- Biển số
- OF-303739
- Ngày cấp bằng
- 3/1/14
- Số km
- 249
- Động cơ
- 306,390 Mã lực
Mình ghét cái cảm giác bị thay đổi giờ bay. Trước không để ý, sau vụ Nguyễn Văn Th. thì bắt đầu quan tâm. Hôm nay bọn nó đảo cửa và delay, mình ghét, ngồi cho đến lúc nó gọi tên mấy lượt mới vào, cả xe có 5 người. Tất cả đều hàng số 10, tuy nhiên nó bắt mình lòn từ đ.it' đi lên, chứ không cho đi cửa trước. Quả nhiên, an vị xong thì có 5 thằng khác đi cửa trước, to hơn Nguyễn Văn Th nhiều.
Một anh đi cùng quát tiếp viên, lần sau bọn em bán vé cho khách thẻ, thì fải báo cho biết là chuyến đi có VIP, để bọn anh tránh không mua để fải đợi chờ và luồn từ đ.it' thế này. Bọn anh đi trả tiền đàng hoàng, họ chưa chắc đã trả. Trả tiền sao fải nhục thế?
Áo sơ mi xanh da trời tóc rẻ ngôi rồi vuốt ngược, dáng người đạo mạo và trán rộng bước vào nhanh nhẹn bắt tay tổ tiếp viên ở khoang VIP rồi an vị. Một người áo choàng nâu đầu trọc mà dân gian hay gọi là sư lao từ bên này sang bên kia đưa 2 tay đón lấy bàn tay múp míp hững hờ giơ, mỉm cười xôi thịt, rồi ton tả quay về chỗ ngồi của mình với gương mặt mãn nguyện như được hôn lên dung nhan Phật ở nơi người bắt đầu khai sáng một lối thoát cho nỗi khổ nhân gian.
Nhìn áo nâu đầu trọc, mình chợt nhớ, chưa bao giờ đi xe tour hay tàu hoả mà gặp họ, but máy bay thì thường xuyên và gần như luôn luôn khoang VIP. Nghĩ, mẹ kiếp, đã xa rời thế tục, lấy Phật pháp mà phổ độ chúng sinh thì có việc éo gì fải vội, fải sang mà cứ fải máy bay và khoang VIP. Họ đi nhanh đi chậm thì họ vẫn có thể đưa lời giáo huấn của Phật mà an ủi chốn trần ai, cớ sao cứ fải bay? Khó chịu nhất là sau Vesak ở Ninh Bình mình đi, thấy họ về, từng đoàn từng lũ hoan hỉ ngồi kín máy bay, các thầy chú đi theo sư ông tay bắt mặt mừng, gọi nhau ý ới giữa Nội Bài như chợ Vesak, xe lớn xe nhỏ nhỏ tong tưởi dập dìu giữa chiều nắng nhạt, mới thấy hết sự giàu sang của chư Phật giữa cõi người.
Khi mà những người lao động cứ fải lòn đ.it' để đi.
Khi mà người lấy tấm thân mình kí thác nơi cửa Phật còn hoan hỉ với đời xôi thịt, vói tiện nghi và nắm lấy đôi tay của quyền lực như một ảo vọng về hạnh fúc, an lạc, sung sướng và xum xoe trước mắt người đời. Thì cái cõi nhân gian này còn mong chi ngày Phật độ nỗi trần ai.
Một anh đi cùng quát tiếp viên, lần sau bọn em bán vé cho khách thẻ, thì fải báo cho biết là chuyến đi có VIP, để bọn anh tránh không mua để fải đợi chờ và luồn từ đ.it' thế này. Bọn anh đi trả tiền đàng hoàng, họ chưa chắc đã trả. Trả tiền sao fải nhục thế?
Áo sơ mi xanh da trời tóc rẻ ngôi rồi vuốt ngược, dáng người đạo mạo và trán rộng bước vào nhanh nhẹn bắt tay tổ tiếp viên ở khoang VIP rồi an vị. Một người áo choàng nâu đầu trọc mà dân gian hay gọi là sư lao từ bên này sang bên kia đưa 2 tay đón lấy bàn tay múp míp hững hờ giơ, mỉm cười xôi thịt, rồi ton tả quay về chỗ ngồi của mình với gương mặt mãn nguyện như được hôn lên dung nhan Phật ở nơi người bắt đầu khai sáng một lối thoát cho nỗi khổ nhân gian.
Nhìn áo nâu đầu trọc, mình chợt nhớ, chưa bao giờ đi xe tour hay tàu hoả mà gặp họ, but máy bay thì thường xuyên và gần như luôn luôn khoang VIP. Nghĩ, mẹ kiếp, đã xa rời thế tục, lấy Phật pháp mà phổ độ chúng sinh thì có việc éo gì fải vội, fải sang mà cứ fải máy bay và khoang VIP. Họ đi nhanh đi chậm thì họ vẫn có thể đưa lời giáo huấn của Phật mà an ủi chốn trần ai, cớ sao cứ fải bay? Khó chịu nhất là sau Vesak ở Ninh Bình mình đi, thấy họ về, từng đoàn từng lũ hoan hỉ ngồi kín máy bay, các thầy chú đi theo sư ông tay bắt mặt mừng, gọi nhau ý ới giữa Nội Bài như chợ Vesak, xe lớn xe nhỏ nhỏ tong tưởi dập dìu giữa chiều nắng nhạt, mới thấy hết sự giàu sang của chư Phật giữa cõi người.
Khi mà những người lao động cứ fải lòn đ.it' để đi.
Khi mà người lấy tấm thân mình kí thác nơi cửa Phật còn hoan hỉ với đời xôi thịt, vói tiện nghi và nắm lấy đôi tay của quyền lực như một ảo vọng về hạnh fúc, an lạc, sung sướng và xum xoe trước mắt người đời. Thì cái cõi nhân gian này còn mong chi ngày Phật độ nỗi trần ai.
Chỉnh sửa cuối: