( Em viết tiếp)
Trời rạng sáng. Ba thằng bọn em lặng lẽ chia nhau sục quanh khu vườn. Khu vườn khá rộng chủ yếu trồng cây ăn quả như xoài, vú sữa, măng cụt... Gần 1h mới chắc chắn trong khu vườn không có ai. Nơi đây đã lâu không có người lui tới. Cỏ dại mọc cao ngay hông. Lúc này em cũng yên tâm và bình tĩnh trở lại. Đêm qua lúc chia tay cô du kích em rất lo và có chút sợ. Lần đầu tiến vào đất nước lạ, sợi dây liên hệ duy nhất với hậu phương đã theo cô du kích biến vào bóng đêm. Giờ đây sống chết của ba thằng sẽ không ai biết. Trời sáng mọi vật rõ ràng, tầm quan sát tốt nên em rất yên tâm. Nhắc hai thằng cảnh giới, em giở bản đồ, xác định vị trí của tổ, đánh dấu khu vườn để còn trở về. Theo nhiệm vụ bọn em phải đi sâu vào 5-7 km sau đó ngược lên phía bắc 12 - 15km lọt ra sau chiến tuyến thứ nhất của Polpot nơi quân khu 203 của địch. Hiện tại bọn em đang cách đường biên hơn một km trong lãnh thổ Campuchia. Có điều lạ là nơi đây khá sát biên, nhưng không có lực lượng nào của địch lai vãng ở đây. Theo bản đồ tác chiến thì vị trí này chỉ cách đường 1 hơn 400m, là con đường huyết mạch chuyên chở binh lính và khí tài phục vụ cho các cuộc hành quân lấn chiếm VN.
Em quyết định dẫn anh em ra sát mép đường 1 rồi tính tiếp. Sau khi xóa hết dấu vết trong khu vườn, bọn em lần mò theo con đường mòn hướng ra con lộ chính. Con lộ nhỏ, chỉ vừa hai xe tải tránh nhau trải cấp phối, một vài đoạn còn sót ít mảng nhựa đường cũ. Tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo cách đường 50m bọn em ngồi chờ. Không bao lâu có tiếng động cơ ô tô từ phía Svai Riêng vọng đến, ba thằng đang ngồi nhai lương khô vội nằm dán xuống đất. Mấy phút sau một chiếc xe kiểu như xe Giải phóng chở đầy lính Polpot từ từ chạy qua. Những thằng lính mặc bộ đồ đen, cổ quấn khăn rằn đỏ - trắng vác AK, RPD, B41 đứng lố nhố trên thùng xe đưa mắt láo liên nhìn quanh. 4-5 chiếc xe chở lính nữa đi qua, sau cùng là vài chiếc xe chở những thùng gỗ viết đầy chữ TQ trên thành, có lẽ là xe chở đạn. Đợi bọn chúng đi khuất, bụi đường lắng xuống. Bọn em men theo mép đường bắt đầu tiến sâu về phía Xvai Riêng. Men theo mép đường đi được gần 2km nghe phía trước loáng thoáng tiếng người. Bọn em dừng lại, em bảo thằng Quảng ninh :
- Mày lên phía trước xem tình hình sao ? Cẩn thận nhé.
Một lúc sau nó đã quay lại :
- Có một trạm kiểm soát trên đường anh ạ.
- Có đông không ?
- Khoảng 1 tiểu đội. Trang bị đầy đủ cả trung liên, B41.
Vậy phải vòng tránh chốt này. Không thể đi theo đường này nữa. Em lấy la bàn nhìn hướng và cắt một đường khác. Theo bản đồ thì là đồng ruộng cùng vài con rạch. Đút la bàn vào túi, em nhắc 2 thằng :
- Cự ly giãn cách 5m. Bám theo tao, thằng QN đi cuối xóa dấu vết. Bọn em luồn qua khu vực chốt đường với khoảng cách chỉ 100m. Bọn này khá chủ quan. Chắc chúng nghĩ chúng đang sang đánh Duôn. Duôn không dám vào đến tận đây. Qua được chốt bọn em bỏ đường lớn tiếp tục tiến về hướng Svai Riêng. Địa hình bằng phẳng không có núi đồi nên cũng dễ dàng. Những cánh đồng bị bỏ hoang lâu ngày, lau lách mọc cao lút đầu người dễ dàng cho bọn em hành tiến. Vừa quan sát vừa vạch lau lách nên tốc độ bọn em không được nhanh. Khổ cho thằng QN đi sau còn phải dựng lại cây cỏ, xóa những vệt cỏ bị vẹt ra dưới chân. Thi thoảng phải dừng lại chờ nó. Đến gần trưa thì gặp một con đường mòn dẫn đến một phum bị bỏ hoang. Quan sát từ xa thấy 4-5 nóc nhà, nằm chìm trong những mảnh vườn cây um tùm. Thằng NB bảo :
- Vào đó nghỉ chút đi anh. Nắng nóng quá rồi. Mà mình đi chắc cũng được 5-6 km rồi chứ ít gì.
- Uh, thôi vào đó đi. Thằng QN ở ngoài này. Tao với thằng NB vào trước xem sao ?
Hai anh em theo con đường mòn đi vào phum. Con đường lâu không có người qua lại, cỏ phủ gần kín đường. Nên dễ phát hiện những dấu hiệu bất thường. Bỗng cảm thấy một cái gì đó bất ổn, mặc dù không biết là gì. Em vội ngồi thụp xuống. Thằng QN cũng vội ngồi xuống chong súng lên phía trước. Không thấy gì nó lom khom đi lên hỏi :
- Gì đấy anh. Địch trong phum à ?
- Không, không có gì đi tiếp thôi.
Em đứng lên, định tiếp tục đi, thì thằng QN vội kéo xuống :
- Từ từ anh, nhìn kìa.
Nhìn theo tay nó chỉ. Một sợi dây rất mảnh bằng kim loại, bắt ánh mặt trời ánh lên lấp lánh. Một tia chớp lóe lên trong đầu, cả người lạnh toát.
- Đù, mìn KP2. Sao lại có mìn ở đây ?
Nếu có định trong phum thì nó đã bắn từ nãy rồi. Hay nó đợi mình vấp mìn mới ra lượm xác, mà nó gài mìn ở đây thì có lẽ nó theo mình từ sáng rồi.
1phút...2phút...5phút trôi qua không động tĩnh gì. Thằn QN cũng sốt ruột chẳng hiểu chuyện gì cũng bò lên.
- Thằng nào thạo gỡ mìn thì lên đi.
Hai thằng nhìn nhau :
- Bọn em mới chỉ học về nguyên lý. Chưa trực tiếp gỡ bao giờ.
Mấy ông con này chưa chi đã sợ, bắt bọn nó gỡ lóng ngóng thì chết oan.
- Mẹ, quân hèn nhát. Tản ra chú ý cảnh giới hướng trong phum để tao gỡ.
Hạ khẩu AK xuống đất, em rút dao găm ở hông ra nhẹ nhàng tiến về phía sợi dây. Kiểu gài này chắc chắn là KP2, một loại mìn sát thương bộ binh của TQ. Vỏ nhựa màu xanh, kíp nổ có thể chịu cả lực kéo lẫn lực đè. Sau này lính ta gọi là mìn cóc hoặc mìn nhảy. Khi chốt tuột ra mìn được kích nổ sẽ nảy lên khoảng 1m - 1,2 rồi phát nổ. Ông nào cao thì đi đôi chân, ông nào thấp thì nát ổ bụng. Những loại mìn, và cách gỡ là khoa mục được quan tâm nhất của lính trinh sát soi đường.
Đến gần sợi dây. Em ngó nghiêng kỹ xem trái mìn nằm bên nào. Túm chặt một đầu nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi gốc cây cỏ, sợi dây chùng xuống. Thò tay còn lại nhấc quả mìn ra, vặn cái nắp phía trên, dốc ngược quả mìn, kíp nổ tuột ra. An toàn, xong. Lúc này mới để ý mồ hôi túa đầy người, cổ họng khô khốc đắng nghét.
Ba anh em tiếp tục dò dẫm đi vào phum. Chui vào khu vườn mát rượi, mở bi đông nước tu ừng ực. Thèm một điếu thuốc mà không dám hút. Đành ngắt một mấu thuốc nhai chi đỡ thèm.
- Hai thằng chúng mày xem xét mấy căn nhà hoang này xem sao ? Đừng lục lọi cái gì. Tránh để lại dấu vết. Tao ngồi ngoài này cảnh giới cho.
Có lẽ bọn em cũng đã đi khá sâu và đất K rồi. Buổi chiều chắc sẽ ngoặt lên hướng bắc. Khu vực này khá yên tĩnh rồi.
(...)