Đợt đầu tháng 2 này, mẹ tụi nhỏ nhà em lên Praha chơi. Cô ấy bị 1 ông người Séc lùi xe không cẩn thận và tông vào đuôi xe của cô ấy trong bãi đỗ. Cô ấy có gọi điện cho em hỏi giải quyết ra sao, có cần gọi cho nhóc lớn, đang ở ký túc xá trên Praha ra giúp mẹ hay không. Em có nói với cô ấy là cứ bình tĩnh, mình không sai luật thì không có gì phải lo lắng cả. Em hỏi thiệt hại của hai xe có xe nào quá mức 100 ngàn korun không? Chỉ là ước chừng thôi, chứ cũng không cần chính xác, thì cô ấy nói là cả hai xe đều bị móp đuôi, nhưng không thiệt hại tới mức đó. Em nói cô ấy hỏi ông Tây, xem có muốn gọi cho cảnh sát tới giải quyết hay không. Thì ông Tây nói là không cần thiết, ông ấy sẽ khai biên bản theo mẫu đơn có sẵn trong xe để nộp cho bên bảo hiểm là được.
Theo luật giao thông của Séc thì nếu xảy ra tai nạn mà không bị ảnh hưởng tới sức khỏe, thiệt hại của mỗi xe không vượt quá mức 100 ngàn korun, thì không cần gọi báo cảnh sát. Hai bên tự khai biên bản theo mẫu của các hãng bảo hiểm là được. Nếu gọi cảnh sát tới thì người đi sai, vi phạm luật giao thông trong va chạm này sẽ bị phạt và trừ điểm bằng lái xe, cũng như phải trả phí cho cảnh sát vì họ phải tới để giải quyết. Thế nên thường khi có va chạm hay tai nạn mà thiệt hại dưới mức 100 ngàn thì đa số người đi sai luật trong tình huống này không muốn gọi cho cảnh sát.
Sau khi ông Tây khai biên bản xong thì mẹ tụi nhỏ chụp lại rồi gửi cho em kiểm tra. Em thấy mọi cái khớp với giấy tờ cũng như tình huống thực tế tại hiện trường, thì yêu cầu ông Tây gọi điện lên đường dây nóng của hãng bảo hiểm của ông ấy để thông báo sự việc cũng như lấy số hồ sơ của vụ tai nạn này. Vì ông Tây chỉ mua bảo hiểm bắt buộc là loại chỉ có 1 chiều, nên bảo biểm chỉ thanh toán tiền sửa xe cho mẹ tụi nhỏ. Còn xe của ông Tây, thì ông ấy phải tự bỏ tiền túi ra để sửa.
Hãng bảo hiểm cho mẹ tụi nhỏ số hồ sơ của tai nạn này và hẹn trong vòng 2 tới 5 ngày sẽ có người của hãng bảo hiểm liên lạc và tới tận nơi để chụp ảnh thực tế thiệt hại của xe cũng như đánh giá mức độ giá thành chi phí sửa chữa. Sau đó thì mẹ tụi nhỏ giữ 2 bản sao của biên bản, còn ông Tây giữ 1 bản, rồi hai người chia tay nhau đi về.
Sau 3 ngày thì người của hãng bảo hiểm gọi điện và hẹn tới xem trực tiếp tình trạng xe sau khi bị tai nạn. Ông ấy chụp ảnh toàn bộ các thiệt hại cũng như ghi chi tiết những phụ tùng phải thay thế. Ông ấy cầm lại 1 bản sao của biên bản vụ tai nạn, có thông tin cụ thể của hai người lái xe, rồi nói trong vài ngày nữa thì hãng bảo hiểm sẽ liên lạc và đưa ra các hướng giải quyết để mẹ tụi nhỏ chọn lựa.
Mấy ngày sao có nhân viên của hãng bảo hiểm gọi và đưa ra 2 lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là hãng sẽ chuyển cho mẹ tụi nhỏ 60 ngàn korun, để mẹ tụi nhỏ tự sửa chữa. Lựa chọn thứ hai là hãng bảo hiểm sẽ chỉ định servis gần nhà để sửa xe. Những Servis này đều có ký kết hợp tác với hãng bảo hiểm. Em nói mẹ tụi nhỏ nên chọn phương án thứ 2, để hãng bảo hiểm sửa xe. Hãng bảo hiểm liền cho mẹ tụi nhỏ địa chỉ của servis, để đánh xe tới cho họ kiểm tra trực tiếp và hẹn lịch đem xe tới sửa.
Sau gần 1 tuần khi đưa xe vào servis để kiểm tra thì hãng servis gọi điện nói mẹ tụi nhỏ mang xe tới để họ sửa. Xe phải để lại ở servis, nên hãng servis cho mẹ tụi nhỏ mượn xe khác để đi trong thời gian sửa chữa. Xe sửa sau 3 ngày thì xong và mẹ tụi nhỏ tới lấy về. Hóa đơn sửa tất cả là 84 ngàn korun, hãng bảo hiểm xe của ông Tây chi trả cho toàn bộ, bao gồm cả 3 ngày mượn xe để đi lại. Qua vụ này, mẹ tụi nhỏ cũng đã vỡ ra được nhiều thứ và thấy tự tin hơn.