- Biển số
- OF-455000
- Ngày cấp bằng
- 21/9/16
- Số km
- 108
- Động cơ
- 206,030 Mã lực
- Tuổi
- 43
Ước mơ USA
E tôn trọng quan điểm của Cụ, còn với riêng em thì e thấy nó tuỳ thuộc vào cách mỗi người định nghĩa thế nào là "Sự thất bại" và thế nào là "thành công", "mục tiêu" của từng người là khác nhau. E xin phép không tranh luận khía cạnh này.Em thì ghét nhất động lực đấy, kiểu "hy sinh đời bố, củng cố đời con". Nhiều mợ, nhiều cụ cứ dùng câu đó biện hộ cho các quyết định và cả sự thất bài của mình, nghe phát chán.
Đoạn này của Cụ thiếu. Em xin bổ sung thêm. Lấy trẻ con để biện hộ cho quyết định sai lầm là rất không nên. Còn nếu là quyết định đúng đắn, thì ok đúng ko ạ? Còn sai hay đúng đôi lúc cũng phải thử, phải trải nghiệm, thử thách thì mới biết được. Có những thứ ban đầu tưởng chừng là sai... nhưng sau cùng lại trở thành đúng đắn và nó tuỷ thuộc rất nhiều vào nỗ lực sống tích cực, ko ngừng cố gắng, và nghị lực phi thường, cộng thêm rất nhiều may mắn nữa.Vâng, đấy là quan điểm của em thôi.
Cái câu "hy sinh đời bố, củng cố đời con" nên vứt đi. Mỗi người sống vì bản thân mình truớc nhất, thế thì xã hội mới tiến bộ được.
Còn việc chăm lo cho con cái là đương nhiên, bản năng làm người ai chẳng chăm lo cho con, đừng lúc nào cũng mang con ra biện hộ cho các quyết định ...sai lầm....của bản thân mình.
Thật ra cụ nói về ý nghĩa thì đúng. Nhưng dòng máu VN thì dù có đi đến đâu cũng luôn muốn lo cho con cuộc sống tốt nhất. Nếu ai cũng hiểu và làm như cụ thì tham ô, tham nhũng, ăn cắp các kiểu làm gì khi nghìn tỷ nếu một mình cụ tiêu bao giờ cho hết.Em chỉ có đôi lời thế này:
- Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào: thành ngữ này có ý nghĩa tích cực nhiều hơn tiêu cực.
- Hy sinh đời bố, củng cố đời con: thành ngữ này ý nghĩa có phần tiêu cực nhiều hơn.
Nên trong mọi trường hợp không nên lấy trẻ con để biện hộ cho hành động của mình. Mình làm do mình thích, đơn giản vậy thôi.
SJ hả. Mình cách SJ khoản 45p chạy xe. Khi nào offline điiii.Em cũng mới qua được thời gian ngắn. Nếu như cụ sống ở San Jose thì em với cụ offline được đấy ạ
Ngày này năm ngoái e còn ở DC. DC đẹp cụ nhỉ.Em ở DC Cụ ạ, nhận của em cái bắt tay Cụ nhé!
45p chạy xe? Thế thì coi như là hàng xóm rồi phải không cụ. Nhưng em vẫn chưa đoán được cụ ở đâuSJ hả. Mình cách SJ khoản 45p chạy xe. Khi nào offline điiii.
Chúc hai mẹ con Chân Cứng Đá Mềm nhéThôi... Có nhà thuê rồi là tốt rồi, giờ bắt đầu bước tiếp theo. Nhà thuê thì chỉ có bếp, tủ lạnh, không có bất kể đồ đạc gì. E bắt đầu đặt bàn ăn, sofa, giường, đệm. Phải 3-4 hôm hàng mới được ship về nhà. 3-4 hôm đầu, 2 Mẹ con trải tạm chiếc chăn mỏng mua nhanh ở Costco nằm ngủ, nấu ăn xong thì đứng ngay ở bếp ăn vì chưa có bàn ăn. Cảm giác căn nhà thuê trống huếch trống hoác vô cùng buồn, đêm nằm ôm con mà cũng phải tự trấn an... Ko biết chặng đường tiếp theo sẽ ra sao, mình sẽ phải tự làm hết!!
Hàng lần lượt về, Ghế sofa, bàn ăn, nhưng đều là các chi tiết đi kèm 1 bảng hướng dẫn lắp. Nhìn mà nản. Lại phải lên dây cót tinh thần, ở Mỹ mọi thứ nếu thuê nhân công bên ngoài vô cùng đắt và cũng khó, việc trong nhà, lắp đặt (thậm chí cả lát sàn gỗ) đa phần dân ta đều tự làm để tiết kiệm. Cái cảnh chưa bao giờ phải tự làm việc... đàn ông khiến em cảm giác có hơi tủi thân.
May mắn là F1 có vẻ xông xáo, lao vào đòi lắp cùng, bắt Mẹ phải cho lắp. Thậm chí còn an ủi Mẹ khi thấy E thở dài nhìn đống đồ "Mẹ ơi, Mẹ phải biết nhờ con chứ, sướng khổ có nhau chứ Mẹ ạ!". Lấy con làm động lực, Hì hục từng chút một, mỏi hết lưng, 2 Mẹ con cũng lắp xong bộ bàn ăn có 6 chiếc ghế sau 3 ngày lao động. Sofa thì sau 1 buổi tối. Thật tự hào về F1!!!
Chỗ ở đã tạm ổn, e chỉ nghỉ 1 tuần rồi phải chính thức đi làm, phương tiện tạm thời là cái xe đạp điện, tha lôi từ VN sang. Do em ở nhà chưa lái xe ô tô bao giờ, lái mỗi xe chip rồi thi lấy bằng đã được gần 1 năm. Nên sang không dám mua xe ô tô luôn, nhìn ô tô bên này lao vun vút cũng hãi. Vậy là tháng đầu lóc cóc xe đạp, sáng đèo con đi gửi ở trại hè (summer camp), chiều 6pm đi làm về thì đón con về, trừ đi Metro còn đi đâu đều bằng xe đạp. Các Cụ ở Mỹ chắc biết bên này mà ko có ô tô thì ko khác nào cụt tay cụt chân. Vậy mà e đã sống sót tháng đầu bằng cái xe đạp. Đi siêu thị mua gaọ, mua thức ăn: xe đạp, đi đăng ký học cho con: xe đạp, Đi bất kể đâu trong phạm vi 5-6km đổ lại đều bằng chiếc xe đạp ấy. May là e sang vào mùa hè. Có hôm 2 Mẹ con đèo nhau trên đường, hoặc đến đèn xanh đèn đỏ, thấy Người Mỹ đi trên ô tô họ cứ nhìn rồi tủm tỉm cười và nhường đường. Có hôm 2 Mẹ con đi siêu thị phải mua gạo, ko biết tha về kiểu gì vì nặng, F1 nhanh trí: "Hay Mẹ để con ngồi rồi con ôm bao gạo ở giữa, dựa vào lưng Mẹ?". Thực sự đời e từ lúc sinh ra đến khi đi làm, chưa bao giờ e thấy hình ảnh mình nhếch nhác thế. Trên con đường xe cộ đi lại tấp nập, chỉ có 2 Mẹ con đèo nhau đi xe đạp, trên giỏ xe là rau, thịt. Còn con ngồi ôm bao gạo. Mình làm cho cty lớn toàn cầu, mình ko phải nhập cư trái phép, chỉ vì chưa lái được ô tô, mà đi taxi thì đắt, đi xe bus thì cũng ko tiện, quan trọng hơn cả, đi gì thì đi vẫn phải tha lôi theo cái đuôi F1 đi cùng mọi nơi. Mà phải chịu một hình ảnh thật nhếch nhác.F1 nhà e có vẻ cũng quan sát tốt và cũng thấy xấu hổ cùng Mẹ.
Nhiều lúc đi trên đường Tây mỉm cười thân thiện tránh sang 1 bên cho 2 Mẹ con đi qua. F1 bảo "Mẹ ơi người ta cười mình kìa!". E nói với con "không phải đâu, họ thân thiện và họ đang rất phục Mẹ con mình đấy, Vì mình chưa có ô tô nhưng vẫn mua được thức ăn!". Em chỉ có cách duy nhất là vừa đi vừa gợi chuyện và tươi cười vui vẻ, gặp Tây nào say Hi thì e cũng cười tươi chào lại...
Ở Việt Nam mình chẳng bao giờ lo nhà hết gạo, hàng ngày đi làm có giúp việc lo dọn dẹp, em thì đi tập gym, chán thì đi du lịch, shopping. Giờ mình như chim mẹ, cần mẫn tha mồi cho con... Chưa bao giờ e thấy nản hay hối tiếc, ngược lại e vô tư đón nhận mọi thử thách, xem sức chịu đựng của mình đến đâu, qua đó dạy con phải biết chịu đựng gian khổ, và tự hào với những gì mình đã trải qua. Thỉnh thoảng F1 lại nhìn mắt Mẹ và hỏi "Ơ, trông Mẹ như đang khóc ấy!". E lại bảo "Không, Mẹ ngáp nhiều quá nên mắt nó đỏ! .
E có thói quen ghi lại những hình ảnh của con để thỉnh thoảng cho con xem và nhắc con là đã có những khoảnh khắc "để nhớ 1 thời ta đã yêu" như thế,
2 Mẹ con tự lắp sofa, bàn ăn
và chiếc xe đạp dã chiến của em.
Và minh hoạ cho cái sự ngựa thồ hàng của em nó.(
Nhiều khi cũng không hẳn như cụ nghĩ đâu, ăn cắp nghìn tỉ có khi để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Ví dụ thế này, nếu hỏi ý kiến con cháu là tao định ăn cắp 1000 tỉ để dành cho tương lai chúng mày, rủi ro có thể là gia nhập Juven hoặc bị người đời chửi rủa thì chúng mày có chấp nhận không? Chắc ít con cháu nào đồng ý với ý kiến như vậy.Thật ra cụ nói về ý nghĩa thì đúng. Nhưng dòng máu VN thì dù có đi đến đâu cũng luôn muốn lo cho con cuộc sống tốt nhất. Nếu ai cũng hiểu và làm như cụ thì tham ô, tham nhũng, ăn cắp các kiểu làm gì khi nghìn tỷ nếu một mình cụ tiêu bao giờ cho hết.
Dublin/Pleasation45p chạy xe? Thế thì coi như là hàng xóm rồi phải không cụ. Nhưng em vẫn chưa đoán được cụ ở đâu
Giống anh TXT giờ cũng nhục chứ sung sướng gì cụ nhỉNhiều khi cũng không hẳn như cụ nghĩ đâu, ăn cắp nghìn tỉ có khi để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Ví dụ thế này, nếu hỏi ý kiến con cháu là tao định ăn cắp 1000 tỉ để dành cho tương lai chúng mày, rủi ro có thể là gia nhập Juven hoặc bị người đời chửi rủa thì chúng mày có chấp nhận không? Chắc ít con cháu nào đồng ý với ý kiến như vậy.
Tùy hoàn cảnh, cụ chủ ra đi sang bên đó gần như bàn tay trắng, đứa bạn em gia đình nó đi năm ngoái sang đó cũng ôm được 1 cục đi, chồng lại có việc ngay nên cũng yên về mặt kinh tế, còn hòa nhạp chắc từ từ.Em thời nghĩ là giờ tiện liên lạc thôi, còn thì... vạn sự khởi đầu nan!