Nỗi bất hạnh của cả gia đình
aznkutechick
Senior Member
4h chiều,cái giờ mà lúc nào e cũng đang bù đầu với công việc thường ngày,lựa hàng,ra phơi cho xe,tính toán sổ sách,tính tiền từng món hàng đc đưa lên xe,điều động nhân công lên hàng thì đt thoại reo,liếc nhìn màn hình thì hiện số của Trung Tâm
-có ca hấp hối rồi e ơi,về An Giang,bên a đang full xe,e giúp đc ko?
-e đang lu bu công việc nhà quá,bên đó còn tài ko a?tài e về quê có việc nhà rồi,qua đây lấy xe e đi nè
-bên a cũng đang kẹt tài.....vậy ko đc hả e?vậy thôi để a hồi lại bệnh nhân
-thôi đc rồi,để e qua
tạm gác lại công việc,bảo nhân công chờ khuya e về rồi lên hàng tiếp
-trời ơi,suốt ngày mày bỏ nhà đi hoài,hàng hoá ai lo?tiếng ông tài xế nói
-đang kẹt rồi,tối về tính.vừa nói e vừa đề máy xe phóng thẳng qua bãi giữ xe để lấy xe
4h30 có mặt tại Chợ Rẫy,bệnh nhân đc đưa ra trong tình trạng hôn mê sâu,sau gáy có vế mổ ngay hộp sọ,vậy là nuôi não ở ngoài rồi – e thầm nghĩ
trong thời gian lái xe,e chỉ lo tập trung chạy với nghĩ ngợi về 3 chiếc xe nhà đang nằm chờ e về lên hàng mà bức rức trong lòng,chuyến này bố mẹ bất chợt gọi về thì chỉ có ăn chửi
-bệnh nhân bị sao vậy chị?
-gđ tôi hết thời rồi cậu ơi,trong 1 tuần 3 người bị nạn.đó là ba tui,ổng lái xuồng máy ra mộ thắp nhanh bị thằng kia đụng rồi bỏ chạy,đầu ổng đập xuống mạn xuồng tràn dịch não,bà chị lớn tôi nghe báo về lên cơn tai biến chuyển lên Chợ Rẫy chung với ổng luôn,a 2 tui thì đang ngồi nhậu trúng gió bật ra giờ liệt nửa người ko biết có qua đc ko nửa.....cả 3 cha con nằm trên Chợ Rẫy hết....ko chừng ít bửa nửa chú chở 2 người kia về luôn giờ,nghe phong phanh là bác sĩ bó tay rồi,nằm thì nằm đó chứ ko chữa đc nửa....nhà bán hết ruộng vườn để chạy chửa,vay thêm của hội xoá đói giãm nghèo đc 30tr nửa đều đưa vào hết.giờ gđ ko có chổ ở,người thì ké chổ này,người ké chổ kia....thật sự mà nói...hôm nay tui ko có tiền trả tiền dầu cậu nửa,cậu cho tui nợ khi nào có tui trả nghen....
đời....còn bao nhiêu là gđ sẽ như thế nửa.....trăm tỷ kia...ngàn tỷ kia trích 1 phần nhỏ ra để giúp đỡ đc cho những mãnh đời bất hạnh này đc phần nào đó cũng quá tốt rồi.....
sau khi về lại Sài Gòn mình có đề nghị ông chú thì ổng đích thân xuống trích tiền quỹ của chi hội mua lại 1 miếng đất nhỏ cất lên căn nhà cấp 4 cho cả gđ của cô đó ngót nghét cũng 300tr,nhìn những giọt nước mắt vì vui mừng,mang ơn của họ mà lòng nặng trĩu...haizzzz......
__________________