- Biển số
- OF-73831
- Ngày cấp bằng
- 25/9/10
- Số km
- 20,089
- Động cơ
- 622,206 Mã lực
Đội hoa kỳ đình vẫn ngập sâu món này cụ nhỉCụ thử nghe xem phải bài này không, em giờ xung quanh ồn quá chả nghe được rõ
Đội hoa kỳ đình vẫn ngập sâu món này cụ nhỉCụ thử nghe xem phải bài này không, em giờ xung quanh ồn quá chả nghe được rõ
Phật giáo khi sơ khởi phân tông phái, pháp môn. Nhưng cuối cùng thì không còn tiểu thừa hay đại thừa đâu.- Cũng được: thế bác nào có câu trả lời cho cuộc tranh luận nhỏ giữa bác Hồng Ca và bác slaz8 về cái gì tồn tại sau khi chết ở cuối vol3, Có linh hồn sau khi chết hay không? Một bên bảo có linh hồn sau khi chết, một bên bảo không có, chỉ có dòng nghiệp thức.
- Cũng như lý giải đầy đủ vì sao một mình phật giáo với học thuyết vô ngã phủ nhận và khác biệt hoàn toàn với 94 tôn giáo khi đức phật thành đạo.
- Phía trên em mới chỉ lý giải một phần được thống nhất trong các trường phái phật giáo Đại Thừa, đại diện là Duy thức tông, có câu trả lời rõ ràng: A laij da thức là thứ tồn tại riêng biệt với mỗi động vật sống qua nhiều cảnh giới sống và chỉ mất đi khi cá thể đó đắc quả A la hán. Đó chưa phải là toàn bộ nội dung. Em sẽ trả lời nốt câu hỏi trên. nếu các bác nhanh thì trả lời nốt hộ em cũng được.
- Trả lời thật ngắn gọn và dễ hiểu với ngôn ngữ phổ thông, đấy yêu cầu đơn giản thế mời các bác, thỏa đáng thì em sẽ chẳng có việc gì để làm nữa
Ông cụ quả là 1 cao nhân, tự chọn huyệt đất cho bản thân.Em theo dõi thớt đã lâu, nay em xin góp chuyện có thật của nhà em, bố em bị suy tim, suy thận, đặt 4-5 đoạn stents và tháng nào không đi lấy thuốc thì vào viện cấp cứu vì khó thở, ông cụ bị bệnh nhưng mặt mũi phương phi hồng hào đẹp lão, trừ những lúc lên cơn đau đầu, hoặc đau ngực còn lại bố em rất vui vẻ và hài hước. Em là cô con gái được bố cưng từ bé và cũng yêu chiều bố nhất, bố đi bệnh viện lớn nhỏ em lo toan là chính, ngày bố bị nhồi máu cơ tim, em bảo mẹ em về nhà em ngủ một mình em là người ở trong viện trông bố, 12h đêm ông lại lên cơn nhồi máu cơ tim bác sỹ cấp cứu và đề nghị đặt stents em cứ một mình lo, 5h sáng ông về phòng hậu phẫu mới alo báo cho mẹ, chồng, anh trai và em gái, sau này còn mấy trận đặt stents nữa và hàng tháng về đón đưa ông ra viện, k về đc thì gọi taxi cho ông bà đi ra, em vào viện chờ, cứ ròng rã thế 4-5 năm. Bố em lúc không đau thì hay trêu bảo, bố sống các con lo cho bố chu đáo thế này, bố chết mãn nguyện rồi ( những lúc đó em toàn dấu nước mắt quay đi). Trước hôm bố mất một hôm em nằm mơ thấy em đẩy xe lăn đưa bố em đi chơi ( bố em không phải ngồi xe lăn ạ), đến một ngọn đồi xanh mướt, mát mẻ không hiểu sao xe lăn và bố em rơi xuống hố, bố em tụt xuống cùng xe lăn, em với tay kéo bố lại không kịp, hai bố con nhìn nhau cười vui vẻ như kiểu đang chơi trò chơi rất vui. Tỉnh dậy em cũng không nghĩ là điềm báo, em đi làm đến ca mở camera nhà bố mẹ vẫn thấy bố đi lại bình thường trong phòng khách, còn sang ngồi gần mẹ em. Tối 7h con bé út nhà em gọi về bố em không nghe máy mà gọi mẹ em ra nghe, bố em chỉ trêu vọng vào ipad. Vậy mà gần 11h đêm bố bị cơn đau tim và mất, nghe tin em bàng hoàng kinh khủng, hai vợ chồng và các con phi về đến nơi 1h sáng. Bố như vẫn đang nằm ngủ. Em ngồi niệm phật cho bố em từ lúc đó cho đến lúc sáng phát tang. Vì đang dịch bệnh giãn cách nên họ chỉ cho 3 người trên xe đưa bố em đi hoả táng, em và em gái em cùng ông chú mà bố em quý mến nhất đưa bố em lên công viên vĩnh hằng hoả táng. Em lần đầu tiên lên đó không biết phải làm gì trước làm gì sau, dịch bệnh họ không cho đi đông em càng hoang mang, người lái xe tang là một chị con gái kiểu ái ái em nhờ chị ấy là em k biết gì lên đó chị giúp em, họ hàng ở nhà thì đông nên chuẩn bị lễ khá đầy đủ chỉ trên xe họ không cho đi đông, ngồi trên xe em cứ niệm phật cho bố em suốt chặng đường đi 75km, đến nơi sau khi dẫn bố em vào hoả táng và chờ lấy hài cốt, chị kia dẫn em lên ban địa tạng em thấy một dàn các sư và sãi đang làm lễ, em thương bố em chỉ có ba chú cháu chị em, em đặt lễ và ảnh bố em cũng như bát hương bố em lên ban địa tạng em rất thành khẩn xin địa tạng vương che chở cho bố em, em trình bày vì dịch bệnh quê em giãn cách nên em không lo được chu đáo cho bố em, em chỉ có lòng thành mong địa tạng vương thương và che chở cho bố em, sau đó em nhờ chú em ở đó trông bố em cho đỡ cô quạnh, em và em gái em đi sang ban thần linh thắp hương, xuống làm thủ tục, chọn tiểu quách cho bố em, 40 phút sau em quay lại thì thấy đoàn sư sãi ra về, theo phép lịch sự em cúi chào, nép sang một bên nhường đường cho họ vì đi ngược chiều nhau mà lối đi khá nhỏ, họ cũng gật đầu chào chị em em. Chờ họ đi hết hai chị em em mới đi tiếp đến ban địa tạng chỗ có ảnh và bát hương bố em. Đến nơi thì chú họ em bảo có thấy đoàn sư sãi vừa đi không em bảo có thì chú em bảo họ vừa làm lễ cho bố em xong, hoá ra là họ làm lễ cho nhà ai ở đó, xong họ thấy ảnh bố em ở đó họ hỏi chú em có phải người nhà bố em không? Ghi tên tuổi quê quán bố em ra và họ làm cho bố em một khoá lễ, các cụ mợ biết không lúc đó em nghe mà em xúc động nước mắt em chảy dài, em không nghĩ là bố em may mắn như thế, em thấy ấm lòng vô cùng. Muốn chạy theo cảm ơn thì họ đã đi rồi, em chỉ tự an ủi là em đã lịch sự lễ phép nhường đường cho họ. 1h30 sau đó em nhận lại tro cốt bố em, trên đường về em lại niệm phật cho bố em suốt dọc đường. Sau khi xong xuôi việc bố em, em trở ra hà nội đi làm, vì anh em bạn bè, đoàn thể không về được nên qua nhà em ở HN hỏi thăm và gửi tiền phúng viếng, em rất cảm kích nên khi mọi người về em đặt pbi viếng lên ban thờ phật ( ban phật riêng, ban gia tiên nhà chồng em riêng) vì em nghĩ phật là phật chung nên em đặt lên ban phật hồi hướng cho bố em và cầu phật che chở cho những người gửi viếng bố em. Lúc đó con bé tám tuổi nhà em ốm từ khi nhà em trở ra hà nội, ốm không lý do, chiều ngày thứ 4 con ốm hai vợ chồng cho con ra nhi cao khám và xét nghiệm máu, covid thì k sao. Lúc trở về là sẩm tối thấy thằng lớn 16 tuổi thắp hương ban phật và ban gia tiên hỏi thì con bảo là con lo cho em nên thắp hương xin phật xin gia tiên che chở cho em và gia đình. Em cũng không nghĩ gì đi nấu cơm, nhà cứ nghe mùi khen khét đi kiểm tra các kiểu k thấy dò điện nên không để ý nữa. Sáng hôm sau em theo thói quen dậy thay nước ban phật và ban gia tiên ( em có thói quen là sáng nào cũng thay nước trên ban phật và ban gia tiên, sau đó thắp hương cầu an). Thay nước xong đang định thắp hương ban phật thì em thấy bát hương ban phật hoá hết chân hương, tàn đổ gục xuống bát hương( chắc hoá âm ỉ suốt chiều và đêm qua nên ngửi thấy khét mà không biết), em gọi cho thầy làm lễ cho bố em, thầy bảo hoá âm, bát hương còn nguyên không sao, đi mua hoa quả về lễ tạ, gọi cho mẹ chồng mẹ em bảo như thế, em vội vàng chạy đi mua lễ về, thắp hương xong xuôi, gọi cho ông anh xem tử vi cho hai vợ chồng ( em chỉ tin tử vì) anh bảo không sao, bề trên nhắc nhở thôi, hỏi em có làm điều gì cấm kị không? Em bảo không xong em sực nhớ ra là em để phong bì mọi người phúng viếng lên ban thờ phật nhà em, em cũng nói lý do là em nghĩ phật phật chung nên em hồi hướng cho bố em và em cũng muốn cầu phúc cho những người viếng bố em. Anh ấy mới nói là không được vì em là con gái em đã đi lấy chồng thì đây là ban phật ban phật ở trong nhà chồng em, nhà em có thổ công thổ địa riêng, không thể hồi hướng cho bố em ở nhà em được, thôi các cụ nhắc nhở nhẹ, không sao đâu. Vậy là từ đó cho đến 49 ngày bố em, mọi người gửi tiền viếng em đều cất đi để mang về quê mới đặt lên bàn thờ bố em. Qua chuyện này em rút ra tâm linh rất khó lý giải, cũng may phật độ nhắc nhở nhẹ em. Em thì cũng xuất phát từ tâm không nghĩ gì nên phật độ, phật thương. À còn chuyện này cũng rất ngạc nhiên ạ, nhà em ở quê quy hoạch mộ thành một khu rất quy củ và đẹp em cứ nghĩ bố em sẽ nằm cùng các cụ nhưng hoá ra trước khi mất bố em dặn mẹ em và em gái em là không ở chung với các cụ chật chội bố em muốn nằm một mảnh đất khác cách đó 30m để giữ đất. Khi chôn cất bố em được 10 ngày em có mời thầy quen tu HN về lễ yên vị mộ cho bố em, lễ xong cắm hoa xuống đất, không ngờ cành hoa cúc đó sống đẻ nhánh và nở hoa tiếp, em gái em chụp gửi cho em em gửi thầy thì thầy bảo như vậy rất tốt chứng tỏ khu đất bố em chọn đất an táng tốt và hợp mộ. Em cũng chỉ mong bố em ở dưới đó phiêu diêu vui vẻ như lúc bố em còn sống thôi ạ.
Ông ấy hay xem tử vi cho vợ chồng mợ ấy nên mợ ấy gọi là "ông xem tử vi".Em băn khoăn ở chỗ này, nếu tử vi thì làm gì có bề trên hay cấm kị gì nhỉ? Hay là anh của mợ theo trường phái khác ạ ?
Nên học tập kinh nghiệm của những người thành đạt hơn cụ.cũng đến giờ đẹp của thớt em xin phép cccm tản mạn một chút; chẳng là đợt rồi có chút việc liên quan đến công việc của vợ em, làm lụng vất vả cống hiến mấy năm rồi mà cũng ko được cất nhắc gì; mặc dù về nghiệp vụ thì vợ em cũng thuộc dạng nhất nhì của phòng; vậy mà năm rồi đánh giá cuối năm ko dc xuất sắc do thiếu giờ công (2 người làm 1 vị trí nên thời gian chia đôi), sang tuần thì vợ em dc chuyển về trụ sở chính của cơ quan, chưa biết ở phòng ban nào; đứng trước sự thay đổi đó em cũng hơi hoang mang, tốt hay xấu chưa biết; vợ chồng em tha hương cầu thực vào nơi đất khách quê người sinh sống, cũng ko có ai đỡ đầu, lại thuộc dạng chậm chạp nên cũng ko có các mối quan hệ tốt. Chẳng biết hỏi ai nên em đành gửi mật thư cho cụ trauxanh nhờ cụ ấy chỉ cho đường đi nước bước.
Lý do em gửi thư cho cụ ấy là đợt rồi thấy cụ hoviba có chia sẻ giấc mơ của cụ ấy và việc thay đổi công việc, em thấy cụ trauxanh đã đưa ra lời khuyên rất chí lý (theo cá nhân em); rồi việc cụ ấy tư vấn cho 1 người bạn lúc nào tiến lúc nào thoái, về sau mọi sự cũng tốt đẹp; thấy vậy nên em mới mạo muội viết thư gửi cụ ấy; mặc dù em biết là cụ ấy đang rất bận việc gì đó (thấy cụ ấy chia sẻ cách đây mấy tháng trong thớt) nhưng em ko biết hỏi ý kiến từ ai nên đành tặc lưỡi nhưng vẫn cảm thấy áy náy khi đã làm phiền cụ trauxanh. Không ngờ em nhận được phản hồi, và điều bất ngờ hơn là chỉ thông qua một vài thông tin về ngày tháng năm sinh mà cụ ấy có thể nói dc về tính cách của vợ em rất chính xác, và cả về hiện trạng công việc hiện tại.
Đợt dịch năm ngoái lúc dãn cách em có tìm hiểu về Nhân số học Pythagoras, đại loại là dựa trên ngày tháng năm sinh và ký tự trong họ tên để có thể dự đoán tính cách, số phận và cả những thăng trầm trong cuộc sống, đọc xong em cũng định lập thớt trên ofun này làm thầy bói xem voi, sau em đọc thêm trong thớt Tản mạn về tử vi (mặc dù em ko hiểu lắm) nhưng cũng biết rằng một số phương pháp của phương Đông như tử vi, tử bình, bát tự... còn dựa vào cả giờ sinh nữa mà việc dự đoán cũng ko hoàn toàn chính xác; vậy thì việc chỉ dựa vào 3 thông số ngày tháng năm liệu có chính xác? Và sẽ giải thích thế nào về những người cùng ngày tháng năm sinh nhưng có số phận khác nhau? Nghĩ vậy nên em bỏ hẳn ý định ngông cuồng là lập thớt về Nhân số học
Thêm một ý nữa là vào đầu năm 2020 em có thay đổi công việc, đợt đó em với vợ em cũng đi xem một ông thầy, đến nhà ông là một cái điện, từ ngoài cửa vào đến trong nhà khá nhiều chỗ thắp hương, ở cổng khá tối, vào trong điện thì đèn nhiều hơn mới có chút sáng sủa. Và ông ấy biết được em sắp đi HN nhận việc, đã đặt vé máy bay. Em cũng giật mình ko hiểu sao ông ấy biết được; sau này tình cờ đọc dc thớt Tâm linh này, rồi lần mò về thưở Vô thủy, vô chung rồi đọc hết tất cả các vol của cụ DurexXL em mới biết là ông ấy có nuôi âm binh; lý do là em nhớ là khi ông ấy nói với vợ chồng em, thỉnh thoảng ông ấy nghiêng đầu, giống như đang lắng nghe ai đó nói (điều này có cụ đã chia sẻ đó là một trong những dấu hiệu của nuôi âm binh).
Quay trở lại việc của vợ em, làm thế nào mà cụ trauxanh lại biết được tính cách của vợ em, cả tình trạng các mối quan hệ trong công việc hiện tại, mặc dù em đoán là cụ ấy ko nuôi âm binh . Rộng hơn nữa, một người bình thường (không dùng các biện pháp của thầy phù thủy) liệu có thể qua việc học và tìm hiểu có thể biết được mệnh của mình, biết được các chu kỳ, các cột mốc...trong cuộc sống của mình để nương theo đó mà sống cho thuận? Giả sử em biết được chu kỳ của em 2011-2014 ko thuận thì đã ko mất mớ tiền vào đất, 2016-2018 ko thuận thì đã ko mất thêm mớ nữa vào chứng khoán
cccm trong thớt này đã chia sẻ một số người dc báo có điềm gì đó trước một sự việc gì xảy ra, hoặc có người theo phù hộ thì báo mộng hoặc chỉ báo nào đó, vậy những người ko có yếu tố đó thì sao? Làm thế nào để họ có thể biết được việc gì nên hay ko? Hay là thôi đành tặc lưỡi mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên? Hoặc tự vấn an mình đức năng thắng số?
Xin mời cccm cùng chia sẻ!
PS: em không khuyến khích cccm mật thư cho cụ trâu nhé, vì cụ ấy cũng chia sẻ là cụ ấy khá bận, và cũng ít khi đọc thư riêng. Em là nam thì cụ ấy nói vậy, còn các mợ of thì em ko biết, hehe.
Nhân đây em cũng xin cảm ơn cụ trauxanh một lần nữa ạ, nhờ những lời của cụ mà em có thêm niềm tin và động lực để ủng hộ vợ em.
Phụ nữ ngoài 35 tuổi, nhan sắc bình thường thì tự tin vào bản thân giảm mất 1/2; 1/2 còn lại là sự tự tin sót lại, kinh nghiệm và năng lực làm việc. Lúc bấy giờ không tin vào thần phật và may nắm thì tin vào ai?Nên học tập kinh nghiệm của những người thành đạt hơn cụ.
Ví dụ, các ông vua, các vị tướng nổi danh từ xưa đến nay đều trọng dụng các thầy tử vi, phong thủy,v.v... Nhưng ý kiến của các thầy chỉ là Ý KIẾN GÓP Ý. Chứ còn quyết định cuối cùng của các vị vua vị tướng ấy có khi không nghe theo các thầy đâu. (Em xin lỗi nếu câu nói thẳng thắn này làm các thầy trong thớt cảm thấy phật ý).
Muốn làm một người thành đạt trong cuộc sống, thì trước hết phải luôn tự tin vào bản thân mình, hơn là tin vào bất cứ thánh thần trời phật nào.
Vâng. Vậy thì phải chấp nhận mình là người ko thành đạt thôi ạ.Phụ nữ ngoài 35 tuổi, nhan sắc bình thường thì tự tin vào bản thân giảm mất 1/2; 1/2 còn lại là sự tự tin sót lại, kinh nghiệm và năng lực làm việc. Lúc bấy giờ không tin vào thần phật và may nắm thì tin vào ai?
Phật giáo khi sơ khởi phân tông phái, pháp môn. Nhưng cuối cùng thì không còn tiểu thừa hay đại thừa đâu.
Cái sai của cụ là dùng tục đế để giải thích chân đế, cho người tục đế nghe. Và "bắt" họ cố hiểu.
(Nếu các chúng hữu tình giác nói với nhau. Hay tục đế chấp nhận vận dụng khái niệm tục đế để hình tượng hoá chân đế trong điều kiện cho phép. Thì đó là chuyện khác)
Chứ không phải Phật giáo giải thích sai. Khiến họ không hiểu
Nên em không bàn những chuyện khi người nghe không thể hình dung PG nó thế nào.?
Chỉ can thiệp khi có người vận dụng sai, hiểu sai ý truyền đạt của kinh điển. Theo cách đưa ra hướng giải quyết khác. Chứ kho cố bắt người hiểu sai phải làm được như ý kinh điển đề cập.( trong trường hợp em rảnh, còn bận hay chưa đủ duyên thì coi như ko nhìn thấy)
Do vậy em mới khuyên cụ dừng lại.
Trước đây em có thấy vài cụ làm những việc như phổ cập thuyết tương đối rông/hẹp cho đại chúng.
Hay phân tích về năng lượng tối, vật chất tối.... Tử Vi, dịch số...
Và em cũng đã từng làm như họ khi cố phổ cập PG
Và rút ra kết luận là dạy or học cái gì cũng cần có đủ thời gian. Và người dạy or học
ngoài kiên trì thì cần có thực lực. Chứ không làm theo đam mê, sở thích đơn thuần đc.
Nên sau này khi người ta không thích thì em dừng, vì cụ phải biết cụ đưa ngọc cho người đói ăn thì không có tác dụng.( cách em làm là band đẻ họ không nhìn thấy mình mà nổi sân lên, tổn thất "niềm vui "nhỏ nhoi họ khó khăn lắm mới tích luỹ được. còn gọi là phước đó)
cụ nên chấp nhận thực tại là ko làm
những việc mà Phật không cố làm.
Việc đó đơn giản là chỉ sửa mình không cố
sửa người khác theo ý muốn của mình.
Còn những việc cao thâm hơn thì càng không nên cố...
Thế thôi. Đó là tất cả những gì em muốn nói với cụ. Thực ra định pm, nhưng cụ chặn nên em nói luôn ngoài này.
Chào cụ.
Nếu một người tự tin dựa vào nhan sắc, hay thậm chí là những thứ "bề ngoài" kiểu chức tước, tiền tài thì đã hỏng ngay từ đầu rồi cụ ạ. Bệnh này mà nặng thì không thần, Phật nào đỡ được. Đáng tiếc là các trường hợp như cụ kể, bất kể sang, hèn, giàu, nghèo rất nhiều.Phụ nữ ngoài 35 tuổi, nhan sắc bình thường thì tự tin vào bản thân giảm mất 1/2; 1/2 còn lại là sự tự tin sót lại, kinh nghiệm và năng lực làm việc. Lúc bấy giờ không tin vào thần phật và may nắm thì tin vào ai?
Vodka Cụ.Nếu một người tự tin dựa vào nhan sắc, hay thậm chí là những thứ "bề ngoài" kiểu chức tước, tiền tài thì đã hỏng ngay từ đầu rồi cụ ạ. Bệnh này mà nặng thì không thần, Phật nào đỡ được. Đáng tiếc là các trường hợp như cụ kể, bất kể sang, hèn, giàu, nghèo rất nhiều.
Em quan niệm muốn có tự tin thì bản thân mình phải "đáng tin" đã, mà đã vậy mình phải học hỏi không ngừng để bản thân và người khác có thể "nhờ" được mình về hiểu biết. Nhiều cụ trong này là những bậc như vậy!
Vâng, phát tướng không bao giờ là muộn ạVodka Cụ.
Em nghĩ cụ ấy chỉ nói vui thôi, chứ sao phụ nữ sau 35 lại thảm thế được.
Em tất cả đều dưới trung bình nhưng lúc nào em cũng tin vào bản thân, 40 tuổi bắt đầu phát rầm rầm đây này.
Đấy, xong lại từ Chị thăng lên Cô với Bác nữa, có chỗ còn lên chức Bà cơ Cụ ạVâng, phát tướng không bao giờ là muộn ạ
Chắc xe cụ nhà tương tự như này (loại này quý hiếm lắm rồi, nhưng em cứ cho ra ruộng hết, nhiều bố chơi xe nhìn thấy cứ xót xa)Nhà bố mẹ em còn con xe đạp của ông nội em, có biển số ở khung xe và cái bơm tay vỏ nhôm. Hồi những năm 5x hay 6x ông em mua (xe cũ) là 14 cây vàng.
Có vài tay thôi.Đội hoa kỳ đình vẫn ngập sâu món này cụ nhỉ
40+ thì kinh lắm mợ ạ, em đọc mục tâm hự thấy bảo thế . Không có việc gì khó chỉ sợ hồi không đều. Mà thôi nó thuộc lĩnh vực tâm khác, không phải tâm linhVodka Cụ.
Em nghĩ cụ ấy chỉ nói vui thôi, chứ sao phụ nữ sau 35 lại thảm thế được.
Em tất cả đều dưới trung bình nhưng lúc nào em cũng tin vào bản thân, 40 tuổi bắt đầu phát rầm rầm đây này.
nhìn em này mê quá anh ơi, không biết em này đời nào thế ạ.Chắc xe cụ nhà tương tự như này (loại này quý hiếm lắm rồi, nhưng em cứ cho ra ruộng hết, nhiều bố chơi xe nhìn thấy cứ xót xa)
Oái…Thăng Long cổ trấn, mùa đông năm Cô vít thứ ba.
Tiết trời trở lạnh, ánh mặt trời le lói xa xa như cố gắng xua đi sự ảm đạm của dịch bệnh đang hoành hành. Triền đê thấp thoáng nhân ảnh một đạo sỹ khoác thanh bào cưỡi sư tử màu trắng chầm chậm bước đi.
Bất giác, lão dừng lại. Ngón tay gẩy nốt miếng lòng dính kẽ răng, đưa lên mũi ngửi. Lão nhăn mặt. Ngửa cổ ngắm bầu trời. Mày nhíu. Miệng lẩm bẩm:"mười năm".
Mười năm, bao nhiêu là thiên biến bể dâu, bao nhiêu vật đổi sao dời, nhưng tâm linh vẫn là thứ huyễn hoặc lòng người mà bụi thời gian chẳng thể xóa nhòa. Trước thớt vô thủy vô chung đã có vô vàn những trận thư hùng dậy sóng của Thanh y đạo sỹ. Cố nhiên, lão mang theo mình những bí mật động trời của hợp tan khiến lòng người ly tán của đại biến mười năm ấy.
Đàn trâu ung dung gặm cỏ, lão ngồi xuống theo tư thế kiết già, tả thủ ngoáy mũi, hữu thủ bắt ấn, quán tưởng thập mục ngưu đồ rồi chìm vào đại định.
Thước phim của mười năm về trước được hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết...
Còn tiếp
1952 ạ.nhìn em này mê quá anh ơi, không biết em này đời nào thế ạ.
Dạ cụ em nghĩ là bàn thờ phật thì không sao vậy mà vẫn bị nhắc nhở cụ ạ.Ông cụ quả là 1 cao nhân, tự chọn huyệt đất cho bản thân.
Dạ em cũng bất ngờ khi lúc bố em mất rồi mọi người mới bảo là bố em chọn miếng đất đó sau đó còn dặn em gái em hỏi xem họ bán không mua cho rộng ạ
Đúng là theo lễ giáo thì con gái đã đi lấy chồng thì ko được thờ bố mẹ đẻ và tổ tiên nhà đẻ ở nhà chồng (tuy rằng có ngoại lệ).
Có thể cùng thời kỳ con này Cụ ạ, vì em nhìn cái đèn trước, chắn xích và gác ba ga thấy giống. Nhưng xe của Ông nội em khung nam. Lúc nào hết cách ly em qua nhà bố mẹ em chụp ảnh cho Cụ xem. Cái xe mặc dù đến những năm 8x - 9x đã thay nhiều phụ tùng nội nhưng chất xe vẫn rất tốt vì Ông em rất giữ xe, đèn vẫn sáng, chuông kêu to và vang, đạp cực nhẹ và bon.Chắc xe cụ nhà tương tự như này (loại này quý hiếm lắm rồi, nhưng em cứ cho ra ruộng hết, nhiều bố chơi xe nhìn thấy cứ xót xa)