• [Thông báo] Diễn đàn tạm thời bảo trì từ 23h00 ngày 21/12 đến 03h00 ngày 22/12/2024 để nâng cấp. Mong cụ/mợ thông cảm.

[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2024 Vol 8

thichrauxanh

Xe điện
Biển số
OF-816247
Ngày cấp bằng
20/7/22
Số km
4,600
Động cơ
127,183 Mã lực
Tuổi
33
Về chuyện dùng thuốc tránh thai trong việc nuôi lươn, thực hư ntn em ko biết vì nhà em và xung quanh em ko ai nuôi, nhưng e nghĩ ntn, có thể dùng 1 lượng ít ở 1 giai đoạn nào đó thôi. Nếu vậy thì có thật sự ảnh hưởng chất lượng lươn? Còn nếu dùng nhiều liên tục thì tiền mua thuốc tránh thai cũng quá tội ạ. Lươn nuôi nó cho ăn thức ăn tổng hợp và tăng trọng nên nhang lớn, và ko thơm thịt như tự nhiên, em nghĩ con gì nuôi bán cũng vậy á. Còn vụ thuốc tránh thai thì cũng ko chắc ntn. Cơ bản thì lâu lâu ăn bữa chắc ko sao, như em 1 năm ăn lươn ko quá 1 bàn tay
Vâng nói thì bảo nói xấu, nhưng giờ đúng là ko tin đc dì :DE trước đấy tuần cứ chén đều :))
 

thichrauxanh

Xe điện
Biển số
OF-816247
Ngày cấp bằng
20/7/22
Số km
4,600
Động cơ
127,183 Mã lực
Tuổi
33
Em thì không bỏ món lươn nhưng cũng không chủ động ăn lươn, trạch, thấy các cụ, mợ trên này bảo lươn, trạch có nhiều " sóng âm" nên em tránh. Còn chuyện lươn, cua nuôi, ăn thức ăn bị trộn thuốc tránh thai thì em cũng chỉ dc nghe theo kiểu tin đồn , chứ chưa dc nghe pro nào trong nghề nói vậy.
Ôi toàn vật nuôi, chỉ tự nhiên mới dính vụ âm dương thôi cụ ơi :D
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
(...tiếp ạ...)
Sau câu trả lời của tôi, không khí bữa ăn chùng xuống. Cô bé Anh Vũ mở to đôi mắt to, tròn ngơ ngác nhìn mọi người...
Tôi lại phải nâng ly bia cười nói :
-Thôi, không nói chuyện cũ nữa. Toàn chuyện buồn. Mọi người mừng gặp mặt, mừng tôi đã thoát khỏi cuộc chiến khốc liệt trở về an toàn mà. Nào chúc má sự khỏe và sống lâu trăm tuổi để còn lo cho con cháu. 🤓
Mr. Th hình như vẫn chưa thoải mái lắm, vì câu hỏi của anh ta không đạt được mục đích mà anh ta muốn. Tôi biết dù sao thì anh ta cũng chẳng ưa gì tôi. Nên nhân dịp tôi trở về đây anh ta hạ thấp hình ảnh tôi đối với Út. Chính vì vậy anh ta đã gọi tôi là " tàn nhẫn" với Út. Nhằm tỏ ý bênh vực cô vợ yêu quí, lôi kéo đồng minh và điều quan trọng là xóa nhòa hình ảnh anh lính trinh sát trong trái tim vợ mình. Tôi hiểu điều đó nên đã giải thích rõ ràng tại sao tôi trở thành kẻ " tàn nhẫn" . Khi Út và má khóc thì tôi biết tôi đã xoay ngược được tình thế và đồng minh của tôi là Má và Út.
Th cũng nâng ly bia lên cùng tôi. Uống một ngụm lớn, với giọng trầm ấm của một giáo viên dạy văn anh ta như đang nói với chính mình.
- Trước khi cưới nhau Út đã kể hết những chuyện về anh. Tôi hoàn toàn đồng ý và chấp nhận. Sau khi chúng tôi cưới nhau được khoảng 2 tháng. Có một hôm Út đi dạy và không về nhà như mọi khi. Mãi gần 10h tối Út mới trở về với vẻ mặt buồn bã, mệt mỏi. Tôi hỏi Út có việc gì ? Út bật khóc và trả lời : " Anh T đã trở về thăm má, nhưng ảnh trốn em, bỏ đi mất rồi. Em tìm ảnh từ chiều đến giờ mà không thấy. Muộn quá mất rồi." tôi cũng chỉ biết an ủi Út và biết trong lòng Út tình yêu với anh lại sống lại. Tôi giận anh, nuối tiếc cho anh và thương cho bản thân, thương cho Út. Tôi nguyền rủa anh, sao anh không chết quách trong một xó rừng nào bên đất Miên đi mà lại quay lại đây. Nhưng thôi, xin lỗi có lẽ tôi đã quá lời. Giờ chúng ta là hai người đàn ông, là những người bạn. Tôi xin hỏi anh một câu nữa có được không ?
- Anh có thể hỏi tôi bao nhiêu câu cũng được. Tôi sẵn sàng chia sẻ cùng anh.
Má, và Út ngồi chống đũa im lặng nghe chúng tôi nói chuyện. Th nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Giả dụ cái đêm năm 1982 đó Út tìm được anh thì tôi nghĩ Út sẽ vứt bỏ hết để theo anh. Còn anh sẽ thế nào ?
Nghe chồng hỏi vậy. Út cau mày lườm chồng :
- Hỏi đâu không à ? Để anh T ăn cơm đi. Sao anh nghĩ em sẽ đi theo anh T lúc đó ? Bậy không à.
Má nghe vậy cũng chêm vào một câu :
- Hai đứa nhậu cho vui đi. Chuyện cũ nhắc lại làm chi. Nhớ chuyện thằng T với con Út ngày xưa tao cũng buồn. Ông trời không cho chúng nó nên vợ chồng thì đành chịu thôi.
Câu hỏi của Th thật khó trả lời dù nó chỉ là tình huống giả định. Suy nghĩ một giây, tôi móc bao thuốc, đốt một điếu lặng lẽ nhả khói.
- Câu hỏi của anh thật khó. Khoảng cuối năm 1981 tôi chuyển sang một công tác khác đỡ nguy hiểm hơn. Mạng sống có thể nói đảm bảo được hơn nhiều. Tôi đã nghĩ quay lại đây tìm Út, nhưng do công việc mới, phải làm quen và cũng không dễ để xin về VN vài ngày. Nên lần nữa mãi đến đầu 1982 tôi mới trở về đây được. Sau khi gặp má biết Út đã có gia đình tuy cũng rất buồn, hối hận nhưng tôi cùng mừng cho Út, nên tôi quyết định không gặp Út. Không làm xáo trộn cuộc sống gia đình của anh và Út. Với suy nghĩ như vậy nên tôi ra xe và về luôn SG ngay lúc đó. Còn nếu lúc đó gặp Út thì tùy theo tình huống cụ thể anh ạ. Và đó là anh giả sử và tình huống đó không bao giờ xảy ra. Nên tôi không có cách xử trí.🤓
Trong lúc tôi trả lời Th thì Út cũng chăm chú nghe và có vẻ cũng muốn xem tôi trả lời sao ?
Th thở dài :
- Vâng cám ơn anh đã rất thành thật. Nhưng sao hôm nay anh lại về đây ?
- Thời gian đã 10 năm. Chiến trang đã lùi xa. Mọi vết thương đã thành sẹo. Tôi chuẩn bị ra Bắc làm việc. Sẽ rất khó có dịp vào đây thăm gia đình mình. Nên hôm nay trên đường về SG có việc. Tôi đã xuống xe tại đây để vào thăm mọi người. May mắn là ngoài má và Út tôi còn được gặp anh và cô con gái Anh Vũ bé bỏng, xinh xắn của anh và Út. Anh còn điều gì muốn hỏi không ?
Th lắc đầu:
- Thôi, cảm ơn. Chúng ta uống bia và ăn cơm thôi.
(...hút thuốc...15')👋🤓

Những lúc viết thế này thèm thuốc kinh khủng.

IMG_20240407_221001_143.jpg

Ngồi trên sân thượng ngắm mưa cũng thú vị.



( Lại tiếp tục đây...🤓)
Cuối cùng thì bữa cơm lại tiếp tục. Chúng tôi chuyển sang chủ đề dạy học. Út cũng trở lên vui vẻ linh hoạt. Vì cả hai vợ chồng họ đều là giáo viên dạy văn nên đề tài này tôi chém cũng tạm tạm. Do chương trình dạy học hai miền đã như nhau, ngày xưa học cấp 3 điểm văn tôi cũng không đến nỗi tồi nên cả hai vợ chồng Út đều rất ngạc nhiên khi tôi thao thao bất tuyệt về những bài trong sách " Trích giảng văn học".
- Ủa, anh T hồi xưa chắc học văn giỏi dữ he. Bao nhiêu năm qua rồi mà anh vẫn nhớ những bài văn, thơ từ hồi lớp 9-10. Biết anh bao nhiêu lâu mà giờ mới hay. Hèn chi thư anh viết đọc muốn chảy nước mắt hoài.
Biết mình lỡ lời, Út lè lưỡi, liếc nhìn chồng. Th tảng lờ như không nghe thấy gì.
Bữa cơm kết thúc. Nhìn đồng hồ đã 7h tối. Má giục chúng tôi ra bàn uống nước.
- Thôi, con cũng chuẩn bị phải đi rồi. Má ở lại giữ gìn sức khỏe. Mời anh Th và Út ra uống ly cafe. Lần sau thì sẽ rất lâu mới gặp lại.
Con bé Anh Vũ vội kêu :
- Con đi với bác Hai.
Th và Út đều gật đầu. Tôi bế con bé và với cái ba lô bạc màu vứt nơi góc nhà. Lấy trong ba lô 2 kg mì chính đưa cho má.
- Con đi vội nên không mua được gì bên đó. Biếu gia đình mình chút quà.
Đưa đẩy một lúc tôi phải bảo :
- Má không nhận lần sau đi qua còn không ghé nữa đâu.
Má đành nhận và bảo :
- Uh, thôi con đi. Lúc nào rảnh ghé qua thăm má. Tội nghiệp, mày lúc nào cũng vội vàng, vất vả.
Tôi chào má lần nữa rồi bế Anh Vũ, xách ba lô đi ra cửa. Út gọi Anh Vũ:
- Anh Vũ ra với má nào.
- Con đi với bác Hai mà má.
Út cười đỡ cái ba lo trong tay tôi.
- Anh để em xách giúp cái ba lô vậy. Ui chao ! Gia tài 10 năm của người lính chỉ nhẹ vậy sao ?
- Có gì đâu em. Bộ quần áo, mấy đồ lặt vặt. Lính mà em.
Tôi bế Anh Vũ cùng Út đi đến quán cafe thím mập hồi xưa. Th với nét mặt suy tư lặng lẽ đi theo sau, không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
- Con muốn uống gì ? Bác Hai kêu cho con nào ?
- Con không uống cafe, con ăn kem.
Chúng tôi gọi mấy ly cafe và tiếp tục nói chuyện văn học. Sau 30' Th đứng lên và nói :
- Tôi đưa Anh Vũ về cho con bé còn học bài. Anh và Út cứ uống tiếp tôi sẽ quay lại sau. Nếu không kịp quay lại nhờ anh đưa Út về nhà giúp.
Tôi cũng vội đứng lên và nói :
- Tôi cũng phải đi thôi. Anh và Út về trước đi. Tôi phải ra bến xe. Sáng mai về SG sớm.
Th vội xua tay :
- Anh và Út cứ ngồi nói chuyện. Hai người khó khăn lắm mới gặp nhau. Chắc còn nhiều chuyện chưa nói hết được. Tôi về chút quay lại thôi. Út ngồi lại đây với anh T một chút đi.
Nghe Th nói vậy tôi cũng đành ngồi xuống, giơ tay về phía Anh Vũ đang ngồi trong lòng Út.
- Anh Vũ ra bác Hai nào. Bác chào con, mai bác phải đi rồi. Anh Vũ nhớ bác Hai chứ. Thơm bác Hai tạm biệt nào.
Con bé thơm lên má tôi, thì thầm:
- Con chào bác Hai. Còn nhớ bác Hai rồi. Lần sau bác Hai mua nhiều kẹo cho con ha.
Con bé ngoan ngoãn ra ba bế, giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy chào tôi. Nhìn hai bác cháu chia tay nhau, Út cúi mặt, rồi giơ tay quệt nhanh dòng nước mắt. Tôi thở dài ngồi xuống:
- Út có cô con gái thật xinh xắn, dễ thương.
Út vẫn lặng lẽ không nói gì. Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng. Mấy phút sau Út bỗng ngẩng lên, ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Em hỏi anh lại câu hỏi của anh Th lúc ăn cơm. Anh phải nói thật lòng không được trả lời vòng vo như lúc nãy.
- Uh, câu gì nhỉ? Uống chút bia vào nên anh cũng quên anh Th hỏi câu gì ? Mà lúc đó mấy câu làm sao anh biết câu nào ?
Út mím chặt môi rồi nói:
- Câu thứ hai. Nếu cái ngày đầu năm 1982, đêm đó em tìm được anh thì anh có quay lại với em không ?
- Ủa, lúc đó em mới cưới mà.
- Thì vậy em mới hỏi anh. Lúc đó em bỏ hết để đi theo anh, đi đâu cũng được miễn là có anh ?
Ôi chà, mấy cô miền nam đã yêu thì cũng bất chấp và quyết liệt. Nhìn ánh mắt thúc giục của Út tôi cười trả lời :
- Anh cũng không phải là người cổ hủ và câu nệ tiểu tiết gì. Nếu trường hợp đó xảy ra anh sẽ quay lại cùng em. Chắc chắn là như vậy.
Út mỉm cười :
- Em hỏi vậy để biết tình cảm của anh thôi. Mà hôm đó đi tìm anh em cũng có ý định đó. Lúc nãy thấy anh cũng Anh Vũ chia tay em buồn quá. Giá mà con bé là con của em và anh...
- Thôi, em chuyện cũ qua rồi. Em và Th cũng đang sống rất hạnh phúc. Anh thấy anh ta cũng rất yêu em và tôn trọng em. Bằng chứng là anh ta khéo léo ra về để em ngồi đây nói chuyện cùng anh. Đàn ông không mấy người xử sự được vậy đâu.
Út gật đầu đồng tình :
- Dạ, mọi chuyện khác bọn em có thể bất đồng. Nhưng những chuyện liên quan đến anh và quá khứ của em anh ấy đều tôn trọng. Em quí anh ấy về điểm này nên quyết định chung sống với anh ấy mà vẫn giữ được những kỷ niệm về anh.
Hơn 9h. Dù sao cũng đến lúc phải chia tay. Tôi giục Út :
- Anh đưa em về không anh Th sẽ rất mong.
- Còn anh sẽ đi đâu đêm nay ?
- Anh sẽ ra bến xe tìm một phòng trọ nào đó. Chờ sáng mai về SG.
- Hay anh về nhà em nghỉ tạm một đêm ?
- Không tiện đâu em. Vả lại lúc này anh đã chào Anh Vũ rồi 🤓.
- Vậy thì em đưa anh ra ngoài bến xe. Có cô bạn trước cùng đội du kích của em. Giờ có cái nhà trọ ở đó, nó cũng biết anh đó.
Tôi gật đầu. Chúng tôi lại đi bên nhau suốt một quãng đường dài. Đến bến xe, Út dắt tôi vào một dãy nhà lợp tôn gần sát bến. Một lúc sau cô bạn Út xuất hiện, nhìn thấy tôi cô ta reo lên với Út:
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa đây hả Út. Nhìn quen quen thôi. Sao anh đi đâu mà giờ mới về làm con Út nó mong ngày mong đêm. Không chờ được anh nữa nó mới lấy chồng. Mà lấy chồng xong được thời gian nó lại không ở với chồng dọn qua đây ở với em mấy tháng. Bao người khuyên nhủ mới lại về. Mà cũng tội ông Th, ổng cũng hết lòng thương vợ.
Cô gái nói một tràng làm Út không kịp ngăn. Tôi chợt hiểu câu hỏi của Th và Út.
Cô gái đưa tôi đến một căn phòng nhỏ nhưng khá sạch sẽ:
- Anh nghỉ đây đi. Anh là bạn của bọn em nên cứ thoải mái. Không thu tiền của anh đâu.
Tôi quẳng cái ba lô lên cuối giường. Quay lại nói với Út :
- Cảm ơn em. Giờ anh đưa em về không anh Th và bé Anh Vũ lại mong.
(... Mai viết nốt vậy...👋)
 
Chỉnh sửa cuối:

lenhaque2

Xe buýt
Biển số
OF-856484
Ngày cấp bằng
2/4/24
Số km
663
Động cơ
2,412 Mã lực
Theo các chuyên gia trên mạng thì khó xảy ra chiến tranh TG3 lắm ah. Một mình ông U cà đã làm châu âu ảnh hưởng lắm rồi. Căng quá thì lại thỏa hiệp thôi, chứ đội đấy ngán chuyện phang nhau lắm.
Đau thương đến mấy cũng phải đánh để phân chia lại thế giới
Có thế tầu mới vượt đc mỹ
 

bmw123456

Xe tải
Biển số
OF-452243
Ngày cấp bằng
10/9/16
Số km
233
Động cơ
204,594 Mã lực
Đau thương đến mấy cũng phải đánh để phân chia lại thế giới
Có thế tầu mới vượt đc mỹ
Vâng, theo các chuyên " Gia" cát dự, đến năm 2035 tàu sẽ vượt qua nền kinh tế mỹ ah. Nhưng nếu ko có âu- mỹ thì tàu sẽ xuất khẩu đi đâu ah? Công nghệ của tàu thì đa số là học của âu- mỹ, công nghệ lõi thì cũng ko bằng âu- mỹ. Vậy thì không có lý do chính đáng để đòi chia lại ah!
 

Ỉn V

Xe buýt
Biển số
OF-318905
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
807
Động cơ
301,640 Mã lực
Nơi ở
Tâm hồn - gần mà xa, xa mà gần
Riêng vịt nhà em lúc nào thèm thì ăn, đặc biệt mà vịt nhà nuôi, bao giờ vịt bắt đầu ăn ngon là tuần vài tuần bắt 1 con vừa tiết canh, vừa nấu dứa ăn. Em chả kiêng đầu năm đầu tháng gì. Mỗi lần về quê em thấy ăn con vịt cảm giác ngon hơn ăn gà.
Mà nói chuyện kiêng, hồi e nghỉ hè năm nhất ĐH, về quê đưa e gái e đi thi ĐH, 2 chị e học cách nhau chỉ 1 năm ạ, e gái đi thi còn em đi chợ mua đồ ăn về nấu, có hôm mua vịt nấu dứa, tính em cũng lởi xởi hay bắt chuyện, mà các cô bán hàng nghe giọng biết ko phải người vùng họ nên họ cũng hỏi han, cuối cùng biết em mua vịt về nấu cho e gái ăn thi Đh thì các cô bảo sao mày lại cho em gái ăn vịt, để nó trượt như vịt ah, hôm nữa mua trứng thì các bà ấy lại bảo ăn trứng làm gì, để điểm 0 ah? Em chỉ cười và nói lại là bọn cháu ko kiêng, quan trọng là kiến thức thôi. Kiêng kiểu này có mà gì cũng phải kiêng mất. Cuối cùng năm đó e gái e vẫn đỗ YHN, và bây giờ đã là 1 cô bs RHM rồi ạ
Nhà mợ Muathu vịt giời học giỏi toàn y với dược nhỉ
 

Phỗng new

Xe container
Biển số
OF-376932
Ngày cấp bằng
10/8/15
Số km
5,106
Động cơ
339,567 Mã lực
(...tiếp ạ...)
Sau câu trả lời của tôi, không khí bữa ăn chùng xuống. Cô bé Anh Vũ mở to đôi mắt to, tròn ngơ ngác nhìn mọi người...
Tôi lại phải nâng ly bia cười nói :
-Thôi, không nói chuyện cũ nữa. Toàn chuyện buồn. Mọi người mừng gặp mặt, mừng tôi đã thoát khỏi cuộc chiến khốc liệt trở về an toàn mà. Nào chúc má sự khỏe và sống lâu trăm tuổi để còn lo cho con cháu. 🤓
Mr. Th hình như vẫn chưa thoải mái lắm, vì câu hỏi của anh ta không đạt được mục đích mà anh ta muốn. Tôi biết dù sao thì anh ta cũng chẳng ưa gì tôi. Nên nhân dịp tôi trở về đây anh ta hạ thấp hình ảnh tôi đối với Út. Chính vì vậy anh ta đã gọi tôi là " tàn nhẫn" với Út. Nhằm tỏ ý bênh vực cô vợ yêu quí, lôi kéo đồng minh và điều quan trọng là xóa nhòa hình ảnh anh lính trinh sát trong trái tim vợ mình. Tôi hiểu điều đó nên đã giải thích rõ ràng tại sao tôi trở thành kẻ " tàn nhẫn" . Khi Út và má khóc thì tôi biết tôi đã xoay ngược được tình thế và đồng minh của tôi là Má và Út.
Th cũng nâng ly bia lên cùng tôi. Uống một ngụm lớn, với giọng trầm ấm của một giáo viên dạy văn anh ta như đang nói với chính mình.
- Trước khi cưới nhau Út đã kể hết những chuyện về anh. Tôi hoàn toàn đồng ý và chấp nhận. Sau khi chúng tôi cưới nhau được khoảng 2 tháng. Có một hôm Út đi dạy và không về nhà như mọi khi. Mãi gần 10h tối Út mới trở về với vẻ mặt buồn bã, mệt mỏi. Tôi hỏi Út có việc gì ? Út bật khóc và trả lời : " Anh T đã trở về thăm má, nhưng ảnh trốn em, bỏ đi mất rồi. Em tìm ảnh từ chiều đến giờ mà không thấy. Muộn quá mất rồi." tôi cũng chỉ biết an ủi Út và biết trong lòng Út tình yêu với anh lại sống lại. Tôi giận anh, nuối tiếc cho anh và thương cho bản thân, thương cho Út. Tôi nguyền rủa anh, sao anh không chết quách trong một xó rừng nào bên đất Miên đi mà lại quay lại đây. Nhưng thôi, xin lỗi có lẽ tôi đã quá lời. Giờ chúng ta là hai người đàn ông, là những người bạn. Tôi xin hỏi anh một câu nữa có được không ?
- Anh có thể hỏi tôi bao nhiêu câu cũng được. Tôi sẵn sàng chia sẻ cùng anh.
Má, và Út ngồi chống đũa im lặng nghe chúng tôi nói chuyện. Th nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Giả dụ cái đêm năm 1982 đó Út tìm được anh thì tôi nghĩ Út sẽ vứt bỏ hết để theo anh. Còn anh sẽ thế nào ?
Nghe chồng hỏi vậy. Út cau mày lườm chồng :
- Hỏi đâu không à ? Để anh T ăn cơm đi. Sao anh nghĩ em sẽ đi theo anh T lúc đó ? Bậy không à.
Má nghe vậy cũng chêm vào một câu :
- Hai đứa nhậu cho vui đi. Chuyện cũ nhắc lại làm chi. Nhớ chuyện thằng T với con Út ngày xưa tao cũng buồn. Ông trời không cho chúng nó nên vợ chồng thì đành chịu thôi.
Câu hỏi của Th thật khó trả lời dù nó chỉ là tình huống giả định. Suy nghĩ một giây, tôi móc bao thuốc, đốt một điếu lặng lẽ nhả khói.
- Câu hỏi của anh thật khó. Khoảng cuối năm 1981 tôi chuyển sang một công tác khác đỡ nguy hiểm hơn. Mạng sống có thể nói đảm bảo được hơn nhiều. Tôi đã nghĩ quay lại đây tìm Út, nhưng do công việc mới, phải làm quen và cũng không dễ để xin về VN vài ngày. Nên lần nữa mãi đến đầu 1982 tôi mới trở về đây được. Sau khi gặp má biết Út đã có gia đình tuy cũng rất buồn, hối hận nhưng tôi cùng mừng cho Út, nên tôi quyết định không gặp Út. Không làm xáo trộn cuộc sống gia đình của anh và Út. Với suy nghĩ như vậy nên tôi ra xe và về luôn SG ngay lúc đó. Còn nếu lúc đó gặp Út thì tùy theo tình huống cụ thể anh ạ. Và đó là anh giả sử và tình huống đó không bao giờ xảy ra. Nên tôi không có cách xử trí.🤓
Trong lúc tôi trả lời Th thì Út cũng chăm chú nghe và có vẻ cũng muốn xem tôi trả lời sao ?
Th thở dài :
- Vâng cám ơn anh đã rất thành thật. Nhưng sao hôm nay anh lại về đây ?
- Thời gian đã 10 năm. Chiến trang đã lùi xa. Mọi vết thương đã thành sẹo. Tôi chuẩn bị ra Bắc làm việc. Sẽ rất khó có dịp vào đây thăm gia đình mình. Nên hôm nay trên đường về SG có việc. Tôi đã xuống xe tại đây để vào thăm mọi người. May mắn là ngoài má và Út tôi còn được gặp anh và cô con gái Anh Vũ bé bỏng, xinh xắn của anh và Út. Anh còn điều gì muốn hỏi không ?
Th lắc đầu:
- Thôi, cảm ơn. Chúng ta uống bia và ăn cơm thôi.
(...hút thuốc...15')👋🤓

Những lúc viết thế này thèm thuốc kinh khủng.

IMG_20240407_221001_143.jpg

Ngồi trên sân thượng ngắm mưa cũng thú vị.



( Lại tiếp tục đây...🤓)
Cuối cùng thì bữa cơm lại tiếp tục. Chúng tôi chuyển sang chủ đề dạy học. Út cũng trở lên vui vẻ linh hoạt. Vì cả hai vợ chồng họ đều là giáo viên dạy văn nên đề tài này tôi chém cũng tạm tạm. Do chương trình dạy học hai miền đã như nhau, ngày xưa học cấp 3 điểm văn tôi cũng không đến nỗi tồi nên cả hai vợ chồng Út đều rất ngạc nhiên khi tôi thao thao bất tuyệt về những bài trong sách " Trích giảng văn học".
- Ủa, anh T hồi xưa chắc học văn giỏi dữ he. Bao nhiêu năm qua rồi mà anh vẫn nhớ những bài văn, thơ từ hồi lớp 9-10. Biết anh bao nhiêu lâu mà giờ mới hay. Hèn chi thư anh viết đọc muốn chảy nước mắt hoài.
Biết mình lỡ lời, Út lè lưỡi, liếc nhìn chồng. Th tảng lờ như không nghe thấy gì.
Bữa cơm kết thúc. Nhìn đồng hồ đã 7h tối. Má giục chúng tôi ra bàn uống nước.
- Thôi, con cũng chuẩn bị phải đi rồi. Má ở lại giữ gìn sức khỏe. Mời anh Th và Út ra uống ly cafe. Lần sau thì sẽ rất lâu mới gặp lại.
Con bé Anh Vũ vội kêu :
- Con đi với bác Hai.
Th và Út đều gật đầu. Tôi bế con bé và với cái ba lô bạc màu vứt nơi góc nhà. Lấy trong ba lô 2 kg mì chính đưa cho má.
- Con đi vội nên không mua được gì bên đó. Biếu gia đình mình chút quà.
Đưa đẩy một lúc tôi phải bảo :
- Má không nhận lần sau đi qua còn không ghé nữa đâu.
Má đành nhận và bảo :
- Uh, thôi con đi. Lúc nào rảnh ghé qua thăm má. Tội nghiệp, mày lúc nào cũng vội vàng, vất vả.
Tôi chào má lần nữa rồi bế Anh Vũ, xách ba lô đi ra cửa. Út gọi Anh Vũ:
- Anh Vũ ra với má nào.
- Con đi với bác Hai mà má.
Út cười đỡ cái ba lo trong tay tôi.
- Anh để em xách giúp cái ba lô vậy. Ui chao ! Gia tài 10 năm của người lính chỉ nhẹ vậy sao ?
- Có gì đâu em. Bộ quần áo, mấy đồ lặt vặt. Lính mà em.
Tôi bế Anh Vũ cùng Út đi đến quán cafe thím mập hồi xưa. Th với nét mặt suy tư lặng lẽ đi theo sau, không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
- Con muốn uống gì ? Bác Hai kêu cho con nào ?
- Con không uống cafe, con ăn kem.
Chúng tôi gọi mấy ly cafe và tiếp tục nói chuyện văn học. Sau 30' Th đứng lên và nói :
- Tôi đưa Anh Vũ về cho con bé còn học bài. Anh và Út cứ uống tiếp tôi sẽ quay lại sau. Nếu không kịp quay lại nhờ anh đưa Út về nhà giúp.
Tôi cũng vội đứng lên và nói :
- Tôi cũng phải đi thôi. Anh và Út về trước đi. Tôi phải ra bến xe. Sáng mai về SG sớm.
Th vội xua tay :
- Anh và Út cứ ngồi nói chuyện. Hai người khó khăn lắm mới gặp nhau. Chắc còn nhiều chuyện chưa nói hết được. Tôi về chút quay lại thôi. Út ngồi lại đây với anh T một chút đi.
Nghe Th nói vậy tôi cũng đành ngồi xuống, giơ tay về phía Anh Vũ đang ngồi trong lòng Út.
- Anh Vũ ra bác Hai nào. Bác chào con, mai bác phải đi rồi. Anh Vũ nhớ bác Hai chứ. Thơm bác Hai tạm biệt nào.
Con bé thơm lên má tôi, thì thầm:
- Con chào bác Hai. Còn nhớ bác Hai rồi. Lần sau bác Hai mua nhiều kẹo cho con ha.
Con bé ngoan ngoãn ra ba bế, giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy chào tôi. Nhìn hai bác cháu chia tay nhau, Út cúi mặt, rồi giơ tay quệt nhanh dòng nước mắt. Tôi thở dài ngồi xuống:
- Út có cô con gái thật xinh xắn, dễ thương.
Út vẫn lặng lẽ không nói gì. Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng. Mấy phút sau Út bỗng ngẩng lên, ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Em hỏi anh lại câu hỏi của anh Th lúc ăn cơm. Anh phải nói thật lòng không được trả lời vòng vo như lúc nãy.
- Uh, câu gì nhỉ? Uống chút bia vào nên anh cũng quên anh Th hỏi câu gì ? Mà lúc đó mấy câu làm sao anh biết câu nào ?
Út mím chặt môi rồi nói:
- Câu thứ hai. Nếu cái ngày đầu năm 1982, đêm đó em tìm được anh thì anh có quay lại với em không ?
- Ủa, lúc đó em mới cưới mà.
- Thì vậy em mới hỏi anh. Lúc đó em bỏ hết để đi theo anh, đi đâu cũng được miễn là có anh ?
Ôi chà, mấy cô miền nam đã yêu thì cũng bất chấp và quyết liệt. Nhìn ánh mắt thúc giục của Út tôi cười trả lời :
- Anh cũng không phải là người cổ hủ và câu nệ tiểu tiết gì. Nếu trường hợp đó xảy ra anh sẽ quay lại cùng em. Chắc chắn là như vậy.
Út mỉm cười :
- Em hỏi vậy để biết tình cảm của anh thôi. Mà hôm đó đi tìm anh em cũng có ý định đó. Lúc nãy thấy anh cũng Anh Vũ chia tay em buồn quá. Giá mà con bé là con của em và anh...
- Thôi, em chuyện cũ qua rồi. Em và Th cũng đang sống rất hạnh phúc. Anh thấy anh ta cũng rất yêu em và tôn trọng em. Bằng chứng là anh ta khéo léo ra về để em ngồi đây nói chuyện cùng anh. Đàn ông không mấy người xử sự được vậy đâu.
Út gật đầu đồng tình :
- Dạ, mọi chuyện khác bọn em có thể bất đồng. Nhưng những chuyện liên quan đến anh và quá khứ của em anh ấy đều tôn trọng. Em quí anh ấy về điểm này nên quyết định chung sống với anh ấy mà vẫn giữ được những kỷ niệm về anh.
Hơn 9h. Dù sao cũng đến lúc phải chia tay. Tôi giục Út :
- Anh đưa em về không anh Th sẽ rất mong.
- Còn anh sẽ đi đâu đêm nay ?
- Anh sẽ ra bến xe tìm một phòng trọ nào đó. Chờ sáng mai về SG.
- Hay anh về nhà em nghỉ tạm một đêm ?
- Không tiện đâu em. Vả lại lúc này anh đã chào Anh Vũ rồi 🤓.
- Vậy thì em đưa anh ra ngoài bến xe. Có cô bạn trước cùng đội du kích của em. Giờ có cái nhà trọ ở đó, nó cũng biết anh đó.
Tôi gật đầu. Chúng tôi lại đi bên nhau suốt một quãng đường dài. Đến bến xe, Út dắt tôi vào một dãy nhà lợp tôn gần sát bến. Một lúc sau cô bạn Út xuất hiện, nhìn thấy tôi cô ta reo lên với Út:
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa đây hả Út. Nhìn quen quen thôi. Sao anh đi đâu mà giờ mới về làm con Út nó mong ngày mong đêm. Không chờ được anh nữa nó mới lấy chồng. Mà lấy chồng xong được thời gian nó lại không ở với chồng dọn qua đây ở với em mấy tháng. Bao người khuyên nhủ mới lại về. Mà cũng tội ông Th, ổng cũng hết lòng thương vợ.
Cô gái nói một tràng làm Út không kịp ngăn. Tôi chợt hiểu câu hỏi của Th và Út.
Cô gái đưa tôi đến một căn phòng nhỏ nhưng khá sạch sẽ:
- Anh nghỉ đây đi. Anh là bạn của bọn em nên cứ thoải mái. Không thu tiền của anh đâu.
Tôi quẳng cái ba lô lên cuối giường. Quay lại nói với Út :
- Cảm ơn em. Giờ anh đưa em về không anh Th và bé Anh Vũ lại mong.
(... Mai viết nốt vậy...👋)
Cụ Th. chồng cô Út xử sự manly quá cụ nhể. Em đang đặt mình vào tình huống này, tự thấy chắc ko thể xử sự với cụ như cụ ấy được :))
 
Chỉnh sửa cuối:

vé tháng

Xe đạp
Biển số
OF-810231
Ngày cấp bằng
5/4/22
Số km
35
Động cơ
3,611 Mã lực
Ôi, chỉ mấy chục giờ không vào, mà CMCC đã dựng thêm được 18 tầng :-o:-o
 

Yeuaibaygio

Xe container
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
8,824
Động cơ
209,000 Mã lực
Tuổi
49
Một gốc cây mà 4-5 đôi thì tay chân dễ khua nhầm lắm. Mợ nói thế nào ấy chứ. Làm gì có chuyện. Thời em đứng ở vườn hoa Đường Thanh Niên có 2 đôi mà đã xảy ra nhầm nhọt rồi=))=))=))
Nói đến chuyện này cụ nào cũng xốn hết cả xang lên ;))
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,581
Động cơ
318,021 Mã lực
Vâng, món vịt om sấu 🦆thì khi nào bố mẹ em về ngoài bắc này, dc mời ăn thì mới có dịp thưởng thức thôi, còn hồi ở trong nghệ an, mẹ em cả năm cho ăn vịt đúng một lần 5/5. Bố em làm nghề xe, đi lào, rồi có lần bố em bị lật xe trên đèo Hải Vân. Bố em lái xe tải Zin chở hàng tiếp viện đi Lào, 🇱🇦bố em kể do thức chạy liên tục 2 ngày 2 đêm, dẫn đến ngủ gật nên đổ xe, xe lăn khoảng 2 hay 3 vòng thì dừng lại trên một mỏm đá chìa ra phía bên ngoài nên thoát nạn. Nếu xe không lăn theo hướng có mỏm đá chìa ra thì không biết thế nào. Mẹ em nghe tin thì nhảy theo xe tải của đơn vị vào Đà Nẵng chăm bố em một tuần, rồi cả hai theo xe tải đơn vị quay ra Nghệ An.
Nghề lái xe, nhất là ngày xưa xe thiếu thốn phụ tùng thay thế sửa chữa nên càng nguy hiểm. Ông anh Gấu em cũng là lái xe bên QĐ, đã từng cùng sếp ông ấy lộn 12 vòng trên Hà Giang mà may cả 2 thoát chết. Sau vụ đó 2 thầy trò kết nghĩa huynh đệ :))
Còn ông chú ở CQ các cụ nhà em được phong anh hùng lao động vì cứu được con xe Hài Âu chở đầy người bị mất phanh đèo Hải Vân. Vụ đấy em nghe các cụ kể đang đổ đèo HV thì nghe xì xì, ông chú lái xe hô xe hỏng phanh rồi, mọi người bình tĩnh ngồi yên để tôi xử lý. Rồi ông ấy xoay sở xe ép được vào vách ta luy dương dừng lại được. Duy nhất một người bị tèo vị sợ quá nhảy ra khỏi xe :(
Sau bên CA điều tra được là xe bị bục ống hơi nên không phanh được. Sau vụ đấy ông ấy được phong anh hùng lao động. Giờ vẫn khề khà trà đá thuốc lào ở khu em :D
 

114hangbong

Xe cút kít
Biển số
OF-663750
Ngày cấp bằng
30/5/19
Số km
15,905
Động cơ
326,589 Mã lực
Cô Út xử sự cũng dở quá nhỉ ...!
Nguyên tắc là ông này không biết ông ki và ngược lại ông kia không biết về ông này. Cô Út cứ vô tư chia sẻ làm người sau họ cảm thấy bị thiệt thòi là không nên.
Em xem phim Titanic lúc người ta hỏi chồng bà cụ có biết về cậu Jack không ..? Bà trả lời Trái tim ngừoi pn là một đại dương sâu thẳm không ai biết gì ở bên dưới cả. 🥰
 

bmw123456

Xe tải
Biển số
OF-452243
Ngày cấp bằng
10/9/16
Số km
233
Động cơ
204,594 Mã lực
Nghề lái xe, nhất là ngày xưa xe thiếu thốn phụ tùng thay thế sửa chữa nên càng nguy hiểm. Ông anh Gấu em cũng là lái xe bên QĐ, đã từng cùng sếp ông ấy lộn 12 vòng trên Hà Giang mà may cả 2 thoát chết. Sau vụ đó 2 thầy trò kết nghĩa huynh đệ :))
Còn ông chú ở CQ các cụ nhà em được phong anh hùng lao động vì cứu được con xe Hài Âu chở đầy người bị mất phanh đèo Hải Vân. Vụ đấy em nghe các cụ kể đang đổ đèo HV thì nghe xì xì, ông chú lái xe hô xe hỏng phanh rồi, mọi người bình tĩnh ngồi yên để tôi xử lý. Rồi ông ấy xoay sở xe ép được vào vách ta luy dương dừng lại được. Duy nhất một người bị tèo vị sợ quá nhảy ra khỏi xe :(
Sau bên CA điều tra được là xe bị bục ống hơi nên không phanh được. Sau vụ đấy ông ấy được phong anh hùng lao động. Giờ vẫn khề khà trà đá thuốc lào ở khu em :D
Vâng cụ! Bố em kể hồi 1985-1990 chở hàng sang lào thì đơn vị luôn bố trí đi theo đoàn 5-6xe đi với nhau. Có lần đoàn dừng xe ở cạnh suối , mang xoong nồi ra để nấu ăn thì bất ngờ vang lên một tràng Ak dài, phỉ nó nấp trong rừng bắn ra để cướp đồ. Thế là người thì nấp sau xe, người kịp phi lên cabin thì lấy súng bắn trả, may mà ko ai bị nặng.Nếu xe cộ hỏng hóc thì ít nhất 2 hoặc 3 xe dừng lại, để sửa chữa, vì phải cử người đứng cảnh giác, xe nào cũng dc phát một khẩu AK, em còn tận mắt nhìn thấy khẩu AK bố em để trên xe mah. Đến tầm năm 1993, tình hình an ninh tốt hơn, số vụ bị phỉ bắn bên lào giảm hẳn đi, thì đơn vị cũng thu hồi súng phát cho các xe. Bây giờ thì các gara sửa chữa nhiều rồi, nên nếu có vấn đề gì thì gọi điện, gara cho thợ mang phụ tùng đi xe sửa chữa lưu động đến thay thế trong vòng 24h, nói chung là vẫn phải ngủ trên đèo nhưng ít nguy hiểm hơn.
 

bmw123456

Xe tải
Biển số
OF-452243
Ngày cấp bằng
10/9/16
Số km
233
Động cơ
204,594 Mã lực
Cụ Th. chồng cô Út sử xự manly quá cụ nhể. Em đang đặt mình vào tình huống này, tự thấy chắc ko thể sử xự với cụ như cụ ấy được :))
Em thấy các cụ ngày xưa yêu " bĩnh tĩnh " hơn. Tìm hiểu đối phương kỹ càng hơn, kiểu như hợp nhau, chấp nhận dc nhau thì mới tiến tới xa hơn. Hồi ấy cụ Wat còn trẻ nhưng đã tôi luyện qua chiến trường nên có cách ứng xử thật già dặn, trở về thăm bà má và cô Út theo tiếng gọi của trái tim, nhưng vẫn kiên định giữ khoảng cách để không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô Út. Cách đối mặt ấy, áp lực lắm.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top