[Funland] Ra mắt gia đình ex =))

leo989

Xe tăng
Biển số
OF-112896
Ngày cấp bằng
15/9/11
Số km
1,055
Động cơ
396,161 Mã lực
you have a sense of humour !
 

tagtih22810

Xe hơi
Biển số
OF-361263
Ngày cấp bằng
3/4/15
Số km
140
Động cơ
260,020 Mã lực
Vẫn chưa up chap mới hả cụ :))
 

Haiha0674

Xe điện
Biển số
OF-151210
Ngày cấp bằng
1/8/12
Số km
3,830
Động cơ
382,710 Mã lực
you have a sense of humour !
Cụ chủ không chuẩn, phải có tý ngoại ngữ nó mới sang, mới hợp mạch chuyện cụ nhỉ.

@ cụ chủ thớt: rút kinh nghiệm đi, có cụ góp ý đây này
 

AlexHEO

Xe điện
Biển số
OF-350498
Ngày cấp bằng
13/1/15
Số km
2,127
Động cơ
282,678 Mã lực
Nơi ở
Tổ chim cúc cu.
Chuyện này làm gì có 18+ mà các cụ cứ hoắng :))
Em ngâm cứu bên F17 lâu lắm rồi.
 

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
em tiếp cho các cụ đọc

Hồi trước chia tay ex, nghĩ thầm chắc sau này mình sẽ lấy một em ngon lành hơn ex làm vợ. Nhưng đúng là phú quý giật lùi, càng tiếp xúc nhiều càng phải ngấm ngầm đau đớn thừa nhận tất cả chỉ là lý thuyết. Sau ex, các mối tình chỉ là những con số, thậm chí bây giờ nhiều khi éo cả nhớ tên đứa mình từng “yêu” Đa số khi ngồi với các em, mình không phải chính mình nữa, vì không được nói thứ mình thích, say mê hoặc quan tâm. Có ngứa mồm nói ra các em cũng éo hiểu để vỗ tay khen hay, thậm chí có em tròn mắt hỏi “Anh đang nói cái chi rứa?”

Ex khác hoàn toàn. Trong mắt nàng, hình ảnh mình có phần sáng sủa, nói là có tí ngưỡng mộ cũng được (éo hiểu vì sao nữa, chắc tại trình chém của mình tốt dù khi ấy trên răng dưới củ cải, gia tài như đã nói có con rim cũ và quả điện thoại đen trắng sáng sạc đầy trưa sập nguồn).

“H. đâu?” Tiếng bố nàng giật giọng từ nhà trên.
“Dạ”. Nàng cuống cuồng.
“Lên đây bố bảo chuyện này!”

Ôi thôi chết tôi rồi! Tim mình đập 192 nhịp/p khi nghe câu “bảo chuyện này”. Chuyện éo gì nữa, chắc tổ chức lên lớp dìm hàng mình. Bố nàng nguyên là công nhân lao động xuất khẩu ở Đức về, to như con gấu, riệu uống bằng bát, tính nóng như lửa. Mình biết có biến, bèn lảng ra ngõ, ngồi bên bờ rào hút thuốc. mi.ạ, đó phải nói là những phút giây lịch sử, như thời khắc ông gì tên Thọ của ta ngày xưa đàm phán hiệp định Pari với Kít sing giơ.

Mình khi ấy cũng chán mình lắm, nói gì bố nàng. Con gái người ta phơi phới, cao to xinh xắn, học hành đàng hoàng, tự dưng gả cho thằng đé..o có chút gì bảo hành tương lai, nhà nó lại xa tít tắp mãi nơi éo đâu… gả cho nó có mà mất trắng con gái. Nhưng mình vẫn tự tin vào tình yêu nàng dành cho mình, cái đó bố nàng không giết được.

Đốt 4 -5 điếu thuốc, kiến đốt sưng cả chân, mãi sau gần tiếng nàng mới lò dò đi ra, thần sắc chao đảo. Không nỡ hỏi, đợi nàng tự khai thì hơn.

Không có gì mới, nhưng điều khoản bố nàng đưa ra rõ ràng hơn: 1 là ở nhà xin đi dạy, 2 là cho tìm việc Hà Nội như nguyện vọng – nhưng phải cắt đứt với thằng H (tức mình). Nàng bảo với mình “Em chọn cách 2 rồi”. Mình ném điếu thuốc, trợn mắt: “Tức là ở HN và… bỏ anh?”. Ex tát nhẹ vào má, nói từ từ đã nào, chưa chi đã sửng cồ với em, trước mắt cứ nghe theo lời bố đã, anh và em phải rút vào vòng bí mật một thời gian cho bố lắng xuống rồi tính sau.

Mình bảo, thế bố em nói gì về anh? Ex buồn thiu, lí nhí với giọng đứt quãng. Thì đại ý là anh chưa có gì trong tay, quê lại xa, nhà cửa ngoài này không có. Mình cắn môi thở dài. Hỏng rồi, bao nhiêu công sức nàng vun vén, chăm lo cho mình trở về với cái máng lợn rồi!

Buổi trưa. Mình và cu em nàng đèo nhau ra phố mua can bia hơi về nhậu. Nó nói mẹ em có vẻ quý anh phết, nhưng trong nhà tiếng nói của mẹ… không bằng bố, nên ca này khó rồi đại ca ơi!
Ăn trưa xong, có người họ hàng nhà nàng gọi điện tới báo tin ông nội nàng ở Hà Tây ốm nặng, khả năng đi về miền cực lạc là rất cao. Bố nàng ra lệnh cả nhà lập tức chuẩn bị hành lý lên đường.

Mình chở nàng, mẹ nàng ngồi xe xe cu em, còn bố nàng đi xe khách. Quê nội ex ở Hà Tây, mạn gần Hà Nam, đi lên Vân Đình hơn chục cây (chỗ này vịt quay, vịt nướng với cháo vịt ngon phết).

Vào nhà nội, thấy mọi người tụ họp khá đông. Trên giường, ông nội nằm thở khò khè, báo hiệu sắp đi gặp tiên tổ đến nơi. Bố nàng quát sao không chở ông đi viện? Bà nào đó lí nhí phân bua, hình như nói… sợ ông yếu quá rồi, đưa đi viện mất nhiều tiền mà cũng không qua khỏi (lại phí tiền).

Bố nàng kiểm tra xong, gọi mình (giọng rất vang): “H đâu cháu???”. Mình trờ tới éo hiểu chuyện gì. Bố nàng chỉ vào ông nội, hỏi:”Cháu có bế được ông lên xe không?” Mình sờ sờ vào người ông nội (xem ông có nặng nữa không để lượng sức). Sau khi thấy tương đối nặng, mình dõng dạc và quả quyết:”Dạ, bế tốt!”.

mị..a, hồi ấy mình gầy, chỉ lo đánh rơi ông xuống đất thì vỡ mồm. Ông nội nàng ốm lâu chắc không tắm nên có mùi hương vô cùng tao nhã, mình phải thở bằng mồm lúc gồng sức bế ông ngồi sau xe máy. Mùi mồ hôi lưu cữu, mùi dầu gió Phật Linh, mùi nước éo gì đó không tiện liệt kê… cộng hưởng lại thành thứ mùi mà các nhà dược liệu học gọi mẹ ra là “mùi người ốm” khiến mình nôn nao như say xe.

Rồi cũng dân độ được ông nội lên xe đi viện. Mình ngồi sau ôm chặt, bố nàng lái. Chỉ sợ rời tay một chút ông ngã cái rầm xuống đường, vì người ông oặt oẹo như phê thuốc. Trên đường di lý ông, cứ thắc mắc mãi sao lại gọi mình áp giải ông, trong khi con cháu toàn những thằng khỏe như bò đứng đầy sân? mị..a, ý gì đây?
 
Chỉnh sửa cuối:

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Đến bệnh viện Vân Đình, ông nội vẫn thở tốt, thậm chí rên lên khò khè “Đưa tôi đi làm gì, để ở nhà tôi chết đi…”. Mình bảo chết sao được ông ơi, vào viện bác sỹ tiêm cho ông một cái, sáng mai có thể đi cày tốt. Ex chạy xe phía sau hỏi, ông vừa nói cái gì thế? Mình bảo à ông khen anh đẹp giai. Ex bĩu môi “Chả liên quan gì”.

Mình và thằng anh họ ex bế ông vào phòng cấp cứu. Bà bác sỹ đang cắn hướng dương thò cổ ra hỏi:”Bị sao?”. Mình bảo sắp chết. “Nhưng bệnh tình như nào chứ?”. Thì tôi biết đe.ó đâu được, người già như cái xe máy tàu chạy lâu năm, kê bệnh án chắc dài như tờ báo Nhân dân. “Dạ, bệnh của ông là nằm mãi không dậy được, nhờ bác sỹ cho vào phòng khám khẩn trương”.

Nửa tiếng sau thì thủ tục xong xuôi. Kiểm tra huyết áp, nhịp tim, đẩy xe lăn đi một lượt các phòng chụp chiếu, trời thì nắng nóng, mình mệt bã cả người vì ngửi mùi bệnh viện. Mỗi khi mệt quá định ngả lưng vào thành ghế đá ngoài ban công nằm vật ra thì ex lại đỡ dậy, bảo “Đừng nằm, mất hình ảnh đấy”. Nàng khi đếch nào cũng giữ hình ảnh cho mình.

Buổi chiều xong việc, mình và thằng em giai ex bỏ ông đấy cho người nhà chăm nom, 2 anh em ra thị trấn Vân Đình oánh chén vịt nướng. Gọi một đĩa nướng, 2 bát cháo và đĩa tiết canh, mỗi thằng làm 3 ly riệu trắng, công nhận ngon mặc dù éo uống được nhiều. Thằng em nàng bảo anh uống thế thôi, không tí về chị H. kêu ca đó. mị...a, nghe nó nói mà tự nhiên yêu 2 chị em nhà nó quá, mi..ạ như thằng khác nài nỉ người ta uống bằng được, bao giờ nôn ra mới thôi.

Lai rai một hồi, lúc nhìn ra đã xẩm tối, định gọi cho ex rằng anh đang về, ở nhà tắm rửa sạch sẽ nằm đợi đấy nhưng con điện thoại ghẻ sập nguồn. Hồi ấy điện thoại đang khá xa xỉ, con Nokia 8250 mình mua Phố Huế tận 9 loét hay hơn đe.ó nhớ, chỉ nhớ sáng sạc trưa sập nguồn, mà thường không có ai gọi mấy, chỉ nháy máy hoặc gọi 3 giây như ăn cướp rồi tắt máy lát sau gọi lại tiếp vì hồi ấy nghe bảo dưới 3 giây éo mất tiền, kiểu như “Đâu đấy?”. Tắt máy. “Ở nhà”. Tắt máy. “Cà phê không?”. “Dkm có”. Tắt máy. Nói chuyện như chửi nhau, thi thoảng bấm kiểm tra tài khoản xem bị trừ không.

Đi nửa đường thấy vụ tai nạn đắp chiếu cứ hãi hãi, vì trời xẩm tối đường lại xấu. Chạy được 3 – 4 cây, tự nhiên ngó thấy cái dáng em nào quen quen đang cắm mặt trên con xe đạp cọc cạnh, cứ đạp được nửa vòng pê đan lại xịch một cái, chắc bị rơ. Nhìn hài không tả được. Lại gần hóa ra chính là ex. Nàng dừng lại ngó trân trân vào 2 thằng, đoạn bảo “Em nghe người đi đường nói có vụ tai nạn 1 người chết, một người đi viện, run cầm cập từ nãy đến giờ đây”. Hehe, té ra nàng ở nhà gọi điện không được, lo quá bèn mượn con xe đạp thồ hàng của bà cô đạp xe đi tìm hai thằng, vì nghe người trên viện bảo bọn mình về lâu rồi mà mãi éo thấy mặt mũi đâu.

Giây phút ấy nhìn ex tội tội, không có cu em ở đó chắc ôm chầm lấy mình thưởng nóng cho 1 nháy. Trông bộ dạng nàng cong mít trên con xe thò rau, đạp được nửa vòng pê đan lại trật cái khậc, nom tếu vãi, nhìn như bà cô đi lấy nước gạo ở làng mình.

Về nhà nội ex, đúng như bài gì của lão Pín tả cảnh cô vợ thành phố về quê chồng ăn tết. Sát gian nấu nướng là chuồng lợn, sát chuồng lợn là nhà vệ sinh. Mỗi khi đi toilet thì ai cũng biết vì lũ lợn sẽ kêu ré lên eng éc như báo động. Đêm đầu tiên mò ra đi nặng, mị..a suýt nữa mình ngồi cmn lên thanh tre dựng đứng vốn gắn liền với cái nắp gang để bịt lỗ kẻo thối. Nói chung vào đó phải thở bằng mồm, lúc ra thằng nào thông minh sẽ vươn vai chạy nhảy vài vòng để mùi đỡ ám vào quần áo.

Đến bữa thằng anh họ ex mua về mấy chai bia địa phương, hình như là Bida, hay Mina cái éo gì đấy quên mất rồi, nó bảo uống cho mát. Mình làm mấy ngụm vì sợ đau đầu. Ruồi nhiều như trấu nhưng mọi người không quan tâm, miễn sao không gắp phải chúng là được, bay vo ve kệ cha chúng mày. Mình sợ ruồi éo dám gắp thịt cá gì, ông chú ex thấy thế tưởng mình khách khí bèn gắp miếng phao câu gà bóng loáng thả cái rầm vào bát mình. Gà công nghiệp nhà nuôi, mình éo chống đũa éo biết nên làm gì với miếng phao câu chết tiệt này, bèn lễ phép và ý tứ chuyển nó sang cho bà nội ex, bảo “Bà ăn cái này cho mềm”. Bà nội khen mình biết quý trọng người già, con nào lấy phải chắc sướng cả đời vì con vợ nào rồi cũng sẽ già đi, như bà. Ex lườm mình 3 cái liền.

Ở quê thi thoảng có hàng xóm đến chơi, để ý ai cũng ngậm trong mồm cái tăm. Mình hỏi ex sao họ ngậm mãi thế? Ex bảo nhà quê người ta còn nặng ăn uống, ngậm sẵn tăm để thông báo chủ nhà mình ăn rồi và đến đây chơi chứ không phải đến đợi mời ăn. Té ra là rứa. Có ông ngậm chán xong kéo ra quẹt ngang hàm răng kêu ken két như thiếu nữ chơi đàn tam thập lục, động tác điêu luyện và đầy cảm xúc. Mình tập mãi đé..o giống nên thôi…
 
Chỉnh sửa cuối:

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Loanh quanh ở viện ngày thứ 2. Ông nội vẫn thở bằng máy, khắp người dây nhợ nhì nhằng như hệ thống đường dây viễn thông. Bố ex chỉ vào cái máy to như nồi cơm điện hỏi mình các chỉ số trên đó ý nghĩa thế nào. Mình hiểu nôm na gồm nhịp tim, huyết áp, mạch đập hay đại loại thế biết *** đâu được. Ông chú hỏi thêm, thế nhìn vào đó có biết tình trạng sức khỏe ông ra sao không cháu? Mình nói chắc ổn vì máy vẫn kêu tít tít. Ex ngồi bên, mặt giãn ra 3 ly vì tự hào về người yêu, đoạn ghé tai trêu “Cái gì cậu cũng biết mà trong ví không mấy khi có tiền là sao nhỉ?”. Mình bảo vấn đề này y học thế giới đang bó tay. Bố ex nghe loáng thoáng bèn quay sang hỏi “Cái gì thế cháu?” Mình bảo à không có gì.

Khoảng 3 -4 giờ chiều, sau cơn dông khá to, thấy trước cửa phòng cấp cứu nhốn nháo mình mò lại xem. Hóa ra là một người đàn ông vừa bị sét đánh khi chăn bò ngoài đồng. Khi y tá kéo cái vỏ chăn lên, bên dưới quần tụt xuống đầu gối, súng ông hàng họ phơi hết cả ra. Mình lẩm bẩm “Tội thế, chắc sét đánh cho tụt cả quần”. Bà vợ ông này bảo không phải đâu, kéo xuống cho dễ thở. Để ý có đứa con gái có lẽ con nạn nhân chạy ra chạy vào, nước mắt lã chã nhìn xinh phết. Thấy nó hay hay, mình hỏi có bị sao không em? Nó bảo sét đánh trúng con bò, bố em đi sau mấy mét nên chỉ bị ảnh hưởng thôi. Định bảo ồ may thế, tối có thịt bò ăn rồi, nhưng thấy nàng đang khóc nên thôi.

Tiện mồm, mình phân tích cho nàng vì sao bị sét đánh. Đang thao thao “Em hiểu không, khi phóng điện nhiệt độ lên tới 50.000 độ F tức là gấp 5 lần nhiệt độ…” thì tự nhiên nghe cái bịch sau lưng đau điếng, quay lại hóa ra ex. “Anh đang nói linh tinh gì đấy, về ngay”. ***, mất hết cả hứng. Ex hay ghen, cứ thấy mình đứng cạnh bất cứ em nào là mặt xị xuống, kể cả đứng cạnh em họ nàng cũng không ưng. Mình bảo điên à, đấm người ta đau thế. Ex càu nhàu “Cho chừa tội tán gái”. Tán *** đâu, anh đang phân tích hiện tượng vật lý cho nó, cơ mà con ấy cũng xinh thật, hehe.

Xế chiều, thằng anh họ ex đề xuất đi ăn vịt quay. Ăn quán tối về đỡ nấu nướng lách cách. Khỏi phải nói, mình lo tái cả mặt vì trong ví còn hơn 200k. Hôm trước mang theo củ rưỡi thì tiêu vặt lằng nhằng mất 4 -5 lít, còn lại đã gửi theo xe trả nợ cho thằng bạn ở Hanoi.

5 người gồm mình, ex, bố ex, em trai và anh họ ex ra cái quán hôm trước từng ngồi. Một chai riệu trắng, 5 bát cháo, 2 đĩa nướng, 1 đĩa luộc và mấy lon coca. Đang ăn thì có thêm 2 người bên họ hàng nhà ex vào ngồi cùng. Mình vừa nâng ly chúc mừng sức khỏe ông nội vừa lo tí nữa không đủ tiền trả. Bố ex vỗ vai “Uống đi cháu, sao mặt mày u ám thế?”. Cười cười, nói nói mà như ngồi trên đống lửa, vịt nướng ngon thế mà ăn *** thấy ngon như bữa trước nữa. Ex ngó sang mình, thấy vẻ mặt chắc tội tội khổ sở bèn bảo “Ông bây giờ sức khỏe cũng ổn rồi, anh không phải lo lắng quá đâu, ăn đi anh!”, rồi cười hi hi rất mất dạy.

Vừa uống riệu, 2 ông chú bác gì đó vừa thay nhau hỏi han. Mình vừa tính nhẩm xem hết bao nhiêu vừa nặn bộ mặt tươi rói trả lời. 7 cháo nhân 15 nghìn bằng… “Nhà có mấy anh chị em hả cháu?”. “Dạ nhà cháu 3 ạ”… 3 đĩa nướng nhân 35 bằng… “Bọn cháu yêu nhau lâu chưa?”. “Dạ 2 năm rồi ạ”. “Ừ cũng lâu rồi nhỉ”… 1 đĩa luộc nhân 35 nốt bằng… “Thế định bao giờ cho các bác ăn xôi đây?”. “Dạ chưa biết ạ”… 1 chai riệu 12 nghìn là bằng….Đệt mợ, rối tung cả lên còn hỏi lắm.

2 ông này hỏi lắm, ăn cũng lắm, khen vịt thơm, cháo bỏ lá gì mà ngọt hơn ở nhà vợ nấu. Mình mà không phải đau đầu về chuyện trả tiền, mình cũng thấy ngon.

Rồi tiệc cũng phải tàn. Đang xỉa răng tìm cách câu giờ thì ex nhanh chóng đứng dậy bảo to “Anh ơi đưa ví đây em thanh toán!”. Mình rút ví đưa cho nàng như một phản xạ, mặc dù biết chỗ tiền trong ví không đủ. Ex đi vào phía trong thanh toán, xong xuôi kéo nhau về. Ngang qua chợ thị trấn ex bảo ghé vào mua cho anh mấy cái áo phông và đôi sịp mặc cho đứng đắn, gớm mấy bữa anh tắm giữa sân, sịp không mặc nhìn khiêu dâm ngại ngại là. Mình móc ví ra thấy vẫn còn nguyên hơn 200k, ơ vậy là nãy ex cứu mình bàn thua trông thấy?

“Lúc trong quán nhìn mặt anh tếu lắm, cứ đuỗn ra, hihi”. Mình phì cười, bảo anh lo mà toát hết cả mồ hôi ***, ăn *** ngon nữa. May em nhanh ý không ê mặt.

Trên đường về, sẵn không khí mát mẻ, hai bên hồ sen chạy dài tỏa hương thơm xao xuyến, mình buột mồm hỏi ex, yêu một đứa nghèo em có thấy hối hận không? Có khi nào thấy anh rẻ rúng không? Ex vẫn ôm chặt lắc đầu, bảo “Miễn anh đừng có tán gái lăng nhăng như khi chiều là được”. Mình hỏi ex về thái độ bố nàng mấy ngày nay, ex bảo bố nói thằng ấy hiểu biết nhưng con lấy nó rồi khổ, vì nó chả có gì trong tay cả. Mình thở dài bảo công nhận bố em nói đúng, thôi xong đợt này em bỏ anh đi, anh về quê lấy vợ rứa là xong. Ex im re không nói gì nữa.

Buổi tối ở nhà ông nội ex. Bà mợ vứt cho cái gối bảo đêm nay cháu ngủ đây nha, ngủ với 2 thằng cháu con thằng x. Nhìn cái giường bừa bộn, chăn chiếu nhàu nhĩ và đặc biệt tỏa hương man mác mùi nước *** trẻ con… mình nổi cả da gà. Cái gối hoa, nhìn mãi mới biết nó không phải là cái bánh đa vừng, mà đích thị là cái gối. Tả thế nào nhỉ, nó như cái bánh bao thiu, ẩm ướt, mềm và nhão, bề mặt được dát một lớp vừng đen do mốc. Đầu giường treo quần áo của vợ chồng thằng anh họ, có mấy cái xi líp vợ nó vứt ở góc, cái nào cũng quăn queo như vỏ bưởi khô, nhìn sexy và gợi cảm vô cùng. Mẹ, đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây. Cứ nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy mấy cái xi líp vợ thằng kia chắc éo muốn lấy vợ nữa
 

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Sau khi bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc với thằng anh họ về trường hợp mấy cái xi líp của vợ nó, nó kéo tay bảo thế thì đi chơi đã, lát ra chời cá của tôi ngủ cho mát.
Ex đang ăn khoai dưới bếp nghe thấy bèn hạnh họe “Nè, không đi đâu hết nghe chưa, ở nhà đó!”.

Ex sợ đi đêm về hôm nguy hiểm, hoặc có thể nổi tính ghen vặt. Cứ đi đêm là hư hỏng, “chỉ có gái ăn sương mới đi lăng nhăng qua đêm”, có lần ả tuyên bố xanh rờn vậy.

Nói về độ ghen thì ex thuộc hàng cao thủ, chả bù cho mình. Ex hay bảo chả bao giờ thấy anh ghen là sao? Có lần đang ngồi bốc phét trong dãy ghế đá ở ký túc Ngoại ngữ thì ex có điện thoại, giọng một thằng nào đó nghe éo rõ. Ex chỉ ậm ừ, còn nó cứ bla bla tán hươu tán vượn trong điện thoại. Mình kệ mẹ nó, ngồi hút thuốc tranh thủ soi mấy đôi sờ soạng nhau ghế bên.

Thấy mình không quan tâm, ex đưa điện thoại cho đọc tin nhắn, thì thấy cu này quen ex qua mấy cái trang mạng éo gì đó, suốt ngày nhắn tin sến sẩm, đọc *** nhịn được cười, đại khái kiểu “Anh sẽ mãi mãi luôn bên cạnh em dù cho sóng gió, giông tố thế lào đi nữa”, hay “Bé yêu ngủ dậy chưa, chúc bé một ngày mới vui vẻ và nhiều may mắn”. Đặc biệt thằng này hay ngọng l với n, nhắn tin hay nói chuyện đều lẫn lộn loạn cả lên.

Lát sau nó lại gọi tiếp, lần này hơi nóng máu, mình cầm điện thoại ex troll nó phát.

“A nô, chú là thằng *** nào thế?”.
“Dạ… (luống cuống)… mình nà bạn bè với H. thôi… Còn bạn nà ai mà nại giữ điện thoại của H.?”
“À mình là anh kết nghĩa H. Đang ôm nhau bạn cứ gọi nàm cái nồn gì mà gọi nắm thế?”
“Thì… thì… mình gọi điện hỏi thăm sức khỏe thôi không được à?”
“H rất khỏe nhá, đêm nào cũng vật mình 2 hiệp nên bạn yên tâm không hỏi thăm sức khỏe nữa nhá”… tút tút tút.

Ex giằng lấy điện thoại, bảo “Nói bậy quá, bậy kinh khủng”. Mình bảo ơ anh nói bậy chỗ nào, anh chỉ nói “gọi nàm cái nồn gì gọi nắm thế”, bậy đâu ra? Ex nhe răng cười: “Cái miệng anh mất vệ sinh lắm, không cho hôn nữa”.

Hồi mới yêu, ex hay ngại, đi đứng nói năng khép nép và tuyệt đối không bao giờ nói bậy dù cáu với bất kỳ ai. Nàng mong manh, trong sáng như gương. Mình ban đầu cũng trong sáng phết (ít ra là không bậy bạ), nhưng bên nhau lâu đâm ra nhờn, nghịch và hay kể chuyện bựa cho nàng cười.

Có hôm cũng ngồi ghế đá, kể chuyện hồi nhỏ anh hay đi câu cá về cải thiện (ex rất thích nghe chuyện “hồi nhỏ” của mình). Em biết không hôm đó anh câu được con cá quả to cực luôn. Ex hỏi to bằng cái gì? Mình nắm lấy tay ex nói “To phải bằng cổ tay em luôn….À không, to hơn” (rồi cầm tay nàng dí vào súng, lúc đó đang rất oai vệ) nói tiếp “To như này mới đúng”.

Khỏi phải nói, ex giằng ngay tay lại, co chân đạp cho một phát ngã cái rầm xuống đất, rồi dỗi. ***, éo cái ngu nào bằng cái ngu nào, dỗi nguyên 1 tuần luôn. Cứ nhắn tin đòi gặp là reply “Đồ dâm dê đê tiện”, hay “Đồ vô duyên”, “Không thèm nhìn mặt anh nữa” bla bla.

Quay lại chuyện đêm ở nhà nội nàng. Ex không cho đi, một hai nắm tay giữ lại bảo anh mà đi em cũng đi theo. Mình ghé tai bảo, ngủ ở đây sáng mai anh viêm hệ hô hấp luôn, em xem kìa, hàng họ của con vợ thằng x giăng như mắc cửi anh nhắm mắt sao nổi?

Nói mãi ex mới cho theo thằng anh họ ra chòi canh cá ngủ.

Thằng x, cu em trai nàng và mình đèo nhau trên con xe đạp thồ rau, đường ra đồng băng qua bờ đê rất khó đi, nhưng may nhờ có trăng nên không lao xuống ruộng lần nào. Đó là cái chòi dựng bằng tre nứa, lợp tranh nằm cạnh hồ nuôi cá.

Vào chòi, ngồi bắn thuốc lào, uống chè một lúc, thằng x rủ “Đi uống cà phê đi”, nhìn mặt nó gian gian, đểu đểu nên mình sinh nghi. “Cà phê á? Uống ra gì không?”. Nó bảo ừ cà phê. Đi tí về ngủ, giờ sớm quá ngủ éo đâu được, thích làm tí thì làm có mấy con em ngon phết ông ạ. ***, hóa ra rủ đi đá phò. Mình phì cười, chắc vợ thằng này mới đẻ xong đang kiêng nên nó bấn. Nghĩ đến mấy em cave phì phèo thuốc lá trên đường Nguyễn Trãi đã phát kinh rồi, nhìn như ma cô, nên bảo nó tao *** đi đâu kinh bỏ mẹ. Thằng em trai ex trêu “Anh đi đi, về chị H hỏi em không khai đâu, hehe”.

Hơn nửa tiếng sau thằng x đạp xe mò về, bộ dạng tươi tỉnh hẳn. Mình hỏi thế nào, có ra gì không? Bắn thông 2 bi thuốc lào, ngửa cổ lên nhả khói, nó bảo “Chả ra cái mẹ gì, như đâm bì gạo, phí mất 8 xịch, nhẽ để tiền ấy sáng mai cháo lòng tiết canh cho ấm”. Thằng em trai ex nghe xong suýt ngã lộn cổ xuống giường vì buồn cười.

Ngồi hóng gió một lúc, nhìn cái phản lem nhem và dơ dáy như phản thịt ngoài chợ, mình chán éo buồn ngủ nữa. Hỏi thằng x ông có hay rủ vợ ra đây ngủ cùng không? Nó bảo có. Trong nhà chật chội, có con nhỏ khó hành sự, nên thi thoảng vợ nó giả vờ mang củ khoai, cái bánh ra cho chồng, tranh thủ tác chiến luôn tại trận. Con vợ nó mình chưa có dịp nhìn kỹ mặt vì nhìn người ngợm, ăn mặc đã chán rồi. Gái có con, lại ở quê nên không trách được, nhưng cứ liên tưởng đến mấy cái xi líp treo trên giường, mình cứ hãi hãi, vợ mình sau này như nó chắc muối mặt.

Rồi cũng chợp mắt được tí. Nửa đêm về sáng tỉnh dậy, ngó ra bên ngoài thấy sương mờ mờ giăng trên mặt hồ
 

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Ngày thứ 4, tình hình ông nội vẫn không có diễn biến gì mới mẻ. Thi thoảng ông vẫn thở oxy, các chỉ số vẫn nhảy loạn cả lên trên màn hình, mình hỏi bác sỹ ông bị bệnh gì, bà bác sỹ mắt không rời điện thoại, bảo “Nói chung là đủ các loại bệnh”.

Có vẻ bác sỹ ở đây thích dự đoán bệnh hơn là tìm ra bệnh. Hỏi gì cũng đăm chiêu lặp đi lặp lại điệp khúc bất hủ “Chúng tôi đang theo dõi”. Mình định bảo theo dõi cái mẹ gì mãi thế, hay đợi rút oxy rồi mới kết luận “Bệnh nhân tử vong do… không thở được nữa” à? Nhưng phanh lại được.

Thấy ở lại cũng không giải quyết được gì, vì nhìn rái tai ông nội to lắm chắc chưa chết đâu, mình bảo ex thôi anh té về Hà Nội đây, khi nào có biến cứ gọi cho anh. Ex im lặng không nói gì, mặt buồn rười rượi.

Buổi sáng, bà cô ex đạp xe mua về đùm bánh cuốn với túi lòng lợn, gọi là bữa tiệc chia tay thằng cháu rể. Ở quê bữa sáng như này thuộc dạng cực sang, nhưng ruồi lượn nhiều quá, với lại đồ nguội ngắt nên mình chỉ nhấp ngụm riệu, nhai chóp chép mẩu bánh bé tí. Ex cũng không ăn, cầm đũa lên lại đặt xuống nhìn mình như đoán được trước cái kết buồn bã đang đến rất gần.

Ăn xong ex và mẹ tiễn mình ra tận đầu làng bắt xe. Mẹ nàng, bằng sự nhạy cảm của phụ nữ, có lẽ cũng đã đọc được điều gì đang xảy ra đối với con gái. Mình đi sau, nhìn 2 cái bóng lầm lụi bước, không ai nói với ai một lời, tự nhiên lòng trào lên cảm giác thương yêu và ngậm ngùi.

Đứng đợi một lúc, mẹ ex nắm lấy tay mình lắc lắc “Lên Hà Nội thì cố gắng phấn đấu đi H nha. Chuyện của chúng mày mẹ cũng buồn lắm, nhưng để từ từ mẹ bàn với bố sau…”. Mình dạ dạ cháu biết rồi. Chợt mẹ nàng kéo lại gần, ghé tai nói nhỏ “H. là hắn yêu cháu thật lòng lắm đấy, cô thấy hắn buồn mà thương… Thôi thì cứ cố gắng động viên nhau, bố nóng tính nhưng cô bàn dần dần chắc cũng xuôi”.

Đó cũng là những gì mình được nghe từ mẹ nàng, một người phụ nữ luôn khiến mình cảm phục và yêu mến.

Xe đến, mình nhảy tót lên vẫy tay chào từ biệt, cảm giác lúc đó rất lạ lùng. Nó là một mớ hỗn mang không lối thoát, tất cả đều dang dở, từ công việc, nhà cửa, tình yêu và sự nghiệp… mị..a, mình còn thấy mình vất vưởng nữa là bố mẹ nàng. Một thằng éo có tí vị gì giữa cuộc đời này. Một thằng chỉ giỏi nói phét và chém láo với người yêu (dạo đó cũng bớt nói phét nhiều rồi, vì nói phét mãi óe ra tiền nên tự điều chỉnh). Nàng yêu và gắn bó vì cái gì?

Xe chạy gần đến Hà Đông, gửi cho nàng cái tin “Thương nhiều lắm”. Mẹ khỉ, tự nhiên sến thế không biết. Bình thường rất dị ứng với những lời nỉ non của đứa khác, vì nghe giả giả, kịch kịch.

Ex nhắn lại. Vẻn vẹn 3 chữ. “H của em”.

Đang phê với tin nhắn của nàng thì thằng phụ xe vỗ bộp vào vai “Xin tiền đê”. Đạm cà mau cái thằng điên này, hơi biết cách kéo tụt người ta trên mây xuống vũng bùn đấy!

A lúc xe qua Chuông, có thằng móc túi chen lấn sờ sờ vào mít quần bò, mình lẩm bẩm bảo nó “Đkm cả người tao có mỗi tờ 200k, tao còn óe biết nhét đâu rồi, mày tìm được tao cám ơn vì lát nữa đỡ phải tìm trả tiền xe”. Nó nghe xong im lặng lỉnh đi chỗ khác.

Về Hà Nội lại bắt đầu cắm mặt cày bài kiếm xèng. Viết đủ thượng vàng hạ cám, từ mẩu tin thằng say riệu bị đâm suýt chết vì tưởng bồn hoa hàng xóm là nhà vệ sinh, đến rộ tin đồn ca sỹ Mỹ Linh có bầu 4 tháng. Bài nào thương tâm tí thì thêm chữ quặn lòng hay rớt nước mắt, tin vỉa hè chưa kiểm chứng thì thòng câu “có hay không”, “xôn xao nghi án” vân vân. Nói chung bài vớ vẩn thì dùng bút danh linh tinh, bài nghiêm túc ký tên thật còn khoe bạn.

Tiền cũng chả có mấy. Thi thoảng họp báo kiếm được cái phong bì đôi lít. Họp báo thì nhận phong bì xong là té, vì ở lại chúng nó cũng chỉ đọc báo cáo với tài liệu phát sẵn.

Với mức thu nhập đủ ăn cơm bụi, trả tiền trọ và đổ xăng – việc nghĩ đến hôn nhân với ex quả là không tưởng, nên sau này chia tay ex cũng không nằm ngoài dự tính. Nhưng đoạn kết mối tình này, cuối cùng lại chấm dứt bởi một người thứ 3 từ trên trời rơi xuống. Dù biết rằng ngày chia tay sẽ đến, nhưng không bao giờ ngờ được cách mà nó chào đón mình. Chuyện này kể sau.
 
Chỉnh sửa cuối:

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Đây là phần ngoại truyện.

Hồi đó ex học năm cuối trường Nhạc họa. Khi mới quen, mình hỏi em học cái gì? Ex bảo học khoa vẽ bậy. À hóa ra là khoa Họa, cái khoa mà trông đứa nào cũng lôi thôi và nhếch nhác, tay chân luôn lem nhem phẩm màu, nhất là con trai.

Lần đầu được nàng mời lên phòng chơi, leo lên tầng 2, đứng trước cửa nhìn vào thấy nguyên một dàn cá sấu. Thực ra không xấu lắm nhưng trong hình dung của mình những đứa liên quan đến nghệ thuật nhất định phải đẹp. Trong phòng ex mình sáng sủa, người ngợm phổng phao hơn cả. Có một em nữa xinh hơn ex, da trắng, body mũm mĩm nhìn ngon như quả lê, mình cũng ưng cái bụng ghê, nhưng sau ex bảo “Trông thế thôi nhưng bị viêm cánh” nên mình quyết định tập trung vào ex cho lành. mị..a, yêu một đứa hôi nách chưa bao giờ có trong mộng tưởng đời mình.

Buổi hẹn đầu tiên là hôm nàng mới từ quê ra. Nàng nhắn tin “Tối lên phòng em ăn nem chua”. Nem chua Thanh Hóa uống bia rất được, mình ưng, nhưng ưng nhất là có cái cớ chính đáng rủ nàng đi uống bia.

Ngồi ở giường tầng một chút, nàng bảo đợi em tí, rồi mang quần áo chạy ra khu vệ sinh thay đồ. Bây giờ mới có thời gian ngắm dàn cá sấu, em thì nằm đọc truyện tranh, em hí hoáy điện thoại, có vài em xấu nhất đang vẽ con bò, ruộng lúa hay bãi cỏ gì đó.

5 phút sau cánh cửa phòng vệ sinh hé mở, ex bước ra với một hình ảnh khiến mình ngỡ ngàng: áo sơ mi cộc tay bó sát, quần jean căng đét, mặt ửng hồng (chắc vừa làm tí phấn rôm). Một vẻ đẹp khỏe mạnh đầy sức sống, nhất là quả mông thì vô cùng phúc hậu. Sau khi nuốt nước bọt 2 lần, mình đứng lên chào đàn cá sấu, nàng bước ra theo, người thoang thoảng mùi chanel rất ngọt.

“Đi đâu đây anh? Nàng hỏi. Mình bảo đi uống bia không? Tần ngần một lúc, nàng lắc đầu “Ngồi quán gần gần tí về cho nhanh, anh cứ uống bia, em ngồi nhìn anh uống cũng được”.

Hồi đó có con rim lùn bẩn bẩn, bảo nàng lên xe đi em, nàng tròn mắt nhìn nhìn một lúc (sau này nàng bảo “nhìn xe anh chán chả buồn ngồi, định bảo quay vào lấy xe em đi nhưng sợ anh ngại nên thôi”). Công nhận xe mình giống mấy xe bọn hay chở lợn vào chợ Phùng Khoang, đã thế đề mãi éo nổ, cứ kêu xè xè, phành phạch rồi lịm luôn, muối hết cả mặt.

Loay hoay 5 phút, nàng cười “Có phải đẩy không để em đẩy cho đoạn?”, mình bảo bình thường đề phát nổ ngay, hôm nay tự nhiên dở chứng thế không biết. Rất may là khi chuyển sang đạp mấy phát thật lực suýt tuột mẹ cả giày thì nổ ngon, tiếng pô thủng kêu như công nông đầu ngang rất phấn khích.

Mẹ khỉ, con xe huyền thoại này đến tòa soạn toàn bị bà trưởng ban trêu “Nhìn như con La già nhể, mà mày độ thêm cái máy xát lúa sau mít hay sao mà nổ dòn thế, hi hi”.
 
Chỉnh sửa cuối:

viamedia2014

Xe buýt
Biển số
OF-343299
Ngày cấp bằng
18/11/14
Số km
680
Động cơ
279,565 Mã lực
truyện trên blog của boygias.com - bạn cụ thật không vậy?:)
 

daokhacthang

Xe hơi
Biển số
OF-363472
Ngày cấp bằng
17/4/15
Số km
175
Động cơ
258,990 Mã lực
Nơi ở
Đông anh, Hà Nội
Văn của cụ dài và hấp dẫn
 

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Giai đoạn mới quen ex có thể coi là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong những tháng ngày lưu lạc ở Hà Nội. Đi làm bữa đực bữa cái, thi thoảng kiếm được mấy trăm nghìn chỉ đủ đổ xăng, trả tiền trọ, cơm bụi và tiêu vặt linh tinh. Có hôm dắt xe lên tòa soạn nộp bài, đi được nửa đường xe hết mẹ nó xăng, phải cong đí.t đẩy bộ một quãng dài, muối mặt vào cây xăng mua hơn nửa lít đổ vào để chạy tiếp. Cũng có lúc trên đường về thì cạn xăng, tiền trong túi áng chừng đủ cho bữa trưa (tối ăn gì tính sau), trời thì nắng nóng, đẩy bộ từ nhà máy thuốc lá Thăng Long đường Nguyễn Trãi về tận Phùng Khoang 34 cây số nhục không để đâu cho hết.

Có dạo nợ quán cơm mấy củ, con mẹ bán hàng kiên quyết éo cho nợ thêm nữa. Bữa đó đang xếp hàng chờ lấy cơm, đến lượt mình con mẹ chủ quá cầm cái tô nhựa lên bảo “Thôi hôm nay tối óe bán chịu cho anh nữa nhé, hai tháng rồi chưa trả được xu nào!”. mị..a, cả đám con gái lẫn con trai toàn sinh viên và dân đi làm rồi…. ngó thẳng vào mình như tội đồ. Éo bao giờ quên nổi khoảnh khắc ấy. Chỉ biết đứng lặng người, gãi gãi tai rồi cay đắng rút lui trong bẽ bàng, xấu hổ
Tối đấy, đang nằm đói vêu mõ..m thì thằng ở phòng bên cạnh gõ cửa gọi ra. Thằng này đi làm rồi, bình thường ít chơi với nhau vì nó lành như con gái, sống kín đáo ít va chạm. Cửa hé ra, nó rụt rè bảo “Đi ăn cơm với tôi đi!”. Hơi bất ngờ và khó nghĩ, nhưng đang đói quên mẹ nó cả sỹ diện hão. Hai thằng vào quán cơm ven hồ, nó gọi một suất cho mình , một suất toàn rau và đậu phụ cho nó. Vừa ăn vừa suy nghĩ linh tinh, cố tình nhai thật chậm, nước mắt lưng tròng nuốt éo nổi nữa. Ăn xong nó hỏi “No chưa ông ơi?”. Mình gật gật không nói nên lời. Nó đứng dậy trả tiền rồi rót 2 ly nước chè, để trước mặt mình một cốc… Về sau nó chuyển đi chỗ khác, mình ở thêm thời gian rồi cũng té. Day dứt nhất là chưa gặp lại nó một lần để nói câu cám ơn, không phải vì bữa cơm mấy ngàn nó mời ngày hôm đó, mà là sự tôn trọng nó dành cho mình đúng vào lúc mình tự thấy rẻ rúng mình nhất!

Quen ex một thời gian thì đến cái xe cũng không còn mà đi, vì thằng bạn mứt mượn rồi đóng vào hiệu cầm đồ lấy tiền đánh lô. Thằng này sống chết nhiều lần với mình nên cũng chỉ biết ngậm đắng coi như việc đã rồi, chửi nó cũng vậy mà thôi (mãi sau này mới lấy được ra, tiền vay linh tinh nhưng chủ yếu của nó bỏ). Thấy mình hay đi bộ từ phòng trọ vào ký túc, ex hỏi xe anh đâu? (mị..a nhiều bữa đi bộ giữa mưa nàng cứ nghĩ mình lãng mạn). Ậm ừ trả lời bạn mượn, hoặc anh thích đi bộ cho tiện đỡ phải gửi xe!

Có 2 thứ khó giấu nhất, đó là nghèo và dốt. Yêu nhau vài tháng ex bắt đầu biết “gia cảnh hoàng tộc” của mình. Đi ăn người trả tiền luôn luôn là nàng, mình vừa rút ví ra ngay lập tức bị cản lại không thương tiếc. Mỗi lần có bài mới, mang khoe với nàng. Đọc chưa xong ex đã ngước lên hỏi “Bài này được mấy trăm anh?”. Mình cười, bảo “Nhưng em có thấy anh viết hay không?”. Nàng buồn buồn “Bài anh khi nào chả hay, không cần đọc em cũng biết sẽ hay. Nhưng…khoảng được bao tiền để em còn tính?”. Mình bảo ăn thua gì, 3 lít hết vị. Anh sẽ mua cho em đôi giày thể thao để em đi bộ buổi sáng nhé? Nàng lắc đầu. Nhưng rồi hôm lĩnh tiền mình vẫn ghé qua Thượng Đình mua cho nàng đôi giày. Ex ôm khư khư trước ngực, suốt đường về không nói câu nào vì xúc động (đoán thế éo biết đúng hay sai?)

Suốt mấy năm bên nhau, kỳ lạ nhất là không bao giờ ex tỏ ra giận giữ hay to tiếng dù một lần với mình. Nàng có 1 cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, cứ hôm nay hai đứa có việc gì là ghi lại. Đi về quê, trên đường về dừng lại ở đâu uống nước nghỉ ngơi cũng rút sổ ra ghi chép cẩn thận. “Bây giờ là 9 giờ sáng, em đang dừng chân ở Hoa Lư uống nước anh ạ. Trên đường đi em cứ đọc mãi tên anh để đường về ngắn lại” bla bla… Nói chung rất sến, thường mình chỉ ngó qua cho nàng vui. Đôi khi bảo thôi đừng viết nữa, anh không có thời gian đọc đâu, nhưng nàng vẫn ghi lại. Cứ giận nhau là nắn nót viết viết rồi dí tận mũi bắt mình đọc “để anh biết cảm xúc em như thế nào”.

Quay lại khoảng thời gian sau khi ra mắt gia đình ex, mình khi ấy gần như buông xuôi, mấy lần tính bỏ về quê chăn vịt (trêu nàng thế). Nàng bảo “Anh giết em luôn đi!” Tưởng nói chơi, ai ngờ về sau mình đã rất ân hận khi ex cứa tay vào mảnh chai gắn trên tường rào – trong một lần về quê bị bố gây sức ép buộc phải chia tay mình. Chuyện như này….
 
Chỉnh sửa cuối:

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Ex nhìn mình, nước mắt lưng tròng. Trông thần sắc nàng tàn tạ đi rất nhiều, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, tóc tai rối bời. Lau nước mắt cho nàng, ex đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán mình, giọng yếu ớt “Anh đi đường mệt lắm không?”. Mình lắc đầu. Nàng nhìn đăm đăm vào bộ quần áo nhàu nhĩ mình đang mặc, ánh mắt chan chứa thương yêu.

“Anh ăn gì chưa?”. Mình nắm chặt tay nàng, thì thầm (sợ mẹ nàng nghe) :”Đừng lo cho anh”. Nước mắt nàng lại ứa ra. Mẹ nàng quay mặt đi nơi khác, thở dài rồi bảo “H cho em uống thêm ít sữa nhá, lúc nãy uống được có nửa cốc”. Mình cầm ly sữa nóng cho nàng hút. Bà cô nàng đi xuống thấy thế bảo “Người yêu về có khác, nhìn tươi tắn hơn rồi đó”.

Nhà nàng lúc ấy có 6 – 7 người toàn họ hàng. Mình nhìn xuống bộ dạng mình lúc đó, chợt thấy ái ngại vô cùng. Quần kaki đen lùng thùng, sơ mi trắng đã ngả sang nước dưa, giày đen *** sờn. Không tinh mắt lắm nhìn qua cũng đoán được “gia cảnh” mình lúc đó. Một thằng như này có gì để con cháu người ta trông vào, thậm chí sẵn sàng “chết” vì nó đúng theo nghĩa đen? Đoán chắc ở nhà trên mọi người đang bình luận về “thằng người yêu con H”. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sượng mặt rồi… “Nó đó à? Nhìn cũng không ăn thua nhỉ!”…. “Tưởng dư lào, hóa ra….”… “Ơ nãy là bạn trai con H hả? Tưởng xe ôm?” … bla bla…rồi cấu nhau cười hi hí. Mẹ, nóng mặt thật!

Ra giếng rửa mặt mũi. Ngước lên thấy mấy quả hồng xiêm, với tay nắn bóp túm được 2 quả mềm mềm, ngọt thế không biết, có lẽ đói thì cái éo gì ngọt cũng ngon. Ăn xong lấy vỏ nhè con gà trống đang cong mình gáy ném mấy phát cho bõ ghét, vì nhìn nó bóng bẩy phong độ quá, éo bù cho mình. Nước giếng khơi mát lạnh, tiện thể vục mặt uống một ngụm, nước chảy đến đâu tỉnh đến đó. Rửa ráy xong nhìn quanh giếng thấy vạt ngải cứu xanh rờn, nghĩ thế nào định nhặt một ít, thằng này rán với trứng gà bùi phải biết, nhưng sực nhớ đây không phải nhà mình nên thôi.

Quay vào. Mẹ nàng rót nước vối bảo uống đi cháu rồi thủ thỉ tường thuật toàn bộ diễn biến vụ của nàng. Tóm tắt như sau: Ex về quê nộp hồ sơ xin việc theo chỉ đạo của bố. Trong lúc chờ đợi, bố bắt ở hẳn nhà luôn vì có ra HN cũng chưa giải quyết được gì, nhất lại là ngoài đó có thằng H (tức mình), cái thằng mà bố nàng đang muốn con gái chấm dứt hẳn vì nhìn không triển vọng. Bố nàng tính nóng, nói đi nói lại bèn sửng cồ chửi mắng đập bàn đập ghế, nàng bỏ ra ngoài khóc. Khóc chán, quẫn trí thế nào đưa tay cứa lên mảnh chai trên tường, máu chảy tùm lum, người nhà phát hiện ra bèn chở đi viện băng bó….

Mình cúi mặt nghe không nói một câu. Mẹ nàng tấm tức khóc, nhìn tội tội, cảm giác như mình chính là thủ phạm trong tấn bi kịch của gia đình này.

Trưa bố nàng đi làm về, thấy mình liền vồn vã “H về khi nào đấy cháu?” Bố nàng khi nào cũng tỏ ra vui vẻ thân thiện với mình, đó là điều khiến mình e ngại nhất (giá ông chửi cho vài câu còn đỡ lo đối phó).

Bữa cơm dọn ra, ex cố mò dậy ngồi cạnh (nàng bảo để anh ăn cho tự nhiên). Cơm có mực tươi (thứ mình thích) cá thu, bát canh xương, đĩa nem, rau muống xào và mấy chai bia. Đang đói nên không cần phải khách khí, mình chén tương đối nhiệt tình. Với lại cứ ăn no đi, lát nữa còn nghe bố nàng trình bày bản tham luận dài như báo cáo thành tích của Liên đoàn bóng đá VN trong năm qua. Ex chỉ uống mấy thìa canh rồi ngồi nhìn mình ăn (mình dặn đừng gắp cho anh, bố em lại ngứa mắt thêm). Bố nàng vừa ăn vừa kể chuyện phiếm, không nhắc gì đến chuyện của nàng với mình.

Buổi chiều đỡ nắng ex dẫn mình ra vườn ngồi cho mát. Nhìn quần áo đang mặc, nàng ái ngại “Mai ra chợ em mua cho anh cái quần tử tế mà mặc, nhìn anh lúc mới đến em thương dã man”. Câu nói này khiến mình lặng người một lúc. Ngày trước nàng từng bảo “Anh luôn khiến em thấy thương”. Mình nhướng mày “Thế không yêu hả?”. Nàng “Yêu thương lẫn lộn một mớ thành ra không thể bỏ anh”.

Ngồi nhìn cây cối trong vườn, hái mấy quả hồng xiêm bóc vỏ trao cho nhau, vừa ăn vừa kể về những ngày đầu mới quen. Tay ex vẫn đau, mình cầm xem qua rồi phán “Đúng là thần kinh có vấn đề”. Ex cau mặt tỏ thái độ “Em bị điên mà… Nhiều lúc em cũng chả hiểu mình bị gì trong đầu nữa…”. Loanh quanh thế nào quay sang giận dỗi, mình nghiêm mặt quát “Đừng bao giờ làm những trò tương tự nữa nhé, anh thấy nó nhảm lắm, không đáng”. Nói xong chợt nhận ra mình vừa lỡ lời nhưng vì sỹ diện nên im lặng luôn.

Ex nước mắt ngắn dài ấm ức “Vì ai mà như thế này? Anh nghĩ là vì ai? Ai đã bỏ rơi không quan tâm đến em, luôn chờ em giận dỗi để quay lưng lại ngay ở những lúc tinh thần em khủng hoảng nhất?”. Mình ậm ừ hỏi sao em không nói với anh? Ex sẵng giọng “Em viết cho anh nhưng anh có thèm đọc đâu…. Anh tàn nhẫn với em lắm, anh biết không?”. Mẹ nàng nghe ầm ĩ liền chạy ra hỏi “Có chuyện gì thế?” Mình lí nhí “Dạ không có gì ạ!” trong khi ex vẫn khóc ngon lành. Mẹ ex lại gần bảo “Nó đang…. cháu nên động viên nó đi chứ…. Chuyện bọn mày làm cô bạc cả tóc đây này, khổ lắm…”

Thấy ex vẫn khóc, mẹ nàng hỏi “H này, giờ cô hỏi cháu nhé. Cháu định như thế nào đây? Cháu có hướng gì không, cháu cứ nói với cô?”

Mình ngồi nghệt ra không nghĩ được gì để gọi là lối thoát, bèn bảo “Dạ, cháu thì như nào cũng được…. Cháu chỉ thương H khó xử thôi…”. Mẹ nàng nghe xong chắc chán hẳn, thở dài rồi nói cái gì đó quên mất rồi, đại ý là nếu cả hai cố gắng thì cô sẽ có cách thuyết phục chú… Mình khi ấy chưa đâu vào đâu nên cũng chỉ nước đôi kiểu cháu thì kiểu gì cũng được, tùy vào H nhà cô.

Sau này nghĩ lại vẫn không thể tìm ra câu trả lời nào thực sự vừa hợp lý, vừa thật nhất với suy nghĩ mình tại thời điểm ấy. Chém gió hứa hẹn tương lai rộng mở bla bla…mình éo làm được, nghe giả dối và ảo tung trời không hợp tạng mình
 

UFA

Xe điện
Biển số
OF-36700
Ngày cấp bằng
1/6/09
Số km
4,545
Động cơ
175,326 Mã lực
Định đọc tiếp mà nghe "ex" lại thôi,chuyện tình đẹp thường ko có happy ending nhỉ
 

kimma

Xe điện
Biển số
OF-303895
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
3,477
Động cơ
331,179 Mã lực
Buổi tối, ăn cơm xong, nghỉ một lát, bố ex kéo tay rủ “Ra ngoài đi dạo tí cho thoáng”. Ex đang rửa bát quay lên hỏi “Bố với anh Huy đi đâu đấy, cho con theo với?” Mẹ ex bảo “Mày ở nhà dọn dẹp đi, để bố với anh thoải mái”.

Ra khỏi ngõ, bố ex bẻ cành chè tàu bé tí đưa cho mình rồi bảo “Cái này xỉa răng thơm phết đấy”. Quê mình trồng nhiều cây này, chủ yếu làm hàng rào cho đẹp, nhiều người cũng bẻ cành xỉa răng như bố ex. Đường làng ban đêm vắng vẻ. Một đàn vịt nhà ai chạy băng ngang, bố ex bảo, vịt thì chỉ có nướng là chú ưng, còn nữa tanh lắm. Mình dạ vâng, trong đầu lửng lơ câu hỏi: Oánh võng hơi kinh đấy, tóm lại thân bài là gì?

Lang thang một lúc, dừng lại bên cái cống nước giữa đồng, bố ex ho 3 cái. Tiếng ho đầy nhạc tính. Nó như mấy thằng MC đám cưới đếm a lô 1.. 2.. 3 thử máy trước khi chính thức cho quan khách ù tai. Rút điếu thuốc rít liền mấy hơi, nhìn xa xôi về phía chân trời. Hương lúa rất thơm. Những vạt lúa dập dờn xô dạt theo từng cơn gió như sóng nước. Nhắm mắt lại. Những khoảnh khắc bình yên tại sao bao giờ cũng thoáng qua rất nhanh? Trong bình yên đã chứa sẵn cảm giác bất an, phập phồng lo sợ. Một nỗi lo sợ mơ hồ. Có cả sự bất cần và lỳ lợm.

Bố ex xoay người lại, tay vòng trước ngực, bảo “Huy ơi, gia đình chú thực sự rất quý cháu”.
“Dạ”. Mình gật đầu.
“Không có gì ghét bỏ cháu đâu, ngược lại là khác”
“Vâng”
“Nhà cô chú chỉ có H là con gái. Cô chú từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó”

À há. Nhạc hiệu kiểu này mình quen tai rồi. Bố nàng rào trước đón sau kín kẽ có lẽ chỉ để dội cho mình gáo nước thật mát ngay sau đó. Bố ex đằng hắng mấy cái cho thêm phần biểu cảm, rồi nói tiếp “Cô chú không muốn nó khổ, sau này làm cha mẹ cháu sẽ hiểu điều đó… Huy hình dung ra ý chú muốn nói với cháu chưa?”

Mình thở dài bảo “Thôi chú ạ, chú không cần nói hết đâu. Cháu vốn giỏi văn nên ý của chú cháu hiểu hết rồi”. Bố ex đổi giọng “À ừ nhỉ, H nó cũng nói cháu giỏi văn. Nó hay đưa bài cháu viết cho chú xem, nhưng nói thật chú bận quá chưa kịp ngó…”. Mình cười “Chữ nghĩa giờ rẻ mạt, chú đọc làm gì”. Bố ex bảo “Kể ra kiếm tiền bằng nghề đó cũng khó. H nó chưa nhìn xa trông rộng được, nó còn dại lắm, đã biết gì đâu…”

Câu nói như mũi kim cắm sâu vào tim khiến mình đau đớn. Vâng, H nó dại khờ, mù quáng lắm nên cháu đừng lừa gạt nó nữa mà tội nghiệp, tha cho nó đi cháu. Mình giải mã ngay lời bố ex sau 3 giây. Định bảo “Nói thật với chú, cháu còn đang bơi giữa biển, nhìn mãi chưa thấy đâu bến bờ, nên yêu đương với cháu nghĩa lý gì đâu. Giờ chú tin không, cháu buông tay một cái, H nhà chú khóc tiếng Mán luôn”, nhưng thấy không cần thiết nên thôi. Người nóng tính thường là người dễ tổn thương nhất, mình không muốn bố ex tổn thương vì một câu nói buột miệng lúc phẫn chí. Bình thường mình nể nang ai đâu.

Nói chuyện phiếm thêm lúc nữa, bố ex bảo “Ta về nhỉ”. Mình bảo chú về trước đi. Ông quay lại an ủi “Thôi đừng suy nghĩ nhiều cháu à. Chuyện đâu có đó…”. Mình bảo à không, cháu đi tè phát thôi, chú cứ đi đi. Ông lầm bầm “Làm tao cứ tưởng… Thế thì chú cũng đ..ái phát đã”. Mình cười. Bố ex bảo “Ngày xưa các cụ có câu “Nhất quận công, nhì ỉa đồng” nghĩa là 2 việc đó đều sướng ngang nhau”. Mình xác nhận “Hồi nhỏ bọn cháu toàn ra đồng làm việc đó, xong thì drift mông trên cỏ luôn khỏi phải dùng giấy”. Bố ex bảo “Không sợ rách mít à?”. Mình cười “Cũng xót lắm, nhưng làm mãi nó chai như mít khỉ nên kệ”.

Hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện. Lúc ấy không bị “áp lực” phải làm rể chú nữa, nên mình tham gia nhiệt tình, nói không khỏi cần giữ ý. Bố ex gật gù “Công nhận mày tếu hơn chú tưởng, con H nó thích mày cũng phải, mỗi tội…”

Vào đến ngõ, ex chạy ra níu lại hỏi nhỏ “Tình hình sao rồi?” Mình bảo “Tạch”. Nàng nhéo tai gắt “Nói nghiêm túc cái đê! Khi nào cũng đùa được”. Ừ thì không đùa nữa, ra ngõ ta họp chi bộ tí rồi anh kể luôn. Hai đứa chui vào lùm cây dừa nước. Muỗi vo ve rất kích thích. Ex dứ dứ tay “Ôm thôi nha, cấm làm gì đấy!” Làm gì là làm gì? Trêu nàng “Kiểu gì cũng tạch rồi, ta bố trí làm nháy cho có kỷ niệm nhé?” Đẩy mình ra, ex cạu cọ “Anh thần kinh vừa thôi. Điên à?” Mình đặt tay lên ngực ex, ngu ngơ hỏi “Ơ, thả rông à?” Nàng bảo để cho mát. Mình nhắc lại dạo mới quen : “Hồi ấy anh cứ thắc mắc sao vòng 1 của em to thế, đi bộ với nhau anh toàn nhìn trộm rồi nuốt nước bọt. Sau này mở ra mới biết chủ yếu là lá..” Ex bịt mồm mình lại, xì môi “Em đập cho anh chết giờ, trơ trẽn…”.

Hai đứa ôm nhau cười nghiêng ngả, càng cố kìm chế lại càng cười to hơn. Chợt nàng im bặt, rồi nghiêm mặt hỏi “ Còn yêu em nhiều nữa không anh ơi?” Mình đứng yên không nói, vì không muốn dối nàng. Nhiều thì không. Ở bên nhau lâu như một thói quen, xa cách không chịu được, nhưng cảm giác nồng nàn như xưa phai nhạt đi quá nhiều. Không ít lần từng nghĩ, nếu chia tay chắc cũng sẽ không đến nỗi vật vã lắm, nhưng ý nghĩ đó mình giấu nàng, vì sợ nàng tổn thương…

“Anh nói đi, còn yêu em nhiều không?” ex kiên quyết bắt mình phải nói ra điều không nên nói – ít nhất là vào lúc này. “Em tự cảm nhận hộ anh, đừng bắt anh…” Nàng vùng vằng “Thì thôi, ghétttttt! Bây giờ làm gì thì làm đi, ở đây lâu muỗi đốt cho sưng chân đấy”. Ex có kiểu nói ngộ ngộ rất đáng yêu. Ngày trước mình “chết” nàng vì cái cái ngộ này đây… Đứng ôm nhau, tí toáy một lúc cho đỡ nhớ thôi, “làm gì” ở đây có mà chết à?

Đang lên đồng thì nhà trong bố nàng ho 3 cái, rất thân thuộc, giống như tiếng còi dừng trận đấu giữa lúc bóng sắp sửa vào vòng cấm địa. Hai cầu thủ buông nhau ra rồi bật cười. Mình bảo “Sao bố cứ ho đúng lúc thế nhỉ?”. Ex lắc đầu “Mai anh về là bố khỏi ho liền”.

Buổi sáng. Mẹ ex mang cặp lồng ra đầu phố mua lòng lợn và mấy cái nem rán về ăn, toàn thứ mình thích. Ăn xong, mình dọn ba lô, ex dúi cho chai nước, bảo “Đi đường lỡ khát mà uống”, mẹ ex nhét thêm mấy quả hồng xiêm vào ngăn ngoài cùng để “lên xe ăn cho vui mồm”.

Ex lấy xe máy chở mình ra đường 1. Hai đứa ngồi đợi xe, không dám nhìn vào mắt nhau lần nào… Có lẽ cả hai đều linh cảm đây sẽ là lần cuối cùng mình về quê ex…
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top