- Biển số
- OF-796258
- Ngày cấp bằng
- 10/11/21
- Số km
- 95
- Động cơ
- 18,223 Mã lực
Em cũng lo mình bị rối loạn lo âu quá. Có cách nào sống phe phởn được như người ta không nhỉ?
Bệnh này có nhiều nguyên nhân chứ không phải chỉ do các yếu tố môi trường( áp lực công việc, cuộc sống…) tác động đâu cụ ạ. Có cả yếu tố do gen di truyền, bệnh lý về thần kinh, thay đổi nội tiết tố nữa cơ. Còn như trường hợp của em là do em bị thoái hoá chất trắng não gây rối loạn cảm xúc ( dễ buồn, dễ lo âu, mất ngủ…) và ảnh hưởng tới vận động ( run tay, chân rất yếu). Chúng ta nên hiểu về bệnh này nhiều hơn để có cái nhìn bao dung hơn đối với người bệnh. Nhất là đối với các ông chồng nếu thấy vợ mình có dấu hiệu của bệnh này thì hãy đồng hành cùng vợ, vác vợ đi khám chứ đừng có nghĩ vợ mình làm mình làm mẩy, sướng quá hoá rồ….!
Cụ uống thuốc sắc xem. Em bị mà giờ khỏi rồi đấy (hoặc em bị thể nhẹ).e cũng đang bị đây, bi từ năm ngoái tới năm nay
ko ăn thua đâu cụ. e bị nặngCụ uống thuốc sắc xem. Em bị mà giờ khỏi rồi đấy (hoặc em bị thể nhẹ).
Bơi thư giãn rất tốt. Hồi c3 em đi bơi mấy lần ở bể Nghĩa Tân với Cầu Giấy, xong bị mấy em cấp 2 chê lớn đầu k biết bơi nên nhục quá k đi nữa. Lên ĐH em mới tập bơi với tụi c2 . Biết thêm 1 kỹ năng quả là sung sướngEm thì may mắn hơn cụ, tầm này năm ngoái khi có biểu hiện bị bệnh, em đi khám lần đầu đã ra bệnh luôn rồi vì gặp đúng bác sỹ. Chỉ nghe em kể về các dấu hiệu mất ngủ kéo dài, ra mồ hôi tay, tim đập nhanh, hay lo nghĩ, sụt cân, chân tay run…xong là bác sỹ đã dí em đi kiểm tra tuyến giáp. Kết quả tuyến giáp không sao, em được chỉ định tiếp chụp MRI não và kết quả là thoái hoá chất trắng não ảnh hưởng tới cảm xúc, vận động. Em thì chả có áp lực gì để mà stress, lúc nào cũng vui vẻ í, sau covid vài tháng thì mới sinh ra các dấu hiệu trên. Thế là em đổ tại con covid. Bác sỹ bảo giờ phải sống như những đoá hoa, không rượu chè cafe thuốc lá gì hết….Thi thoảng kô nghe lời bác sỹ, em vẫn làm tí bia hoặc cf với bạn, uống xong thì tay run lẩy bẩy, tim đập nhanh, sợ lắm luôn Em may mắn có gia đình, anh em, bạn bè hiểu bệnh hiểu chuyện, luôn quan tâm động viên nên 1 năm rồi em chưa bị cơn rối loạn lo âu quay trở lại. Quyết định đi học bơi là quyết định em thấy thật đúng đắn và can đảm của em. Trước đây em sợ nước và bị ám ảnh bởi mấy vụ chết đuối, không dám đi học bơi. Vậy mà được đứa em động viên và rủ rê, hè này em đã đi học. Biết bơi rồi lại thích ra bể bơi và phơi nắng. Cả mùa hè vừa rồi đi bơi và phơi nắng đen nhẻm. Hôm nào về cũng ngủ rất ngon và rất sâu giấc. Những giấc ngủ chất lượng như vậy là những giấc ngủ mà bênh nhân rối loạn lo âu luôn ao ước. Cụ mợ nào mất ngủ hãy thử đến với môn bơi lội xem sao nhé.
Nhà em ngày xưa có cái ao to đùng, chiều chiều mùa hè là tụi anh em họ hàng lại sang nhà em bơi bì bõm, mỗi em không biết bơi mới nhục chứ. Đợt rồi e đi học bơi là vì bị cả đứa con gái lớn nhà em nó khích. Mỗi lần chê nó cái gì đó là nó lại lêu lêu lại “ còn hơn mẹ không biết bơi” . KayyyyyBơi thư giãn rất tốt. Hồi c3 em đi bơi mấy lần ở bể Nghĩa Tân với Cầu Giấy, xong bị mấy em cấp 2 chê lớn đầu k biết bơi nên nhục quá k đi nữa. Lên ĐH em mới tập bơi với tụi c2 . Biết thêm 1 kỹ năng quả là sung sướng
Bị cái này thằng nào con nào đưa thuốc cho uống thì cứ vả cho phát , tiền đó để vào quán làm ly cà phê rồi tính .
Khi gặp một thất bại đổ vỡ tài chính , công việc , sức khỏe , hôn nhân ....vân vân ......thì bất kỳ ai cũng có thể bị , lúc đó thì ko ai cứu được mình mà chỉ có chính bản thân tự cứu mình mà thôi ,
Trọng Nhà Phật có một phương pháp vô cùng đơn giản , khi đó đương sự chỉ việc ngừng lại và quan sát các cái vật vã đang diễn ra-- trong Thân và /:hoặc trong Tâm . Quan sát và rồi Quan sát và mỉm cười với nó -- các cái lo âu bức xúc đang diễn ra -- và rồi đương sự thấy nhẹ nhõm , khi nào thấy cảm giác như thể là mình vô can thì đó là dấu hiệu đã đi đúng hướng . Quá trình này lặp đi lặp lại một số lần vs rồi sẽ tự động rút ra được bài học . Ca dễ không nói , ca nặng như người thân xa lánh hắt hủi , tứ bề thọ địch ......v.v cách tốt nhất là đi đến một nơi khác vài tháng tự chữa lành rồi về .
Các cụ nói đều đúng. Cháu cũng có ngâm cứu qua về tâm lý học và các bệnh thần kinh.ko phải vậy đâu cụ ơi
các liệu pháp tâm lý chỉ trị dc bệnh khi bệnh trrong giai đoạn nhẹ thôi
e bị bệnh nó vật cho cả ngày ko đứng dậy nổi, nằm bê xê lết, ăn bát phở mà ko nuốt nổi 2 miếng đó ạ
Phần nhiều phải tự nâng cao năng lực tự nhận thức (hiểu bản thân mình) thôiEm cũng lo mình bị rối loạn lo âu quá. Có cách nào sống phe phởn được như người ta không nhỉ?
Có duyên gặp cụ nếu cụ ko lười đọc thì giới thiệu cụ vài cuốn sách có khi giúp đc cụ nhiều đấy. Sách hơi dày.ko ăn thua đâu cụ. e bị nặng
Bớt phù du, chả hạn “người dưng mặc mịa người dưng, coi trọng mình khinh thường mình thì cũng kệ bà chúng nó, mình sống vì mình vì người thân là quá đủ rồi, hơi đâu mà quan tâm thiên hạ nghĩ gì”* Rất chia sẻ cùng cụ và các cụ mợ nào đã bị hoặc chớm bị hội chứng này. Cháu cũng có thời gian cảm giác như mình bị trầm cảm, hay chớm bị khủng hoảng tinh thần kiểu như vậy.
Thời điểm sau dịch covid, công việc thất bại, thu nhập mất, lỗ rồi mất tiền nên cảm giác của cháu là không lối thoát, mọi thứ tù túng không tìm ra con đường đi tiếp theo. Cảm giác của cháu là luôn luôn có cảm giác mình là người bất tài vô dụng, mình không thể làm được gì nữa vì cái gì cũng không đạt, thất bại. Cháu luẩn quẩn với suy nghĩ là chỗ đứng của xã hội này cho mình không còn. Tuy không tiêu cực đến mức muốn chết nhưng thấy mình muốn buông xuôi tất cả, không muốn làm gì nữa, thu mình lại sợ xông pha. Tính nết thay đổi, hay cáu bẳn, xì chét, hay quát mắng con cái. Rồi cứ chìm dài mất gần 1 năm như vậy thấy mình sắp trượt xuống vực thẳm.
Tệ hại hơn là sức khỏe giảm sút kinh khủng. Có những lúc cháu ốm liền 2 tháng không làm được việc gì. Đi ra ngoài trời 5-10 phút là chỉ muốn vào lên giường nằm. Không ngủ được nhưng người lúc nào cũng li bì,mệt mỏi, đau đầu. Thậm chí, có lúc mệt đến nỗi cháu nghĩ mình đang bị bạo bệnh gì đó và chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Là thằng đàn ông thì kinh khủng hơn là những suy nghĩ này thường toàn nuốt trong lòng, giấu kín mà không chia sẻ với ai nên mọi thứ thường âm thầm và trở nên trầm trọng!
Đối với cháu thì việc này giống như "Hậu covid" cả về nghĩa đen và nghĩa bóng.
* Thời điểm hiện tại cháu đã cân bằng dần trở lại:
1. Việc đầu tiên là phải khơi dậy nhưng thế mạnh tiềm năng trong con người mình. Nhưng gì mình đã làm thật tốt, thật giỏi thì phải tham gia để khẳng định mình. Để thấy cuộc sống này vẫn cần mình, mình sống vẫn rất ý nghĩa, mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người.
2. Việc thứ 02 là phải cải thiện lại sức khỏe của mình. Sau khi điều trị thuốc để cơ thể đầu hồi trở lại, cháu lên kế hoạch tập thể dục. Môn cháu chọn là chạy bộ vì chạy lúc nào cũng được, ko phải chờ đợi ai, không phải theo team nào. Kiên trì tập đều đặn từ ít đến nhiều thì cơ thể cũng có biến chuyển tốt thấy mình khỏe và lên cân rõ rệt.
3. Việc thứ 03 là thay đổi suy nghĩ, ở đây là suy nghĩ đơn giản và tích cực hơn. Cháu nhận ra mình suy sụp là vì những gì mình theo đuổi, kì vọng bị tan biến trong mấy năm dịch covid. Những thứ đó có thể không bao giờ có cơ hội lại nữa khiến mình bị shock. Bản thân cứ tiếp tục kì vọng chờ đợi nhưng không thể được nên càng suy sụp hơn. Do vậy, với những gì đã mất đi thì nên suy nghĩ đơn giản là buông bỏ. Mình sống với thực tại và sống với nhưng niềm vui nhỏ hơn - những thứ mà mình có thể đạt được dễ dàng.
Đôi lời tâm sự, cảm ơn các cụ đã đọc!
Có duyên gặp cụ nếu cụ ko lười đọc thì giới thiệu cụ vài cuốn sách có khi giúp đc cụ nhiều đấy. Sách hơi dày.
Trong mỗi con người đều có phần “con” và “người”, 2 phần này luôn xung đột lẫn nhau, nếu ko đc giải toả hoặc tìm ra điểm cân bằng sẽ dẫn đến rối loạn âu lo. Phần người tức hệ thống giáo dục, cấm đoán ( phần chính là đạo đức) quá hà khắc là nguyên nhân cực kỳ phổ biến . Giấc ngủ và giấc mơ rất quan trọng trong việc giải toả các xung đột này. Mất ngủ, hay gặp ác mộng, hoặc ngủ nhờ thuốc ngủ sẽ làm bệnh ngày càng trầm trọng.
Các bệnh về tâm lý ở VN mình cực ky phổ biến bởi phần nhiều thiếu “thuốc phiện tinh thần” là tôn giáo.
Em chào anh chị ạ. Anh chị ơi mẹ e đang bị hiện tượng như này. Cho e hỏi có thuốc gì chữa hay đi khám đâu không ạ. Mẹ e đang hoang tưởng ma nhập làm cho nhẹt thở rồi này kia. Mong a chị giúp đỡ ạBệnh này biểu hiện rất đa dạng nên dễ bị chẩn đoán nhầm. VD có lúc tự nhiên hồi hộp đánh trống ngực hoặc đau nhói vùng trước ngực nên hay đến khám tim mạch. Có ngô lúc mệt mỏi, thở không ra hơi hoặc cảm giácngộp thở sắp hết hơi nên được đưa đi khám hô hấp. Có luc mất ngủ kéo dài thì khám thần kinh, có lúc đau quặn bụng, không ăn được chán ăn hoặc ăn vào đầy bụng chướng hơi thì lại đi khám tiêu hóa. Đặc biệt là lúc bác sĩ khám lại hoàn toàn bình thường nên người xung quanh lại nghĩ là giả vờ bệnh
Em chào anh chị ạ. Anh chị ơi mẹ e đang bị hiện tượng như này. Cho e hỏi có thuốc gì chữa hay đi khám đâu không ạ. Mẹ e đang hoang tưởng ma nhập làm cho nhẹt thở rồi này kia. Mong a chị giúp đỡ ạBệnh này biểu hiện rất đa dạng nên dễ bị chẩn đoán nhầm. VD có lúc tự nhiên hồi hộp đánh trống ngực hoặc đau nhói vùng trước ngực nên hay đến khám tim mạch. Có ngô lúc mệt mỏi, thở không ra hơi hoặc cảm giácngộp thở sắp hết hơi nên được đưa đi khám hô hấp. Có luc mất ngủ kéo dài thì khám thần kinh, có lúc đau quặn bụng, không ăn được chán ăn hoặc ăn vào đầy bụng chướng hơi thì lại đi khám tiêu hóa. Đặc biệt là lúc bác sĩ khám lại hoàn toàn bình thường nên người xung quanh lại nghĩ là giả vờ bệnh
E chào a ạ. A ơi sau a phải uống thuốc gì không. Nhà e đi khám cũng k ra bệnh ạEm mất gần 1 năm mới tìm ra đó. Riêng Tim mạch em khám 3 viện , 103 , Bạch Mai , Tim trung ương.
Đều ra kết luận : Tim chả vấn đề gì .Tốn tiền lại còn thêm hoảng loạn vì ko biết mình bị bệnh gì.
Vì cứ khám ,dc gặp bác sĩ thì an tâm ,sau về 1 thời gian lại bị ,lại hoảng loạn
Sau này phát hiện ra ,cứ gặp bác sĩ kết luận ko sao là đỡ luôn
Có chứ bạnE chào a ạ. A ơi sau a phải uống thuốc gì không. Nhà e đi khám cũng k ra bệnh ạ
a trả lời tin nhắn riêng giúp e vớiCó chứ bạn
Cụ cho em hỏi là thời gian cụ phát bệnh, cụ có bị hành động chậm hay run ko ạ? Kiểu đi lại và thao tác lờ đờ ý ạ.Chào các cụ các mợ !
Hôm nay , e vừa đọc xong 1 tâm sự của 1 cụ trên diễn đàn ,tâm sự của cụ đó về biểu hiện của căn bệnh liên quan đến sức khỏe Tâm Thần làm em lại nhớ đến thời gian em bị bệnh này , em xin phép đc chia sẻ quá trình em bị bệnh của em ,mời cccm cùng chia sẻ :
Năm nay em 41 tuổi , trc khi bị bệnh em hoàn toàn khỏe mạnh, sk khá tốt.Căn bệnh này xảy ra với em chính xác cách đây 4 năm
Vào 1 buổi tối ,sau khi tắm xong thì thấy người nóng bừng bừng ko phải là do sốt , đầu đau , chóng mặt , người lảo đảo nói chung biểu hiện rất giống người đột quỵ .Gia đình em đưa vào Bạch Mai , khám ko ra bệnh gì .Đến sáng là người lại hoàn toàn bt .
Tiếp sau đó là chuỗi ngày khốn khổ nhất cuộc đời e
Em mất ngủ liền 3 tháng ,mỗi ngày chỉ ngủ dc 3h đến 4h hoặc thức trắng em ,sợ tắm , sợ gió, sợ tiếng ồn , chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát , ko đi dc xe máy , ko ngồi dc ở đám đông, ko đi bộ dc ,sợ đột quỵ, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi nữa , nói chung khốn khổ vô cùng
Em lê la đi khám tất cả các viện lớn của HN, và cuối cùng là ko ra bệnh gì, lúc đó em ko bao giờ nghĩ em có vấn đề về Tâm Thần
Lê la 1 năm chữa bệnh , ko đi làm dc , mà cũng bị đuổi việc luôn ạ ,e ko có thu nhập mà gia đình ,bạn bè và vợ em cũng quá chán nản với em , thậm chí buông những lời sát thương cực đau đớn với em
Em đã đến lúc nghĩ cái chết, đã viết note trên điện thoại cho người nhà.Lúc đó em đã muốn mua dây thừng để tự giải thoát.
Nhưng thật may mắn cho e các cụ ạ , có 1 cô hàng xóm nhà em làm y tá ở khoa Tâm Thần BM sang chơi ,nhìn thấy e vậy, bảo mày bị Trầm cảm rồi ,qua ngày khoa Tâm Thần khám cho cô
Sau khi khám 1 ngày em đc chuẩn đoán bị Rối Loạn Lo Âu lan tỏa , Bác sĩ kê 1 đơn thuốc 3 tháng .
Thật sự , em uống dc 15 ngày em ko chịu nổi , gần như cả ngày em lơ mơ , ngơ ngơ gần như ko còn nhận thức dc gì. Em sợ quá bỏ luôn.Lại khám tiếp , lần này giảm liều ,thì e thấy đỡ hơn nhưng vẫn mệt vô cùng duy nhất là e ngủ dc hơn 1 xíu.
Lại bế tắc các cụ ạ , lúc này e chán nản vô cùng thật sự lúc đó thêm 1 lần nữa e nghĩ đến cái chết .May mắn lại xảy ra với e , như có linh tính gì mà đêm hôm đó đứa cu con thứ 2 nhà e, ra ôm e ngủ ,nó bảo : Bố ơi ,bố đừng chết , con ko muốn bố chết ....Em đã khóc các cụ ạ ,khóc to , khóc như bao giờ dc khóc ạ.Em bảo nó , ko ,bố ko chết đâu , bố hứa bố sẽ sống .
Ngay đêm đó, e quyết tâm phải chữa bệnh, em lên Youtube ,tìm hiểu trên hội nhóm trên Facebook...
Những ngày đầu thực sự vất vả
Tập đi bộ, tập thở ,mới đầu chỉ đi dc khoảng 100m là gục ạ ,sau cứ dần dần lên đc 300m rồi 1km , 2 km
Tập tắm vừa tắm vừa hát ,vừa lẩm nhẩm để quên nỗi sợ hãi
Tập cả đứng với đám đông ,bằng cách đi xe buýt
Hài nhất là tập đi xe máy
Còn nhiều lắm ạ...
Tất cả cái này em đều phải tự 1 mình phải vượt qua , lúc đó gần như e ko 1 sợ trợ giúp nào từ gia đình , bạn bè...
Ơn trời ko phụ e , sau 1 năm thì em đã ổn định dc lai, các cơn rối loạn cứ dần dần giảm xuống ..Đến giờ thì thi thoảng vẫn bị ,nhưng e cảm thấy nhẹ nhàng ,coi nó như 1 phần cuộc sống của mình .
Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha
Có chứ cụ, chân tay run lẩy bẩy luôn à kèm theo mắt mờ ,ko đi nổi xe máy luônCụ cho em hỏi là thời gian cụ phát bệnh, cụ có bị hành động chậm hay run ko ạ? Kiểu đi lại và thao tác lờ đờ ý ạ.
Cụ có được bác sỹ cho biết nguyên nhân là gì không ah?Chào các cụ các mợ !
Hôm nay , e vừa đọc xong 1 tâm sự của 1 cụ trên diễn đàn ,tâm sự của cụ đó về biểu hiện của căn bệnh liên quan đến sức khỏe Tâm Thần làm em lại nhớ đến thời gian em bị bệnh này , em xin phép đc chia sẻ quá trình em bị bệnh của em ,mời cccm cùng chia sẻ :
Năm nay em 41 tuổi , trc khi bị bệnh em hoàn toàn khỏe mạnh, sk khá tốt.Căn bệnh này xảy ra với em chính xác cách đây 4 năm
Vào 1 buổi tối ,sau khi tắm xong thì thấy người nóng bừng bừng ko phải là do sốt , đầu đau , chóng mặt , người lảo đảo nói chung biểu hiện rất giống người đột quỵ .Gia đình em đưa vào Bạch Mai , khám ko ra bệnh gì .Đến sáng là người lại hoàn toàn bt .
Tiếp sau đó là chuỗi ngày khốn khổ nhất cuộc đời e
Em mất ngủ liền 3 tháng ,mỗi ngày chỉ ngủ dc 3h đến 4h hoặc thức trắng em ,sợ tắm , sợ gió, sợ tiếng ồn , chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát , ko đi dc xe máy , ko ngồi dc ở đám đông, ko đi bộ dc ,sợ đột quỵ, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi nữa , nói chung khốn khổ vô cùng
Em lê la đi khám tất cả các viện lớn của HN, và cuối cùng là ko ra bệnh gì, lúc đó em ko bao giờ nghĩ em có vấn đề về Tâm Thần
Lê la 1 năm chữa bệnh , ko đi làm dc , mà cũng bị đuổi việc luôn ạ ,e ko có thu nhập mà gia đình ,bạn bè và vợ em cũng quá chán nản với em , thậm chí buông những lời sát thương cực đau đớn với em
Em đã đến lúc nghĩ cái chết, đã viết note trên điện thoại cho người nhà.Lúc đó em đã muốn mua dây thừng để tự giải thoát.
Nhưng thật may mắn cho e các cụ ạ , có 1 cô hàng xóm nhà em làm y tá ở khoa Tâm Thần BM sang chơi ,nhìn thấy e vậy, bảo mày bị Trầm cảm rồi ,qua ngày khoa Tâm Thần khám cho cô
Sau khi khám 1 ngày em đc chuẩn đoán bị Rối Loạn Lo Âu lan tỏa , Bác sĩ kê 1 đơn thuốc 3 tháng .
Thật sự , em uống dc 15 ngày em ko chịu nổi , gần như cả ngày em lơ mơ , ngơ ngơ gần như ko còn nhận thức dc gì. Em sợ quá bỏ luôn.Lại khám tiếp , lần này giảm liều ,thì e thấy đỡ hơn nhưng vẫn mệt vô cùng duy nhất là e ngủ dc hơn 1 xíu.
Lại bế tắc các cụ ạ , lúc này e chán nản vô cùng thật sự lúc đó thêm 1 lần nữa e nghĩ đến cái chết .May mắn lại xảy ra với e , như có linh tính gì mà đêm hôm đó đứa cu con thứ 2 nhà e, ra ôm e ngủ ,nó bảo : Bố ơi ,bố đừng chết , con ko muốn bố chết ....Em đã khóc các cụ ạ ,khóc to , khóc như bao giờ dc khóc ạ.Em bảo nó , ko ,bố ko chết đâu , bố hứa bố sẽ sống .
Ngay đêm đó, e quyết tâm phải chữa bệnh, em lên Youtube ,tìm hiểu trên hội nhóm trên Facebook...
Những ngày đầu thực sự vất vả
Tập đi bộ, tập thở ,mới đầu chỉ đi dc khoảng 100m là gục ạ ,sau cứ dần dần lên đc 300m rồi 1km , 2 km
Tập tắm vừa tắm vừa hát ,vừa lẩm nhẩm để quên nỗi sợ hãi
Tập cả đứng với đám đông ,bằng cách đi xe buýt
Hài nhất là tập đi xe máy
Còn nhiều lắm ạ...
Tất cả cái này em đều phải tự 1 mình phải vượt qua , lúc đó gần như e ko 1 sợ trợ giúp nào từ gia đình , bạn bè...
Ơn trời ko phụ e , sau 1 năm thì em đã ổn định dc lai, các cơn rối loạn cứ dần dần giảm xuống ..Đến giờ thì thi thoảng vẫn bị ,nhưng e cảm thấy nhẹ nhàng ,coi nó như 1 phần cuộc sống của mình .
Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha