câu chuyện của em đơn giản chỉ là sự hồi tưởng về 1 cậu bạn thân (tên H), người đã nằm sâu dưới 5000m nước tính đến nay sắp tròn 10 năm.
kể từ cái ngày định mệnh ấy thì em "gặp lại" H đúng 3 lần, H "về" gặp em thông qua những giấc mơ. lạ lùng ở chỗ, khi chắp nối những sự việc xảy ra sau đó, thì cả 3 giấc mơ này đều khớp với sự thật diễn ra, em cho rằng đó là điềm báo của chiêm mộng !
mọi cty tàu biển đa phần đều phân ra làm 2 khối, khối phòng ban (trên bờ, như khai thác thương vụ, pháp chế, kỹ thuật, quản lý thuyền viên...) và khối đi biển (thuyền viên, thủy thủ đoàn...). Em thuộc về bên khai thác thương vụ, còn H thì thuộc bên đi biển.
chiều hè oi ả hôm đó, em đang cắm mặt vào máy để Cntr - Nego nhằm chốt sớm hợp đồng với bên Hy Lạp thì H cùng vợ sắp cưới (định đi 1 chập 10 tháng rồi sẽ lên bờ tổ chức cưới) lên vp để nhận quyết định nhập tàu. H đến sau lưng em rồi nhỏ to câu chuyện, H báo em ngày kia sẽ bay sang Kr để nhập tàu, kêu tối anh em ngồi với nhau trước khi H đi.
quả thực lúc đó em ko thể dứt ra được, H biết tính chất công việc nên cũng thông cảm. H đang chuẩn bị ra về thì em gọi giật lại kêu ra ngoài cổng cơ quan, uống chén nước chè, đôi ba câu chuyện nhắc nhở rồi hẹn nhau khi về anh em sẽ đoàn tụ.
cái bắt tay thật chặt !
câu nói "uh thôi, ông vào làm tiếp đi, tôi về rồi anh em gặp nhau" !
ánh mắt có nét buồn u uẩn lúc đó !
khi em đứng lên trước để vào lại vp, thì ko biết rằng những điều đó, lại là những điều cuối cùng, lần cuối cùng bọn em còn...thấy nhau bằng xương bằng thịt.
những điều cuối cùng ấy (cái bắt tay cuối cùng, câu nói cuối cùng....) luôn để lại trong em sự day dứt tới tận bây giờ.
6 tháng sau khi H đi, tầm cuối năm, tờ mờ sáng, có đt của cty báo là tàu đang trong trạng thái nguy hiểm, mọi người đều hiểu được vấn đề nên ở trong trạng thái nín thở chờ đợi. đến sáng, khi liên lạc tàu-bờ mất hoàn toàn, thì mọi người đều biết điều gì đã xảy ra, tất cả đều sững sờ trong im lặng !
nhưng tất cả vẫn duy trì việc tìm kiếm và cứu nạn, mặc dụ thực tâm mọi người trong nghề đều biết, sẽ chẳng có hy vọng gì.
sau đó vài ngày, là lần đầu tiên H "về"
đêm đó đang ngủ, em thấy H về với bộ dạng tàn tạ và rũ rượi, cậu ta cứ đứng phía xa xa, ko nói gì, toàn thân sũng nước đang nhỏ tong tong xuống dưới chân, ánh mắt thấm đẫm u uất. cậu ta cứ đứng đó hướng ánh mắt về phía em và ko nói điều gì cả !
rồi cậu ta quay lưng bước đi, cứ đi...mải miết đi ko thèm ngoái đầu lại nữa.
em choàng tỉnh dậy, em nhớ rõ cảm xúc lúc đó như muốn bật khóc vậy, nhưng em kiềm chế lại. em chạy lên bàn thờ, rồi cầm 1 nắm hương ra ban công. đốt nắm hương đó lên em ngửa mặt lên trời lầm rầm kêu tên H rồi quỳ xuống khấn vái.
đến lúc này thì em chẳng thể kiềm chế nổi nữa, nước mắt từ đâu cứ tuôn ko ngừng, tay em cứ nắm chặt bó hương, mặt ngửa lên trời, chân đi 4 góc sân ban công rồi miệng cứ gào lên "H...ơi, H....về với tao đi H ơi. tao xin lỗi H... ơiiiii, mày ở đâu thì về với tao đi...iiiii, rồi anh em mình lo cho nhau, ko đi biển nữa"
cứ vậy em khóc rồi gào 1 chập đã đời.
gấu mẹ chứng kiến cảnh chồng mình như vậy, cũng đứng rưng rức theo, 1 lúc sau thì gấu mẹ kêu em vào nhà.
em còn ngồi 1 mình ở đó đốt thuốc rồi gần sáng mới vào nhà mà thiếp đi.
sự thật thì cho đến tận bây giờ những lần em khóc chỉ đếm bằng đốt trên 1 ngón tay, ko hiểu sao lần đó khóc ngon lành đến vậy.
sau đó cỡ 2 tuần, mọi công tác tìm kiếm cứu nạn của nước mình và các nước khác chính thức dừng lại.
sáng hôm đó lên cơ quan, gia đình thủy thủ đoàn tập trung đông lắm, và trình lên ******** 1 bức thư, ghi rõ là "Huyết Tâm Thư" kêu gọi tiếp tục công việc tìm kiếm. nhưng thực sự ngoài việc an ủi trấn an tinh thần ra thì họ cũng chẳng thể làm được gì khác.
sau đó 1 tuần, lần thứ 2 H "về" với em.
lần này, H ko 1 mình, H đi cùng 1 hàng dài những bóng hình mờ ảo khác !
Họ đi trên 1 chiếc cầu - chiếc cầu này nhấp nhô lượn sóng, nối từ biển vào bờ. họ cứ xếp hàng nối tiếp nhau đi trên chiếc cầu đó. rồi H nhìn em, anh mắt cậu ta nhìn chăm chăm vào em mà chân vẫn tiếp bước theo hàng dài bóng hình kia, nhấp nhô + chao đảo trên chiếc cầu đó mà lầm lũi tiến vào bờ.
em choàng tỉnh dậy với cảm giác đầy hoảng sợ.
vài ngày sau, có thông tin là cả cơ quan đi làm lễ cầu siêu cho thủy thủ đoàn. khi em đến ngôi chùa đó, em tách đoàn và đi tham quan 1 vòng. ra đến ven sông, em giật mình khi thấy hình ảnh "chiếc cầu kia" hiển hiện ngay trước mắt.
đó là 1 chiếc cầu dẫn vong từ sông lên bờ.
dải lụa trắng phất phơ lượn sóng trong gió, cứ như thực sự "họ" - những vong hồn chết chìm nơi biển sâu đang chập chờn đi trên đó vậy !
"họ" đang nghe theo lời gọi, lời kêu cầu, mà cùng nhau về tụ họp nơi đây.
nơi kết thúc của chiếc cầu đó, là đàn tràng, trên đó có bày những tấm di ảnh của thủy thủ đoàn, và....em nhìn thấy di ảnh của H, hình như cậu ta đã về đây rồi.
chiếc cầu năm ấy trông hệt như này, nhưng to hơn, bề thế hơn. chiếc cầu trong hình này, cũng là để cầu hồn siêu độ cho 1 Vị tướng ko đầu, thân xác trôi dạt trên sông.
xong đợt đó, rồi mọi chuyện cũng dần dần nguôi ngoai.
em ngẫm ra thì đúng là thời gian luôn làm tốt nhiệm vụ vốn dĩ của nó - ấy là sẽ làm nhạt nhòa và nguôi ngoai tất cả !
sau đó gần 2 năm. em gặp biến cố !
lần biến cố này em cũng tự xác định là "đi dài tập". em nhận được thông báo về kế hoạch sẽ đưa em đi "tránh bão" 1 thời gian.
trước ngày em đi, lại thêm lần nữa H "về" tìm em. và đây là lần duy nhất em nghe được tiếng cậu ta nói.
em mơ thấy em đang chuẩn bị bước vào 1 đường hầm, hình hộp. đường hầm đó sâu thăm thẳm, đặc quánh bóng tối. đứng trước cửa hầm mà cảm nhận được rõ sự ngột ngạt đến tắc thở.
đang chuẩn bị bước chân vào thì ở bên cạnh tai có tiếng "Đừng....ừngggg ! Chết...ếtttt đấy"
em hướng mắt sang bên cạnh thì thấy H đang đứng ở đó từ khi nào.
em chưa kịp cất lời gọi thì H quay lưng và chạy đi, vừa chạy cậu ta vừa nói vang vọng "Đừng...ừnnggg vào...ooo !!! chết...ếtttt đấy...ấy ! Đừng "
và quả thực, ngày hôm triển khai cái kế hoạch "tránh bão" kia, chiếc container sẽ là nơi trú ngụ và sẽ cập bến ở 1 cảng nước ngoài.
Về sau tìm hiểu thì giật mình khi có thông tin nội bộ rằng, chiếc container đó sẽ "vô tình" bị rơi xuống biển trên đường đi.
dường như những người chết sông chết biển, thân xác của họ lênh đênh ko bến bờ, rồi mất xác, thì sẽ được đền bù bằng việc là "họ" sẽ rất thiêng ! cá nhân em nghĩ vậy.