Em thấy ông bố gia trưởng, nghiêm khắc thì cô con gái sẽ có xu hướng vun vén cho gia đình. Còn chiều chuộng quá, “khổ quá thì về bố lo” thì nó dễ bỏ cuộc, ko nhẫn nhịn được.
Bố mẹ em nghiêm khắc và thường sẽ càng vùi dập nếu em vấp ngã, nên em ko cảm thấy gia đình nhà đẻ là chỗ dựa. Cho nên em ko bao giờ có ý nghĩ cãi nhau với chồng thì về nhà mẹ đẻ. Lúc nào ấm ức lắm thì em sẽ đi lang thang một lúc cho khuây khoả, xong em lại về với chồng con. Em với chồng ko có tí nào môn đăng hộ đối, lệch sóng rất nhiều vấn đề. Nhiều người có thể sẽ rất chán với ông chồng như vậy, “cả một đời quá dài” ý. Nhưng vì em ko có nhà đẻ làm đường lui, nên em tìm cách giải quyết và thoả hiệp thay vì bỏ cuộc. Vì gia đình riêng của mình mà mình ko tự xây dựng, thì ko dựa vào ai được cả. Cũng may chồng em cơ bản là tốt, nên em bỏ qua chuyện lệch pha tư duy, tự bằng lòng với những điểm tốt của chồng.
Một số cô gái em biết, sống trong gia đình bố mẹ yêu thương chiều chuộng, khi lấy chồng luôn hướng về nhà đẻ, tìm cách kéo chồng về bên ngoại, vì ở đó các cô ấy sung sướng hạnh phúc, được nương tựa dựa dẫm. Hoặc có khó khăn vất vả thì sẽ kêu “mẹ mẹ” đầu tiên. Thực ra bây giờ rất nhiều cô gái như thế. Nên tỉ lệ ly hôn ngày càng nhiều, vì con gái ngày càng có giá nên sức chịu đựng ngày càng kém.
Đồng ý với mợ. Thâm tâm mình luôn fai nghiêm khắc với cả 2,hướng con trai làm việc nhà từ bé để lớn lên con quen và ý thức san sẻ việc nhà cùng vợ. Dạy con gái nữ công gia chánh, vun vén gia đình, tuy nhiên vẫn fai chừa cho con 1 đường lui để con có cố gắng rồi mà khó khăn vất vả quá thì để con còn đường về, đành lòng h khả năng nhẫn nhịn ai cũng kém ngày xưa, tỷ lệ trầm cảm sau sinh cũng nhiều, nếu bm hành xử ko khéo, cứng rắn quá có khi lại mất con mất cháu khi đó mới ân hận cũng ko dc ạ. Nên và cần thiết dạy các con tính thương ng và lòng bao dung từ bé ạ, tính kiên nhẫn nữa, tính cách sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hành động ạ.
Bản thân gđ em, bố em cũng cực kì khó tính, gia trưởng, mẹ thì thương, chiều các con hơn nhưng việc gì cũng fai ý ông. Nhà em giờ đang vướng 1 em gái, em sợ là vk ck nó chả ở dc với nhau, bản thân e gái e ngang bướng cũng đành, nhưng ck nó cũng tệ ko kém, gđ ck cũng tệ, nhưng bố mẹ em cũng cứng, ông tuyên bố rằng nếu 2 đứa bỏ nhau thì mang cháu về trả cho nhà nội, ông sẽ ko nuôi, mà có ng mẹ nào nỡ bỏ con đâu. Em là chị, em vẫn đi lại vun vén, chỉ bảo cho 2 đứa, cũng dạy e gái ntn, nhưng cũng sợ mọi việc quá sức chiu đựng của nó, chẳng may vk ck nó ko ở dc với nhau em sẵn sàng đón 2 mẹ con về ở chung, nhưng vấn đề đâu có đơn giản như thế. Vì e còn ck em, nếu e làm vậy thì ck em sẽ nghĩ ông bà ngoại tệ, lúc con cái vô bước đường cùng lại đuổi nó đi ko cho về nhà, ae họ hàng nhà ck biết thì cũng chả hay. Kinh tế thì chỉ là 1 phần nhỏ, nhà thêm ng thêm vui, con lớn xíu rồi nó cũng đi làm chứ ko fai ở nhà mà bảo mình nuôi ko.
Có hôm vk ck giận nhau, bế con qua nhà e chơi, e cũng ko để ý kĩ vì tối bận cho mấy f1 đi ngủ, bác giúp việc nhà em bảo tối thấy nó chả ngủ, nó cứ bồng con nằm trợn trừng mắt, bà hỏi thì nó bảo nhắm mắt là mơ thấy mẹ ck gọi điện ra. Nghe thế thì ai mà nỡ bảo em về, nó ở bh tinh thần ổn thì nó tự về thôi, mà có dc như vậy đâu. Ở dc mấy hôm thì bà nội gọi điện cho bà ngoại, là mẹ đẻ em tua 1 tràng, xong mẹ đẻ em lại gọi điện ra bắt nó về, bảo về mà chăm chồng. Vk mới sinh con 4 tháng ko giúp dc gì thì chớ, còn fai chăm từ cơm ăn nước uống, thêm quả mẹ ck khó tính, cũng thương lắm. Nhưng nói đi thì nói lại, là em gái e cũng dc chiều hơn các chị trước, mới đâm ra bướng vậy, chứ nó khéo hơn, thì sẽ tốt hơn rất nhiều, tết nay e cũng nhắc bm em cùng ngồi lại với gđ thông gia góp ý nhẹ nhàng tình cảm cho cả 2 đứa, và cả góp ý với bà thông gia nưa, chứ chiều và bao bọc con zai như vậy thì em ý sẽ ko bh lớn dc cả