[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2023 Vol 7

Trạng thái
Thớt đang đóng

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,619
Động cơ
294,027 Mã lực
Em xin phép Copy và Paste cái còm về người Bà của cụ Xe nội lước ra đây, để dành cho mọi người có thể đọc lại, đề phòng bị xóa...

Cá nhân em cũng trò chuyện nhiều với cụ ấy qua Zalo, cảm thấy cụ ấy tin tưởng mình nên tâm sự nhiều việc cá nhân - cuộc sống - gia cảnh!

Thực ra ở độ tuổi này rồi, mình sống bằng kinh nghiệm và bản lĩnh thì mới trụ được với đời, nếu không muốn bị nó giằng xéo, chúng ta ko còn lạc quan nữa! Cá nhân em nhận thấy cụ ấy, do hoàn cảnh mà sinh tâm lý tự ti nhưng sâu thẳm là một người đàn ông tình cảm, có trách nhiệm. Đôi khi cảm thấy yếu lòng mà tâm sự về người Bà thì cũng chẳng sao cả, dù sao thì tình cảm mới là thứ dẫn dắt và giáo huấn con người tốt nhất, chẳng việc gì phải ngại để mà xóa còm hehee.

Cụ ấy sắp bôn ba bên tư bản, mong là các mợ hôm nào đưa cụ ấy đi ăn quà vặt cho vui, để biết nhau... Mạng ảo nhưng người thật, tình cảm kết nối qua từng con chữ, qua từng đêm trò chuyện là có thật. Mình cứ thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình thôi, lăn tăn gì đôi ba phút giây mềm lòng...

***
Bà Nội của cụ Xe Phun Nước:

Mợ Khem thân mến.. em cũng là trường hợp mà chắc không nhiều cụ như vậy. Cháu trai mà lại rất yêu bà ..em nghĩ thường các cháu gái thì có lý hơn.. kể cả với bà ngoại hay cụ là mẹ của ông ngoại em cũng rất yêu quý..nhưng bà nội em là tc cá biệt. Em có tuổi nhỏ sống giữa 2 làn đối kháng ..một bên là bà nội và 1 bên là bà mẹ. Sau khoảng 2 năm ở cùng. Khi tạm biệt bà trở lại tp ( quận ĐĐ bây giờ ) em còn nhỏ quá nên khá háo hức bỏ mặc bà 1 mình ở quê..chỉ duy nhất 1 mùa hè năm lớp 3 là đc về 1 tháng.. còn lại có về chỉ là mấy ngày tết và nó cũng chỉ trong vài năm.

Khi em vào lớp 4,5,6,7 thì năm nào cũng 1 lần bà sẽ lên thăm. Lúc này nhà em đã rời quận ĐĐ .. có lẽ là nhằm thăm em là chính nhưng em không nhận ra sức hút của mình đối với bà..
Bà mà lên thì sẽ ngủ với em..nói chung em thích ngửi cả mùi bà. Túi quần áo không bao giờ bà em cho vào tủ mà luôn để chân giường..
Mẹ em và bà xung đột ghê gớm.. sau này em hiểu rằng các xung đột đó luôn đc chọn thời điểm em đi học vắng nhà..khi học về thì bà em đã về quê. Rồi việc về quê đc thay đổi sang vào các sáng rất sớm , khi mà em chưa dậy..chuyện này tạo tiếp cho em 1 phản xạ..hễ dậy là quờ tay sờ sang cổ hoặc mặt bà .Từ căn nhà em ra bến xe khoảng 3km và bà sẽ đi bộ khoảng cách đó dù là lên hay về..lần nào ra bà cũng hứa : " bà ra ở với con 1 tuần." ..và bà luôn thất hứa..mỗi lần bà ra , khi đi học về em sẽ đi thật nhanh và đều mong sẽ có mặt bà khi em trở về..
Cũng chỉ đc 2 hôm , quá lắm là 3 thì sẽ có 1 buổi về hụt hẫng .. buồn cả ngày và hôm sau quên khuấy..em khá vô tâm, ít nhất là bề ngoài . Bản tính này , giờ vẫn thế..
Bà em về rồi thì đôi khi kéo theo xung đột tiếp...ông bố và bà mẹ lại nội chiến. Nội chiến liên miên, em là 1 đống ngứa mắt cần phải đc trút đòn thù.. em sinh ra vốn đần độn và còn nhỏ nên không biết phải làm sao..
Mọi trận đòn thù buộc phải kết thúc khi em 13 tuổi..lần đó em đã không kêu, không van, không xin ai cả..em mím chặt miệng giơ cả mình ra. Đánh bao nhiêu cũng đc , và đánh bằng cái gì cũng được.. chỉ có tiếng thở và tiếng gậy gãy roi vung trong gió..em càng im lặng thì tiếng quát tháo ra đòn càng dữ dội.. máu đã tràn trên khóe mắt. .Nhưng dù sao cũng cám ơn..nhờ đó tạo lên khả năng chịu đựng giúp em ko biết chùn bước trên con đường tự lập gian nan sau này..đến giờ em vẫn có thể ăn bất kỳ ở đâu và ngủ bất cứ nơi nào. . Có việc gì quan trọng vẫn lên đường bất kể nửa đêm hay gà gáy .
Nhưng di hại của nó chắc chắn sẽ theo em tới mãi mãi... em bị mất tự tin lâu dài dai dẳng trong cs..và khi bị kích động thì trong lòng dễ sinh xu hướng bạo loạn...
Nói dài như vậy để mợ thấy em đơn độc giữa gia đình như nào...giải thích vì sao tc của em với bà nội lại nặng đến vậy..em không có ai thương yêu mình ngoài bà ..
Khi hiểu chuyện hơn em đã ước mơ mình đc như các anh họ . Đc sinh ra và lớn lên ở nông thôn trong 1 gia đình nông dân thuần túy.. 17 tuổi đã mơ hồ giấc mộng vượt biên trên biển .. không đạt đc thì sau này muốn tình nguyện vào quân đội..cũng không được.
Ngày em bé. Bà em từng bế em chạy ra ngõ giữa nửa đêm ..em choàng tỉnh , có tiếng ì ầm xa xa , có cả ánh sáng xa xa tận chân trời . Bà nói : con dậy đi, khéo TQ nó đánh tới đây rồi , đừng sợ, cứ ôm cổ bà , bộ đội sẽ đến đón đánh TQ ...đó là khi em ở cùng bà , lúc đó chắc đã 4,5 tuổi..chắc tin tức thất thiệt và ám ảnh ctr thời chống P đã ăn sâu vào bà..sau này em đc biết ..đó chỉ là 1 kho xăng dầu ở huyện bên bị cháy nổ đường ống hay gì đó .
Trở lại câu chuyện bà em lên thăm cháu khi em còn bé ( 10 tuổi ). . 1 lần em vui lắm, bà em và bà mẹ vui vẻ, em nhìn 2 người nên có cảm nhận yên tâm...đi học vui vẻ và về không cần chạy. Quả nhiên lần đó bà ở đc 4 hay 5 ngày gì đó...ấy nhưng có 1 buổi sáng em nhớ mãi không bao giờ quên.. hôm đó em quờ tay sang không thấy bà, em lập tức nhổm dậy sờ chân giường, cái túi quần áo của bà không còn đó.. em tụt nhanh xuống đất và chạy liền 3km không nghỉ..không giày dép..
Em tự đi học bằng bus, tàu điện từ khi lên 7 thì không có gì lạ lẫm với bến tàu bến xe..em chạy thẳng vào nhà chờ..bà em đứng đó đã xếp hàng và vừa mua đc vé...em tóm áo bà lôi ra và đã bất giác khóc nức nở : đừng về , bà ở lại với con ..đừng về nữa..ở lại đi..
Bà em ôm em ở nhà ga đó ..bà cúi xuống đầu em khóc rưng rức kiểu nén tiếng vào trong , nc mắt nc mũi ướt hết đỉnh đầu em, bà cho ai hay là vứt cái vé xe và cùng em trở lại ở thêm 1 ngày .. sau này đến chị dâu, rồi anh trai bà mất bà cũng chưa từng khóc như vậy.. và em cũng vậy. Sau này lớn em chợt nghĩ :..khi bà mới 35 thì ông bị bắn ..không biết bà có khóc đau đớn vậy không ? Hay vì thuyền trưởng đã chết mà thuyền viên làm loạn, thuyền phó bất lực chăng . Thuyền phó đã chiều chuộng mặc cho thuyền viên cắt cả thuyền đem bán nếu muốn ? Và nếu ông nội em còn thì kẻ nào trong căn nhà đó dám làm loạn đây ?
Bà em đã sống tiếp 1 mình tại căn nhà ở quê trong tổng cộng gần 20 năm..khoảng thời gian có em là quãng 3 năm ..
Rồi gia đình tan vỡ ..bà không thể ở cùng em như mong muốn..bà cháu cách nhau đôi 3 km nhưng không thể gặp mặt trong suốt 23 năm..cho tới khi bà mất.. lần bà cháu gặp nhau cuối cùng đến giờ là 33, hay 34 năm rồi..
Em cũng không hiểu sao số phận khiến 1 số người cả thân nhân và xh mất trên tay mình mà trong số đó lại không có bà . Cái này giờ ngồi viết em mới nhận ra..khi em 18,19 đã có kẻ xh chết trên lưng mình, rồi em gái trên tay , mẹ vợ, mẹ đẻ .. 1 ,2 ông ất ơ tai nạn ngoài đường mà em gặp nữa ..kể cũng kỳ lạ...
Trở lại chuyện bà. Bà em có thể chờ cả đêm để đánh chết 1 con chuột đất lông xù vì muốn cháu đc ăn thịt nó rán vào buổi sáng tỉnh dậy..em chỉ ăn đc 1 mẩu đùi của nó vì em mới 4 tuổi. Bà bắt cả rái cá con về cho em chơi, giấu mì tôm trong cót thóc để nhử em ko chạy chơi ngoài nắng...nói chung ở với bà em là Hoàng Đế..về với nhà em lập tức đổi vai..bảo sao không ấn tượng mạnh mẽ...
Một tối cách đây 10 năm em có đt..đó là ông anh chơi cùng hơn em 10 tuổi .
- anh vừa biết tin bà nội em mất đêm qua... em nghe anh-hãy về đi..ng ta đưa bà về quê đó..
.Mắt em nhòa đi tức khắc..đầu kia cứ alo alo liên hồi.. cổ và mũi em đầy nc , mặt cũng vậy..em ko khóc ..nhưng nc rơi lộp bộp trên giấy liên hồi.. không ai có thể làm em xúc động đc đến thế cho tới tận bây giờ.. đầu dây bên kia vẫn X à..nghe rõ ko ..alo X à.. - vấn đề là em ko sao nói đc.
- sao anh biết ?
- ông H béo ..cùng quê em gọi anh nói anh bảo em biết ..về thắp 1 nén hương rồi đi cũng đc..
- ng ta định sao ? Sao ng ta không gọi em ?
- 1 số bị lệnh cấm gọi. 1 số hùa theo, nội tộc phản ứng đòi gọi thì lại không ai có số...ông H không dám cho và cũng ko dám gọi em trực tiếp.
- làm gì còn nhà cửa mà đưa bà em về đc ?
- anh ko biết..chắc nhà cháu chắt .

Em gọi về cho vợ nói nhanh..vợ em cũng chưa từng biết quê nội của em ở đâu..đó là lần đầu tiên về đó. Cô ấy đã ôm bé con chờ sẵn.
Khi về đến nơi đã giữa nửa đêm . Linh cữu đặt ở gian giữa ngôi nhà 1 người cháu. Mọi người có mặt đang mệt mỏi chợt bừng tỉnh..em xuất hiện quá đột ngột, giờ giấc quá bất ngờ và bước vào qua sân vườn tối um khiến họ càng bối rối. ..em không chào ai mà bước nhanh qua sân thẳng vào gian giữa...đèn nến lờ mờ..áo quan bà em nằm đó, em lách qua bàn vong bà đến bên áo quan.. vài kẻ nam giới vội vã chạy tới muốn ngăn, không rõ họ là ai và họ biết em là ai không nữa.. em bị tự kích động mạnh mẽ nên hất ngã ai đó , trên thềm đã có thêm 1 nhóm ồn ào nửa muốn vào nửa không , khi em ngoảnh lại họ có lẽ tất cả đã nhìn thấy sát khí trong mắt em nên tất cả chùn lại, không 1 ai dám bước tới . E mất bình tĩnh nên thò tay cậy tấm gỗ che mặt đã đc ghim lại ..úp mặt nhìn vào ..mùi tử khí bay ra lộng óc..không quan trọng em phải ngắm nhìn bà lần cuối.. bà em bé tí và móm mém so với 23 năm trước..hốc mắt lõm sâu và 2 má tóp lại..nc mắt em lại rơi như mưa lên mặt bà mà không thể khóc ..khó khăn lắm em mới nghẹn ngào đc 1 câu không đầu không đuôi : Con Xin Lỗi..Hãy Tha Thứ..thì mũi họng đã nghẹt..
Em đóng nắp quay ra hình như không thắp 1 nén hương nào, bước thẳng ra đường .. mọi thủ tục , nghi lễ thật là vô nghĩa.. lòng hận thù dâng cao như núi..nhưng hận ai ..không có lời giải..kể cả đến tận bây giờ..
Có ai tóm vào vai áo..có ai cầm vào bàn tay..
- Bác P đây..bác trưởng họ đây ..bình tĩnh và ở lại mai đưa bà..ai nói gì cũng là không đúng..cháu là trong họ, không ai có quyền tước đoạt chuyện đó..
- Em..anh Đ đây ..có nhớ đc anh nữa không..
- Cậu giờ như này ư..vậy mà hơn 20 năm chị nghe ng ta nói em đang thụ án trong tù..chị hồi bé hay cõng em đấy..
Mọi ng nhao nhao...em không thể nhớ đc từng người...các bác và ac ở nông thôn già nhanh khó nhận..
Vợ con em có các chị họ lôi về nhà ng ta...có lẽ danh nghĩa em dâu và cháu nên họ yêu quý..1 phần em đoán. bằng cách đó buộc em ở lại..và em đã ở lại tiễn bà thêm nửa ngày rồi mới đi.
Nhưng hôm sau đó lại 1 lần đau đớn..người chăm sóc bà nói với em : từ khi bà ốm đến khi mất . Trong suốt hơn một năm rưỡi khi lẫn khi tỉnh cho tới tận mấy ngày khi hấp hối vẫn gọi tên em, bà đòi " chúng mày phải tìm cháu về cho tao , tìm xem thằng cu X ở đâu về trả cho tao..cháu tao nó mà đi học thì giờ lớp 5 rồi " .. khi mê man chập chờn đều nhầm mọi nam giới ở bên là em...đòi sờ đầu họ và họ phải diễn vở kịch đó..bà em chưa từng biết bà khi ấy đã lên chức cụ...

Em không muốn lộ sâu chuyện riêng của mình.. nhưng muốn truyền tải 1 thông tin và góc nhìn về tình cảm dữ dội của 1 người bà dành cho mình..thứ mà không 1 đứa cháu nào của bà có được..
Góc nhìn thảm họa từ 1 gia đình vốn bình an..cho đến ngày tan vỡ..

Em cũng xin phép xóa đi còm men dài dòng này sau khoảng thời gian ngắn vì không muốn vương vấn gì thêm..cũng như sẽ tự xóa các còm men bông đùa gây lãng phí tài nguyên.
Vâng cụ.
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,729
Động cơ
678,887 Mã lực
Bà bán từ khoảng 9h sáng đến 15h cụ ạ. Có hôm hết sớm có hôm hết muộn. E thỉnh thoảng ăn nên ko biết ngày cuối tuần cụ có bán ko. Cụ bán ngay cạnh cổng trường nên chắc trong tuần là bán rồi ạ.
Mợ ơi baf cụ bán cả tuần không, từ mấy đến mấy giờ ah? Hôm trước nhóm em cũng chia sẻ nhau bài viết về gánh chè của cụ trên fb và hẹn nhau đi mà vẫn chưa chốt được lịch.
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,729
Động cơ
678,887 Mã lực
Vâng, e thấy bảo bị fb bị cá mập cắn nên sập rồi. E chỉ sợ mỗi bị hack thui chứ ko có fb e sang đây chơi ạ :D
Mình có cài WhatsApp đâu mà nó bảo gửi mã vào đó. Thôi kệ, chờ vậy.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,040
Động cơ
552,566 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em đoán thế này có đúng không ?
Bắn 2,3 phút rồi im , có thể kết hợp di chuyển vị trí pháo khiến đối phương không kịp định vị phản đòn, phản đc cũng khó đánh trúng.
Đưa bộ binh súng máy lên chặn trước tuyến pháo nhằm cản bộ binh tiến đến uy hiếp pháo hoặc định vị pháo ..

Đoán thế có sai không cụ.?
Sau khi lên chốt một tuần, khi quay về hậu cứ thì em có một chuyến luồn sâu 10 ngày sang Prey Veng. Bọn em sang gần 40 km bên đất K thì mới biết. Bọn nó thường dùng pháo 105 bố trí rải rác từng khẩu đội. Bắn vài loạt rồi dùng bò kéo chạy ngay đu chỗ khác. Pháo mình không kịp phản pháo tiêu diệt. Sau đó thì ta dùng một số sĩ quan pháo binh của VNCH ra trợ giúp cùng phối hợp với trực thăng vũ trang thì cái trò bắn lén cũng đỡ dần. Chuyện này em đã kể. Cuối tháng 6 đầu tháng 7/1978 thì em rời đơn vị rồi. Và sau đó toàn bộ sư đoàn cũng ra Cao Bằng thành lập sư bộ binh mới ( sư 311) để chuẩn bị tiếp đón lính anh Đặng.
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,729
Động cơ
678,887 Mã lực
Nghe chuyện của cụ lúc nào cũng cuốn.
Sau khi lên chốt một tuần, khi quay về hậu cứ thì em có một chuyến luồn sau 10 ngày sang Prey Veng. Bọn em sang gần 40 km bên đất K thì mới biết. Bọn nó thường dùng pháo 105 bố trí rải rác từng khẩu đội. Bắn vài loạt rồi dùng bò kéo chạy ngay đu chỗ khác. Pháo mình không kịp phản pháo tiêu diệt. Sau đó thì ta dùng một số sĩ quan pháo binh của VNCH ra trợ giúp cùng phối hợp với trực thăng vũ trang thì cái trò bắn lén cũng đỡ dần. Chuyện này em đã kể. Cuối tháng 6 đầu tháng 7/1978 thì em rời đơn vị rồi. Và sau đó toàn bộ sư đoàn cũng ra Cao Bằng thành lập sư bộ binh mới ( sư 311) để chuẩn bị tiếp đón lính anh Đặng.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,619
Động cơ
294,027 Mã lực
Vâng, e thấy bảo bị fb bị cá mập cắn nên sập rồi. E chỉ sợ mỗi bị hack thui chứ ko có fb e sang đây chơi ạ :D
Có lẽ fb đang bị toàn cầu đó mợ Zyn..
Bên châu âu cũng đang vậy (em nghe nói ) ..từ hơn 1 tiếng rồi .
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
16,465
Động cơ
326,742 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Xong mọi việc đã gần 10h. Em gõ chuyện biên giới cho các cụ nghe. Chắc tối nay khó kể hết. Em định viết bên thớt kia. Nhưng thôi, bạ đâu viết đó.
Biên giới Tây ninh 1978.
Đầu 1978, sư đoàn em rời Pắc xế thuộc tỉnh Savannakhet hành quân vào Tây ninh. Theo phổ biến ở trên là vào làm hồ Dầu Tiếng. Sư đoàn đóng tại huyện Dương Minh Châu. Nơi này cách khá xa biên giới. Trung đoàn em đóng cách sư khoảng 20 km sát biên giới hơn. Các đại đội đóng rải rác quanh đó. Cách biên giới 50 km. Xe đổ bọn em xuống một cánh đồng mía đã thu hoạch hết thuộc xã Suối đá. Trời Tây ninh nắng như đổ lửa. Tiếng pháo từ biên giới vọng về ầm ì. Hơi thở chiến tranh đã khá gần. Việc đầu tiên là dựng lán trại. Vốn đã quen dựng lán cơ động dọc đường 14 nên các tiểu đội nhanh chóng xua lính vào rừng chặt cây dựng tạm mấy cái lều giữa ruộng mía. Sau đó là đào giếng để có nước sử dụng. Chỉ đào 0,5m đã có nước nhưng nước ở đây đục như nước gạo. Cũng dùng được vì cũng chẳng có nước nào khá hơn. Mang tiếng là một đại đội nhưng chỉ có hơn 60 người. Chỉ trong một ngày bọn em đã tạm ổn định nơi ăn ở. Một tuần sau đó trung đoàn bắt đầu trang bị lại vũ khí cho các đại đội. Lúc này bọn em được trang bị đầy đủ súng cá nhân AK, trung liên RPK, B40, M79 và lựu đạn. Lúc này đơn vị đã trở thành một đại đội bộ binh không còn là công binh nữa.

Sau đó trên sư bắt đầu lấy người đi đào tạo trinh sát, xạ thủ B40, M79...lúc này em đã là hạ sĩ, tiểu đội trưởng chỉ huy 6 ông lính mới nhập ngũ 1977 - 1978. Vẫn 5 thằng lính Hà nội giờ đã trở thành 5 tiểu đội trưởng. Đợt đó em đc cử đi học trinh sát, còn 4 thằng bạn thì học xạ thủ, y tá...sau 1,5 học trên sư đoàn. Bọn em trở về đại đội tiếp tục cùng anh em vừa huấn luyện thêm vừa đi phối thuộc với các đơn vị tăng, pháo, trực thăng vũ trang...

Thời gian đó dọc tuyến biên giới VN - Campuchia bắt đầu có những trận đánh lớn. Hàng ngày pháo Polpot bắn bừa bãi sang đất VN. Dân tình hoảng loạn, chạy sâu vào phía trong, cách biên giới 70 - 100 km. Cả dải biên giới khu vực Tây ninh không còn bóng người dân.
Cuộc sống của lính thì thiếu thốn đủ thứ. Lương thực, quân trang đều không được cung cấp đầy đủ. Thiếu nước, thiếu ăn, khí hậu nóng bức nên hầu như 100% quân số đều bị ghẻ và hắc lào. Tuy vậy cũng chẳng có thuốc gì ngoài mấy lọ thuốc mỡ lưu huỳnh. Đêm đến là ngứa phát điên, thằng nào cũng gãi sồn sột. Giữa tháng 5/1978 sau những lần đi phối thuộc với các đơn vị khác để quen mùi súng đạn. Đơn vị chính thức tham gia bảo vệ biên giới Tây Nam. Trung đoàn em được phân công bảo vệ khu vực Xa mát nay là cửa khẩu Xa Mát. Phòng tuyến trải dài hơn 20 km. Đại đội em phụ trách 2 km ngay tại cửa khẩu. Mỗi trung đội sẽ phải phòng thủ vài trăm m đường biên. Trung đội em có 3 tiểu đội thay nhau lên chốt khoảng 1 tuần thì về nghỉ 2 tuần. Khi nào có chiến sự thì phải ra trực chiến hết. Mọi phương án tác chiến đã được ban tham mưu và tác chiến trung đoàn vạch sẵn.

Hàng ngày pháo Polpot vẫn bắn sang đều đặn ngày 3 lần. Buổi sáng từ 5h - 7h, buổi trưa từ 11-13h và buổi tối từ 19h - 21h. Trong khoảng thời gian đó bọn nó bắn bất kể lúc nào, và chỉ bắn một loạt khoảng 2-3 phút là im. Nên rất khó để phản phản pháo. Mặc dù lực lượng pháo của ta rất hùng hậu bao gồm các loại pháo của Nga và Mỹ. Kể cả " Vua chiến trường " cũng được kéo ra biên giới. Pháo Polpot làm lính ta mất ăn, mất ngủ. Tinh thần căng thẳng ở một vài đơn vị đã xuất hiện tình trạng đảo ngũ. Cứ nghe tiếng pháo hú là lính ta lại sấp ngửa nhảy xuống hầm hào.
Tuy vậy, khu vực Xa Mát vẫn yên ổn ngoài những loạt pháo bắn vu vơ thì lính Polpot cũng chỉ nấp sau chiến hào phía xa thấp thoáng sau rặng cây Th'nốt bắn đại liên, trung liên sang.

Em nhớ khoảng tháng 5/1978 là đến lượt em dẫn tiểu đội lên chốt thay cho tiểu anh P ( lính 75 người Nam định). Từ chỗ đóng quân ở hậu cứ đến chốt khoảng 30 km. Sau khi lên đại đội nhận nhiệm vụ em quay về tiểu đội chuẩn bị cùng anh em để sáng mai hành quân.
( Em tạm nghỉ chút)
Em hết rượu mời cụ ạ. Hóng chuyện cụ kể tiếp
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,619
Động cơ
294,027 Mã lực
Sau khi lên chốt một tuần, khi quay về hậu cứ thì em có một chuyến luồn sâu 10 ngày sang Prey Veng. Bọn em sang gần 40 km bên đất K thì mới biết. Bọn nó thường dùng pháo 105 bố trí rải rác từng khẩu đội. Bắn vài loạt rồi dùng bò kéo chạy ngay đu chỗ khác. Pháo mình không kịp phản pháo tiêu diệt. Sau đó thì ta dùng một số sĩ quan pháo binh của VNCH ra trợ giúp cùng phối hợp với trực thăng vũ trang thì cái trò bắn lén cũng đỡ dần. Chuyện này em đã kể. Cuối tháng 6 đầu tháng 7/1978 thì em rời đơn vị rồi. Và sau đó toàn bộ sư đoàn cũng ra Cao Bằng thành lập sư bộ binh mới ( sư 311) để chuẩn bị tiếp đón lính anh Đặng.
Cái chiến thuật Pháo này em đọc đâu đó.
Nó có thể là từ ta dạy .. gọi là Lực Lượng Phân Tán- Hỏa Lực Tập Chung ( mà hình như là Trung mới đúng ..phỏng mợ Hoàng Trang).
Đánh tiêu hao và gây áp lực tâm lý quan trọng hơn xử lý sinh lực đối thủ..
Còn đòn Pháo nổ thì kích nổ đồng thời vài vị trí bộc phá..gây nhiễu loạn công tác trinh sát pháo của đối thủ, giảm tỷ lệ phản pháo chính xác .

Em nhớ chuyện cụ kể..các cụ cựu kế toán pháo vnch giúp các cụ..đánh cho pháo pp im tịt 🤣
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,040
Động cơ
552,566 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cái chiến thuật Pháo này em đọc đâu đó.
Nó có thể là từ ta dạy .. gọi là Lực Lượng Phân Tán- Hỏa Lực Tập Chung ( mà hình như là Trung mới đúng ..phỏng mợ Hoàng Trang).
Đánh tiêu hao và gây áp lực tâm lý quan trọng hơn xử lý sinh lực đối thủ..
Còn đòn Pháo nổ thì kích nổ đồng thời vài vị trí bộc phá..gây nhiễu loạn công tác trinh sát pháo của đối thủ, giảm tỷ lệ phản pháo chính xác .

Em nhớ chuyện cụ kể..các cụ cựu kế toán pháo vnch giúp..đánh cho im tịt 🤣
" Hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung " chiến thuật của TQ. Bắt nguồn từ chiến thuật du kích của cụ Mao hồi kháng Nhật. Và học trò Polpot học theo để đánh VN. Vậy nên mới phải nhờ anh Tám trung sĩ kế toán pháo binh VNCH mà em đã kể bên thớt kia. Vẫn phục đội ngũ sĩ quan quân đội VNCH, họ được đào tạo bài bản và chính quy hơn ta. Kiến thức về chuyên môn của họ rất tốt. Ngay một người trung sĩ thôi nhưng khi vào trận rất đĩnh đạc, bình tĩnh.
 

thichrauxanh

Xe điện
Biển số
OF-816247
Ngày cấp bằng
20/7/22
Số km
4,380
Động cơ
127,837 Mã lực
Tuổi
33
" Hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung " chiến thuật của TQ. Bắt nguồn từ chiến thuật du kích của cụ Mao hồi kháng Nhật. Và học trò Polpot học theo để đánh VN. Vậy nên mới phải nhờ anh Tám trung sĩ kế toán pháo binh VNCH mà em đã kể bên thớt kia. Vẫn phục đội ngũ sĩ quan quân đội VNCH, họ được đào tạo bài bản và chính quy hơn ta. Kiến thức về chuyên môn của họ rất tốt. Ngay một người trung sĩ thôi nhưng khi vào trận rất đĩnh đạc, bình tĩnh.
Cụ uống cafe hay trà e pha mời cụ để cụ tiếp câu chuyện kia ạ ;))
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,729
Động cơ
678,887 Mã lực

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,889
Động cơ
869,513 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,040
Động cơ
552,566 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em hết rượu mời cụ ạ. Hóng chuyện cụ kể tiếp
Vâng, em kể tiếp.

Người lính cũng chẳng có gì chuẩn bị. Hai bộ quân trang, rách rưới. Một bộ khá hơn thì để dành trong ba lô ( chỉ để mặc chào cờ vào sáng thứ 2 và mặc lần cuối khi trở về đất mẹ). Ngoài quân tư trang, vũ khí thì mỗi người còn mang 5kg gạo, xoong nồi...và thêm vài lọ mỡ lưu huỳnh.

Sáng sớm hôm sau, tiểu đội dậy sớm xuống nuôi quân lấy mỗi người hai cục mỳ luộc ăn sáng và dành ăn buổi trưa. Tranh thủ trời còn mát, em giục anh em lên được sớm. Trên vai mỗi người lính 30 - 40 kg quân tư trang, bọn em nhằm cửa khẩu Xa Mát thẳng tiến. Với khoảng cách trên 30 km chắc phải buổi chiều mới đến vị trí tập kết. Nhờ đi sớm nên 9h sáng bọn em đã đi được hơn 1/3 quãng đường. Mặt trời lên cao dần, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Lính tráng đã thấm mệt, đoàn quân im lặng lầm lũi tiếp tục đi. Không còn tiếng í ới giục nhau hay đùa cợt. Ông nào cũng gò lưng, cắm mặt xuống đường. Con đường rải cấp phối đỏ quạch chạy dài về phía biên giới. Cả một vùng hoang vắng. Không một chút bóng dáng của sự sống. Lâu lâu một chiếc xe UAZ chạy về phía biên giới cuốn bụi mù mịt. Càng về trưa cái nắng càng oi ả, những bộ quân phục đã đẫm mồ hôi và bám bụi đường trở thành mầu đất đỏ quạch. Tới một đoạn đường có vài bụi cây lúp xúp cả tiểu đội ngồi nghỉ. Lính tráng so vai, thót bụng, mọi trang bị trên người rơi lả tả xuống đất. Mỗi thằng một bi đông nước tu ừng ực. Ngồi nhìn mặt đường đường không khí bị đốt nóng bốc lên rung rung, từng dòng mồ hôi chảy ngoằn ngoèo từ cổ xuống buồn buồn trong ngực, em ngồi im để tận hưởng cái nóng Tây nam, móc bao thuốc Vàm cỏ châm một điếu. Cổ họng khô khốc, đắng nghét. Vốn nghiện thuốc mà lúc này không thể hút nổi. Gần 12h, một loạt pháo từ bên kia bắn sang anh em giật mình ngơ ngác, rồi nằm bẹp xuống mặt đường. Tiếng pháo đã nghe rất gần, cảm tưởng như nó rít qua đầu. Một suy nghĩ sui xẻo chợt thoáng qua, một quả đạn pháo vu vơ rơi trúng đội hình thì ai sẽ là người nằm xuống trong 7 thằng này ? Nghĩ vậy nên em bảo anh em trong tiểu đội dãn cách cự ly hành quân. Cả tiểu có 7 ông mà mỗi ông cách nhau đến 100m. Em cùng cậu tiểu đội phó đi cuối cùng. Cậu này người Như Quỳnh - Hưng yên nhập ngũ 77. Người nhỏ nhắn gầy gầy, có đôi mắt dán nhấm lúc nào cũng hấp háy. Cậu ta lấy một cục mỳ bẻ đôi đưa em một nửa. Trệu trạo nhai cục mỳ như cục đất sét. Thôi thì có nhét cho đầy dạ dày cũng đến bữa trưa rồi. Lắc lắc bi đông nước còn một nửa. Em uống vài ngụm cho trôi cục đất sét đang mắc cứng trong cổ. Cái khăn mặt trùm trên đầu đã khô cong. Dội ít nước cho ướt khăn em lại trùm lên đầu rồi đội chiếc mũ cối lên. Nhìn đoàn quân lúc này rệu rã mất đi khí thế buổi sáng khi rời đơn vị. Càng về chiều càng nắng gắt. Ông nào cũng thè lưỡi ra để thở.

Hơn 4h chiều thì bọn em cũng đến được vị trí tập kết trong một vườn cây hạt điều còn sót lại cách khu vực chốt khoảng 1 km. Lính tráng quẳng đồ nằm vật xuống đám cỏ. Ông đại đội phó và một cậu liên lạc đã chờ ở đó. Đại phó đưa bi đông nước và hỏi :
- Mệt không ? Anh em đi lúc mấy giờ.
- Báo cáo, bọn em đi lúc 5h. Khô hết cả người rồi.
Ngồi dưới bóng cây, uống mấy ngụm nước. Châm lại mẩu Vàm cỏ hút dở lúc trên đường. Lúc này mới thấy điếu thuốc ngon vô cùng.
- Thôi, anh em lên nhận chốt cho tiểu đội cậu Nam định nó về cho sớm. Nhận xong rồi tha hồ nghỉ ngơi.
Đại đội phó cất tiếng giục. Uh, thì đi. Đằng nào cũng đến rồi. Nhận sớm cho tiểu đội kia nó về, bọn nó cũng bị đầy ải ở đây cả tuần rồi.
( mai em viết tiếp)
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,889
Động cơ
869,513 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Vâng, em kể tiếp.

Người lính cũng chẳng có gì chuẩn bị. Hai bộ quân trang, rách rưới. Một bộ khá hơn thì để dành trong ba lô ( chỉ để mặc chào cờ vào sáng thứ 2 và mặc lần cuối khi trở về đất mẹ). Ngoài quân tư trang, vũ khí thì mỗi người còn mang 5kg gạo, xoong nồi...và thêm vài lọ mỡ lưu huỳnh.

Sáng sớm hôm sau, tiểu đội dậy sớm xuống nuôi quân lấy mỗi người hai cục mỳ luộc ăn sáng và dành ăn buổi trưa. Tranh thủ trời còn mát, em giục anh em lên được sớm. Trên vai mỗi người lính 30 - 40 kg quân tư trang, bọn em nhằm cửa khẩu Xa Mát thẳng tiến. Với khoảng cách trên 30 km chắc phải buổi chiều mới đến vị trí tập kết. Nhờ đi sớm nên 9h sáng bọn em đã đi được hơn 1/3 quãng đường. Mặt trời lên cao dần, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Lính tráng đã thấm mệt, đoàn quân im lặng lầm lũi tiếp tục đi. Không còn tiếng í ới giục nhau hay đùa cợt. Ông nào cũng gò lưng, cắm mặt xuống đường. Con đường rải cấp phối đỏ quạch chạy dài về phía biên giới. Cả một vùng hoang vắng. Không một chút bóng dáng của sự sống. Lâu lâu một chiếc xe UAZ chạy về phía biên giới cuốn bụi mù mịt. Càng về trưa cái nắng càng oi ả, những bộ quân phục đã đẫm mồ hôi và bám bụi đường trở thành mầu đất đỏ quạch. Tới một đoạn đường có vài bụi cây lúp xúp cả tiểu đội ngồi nghỉ. Lính tráng so vai, thót bụng, mọi trang bị trên người rơi lả tả xuống đất. Mỗi thằng một bi đông nước tu ừng ực. Ngồi nhìn mặt đường đường không khí bị đốt nóng bốc lên rung rung, từng dòng mồ hôi chảy ngoằn ngoèo từ cổ xuống buồn buồn trong ngực, em ngồi im để tận hưởng cái nóng Tây nam, móc bao thuốc Vàm cỏ châm một điếu. Cổ họng khô khốc, đắng nghét. Vốn nghiện thuốc mà lúc này không thể hút nổi. Gần 12h, một loạt pháo từ bên kia bắn sang anh em giật mình ngơ ngác, rồi nằm bẹp xuống mặt đường. Tiếng pháo đã nghe rất gần, cảm tưởng như nó rít qua đầu. Một suy nghĩ sui xẻo chợt thoáng qua, một quả đạn pháo vu vơ rơi trúng đội hình thì ai sẽ là người nằm xuống trong 7 thằng này ? Nghĩ vậy nên em bảo anh em trong tiểu đội dãn cách cự ly hành quân. Cả tiểu có 7 ông mà mỗi ông cách nhau đến 100m. Em cùng cậu tiểu đội phó đi cuối cùng. Cậu này người Như Quỳnh - Hưng yên nhập ngũ 77. Người nhỏ nhắn gầy gầy, có đôi mắt dán nhấm lúc nào cũng hấp háy. Cậu ta lấy một cục mỳ bẻ đôi đưa em một nửa. Trệu trạo nhai cục mỳ như cục đất sét. Thôi thì có nhét cho đầy dạ dày cũng đến bữa trưa rồi. Lắc lắc bi đông nước còn một nửa. Em uống vài ngụm cho trôi cục đất sét đang mắc cứng trong cổ. Cái khăn mặt trùm trên đầu đã khô cong. Dội ít nước cho ướt khăn em lại trùm lên đầu rồi đội chiếc mũ cối lên. Nhìn đoàn quân lúc này rệu rã mất đi khí thế buổi sáng khi rời đơn vị. Càng về chiều càng nắng gắt. Ông nào cũng thè lưỡi ra để thở.

Hơn 4h chiều thì bọn em cũng đến được vị trí tập kết trong một vườn cây hạt điều còn sót lại cách khu vực chốt khoảng 1 km. Lính tráng quẳng đồ nằm vật xuống đám cỏ. Ông đại đội phó và một cậu liên lạc đã chờ ở đó. Đại phó đưa bi đông nước và hỏi :
- Mệt không ? Anh em đi lúc mấy giờ.
- Báo cáo, bọn em đi lúc 5h. Khô hết cả người rồi.
Ngồi dưới bóng cây, uống mấy ngụm nước. Châm lại mẩu Vàm cỏ hút dở lúc trên đường. Lúc này mới thấy điếu thuốc ngon vô cùng.
- Thôi, anh em lên nhận chốt cho tiểu đội cậu Nam định nó về cho sớm. Nhận xong rồi tha hồ nghỉ ngơi.
Đại đội phó cất tiếng giục. Uh, thì đi. Đằng nào cũng đến rồi. Nhận sớm cho tiểu đội kia nó về, bọn nó cũng bị đầy ải ở đây cả tuần rồi.
( mai em viết tiếp)
Rất mong được có dịp kính Cụ Anh chén trà mạn, kính châm Cụ Anh điếu thuốc ạ

Em lại ngay ngắn ngồi hóng
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,619
Động cơ
294,027 Mã lực
Bỏ mịa em dồi.
Cả năm chằng mấy khi giặt quần áo..sáng nay dậy giăt.đc tiếng nhớ ra cái ví vẫn trong túi áo khoác.
Alo đứa em nó ngừng máy bỏ ra, nó bảo ví ướt nhưng vẫn trong áo. k biết có sao ko .
Nhọ quá cccm.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top