Mợ là người có năng lực nên ở đâu rồi cũng phát triển. Giống đôi ba người bạn của em. Tuy nhiên, từ chính em và đứa bạn thân, em tự thấy điều kiện sống của gia đình phần nào ảnh hưởng đến sự tự tin và tâm lý. Nếu tất cả cùng giống nhau ko sao, nhưng 1 môi trường mình bị kém hơn cũng làm mình có thể bất ổn. Em nhớ những năm phổ thông và cả đại học, vì điều kiện kinh tế gđinh có hạn, em phải giản dị chuyện ăn mặc. Đâm ra tự ti. Bạn bè xung quanh đến tuổi lớn quần nọ áo kia, em cứ đôi ba bộ. Đhoc tụi nó biết xài mỹ phẩm, trang điểm, em thì phải dùng học bổng đóng học phí, cũng rụt rè trong mọi mối quan hệ. Cũng là do bản tính em ko quảng giao. Thấy những đứa bạn gia đình có điều kiện, tụi nó vui tươi, xinh đẹp... mình cũng mong được như thế. Nên bây giờ em khá chiều bọn con em, như là bù đắp sự thiếu hụt của mình năm xưa.
Em hồi đại học thì thậm chí xe đạp ko có chứ đừng nói tới máy tính (dù học khoa CNTT), quần áo thì chị gái em có cái nào tạm tạm là em xin (lúc đó chị em lấy chồng rồi, ở quê), em còn ko có cả áo khoác đừng nói tới đồ trang điểm. Bạn em sau này bảo nhìn em buồn cười lắm, mặc quần áo quê mùa xộc xệch, tết tóc hai bên nhưng mặt cứ vênh lên trời (tại em thấp nên toàn phải ngửa mặt nhìn mọi người, lại thích ngắm mây nên mọi ng tưởng em vênh).
Nhưng mà ko có thì chấp nhận thôi, chứ em cũng ko vì thế mà tự ti, ai chơi với em thì em chơi lại, ko chơi thì thôi. Em cũng chả băn khoăn gì
Sau thời gian em có ng yêu, anh ấy nhà rất có điều kiện, gia giáo (em toàn yêu con giáo sư, ko hiểu sao), đẹp trai (em háo sắc) nên cũng hay đưa em đi ăn uống, xem phim (so với đám bạn em nhà giàu hơn có khi em còn đc trải nghiệm nhiều hơn ấy), mua đồ ăn vặt, mua giày dép quần áo, sách vở, đồ trang điểm cho em (một số thôi) với khi đi nc ngoài học thì xe với cả máy tính cũng để lại cho em dùng. Lúc đi học thì gửi các kiểu nc hoa rồi một số đồ cho em nên em cũng ko khổ lắm.
Nói chung là cũng rất thương em, ko thấy em nghèo là vde, nhưng do xa cách nhau nên sau cũng yêu cô khác, em cũng buồn mất mấy hôm, cơ mà em sau đó cũng yêu một bạn khác còn có profile kinh hơn nên cũng ko cảm thấy tổn thương gì
Thực ra em nghĩ quan trọng nhất là thái độ sống, bản lĩnh và năng lực của mình. Nếu cụ nào nhà chưa có đk thì cũng cứ động viên con, tạo đk hết sức là đc, ko phải dằn vặt vì mình ko thể cho con những thứ tốt nhất, vì ai biết thứ gì là tốt nhất? Cố gắng hướng cho con đọc sách, chơi thể thao những môn ít tốn kém, dạy con đừng nhìn cuộc sống của ng khác, cứ cố gắng và sống tốt nhất trong hoàn cảnh của mình rồi tương lai sẽ ổn.
À ngoài nhà nghèo em còn có bệnh ko chữa đc nữa nên dù có ng yêu em hồi đó vẫn ko nghĩ mình sẽ lấy chồng, nhưng cuộc sống phải chấp nhận thôi. Nhìn em ko ai đoán đc hoàn cảnh, vì em rất lạc quan và vui tươi.
Người như Mợ trăm ngàn có một nên không đại diện cho số đông được ạ.
Bạn học chuyên C2 của em cũng có khoảng 10-20 bạn ko đi học chuyên C3 nhưng mọi ng đều ổn mợ ạ. Nên em nghĩ phần nhiều dựa vào năng lực, tất nhiên có thể ko đc phát huy hết khả năng cơ mà vẫn ổn. Vậy nên may mắn có tiền thì quá tốt, nhưng ko đc xông xênh thì yên tâm con cái cũng sẽ okie thôi.