Bạn em Yta hay phải trực đêm gần nhà xác Bệnh viện, đồ nghề đi trực bao giờ cũng có con dao để cho xuống gối, thấy bảo ko có cái bị trêu ngay, mà toàn trẻ con trêu nên em nghĩ vong trẻ con nghịch hơn vong người lớn. Em thì chưa bị trêu bao giờ nhưng đúng là có những khu vực ngủ thì mơ nhiều và rất mệt, còn có chỗ ngủ giấc ngủ nhẹ nhàng lắm ạ
Tuổi thơ, tuổi trẻ của em gắn bó với ..... Khoa Nội A, bệnh viện Hữu Nghị (trước 199x thì quen thuộc với tên gọi Bv Việt Xô)
Đơn giản vì bố em bị tai biến mạch máu não và nhồi máu cơ tim từ những năm 1989,1990; và từ đó, năm nào ông cũng vào theo dõi, điều trị từ 1 đến 2 lần, lần nhanh thì dăm ngày, lần nặng, lâu thì ngót nửa năm.
Bố em cao tuổi, bệnh như vậy, nhà em lại cẩn thận, nên cứ đêm là mẹ, em và ông cậu chia nhau ngủ ở đó trông nom. Đặc thù Khoa Nội A (thời xưa là A2, sau đó hợp nhất A1 và A2 thành Nội A) - Cụ Mợ nào đã từng biết trong khoảng những năm 1992-2006, là 1 tòa nhà từ thời Pháp, trong tổng thể Nhà thương Đồn Thủy - rộng thênh thang, nguyên bản là 2 tầng và được nâng lên thành 3 tầng theo đúng thiết kế của 2 tầng cũ up lên.
Vậy là, việc ngủ đêm trông người nhà ở BV, vắng người có, đông người có ... quá quen thuộc với em
Trong suốt mười mấy năm, có thể nói là 1 phần cuộc đời tuổi trẻ của em gắn bó với Khoa Nội A đó (tòa nhà đó bị đập bỏ để xây mới 1 tòa nhà to hiện nay, khi tòa nhà đó bị phá bỏ, thì cũng là năm Bố em ốm, vào BV nằm, khi đó Khoa Nội A chuyển sang tạm nhà khác, Bố em không qua khỏi. Trong mạch thớt, em đã có lần nói về điều này. Hai lần Tòa nhà Khoa Nội A biến đổi, lần đầu là năm 1989 khi nâng thêm tầng 3, và 20 năm sau, năm 2008, khi phá bỏ hoàn toàn, là 2 lần Khoa chuyển sang nhà khác, cũng là 2 lần bố ẹm bị rất nặng, 1989 thì bị nhồi máu cơ tim và năm 2008 thì ra đi mãi mãi)
Quay lại việc ngủ đêm ở BV
Thời gian đó em là thanh niên, đêm gần như rất ít ngủ. Việc lang thang khắp 3 tầng của tòa nhà vắng tanh (khoảng hơn 30 buồng bệnh, mỗi buồng khoảng 40m2 chưa tính phụ khép kín, tối đa chỉ 4 giường bệnh và chả mấy khi full), mỗi tầng 1 sảnh hơn trăm m2 và các hành lang thênh thang của BV thời Pháp) là quá quen thuộc, lang thang chán thì lại lên phòng Trực ngồi buôn rồi lại quay về phòng trông bố
Những đêm trực dài đó, việc có cụ cấp cứu, có cụ ra đi cũng không phải là hiếm. Những hiện tượng xảy ra mỗi lúc đó cũng có lúc có nhưng không phải là nhiều
Chỉ có duy nhất 1 lần em gặp Cụ già đeo kính đọc báo ở sảnh lúc hơn 1h gần 2h sáng thì có thể coi là lần rõ ràng nhất về việc gặp vong (em đã chia sẻ trong mạch thớt này)
Còn lại, trong suốt gần 20 năm, từ nhỏ đến lớn hẳn, em cũng chỉ gặp một số hiện tượng mà người tin tâm linh, nhạy âm thì cho rằng đó là vong, là Âm khí; còn nếu người vô thần, duy vật thì chỉ coi đó là ngẫu nhiên
Mà em là 1 thằng cảm âm không tệ lắm
Như vậy, có thể nói rằng những câu chuyện ma ở BV, hoàn toàn có thể có thật, nhưng chắc chắn không thể đời đến thế, thật đến thế hay là nhiều đến thế - như tổng hợp các câu chuyện ma được đăng trên các web ngày nay