Năm 1998, sau khi ở ký túc xá một thời gian, theo phong trào của sinh viên thời đấy, em cũng đi ra ngoài thuê phòng trọ để ở riêng cho thoải mái.
Em tìm thuê được ngay một căn phòng trọ của nhà anh chị có tên là T. M., nhà ở ngay đầu cầu bắc qua con mương (Giờ thì không còn nữa rồi), sau một đoạn toà HITC (ngõ 233 Xuân Thuỷ). Nếu đi qua cái cầu thì thẳng tuột là xuống khu dân cư phía dưới và cánh đồng (nay chính là khu đô thị mới Cầu Giấy), con mương như em kể thì chính là đường Trần Quốc Vượng. Con mương này chạy suốt qua cánh đồng và một bãi tha ma (Một phần toà Paragon này nằm trên bãi tha ma cũ).
Căn phòng mà chị M. cho em thuê nó khá âm u, lại nằm trong một góc trong cùng của dãy đó (đúng ra là chỉ có 2 phòng), trước cửa phòng có một cây đại cao vừa tầm. Thực ra là chả đứa nào dám ở nên căn này còn trống, em thì miễn là có chỗ ở là được rồi, tiền thuê khoảng 120 nghìn mỗi tháng (em nhớ không chính xác lắm, chắc khoảng đó). Đêm đầu tiên em ở đó, thấy thực sự rất khó chịu. Cảm giác bồn chồn, bất an cộng với mùi ẩm mốc và yếm khí của căn phòng làm em trằn trọc cả đêm. Dự định của em là hôm sau là sẽ mở hết cửa phòng và quét dọn sạch sẽ thì sẽ hết mấy cái mùi này. Với linh cảm hay gặp ma, em ngờ ngợ là căn phòng này có ma nhưng em không quả quyết được vì có vẻ cảm nhận của mình chưa đủ hết. Hồi đó em lại hơi hâm hâm, đèn ngủ lại chọn cái loại bóng quả nhót màu đỏ, trong căn phòng nó lại thêm ma quái. Đêm đầu tiên, về cơ bản chả có gì bất thường.
Sang đêm thứ hai, em đi thay cái bóng đèn ngủ bằng cái mầu trắng và cả ngày mở toang hết cửa sổ và cửa chính, rồi quét tước sạch sẽ. Ban này em bắc cái bàn và cái ghế nho nhỏ ra ngồi dưới tán cây đại hút thuốc và tán phét với bạn mới quen học khoa Sử trường ĐHSP. Tối hôm đó em yên tâm là ngon rồi vì mùi ẩm mốc đã bớt rất nhiều. Đêm đó đang nằm ngủ thì tầm 1h, em bị đánh thức bởi tiếng mèo, ơ quái, sao lại có mèo trong phòng mình. Em nhìn quanh thì chả thấy mèo đâu và nhìn lên mấy cái ô thoáng thì nghĩ chắc nó vừa vào đây và đã chạy ra rồi. Em kệ và ngủ tiếp. Lần này em lại thấy sột soạt. Ngay lập tức người em bị đơ luôn. Bóng đè, chết miẹ, em tìm mọi cách ngọ nguậy ngón chân hoặc ngón tay nhưng tai em bắt đầu nghe tiếng o o và đầu em tê dại. Em nghĩ, ma rồi. Em cố các kiểu nhưng không thể mở mắt ra được, mí mắt nặng trịch. Và thôi, em tìm cách cựa quậy ngón tay vậy. Ngực em càng nặng và tiếng mèo kêu bắt đầu gần dần. Hmm, trêu bố mày à, được xem mày làm gì được ông. Nói vậy, em vẫn cố tìm cách cựa ngón tay và ngón chân nhưng quá khó. Em ngay lập tức có cảm giác khác hẳn. Không phải con mèo, một hình thù quái lạ khác nó đang lơ lửng trên mà. Tròn vo, đung đưa qua lại trên đỉnh màn của em. Đúng lúc này, em cựa được ngón tay và bật luôn dậy khua tay lên trên màn thì cái cục tròn tròn đó đã biến mất từ lúc nào. Định thần lại và rút điếu thuốc ra bắt đầu hút. Mình lại gặp ma rồi. Rồi em nghĩ sáng mai phải nói với chị M. là phòng này có ma. Sau đó, em cũng quá mệt rồi nên đi ngủ, rồi cũng đến sáng nhưng không có thêm chuyện gì xảy ra. Hôm sau em nói với chị M., căn phòng của em có ma. Chị M. bảo làm gì có, em cứ tưởng tượng.
Em chưa hề có ý định chuyển chỗ chỉ vì gặp tình huống này vì đây là lần đầu tiên em thuê phòng trọ, cũng phải ở lâu lâu chút rồi mới tìm được chỗ khác. Nghĩ vậy, em vẫn tiếp tục ở lại căn phòng này. Đêm hôm sau, em vẫn ngủ bình thường và sự việc vẫn diễn ra như vậy. Em thấy nó cũng chỉ trêu vớ vẩn và quan trọng là nó không hề có ý định chiếm quyền điều khiển em nên em mặc kệ. Sau vài tuần em quen với sự hiện diện của cái tròn tròn lơ lửng trên góc màn đó. Một đêm em đang nằm ngủ, chợt xoay người và thấy 1 cánh tay ở bên cạnh. Em cầm lấy cánh tay đó đưa lên để nhìn qua đèn ngủ rồi nói, 'đây không phải tay của mình, sao giống tay con gái thế', 'tay trái mình đây mà' ơ tay ai nhỉ?. Con ma ranh này nó lại trêu mình, thôi để yên tao ngủ!.
Một đêm khác em đang ngủ, chợt nghe tiếng 'T. ơi, về đi con'. Hmm, em không trả lời và nghĩ, lại chơi trò gọi tên để bắt vía à, bố mày không trả lời. Nhưng lại tiếp tục 'T. ơi, về đi con'. Lần này thì em nhìn rõ một bóng đen thấp thấp, dáng hơi lù khù, đứng sát bên đầu màn chỗ em ngủ. Em giật thót mình, người run bắn, tay chân em bắt đầu thấy kém cảm giác rồi. Nhưng em trấn tĩnh lại và kiểm soát lại nỗi sợ hãi, em nhìn lại chỗ bóng đen đó thì không thấy gì nữa. Vụ này làm em thao thức rất lâu mới ngủ tiếp được.
Khoảng 6h30 sáng, mẹ em gọi điện lên nhờ chị M. vào gọi em, em nghe điện thoại thì mẹ em báo bà trẻ em (tức em ruột ông nội, bà trẻ không lấy chồng) vừa mất đêm qua. Em phải về nhà ngay. Em nghĩ ngay trong đầu, vậy cái bóng đen kia là ai. Sau khi việc ma chay cho bà trẻ em xong, em mới hỏi bố em là nhà mình có ai dáng thấp, lù khù không thì bố em bảo ngay cụ Bô T. (anh ruột cụ nội em) có dáng đúng như thế. Cụ Bô T. mất lâu rồi. Cụ Bô T. không có con trai nên vô hình chung, ông nội em, bố em và em trở thành dòng trưởng của một nhành.
Sau vài tuần rời ký túc xá, anh bạn học cùng (hơn em 3 tuổi) tên là Kh.. Anh này khá cứng cỏi vì đi bộ đội về và luôn là đàn anh của em cũng như của lớp. Anh Kh. ra chơi và ngủ lại với em một đêm ở căn phòng này. Cả đêm đó em ngủ bình thường, nhưng sáng dậy em thấy anh Kh. mặt mũi tái nhợt, thất thần. Anh hỏi em ngay, 'Em có thấy gì không, đêm qua em có thấy gì không'. Em bảo 'Không em không thấy gì vì em ngủ say quá'. Quả đúng là em ngủ say nên không thấy gì chứ không phải em nói dối. Anh Kh. nói luôn, phòng này có một con yêu tinh quá kinh khủng, nó trêu tao cả đêm mà làm tao không thể nào ngủ được, lúc thì nó là ma mèo, lúc thì là cái cục tròn tròn nhe nhởn trên đỉnh màn. Nó biến hoá thành các thể loại. Lúc này em bảo, à có con đó nên nó chả làm gì được em cả. Anh Kh. buông một câu 'Tao sẽ không bao giờ đến đây nữa' và về luôn, không thèm đánh răng, rửa mặt.