Có 1 lần em bị dẫn vào nhà xác chơi, tầm 2-3h sáng. Thực ra đó là đêm thứ 3 em nhập viện vì sốt; bác sĩ nói là sốt gì đấy em không nhớ lắm, nhưng cứ đến tầm 6h chiều là em rét run và người mê man vô thức. Buổi chiều đầu tiên em sốt thì còn nằm ở ktx, bạn học thấy em sốt mê man tái nhợt, sợ quá thì mới chở vào bv. Sau đấy thế nào mà bs cho nhập viện luôn, bạn em là một người đồng hương ở lại bv trông nom và lo cho em những ngày tiếp sau đó.
Đêm thứ 3 ở bệnh viện cũ Đồng Nai, cái bệnh viện mà em đánh giá là hoang tàn nhất thập niên 2k. Cụ nào ở ĐNai hoặc người ĐNai thời điểm đó sẽ biết, mọi thứ nó xập xệ à âm u đến nhường nào! Đêm đó sau cơn sốt muốn tê liệt người thì em chợt tỉnh lại, ngồi dậy trên giường thì thấy người bạn đồng hương nằm cạnh vẫn ngủ. Em khát nước vô cùng, mới nhìn quanh phòng bệnh tìm nước uống.
Trong phòng hình như có hơn 8 chiếc giường bệnh, khá rộng, ánh sáng hành lang lờ mờ hắt vào, thấy mọi người nằm ngủ hết, quạt trần vẫn chạy vo ve. Lần này tỉnh dậy em như người được tắm suối giữa trưa hè, cảm giác sảng khoái tỉnh táo đến kỳ lạ. Em không có cảm giác đói mặc dù em thừa hiểu là từ chiều đến giờ chưa ăn gì, chỉ có cơn khát mới là vấn đề kéo em ra khỏi giường lúc này.
Sau khi tu được một chai nước của giường bên cạnh, nằm xuống thì em lại không ngủ được nữa. Đây là một trạng thái tỉnh táo, tràn năng lượng và hưng phấn mà người vừa sốt không thể có được. Bởi vì em khá chắc từ giờ đến sáng, em sẽ không ngủ lại được nên mới mở cửa phòng và ra ghế đá sân bv ngồi chơi.
Em đi qua một hành lang, chẳng thấy phòng trực nào của bs cả, ra đến ngoài sân cũng chẳng thấy ai, như một cái nhà hoang. Về sau này em vẫn lăn tăn mãi đoạn này, là do em bị che mắt, hay lúc đó chả có ai thật!?
Vừa ngồi trên ghế đá hít thở chút không khí mát mẻ thì thấy có xe cấp cứu chạy vào. Xe chạy chỉ bật đèn ưu tiên, không có tiếng còi hú, chạy thẳng đến một góc của bv. Em tò mò tản bộ tới xem thì chả thấy cái nhà này để bảng hiệu tên gì, thấy đuôi xe mở ra, có người đến kéo cán lôi ra ngoài, vải trắng che phủ mặt; à thì ra xác chết, chắc đâm xe hoặc đâm chém gì mới đây thôi, máu còn thấm sang tấm vải trắng kia mà....
Vậy mà em cũng tò mò đi theo họ vào xem, lúc này mới ý thức được đây là nhà xác; có một bát hương và một đèn dầu để ở ban thờ nhỏ trên tường. Ánh sáng lờ mờ và khá ấm, ấm hơi hẳn trời sương đêm bên ngoài sân
Em đi theo hai người đẩy xe xác vào trong, thấy họ kéo ngăn tủ ra, hơi lạnh phả ra ngoài, hai ông khiêng cái xác vẫn còn khăn trắng phủ toàn thân cho vào cái tủ lạnh, đóng tủ lại, tháo găng tay y tế ra vứt vào sọt rác gần đấy, xong ra ngay cửa đốt nén hương, lên xe và lại chạy ra ngoài.
Lúc ấy em vẫn còn nhớ, trong suy nghĩ của mình, em vẫn nghĩ họ xử lý mọi việc thật gọn gàng và quen tay. Nhanh và chính xác, không có sự cố gì; cái xác kia sẽ được giữ lạnh, mai bs pháp y sẽ đến làm việc sau, giờ đang là nữa đêm, họ chở về nhét vào đấy là đúng rồi!
Em đi ra khỏi đấy và về thẳng phòng bệnh của mình nằm lại, ngủ lại được, bạn em vẫn nằm đó canh cho em, trán của nó vẫn tứa mồ hôi ra đầy gối. Thằng này có cái bệnh gì rất lạ, là hay đổ mồ hôi ở da đầu và lòng bàn tay. Em ngủ một mạch đến sáng, chiều hôm ấy thì bs cho xuất viện luôn.
Nhưng hai ba ngày sau khi xuất viện thì em mới thấy hơi sợ sợ!
Vì khi tỉnh dậy đêm đó ra ngoài sân bv hóng mát, em có lục túi áo bạn em để tìm thuốc lá, nhưng tìm mãi không thấy nên đành thôi. Khi đem chuyện này ra hỏi bạn em, thì nó lại nói đêm đó em vẫn sốt liệt giường, nó hai lần đi lấy thau nước về đắp khăn ướt lên trán cho em. Và nó vẫn nằm cạnh em, vẫn nghe nhạc trên con sony walkman, nó thức xuyên đêm đó là vì đó chính là đêm em sốt nặng - trở mình và rên rỉ nhiều nhất.
chưa hết, tại sao hai người khiêng xác từ xe vào nhà xác kia, lại không thắc mắc gì về sự có mặt của em đêm đó??? Em đứng cách họ chưa đến 2m, thấy họ làm tất cả. Tại sao họ không hỏi em là ai, tại sao mày vô đây làm gì? Tại sao sự có mặt của em trong nhà xác lúc đấy không làm họ thắc mắc? Đó là điều họ chẳng bận tâm, hay là do họ chưa từng thấy em đứng quan sát họ suốt hơn 10 phút đó??? Em chỉ đứng cách họ chưa đến 2m thôi mà...