Chú em này sang Séc năm 2008, khi mà khá nhiều người đổ sang Séc theo diện kinh doanh. Nhưng không may là khi sang thì thế giới rơi vào khủng hoảng suy thoái toàn cầu. Nên chú ấy xin vào làm cho một gia đình người Việt. Vì là một người bản chất đã chịu khó và có trách nhiệm nên được gia đình người chủ Việt rất tin tưởng.
Chú ấy làm việc có thể nói là 365/365 ngày, ăn ở cùng mọi chi phí sinh hoạt cùng gia đình nhà chủ. Lương thì nửa năm gia đình chủ gửi về VN cho vợ con 1 lần. Thế nên có khi cả năm, gia đình chủ chỉ phải ứng cho chú ấy khoảng 200 USD tiêu vặt cho bản thân, vì chú ấy cũng chẳng cần hơn.
Chú ấy làm ở đó cho tới cách đây hơn 3 năm, khi đi gia hạn visa kinh doanh, thì do hồ sơ có vấn đề về hoá đơn, thuế má nên bị điều tra và từ trối gia hạn. Khi chú làm việc cho gia đình người chủ, thì họ cũng nhờ chú ấy đứng tên cho một cơ sở kinh doanh và họ cũng nhận trả hết mọi chi phí như thuế, bhxh, bhyt. Nhưng có lẽ hải quan phát hiện ra sai sót trong hoá đơn nên điều tra và khép tội trốn thuế. Nên khi gia hạn visa kinh doanh thêm 2 năm thì bị từ chối.
Sau đó lúc đầu thì gia đình chủ có giúp nhờ luật sư để cãi cho chú ấy. Vì giấy tờ như vậy nên chú ấy không thể làm ở chỗ cũ nữa, nên xin vào nhà máy này làm. Chú vào đây làm trước em hai năm, và là một trong những người được đánh giá là có trách nhiệm và ý thức kể cả Ta và Tây. Từ khi biết giấy tờ bị từ chối, thì chú ấy cũng xác định là được thêm ngày nào hay ngày ấy. Tranh thủ hết khả năng để đi làm kiếm tiền dành dụm cho tương lai.
Chú ấy có thể nói là đi làm 30/31 ngày, có những ngày làm thêm cả rưỡi thành 18 tiếng. Nhiều lúc em cũng không hiểu tại sao họ lại đánh đổi sức khoẻ để làm kinh tế như vậy. Nhưng có lẽ, chỉ những người khi rơi vào hoàn cảnh đó, mới hiểu được. Em cũng có hỏi, chú có tính cửa tìm cách ở lại không, vì thực tế vẫn có hướng để ở lại hợp pháp lẫn bất hợp pháp, tất nhiên là tuỳ thuộc vào giá thành và cả sự mạo hiểm.
Chú ấy làm việc có thể nói là 365/365 ngày, ăn ở cùng mọi chi phí sinh hoạt cùng gia đình nhà chủ. Lương thì nửa năm gia đình chủ gửi về VN cho vợ con 1 lần. Thế nên có khi cả năm, gia đình chủ chỉ phải ứng cho chú ấy khoảng 200 USD tiêu vặt cho bản thân, vì chú ấy cũng chẳng cần hơn.
Chú ấy làm ở đó cho tới cách đây hơn 3 năm, khi đi gia hạn visa kinh doanh, thì do hồ sơ có vấn đề về hoá đơn, thuế má nên bị điều tra và từ trối gia hạn. Khi chú làm việc cho gia đình người chủ, thì họ cũng nhờ chú ấy đứng tên cho một cơ sở kinh doanh và họ cũng nhận trả hết mọi chi phí như thuế, bhxh, bhyt. Nhưng có lẽ hải quan phát hiện ra sai sót trong hoá đơn nên điều tra và khép tội trốn thuế. Nên khi gia hạn visa kinh doanh thêm 2 năm thì bị từ chối.
Sau đó lúc đầu thì gia đình chủ có giúp nhờ luật sư để cãi cho chú ấy. Vì giấy tờ như vậy nên chú ấy không thể làm ở chỗ cũ nữa, nên xin vào nhà máy này làm. Chú vào đây làm trước em hai năm, và là một trong những người được đánh giá là có trách nhiệm và ý thức kể cả Ta và Tây. Từ khi biết giấy tờ bị từ chối, thì chú ấy cũng xác định là được thêm ngày nào hay ngày ấy. Tranh thủ hết khả năng để đi làm kiếm tiền dành dụm cho tương lai.
Chú ấy có thể nói là đi làm 30/31 ngày, có những ngày làm thêm cả rưỡi thành 18 tiếng. Nhiều lúc em cũng không hiểu tại sao họ lại đánh đổi sức khoẻ để làm kinh tế như vậy. Nhưng có lẽ, chỉ những người khi rơi vào hoàn cảnh đó, mới hiểu được. Em cũng có hỏi, chú có tính cửa tìm cách ở lại không, vì thực tế vẫn có hướng để ở lại hợp pháp lẫn bất hợp pháp, tất nhiên là tuỳ thuộc vào giá thành và cả sự mạo hiểm.