Em cũng nghĩ thế, có những thứ mình phải quyết, phải đứng lên, 1 là 1.Lỗi này là ở chính bản thân cụ chứ không phải ở vợ cụ.
Em cũng nghĩ thế, có những thứ mình phải quyết, phải đứng lên, 1 là 1.Lỗi này là ở chính bản thân cụ chứ không phải ở vợ cụ.
Cũng khó nói lắm cụ ạ. Vợ em không sinh ra ở quê nên suy nghĩ nó khác mình. Nhiều lần em về 1 mình đó, con em thích về mà vợ em không tin tưởng nên không được về. Có tý tuổi rồi em không muốn ầm ỹ.Lỗi này là ở chính bản thân cụ chứ không phải ở vợ cụ.
Sao lại thế hả mợ. Quê thì đúng là nghèo tiền thật chứ hoa quả lâm lộc thì cũng sẵn. Nhà em về thì bà già yếu rồi, có gì cho con cháu thì em chở ra chia cho mọi người và cho cả ob ngoại. Có thứ bà không có thì em mua ra cũng chia cho nhà ngoại. Chứ chờ nhà chồng gửi cho nhà ngoại em nghĩ hơi khó vì các cụ ở quê có biết thông gia ở phố thích gì mà gửi, rồi thông gia lại gửi đáp lễ nó mệt cho 2 bên. Có thứ ngoài này cho là quý nhưng ở quê lại không quen dùng nên không thích và ngược lại. Thế nên vc là cầu nối em nghĩ nó sẽ đơn giản hơn, không nhất thiết phải ob trực tiếp gửi.Cá nhân em thì lại sợ về quê, em lấy chồng ở Kim Bôi, Hòa Bình, cái xã hướng đi lên Dốc Cun ý ah! Gần 10 năm làm dâu, về quê chưa bao h thấy cảnh đồng quê, làng xóm ấm áp cả! Nghèo kinh tế thì có thể khắc phục đc, chữ nghèo tình, nghèo nghĩa thì ko thể chịu đc! Chồng em 1 tháng đòi về quê 1 lần, còn em 1 năm về 2 dịp là 30/4 và tết âm lịch!
Nói thật là mang tiếng lấy chồng ở quê mà ngày tết em phải tự bỏ tiền ra mua giò, thịt lợn, thịt gà ở HN để đưa cho nhà đẻ mình, nói là nhà nội gửi ra cho đẹp mặt nhà nội.
2 đứa con em chưa bao h đc ông bà gửi ra cho 1 con gà, 1 thứ quả hay quà quê nào hết!
Bữa nào về quê là em tự đi chợ mua thức ăn, họ hàng nhà chồng và cả mẹ chồng ngồi gắp thức ăn chia nhau rất nhanh như kiểu ko nhanh con kia nó ăn hết mất.
Do mình cả thôi. Vợ em cũng sinh ra và lớn lên ở thành phố, khi mới về ở với nhau cũng không muốn về quê chồng, nhưng bây giờ thì còn thích về quê hơn em, mặc dù nhà ở quê hiện nay chủ yếu là đóng cửa.Cũng khó nói lắm cụ ạ. Vợ em không sinh ra ở quê nên suy nghĩ nó khác mình.
Khi nào cụ lấy vợ tuổi tuất cụ sẽ nghĩ khác đấy.Do mình cả thôi. Vợ em cũng sinh ra và lớn lên ở thành phố, khi mới về ở với nhau cũng không muốn về quê chồng, nhưng bây giờ thì còn thích về quê hơn em, mặc dù nhà ở quê hiện nay chủ yếu là đóng cửa.
Em thì từ đợt giãn cách chưa về. Thấy nhớ các Cụ quá.Hai năm rồi em chưa về quê, từ hồi dịch Covid.
Ôi hoa đẹp quá, quê Hải Hậu em cũng về rồi, rất nhiều cây cảnh và thanh bình hơn quê em. Vì quê em thị trấn lên đô thị hóa nhanh, may nhà ngày xưa ông bà đất rộng.Quê em mẹ cũng trồng nhiều hoa lắm, về quê là con gái em và vợ em cứ mê ra vườn chụp ảnh luôn
Vâng, cụ cứ về ông bà cứ nhìn thấy mặt mới vui chứ zalo facebook mạng ảo thôi. Em cuối tuần mà k bận là cứ tót về quê nhiều khi vợ con cứ nhăn ầm vì cuối tuần k ở nhà. Nhưng về gặp bố mẹ vui vì già k biết sao đc, lên cố gắng rảnh là về chơi với bố mẹ. Nhiều khi về ăn bát cơm nguội cũng thấy vui ạEm quê gốc Ý Yên, cơ mà bố mẹ lại đang sống ở Thái Bình. Trước kia thì cứ 1 tháng em về 1 lần, đợt hè trẻ con về ông bà thì tuần nào em cũng về. Cơ mà đợt dịch này ko về dc thấy nhớ ông bà và bọn trẻ quá, mặc dù ngày nào cũng gọi, chat zalo hình ảnh với bọn trẻ con!
Quê chồng khác với quê mình mà mợCá nhân em thì lại sợ về quê, em lấy chồng ở Kim Bôi, Hòa Bình, cái xã hướng đi lên Dốc Cun ý ah! Gần 10 năm làm dâu, về quê chưa bao h thấy cảnh đồng quê, làng xóm ấm áp cả! Nghèo kinh tế thì có thể khắc phục đc, chữ nghèo tình, nghèo nghĩa thì ko thể chịu đc! Chồng em 1 tháng đòi về quê 1 lần, còn em 1 năm về 2 dịp là 30/4 và tết âm lịch!
Nói thật là mang tiếng lấy chồng ở quê mà ngày tết em phải tự bỏ tiền ra mua giò, thịt lợn, thịt gà ở HN để đưa cho nhà đẻ mình, nói là nhà nội gửi ra cho đẹp mặt nhà nội.
2 đứa con em chưa bao h đc ông bà gửi ra cho 1 con gà, 1 thứ quả hay quà quê nào hết!
Bữa nào về quê là em tự đi chợ mua thức ăn, họ hàng nhà chồng và cả mẹ chồng ngồi gắp thức ăn chia nhau rất nhanh như kiểu ko nhanh con kia nó ăn hết mất.
Cứ chốn về mạnh cho em, nói nhiều ắt chán kk. Thực ra về quê phải có mục đích như em và chủ thớt bố mẹ đều sống ở quê mình về thăm bố mẹ cho bố mẹ vui, chứ tuổi các cụ già rồi không biết sao đc lên tận dụng về với cụ ngày nào vui ngày đó. Vì ngày xưa có câu: trẻ cậy cha già cậy con lên con về bố mẹ bao giờ cũng vui ạCũng khó nói lắm cụ ạ. Vợ em không sinh ra ở quê nên suy nghĩ nó khác mình. Nhiều lần em về 1 mình đó, con em thích về mà vợ em không tin tưởng nên không được về. Có tý tuổi rồi em không muốn ầm ỹ.
Ơ con cụ thích về mà vk cụ k tin tuoernh nên k được về là sao ạ, em nghe nó cứ sai sai thế nào ấy.Cũng khó nói lắm cụ ạ. Vợ em không sinh ra ở quê nên suy nghĩ nó khác mình. Nhiều lần em về 1 mình đó, con em thích về mà vợ em không tin tưởng nên không được về. Có tý tuổi rồi em không muốn ầm ỹ.
Vợ chồng phải lựa nhau mà sống chứ lý đằng nào cũng có, đứa nào cãi giỏi đứa ấy thắngCũng khó nói lắm cụ ạ. Vợ em không sinh ra ở quê nên suy nghĩ nó khác mình. Nhiều lần em về 1 mình đó, con em thích về mà vợ em không tin tưởng nên không được về. Có tý tuổi rồi em không muốn ầm ỹ.
Vợ em cũng thế, sinh ra lớn lên ở Thủ Đô, lúc mới thì về quê sợ ruồi, thấy ruồi đậu vào cái gì là k dám ăn, ruồi đậu trên sàn nhà bay đi rồi còn k dám dẫm chân vào đó. Bố mẹ em được cái chiều con dâu, lần nào biết về trc là phun ruồi, dọn nhà sạch sẽ. Nh ruồi ở quê mà, tránh sao được….. nhưng giờ thì ôi zồi ôi, ruồi đậu vào càng ngon, chén tất. Zoooo đê các anh chị các cháu…. Thôi kp dải chiếu đâu, ngồi luôn cho mát, ra bắt gà bắt vịt mứt bắn đầy lên tay chân quần áo. Giờ vợ em kinh nghiệm rồi ở quê để sẵn nhiều quần ao mặc ở nhà để bẩn còn thay chơi lê la cho đã, tối lắm hôm em say vắt lưỡi vẫn bắt em đưa đi ăn chè quê, mía đá mới sợ.Do mình cả thôi. Vợ em cũng sinh ra và lớn lên ở thành phố, khi mới về ở với nhau cũng không muốn về quê chồng, nhưng bây giờ thì còn thích về quê hơn em, mặc dù nhà ở quê hiện nay chủ yếu là đóng cửa.
Nhà cụ đầm ấm đấy ạ, chả cứ quê hay phố. Không nhiều nhà như thế đâuVợ em cũng thế, sinh ra lớn lên ở Thủ Đô, lúc mới thì về quê sợ ruồi, thấy ruồi đậu vào cái gì là k dám ăn, ruồi đậu trên sàn nhà bay đi rồi còn k dám dẫm chân vào đó. Bố mẹ em được cái chiều con dâu, lần nào biết về trc là phun ruồi, dọn nhà sạch sẽ. Nh ruồi ở quê mà, tránh sao được….. nhưng giờ thì ôi zồi ôi, ruồi đậu vào càng ngon, chén tất. Zoooo đê các anh chị các cháu…. Thôi kp dải chiếu đâu, ngồi luôn cho mát, ra bắt gà bắt vịt mứt bắn đầy lên tay chân quần áo. Giờ vợ em kinh nghiệm rồi ở quê để sẵn nhiều quần ao mặc ở nhà để bẩn còn thay chơi lê la cho đã, tối lắm hôm em say vắt lưỡi vẫn bắt em đưa đi ăn chè quê, mía đá mới sợ.
Nhiều lúc cũng thương vợ, mỗi lần về quê là tay xách nách mang, nào là mẹ thích cái này, bố thích cái kia,cháu này bộ này, cháu kia bộ nọ, đôi kia…. Rồi nh đồ ăn ở quê có.Về quê là vục mặt trong bếp…. Em bảo thì bảo kệ em, em thích, nấu cho mọi ng ăn hết sạch mới vui, ở nhà anh toàn đi nhậu có ăn cơm nhà đâu.
Rồi sẽ thích nghi hết nếu mình biết vun vén, chia sẻ, gắn kết và mọi người cùng biết điều cụ nhỉ