Với quan hệ làm ăn kinh tế, khi mà giá x2 giá thông thường, tiền nong sòng phẳng và mang đoàn sang đến Ấn là đã xong nghĩa vụ hợp đồng. Còn ở chùa nào thì đó là quyền của Tú và Nghiêm, không thể mang ơn nghĩa ra để can thiệp vào quyết định đó. Em có thể hiểu cái ơn cụ nói, nhưng để thuyết phục số đông thì không.
Vì cụ đang đề cập tới hợp đồng kinh tế giữa chị Nga và PN nên em nói tới phạm vi này thôi, việc ở chùa nào thì đấy là việc khác
Thứ nhất, chị Nga thất vọng vì thái độ của PN và một số tu hú chứ ko phải vấn đề tiền nong cụ nhé, xác nhận luôn là PN trả đủ.
Thứ hai đây ko phải vấn đề mang ơn mà là thái độ, em nhấn mạnh lại chữ thái độ ạ, quay ngoắt khi xong việc. Cái này là sự tráo trở đó cụ.
Thứ ba, khi cụ nhờ ai đó 1 việc thì sẽ có 2 trường hợp: 1 là người sẽ tìm cách giải quyết, thấy khó cái là bảo luôn với cụ là khó quá em ko làm được (ở đây là TTV…), còn 2 là người biết khó thì khó nhưng lại lụi cụi đi tìm hướng khác cho cụ, rõ là họ có cái tâm vì cụ. Rõ ràng 2 người này cụ đều phải trả tiền nhưng cụ đều phải có thái độ (em nhắc lại) tốt cụ nhé chứ đừng phủi đít.
Thứ tư là cụ xoáy vào giá x 2, x 3. Cụ ơi giá thị trường lúc mưa lũ khác với giá lúc thời tiết đẹp cụ nhé. Cái này quá rõ rồi, chưa kể tiền nào của nấy. Giá chị Nga đưa ra kèm với sự đảm bảo chất lượng, có ai đưa được thế đâu. Thế cụ nghĩ PN tại sao nó chốt xuống tiền, nó có nhiều option cơ mà, đâu chỉ hướng chị Nga.
Em ko muốn mở rộng về vấn để xã hội đâu, vì tranh cãi của em và cụ sẽ là lan man nhưng một người có sự biết ơn (ko phải là quỵ luỵ) là việc nên có vì nó thể hiện sự
hiểu chuyện cụ ạ, nên có trong ứng xử mỗi người.
Em nói thêm chút để tránh kéo dài tranh cãi: cụ đừng so sánh chuyện PN và chị Nga với cái hợp đồng kinh tế nhé. Việc đó có tầm quan trọng cực kỳ với PN, giải quyết bế tắc của đoàn, thay đổi cục diện sự việc trong khi PN kiểu tuỳ duyên, ko có tý kiến thức nào. Với em cái giá chị Nga đưa ra là rẻ đấy