- Biển số
- OF-532417
- Ngày cấp bằng
- 15/9/17
- Số km
- 1,103
- Động cơ
- 178,020 Mã lực
EM nghĩ cái này đủ ăn đủ tiêu, cv phù hợp là nó tự khỏi cũng nên!
Em đồng ý với cụ. Em dính sau 1 lần sốc tâm lý. Thế rồi nó dai dẳng cả năm, người đau mọi chỗ, đau đầu, đau ngực, đau vai, đau dạ dày... Em tưởng ung thư nọ kia. Đi khám mà bà bác sĩ khẳng định là tau đảm bảo với mày là mày không bị sao. Rồi khuyên uống thuốc an thần. Giờ thi thoảng lúc có lúc không, như bệnh giả vờ.Do áp lực, suy nghĩ thôi cụ...bệnh này do tâm lý 1 phần nữa cụ
ông em họ em năm nay 35, trước đây nó cũng kể kiểu hay bị lo âu, nhưng ko đến mức phát bệnh. Đùng cái đầu năm vừa rồi, nó vào khoa Thần Kinh Bạch Mai khám để điều trị vì thấy thần kinh yếu. Bác sỹ kê 1 đống thuốc chắc điều trị trầm cảm, về ông vã cho 1 tuần thấy bảo đơ hết người. Sau đó ổ covid ở Bạch Mai toang, nó bị quan huyện bế lên bệnh viện huyện cách ly - nằm có mỗi mình ở viện lại tâm lý dính covid đè nặng nên thành ra nó bị đơ luôn.2 tháng vừa rồi mình cũng bị tương tự như các bạn. Cứ đến 3-5 giờ chiều là có dấu hiệu tim đập nhanh, chóng mặt; Lúc thì khó thở, bí bách vô cùng, những lúc đó suy nghĩ rất tiêu cực. Xong khoảng 5 - 15 phút thì hết. Đi khám đủ kiểu không ra bệnh. Xem youtuble thấy ông bs chém gió là một số người đến tuổi nào đó cơ thể thiếu chất serotorin gì đó nên phải bổ sung thường xuyên, liền tức tốc đến khám. Ông ấy cho Paroxetine về uống. Uống được 1 hôm thấy đau đầu quá, tìm hiểu thì nó ko phải là chất bổ sung cái mình thiếu mà là chất ức chế tế bào thần kinh hấp thu serontorin (seronterin là chất dẫn truyền giữa các khớp thần kinh, sau khi dẫn truyền thì bị tế bào thần kinh hấp thu, người nào thiếu seronterin thì gây ra trầm cảm). Thế là kiên quyết không uống.
Các bạn có biết mình khỏi bằng cách nào không. Tìm trên báo thì thấy chất seronterin cũng được cơ thể kích thích sản sinh ra khi hoạt động nhiều. Thế là mình kết hợp uống hoạt huyết dưỡng não (loại 300mg cao đinh lăng + 100mg cao bạch quả) + đạp xe mỗi ngày 15 - 20 km. Mình rút ra kinh nghiệm, cứ lúc đạp xe là ko bao giờ bị tình trạng khó thở, bí bách. Cứ khi nào sắp rơi vào tình trạng khó thở, lấy xe ra đạp. Hiệu quả không ngờ, sau vài ngày triệu trứng khó thở biến mất. Tinh thần rất thoải mái. Các bạn thử xem có hiệu quả không. Rối loạn thần kinh thực vật cần tập thể dục đều đặn, tập thể dục để không cho cơ hội khó thở quay lại. Tuỳ theo sức của mình, ngày đầu tập ít, sau mỗi ngày tăng dần lên.
Các bạn chú ý tuyệt đối không dùng các thuốc chống trầm cảm, thuốc chống các cơn hoảng sợ, vì uống rồi sẽ phải uống tiếp suốt đời. Nó làm thay đổi cơ chế hoạt động bình thường của não bộ.
Trời ơi, giông giống mình qua bạn à. Mình đang tập thể dục hàng ngày, vẫn dùng máy tính được, nhưng được 1 lúc thôi, đang uống Cebraton (của VN, loại này có cao đinh lăng và cao bạch quả, uống ngủ khá ngon, mình cũng dùng các loại hoạt huyết dưỡng não khác của VN thấy ko ăn thua, chỉ Cebraton thấy ổn, chưa dùng Ginko của nước ngoài, Ginko cũng là cao bạch quả, nồng độ cao hơn, nhưng ko có cao đinh lăng), Omega 3 (của Mỹ, thuốc bổ não DHA, ..., rất tốt cho mắt và tim) và Magne B6 (thấy đọc trên mạng thấy magne B6 tốt cho thần kinh, Magne tham gia vào nhiều phản ứng trong cơ thể, thiếu Magne sẽ dẫn đến thiếu canxi, ... Nếu ai thận không tốt ko nên uống do lượng magne thừa sẽ do thận đào thải, thận không tốt thì uống magne vào sợ lại dẫn đến thừa magne, cũng nguy hiểm ko kém là thiếu nó).. Mình bây giờ chỉ bị khi rơi vào hoàn cảnh cụ thể, ví dụ như ngồi văn phòng, hoặc phòng kín thiếu khí 1 tí là bị hồi hộp, chóng mặt, cảm giác tim loạn nhịp tim đến nơi, trực ngất xỉu. Tập thể dục đều (phải ra mồ hôi nhiều) thì chắc chắn tim sẽ ko bị loạn nhịp nhé. Tuy nhiên phải kiểm tra xem mạch vành có sao ko hãng tập thể dục cường độ cao. Mình sẽ chia sẻ trên đây khi kết quả khá hơn. Đã 2 lần vào khoa tâm thần và họ đều cho thuốc trị trầm cảm, nhưng chưa dám dùng vì đợi nếu điều trị theo hướng thần kinh (bổ thần kinh) mà ko đc sẽ dùng đến đơn thuốc chống trầm cảm. SĐT của mình là: 0915343532. Mình 49 tuổi nhé. Các bạn bị bệnh tương tự có thể kết bạn zalo với mình số trên, rồi cùng chia sẻ kinh nghiệm nhé.ông em họ em năm nay 35, trước đây nó cũng kể kiểu hay bị lo âu, nhưng ko đến mức phát bệnh. Đùng cái đầu năm vừa rồi, nó vào khoa Thần Kinh Bạch Mai khám để điều trị vì thấy thần kinh yếu. Bác sỹ kê 1 đống thuốc chắc điều trị trầm cảm, về ông vã cho 1 tuần thấy bảo đơ hết người. Sau đó ổ covid ở Bạch Mai toang, nó bị quan huyện bế lên bệnh viện huyện cách ly - nằm có mỗi mình ở viện lại tâm lý dính covid đè nặng nên thành ra nó bị đơ luôn.
Suốt 2 tháng sau đó là liên tục bị kiểu tim đập loạn, hồi hộp khó thở mất ngủ người lờ đờ, mệt mỏi, sợ nắng sợ lạnh sợ nước, mắt mờ. Cả mấy tháng liền 1 thằng thanh niên ko dám tắm rửa gì, chỉ nhúng cái khăn ướt xong kỳ cọ. Thi thoảng lên cơn giật thần kinh là đờ đẫn như người mất hồn, người không một chút sức sống nào, nhìn vô cùng chán đời.
Tầm giữa tháng 5, qua tìm hiểu trên đây và 1 số chỗ khác chia sẻ, em quyết tâm lôi nó lên khoa Sức khoẻ tâm thần Bạch Mai khám lại. Thôi thì điện tâm đồ, não đồ abc cuối cùng vẫn kết luận là rối loạn lo âu lan toả --> lại kê 1 đống thuốc điều trị. Về uống đc 1 hôm là lại giật đơ hết người, muốn tự sát, muốn nhảy lầu, chân tay kích thích đủ cả. Nó sợ quá vứt hết thuốc đi. Xong đợt đó em giữ lại ở cùng nhà em, cũng tham khảo các cụ trên đây rằng bệnh này là tâm bệnh, chỉ tự chữa bằng thể dục & sinh hoạt. Vậy là cùng nó tích cực hướng dẫn nó vận động, từ đi bộ được lúc nghỉ đến chạy bộ; dần ông chảy đc 2-3km, kết hợp uống mấy loại thuốc bổ thần kinh, bổ não --> Cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều.
Đến giờ là 5-6 tháng từ ngày nó bị bệnh, cơ bản ko bị giật thần kinh nữa nhưng người vẫn hay mệt mỏi, nhất lúc trái gió trở trời, thay đổi thời tiết và đặc biệt là KHÔNG thể tập trung suy nghĩ hoặc sức lực để làm được việc gì và KHÔNG thể xem được bất cứ loại màn hình nào: điện thoại, tivi, đều không xem được, nhìn vào là thấy choáng. Điều này khiến nó chán nản và thấy đuối vì chẳng biết nó kéo dài tới khi nào.
Đôi điều chia sẻ & mong nhận lời khuyên của các cụ đã bị bệnh này hành mà đỡ.
Cụ cung cấp thêm thông tin đi, em hóng!Không nhớ em đã còm chưa
Bệnh này dân gian gọi là ốp vong đó
Trong quá trình tìm hiểu và chữa bệnh của em, cá nhân em thấy rằng nếu bị nhẹ và trước khi bệnh thì là một người hoàn toàn khỏe mạnh – tích cực – tính cách mạnh mẽ - quyết đoán thì không cần uống thuốc, nếu nặng thì nên uống thuốc- , tuy nhiên (cũng theo quan điểm cá nhân) thì e chỉ uống loại thuốc mà khi uống vào nó làm thần kinh em thoải mái, êm dịu. Đơn của viện SKTT BM nhiều loại thuốc kết hợp, thần kinh em không chịu được, uống vào chỉ có đơ và điên thêm thôi, bởi vậy chỉ cần uống thuốc mà nó làm e đơ là em dừng nó luôn chứ không cố uống như lời bác sỹ dặn là ban đầu uống thuốc sẽ khó chịu, kiên trì uống thời gian sẽ đỡ.Và bên cạnh đó em là người có nhân cách yếu, hoàn cảnh gia đình cũng có nhiều chuyện nên là em quyết định là sẽ uống thuốc.ông em họ em năm nay 35, trước đây nó cũng kể kiểu hay bị lo âu, nhưng ko đến mức phát bệnh. Đùng cái đầu năm vừa rồi, nó vào khoa Thần Kinh Bạch Mai khám để điều trị vì thấy thần kinh yếu. Bác sỹ kê 1 đống thuốc chắc điều trị trầm cảm, về ông vã cho 1 tuần thấy bảo đơ hết người. Sau đó ổ covid ở Bạch Mai toang, nó bị quan huyện bế lên bệnh viện huyện cách ly - nằm có mỗi mình ở viện lại tâm lý dính covid đè nặng nên thành ra nó bị đơ luôn.
Suốt 2 tháng sau đó là liên tục bị kiểu tim đập loạn, hồi hộp khó thở mất ngủ người lờ đờ, mệt mỏi, sợ nắng sợ lạnh sợ nước, mắt mờ. Cả mấy tháng liền 1 thằng thanh niên ko dám tắm rửa gì, chỉ nhúng cái khăn ướt xong kỳ cọ. Thi thoảng lên cơn giật thần kinh là đờ đẫn như người mất hồn, người không một chút sức sống nào, nhìn vô cùng chán đời.
Tầm giữa tháng 5, qua tìm hiểu trên đây và 1 số chỗ khác chia sẻ, em quyết tâm lôi nó lên khoa Sức khoẻ tâm thần Bạch Mai khám lại. Thôi thì điện tâm đồ, não đồ abc cuối cùng vẫn kết luận là rối loạn lo âu lan toả --> lại kê 1 đống thuốc điều trị. Về uống đc 1 hôm là lại giật đơ hết người, muốn tự sát, muốn nhảy lầu, chân tay kích thích đủ cả. Nó sợ quá vứt hết thuốc đi. Xong đợt đó em giữ lại ở cùng nhà em, cũng tham khảo các cụ trên đây rằng bệnh này là tâm bệnh, chỉ tự chữa bằng thể dục & sinh hoạt. Vậy là cùng nó tích cực hướng dẫn nó vận động, từ đi bộ được lúc nghỉ đến chạy bộ; dần ông chảy đc 2-3km, kết hợp uống mấy loại thuốc bổ thần kinh, bổ não --> Cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều.
Đến giờ là 5-6 tháng từ ngày nó bị bệnh, cơ bản ko bị giật thần kinh nữa nhưng người vẫn hay mệt mỏi, nhất lúc trái gió trở trời, thay đổi thời tiết và đặc biệt là KHÔNG thể tập trung suy nghĩ hoặc sức lực để làm được việc gì và KHÔNG thể xem được bất cứ loại màn hình nào: điện thoại, tivi, đều không xem được, nhìn vào là thấy choáng. Điều này khiến nó chán nản và thấy đuối vì chẳng biết nó kéo dài tới khi nào.
Đôi điều chia sẻ & mong nhận lời khuyên của các cụ đã bị bệnh này hành mà đỡ.
Em cũng chưa khỏi đâu ạ, nhưng dùng thuốc thấy đỡ, giúp mình khỏe lên và từ đó thì đi tập thể thao đều đặn được, hiểu như nó sẽ là cái bàn đạp giúp mình dẫn đỡ bệnh, e cũng mất 5 năm để tin rằng thuốc trầm cảm chữa được bệnh này ạ.Vì bệnh này nếu nặng chữa phải tính thời gian theo năm chứ không phải ngày một ngày hai uống thuốc mà sẽ hết bệnh, thuốc chỉ một phần còn lại phần lớn là thay đổi lối sống, tư duy và cách suy nghĩ.Trời ơi, giông giống mình qua bạn à. Mình đang tập thể dục hàng ngày, vẫn dùng máy tính được, nhưng được 1 lúc thôi, đang uống Cebraton (của VN, loại này có cao đinh lăng và cao bạch quả, uống ngủ khá ngon, mình cũng dùng các loại hoạt huyết dưỡng não khác của VN thấy ko ăn thua, chỉ Cebraton thấy ổn, chưa dùng Ginko của nước ngoài, Ginko cũng là cao bạch quả, nồng độ cao hơn, nhưng ko có cao đinh lăng), Omega 3 (của Mỹ, thuốc bổ não DHA, ..., rất tốt cho mắt và tim) và Magne B6 (thấy đọc trên mạng thấy magne B6 tốt cho thần kinh, Magne tham gia vào nhiều phản ứng trong cơ thể, thiếu Magne sẽ dẫn đến thiếu canxi, ... Nếu ai thận không tốt ko nên uống do lượng magne thừa sẽ do thận đào thải, thận không tốt thì uống magne vào sợ lại dẫn đến thừa magne, cũng nguy hiểm ko kém là thiếu nó).. Mình bây giờ chỉ bị khi rơi vào hoàn cảnh cụ thể, ví dụ như ngồi văn phòng, hoặc phòng kín thiếu khí 1 tí là bị hồi hộp, chóng mặt, cảm giác tim loạn nhịp tim đến nơi, trực ngất xỉu. Tập thể dục đều (phải ra mồ hôi nhiều) thì chắc chắn tim sẽ ko bị loạn nhịp nhé. Tuy nhiên phải kiểm tra xem mạch vành có sao ko hãng tập thể dục cường độ cao. Mình sẽ chia sẻ trên đây khi kết quả khá hơn. Đã 2 lần vào khoa tâm thần và họ đều cho thuốc trị trầm cảm, nhưng chưa dám dùng vì đợi nếu điều trị theo hướng thần kinh (bổ thần kinh) mà ko đc sẽ dùng đến đơn thuốc chống trầm cảm. SĐT của mình là: 0915343532. Mình 49 tuổi nhé. Các bạn bị bệnh tương tự có thể kết bạn zalo với mình số trên, rồi cùng chia sẻ kinh nghiệm nhé.
Ai đã dùng thuốc trầm cảm thấy khỏi thì post lên đây mọi người tham khảo. Thấy nói uống thuốc này ít nhất 20 ngày mới có tác dụng và phải uống ít nhất 6 tháng, có người phải uống cả đời. Nếu điều trị theo hướng đưa thuốc bổ thần kinh, có thể dùng thuốc ngắn hơn, nhưng để chống tái lại, vẫn phải tập thể dục đều đặn. Mình bị từ tháng 2/2020 đến hôm nay là tháng 8/2020.
Chìa khóa là không sợ chết các cụ ạ. Cứ sợ là nó vật cho không gượng được đâuEm cũng chưa khỏi đâu ạ, nhưng dùng thuốc thấy đỡ, giúp mình khỏe lên và từ đó thì đi tập thể thao đều đặn được, hiểu như nó sẽ là cái bàn đạp giúp mình dẫn đỡ bệnh, e cũng mất 5 năm để tin rằng thuốc trầm cảm chữa được bệnh này ạ.Vì bệnh này nếu nặng chữa phải tính thời gian theo năm chứ không phải ngày một ngày hai uống thuốc mà sẽ hết bệnh, thuốc chỉ một phần còn lại phần lớn là thay đổi lối sống, tư duy và cách suy nghĩ.
Cụ ăn thịt gia cầm với uống magie là bổ sung chất truyền dẫn thần kinh. Trước em bị uống magie là đỡ nhưng quan trọng là phải thay đổi lối sống, không sợ chếtTrong quá trình tìm hiểu và chữa bệnh của em, cá nhân em thấy rằng nếu bị nhẹ và trước khi bệnh thì là một người hoàn toàn khỏe mạnh – tích cực – tính cách mạnh mẽ - quyết đoán thì không cần uống thuốc, nếu nặng thì nên uống thuốc- , tuy nhiên (cũng theo quan điểm cá nhân) thì e chỉ uống loại thuốc mà khi uống vào nó làm thần kinh em thoải mái, êm dịu. Đơn của viện SKTT BM nhiều loại thuốc kết hợp, thần kinh em không chịu được, uống vào chỉ có đơ và điên thêm thôi, bởi vậy chỉ cần uống thuốc mà nó làm e đơ là em dừng nó luôn chứ không cố uống như lời bác sỹ dặn là ban đầu uống thuốc sẽ khó chịu, kiên trì uống thời gian sẽ đỡ.Và bên cạnh đó em là người có nhân cách yếu, hoàn cảnh gia đình cũng có nhiều chuyện nên là em quyết định là sẽ uống thuốc.
Cả năm 2019 bệnh em chuyển nặng, em loay hoay đủ các viện, các loại và ơn trời e cũng tìm được loại thuốc hợp, và khi uống vào mà nó hợp nó sẽ giúp mình tạm ổn, bên cạnh đó thì thể dục thể thao, chú ý chăm sóc sức khỏe bản thân, bệnh này không lơi là được, chủ quan không thể dục, thức khuya, điện thoại nhiều là lại bệnh, tóm lại là em cũng đang trên con đường chữa bệnh, sau khi nghiên cứu các topic và chạy các viện, phương pháp của em là : thuốc-thể dục-ăn uống đầy đủ-thay đổi lối sống và cố gắng đưa tất cả các điều ấy vào khuôn khổ kỷ luật có vậy mới mong đỡ bệnh, chứ em chưa mong khỏi vì bệnh này ở cá nhân em do thiếu chất dẫn truyền thần kinh.
Mong người nhà cụ sớm tìm được hướng đi, em hơn ng nhà cụ 1t đó ạ. Và e cũng có tính như người nhà cụ “trước đây nó cũng kể kiểu hay bị lo âu”
Mới đầu em cũng ko để ý đâu, cứ tưởng nó chỉ bị khủng hoảng tâm lý 1 thời gian do covid nên thôi, sau mấy tháng liền thấy người ngợm cứ đờ đẫn ra, tắm ko dám tắm, đi lại ko dám đi lại, mùa hè mà mặc áo rét em thấy hoảng quá tìm hiểu thì mới ra là bệnh này. Xong cũng đưa nó lên lại Khoa SKTT Bạch Mai khám lại để đo tim gan phèo phổi xem ntn vì ở nhà nó cứ sợ bị bệnh tim vì kêu tim đập lúc chập lúc nhanh, xong dạ dạy ợ hơi suốt ngày. Cho đi khám bsy kết luận rối loạn lo âu lan toả xong lại cho thuốc, mua thuốc hết hơn 1 củ, về uống được đúng 1 ngày nó lại vứt hết thuốc đi vì kêu ko thể chịu nổi, nó giật thần kinh rồi hoang tưởng. thế thôi lại bỏ thuốc. Mà nó bị ám ảnh đến giờ cứ nhắc đến uống thuốc là lại phải hỏi xem thuốc nguồn gốc gì, thuốc điều trị là ko uống, chỉ uống thuốc bổ với thảo dược thôi.Trong quá trình tìm hiểu và chữa bệnh của em, cá nhân em thấy rằng nếu bị nhẹ và trước khi bệnh thì là một người hoàn toàn khỏe mạnh – tích cực – tính cách mạnh mẽ - quyết đoán thì không cần uống thuốc, nếu nặng thì nên uống thuốc- , tuy nhiên (cũng theo quan điểm cá nhân) thì e chỉ uống loại thuốc mà khi uống vào nó làm thần kinh em thoải mái, êm dịu. Đơn của viện SKTT BM nhiều loại thuốc kết hợp, thần kinh em không chịu được, uống vào chỉ có đơ và điên thêm thôi, bởi vậy chỉ cần uống thuốc mà nó làm e đơ là em dừng nó luôn chứ không cố uống như lời bác sỹ dặn là ban đầu uống thuốc sẽ khó chịu, kiên trì uống thời gian sẽ đỡ.Và bên cạnh đó em là người có nhân cách yếu, hoàn cảnh gia đình cũng có nhiều chuyện nên là em quyết định là sẽ uống thuốc.
Cả năm 2019 bệnh em chuyển nặng, em loay hoay đủ các viện, các loại và ơn trời e cũng tìm được loại thuốc hợp, và khi uống vào mà nó hợp nó sẽ giúp mình tạm ổn, bên cạnh đó thì thể dục thể thao, chú ý chăm sóc sức khỏe bản thân, bệnh này không lơi là được, chủ quan không thể dục, thức khuya, điện thoại nhiều là lại bệnh, tóm lại là em cũng đang trên con đường chữa bệnh, sau khi nghiên cứu các topic và chạy các viện, phương pháp của em là : thuốc-thể dục-ăn uống đầy đủ-thay đổi lối sống và cố gắng đưa tất cả các điều ấy vào khuôn khổ kỷ luật có vậy mới mong đỡ bệnh, chứ em chưa mong khỏi vì bệnh này ở cá nhân em do thiếu chất dẫn truyền thần kinh.
Mong người nhà cụ sớm tìm được hướng đi, em hơn ng nhà cụ 1t đó ạ. Và e cũng có tính như người nhà cụ “trước đây nó cũng kể kiểu hay bị lo âu”
Cụ nói cũng chuẩn, mấy người bị bệnh này thường rất sợ linh tinh, đặc biệt là sợ CHẾT, sợ nhất là chết hoặc lăn ra đấy mà ko ai biết nên ko dám làm gì. Đi chạy nhiều kêu mệt, tắm sợ nước vào choáng rồi ngất. Cơ thể hơi có tí gì bất thường là bắt đầu lo nghĩ: ko biết nó có bị làm sao ko. Em bảo: cứ làm tới đi, sinh hoạt bình thường, lục phủ ngũ tạng bình thường ko ốm đau bệnh tật gì, tất cả chỉ là cái ảo giác thằng tiềm thức nó đánh lừa thôi, làm gì nó cũng bảo: ko được đâu, làm này là chết đấy, làm cái kia là mệt chết đấy là lại rén. Bảo nó cứ bơ đi: thằng não nó bảo ko làm được đâu thì cứ bảo lại nó: kệ mẹ mày, tao cứ làm đấy có làm sao ko? *** chết được đâu. Nhưng nó ko mạnh mẽ quyết đoán được. Bệnh này mà ko cố điều khiển được não/tiềm thức mà để nó dắt theo thì lâu khỏi lắm.Chìa khóa là không sợ chết các cụ ạ. Cứ sợ là nó vật cho không gượng được đâu
Kinh nghiệm của em là lấy xe máy phi luôn ra đường xem có chết không . Thấy không chết thì phi tiếp dần dần hết sợ . Nhưng công nhận bệnh này kinh dị lắm, không dễ vượt qua đâu. Cụ bảo em cụ ngâm chân nước nóng trước khi đi ngủ cho dễ ngủ. Ngâm khoảng 20 phút thôi. Khi nào sợ quá thì niệm Phật cho đỡ sợ. Thuốc thần kinh thì kinh nghiệm của em là không nên uống. Uống thuốc dễ dẫn đến cái khác không hay và phụ thuộc vào thuốc rất mệt. Có điều kiện thì đọc kinh Dược Sư cho tĩnh tâm, xem những hình ảnh đẹp, nghe bài hát hay, tránh nghe xem những thông tin tiêu cực như cướp, giết, tự tử... Không xem những phim hành động căng thẳng.Mới đầu em cũng ko để ý đâu, cứ tưởng nó chỉ bị khủng hoảng tâm lý 1 thời gian do covid nên thôi, sau mấy tháng liền thấy người ngợm cứ đờ đẫn ra, tắm ko dám tắm, đi lại ko dám đi lại, mùa hè mà mặc áo rét em thấy hoảng quá tìm hiểu thì mới ra là bệnh này. Xong cũng đưa nó lên lại Khoa SKTT Bạch Mai khám lại để đo tim gan phèo phổi xem ntn vì ở nhà nó cứ sợ bị bệnh tim vì kêu tim đập lúc chập lúc nhanh, xong dạ dạy ợ hơi suốt ngày. Cho đi khám bsy kết luận rối loạn lo âu lan toả xong lại cho thuốc, mua thuốc hết hơn 1 củ, về uống được đúng 1 ngày nó lại vứt hết thuốc đi vì kêu ko thể chịu nổi, nó giật thần kinh rồi hoang tưởng. thế thôi lại bỏ thuốc. Mà nó bị ám ảnh đến giờ cứ nhắc đến uống thuốc là lại phải hỏi xem thuốc nguồn gốc gì, thuốc điều trị là ko uống, chỉ uống thuốc bổ với thảo dược thôi.
Về đoạn cụ nói tính cách mạnh mẽ, quyết đoàn thì ko cần thuốc khá chính xác. Thằng em em tính nó cứ hều hều, kiểu hơi ba phải, ko có cứng rắn mạnh mẽ lắm nên em cứ phải giục nó suốt, nếu để bản thân nó tự tìm hiểu với chữa bệnh thì ko biết tới khi nào.
Hiện tại thì nó ở gần chỗ em, nghỉ làm, ngày đi tập thể dục, tập ngồi thiền, tập đọc sách, nhưng thấy tiến triển cũng khá chậm, chỉ sinh hoạt bình thường, ko bị thần kinh giật nhưng thần kinh vẫn yếu, ko tập trung đầu óc hay chân tay được, ko đọc sách, xem tivi, xem điện thoại máy tính hay làm việc chân tay được. Thế nó mới chán. mới đầu em nghĩ chỉ nhiều lắm nửa năm là khỏi nhưng tình hình này phải xác định 1-2 năm.
Em giao việc cho nó: mỗi ngày chạy tối thiểu 5km, ngồi thiền 1 tiếng, đọc 1 trang sách, nghe sách nói. Cái quan trọng nhất là phải có 1 việc gì đó nhẹ nhàng vui vẻ để làm, cũng tính xin cho nó hỗ trợ nhà hàng, ship đồ mà nó kêu ko làm được. Đang ép nó: bao giờ chú phải chạy được tối thiểu 10km/ngày, đọc 1 tuần được 1 quyển sách thì khỏi bệnh mà trông vẫn dẹo lắm.
Cụ nói cũng chuẩn, mấy người bị bệnh này thường rất sợ linh tinh, đặc biệt là sợ CHẾT, sợ nhất là chết hoặc lăn ra đấy mà ko ai biết nên ko dám làm gì. Đi chạy nhiều kêu mệt, tắm sợ nước vào choáng rồi ngất. Cơ thể hơi có tí gì bất thường là bắt đầu lo nghĩ: ko biết nó có bị làm sao ko. Em bảo: cứ làm tới đi, sinh hoạt bình thường, lục phủ ngũ tạng bình thường ko ốm đau bệnh tật gì, tất cả chỉ là cái ảo giác thằng tiềm thức nó đánh lừa thôi, làm gì nó cũng bảo: ko được đâu, làm này là chết đấy, làm cái kia là mệt chết đấy là lại rén. Bảo nó cứ bơ đi: thằng não nó bảo ko làm được đâu thì cứ bảo lại nó: kệ mẹ mày, tao cứ làm đấy có làm sao ko? *** chết được đâu. Nhưng nó ko mạnh mẽ quyết đoán được. Bệnh này mà ko cố điều khiển được não/tiềm thức mà để nó dắt theo thì lâu khỏi lắm.
Có một yếu tố rất quan trọng đó là nồng độ serotonin trong não mình ở mức nào cụ ạ? chính cái này nó sẽ gây ra cái cảm giác sợ đó đấy? E cũng đã từng không tin bệnh này phải uống chống trầm cảm, có bà chị mách cho em từ cách đây 4 năm cơ, bà ấy chữa khỏi rồi mà em không tin, rồi cứ lay lắt cho tới khi cảm giác sắp chết- uống được thuốc hợp thì e mới tin đó. Quá trình tìm kiếm thuốc hợp cũng gian nan lắm ợ, cả năm trời.Mới đầu em cũng ko để ý đâu, cứ tưởng nó chỉ bị khủng hoảng tâm lý 1 thời gian do covid nên thôi, sau mấy tháng liền thấy người ngợm cứ đờ đẫn ra, tắm ko dám tắm, đi lại ko dám đi lại, mùa hè mà mặc áo rét em thấy hoảng quá tìm hiểu thì mới ra là bệnh này. Xong cũng đưa nó lên lại Khoa SKTT Bạch Mai khám lại để đo tim gan phèo phổi xem ntn vì ở nhà nó cứ sợ bị bệnh tim vì kêu tim đập lúc chập lúc nhanh, xong dạ dạy ợ hơi suốt ngày. Cho đi khám bsy kết luận rối loạn lo âu lan toả xong lại cho thuốc, mua thuốc hết hơn 1 củ, về uống được đúng 1 ngày nó lại vứt hết thuốc đi vì kêu ko thể chịu nổi, nó giật thần kinh rồi hoang tưởng. thế thôi lại bỏ thuốc. Mà nó bị ám ảnh đến giờ cứ nhắc đến uống thuốc là lại phải hỏi xem thuốc nguồn gốc gì, thuốc điều trị là ko uống, chỉ uống thuốc bổ với thảo dược thôi.
Về đoạn cụ nói tính cách mạnh mẽ, quyết đoàn thì ko cần thuốc khá chính xác. Thằng em em tính nó cứ hều hều, kiểu hơi ba phải, ko có cứng rắn mạnh mẽ lắm nên em cứ phải giục nó suốt, nếu để bản thân nó tự tìm hiểu với chữa bệnh thì ko biết tới khi nào.
Hiện tại thì nó ở gần chỗ em, nghỉ làm, ngày đi tập thể dục, tập ngồi thiền, tập đọc sách, nhưng thấy tiến triển cũng khá chậm, chỉ sinh hoạt bình thường, ko bị thần kinh giật nhưng thần kinh vẫn yếu, ko tập trung đầu óc hay chân tay được, ko đọc sách, xem tivi, xem điện thoại máy tính hay làm việc chân tay được. Thế nó mới chán. mới đầu em nghĩ chỉ nhiều lắm nửa năm là khỏi nhưng tình hình này phải xác định 1-2 năm.
Em giao việc cho nó: mỗi ngày chạy tối thiểu 5km, ngồi thiền 1 tiếng, đọc 1 trang sách, nghe sách nói. Cái quan trọng nhất là phải có 1 việc gì đó nhẹ nhàng vui vẻ để làm, cũng tính xin cho nó hỗ trợ nhà hàng, ship đồ mà nó kêu ko làm được. Đang ép nó: bao giờ chú phải chạy được tối thiểu 10km/ngày, đọc 1 tuần được 1 quyển sách thì khỏi bệnh mà trông vẫn dẹo lắm.
Cụ nói cũng chuẩn, mấy người bị bệnh này thường rất sợ linh tinh, đặc biệt là sợ CHẾT, sợ nhất là chết hoặc lăn ra đấy mà ko ai biết nên ko dám làm gì. Đi chạy nhiều kêu mệt, tắm sợ nước vào choáng rồi ngất. Cơ thể hơi có tí gì bất thường là bắt đầu lo nghĩ: ko biết nó có bị làm sao ko. Em bảo: cứ làm tới đi, sinh hoạt bình thường, lục phủ ngũ tạng bình thường ko ốm đau bệnh tật gì, tất cả chỉ là cái ảo giác thằng tiềm thức nó đánh lừa thôi, làm gì nó cũng bảo: ko được đâu, làm này là chết đấy, làm cái kia là mệt chết đấy là lại rén. Bảo nó cứ bơ đi: thằng não nó bảo ko làm được đâu thì cứ bảo lại nó: kệ mẹ mày, tao cứ làm đấy có làm sao ko? *** chết được đâu. Nhưng nó ko mạnh mẽ quyết đoán được. Bệnh này mà ko cố điều khiển được não/tiềm thức mà để nó dắt theo thì lâu khỏi lắm.
cho phi thử 1 lần rồi mà rén lắm, cứ giựt giựt em ngồi sau còn chết khiếp hơn. Mình ngoài trông vậy nhưng cũng khó vì không hiểu được nội tâm, chỉ nhìn vào tình huống để đánh giá: nhìn bên ngoài thì thấy bình thường mà làm gì cũng kêu ko được, ko cố được, ko cố thì bao giờ mới khỏi đc?!Kinh nghiệm của em là lấy xe máy phi luôn ra đường xem có chết không . Thấy không chết thì phi tiếp dần dần hết sợ
Cái này em cũng ko tìm hiểu nên ko biết. Nhờ cụ chỉ giáo thêm đo nồng độ chất này ở đâu tốt? Điều trị bằng thuốc nào thì tốt (loại cụ đang điều trị mà nó ko giật thần kinh ấy). Ông em em hiện giờ thì ko bị giật thần kinh (kiểu lên cơn hoảng sợ hay choáng) nhưng cứ bảo thần kinh "yếu" - yếu là ko tập thể dục được nhiều, tập trung gì lâu là kêu mệt. Bây giờ nó chỉ uống mấy thuốc bổ não như Omega 3, Gingko, magie...cũng uống mấy tháng rồi.Có một yếu tố rất quan trọng đó là nồng độ serotonin trong não mình ở mức nào cụ ạ? chính cái này nó sẽ gây ra cái cảm giác sợ đó đấy? E cũng đã từng không tin bệnh này phải uống chống trầm cảm, có bà chị mách cho em từ cách đây 4 năm cơ, bà ấy chữa khỏi rồi mà em không tin, rồi cứ lay lắt cho tới khi cảm giác sắp chết- uống được thuốc hợp thì e mới tin đó. Quá trình tìm kiếm thuốc hợp cũng gian nan lắm ợ, cả năm trời.
Bác uống thuốc gì thế? Em cũng đang vật vã đâyCó một yếu tố rất quan trọng đó là nồng độ serotonin trong não mình ở mức nào cụ ạ? chính cái này nó sẽ gây ra cái cảm giác sợ đó đấy? E cũng đã từng không tin bệnh này phải uống chống trầm cảm, có bà chị mách cho em từ cách đây 4 năm cơ, bà ấy chữa khỏi rồi mà em không tin, rồi cứ lay lắt cho tới khi cảm giác sắp chết- uống được thuốc hợp thì e mới tin đó. Quá trình tìm kiếm thuốc hợp cũng gian nan lắm ợ, cả năm trời.
Bảo sao nhiều người xinh đẹp, nhà giàu, cuộc sống vạn người mong ước mà vẫn nhảy lầu tự tử, vâng chính là cái chất này đấy ạ, tìm hiểu sâu về bệnh em mới biết, còn người không bệnh hoặc không hiểu bệnh nhìn vào chỉ bảo "ngu vãi, bao người khó khăn hơn còn sống được".
Nếu em cụ " Đi chạy nhiều kêu mệt, tắm sợ nước vào choáng rồi ngất", cụ có thể khuyên e ấy tập trung vào nhịp thở khi có cơn hoảng loạn, Hít vào thật chậm và thở ra từ từ" và sau này nên tạo thành thói quen, sẽ rất tốt cho bệnh này đó. Em xin phép được copy bài tập thở của Bs Nguyễn Khắc ViệnMới đầu em cũng ko để ý đâu, cứ tưởng nó chỉ bị khủng hoảng tâm lý 1 thời gian do covid nên thôi, sau mấy tháng liền thấy người ngợm cứ đờ đẫn ra, tắm ko dám tắm, đi lại ko dám đi lại, mùa hè mà mặc áo rét em thấy hoảng quá tìm hiểu thì mới ra là bệnh này. Xong cũng đưa nó lên lại Khoa SKTT Bạch Mai khám lại để đo tim gan phèo phổi xem ntn vì ở nhà nó cứ sợ bị bệnh tim vì kêu tim đập lúc chập lúc nhanh, xong dạ dạy ợ hơi suốt ngày. Cho đi khám bsy kết luận rối loạn lo âu lan toả xong lại cho thuốc, mua thuốc hết hơn 1 củ, về uống được đúng 1 ngày nó lại vứt hết thuốc đi vì kêu ko thể chịu nổi, nó giật thần kinh rồi hoang tưởng. thế thôi lại bỏ thuốc. Mà nó bị ám ảnh đến giờ cứ nhắc đến uống thuốc là lại phải hỏi xem thuốc nguồn gốc gì, thuốc điều trị là ko uống, chỉ uống thuốc bổ với thảo dược thôi.
Về đoạn cụ nói tính cách mạnh mẽ, quyết đoàn thì ko cần thuốc khá chính xác. Thằng em em tính nó cứ hều hều, kiểu hơi ba phải, ko có cứng rắn mạnh mẽ lắm nên em cứ phải giục nó suốt, nếu để bản thân nó tự tìm hiểu với chữa bệnh thì ko biết tới khi nào.
Hiện tại thì nó ở gần chỗ em, nghỉ làm, ngày đi tập thể dục, tập ngồi thiền, tập đọc sách, nhưng thấy tiến triển cũng khá chậm, chỉ sinh hoạt bình thường, ko bị thần kinh giật nhưng thần kinh vẫn yếu, ko tập trung đầu óc hay chân tay được, ko đọc sách, xem tivi, xem điện thoại máy tính hay làm việc chân tay được. Thế nó mới chán. mới đầu em nghĩ chỉ nhiều lắm nửa năm là khỏi nhưng tình hình này phải xác định 1-2 năm.
Em giao việc cho nó: mỗi ngày chạy tối thiểu 5km, ngồi thiền 1 tiếng, đọc 1 trang sách, nghe sách nói. Cái quan trọng nhất là phải có 1 việc gì đó nhẹ nhàng vui vẻ để làm, cũng tính xin cho nó hỗ trợ nhà hàng, ship đồ mà nó kêu ko làm được. Đang ép nó: bao giờ chú phải chạy được tối thiểu 10km/ngày, đọc 1 tuần được 1 quyển sách thì khỏi bệnh mà trông vẫn dẹo lắm.
Cụ nói cũng chuẩn, mấy người bị bệnh này thường rất sợ linh tinh, đặc biệt là sợ CHẾT, sợ nhất là chết hoặc lăn ra đấy mà ko ai biết nên ko dám làm gì. Đi chạy nhiều kêu mệt, tắm sợ nước vào choáng rồi ngất. Cơ thể hơi có tí gì bất thường là bắt đầu lo nghĩ: ko biết nó có bị làm sao ko. Em bảo: cứ làm tới đi, sinh hoạt bình thường, lục phủ ngũ tạng bình thường ko ốm đau bệnh tật gì, tất cả chỉ là cái ảo giác thằng tiềm thức nó đánh lừa thôi, làm gì nó cũng bảo: ko được đâu, làm này là chết đấy, làm cái kia là mệt chết đấy là lại rén. Bảo nó cứ bơ đi: thằng não nó bảo ko làm được đâu thì cứ bảo lại nó: kệ mẹ mày, tao cứ làm đấy có làm sao ko? *** chết được đâu. Nhưng nó ko mạnh mẽ quyết đoán được. Bệnh này mà ko cố điều khiển được não/tiềm thức mà để nó dắt theo thì lâu khỏi lắm.