Bọn em là dân Bắc, đứa đi học, đứa đi lính vào đây ít thì chục năm, nhiều thì chắc phải gần... bốn chục năm. Đúng là không có tay nào hiện tại ở Bắc thật, có thể vì vậy khó cảm các cụ đang ở ngoài đấy hơn chăng.
Em nhớ lại hơn 20 năm trước, nhóm này cũng rủ nhau đi xem một phim về Hà Nội tên là Chiếc chìa khóa vàng. Phim mô tả diễn biến chỉ một ngày đêm cuối tháng chạp năm 72, cũng một cặp trai gái trước lễ cưới, tìm đủ mọi cách để đăng ký kết hôn, tìm phòng cưới, mời bạn bè. Xong đám cưới thì cả hai làm đủ thứ chuyện vô lý để... không có đêm tân hôn. Phải công nhận đạo diễn Lê Hoàng làm phim cực kỳ hay ở đoạn đầu. Từ đoạn sau đám cưới thì chịu thua, cả đám không sao tin nổi các tình tiết phim vẽ ra mà chẳng hiểu để làm gì ngoài việc cố tình từ chối trao cho đôi vợ chồng những giây phút quý giá đó.
Còn phim này thì rất tiếc những điều vô lý nó xuất hiện từ đầu đến cuối, đạo diễn vẽ ra hàng loạt các chi tiết kỳ quặc, phi thực tế để hai bạn trẻ có được một đám cưới, một đêm tân hôn và... cái chết oanh liệt theo kiểu phim... kiếm hiệp Hồng Công.
Thật ra không phải xem phim xong mấy đứa bạn em không nói gì. Có một ông cười và đọc to câu thơ của Nguyễn Duy: "Lúc này, tôi và em không còn là lũ trẻ con nữa"