- Biển số
- OF-40062
- Ngày cấp bằng
- 7/7/09
- Số km
- 730
- Động cơ
- 1,292,419 Mã lực
Như tiêu đề thớt, em chia sẻ câu chuyện của 1 bạn nữ trên 1 diễn đàn nhằm cảnh báo các Cụ, Mợ bảo mật thông tin cá nhân, tránh trường hợp bị mắc phải như bạn này và nhân tiện chia sẻ cho bạn ấy biết đâu được có Cụ, Mợ nào có thể giúp bạn ấy mau sớm được trở về Việt nam.
Chuyện của bạn ý đại loại sau time du học tại amsterdam đã vô tình để lộ thông tin cá nhân bị kẻ xấu lợi dụng để lấy thông tin và vướng vào một vụ án buôn ma tuý. Em tin là bạn ấy sẽ ko sao nhưng chờ được vạ thì má đã sưng và bạn ý đang mong sớm được trở về quê nhà, tết nhất đến nơi rồi, có Cụ, Mợ nào giúp được bạn ấy ?
Câu chuyện bạn ấy như sau :
MẮC KẸT ở PARIS – [Phần 1]
Ban đầu, Mai cũng định là xong việc rồi mới viết cái post chia sẻ về câu chuyện không may của mình tại Paris cho mọi người. Tuy nhiên, sự cố này đã kéo dài hơn Mai nghĩ, phức tạp để có thể giải quyết hơn mình tưởng, vượt qua tầm khả năng tự giải quyết của mình & gia đình. Bên cạnh đó, nhiều bạn bè & đồng nghiệp cũng băn khoăn hỏi han vì sao chuyến đi Châu Âu của mình lâu thế, không sang Amsterdam như dự kiến… và quan trọng là BAO GIỜ MỚI VỀ VIỆT NAM?! Nhiều người biết chuyện cũng động viên Mai không nên im lặng chịu đựng tự giải quyết nữa mà chia sẻ và nói ra để kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người ở tầm rộng hơn và cao hơn, trong nước và ngoài nước.
Thế nên Mai quyết định phải viết cái post này, chia sẻ câu chuyện của mình và rất mong mọi người chia sẻ lại cho nhiều người biết- vừa để cộng đồng Facebook hỗ trợ giúp giải quyết vấn đề của Mai và cũng là vừa để cảnh báo cho mọi người chuẩn bị tâm lý cho những sự cố không may có thể xảy ra với bất kỳ ai khi đi du lịch, học tập & sinh sống ở Châu Âu.
Câu chuyện tổng hợp cũng dài dài, nhiều chi tiết tỉ mỉ và vẫn chưa đến hồi kết, nên Mai chia ra nhiều phần, nhiều post. Rất mong mọi người bình tĩnh, kiên nhẫn đọc hết và hi vọng sẽ truyền được thông tin đến những tổ chức, cá nhân nào giúp đỡ được trường hợp của mình.
Chuyện là thế này. 9 năm trước- tháng 3/2010, sau khi kết thúc 5 năm học tập và làm việc tại Amsterdam, Hà Lan, Mai và chồng cũ của mình (lúc đó là bạn trai), quyết định cùng nhau về Việt Nam để sống và làm việc. Trong 9 năm vừa rồi, do bận bịu với cuộc sống & xây dựng sự nghiệp nên Mai chỉ quay lại Châu Âu 1 lần duy nhất vào tháng 11/2011- nhân chuyến đi công tác 1 tuần sang Barcelona, Tây Ban Nha, mua hàng cho Mango.
Tháng 12/2018 vừa rồi, nhân dịp X’mas, Daniel- bạn trai hiện tại rủ Mai về thăm nhà ở Malta, Châu Âu. Sau 2 năm bên nhau, chưa gặp mặt gia đình Dan lần nào nên mình cũng cố gắng sắp xếp công việc sang một bên để lên kế hoạch đi Châu Âu 3 tuần với anh. Cũng nhân tiện cơ hội này quay lại Amsterdam thăm thú và ghé Paris chơi trước khi bay về.
Do hồ sơ chuẩn bị tốt, Visa của Mai được ĐSQ Pháp tại Hà Nội cấp rất nhanh. Các sếp, đồng nghiệp và công ty cũng tạo điều kiện, nên việc chuẩn bị cho chuyến đi khá nhanh chóng và hiệu quả. Mọi việc tưởng như rất thuận lợi cho đến ngày 18/12/2018- cái ngày mà Mai nghĩ cả cuộc đời sau này mình cũng không quên được.
Sáng ngày 18/12/2018, tầm 7h30 sáng, sau gần 13 tiếng bay từ Hà Nội, 2 đứa mình đáp xuống sân bay Charles de Gaulle Paris. Do Air France không có chuyến bay tiếp đến Malta, nên khi đến Paris, bọn mình có 3 tiếng để nối chuyến, check in lại hành lý chặng Paris- Malta.
Lúc đi qua cửa kiểm soát Passport Control, Dan và mình bị tách ra 2 hàng 2 bên- một bên cho những người có hộ chiếu Châu Âu, một bên cho hộ chiếu quốc tế. Hàng bên cửa hộ chiếu Châu Âu trôi rất nhanh, nên mình nhắn tin cho Dan đi lấy hành lý trước để tiết kiệm thời gian, và sẽ hẹn gặp nhau ở cửa check in của chuyến tiếp theo.
Hàng xếp của mình rất lâu, phải gần 1 tiếng mới đến lượt mình kiểm tra hộ chiếu & visa. Đến lượt mình, anh cảnh sát Pháp quét thông tin hộ chiếu của mình mấy lần vẫn không được. Mai hỏi anh ta là liệu có vấn đề gì với visa của mình ko, thì anh ta nhún vai nói với mình “Vấn đề là ở nước mày có quá nhiều người trùng tên với nhau” rồi nhấc máy điện thoại bàn gọi cho đâu đó. Mình nhíu mày nghĩ bụng “Vớ vẩn, ở nước nào chả nhiều người có họ tên trùng nhau. Bọn Tây chả đầy, google sẽ thấy!” nhưng cũng kệ, nghĩ chắc sẽ xong nhanh. Sau khi cúp máy, anh cảnh sát nói hộ chiếu của mình có vấn đề nên dẫn mình đi vào khu vực văn phòng phía bên trái. Từ hồi sinh viên đến giờ, việc đi lại của mình ở Châu Âu khá thuận lợi nên mình luôn rất tự tin là sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Mình chẳng mảy may suy nghĩ gì kéo valy xách tay đi theo anh này.
Vào trong khu văn phòng cảnh sát hải quan, anh ta ra hiệu cho mình ngồi chờ ở ghế dài. Mình nghe theo, và lấy máy điện thoại ra để nhắn tin cho bạn trai để báo thông tin sẽ bị chậm trễ thêm chút. Mình vừa rút máy ra định nhắn tin thì cảnh sát chặn luôn và yêu cầu đề nghị mình phải tắt máy không dùng điện thoại. Mình ngạc nhiên, vì nhìn quanh trong phòng thấy những người khách còn lại đang ngồi chờ nhưng vẫn dùng máy điện thoại bình thường (nhắn tin, gọi điện). Thoáng cảm thấy bực mình, nhưng mình tôn trọng yêu cầu của họ nên cất điện thoại vào túi, nghĩ bụng cũng chỉ trục trặc gì đấy liên quan đến visa, chắc cũng nhanh nên kiên nhẫn ngồi xuống chờ vậy
Trong lúc ngồi chờ, anh cảnh sát cầm hộ chiếu của mình đi ra đi vào khu văn phòng và liên tục hỏi mình: “Mày vừa bay từ đâu đến?”, “Mày đã từng đến Bỉ chưa?”. Mình bình tĩnh trả lời bay từ Hà Nội sang & chưa bao giờ đến Bỉ, trong đầu nghĩ “Điên à, visa của mình là đại sứ quán Pháp cấp, liên quan gì đến Bỉ nhỉ?!”.
Trong suốt 30-45 phút đó, họ soi mình chằm chằm để đảm bảo mình không dùng máy điện thoại, nên dù bạn trai mình gọi liên tục, nhưng mình phải thò tay vào túi xách bấm dập máy.
Một lúc sau, anh cảnh sát lúc nãy dẫn mình vào văn phòng phía trong gặp 1 anh cảnh sát khác. Anh này hỏi lại y hệt mấy câu ở trên (thông qua một người dịch sang tiếng Anh qua điện thoại), mình tiếp tục nhấn mạnh là mình bay từ Việt Nam sang và chưa bao giờ đến Bỉ. Sau hồi trao đổi, anh ta nhìn mình và nói (thông qua thông dịch viên): “Mày bị dính vào một án truy nã từ cảnh sát Bỉ từ năm 2014, nên bên tao sẽ có quyền giữ tạm giam mày trong vòng 48 tiếng”
Câu nói này không khác gì một tiếng nổ lớn bên tai khiến mình choáng váng rụng rời chân tay. Mình vẫn cố gắng định thần lại để bình tĩnh giải thích rằng chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó vì mình đã rời Hà Lan về Hà Nội từ đầu năm 2010, chỉ có 1 lần đi sang Tây Ban Nha công tác có 1 tuần cuối năm 2011 và chưa bao giờ sang Bỉ! Nhưng anh cảnh sát này nói đây là lệnh từ bên cảnh sát Bỉ, nên anh ta không có trách nhiệm giải quyết việc này và cũng không trao đổi thêm lệnh truy nã cụ thể ra sao, tội trạng gì.
Anh cảnh sát lấy lời khai của mình về một số thông tin cơ bản: họ và tên, ngày sinh, số hộ chiếu, tên bố, tên mẹ, tên bạn trai du lịch cùng, số điện thoại liên lạc của bạn trai.
Sau đó trong vòng 30’ tiếp theo, trong lúc mình đang rối bời chưa hiểu chuyện gì, thì họ đưa mình vào 1 phòng nhỏ, cử 2 cảnh sát nữ khám người, khám đồ và thu hết đồ cá nhân của mình. Mình rất sốc vì mọi việc xảy ra quá nhanh, nên uất ức bật khóc, tiếp tục giải thích và hỏi họ lý do vì sao bằng tiếng Anh. Họ nói bằng tiếng Pháp rất nhiều, mình không hiểu gì cả, chỉ biết khóc và bất lực nhìn họ lấy hết đồ đạc đi. Thậm chí họ còn yêu cầu mình cởi dây giầy & áo lót để thu giữ.
Sau khi bị thu giữ hết đồ đạc, mình bị đưa vào nhốt ở 1 phòng giam tối không có đèn, chỉ có ánh đèn hắt vào từ phòng bên ngoài. Phòng có cửa song sắt khóa bên ngoài, lạnh lẽo với một giường đá trải đệm mút mỏng.
Mình nằm co ro trên đệm, mệt, lạnh và vẫn chưa hết sốc. Nước mắt thì đầm đìa, cầu mong bạn trai mình bên ngoài tìm được đến chỗ họ giam mình, để biết báo cho gia đình mình ở Việt Nam biết về tình trạng của mình để còn tìm kiếm sự giúp đỡ…
(còn nữa)
Chuyện của bạn ý đại loại sau time du học tại amsterdam đã vô tình để lộ thông tin cá nhân bị kẻ xấu lợi dụng để lấy thông tin và vướng vào một vụ án buôn ma tuý. Em tin là bạn ấy sẽ ko sao nhưng chờ được vạ thì má đã sưng và bạn ý đang mong sớm được trở về quê nhà, tết nhất đến nơi rồi, có Cụ, Mợ nào giúp được bạn ấy ?
Câu chuyện bạn ấy như sau :
MẮC KẸT ở PARIS – [Phần 1]
Ban đầu, Mai cũng định là xong việc rồi mới viết cái post chia sẻ về câu chuyện không may của mình tại Paris cho mọi người. Tuy nhiên, sự cố này đã kéo dài hơn Mai nghĩ, phức tạp để có thể giải quyết hơn mình tưởng, vượt qua tầm khả năng tự giải quyết của mình & gia đình. Bên cạnh đó, nhiều bạn bè & đồng nghiệp cũng băn khoăn hỏi han vì sao chuyến đi Châu Âu của mình lâu thế, không sang Amsterdam như dự kiến… và quan trọng là BAO GIỜ MỚI VỀ VIỆT NAM?! Nhiều người biết chuyện cũng động viên Mai không nên im lặng chịu đựng tự giải quyết nữa mà chia sẻ và nói ra để kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người ở tầm rộng hơn và cao hơn, trong nước và ngoài nước.
Thế nên Mai quyết định phải viết cái post này, chia sẻ câu chuyện của mình và rất mong mọi người chia sẻ lại cho nhiều người biết- vừa để cộng đồng Facebook hỗ trợ giúp giải quyết vấn đề của Mai và cũng là vừa để cảnh báo cho mọi người chuẩn bị tâm lý cho những sự cố không may có thể xảy ra với bất kỳ ai khi đi du lịch, học tập & sinh sống ở Châu Âu.
Câu chuyện tổng hợp cũng dài dài, nhiều chi tiết tỉ mỉ và vẫn chưa đến hồi kết, nên Mai chia ra nhiều phần, nhiều post. Rất mong mọi người bình tĩnh, kiên nhẫn đọc hết và hi vọng sẽ truyền được thông tin đến những tổ chức, cá nhân nào giúp đỡ được trường hợp của mình.
Chuyện là thế này. 9 năm trước- tháng 3/2010, sau khi kết thúc 5 năm học tập và làm việc tại Amsterdam, Hà Lan, Mai và chồng cũ của mình (lúc đó là bạn trai), quyết định cùng nhau về Việt Nam để sống và làm việc. Trong 9 năm vừa rồi, do bận bịu với cuộc sống & xây dựng sự nghiệp nên Mai chỉ quay lại Châu Âu 1 lần duy nhất vào tháng 11/2011- nhân chuyến đi công tác 1 tuần sang Barcelona, Tây Ban Nha, mua hàng cho Mango.
Tháng 12/2018 vừa rồi, nhân dịp X’mas, Daniel- bạn trai hiện tại rủ Mai về thăm nhà ở Malta, Châu Âu. Sau 2 năm bên nhau, chưa gặp mặt gia đình Dan lần nào nên mình cũng cố gắng sắp xếp công việc sang một bên để lên kế hoạch đi Châu Âu 3 tuần với anh. Cũng nhân tiện cơ hội này quay lại Amsterdam thăm thú và ghé Paris chơi trước khi bay về.
Do hồ sơ chuẩn bị tốt, Visa của Mai được ĐSQ Pháp tại Hà Nội cấp rất nhanh. Các sếp, đồng nghiệp và công ty cũng tạo điều kiện, nên việc chuẩn bị cho chuyến đi khá nhanh chóng và hiệu quả. Mọi việc tưởng như rất thuận lợi cho đến ngày 18/12/2018- cái ngày mà Mai nghĩ cả cuộc đời sau này mình cũng không quên được.
Sáng ngày 18/12/2018, tầm 7h30 sáng, sau gần 13 tiếng bay từ Hà Nội, 2 đứa mình đáp xuống sân bay Charles de Gaulle Paris. Do Air France không có chuyến bay tiếp đến Malta, nên khi đến Paris, bọn mình có 3 tiếng để nối chuyến, check in lại hành lý chặng Paris- Malta.
Lúc đi qua cửa kiểm soát Passport Control, Dan và mình bị tách ra 2 hàng 2 bên- một bên cho những người có hộ chiếu Châu Âu, một bên cho hộ chiếu quốc tế. Hàng bên cửa hộ chiếu Châu Âu trôi rất nhanh, nên mình nhắn tin cho Dan đi lấy hành lý trước để tiết kiệm thời gian, và sẽ hẹn gặp nhau ở cửa check in của chuyến tiếp theo.
Hàng xếp của mình rất lâu, phải gần 1 tiếng mới đến lượt mình kiểm tra hộ chiếu & visa. Đến lượt mình, anh cảnh sát Pháp quét thông tin hộ chiếu của mình mấy lần vẫn không được. Mai hỏi anh ta là liệu có vấn đề gì với visa của mình ko, thì anh ta nhún vai nói với mình “Vấn đề là ở nước mày có quá nhiều người trùng tên với nhau” rồi nhấc máy điện thoại bàn gọi cho đâu đó. Mình nhíu mày nghĩ bụng “Vớ vẩn, ở nước nào chả nhiều người có họ tên trùng nhau. Bọn Tây chả đầy, google sẽ thấy!” nhưng cũng kệ, nghĩ chắc sẽ xong nhanh. Sau khi cúp máy, anh cảnh sát nói hộ chiếu của mình có vấn đề nên dẫn mình đi vào khu vực văn phòng phía bên trái. Từ hồi sinh viên đến giờ, việc đi lại của mình ở Châu Âu khá thuận lợi nên mình luôn rất tự tin là sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Mình chẳng mảy may suy nghĩ gì kéo valy xách tay đi theo anh này.
Vào trong khu văn phòng cảnh sát hải quan, anh ta ra hiệu cho mình ngồi chờ ở ghế dài. Mình nghe theo, và lấy máy điện thoại ra để nhắn tin cho bạn trai để báo thông tin sẽ bị chậm trễ thêm chút. Mình vừa rút máy ra định nhắn tin thì cảnh sát chặn luôn và yêu cầu đề nghị mình phải tắt máy không dùng điện thoại. Mình ngạc nhiên, vì nhìn quanh trong phòng thấy những người khách còn lại đang ngồi chờ nhưng vẫn dùng máy điện thoại bình thường (nhắn tin, gọi điện). Thoáng cảm thấy bực mình, nhưng mình tôn trọng yêu cầu của họ nên cất điện thoại vào túi, nghĩ bụng cũng chỉ trục trặc gì đấy liên quan đến visa, chắc cũng nhanh nên kiên nhẫn ngồi xuống chờ vậy
Trong lúc ngồi chờ, anh cảnh sát cầm hộ chiếu của mình đi ra đi vào khu văn phòng và liên tục hỏi mình: “Mày vừa bay từ đâu đến?”, “Mày đã từng đến Bỉ chưa?”. Mình bình tĩnh trả lời bay từ Hà Nội sang & chưa bao giờ đến Bỉ, trong đầu nghĩ “Điên à, visa của mình là đại sứ quán Pháp cấp, liên quan gì đến Bỉ nhỉ?!”.
Trong suốt 30-45 phút đó, họ soi mình chằm chằm để đảm bảo mình không dùng máy điện thoại, nên dù bạn trai mình gọi liên tục, nhưng mình phải thò tay vào túi xách bấm dập máy.
Một lúc sau, anh cảnh sát lúc nãy dẫn mình vào văn phòng phía trong gặp 1 anh cảnh sát khác. Anh này hỏi lại y hệt mấy câu ở trên (thông qua một người dịch sang tiếng Anh qua điện thoại), mình tiếp tục nhấn mạnh là mình bay từ Việt Nam sang và chưa bao giờ đến Bỉ. Sau hồi trao đổi, anh ta nhìn mình và nói (thông qua thông dịch viên): “Mày bị dính vào một án truy nã từ cảnh sát Bỉ từ năm 2014, nên bên tao sẽ có quyền giữ tạm giam mày trong vòng 48 tiếng”
Câu nói này không khác gì một tiếng nổ lớn bên tai khiến mình choáng váng rụng rời chân tay. Mình vẫn cố gắng định thần lại để bình tĩnh giải thích rằng chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó vì mình đã rời Hà Lan về Hà Nội từ đầu năm 2010, chỉ có 1 lần đi sang Tây Ban Nha công tác có 1 tuần cuối năm 2011 và chưa bao giờ sang Bỉ! Nhưng anh cảnh sát này nói đây là lệnh từ bên cảnh sát Bỉ, nên anh ta không có trách nhiệm giải quyết việc này và cũng không trao đổi thêm lệnh truy nã cụ thể ra sao, tội trạng gì.
Anh cảnh sát lấy lời khai của mình về một số thông tin cơ bản: họ và tên, ngày sinh, số hộ chiếu, tên bố, tên mẹ, tên bạn trai du lịch cùng, số điện thoại liên lạc của bạn trai.
Sau đó trong vòng 30’ tiếp theo, trong lúc mình đang rối bời chưa hiểu chuyện gì, thì họ đưa mình vào 1 phòng nhỏ, cử 2 cảnh sát nữ khám người, khám đồ và thu hết đồ cá nhân của mình. Mình rất sốc vì mọi việc xảy ra quá nhanh, nên uất ức bật khóc, tiếp tục giải thích và hỏi họ lý do vì sao bằng tiếng Anh. Họ nói bằng tiếng Pháp rất nhiều, mình không hiểu gì cả, chỉ biết khóc và bất lực nhìn họ lấy hết đồ đạc đi. Thậm chí họ còn yêu cầu mình cởi dây giầy & áo lót để thu giữ.
Sau khi bị thu giữ hết đồ đạc, mình bị đưa vào nhốt ở 1 phòng giam tối không có đèn, chỉ có ánh đèn hắt vào từ phòng bên ngoài. Phòng có cửa song sắt khóa bên ngoài, lạnh lẽo với một giường đá trải đệm mút mỏng.
Mình nằm co ro trên đệm, mệt, lạnh và vẫn chưa hết sốc. Nước mắt thì đầm đìa, cầu mong bạn trai mình bên ngoài tìm được đến chỗ họ giam mình, để biết báo cho gia đình mình ở Việt Nam biết về tình trạng của mình để còn tìm kiếm sự giúp đỡ…
(còn nữa)