đã có cái quán thịt cầy của lão Phương rồi. Bởi vậy chúng chẳng sợ những nỗi sợ tâm linh như cha mẹ của chúng nữa. Mà coi thịt chó là món ăn sành điệu.

Vậy là chúng đua đòi, rủ rê nhau tụ tập vào quán lão Phương để thể hiện đẳng cấp dân chơi ăn nhậu. Đối với loại khách này, lão Phương chỉ cần tống cho bảy phần thịt chuột, ba phần thịt chó, ngồi nói dóc vài câu với chúng rồi tính tiền là xong xuôi. Đứa nào cũng ăn khen ngon, rượu tuông vào cổ họng ần ật rồi gật gù tỏ vẻ sành ăn nhậu, là dân ăn chơi đẳng cấp. Chẳng đứa nào biết chúng đang ăn là thịt gì.

Những thanh niên ấy ngày càng trở nên bê tha, chỉ biết cách làm mọi cách để có tiền vào quán nhậu, lưng ngày càng dài, mặt ngày càng nhọn, chân tay ốm da bọc xương nhưng lúc nào khẩu khí anh hùng cũng ngút trời. Tối đến thì chúng đi ăn cắp, ăn trộm hoặc tệ hại hơn là chặn đường xin tiền đểu của những học sinh đi học xa nhà từ Hành Tín xuống.

Đến một chiều nọ, cũng mấy thằng nhóc đó, vào quán lão Phương gọi một mâm nhậu thật hoành tráng, vừa nhoàm nhoàm nhai thịt, vừa kể về chiến công sáng nay mới đập một thằng học sinh lớp 10 nào đó trên Hành Tín một trận nhừ tử vì dám lếu láo với chúng. Lão Phương cũng đong đưa trò chuyện cùng với các “tiểu thượng đế”, Lão tâng bốc tỏ vẻ kính nể khiến chúng hả hê, tự hào về cái thành tích đó lắm.

- Thằng nào láo thì đập là đúng rồi, xuống dưới đất này mà bất nháo !

- Thì đó ! Nó đi ngang qua, tui gọi mà dám không đứng lại, tụi tui hốt luôn !

- Rồi bọn bay có lấy được cái gì của nó để xơ múi không !

- Thằng đó nghèo xác có gì đâu !

- Chứ rồi tiền đâu hôm nay vào quán tao nhậu thế này !

- Hồi tối bọn tui mới bắt được vài con gà, sáng nay mang xuống chợ thị trấn bán đấy ! Được những mấy trăm nghìn. Hôm nay chú khỏi lo đi, nhậu xong chầu này vẫn còn dư tiền trả tiền còn nợ chú !

- Ừ thôi thà vậy đi. Chứ cả băng bọn bây nổi tiếng ở xã này mà nhậu quán tao để nợ, tao hụt vốn !

Lão Phương ra nịnh nọt bọn nhóc này vài câu, cho bọn nó khai ra, để biết chắc hôm nay bọn nó không thiếu nợ nữa là được. Lão cũng thừa biết tiền bọn này mang vào quán nhậu của lão chẳng có đồng nào là của bọn nó, chỉ toàn hoặc là tiền ăn trộm của cha mẹ chúng, tiền trấn lột của mấy thằng nhóc học trò, hoặc là tiền từ trộm gà hái bí. Như hôm nay vào nhậu hả hê như này, chắc chắn đúng như lời bọn nó kể, tối qua đi rình mò nhà nào, trộm được gà đây mà. Nhưng lão có quan tâm đâu. Lão chỉ cần bọn nó nhậu rồi trả tiền cho lão là được. Dù bọn nó có trả một nửa, nợ một nửa đi nữa, thì lão Phương vẫn có lời rồi, vì lão cho bọn nó ăn toàn thịt chuột, có phải thịt chó đâu.

Vì lẽ đó, lão Phương nhoẻn miệng cười nhè nhẹ, tay lão vừa chặt thịt chó, mắt thì nhìn vào bàn nhậu chỗ bạn nhóc tỏ vẻ mặt hài lòng.

Bỗng cả bọn nhóc la ó hoảng sợ. Lão nhìn sang thì thấy con Ki đang gặm chân một thằng, kéo ngã vật nằm ngửa xuống sàn. Con chó rất hăng máu, cắn gặm liên tục vào chân thằng nhóc mà giày xéo. Cả bọn vừa quơ đuổi con chó, vừa lôi thằng nhóc này ra xa. Lão Phương chạy tới thì con Ki đã vội chạy vào trong nhà đâu mất rồi.

Thì ra thằng nhóc này say rượu, nhìn thấy con ki thế nào, tự dưng cầm ly rượu chọi vào con Ki, khiến nó phát điên nhảy vào cắn xé.

Con ki lớn lên từng ngày chứng kiến cái chết của bao nhiêu là đồng loại, rồi thứ thức ăn nó ăn hằng ngày, và ông chủ của nó nữa, khiến nó giường như cảm nhận cuộc đời này chỉ toàn là xấu xa. Con ki có vẻ ngoài kì dị, nhưng lại là con chó rất khôn, nó hiểu được tâm tính con người. Nó hiểu được Lão Phương là người như nào, nhưng nó cũng chẳng biết nên coi lão Phương là ân nhân hay kẻ thù. Vì vậy nó luôn trốn tránh lão, chẳng bao giờ dám ở gần lão. Còn những con chó khác, cứ thấy lão Phương ở đâu là chạy theo sủa om sòm. Chuyện lão Phương đi đường mà lũ chó rượt theo sủa nhảy cẩng lên tới cả đầu là điều bình thường. Nhưng kì lạ là bọn chó chỉ dám sủa chứ chẳng dám cắn lão Phương. Mặc dù lão đi ở đầu đường, nhưng cuối đường bọn chó nghe hơi đã sủa dữ dội rồi. Lão Phương cũng chẳng sợ bọn chó bầy này. Lão cứ bình tĩnh mà đi như không có chuyện gì. Cái nghề đồ tể thịt chó của lão mà sợ chó thì sao mà làm được.

Chỉ có con Ki là con chó duy nhất khiến lão sợ. Lão vấn bị ám ảnh từ cái hôm nhìn thấy ánh mắt nó lúc gà gáy. Nên bây giờ mỗi lần nhìn con ki, lão lại mơ hồ một cái cảm giác hoang mang khó tả khiến lão rợn tóc gáy. Đã vài lần lão định thịt con ki để bán, nhưng ngay lúc đó, chân tay lão bủn rủn chẳng dám. Lão không muốn con ki ở trong nhà. Lão cầu mong cho nó bệnh mà chết đi.

Hôm nay con ki cắn người, hẳn là nó đã phát dại rồi. Trước đây lão Phương vẫn không thể nào dám giết thịt con ki. Cứ mỗi lần lão tiếp cận con ki, là y như nó biết lão muốn gì và nó lại nhìn lão với cái ánh mắt đó khiến lão hoảng kinh. Thêm nữa, con gái lão lại rất thương ki, nếu biết lão làm thịt nó, chắc nó sẽ hận lão suốt đời mất. Hôm nay, sẵn cớ con ki phát dại cắn người, lão liền mượn tay bọn nhóc giúp lão:

- Tụi mày đập chết nó cho tao. Chắc nó bị điên rồi !

- Chó của chú mà, đập luôn hả ?

Lão Phương quát:

- Đập đi ! Nhanh ! Đập được thì coi như chầu hôm nay tao đãi !
Một thằng trong nhóm vớ ngay viên gạch thẻ đã bị mẻ một góc gần đó đuổi theo con ki đang chạy vô nhà. Thằng nhóc vào bếp thấy con ki đang núp, nó chọi cục gạch cực mạnh nhắm vào đầu con ki, tuy chỉ trúng sượt qua mép tai nhưng cũng khiến con ki đau đớn ẳng lên một tiếng thấu trời rồi bỏ chạy mất hút ra phía sau nhà về phía bờ suối, khuất sau đám lau sậy.

Con gái lão Phương đi học về nghe kể lại chuyện con ki phát điên và bị đánh khiến nó bỏ nhà đi làm con bé khóc đến nỗi sưng mắt.

Cũng từ đó, con bé dù thôi khóc, nhưng lại trở nên lầm lũi. Cả ngày, con bé không nói chuyện với ai nửa lời, kể cả với vợ chồng lão phương, mặt con bé lúc nào bé cũng buồn rười rượi. Nó trở nên biếng ăn, cũng chẳng thèm đi học, cả ngày nằm vùi đầu dưới gối. Lúc đầu vợ chồng lão Phương lo lắng tưởng con bé bị bệnh, nhưng sau vài ngày thì thấy nó vẫn khỏe mạnh. Nên vợ chồng lão lại yên tâm, cho rằng chắc là nó bị mất con ki nên buồn mà thôi. Vợ chồng lão cũng không ép nó đi học làm gì. Với các mối quan hệ của lão Phương ở trường, con lão chẳng phải lo ở lại lớp hay bị thầy cô giáo nào dám động tay chân. Cưng chiều con vậy nên lão để con bé ở nhà từ hôm đó luôn.

Vắng con ki rồi, thì ngoài việc hơi lo lắng cho đứa con gái rượu, thì lão Phương cảm thấy rất nhẹ nhõm và thoải mái.

Nhưng thời gian vui vẻ ấy của lão phương chỉ được vài ngày. Vì con gái lão Phương, mấy hôm nay cứ chiều chiều là ra sau nhà ngước mắt về phía bờ suối mà nhìn trầm ngâm, hệt như trước đây lúc nó và con ki vẫn hay ngồi với nhau như vậy.

Rồi nhiều lần con bé thất tha thất thểu một mình đi về phía bờ suối, lúc trời đã sẩm tối mờ mờ. Những lần ấy vợ lão phương đều phát hiện kịp và chạy theo gọi nó vào nhà. Mỗi lần như vậy, vợ chồng lão phương hỏi nó ra bờ suối làm gì thì con bé đều lặng thinh không trả lời, nó chỉ nhìn vợ chồng lão bằng ánh mắt vô hồn, gờn gợn mỗi cái gì đó u uất.

Con bé tuy giờ mới bảy tuổi nhưng có lẽ nó đồng cảm được với số phận con ki mồ côi xấu xí, quái dị được chính tay nó cứu sống phải lớn lên trong cái lò mổ đồng loại.

Bây giờ là tháng tư, trời hay có những cơn mưa hè rất khắt nghiệt. Một chiều nọ sau những đợt sấm chớp gầm gừ lóe sáng ngang dọc trong lớp mây đèn dày đặc, thì trời bắt đầu đổ cơn mưa giông cuồng nộ như là tận thế tới nơi. Mưa liên tục trong hơn ba tiếng đồng hồ thì cũng ngớt. Nước từ trên nguồn đổ về con suối ùn ùn tạo nên một đợt nước lũ hung tợn. Nước tràn qua cả cái dầm cầu ngay ngã ba gần quán lão phương nghe ọc ạch, khiến cho người ta qua cầu mà run chân, chỉ sợ nước lũ về mạnh bứt luôn dầm cầu.

Vợ chồng lão Phương hôm đó may mắn trúng một chầu tiệc của các sếp nên chỉ mới năm giờ chiều, quán đã sạch nhẵn mồi. Vợ chồng lão được bữa nghỉ sớm, chứ thường những hôm mưa như thế này, quán mãi tận khuya mới đóng cửa.

Sau khi quét tước, thu dọn sạch sẽ cái quán thì cũng là lúc tạnh mưa, vợ lão phương vào nấu cơm tối cho cả nhà thì phát hiện có bé đã đi đâu rồi. Gọi í a í ới không thấy đâu, vợ chồng lão tá hoả đi tìm.

Có linh tính chẳng lành, vợ lão phương chạy ra sau nhà về phía bờ suối lúc trời đã sẩm tối gào thét tên con bé.

Nhìn về phía con suối đang cuồn cuộn nước lũ đỏ lòm, chỗ bờ lau sậy đang đu đưa nhè nhẹ theo cơn gió giông buồn bã, trong cái sẩm tối mập mờ của một chiều giông lạnh lẽo, mụ vợ lão Phương cũng đủ nhận ra đứa con gái của vợ chồng mụ đang đứng lặng lẽ bên bờ suối.

- Duyên ! Con ơi ! Con…!

Con bé vẫn đứng yên, tóc và tà áo bay bay về phía sau phất phới, nó lặng thinh không đáp lại lời có vẻ như không nghe tiếng mụ gọi. Nhưng mụ cảm nhận được, con bé đang muốn xuống dưới suối khi mà con nước lũ như đang ùng ục mời gọi.

Mụ chạy những bước nhanh nhất có thể, những bước chân của mụ bị lún xuống lớp đất nhão vì trời mưa nên mụ lặt lè, té vấp ngã xuống bùn đất lấm lem, miệng không ngừng kêu tên Duyên con gái mụ. Rồi bằng cách chạy hay bò lết nào đó, mụ cũng vừa kịp tới chỗ con bé, chụp cánh tay kéo nó lại, lúc nó chỉ còn cách cái vực suối nửa bước chân.

Mụ kéo con bé vào bãi đất, xa cái bờ suối u ám kia ra. Mụ ôm con khóc thảm thiết.

Lão Phương chạy ra sau đó, giật lấy con bé từ tay mụ, lão day con bé quay trước, quay sau coi có bị làm sao không. Tóc con bé bị gió thổi rối tung che hết trước mặt, lão dùng tay vén tóc nó ra đằng sau. Khi khuôn mặt con bé vừa trống ra thì đập mắt vào lão là ánh mắt sâu thẳm của con bé, cái ánh mắt ma quái mà lão đã từng gặp trước đây của con ki khi nó còn ở nhà. Chân tay lão bủn rủn, mặt lão giật giật, lão dựng cả sóng lưng, da gà nổi rần rần. Lão cảm thấy choáng váng, giường như muốn phát điên. Lão muốn quay mặt đi để thoát khỏi cái nhìn của con bé, nhưng cả thân thể lão cứng đờ, hai con mắt lão dán chặt vào khuôn mặt con bé chẳng thoát ra được.

Cho đến khi mụ vợ lão tuy đang ôm con khóc nhưng cũng kịp nhận ra biểu hiện lạ của của chồng, mụ giật tay lão. Vì tay lão đang nắm chặt vào vai con bé đến hằn cả vết. Nhờ đó, lão Phương sực tỉnh, thoát được cái ánh mắt rợn người của con gái lão.

Ngay lúc đó, lão giơ bàn tay chè bè, to như cái thớt giáng một cái tát hết lực vào khuôn mặt mụ vợ lão:

- Mày trông con kiểu gì ? Hả ?

Mụ vợ lão Phương ôm mặt khóc rống lên. Nhưng cái tát đó có lẽ chẳng đau bằng nỗi đau của người mẹ khi chứng kiến đứa con gái mình như vậy.

Một vài người hàng xóm nghe tiếng xôn động ngoài bờ suối thì cũng cầm đèn pin chạy ra xem có chuyện gì.

Khi mọi người ra đến nơi thì chỉ thấy gia đình ba người lão Phương ôm nhau khóc mà không hiểu chuyện gì xảy ra.

Một người đàn ông luống tuổi trong số đó lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy ông Phương ? Chuyện gì mà sao cả nhà ra ngoài này khóc om sòm vậy ?

Lão phương dói nắm đấm vào mặt mụ vợ quát:

- Cái con vô tích sự này này ! Cái con này này ! Không trông con bé để cho nó ra bờ suối, xuýt chút nữa rớt xuống suối !

Người đàn ông cũng đã hình dung ra một phần chuyện này. Ông từ tốn nói:

- Thôi không sao rồi, cả nhà vào nhà đi. Tối rồi !

Cả bọn người lục đục kéo đi vào. Ông ấy lại nhìn con bé rồi hỏi:

- Cháu ra bờ suối làm gì giờ này ? Lần sau đừng có ra nữa nge không ?
Con bé trả lời giọng lạnh tanh:

- Con ki ở ngoài này, cháu ra dẫn nó về !

Nghe câu trả lời của con bé. Vợ chồng lão Phương đứng khựng lại nhìn nhau bối rối. Những người hàng xóm cũng đều lặng thinh, chẳng ai dám hỏi gì thêm. Vì bọn họ đều biết con chó Ki của lão Phương là con chó kì dị như thế nào.

Những ngày tiếp theo, dân trong xã hay xì xào bàn tán về chuyện con gái lão Phương bị ma dẫn xém chết, rồi cho đó là quả báo của vợ chồng lão. Hễ nghe ai nói là vợ chồng lão phương ngoài miệng chửi té tát, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Nên từ hôm đó, vợ chồng lão giam lỏng luôn con bé trong nhà, không cho nó ra khỏi nhà nửa bước.

Con bé thì thỉnh thoảng vấn nói rằng thấy con ki ngoài bờ suối, muốn được ra bờ suối dẫn con ki về. Vợ chồng lão sợ hãi, lòng bất an không yên, nên từ đó tính chuyện tích đức bớt. Cái quán thịt cầy để mưu sinh thì không thể nào dẹp được rồi, nên vợ chồng lão Phương bàn nhau chỉ bán ngày thường, còn ngày rằm và mùng một sẽ nghỉ, kèm theo đó là cũng lễ rất long trọng, hi vọng một ngày nó được trời phật phù hộ, con gái lão sẽ bình thường trở lại.

Khi con người ta bất lực trước hoàn cảnh, thì họ chỉ còn biết đặt niềm tin vào thánh thần. Nhưng cái kiểu cúng kiếng của lão, cốt cũng như những kẻ làm từ thiện ở cổng chùa mà thôi.

Sau đó, vào tờ mờ sáng, lão Phương dậy sớm để làm thịt chó như mọi ngày thì phát hiện cánh cửa sau nhà đã bị mở tang hoang, lúc đầu lão chỉ hi vọng là nhà bị trộm. Nhưng khi bật đèn lên kiểm tra thì đúng như điều lão đang lo sợ, con gái lão đã không có ở trong nhà.

Lão quát mụ vợ cùng dậy, hai vợ chồng đảo một vòng quanh nhà không thấy con bé đâu, liền chạy ra phía bờ suối, tới chỗ bụi sậy như hôm trước thì hỡi ôi. Dưới làn nước suối lạnh lẽo, xác con gái lão đang chìm dưới đấy, chỉ còn thấy mái tóc nổi lên bồng bềnh.

Lão Phương theo phản xạ nhảy ùm xuống suối vớt xác con bé lên trong cơn hoảng loạn tột độ. Mụ vợ thì đã xỉu trào cả bọt mép ngay từ lúc nhìn thấy cảnh tượng đó rồi.

***

Đám tang của con bé qua đi. Vợ chồng lão Phương nhìn vào xung quanh trong căn nhà lạnh lẽo. Căn nhà cao ráo, sang trọng. Đồ vật trong nhà đều đầy đủ thể hiện sự giàu có nhất nhì trong xã. Nhưng bây giờ vợ chồng lão cảm thấy tất cả thật trống rỗng và vô nghĩa.
 
Chỉnh sửa cuối:

Hồ tiêu Gia Lai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-538221
Ngày cấp bằng
23/10/17
Số km
54
Động cơ
166,140 Mã lực
Tuổi
29
Lúc này trong thôn xã đã bắt đầu râm ran về chuyện gia đình lão Phương. Họ nói rằng lão đang bị chịu quả báo “ Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”, chỉ tội đứa con gái non nớt của lão.

Sau một thời gian đóng cửa, ai cũng nghĩ lão Phương sẽ bỏ nghề để tu thân tích đức nhằm kiếm mụn con. Ấy vậy chưa tròn một tháng, lão lại tiếp tục bán quán trở lại. Và cái quán của lão khách khứa lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thậm chí có khi lại đắt khách hơn. Có lẽ việc không sinh thêm được đứa con nào, mà giờ lại mất luôn đứa con gái duy nhất khiến lão Phương bất mãn cuộc đời này.

Vậy nên cái chết của con gái lão không làm lão sợ, mà càng căm hận loài chó hơn, rằng giá như thời gian trở lại lúc còn con ki ở nhà, thì lão nhất quyết sẽ băm cái con chó khốn nạn đó ra như tương mới hả giận.

Rồi cũng có ngày con ki trở về để cho lão Phương trả thù…

Mới tờ mờ sáng, vào hôm sau ngày cúng tuần giáp năm mươi ngày của con gái lão. Có người chạy tới quán gọi om sòm, là giọng bà Ba Lá:

- Ông Phương ! Ông Phương !

Lão trong nhà đi ra cau nhàu:

- Gì vậy dì Ba ? Sáng sớm chưa mở hàng mà dì tới đây kêu réo om sòm vậy ?

- Ông xuống dưới đầu cầu kìa ! Con chó của ông nó ngồi ngay góc đầu cầu đó. Xuống bắt nó về, nó phát dại rồi, coi chừng cắn người !

- Dì nói sao tui nghe như chuyện thiên thông thiên địa ở đâu không vậy ? Con chó của tui bỏ nhà đi gần hai tháng nay, chết bờ chết bụi từ cái thuở nào giờ dì còn nói về ! Chắc chó của ai đó !

- Là chó của ông ! Cái con chó chột mắt lông đen xù đó, cả cái làng này ai còn lạ gì. Nó bị điên rồi ! Ngồi gầm gừ ai đi qua đi lại cũng sợ kìa !

Nếu đúng như lời dì ba Lá nói, thì đúng là con chó Ki rồi. Lúc này trong lòng lão Phương dâng lên một cảm giác rất lạ, một cảm giác hỗn độn giữa trả thù cùng niềm thương xót con gái lão. Đó là một thứ cảm giác khó chịu làm lão ngầy ngật, vừa thấy thịnh nộ, nhưng lại vừa sợ hãi.

- Này ông Phương ! Đứng đó làm gì ! Ông xuống bắt con chó ông nhanh đi ! Nó cắn người bây giờ !

Lão Phương trấn tĩnh lại, suy nghĩ thêm một chút. Con ki tuy là con chó cũng là con chó ma quỷ gây ra cái chết cho đứa con gái vắng số của lão. Vả lại, bây giờ nó phát điên rồi. Cảm giác sợ hãi của lão tan biến, giờ chỉ còn là hận thù. Lần này, lão thề sẽ tự tay giết thịt con ki để ăn một bữa, để coi con chó quỷ quái đó làm gì được lão.

- Đâu dì dẫn tui đi coi !

- Dưới đầu cầu ! Ông đi đi ! Tao không dám tới ! Lỡ nó cắn tao thì sao !

Dì ba Lá đã già, tiếng nói chỉ còn nghe rền rền nhưng giọng điệu thì vô cùng dứt khoát. Lão Phương đành giao mọi việc ở quán lại cho mụ vợ, còn lão đành ngậm ngùi đi một mình.

Từ đằng xa, lão đã thấy ở ngay vệ đường ở ngay đầu dầm cầu, một cục đen thùi lũi im lìm bất động. Đó chính là con ki.
Lão Phương không còn bước đi hùng hổ như mới nãy nữa, mà giờ thấy con ki, bước chân của lão chầm chậm lại. Cảm giác sợ hãi lại từ từ nhen nhóm trong lòng lão.

Lão không hiểu đã gần hai tháng trời kể từ ngày con ki bỏ nhà đi. Nó đã ăn gì, uống gì, ở đâu và được ai nuôi mà bây giờ lại trở về ngồi ở đấy mà không về nhà lão. Cái con chó kì dị khốn nạn này. Càng nghĩ, lão lại càng thấy sợ.

Lúc này mới sớm tinh mơ, mặt trời còn ì ạch chưa nhú lên khỏi dãy núi Đình Cương. Đường cái vắng vẻ, mới chỉ có một vài người già đi chợ sớm. Lão Phương chầm chậm tiến tới gần, tay nắm chặt một khúc cây bạch đàn rất đằm tay, lão định bụng khi tới gần sẽ nện cho con ki một đòn vào đầu, rồi lôi xác nó về.

Khi lão đã tới đầu cầu và ở rất gần con ki, lão giơ cây gậy lên, thì trong cái ánh sáng nhập nhoạng của bình minh, cái thân hình đen thùi lũi của con nãy giờ ngồi im, bỗng động đậy ngước mặt lên như thể nó đang ngồi chờ lão Phương tới vậy.

Tay đã giơ gậy lên cao rồi, nhưng lão Phương chẳng thể đập con ki được, vì cánh tay run rẩy của lão không còn sức lực nữa, vì lão Phương đang sợ hãi ngỡ như lồng ngực muốn nổ tung.

Cái gậy giơ lên cũng là lúc con ki đột ngột ngước mắt nhìn thẳng vào mặt lão. Tai nó dựng ngược ra đằng sau, cái lưỡi dài thè lè đỏ ngòm vắt qua một bên mõm. Nó nhe mõm lên he hé nhưng vừa đủ lộ hàm răng nanh hung tợn, nước dãi kéo chỉ chảy nhiễu xuống đất. Cái đuôi cong rũ xuống bắp chân, lông lá bù xù, loang lỗ ghẻ chốc. Nhưng những thứ đó không làm lão Phương sợ bằng cặp mắt của nó. Con Ki nhìn trừng trừng lão bằng cặp mắt ngầu đỏ, mõm nhe răng như đang cười, tưởng như nó chờ đợi cái ngày này đã lâu, giống như là chính nó đang muốn trả thù lão, chứ không phải bây giờ là lúc lão Phương trả thù nó.

Lúc ấy Lão Phương cảm thấy chẳng còn chút sức lực, khúc cây rơi khỏi tay, thì cũng là lúc con ki nhảy bổ về phía lão. Nhưng nhờ phản xạ, lão chạy lui về phía sau, vấp phải ổ gà, té lê lết bên vệ đường. Con Ki hạ thấp người, gầm gừ lại gần lão nhe nanh dọa nạt chờ chực suy nghĩ xem phải tấn công vào chỗ nào trên cơ thể lão.

Từ xa có tiếng xe máy đang lại gần. Trên chiếc xe bảy tám, là hai thằng nhóc choai choai rịn ga inh ỏi, phóng nhanh như muốn thể hiện rằng cả thôn chỉ có chúng biết đi xe, đó là hai thằng nhóc trong bọn du côn tháng trước vào quán lão nhậu, trong đó thằng cầm lái chính là thằng bị con ki cắn và thằng ngồi sau là thằng chọi hụt cục gạch vào đầu con ki.

Con Ki dừng tư thế tấn công lão Phương, ngoái đầu ra sau nhìn hai thằng nhóc vừa dừng xe lại đang cười nhạo :
- Haha ! Chú Phương ! Đồ tể giết chó mà sao bị chó dí bò lăng bò cồm vậy ?

Lão Phương như người đuối nước vớ được cọc, có người tới làm lão vững dạ. Lão đứng phắt dậy, thở không ra hơi, mặt phừng phừng quát từng tiếng gấp gáp:

- Tụi mày ! Có giỏi..đập con chó này…cho tao !

Hai thằng nhóc lại cười lớn trêu lại:

- Cái con chó nhỏ thó, mắt què mắt sáng này mà cũng làm ông chủ quán cầy sợ. Hahaaa !

Lão Phương gắt lên:

- Thì bọn mày đập chết nó đi ! Tao trả tiền !

Trong khi con Ki đang gầm gừ hai thằng nhóc. Thì giường như tụi nhóc lại không cảm thấy sự nguy hiểm từ nó. Bọn nhóc vẫn không biết rằng con Ki bị điên hay là con chó quái dị như nào. Vì bây giờ, bọn nhóc đã biết tập tành trộm chó, nên nghĩ rằng chó phải sợ chúng, nên chúng chẳng để ý gì tới con ki đang thủ thế đứng ở một bên.

Nghe lão Phương nói về việc trả tiền nếu đập con Ki. Bọn nhóc nở nụ cười tự tin. Thằng đằng sau vứt cái phịch xuống trước mặt lão Phương một cái bao.

- Khỏi cần đi chú ! Bọn tui đêm qua cũng đập hai con to chà bá rồi đây ! Chú xem trả được nhiêu ! Còn cái con chó còm này bọn tui đá phát chết queo liền, nó không dám làm gì đâu !

Hai thằng nhóc hứng khởi mở miệng bao ra cười nói giới thiệu chiến tích đêm qua. Thì con Ki đã thu người lại lấy đà nhảy tới bọn nó. Lão Phương muốn hét lên để cho bọn nhóc tránh, nhưng con Ki lại lườm lườm nhìn lão khiến cho nỗi kinh sợ của lão lại dâng lên, miệng lão cứng đờ, chỉ mấp máy mà không nói được thành lời.

Tiếng hai thằng nhóc hét lên. Chúng không ngờ rằng một con chó ốm yếu, gầy gò như con Ki lại có thể nhảy cao lên tới đầu chúng mà cắn xé. Con Ki cắn tóc thằng này lại nhảy vọt qua vai thằng kia gặm vào tai. Hai thằng nhóc thì vùng vẫy trong cơn hoảng sợ. Con Ki rớt xuống và bị một thằng đạp vào bụng một cú cực mạnh khiến nó nằm bệt xuống đất rên ư ử.

Kết quả, một thằng bị con Ki cắn một nhát sâu hoắm vào ngay bờ vai, thằng còn lại thì bị móng vuốt của nó cào cấu xây xát đầu cổ. Còn con Ki thì cũng bị thương nặng, nằm một đống.

Lão Phương sợ mang tiếng chó dại của mình cắn người, liền vội vã phỉnh hai thằng nhóc chạy xe vào quán, và cũng là để che giấu luôn cái bao đựng hai con chó trộm của bọn nó, lão cũng lôi luôn con ki về quán định bụng sẽ thịt sau.

Lão Phương lấy cám gạo đắp vào những vết thương, rồi lấy cái dao cùn liếc qua lại lên trên để lấy nọc.

- Tụi mày yên tâm, làm thế này vi trùng vi khuẩn gì cũng bay hết. Mẹo này từ xưa giờ rồi. Không sao đâu !

Hai thằng nhóc mặt mày xenh lét, bần thần:

- Không sao thiệt không ? Con chó của chú, thịt mẹ nó đi cho rồi !

Lão Phương ậm ừ:

- Rồi rồi ! Tao lôi nó nhốt vô cũi rồi ! Mai tao đâm thịt nó luôn. Còn tụi mày im chuyện hôm nay nghe không ! Để người ta biết chó tao bị dại cắn người, là không hay đâu !

Hai thằng nhóc mặt mày căng thẳng :

- Tụi tui biết rồi ! Còn hai con chó của tụi tui thì sao ?

Lão Phương vội vã giục vợ lấy tiền giúi vào túi một thằng rồi nói :

- Đây ! Hai con chó này, tao trả tụi mày hẳn năm trăm nghìn đó. Coi như hôm nay xong. Tụi mày đi về, cấm nói với ai nghe chưa ?

Hai thằng nhóc cầm được tiền thì mặt trở nên hớn hở :

- Biết rồi ! Chú khỏi lo !

Bọn nhóc đi khuất rồi, lão Phương mang cái bao đựng hai con chó trộm được của tụi nó vào nhà sau. Lão vứt cái bao vào trong một góc bếp. Rồi lão nghe tiếng rên ư ử. Lão nhìn vào trong cái cũi nhốt con ki, là chính nó đang kêu rên. Lão đứng lặng thinh nhìn chằm chằm vào con ki, khiến đầu óc lão bỗng hồi tưởng lại chuyện con chó mẹ bị lão rạch bụng, chuyện con gái lão cứu sống con ki, chuyện lão nhìn thấy đôi mắt ma quái của nó, rồi cả chuyện con gái lão mất…trời đất như đang quay cuồng cuốn lão trở về quá khứ.

Con Ki nghe hơi người, thì cố đứng dậy run rẩy loạng choạng, nó thò đầu ra cái ô song sắt, giương ánh mắt về phía lão Phương nhìn. Khi ánh mắt của Lão và con ki chạm nhau, thì lão Phương bị hoảng hốt, không dám nhìn nữa. Lão vội kéo cái tấm bạc, che kín cái lồng cũi ki lại, rồi bỏ đi.

***
Trưa nắng chang chang, mấy đứa học trò cấp hai đi học về vừa đi bộ, vừa kể chuyện với nhau râm ran trên đường, rằng ở bên trạm y tế xã có thằng học sinh bị nổi cơn điên, cắn nát bấy bất cứ thứ gì đưa vào miệng nó.

Khi hỏi rõ, thì mọi người mới biết là sáng nay có người đưa lên trạm y tế một thằng nhóc bị sốt cao, người nóng ran, nhưng nó vùng vẫy không cho ai tới gần. Y tá thăm khám cho nó cũng bị nó cấu vào người. Nghi ngờ nó bị sốt siêu vi, y tá có nhờ người nhà đè thằng nhóc xuống, để tiêm thuốc hạ sốt, thì nó gào thét, hai tay cứ quơ được thứ gì nó đều cho vào mồm mà nhai cắn nát bấy.

Những người tò mò đang tụ tập bàn tán chuyện này thì có tiếng còi cấp cứu hú inh ỏi chạy xuống. Lúc sau những người ở trạm y tế về kể thêm là thằng nhóc đó được đi cấp cứu ra tỉnh luôn rồi.

Theo như lời người ta nói, thì Lão Phương chắc chắn thằng nhóc đó chính là một trong hai thằng ba ngày trước bị con ki cắn. Lão Phương thầm nghĩ chắc có lẽ chúng nó phát dại rồi. Nếu vậy, thì đứa còn lại, giờ này có khi cũng đang phát dại nốt.

Chiều bán hết sớm, lão Phương tranh thủ lân la nhà thằng nhóc còn lại, chỉ có đứa em gái ở nhà:

- Nhà có ai không cháu ! Anh cháu đi học về chưa ?

Đứa bé gái lí nhí đáp:

- Nhà chỉ có mỗi anh cháu đang bịnh nằm trong nhà !

Lão Phương liền vội hỏi:

- Anh cháu bịnh sao ?

Bé gái trả lời buồn thiu:

- Hai bữa nay anh cháu không ăn gì, cứ nói đau đầu, nằm trong buồn suốt, rồi nôn mữa nữa đó chú !

Con bé dẫn lão Phương vào trong nhà. Nó chỉ chỗ thằng nhóc đang nằm trên một cái giường tre nơi nhà giữa tối om. Thằng nhóc nằm trùm mền kín mít đầu cổ.

Lão Phương lại bên giường kéo kéo cái mền ló đầu thằng nhóc ra thì nó vội giật cái mền trùm lên lại như sợ gặp lão. Lão thử sờ người nó thì thấy đang nóng sốt cao. Lão chép miệng than:

- Nóng sốt như thế này còn trùm mền cho chết à !

Lão giật mạnh cái mền một lần nữa, cái mền tuột xuống, ánh sáng ùa vào lộ ra cái gương mặt hốc hác của thằng nhóc. Nó bỗng tru tréo, trân cả người lên cố sức giành lại cái mền từ tay lão Phương cho kì được để che mặt lại, nhưng nó yếu sức quá rồi, nên không giựt lại được. Nó bèn bật cả người dậy, nhảy bổ nhào vào lão Phương. Hai tay nó vừa cào lên mặt lão Phương, miệng thì cắn vào người lão, vừa cắn vừa gầm gừ. Lão Phương thất kinh hồn vía, bỏ chạy thẳng một mạch về tận nhà.

Từ bữa đó, ruột gan lão Phương nôn nao không yên, lão sợ bị người ta biết hai thằng nhóc phát dại là do con ki của lão cắn. Bởi vậy, lão luôn tránh né khi ai đó đang xôn xao nói về chuyện hai thằng nhóc trong thôn bị bệnh lạ.

Con ki lão nhốt trong cũi đã mấy ngày nay, lão vẫn chưa dám làm thịt, mặc dù với những con chó khác, lão giết thịt gọn ơ. Bao nhiêu lần lão quyết tâm ra tay, nhưng mỗi lần lão tới xó bếp mở tấm bạt phủ cái cũi nhốt con ki ra, thì chân tay lão lại bủn rủn, chẳng còn chút can đảm để giết thịt nó.

Rồi cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, hai thằng nhóc trong thôn đều không qua khỏi. Từ lúc phát bệnh, chúng không hạ được sốt, cũng không ăn uống gì được, lúc nào cũng trốn vào giường mà trùm mền che mặt. Gia đình chúng thì không biết nguyên nhân vì sao. Ra ngoài bệnh viện huyện thì bác sĩ cũng chỉ tiêm thuốc hạ sốt rồi cho về. Sau đó có nghe thầy này bà nọ sắm đồ cúng ma, cúng quỷ. Mãi đến lúc hai thằng nhóc người chỉ còn da bọc xương, mắt mờ, tóc rụng, cuối cùng thì mất.

Hai thằng nhóc mất, cả thôn không biết nguyên nhân, chỉ biết chúng nó bị bệnh lạ, vì xưa giờ ở đây có ai từng bị bệnh dại, cũng có ai biết hai đứa bị con ki cắn đâu mà biết...

Cho đến khi một buổi trưa nọ, bà Ba Lá cùng với mẹ thằng nhóc mà lão Phương tới thăm hùng hổ xông vào nhà lão Phương kêu réo tên lão...
 

Hồ tiêu Gia Lai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-538221
Ngày cấp bằng
23/10/17
Số km
54
Động cơ
166,140 Mã lực
Tuổi
29
- Ông Phương đâu rồi ! Ông Phương đâu rồi !

Vợ chồng lão Phương vừa mới ăn trưa xong, còn chưa kịp dọn dẹp mâm cơm, đã phải dựng nảy cả người, lão Phương trong nhà vừa đi ra, vừa quát:

- Ai đó ! Chuyện gì thì vào nhà nói cho đàng hoàng, trẻ con đâu mà đứng trước nhà kêu dói như hồ hởi vậy ?

Vừa thấy lão Phương, cha thằng bé, một người đàn ông da đen sạm, tóc xoăn, khuôn mặt khắc khổ, đã vội nhảy bổ tới nắm lấy cổ áo lão Phương, trợn mắt đầy căm phẫn nhìn lão Phương :

- Mày làm gì con tao ? Con tao mất rồi ! Mày đã làm gì nó ?

Bị bất ngờ bởi cái hùng hổ của người đàn ông, lão Phương chỉ kịp giật tay người này ra khỏi áo, rồi lão cũng hùng hổ dọa nạt:

- Con mày mất liên quan gì tới tao ? Giờ mày muốn gì ? Ăn vạ hả ?

Mụ vợ lão Phương đứng một bên chửi bới nheo nhéo bênh chồng. Còn có một người phụ nữ khác thì khóc la thảm thiết không nói được lời nào ngoài mấy từ “Con chết tội nghiệp quá con ơi !”.

Hàng xóm kéo tới, người đi đường tò mò lũ lượt đứng lại hóng chuyện, thành ra cả một khu vực lộn xộn, ồn ào chỗ quán lão Phương.

Lão Phương và người đàn ông kia sắp vật nhau thì bà Ba Lá kịp can lại:

- Tụi bây bớt bớt lời coi !

Rồi bà nói với người đàn ông kia:

- Mày bình tĩnh đi Lư ! Từ từ hỏi chuyện, tao đi với mày lên đây để mày giở thói đụng tay đụng chân à ?

Rồi ba nhỏ lời lại, nói với vợ chồng lão Phương:

- Ông Phương này ! Ông thông cảm cho thằng Lư, nó mất con nó xót nên mất bình tĩnh ! Chuyện là nó kể chuyện con nó về báo mộng nói rằng vì ông nên nó mới chết…!

Bà ba lá nói tới đó thì cả hai vợ chồng kia lại khóc to hơn. Bà ba phải quay sang an ủi mấy lời, rồi nói tiếp với lão Phương.

- Mấy đêm liền thằng nhỏ về báo mộng cho mẹ nó, nói rằng, nó phát bệnh là do ông. Nó chỉ ba mẹ nó tới nhà tui hỏi. Mà trước hôm nó phát bệnh, tui nhớ tui có gọi ông đi bắt con chó bị điên của ông về ! Cha mẹ nó sáng nay tới nhà tôi kể chuyện tới mới biết nên cùng họ tới đây ! Giờ ông nghĩ lại coi, có lỡ làm gì thì ông nên nói thật ra để cho người chết yên lòng !

Vợ lão Phương nguýt một tràng dài rồi nói:

- Thấy vợ chồng này không ai thân, ai thích, rồi tới đây làm vạ phỏng. Bỗng nhiên con cái ai bệnh chết, rồi giở trò ma quỷ mộng mị tới đây vu oan giá họa !

Người đàn ông tên Lư, chính là cha của thằng nhóc, nước mắt đã ngân ngấn trên gương mặt sạm rỗ:

- Ông thịt chó bịnh cho tụi nó ăn đúng không ? Nó tiêu tiền vô cái quán của ông lâu nay nhiều lắm rồi ! Chỉ có ăn thịt chó bịnh của ông nó mới chết thôi !

Lão Phương đã chột dạ trong bụng, nghe chuyện báo mộng làm lão hoang mang. Nhưng ngoài miệng thì cố bao biện, vì lão nhận ra, chưa ai biết hai thằng nhóc bị con ki cắn, mà chỉ là họ tưởng lão bán thịt chó bịnh cho hai thằng nhóc này ăn mà thôi. Lão thanh minh:

- Làm gì có chuyện bán thịt chó bịnh ! Nhà tui chỉ có một con chó ki là bị bịnh. Hôm bà Ba nói, tui đã nhốt nó vô cũi kia rồi, nó còn sống sờ sờ ra đó. Ai nói tui làm thịt cho nó ăn ! Không tin các người vào mà xem !

Thế rồi tất cả mọi người theo chân lão Phương vào dưới nhà lão, chỗ cái cũi, lão kéo phăng tấm bạt che cái cũi ra, để chứng minh con ki còn sống.

Tấm bạt kéo ra, tất cả mọi người ai nấy đều sững sờ. Con Ki chỉ còn là một con chó da bọc xương, lông đã rụng hết, chỉ còn lỏm chổm trên lưng. Nó nằm trong lồng dáng vẻ mệt mỏi, thở khè khè. Nghe tiếng người xáo động, con Ki cố gượng đầu dậy, giương cặp mắt bên chột, bên hoen gèn mắt lên nhìn nhấp nhíu vì bị ánh sáng chói vào.

Khi mắt đã quen với ánh sáng, con ki liền cố dựng cả thân hình đứng hai chân trước dựa lên lồng sắt sủa gầm rú thảm thiết, hai lưỡi thè lè, mõm thì cắn điên loạn vào song sắt như thể nếu thoát được ra, nó sẽ cắn nát tất cả mọi thứ ở cái thế giới xấu xa này. Nó cắn điên cuồng vào cái cũi hòng thoát ra đến nỗi mõm nó chảy máu ròng ròng.

Ai nấy nhìn thấy con ki như vậy cũng đều hoảng sợ. Chỉ là một con chó nhỏ bé, nhưng với cái cuồng dại của nó, khiến mặt ai nấy cũng đều tái ngắt, không dám nhìn.

Mụ vợ lão Phương vội kéo tấm bạt che cái lồng lại.

- Các người đã thấy chưa ? Con chó nhà tui vẫn còn sống, vợ chồng tui cũng chưa dám làm thịt. Ấy vậy mà dám tới đây ăn vạ rằng làm thịt chó bịnh cho con các người ăn !

Mọi người lúc này không thể nói gì thêm nữa. Tất cả đều lui ra ngoài đi về. Cha mẹ thằng bé thì vẫn nước mắt tràn trề uất ức vì không có lý gì nói được nữa. Nhưng khi vừa ra tới trước quán, mẹ thằng bé chợt nhớ đều gì, liền khựng người lại, quát lớn :

- Aaaa ! Tui nhớ rồi, thằng bé báo mộng nói rằng, sau lưng ông có rất nhiều vết chó ma cắn trả thù ông !

Nghe vậy mặt lão Phương tối sầm lại, vì thật ra mỗi đêm, lão Phương cũng hay mơ màng ác mộng bị con ki cắn, nhưng lão ráng cười gượng gạo thanh minh:

- Bà này bị điên rồi ! Chó ma nào cắn trả thù gì tui ! Nói chuyện nhảm nhí !
Lúc này nhiều người hóng hớt đang thất vọng vì chẳng có chuyện xem, giờ nghe thấy bà mẹ thằng nhóc nói vậy, liền nói xôm vào:

- Bả nói vậy, thì ông cởi áo ra cho mọi người xem sau lưng ông đi, coi vết cắn nào không, cho thỏa mãn !

Mọi người cùng đồng thanh bắt lão cởi áo, gây áp lực khiến lão không thể không thể từ chối. Mụ vợ bào chữa mấy cũng không được.

Cuối cùng lão Phương cũng run run bàn tay, chầm chậm cởi cái áo ra. Lão toát cả mồ hôi. Nếu có vết cắn thật, thì lão sẽ không có cách gì giải thích với mọi người.

Cái áo từ từ kéo lên khỏi đầu, lão sợ hãi, miễn cưỡng quay cái lưng lại. Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn.

Khi cái áo tụt hết khỏi cái lưng của lão. Mụ vợ lão liền phấn khởi la mắng :
- Đấy ! Nhìn đi bà kia ! Nhìn cho rõ đi ! Có vết gì ! Con cái mất rồi thì để nó yên nghỉ ! Còn bày chuyện ma quỷ mộng mị tới đây ăn vạ !

Cái lưng lão Phương mập thịt trắng phau trước mắt mọi người mà chẳng có vết cắn nào cả, thậm chí cả một vết bầm cũng không có. Vậy là mẹ thằng bé chỉ là nhớ con quá mà nói càng thôi. Chẳng có mộng mị gì hết. Ai nấy đều thất vọng.

Lúc này cũng là đúng lúc trời trưa đứng bóng, con ki từ sau nhà rú lên một tràng dài nghe thảm thiết, tiếp sau là tiếng tru tréo đau đớn vang vọng. Từ lúc này, trong thâm tâm mỗi người đều cảm nhận được cái gì đó ma quái từ phía nhà trong quán lão Phương, họ sợ hãi nhìn mặt nhau, rồi vội vã kéo về.

Dù là dân làng ở thôn không có bằng chứng gì, nhưng phần lớn họ đều ghét lão Phương. Nên nhân chuyện lộn xộn hôm đó, họ đồn rằng lão Phương làm chuyện gì đó mờ ám, khiến hai đứa trẻ kia mất mạng.

Mụ vợ lão Phương thấy con Ki bị điên như vậy thì cũng bàn với chồng:

- Hay ông cố giết thịt con ki đi ! Để thế kia lỡ nó xổng ra, cắn phải người ta, thì lại phiền lắm !

Lão Phương trừng mắt, nói dứt khoát:

- Bà đừng có nhắc cái con chó đó trước mặt tui ! Cứ nhốt đấy, chừng nào nó chết thì mang đi vứt !

Mụ vợ cằn nhằn:

- Thì cớ gì mà ông không dám giết nó ? Được rồi ! Để tui giết ! Chiều tui câu điện ra, chích điện cho nó chết rồi vứt !

Lão Phương bỗng nổi giận đùng đùng:

- Câm mồm ngay ! Cấm ! Cấm nghe không !

Lão Phương vừa nói vừa dói bàn tay lên mặt mụ vợ muốn tát, nhưng lão kìm nén cơn giận được, nên lại thụt tay lại. Mụ vợ thấy cơn thịnh nộ của lão chồng thì cũng chẳng dám hó hé gì nữa, mặc dù mụ thắc mắc chẳng biết vì sao lão chồng lại nổi giận tới mức đó.

Đêm hôm đó…

Trong đêm tối hiu hắt, khung cảnh vắng lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bởi gió đêm thổi nhè nhẹ. Lão Phương nhìn xung quanh mình thì chẳng thấy ai, một lúc sau thì lão nhận ra lão đang đứng một mình ở bờ suối phía đằng sau quán của lão. Trong cái ánh trăng đêm nhập nhòe, im lặng ma quái, lão Phương thấy rợn cả người. Lão vội vã tìm đường vào nhà, nhưng quái lạ lão đi mãi mà chẳng thấy vào nhà được. Bỗng có tiếng gọi vang vọng bên tai lão, lão quay lưng lại phía sau, ra bờ suối đưa mắt nhìn:

- Ba ơi…. ! Con đi nha !

Lão ngước mặt lên nhìn, thì thấy đứa con gái nhỏ nhắn của lão đang đứng trên bờ suối, gương mặt trắng bệch, tóc dài rũ rượi phất phơ, người gầy gò, trông thật đáng thương. Lão Phương chưa bao giờ thấy đứa con gái của mình trong hình dạng tiều tụy như vậy, thì xót đứt cả ruột. Lão vừa khóc vừa gào lên:

- Con đi đâu vậy Duyên !

- Con đi giải nghiệp cho ba !

- Con quay trở lại đi ! Ba có nghiệp gì đâu mà con phải đi giải nghiệp cho ba !

- Ba nhìn bàn tay ba đi !

Lão Phương nhìn xuống bàn tay, thì thấy những gân máu bắt đầu nổi lên, rồi bàn tay bỗng đỏ thẫm máu. Lão cố mở to mắt, đưa đôi bàn tay lên trước mặt nhìn cho rõ, thì đúng là máu ướt nhẹp trên đôi bàn tay của lão, máu chảy ròng ròng xuống cổ tay, chảy leo xuống cùi chỏ nhỏ thành giọt. Lão hoảng hồn hoảng vía vội lấy hai tay lau vào tà áo trước bụng cho sạch máu nhưng lau thế nào cũng không hết.

Tiếng đứa con gái lão trầm rền, đầy ma mị lại vang lên.
- Ba ơi……. !

- Con ơi quay lại đi Duyên, quay lại đây với ba đi con !

Nhưng đứa con gái lão thì chỉ mỉm cười nói:

- Ba nhớ nuôi con ki giùm con. Con sẽ về thăm con ki, về thăm ba mẹ !

Con bé nói xong thì cứ bước chầm chậm từng bước về phía bờ suối. Lão Phương chạy theo gào lên:

- Con ơi, đừng đi xuống đó, quay lại đây với ba, quay lại đây !

Lão cố chạy về phía con bé nhưng đôi chân lão như đeo chì, chẳng thể nào chạy được, lão gồng cả người lên cố bước đi từng bước một nhưng càng đi thì lão càng cách xa con bé. Lão chỉ còn cách nhìn đứa con gái bé bỏng của lão từ từ bước xuống bờ suối, khuất dạng sau bụi lau, rồi đẫm mình xuống dòng suối đen ngòm, lạnh lẽo.

Lão khóc như mưa, miệng không ngừng gọi. Rồi từ đâu trong từng bụi cây, bờ cỏ xung quay lão Phương, bỗng sáng lên từng cặp mắt như ánh sao. Lão Phương thảng thốt chưa biết chuyện gì xảy ra, thì đã bị té ngã nằm lăn dài trên bờ sông. Từng cặp mắt sáng bừng lên lấp lánh, nhưng lão cảm nhận chúng chứa đầy căm thù. Sau vài giây nhìn cho rõ, thì lão nhận ra đó là cặp mắt của hàng trăm con chó. Nó đang từ từ tiến lại gần, bủa vây xung quanh lão.

Lão cứ bò xà lui, xà lui lại nhưng đã bị đàn chó áp vào giữa vòng vây rồi. Những con chó với cặp mắt trừng trừng, lưỡi thè lè gầm sủa khủng khiếp. Lão Phương chưa kịp tìm cách thoát thân, thì cả đàn chó nhảy xổ vào xé xác lão.

- Cứu ! Cứu ! Cứu tôi với !

Lão Phương miệng thì la làng, tay chân giẫy giụa trong tuyệt vọng, nhưng chẳng có ai nghe thấy cả. Lão bị đàn cho dẫm đạp, cắn xé lên người khiến lão cảm thấy tức ngực ghê gớm.

Bỗng tiếng mụ vợ vang lên...

- Ông ! Ông ! Sao thế !

Lão Phương choàng mở mắt. Thì thấy mụ vợ đang đập tay vào ngực lão thùi thụi. Lão giựt mình ngồi phắt dậy từ từ định thần lại. Mụ vợ thắc mắc hỏi:

- Ông chiêm bao gì mà la lối, ú ớ om sòm nửa đêm vậy !

Lão Phương thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi. Lão gằm mặt xuống, lẩm bẩm trong miệng:

- Thì ra chỉ là chiêm bao thôi à ? Chỉ là chiêm bao thôi.. Là chiêm bao thôi !
Mụ vợ cằn nhằn :

- Thì ông chiêm bao chuyện gì ? Mà mấy hôm liền ông cứ ú ớ nửa đêm không cho ai ngủ !

Lúc này lão Phương không thể giấu mụ vợ thêm nữa, lão kể hết lại cho mụ vợ chuyện mỗi đêm lão đều chiêm bao thấy ác mộng. Đêm thì chiêm bao thấy hai thằng ăn trộm chó ngoài Tư Nghĩa bị đánh chết trở về kéo chân lão xuống sông, đêm thì chiêm bao thấy hai thằng nhóc học sinh bóp cổ lão, rồi hôm thì bị chó rượt. Rồi có lần thì như đêm nay, lão chiêm bao thấy đứa con gái duy nhất của lão về. Trong giấc chiêm bao, lão cứ ngỡ con bé chưa mất.

Bây giờ lão đem tất cả những chuyện chiêm bao đó kể hết với mụ vợ vì lâu nay lão vấn giấu. Mụ vợ nghe xong thì đã hiểu vì sao lão không dám làm thịt con ki. Sau đó, hai vợ chồng ôm nhau khóc cả đêm, xót thương cho đứa con gái.

Từ bữa đó, quán dừng buôn bán luôn cả tuần, vợ chồng lão Phương tất bật đi tìm thầy về cúng bái.
 

cun01

Xe container
Biển số
OF-89724
Ngày cấp bằng
25/3/11
Số km
7,273
Động cơ
476,420 Mã lực
Nơi ở
Mặt hướng ra sông, chổng mông vào nội thành.
Lắm chữ ghê cơ,
Mà lại là Xe ĐẠP viết nên em chán chả buồn đọc.
Giá mà có đứa nào rủ mềnh đi ăn thịt chó là cũng đi ngay đới. Hôm nay cuối tháng :D
 

Hồ tiêu Gia Lai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-538221
Ngày cấp bằng
23/10/17
Số km
54
Động cơ
166,140 Mã lực
Tuổi
29
Rước gã thầy cúng về, gã nhìn ngó xung quanh, rồi ngó lên trần nhà bên trong quán. Sau đó phán:

- Nhà này đang bị vương rồi. Ông bà chuẩn bị sắm sửa mâm đồ cúng, thầy cúng giải chướng cho !

Vợ chồng lão nghe theo gã thầy cúng, sắm lễ lộc đầy đủ, cúng bái rất linh đình, rồi làm bùa phép treo gương trước cửa. Bốn góc nhà thì chôn đủ bốn tờ bùa màu vàng.

Xong việc thì gã thầy cúng nói rằng đã xong xuôi, từ nay vợ chồng lão Phương cứ yên tâm mà làm ăn. Vợ chồng lão nghe vậy thì mừng lắm. Trả lộc cho gã thầy cúng rất hậu hĩnh.

Mấy đêm tiếp theo, đúng thật lão Phương ngủ rất ngon không còn chiêm bao thấy ác mộng nữa. Lão ngủ cả đêm lẫn ngày chẳng màn chuyện buôn bán. Mụ vợ thấy chồng ngon giấc, sắc mặt tốt lên thì cũng lấy bụng mừng chẳng hối giục chuyện quán xá.

Vài ngày sau đó, cảm thấy mọi chuyện đã ổn, lão Phương mở quán bán lại, vì những khách nhậu cứ ghé quán hỏi mãi, nên lão cũng sốt ruột. Vì bây giờ, mỗi ngày lão nghỉ bán, là lão mất cả mấy trăm tiền lời, nên tiếc.

Hôm đầu tiên mở bán lại, khách ghé quán nờm nượp, những con ma men khát rượu, khát món thịt cầy khoái khẩu lại no nê mỡ màng sau thời gian dài nhịn thèm. Buôn bán đắt khách khiến cho lão Phương vui lắm, lão tạm quên đi những giấc chiêm bao ma mị của những đêm trước, chẳng còn nhớ gì sất.

Nhưng cũng ngay đêm đó, lão lại mơ thấy giấc mơ kinh hoàng hôm nọ, giấc mơ mà lão thấy con gái lão lại đứng trước bờ suối, đẫm mình dưới dòng nước lạnh lẽo. Lão choàng thức giấc lúc gà gáy ngồi bật dậy . Mụ vợ cũng giật mình dậy theo, ngồi kế bên:

- Sao thế ông ?

Lão nói trong cảm giác còn hoảng sợ:

- Tui lại mơ thấy như lần trước !

Mụ vợ ngồi sầm mặt lại, vẻ bần thần:

- Lại mơ à ? Sao kì thế ? Mình đã cúng đủ rồi mà ? Sao lại thế ?

Lão Phương bỗng nhăn mặt, lấy tay xoa xoa bả vai :

- Mà sao tự nhiên đau lưng quá ! Bà đấm lưng giùm tui, mau lên !

Lão Phương vừa nói, vừa nằm úp xuống giường, đưa lưng lên hối mụ vợ đấm lưng. Mụ vợ luống cuống đấm nhè nhẹ vào lưng lão.

- Mạnh lên, sao đau quá ! Vạch cái áo lên ! Bộ đang gãi lưng à ?

Mụ vợ vội ậm ừ, rồi vạch cái áo lên.

- Trời ơi ! Ông sao thế này ?

Lão Phương đang trong cơn nhói, quát ầm lên :

- Sao là sao ?

Mụ vợ hoảng hốt :

- Lưng ông sao mà bầm tím hết thế này !

Mụ vợ lấy gương soi cho lão Phương xem, thì thấy trên lưng lão, nổi đầy vết bầm tím rịm từng đốm tròn. Bất giác, vợ chồng lão Phương nhớ đến lời nói của bà mẹ thằng nhóc hôm bữa, rồi cả hai người đều trở nên thất thần.

Quán mới mở bán được vài hôm, thì lại nghỉ bán. Mụ vợ lão Phương từ sáng phải lấy rượu xoa bóp cho chồng hi vọng tan những vết bầm kia. Rồi chiều đó mụ tức tốc đi tìm tới chỗ gã thầy cúng, nhờ vả tiếp.

Gã thầy cúng về tới quán lúc chập choạng tối, sau khi xem xét xong thì nói rằng Lão Phương bị chó ma cắn, vì những vết cắn đó, chỉ nổi bầm lên, chứ đụng vào thì không cảm thấy đau đớn gì, lão chỉ duy nhất cảm thấy đau lưng.

Rồi lão cũng như lần trước, gã thầy cúng đòi bày lễ thịnh soạn, lại tiếp tục cúng vái tứ phía khắp cả nhà. Xong việc, lão lại lấy một khoản tiền lộc rồi đi.

Nhưng không như lần trước, lão Phương không cảm thấy tình trạng thuyên giảm, mà thậm chí còn nặng hơn. Ngoài cái lưng nhức mỏi hành hạ lão, bệnh khớp cũng đồng thời quay trở lại khiến cơ thể lão mỏi nhừ, tay chân chẳng nhấc lên nổi. Rồi mỗi giấc ngủ của lão, là mỗi cơn tra tấn tinh thần đến nổi lão không sợ ngủ, lão cứ thức với cơn đau, miệng rên hừ hừ, mắt lão vì thiếu ngủ mà đỏ hoe, cay xè.

Mụ vợ thì chạy đông, chạy tây tìm thuốc về cho lão. Rồi nghe người ta làm mối, mụ lên trên huyện Sơn Hà thỉnh một ông thầy cúng khác về, gã này người ta đồn rằng rất là cao tay. Vợ chồng lão Phương đem hết mọi chuyện trong ruột dạ mà kể cho gã thầy bói nghe, mong được cứu giúp.

Gã thầy bói này nghe xong thì gật gù, nói rằng để lão đi xem xét trong nhà. Gã đi soi từng ngõ ngách nhà nhà, trong quán, hết hỏi cái này tới hỏi cái kia.

- Nhà có cái gì mà ông bà cảm thấy lạ không ?

Mụ vợ rầu rĩ trả lời theo phản xạ:

- Không thầy ạ ! Em chẳng thấy gì lạ hết !

Rồi mụ vợ dẫn gã thầy bói đi xuống xó bếp xem tiếp. Gã thầy bói bỗng đưa tay bịt mũi, đưa tay chỉ vào cái lồng trong một góc tối:

- Cái gì kia mà để hôi thối thế ?

Mụ vợ giải thích:

- Cái lồng chứa con chó bịnh thầy ạ. Cái con chó mà con em lúc còn sống nó nuôi !

Như vớ được mánh, gã thầy bói liền sốt sắng. Gã vừa lôi tấm bạt che cái lồng ra, vừa nói:

- Đây này ! Con chó này bị vương hơi của người chết, nên mới phát bệnh. Ông bà còn chứa trong nhà, nên mới bị hành bệnh theo !

Lão Phương chống cây nạng đứng bên, một tay đấm vào lưng thùm thụp, mặt nhăn nhó thắc mắc:

- Là sao thầy ! Con chó này bé gái con em nó báo mộng là giữ cho nó mà !

Gã thầy bói cười ra điều đắc ý :

- Phải rồi ! Ông bà kể là lúc con sống, con ông bà rất quấn quýt với con chó này đúng không ? Giờ cháu nó mất, linh hồn nó cũng không siêu thoát được, cứ về quấn quýt theo con chó này. Rồi vô tình dẫn theo âm binh vào nhà, nên mới ám ông bà ra thế này đấy !

Lão thầy bói phe phẩy cái quạt nan, ra vẻ bệ vệ, nói tiếp :

- Giờ ta phải trừ yểm con chó này, một là để cho linh hồn con gái ông bà siêu thoát, hai nữa là vong khỏi theo vào nhà nữa !

Vợ chồng lão Phương nghe vậy như được thông suốt, đưa mắt hãi hùng nhìn sang con ki.
Con Ki bị nhốt lâu ngày trong lồng, nó quá yếu sức rồi, chỉ còn nằm thở khè khè. Nhưng ánh mắt căm hờn thì vẫn như ngày nào, gã thầy cúng thấy cũng chẳng dám nhìn lâu.

Sau đó, mụ vợ dìu lão Phương cùng đi với gã thầy bói lên nhà trên, cùng bàn công chuyện.

- Giờ thầy sẽ chỉ cách cho ông bà giải hạn, thầy chỉ lấy năm triệu tiền lộc !

Mụ vợ lão Phương nghe thì tái mặt, xót của mà hỏi lại:

- Năm triệu lận hả thầy ! Sao nhiều thế !

Lão thầy bói nhăn mặt:

- Nhiều là nhiều sao ? Ông bà không chịu thì thôi ! Tiền này là tiền chi phí tui mỗi ngày cầu kinh, rồi các ngài ở trên mới ban phước cho tôi để mà giải hạn cho ông bà. Chứ tôi có lấy ăn đâu. Ông bà không chịu, thì đành !

Lão Phương thều thào trong cơn đau :

- Con vợ em đàn bà thầy đừng trách, giờ thầy làm sao giúp được nhà em, thì em biết ơn thầy lắm. Mong thầy hết sức giúp cho !

Vợ chồng lão Phương bán một số vàng làm của trong nhà để lấy tiền trả cho gã thầy cúng trước. Rồi theo lời gã thầy cúng, sắm sửa một ít đồ lễ gồm con gà, ít tro và muối cùng giấy bùa cúng vọng trước.

Vái lễ xong xuôi, gã thầy bói nói :

- Con chó của ông thì nhất định không được để trong nhà ! Nhưng không phải muốn mang đi đâu hay giết thịt lúc nào cũng được, nếu làm bậy bạ không đúng, vong ngày sẽ càng nặng hơn. Phải coi ngày tháng đàng hoàng mới được !

Gã nhẩm tính rồi nói rằng, qua ba ngày nữa, là ngày hợp vía. Có thể tùy ý mang vứt con ki hoặc giết thịt nó, miễn sao nó đừng có ở trong nhà là được.

Lão Phương lại phải nghe lời gã thầy cúng, cắn răng ráng chờ tới ba ngày nữa để vứt con ki đi. Nhưng trong thời gian này, bệnh khớp và đau lưng của lão rất nặng rồi. Các khớp tay, khớp chân của lão sưng vù lên, lão còn không đứng được. Hằng ngày lão chỉ nằm ở trong buồng nhà dưỡng bệnh.

Nhưng khác với hai lần trước, trong thâm tâm lão không có cảm giác gì yên tâm về điều mà gã thầy cúng này nói như tin gã lần trước. Lão có cảm giác con ki không có tội gì cả. Lão nhớ tới những giấc mơ đứa con gái vẫn dặn lão đừng giết con ki. Trong lòng lão rối bời như tơ vò.

Vắng món nhậu quen thuộc, nhiều khách tới quán lão không được thỏa mãn cái miệng, sinh ra lo lắng cho lão, hằng ngày tới thăm mách vị thuốc này, vị lá kia cho lão uống chữa bệnh, nhưng cũng chẳng đỡ tí nào. Lão cứ nằm đó, phó mặc mọi chuyện cho mụ vợ.

Nhưng cái nghiệp thì đâu có buông lão. Chiều hôm gần đến ngày giết con ki, thằng xã đội đến quán thăm lão rồi nói rằng ngày mai sẽ có một đoàn công tác trung ương về thăm xã, có mấy ông lớn lắm, họ về khảo sát cái cầu ngã ba sông ngay quán lão để chuẩn bị xây cầu mới cho bà con đi mùa lũ, vì cả nước bắt đầu nông thôn mới hết rồi, cơ sở đường xá nông thôn cần phải mở rộng. Nó còn nói thêm, trưa hôm đó, xã sẽ đãi đoàn công tác một chầu hoành tráng tại quán của lão. Nhờ lão chuẩn bị cho một bữa thịt chó thật đượm vào.

Lão Phương lắc đầu ngoai ngoái :

- Để coi hôm đó sao đã, anh giờ đau bệnh quá, đứng một chút là mỏi, nghỉ bán hỡm nay, có làm ăn gì được đâu ! Vả lại ngày mai anh bận làm chút lễ giải hạn !

Thằng xã đội liền nói :

- Tôi biết cái lễ của ông anh rồi, người ta nói đầy ngoài kia. Ngày mai ông xử tội con chó bịnh của ông chứ gì ! Ông anh tranh thủ việc đó cho sớm rồi giúp giùm em !

Lão Phương than thở :

- Làm đồ lâu lắm chứ đâu có nhanh được đâu, bình thường anh phải dậy từ năm giờ sáng mới kịp bán buổi trưa. Nếu xã đãi buổi trưa nữa thì không kịp !

Thằng xã đội đành chép miệng :

- Thôi được rồi ! Ông anh cứ tinh thần chuẩn bị giúp em ! Mấy ông này ưa thịt cầy lắm ! Anh ráng giúp giùm, xã sẽ trích thêm tiền công hậu hĩnh cho ông anh. Còn nếu ngày nếu lỡ ông anh không làm được, thì em dẫn họ đi chỗ khác chứ biết sao ! Nhưng ông anh nhớ ráng giúp em nha, chỉ ngày mai thôi !

Lão Phương thấy thằng xã đội năn nỉ quá, từ chối cũng chẳng đành nên ầm ừ cho qua chuyện, chứ giờ những cơn nhức mỏi đang hành hạ, khiến lão có còn thiết tha gì nữa đâu.

- Ừ thôi vậy đi ! Ngày mai rồi tính ! Anh làm không làm nổi, thì em dẫn họ đi ăn chỗ khác giúp anh !

Thằng xã đội gật đầu ra về, lão nheo mắt nhìn theo thì thầm trong miệng :

- Mẹ cái thằng ! Đau bịnh mà nó cũng không tha ! Chuyến này chắc ăn dày quá nên ráng năn nỉ cho bằng được đây mà ! Chỉ biết nịnh bợ là giỏi !

Bàn với thằng xã đội là vậy, nhưng vợ chồng lão Phương đều đã quyết định không làm. Nên ngày hôm sau, vợ chồng lão cứ ung dung như mọi ngày. Thậm chí hôm đó lão Phương còn thấy mình mẩy đỡ đau nhức hơn chút ít, lão ngủ đến trưa trầy, trưa trật mới dậy.
Lúc lão Phương dậy rửa mặt, thì thấy mặt trời đã lên cao bằng ngọn sào rồi. Lão nhìn về phía cây cầu ngã ba sông, thấy có toán người lạ mặt, ai nấy đóng thùng, mặc sơ mi trắng sang trọng đang đứng chỉ chỉ chỏ chỏ trên cầu. Lão liền đoán được ngay đó là đoàn công tác ở trung ương về như lời thằng xã đội nói hôm qua.

Lão vào nhà trong ngồi ăn sáng xong thì cũng là lúc mụ vợ dẫn gã thầy cúng lại nhà. Cả ba người tiếp tục bày biện bàn lễ để cúng vái tiếp.

Gã thầy cúng làm rất chuyên nghiệp, thoáng một cái là đã cúng vái xong. Giờ chỉ còn đợi nhang tàn, là có thể mang con ki đi vứt.

Chớm trưa, bàn cúng cũng vừa tan nhang. Vợ chồng Phương dọn mâm cúng xuống và bày biện một mâm riêng cho gã thầy cúng ngồi chễm chệ xơi mồi. Gã ăn như chết đói, cứ ngồi nhai ngoằm ngoằm loáng một cái đã hết sạch con gà trống luộc. Lão bưng chén nước chè đặc, uống cái ực ngon lành, rồi ngồi phơi bụng ra, phe phẩy cái quạt để xua đi cái nóng ban trưa.

Lão Phương thì không ăn gì nổi, cũng chỉ húp cháo loãng. Mụ vợ phải ngồi bên để chăm. Trời đánh còn tránh bữa ăn, ấy vậy mà lão Phương chỉ vừa húp soạt được một húp cháo, thì thằng xã đội trưởng lại chạy vào giục :

- Mồi mỡ tới đâu rồi anh Phương ơi. Tầm chút nữa đoàn sẽ ghé nhé. Năm người anh ạ !

Lão Phương nhăn mặt khó chịu không trả lời, mụ vợ ngồi bên đỡ lời :

- Hôm nay chồng chị chưa khỏe nên có làm gì được đâu, sáng giờ chị cũng bận bịu lo chuyện nhà…. !

Chưa nói hết câu thằng xã đội trưởng đã quát :

- Làm ăn thế mà coi được à ? Đã nói hôm qua rồi ! Giờ tui làm sao đây. Mấy ông này trên tỉnh có, trung ương có. Chuyến này làm không xong, thì chết cả nút đấy nhé !

Vợ chồng lão Phương hiểu rằng "chết cả nút ", thật ra, là chết có mỗi nhà lão thôi. Thằng xã đội trưởng hăm dọa vậy, nếu không làm vừa lòng nó, thế nào sau này nó cũng dựa quyền, rồi kiếm chuyện, vợ chồng lão khó sống ở đất này.

Lão Phương dịu giọng:

- Thôi em dẫn họ đi quán khác giúp anh ! Giờ này sao làm kịp nữa ! Anh không bán mấy hôm nay, nên không mua chó thịt sẵn !

Hai người đang lời qua tiếng lại thì đoàn công tác đã vào tận trong quán rồi. Ông bí thư mặt hồ hởi nói lớn:

- Chú Phương đâu rồi ! Cho xin ấm nước chè xanh uống nào !

Nghe tiếng ông bí thư xã, thằng xã đội trưởng liền chạy ra trước cùng vợ chồng lão Phương. Riêng lão Phương liền cố gượng dậy đi cà nhắc lê mình chậm chậm ra chào đón.

- Em chào anh ạ ! Hôm nay đoàn mình đông vui quá. Mời anh cùng các mọi người vào nhà ngồi chơi. Đợi chút xíu vợ em đi pha nước mang ra liền !

Thằng xã đội trưởng liền chạy tới chỗ ông bí thư nói to nhỏ:

- Hôm qua em dặn ông Phương rồi. Mà ông Phương không chuẩn bị mồi anh ạ ! Tính sao đây anh !

Ông bí thư nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng. Lão Phương lắng tai nghe loáng thoáng nhưng cũng đủ hiểu ý, liền nói đỡ trước:

- Hôm nay các anh vào quán em, thì em vui lắm. Em cũng tính hôm nay sẽ làm chút mồi mỡ, đãi các anh bữa trưa cùng với đoàn cán bộ trên tỉnh về. Như mọi lần em vẫn chu đáo như trước đấy. Nhưng mà mấy nay em bị bịnh khớp nó hành đau nhức quá, nên không chuẩn bị được anh ạ. Mong anh… !

Lão chưa nói hết câu thì ông bí thư xã liền cắt lời:

- Thôi được rồi, không sao đâu ! Không cần giải thích gì nhiều. Ở đây có mấy anh em trên tỉnh về địa phương mình, mà có mỗi chỗ ông là có đồ ăn ngon, nên tôi mới nhờ làm cơm ở đây thôi !

Sau đó ông bí thư giới thiệu từng người một, nào là trưởng ban địa chính tỉnh, cán bộ địa chất ở trung ương, phó chủ tịch huyện,… Toàn những cốp to.

Gã thầy bói ngủ lim dim trong nhà, bị tiếng người nói xôn xao làm cho thức giấc, gã nghe giới thiệu toàn các ông to, gã vội vả nhảy xổ ra trước, tự giới thiệu rồi chào hỏi, bắt tay các cốp rất nồng nhiệt. Mãi lúc sau thì cả đoàn mới hiểu ra gã chỉ là một tên thầy bói.

Một người lúc nãy được ông bí thư giới thiệu là cán bộ địa chất ở trung ương, mặt phệ, nước da ngăm ngăm, nói giọng Bắc, lên tiếng.

- Thế nào rồi đồng chí bí thư ! Có còn quán cầy nào khác không ? Để ta còn nhâm nhi chứ nào !

Ông bí thư cười gượng. Quay sang hỏi lão Phương:

- Không làm mồi được hả ông Phương ? Có còn cách nào không ?

Lão Phương trần tình:

- Dạ em mong các anh thông cảm ạ ! Hôm nay thực sự em không làm nổi, nên giờ chẳng chuẩn bị được gì !

Mụ vợ bưng bình nước chè ra, đon đả rót mời cũng nói đỡ giúp chồng:

- Các anh thông cảm cho. Chồng em giờ đổ bệnh, chẳng làm nông nỗi gì được ạ !

Ông các bộ địa chất có vẻ chưa chịu hài lòng, nói tới:

- Thế có sẵn cầy không ? Em thịt cho, ông anh cho em mượn đồ chế biến, ông anh chẳng cần động tay chân tới đâu, xong việc, bao nhiêu tiền, ông anh cứ tính, em trả đủ !

Lão Phương ái ngại:

- Dạ anh. Em không buôn bán gì mấy ngày nay rồi, nên chẳng có mua cầy thịt sẵn, nên không có anh ạ !

Lão thầy bói đứng đực mặt nãy giờ, có cơ hội liền, nhanh mồm:

- Có con chó của ông kìa. Một con chó đó cũng đủ bữa rồi !

Mụ vợ liền giải thích:

- Ấy chết ! Nó là con chó bị bệnh.. Em tính mang đi vứt đấy ạ !

Gã cán bộ địa chính mắt liền sáng lên:

- Đâu ! Dẫn tôi đi coi ! Chó nào mà chó vứt. Phí !

Sau khi lão Phương dẫn gã xuống nhà, lôi cái cũi nhốt con ki đã hem hỉ ra. Gã cán bộ địa chất liền cười khoái chí:

- Tôi đi khảo sát địa chất khắp ba miền cả nước. Tới đâu tôi cũng được ăn đặc sản ở đó. Tôi ăn thịt thú rừng, thịt hải sản hết cả rồi, thịt cầy cũng ăn nhiều. Nhưng chưa bao giờ ăn thịt con chó nào nhìn lạ như thế này cả. Ông anh cho phép, em thịt nó nhé !

Lão Phương sợ hãi nói:

- Nhưng nó bị dại đấy !

Gã cán bộ địa chất cười lớn:

- Haha ! Ông anh khéo đùa ! Bị dại mắt nó phải đỏ, miệng nó phải chảy dãi kìa, còn này nó nằm im thin thít, sắp chết rồi, ông anh sợ gì !

Lão Phương bí lời, quay sang nhìn gã thầy bói lo lắng. Biết ý, gã thầy bói liền nói:

- Không sao ông Phương ạ. Ông có thịt hay mang vứt nó đi thì cũng thế thôi, miễn trừ nó khỏi nhà là được, yên tâm !

Lão Phương hết đường từ chối, vợ chồng lão cũng mệt mỏi, chẳng thiết chuyện gì nữa. Lão vào trong buồng nằm. Nhà cửa, bếp núc giao cho gã địa chính, gã tự thịt con ki, tự làm mồi nhắm.

Rồi gã cán bộ địa chất sai tên tài xế, là lính của mình kẹp cổ con ki lôi ra làm thịt. Tên tài xế cũng là một người có tay nghề làm mồi nhậu ngon chẳng kém ai, đặc biệt là hắn cũng biết cách làm thịt cầy gia truyền đúng chuẩn như ở ngoài quê của hắn.

Con Ki yếu ớt sắp chết, đứng còn không nổi, lông lá rụng hết lộ cả da trông rất kì dị. Nó bị tên tài xế trói chân cẳng lại lôi thền thệt ra giữa nhà, gã nhờ người đốt củi lấy than, rồi vạch mõm con ki ra, gã nhét vào mỗm nó một mớ than hồng đỏ rực rồi buộc dây túm mõm nó lại.

Trước đó, con ki thậm chí còn không còn sức để thở. Ấy vậy mà khi bị tên tài xế nhét than lửa vào mõm, nó gồng cả người lên lăn lộn quằn quại đau đớn khắp sàn nhà, nó kêu hú lên những tràng dài thảm thiết, hai mắt nó bắt đầu chảy nước ra đến nỗi gần lồi cả cặp mắt ra ngoài, bốn cặp chân cứ cào cấu quào quào ra trước. Cuối cùng, nó nằm yên co giật, dần dần chết đi.

Mụ vợ chứng kiến chồng làm thịt chó rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ thấy cách làm thịt chó nào lại khủng khiếp như thế này. Mụ không dám nhìn, bỏ vào nhà. Những người còn lại thì tỏ ra phấn khích, được mở mang tầm mắt, được xem cách làm thịt cầy gia truyền đúng chuẩn đất Bắc. Ai nấy cũng hau háu cặp mắt chờ được thưởng thức món cầy ngon.

Từ trong buồng, lão Phương nghe tiếng con ki tru lên, lão cảm thấy rợn người, quá hoảng sợ, lão lấy gối trùm kín đầu nhưng bao nhiêu kí ức ùa về lại trong trí nhớ của lão, từ cái thủa lão làm thịt con chó bị xe tông chết đầu tiên, lúc lão mua con chó chết trôi của thằng Cọt, lúc lão rạch bụng con chó mẹ moi bốn cái bào thai chó con ra, tới những lúc lão đập đầu từng con chó mà lão làm thịt phun máu tung tóe…Tất cả hiện ra mồn một trong tâm trí lão. Rồi cuối cùng, lão bỗng dưng cảm giác đứa con gái như đang đứng trước mặt, lão cảm nhận rõ ràng, gần lắm. Lão cảm thấy quá đau lòng, quá hoảng sợ, và hơn nữa là sự ân hận, niềm day dứt. Đến giờ này lão không hiểu sao mình lại có thể tàn nhẫn như thế. Và lão ngất đi trong cơn hoảng loạn.

Trong nhà lão Phương thì lúc này cả bọn người cùng xoắn tay nhau giúp gã cán bộ địa chất làm thịt cầy. Dù họ biết rõ, con chó ki này vốn dĩ là con chó cưng của con gái lão Phương lúc còn sống. Vừa làm thịt, họ vừa kể chuyện về cái chết con gái lão Phương, rồi họ cười lớn. Họ chê lão Phương mê tín, họ cho rằng mỗi người họ đều là cán bộ, đều là người có học thức, chẳng dại mà tin mấy trò mê tín như người ta kể.

Gã thầy bói thì cũng chạy lăng xăng theo nịnh bợ, giúp một tay làm mồi, nhưng nghe người ta nói mê tín, thì lão cũng xấu dèo, nên ngồi yên trong một góc, ngoan ngoãn lặt lá mơ.

Mồi dọn lên bàn nhậu với món chính là thịt con ki cùng với thêm vài món mặn nữa do thằng xã đội đi kiếm về, người ta chúc tụng nhau, rượu thịt mỡ màng, ăn uống hả hê, trông đông vui như nhà có hỉ. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai gọi mời tới tên gã thầy bói. Gã xấu hổ, bỏ về trước. Trong lòng gạ vừa hậm hực, vừa tủi hổ. Gã buồn cho cái số kiếp làm thầy bói của lão, không vợ không con, đồng đồng bóng bóng, hằng ngày phải mong nhà này có chuyện, nhà kia có nạn thì mới có cơ hội cho hắn kiếm cơm. Nhưng gã chẳng buồn bực được bao lâu, thay vào đó còn mừng rỡ vì cảm thấy mình may mắn nữa. Bởi ngay chiều hôm đó, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Cuộc nhậu trong quán lão Phương đến đầu giờ chiều thì quán hết rượu. Ông bí thư ngà say giọng la lớn:

- Ông Phương đâu ! Còn rượu không ! Mang ra đây !

Chẳng có ai trả lời cả, ông bí thư gọi mãi mụ vợ mới chạy lên:

- Nhà em hết sạch rượu rồi ạ ! Chồng em mệt, ngủ trong phòng rồi ! Mong bác đừng gọi nữa, để chồng em nghỉ tí ạ !

Ông chủ tịch phồng mang, trợn mắt lên, đập bàn quát lớn:

- Thế là bà khinh tui không có tiền trả à ? Quán nhậu mà nói là hết rượu. Ông bà cứ mang rượu ra đây ! Tiền bao nhiêu tôi trả không thiếu !

Mụ vợ mếu như sắp khóc:

- Dạ thực sự là hết ! Em đâu dám khinh khi gì ai ạ !

Trong khi mụ vợ đang van nài thì từ trong nhà đi ra, lão Phương mặt mày rũ rượi, tóc tai bù xù, trên tay ôm chặt một bình thủy tinh. Cả bàn nhậu cảm nhận cái khác lạ nào đó từ lão Phương nên ai nấy im bặt, không khí trở nên lắng xuống.

- Đây ! Rượu đây ! Các người uống đi ! Rượu quý đấy ! Cứ uống hết đi !

Lão Phương nói giọng như trách móc, bất cần, lão để bình rượu xuống bàn, rồi lại quay lưng đi vào nhà.

Mụ vợ hấp háy cặp mắt, như không tin vào mắt mình. Cái bình rượu ngâm bào thai chó từ cách đây vài năm trước, lão Phương coi quý hơn vàng, cất trong tủ chỉ mới dám uống vài chén như uống thuốc, mà giờ lão lại mang hết cả bình ra cho người ta uống. Mụ vợ ngơ ngác, vội vào nhà theo lão chồng để hỏi sự tình cho rõ, rằng có phải lão Phương bị điên rồi không, bỏ lại bên ngoài quán tiệc nhậu tiếp tục xao xôn vì có được rượu ngon.

Về chiều trời kéo mưa, mây giông từ trên núi kéo xuống tạo nên cả một vạt trời đen thăm thẳm, gió to nổi lên, cây cỏ xào xạc, lá khô rụng bay nháo nhác, sấm chớp rạch ngang dọc nổ đùng đùng. Trong quán ai nấy đã phê rượu hết cả rồi. Tất cả đều khen cái thứ rượu bào thai chó ngâm thuốc bắc, uống vị cay ngọt, mà lại bổ thấm vào người tưởng như được trường sinh bất tử.

Tài xế đề nổ chiếc xe bảy chỗ, de xe lại quán cũng là lúc trời bắt đầu mưa nhỏ hột. Những người ở ủy ban xã tiễn bốn người ở đoàn cán bộ ra xe, bắt tay nhau, nói những lời thắm đượm tình nghĩa, và không quên hứa hẹn ngày gặp lại.

Gã cán bộ địa chất vừa lên xe đã nôn thốc nôn tháo rồi nằm ngủ, còn ông trưởng ban địa chính và ông phó chủ tịch huyện phải xuống ngồi ghế sau ngủ luôn.

Chiếc xe lăn bánh chở bốn người họ rời quán, hướng về thị xã, thì trời bắt đầu mưa tới tấp, những giọt mưa to như đầu ngón tay thi nhau rơi trên nóc xe rầm rầm giống như mưa đá. Mưa đập vào cửa kính bộp bộp nhưng chẳng hay hấn gì những người trên xe, vì tất cả họ đã ngấm rượu mà ngủ cả rồi, chỉ còn mỗi tài xế là uống ít hơn tí, nên còn tỉnh táo mà lái xe. Nhưng sự tỉnh táo của tài xế cũng chẳng bao nhiêu để giúp chống lại cái thời tiết này. Cái cần gạt nước chẳng gạt nổi mưa, ấy thế mà kính chắn gió chứ nhòa đi vì nước mưa tạt lênh láng. Vì vậy, tài xế vừa căng mắt nhìn, vừa lái xe đi chầm chậm.

Trời mưa rầm rầm giăng trắng xóa hết cả bầu trời, gió thổi ào ạt, tất cả trở nên mù mịt, mưa như thể ông bà xưa hay nói " trời mưa lấy đá, lấy gỗ ". Ai nấy đều tìm nơi trú cơn thịnh nộ của ông trời, đường xá, nhà cửa vắng hoe.

Chiếc xe lăng bánh chầm chậm tới chỗ cây cầu, nhìn qua làn nước mưa tạt lên kính chắn gió, tài xế bỗng thấy ở giữa đường phóng đâu ra một con chó lông đen mun. Con chó đứng bốn chân trụ vững trên đất, hiên ngang nhìn vào xe giữa trời mưa mù mịt, nhưng kì lạ là lông nó không bị nước mưa làm cho sũng xuống, mà lông nó dựng đứng lên, tai vểnh cao, cặp mắt ma quái chất chứa căm hờn như đang chờ đợi để hòng sống mái một trận với kẻ thù.

Tài xế căng mắt nhìn con chó kì lạ, thần trí hắn muốn bấm còi đuổi con chó tránh đường, nhưng tay hắn cứng đờ, đôi mắt hắn dính chặt vào đôi mắt con chó chẳng thể rời được, trong thâm tâm tên tài xế dấy lên một thứ cảm xúc lạ kì, vừa sợ hãi tột độ, vừa bồn chồn, bứt rứt không yên. Gã tài xế mắt vẫn nhìn đăm đăm vào con chó, rồi bất giác như phản xạ, tay hắn đánh lái tránh đường.

Và trong cơn mưa giông mù mịt, chiếc xe biến mất trên cầu, chìm vào trong màn mưa hư ảo trắng xóa đất trời.

Cuồng phong qua đi, bầu trời được rửa sạch trở nên trong xanh, không khí mát mẻ êm dịu mùi đất ẩm. Những rặng núi xanh thẫm hiện ra bao vây lấy làng Hành Thiện thật trong lành.
Con suối nhỏ đổ ra sông Vệ ngay ngã ba ngày thường nước chỉ ở dưới lòng suối, sau cơn mưa giông lớn, nước trên núi đổ về ào ào, cuộn chảy nổi bọt bèo sủi đục ngầu ngập cả bãi đất nà.

Phía trên cầu, ngớt mưa hẳn mới có lác đác người qua lại. Những người đầu tiên đi trên cầu sau cơn mưa, họ đang tụm đầu lại trố mắt ngạc nhiên nhìn vào cái rãnh bùn như đường cày, đó là một vết bánh xe lớn, theo dấu vệt bùn đất kéo dài trên đường, leo lên cả thành cầu rồi mất dấu, họ nhìn xuống dưới lòng suối, thì ai nấy đều hô hoán lên khi thấy chiếc xe du lịch bị lật nằm gọn dưới lòng suối, nước dâng lên ngập chỉ còn lấp ló cái lốp xe đen đủi.

Nghe tiếng la hét, người người đổ xô ra ngã ba sông, tiếng người ta thảng thốt kinh hãi hô hoán nhau, tiếng người lao xao khấn vái. Vợ chồng lão Phương nghe xao động thì cũng dắt díu nhau ra xem chuyện gì.

Mãi đến xẩm tối, chính quyền mới điều động xe cẩu, mở đường xuống bờ suối mà trục vớt được chiếc xe lên. Bốn xác người được khuân ra, mắt đều trợn ngược đỏ ngầu không nhắm, miệng há hốc còn mắt kẹt thức ăn trong cổ họng. Chân tay co quắp lại nép sát vào người. Có lẽ họ chết vì nôn ngẹn thức ăn, trước khi cả bị ngạt nước.

Những ngày tháng sau đó, là những ngày không yên ả ở cái làng Hành Thiện nhỏ bé này. Ai nấy đều bán tán xôn xao vụ tai nạn khủng khiếp ấy, chết một lần đến tận bốn mạng người mà toàn là cán bộ cao cấp. Mà người ta càng bàn tán, vợ chồng lão Phương lại càng thấy xấu hổ. Từ quán của lão, mà ra không biết bao nhiêu mạng người ra đi, bao nhiêu là chuyện đồn đại ma quái. Người qua, kẻ lại, ai cũng nhìn nhìn ngó ngó vào quán đã đóng cửa im ỉm. Vợ chồng lão chẳng ra đường, cũng chẳng dám gặp mặt ai. Bệnh của lão Phương thì ngày càng trở nặng, đến độ lão toàn chống nạn đi trong nhà. Bao nhiêu tiền của, vốn liếng, của nã trong nhà, vợ chồng lão bán sạch để đi chạy chữa mà cũng không hết. Cho đến một ngày nghe nói rằng người ta thấy lão ngồi xe lăn, được mụ vợ dìu lên xe, đi vào nam để chữa bệnh. Nhà cửa, quán xá của vợ chồng lão đều đã bán sạch. Từ đó, chẳng còn nghe tin tức gì vợ chồng lão nữa.

Cái quán thịt cầy lão Phương dẹp đi rồi. Cái ngã ba sông lại trở thành nơi hoang vắng, xa nhà cửa, lau sậy dần dần phủ lên rậm rạp. Hằng đêm, ai vô tình đi qua đây, người ta lại nghe văng vẳng những tiếng tru tréo ai oán, người ta thấy những mặt người ma quái, người ta chứng kiến những chuyện kì lạ. Rồi họ lập cái miếu lên để an ủi những vong hồn, ngày rằm mùng một thắp nhang nghi ngút. Cuối cùng cái bến sông cũng chẳng còn ai dám lui tới nữa, lại càng trở thành một nơi rùng rợn.

Sau gần hai mươi năm ròng rã, tôi có dịp trở lại về quê hương, đi trên con đường giờ đã được trài nhựa cứng cáp, cái cầu ngã ba sông cũng được xây mới khang trang. Cái bảng tên cầu được xây trang trọng " Công trình thanh niên – Cầu ông Tuất ", hai bên đường hàng quán nhà cửa cũng đông vui hơn xưa.

Dưới chân cầu ngay ngã ba sông, cái miếu thờ nho nhỏ vẫn còn đó, nằm lọt thỏm giữa những bụi cây dại. Bên trong chỉ có một tấm bài vị khắc chữ nôm và cái lư hương đổ nát. Có lẽ người ta đã quên dần rồi chuyện xảy ra năm đó, nên không còn sợ nỗi sợ mà ngày đó họ đã từng. Bởi vậy mà chuyện về quán thịt cầy lão Phương ngã ba sông, chẳng còn ai nhắc đến nữa. Cái tên cầu cũng từ đó mà ra, nhưng lớp trẻ lớn lên cũng chẳng mấy ai biết ngoài những người dân gốc làng Hành Thiện thế hệ trước.

Tôi sửa sang lại cái cái miếu nhỏ, thắp một nén nhang cho những người đã khuất, rồi rải bước chầm chậm lên cầu đứng nhìn về bờ sông. Bất chợt thoảng đâu trong tiếng gió, những câu hát đồng dao mà người dân quê tôi đặt ra, bọn trẻ con chúng tôi ngày đó đã hát suốt thuở ấu thơ vang lên:

"Ai về cầu ngã ba sông.
Ngó xuống lòng suối, có người dòm lên.
Cái cầu nay đã có tên.
Ông Tuất núp dưới, chớ nên đụng vào.
Bao nhiêu tiếng chó thét gào.
Bao nhiêu máu huyết thấm vào dòng sông.
Có tiền, có của bằng không.
Bỏ quê biền biệt, chẳng trông ngày về."
 

HenryFord

Xe điện
Biển số
OF-33088
Ngày cấp bằng
6/4/09
Số km
3,607
Động cơ
514,534 Mã lực
Thế thì cũng đừng ăn gà, lợn. Nhiễu.
 

vilexim

Xe container
Biển số
OF-180307
Ngày cấp bằng
10/2/13
Số km
6,680
Động cơ
410,880 Mã lực
Nơi ở
HN
Website
dantri.com.vn
Dài quá!
Chẹp, nhạt mồm:T
Ước rì rờ nài ai rủ mềnh đi ăn thỵt chóa nhỉ!:bz
 

F0ck3r

Xe hơi
Biển số
OF-563855
Ngày cấp bằng
11/4/18
Số km
105
Động cơ
150,898 Mã lực
Quá đau lòng @@, đến giờ này vẫn ko nuôi nhốt đc mấy con chó cho tử tế, để chúng nó cắn chết thằng bé
 

VQ_A8

Xe tăng
Biển số
OF-74336
Ngày cấp bằng
1/10/10
Số km
1,065
Động cơ
434,115 Mã lực
Hà Nội cũng nhiều khu chó nhe răng chạy lông nhông ngoài đường, nhiều nhà còn thả chó ra đi bộ thể dục cùng. Nhắc nhở thì chủ chó còn trợn mắt dọa đánh. Thế mà chính quyền chả có ý kiến gì. Cứ để có chuyện mới giải quyết thì để làm gì nữa.
 

pbvhp

Xe buýt
Biển số
OF-301673
Ngày cấp bằng
14/12/13
Số km
976
Động cơ
315,979 Mã lực
Mịa, em cũng cực kỳ bức xúc với lũ người nuôi lũ chó thả rông, và dắt chó ra đường đi VS.
 

superPDP

Xe điện
Biển số
OF-202990
Ngày cấp bằng
21/7/13
Số km
4,700
Động cơ
384,205 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Ở quê nói thật kinh bỏ mẹ đi lần nào cũng thấy chó lông nhông ra đường mà nhiều con to vs dữ. Hồi nhỏ ông già đỗ ô tô ngoài đường cái vì éo vào được nhà phải đi vào trước là thấy run chết mẹ mà còn bị chửi :)). Giờ về quê vẫn kinh, ông bác ruột thả chó rông mà hồn nhiên khách vào cứ vào chó thì éo xích. Phải triển khai luật về nuôi nhốt thú cưng thôi chứ kiểu vô ý thức như giờ khiếp lắm
 

fusionvie

Xe điện
Biển số
OF-54088
Ngày cấp bằng
2/1/10
Số km
2,273
Động cơ
472,768 Mã lực
Hồ tiêu bao nhiêu tiền/kg hả chủ thớt?
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top