[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2020 Vol1

UnitedKondoms

Xe điện
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
4,005
Động cơ
316,258 Mã lực
... Ngoài ra, người ta cũng đặc biệt chú ý đến một chi tiết nữa. Đó là, trong túi áo của cái xác ấy còn có một mảnh giấy loại vở học sinh. Do ngâm nước lâu ngày nên đã mủn ra và nhòe hết mực. Nhưng hình như... Trong mảnh giấy đó có vẽ những nét giống như hình một con vật nào đó. Những chữ ghi trong mảnh giấy ấy cũng bị nhòe hết, không thể đọc được. Chỉ còn lại một chữ duy nhất nhưng rất mờ ảo. Những người có mặt ở đó họ phỏng đoán rằng:
- Hình như đó là chữ... Sâu...thì phải.
*****
Chơi chữ quốc ngữ thì kinh rồi

Nếu SÂU ở đây mà ý tác giả dẫn dắt là Sâu bọ, thì rất hân hạnh mời bạn đọc sẽ đến dần với Cổ trùng Sâu độc của Miêu tộc Vân Nam ...
 

billyjone

Xe tăng
Biển số
OF-326069
Ngày cấp bằng
5/7/14
Số km
1,438
Động cơ
300,894 Mã lực
trần sao âm vậy công nhận cũng có cái đúng, ma có nhiều con vui tính phết;
- nhóc con 5 tuổi chết thì thì thầm với thầy: cho con đầu thai vào nhà nào giầu giầu ý, cho nó sướng.
- ông cụ lấy phải vợ lùn với xấu thì: dứt khoát vợ mà chết là không ở cùng, cắt duyên dứt khoát, quyết tâm tu để kiếp sau lấy vợ đẹp, lấy con vợ 1m5 đẻ ra thằng cu con 1m55 trong khi mình hơn 1m7, lại hơn 70kg.....
- ấy là ma đàn ông, ma phụ nữ thì lúc lên cơn thèm giai, vớ tạm ông nào yếu bóng vía, sau cứ quanh quẩn mãi, lúc được hỏi ý kiến rằng thì là mà, thằng đậy xấu bỏ mẹ, gầy như que củi, con vớ lấy nó chỉ gọi là mây mây sương sương, qua đường ăn chới, bố tiên sư cái thằng hay đi karaoke tay vịn, đã gầy như mõ lại còn ham

còn chuyện trùng tang, lắm chuyện cười ra nước mắt.
Mọi con đường đều dẫn tới thành rome. Tại sao yêu ma, quỷ quái lại rong chơi, làm loạn dương gian? Có một lý do
 
Chỉnh sửa cuối:

UnitedKondoms

Xe điện
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
4,005
Động cơ
316,258 Mã lực
trần sao âm vậy công nhận cũng có cái đúng, ma có nhiều con vui tính phết;
- nhóc con 5 tuổi chết thì thì thầm với thầy: cho con đầu thai vào nhà nào giầu giầu ý, cho nó sướng.
- ông cụ lấy phải vợ lùn với xấu thì: dứt khoát vợ mà chết là không ở cùng, cắt duyên dứt khoát, quyết tâm tu để kiếp sau lấy vợ đẹp, lấy con vợ 1m5 đẻ ra thằng cu con 1m55 trong khi mình hơn 1m7, lại hơn 70kg.....
- ấy là ma đàn ông, ma phụ nữ thì lúc lên cơn thèm giai, vớ tạm ông nào yếu bóng vía, sau cứ quanh quẩn mãi, lúc được hỏi ý kiến rằng thì là mà, thằng đậy xấu bỏ mẹ, gầy như que củi, con vớ lấy nó chỉ gọi là mây mây sương sương, qua đường ăn chới, bố tiên sư cái thằng hay đi karaoke tay vịn, đã gầy như mõ lại còn ham

còn chuyện trùng tang, lắm chuyện cười ra nước mắt.
Mọi con đường đều dẫn tới thành rome. Tại sao yêu ma, quỷ quái lại rong chơi, làm loạn dương gian? Có một lý do
Tiếp đi Lão?
 

giac_mo_4_banh

Xe buýt
Biển số
OF-193428
Ngày cấp bằng
10/5/13
Số km
508
Động cơ
333,289 Mã lực
trần sao âm vậy công nhận cũng có cái đúng, ma có nhiều con vui tính phết;
- nhóc con 5 tuổi chết thì thì thầm với thầy: cho con đầu thai vào nhà nào giầu giầu ý, cho nó sướng.
- ông cụ lấy phải vợ lùn với xấu thì: dứt khoát vợ mà chết là không ở cùng, cắt duyên dứt khoát, quyết tâm tu để kiếp sau lấy vợ đẹp, lấy con vợ 1m5 đẻ ra thằng cu con 1m55 trong khi mình hơn 1m7, lại hơn 70kg.....
- ấy là ma đàn ông, ma phụ nữ thì lúc lên cơn thèm giai, vớ tạm ông nào yếu bóng vía, sau cứ quanh quẩn mãi, lúc được hỏi ý kiến rằng thì là mà, thằng đậy xấu bỏ mẹ, gầy như que củi, con vớ lấy nó chỉ gọi là mây mây sương sương, qua đường ăn chới, bố tiên sư cái thằng hay đi karaoke tay vịn, đã gầy như mõ lại còn ham

còn chuyện trùng tang, lắm chuyện cười ra nước mắt.
Mọi con đường đều dẫn tới thành rome. Tại sao yêu ma, quỷ quái lại rong chơi, làm loạn dương gian? Có một lý do
Cụ định viết truyện dài tập hay sao mà ngắt nghỉ đúng chỗ thế ạ?
Cháu vodka hóng cụ.
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,047
Động cơ
317,708 Mã lực
E ngửi thấy mùi hương muỗi mấy nay nhưng chưa lên đc :))
Người yếu lại hay ra gió, mấy ông thần bia thánh riệu vật e chả tha ngày nào hự hự
Chap này hơi ảo lão lãm tạm nhá, đêk phải văn em kkk

ĐÊM DÀI MỘNG MỊ.

Phần Bốn (tiếp...)
Thì ra, Nguyệt vừa xuống suối được một lúc thì xuất hiện một toán lính Mỹ, trong đám đó có cả tên gốc Phi, người hắn đen sì và to như một con đười ươi. Có thể chúng mới nhảy dù xuống vùng này... Bọn Biệt Kích.
Chúng đang đi tìm nước uống. Nhìn chiếc gùi của cô gái có đầy nấm và măng rừng nên chúng nghĩ chỉ có một mình cô ở đây. Chính vì vậy mà chúng đã quá sơ hở, mất cảnh giác, nên dẫn đến một sai lầm chết người. Vì nghĩ rằng trong khu rừng này chỉ có mình bọn chúng, nên chúng yên tâm để thưởng thức con mồi thơm ngon... Từ trên trời rơi xuống.
*****

Bây giờ phải làm sao đây, Hiên không muốn chết... Cô muốn cứu bạn thoát khỏi cảnh này càng nhanh càng tốt. Nhưng chúng đông quá và đang nằm ngồi vây quanh bạn cô thế kia thì biết làm thế nào?
Súng có cũng không dám bắn, lựu đạn có cũng không dám ném. Cứ để thế này thì Nguyệt sẽ chết mất, chúng không cần dùng đến lưỡi lê cũng chết... Mà không biết bây giờ bạn ấy có còn sống không hay đã chết rồi???... Nước mắt Hiên trào ra... Uất ức.
Đầu óc Hiên lúc này quay cuồng. Bao nhiêu suy nghĩ và phương án trồng chéo lên nhau, nhảy loạn xạ:
- Mình có nên chạy về đơn vị gần đây gọi người tiếp ứng không đây? Nếu như mình về rồi, khi quay lại có còn kịp không hay chúng đã giết Nguyệt và bỏ đi? Vì chúng thâm nhập vào địa bàn của ta nên không ai được phép biết chúng đang có mặt ở đây. Vì vậy nên cơ hội sống sót của Nguyệt sẽ là... Con số không.
- Mình có nên hành động một mình không đây? Nếu hành động một mình thì nguy cơ cả hai cùng chết là rất cao. Bởi tương quan lực lượng quá chênh lệch, một chọi năm. Khi mình hết đạn chúng sẽ giết cả hai... Làm thế nào bây giờ???
Nhưng làm thế nào cũng phải quyết định thật nhanh, nếu không Nguyệt sẽ chết mất. Hiên lại điên cuồng gào lên trong cổ họng:
Trời ơi... Phải làm sao bây giờ???

Căng thẳng quá... Dây thần kinh của Hiên như sắp đứt... Não bộ của cô chưa bao giờ phải trải qua một cung bậc cảm xúc quá mạnh và phải xử lý một tình huống quá khó khăn như lúc này. Cô còn trẻ quá và chuyên môn của cô nơi chiến trường ác liệt này là cứu chữa cho các chiến sĩ, cô không có kinh nghiệm cầm súng. Bây giờ bất ngờ bị đặt vào một tình huống quá phức tạp đã khiến cho đầu óc của cô trở nên bấn loạn.

Hiên gạt nhẹ cành cây để tiếp tục quan sát. Lúc này, thằng Tây đen đã gây xong tội ác. Nó hả hê nhăn nhở bằng một giọng cười hô hố rất khốn nạn rồi bước ra sát mép suối ngồi ngắm cảnh. Nhìn điệu bộ thú vật và nghe giọng cười khả ố đáng khinh bỉ của nó, suýt nữa Hiên đã vãi cả nửa băng đạn vào cái đầu trọc ấy cho hả giận... Hai thái dương của cô bắt đầu giật giật. Máu nóng đã bắt đầu bốc lên não. Hiên dần dần trấn tĩnh và lấy lại được sắc diện, chân tay cô đã bớt run và mồ hôi bắt đầu rỉ ra lấm tấm trên hai cánh mũi.

Giờ thì đến lượt thằng tóc vàng gây tội ác với Nguyệt... Nó vội vàng lao vào và nhảy chồm lên người Nguyệt giống như một con Hổ đói lâu ngày. Hiên thương bạn như đứt từng khúc ruột, xót xa như muối sát kim châm vào lòng. Cô rất sợ Nguyệt sẽ chết tức tưởi như cô bé giao liên thì cả đời này Hiên sẽ không thôi dằn vặt. Day dứt lương tâm vì không cứu được bạn mình.
Đối với Hiên, Nguyệt là bạn nhưng không chỉ là bạn... Mà là quan trọng hơn như thế gấp hàng chục hàng trăm lần nữa.
Ngay bây giờ đây, trên cuộc đời này Hiên không có ai là người thân thích cả. Không quê hương, không bố mẹ, không anh chị em cô dì chú bác, không họ hàng làng xóm... Tất cả đều không. Cho nên tình cảm của Hiên dành cho Nguyệt nhiều lắm... Nhiều bằng tất cả những tình cảm yêu thương dành cho những người thân yêu kia cộng lại...

Bỗng... Tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt vang lên:
- Cứu... Hiên ơi... Mẹ ơi cứu con...
Thì ra, Nguyệt vì quá sợ hãi và đau đớn trước một bầy thú dữ đang bâu vào cô. Cộng thêm thằng Tây đen kia đã xé nát đời con gái của Nguyệt quá thô bạo nên cô đã chết ngất đi trong hoảng loạn. Bây giờ, sự đau đớn bởi cú chồm lên mạnh như Hổ của thằng tóc vàng này đã đánh thức não bộ của Nguyệt, khiến cho cô tỉnh lại.

Nghe tiếng hét thảm thiết của Nguyệt... Hiên như người bừng tỉnh... Tiếng hét ấy sắc như một lưỡi dao cứa vào lòng Hiên đau đớn, khiến cho cô nghiến răng lại, cắn vào môi bật máu. Tiếng hét ấy buốt nhói như một mũi dùi nhọn hoắt xuyên thấu từ tim lên đến óc của Hiên. Và mũi dùi bằng âm thanh thảm thiết đó đã chọc vào đúng vị trí bị tụ máu trong não để giải phóng được chỗ máu ứ đọng kia phọt ra ngoài. Giúp cho đầu óc của Hiên tự nhiên trở nên nhẹ bẫng. Não bộ của cô ngay lập tức lấy lại được sự nhanh nhạy vốn có của nó.
Hiên quá mừng vì Nguyệt vẫn còn sống. Tình thương của cô dành cho bạn lúc này đã trào dâng mãnh liệt và biến thành một ngọn lửa căm thù bốc lên ngùn ngụt. Hiên quyết định hành động một mình và ngay lập tức để cứu lấy Nguyệt. Hiên phải chớp thời cơ ngay khi chúng vẫn còn đang say mồi và Nguyệt vẫn còn chưa mất mạng.

Hiên nhanh chóng phác thảo trong đầu một phương án tác chiến sao cho hiệu quả nhất mà vẫn phải giữ được mạng sống cho hai người. Cẩn thận kiểm tra lại khẩu súng và băng đạn, chuyển chế độ sang nấc bắn liên thanh. Một tay Hiên cầm chắc khẩu AK, tay còn lại bóp chặt vào trái lựu đạn da trơn M-67, nhịp nhịp hai ngón tay trỏ như một cách giao tiếp bằng ám hiệu của ba người bạn. Hành động đó được hiểu như một cái cầm tay nhau thật chặt để biểu thị sự đồng lòng và quyết thắng trước giây phút sinh tử này...Hồi hộp quá... Trống ngực Hiên đập dồn dập liên hồi... Bịch bịch... Bịch bịch...
Hiên nói nhỏ với hai bạn vô tri vô giác nhưng đó cũng là lời tự nhủ với lòng mình:
- Phải thắng... Nhất định phải thắng.
*****
Lợi dụng đúng lúc thằng Tây đen quay mặt đi hướng khác. Bốn thằng còn lại vẫn đang say mồi. Hiên khom người rồi vụt chạy di chuyển đến một bụi cây khác. Sau khi cẩn thận quan sát, cô nằm ép bụng xuống cỏ, dùng hai khuỷu tay tiếp tục bò trườn tới một bụi hoa mua thấp hơn... Quá tốt rồi... Đã tiến gần hơn được năm mét. Khoảng cách vẫn còn hai mươi lăm mét nữa... Hiên tự động viên mình... Hiên ơi cố lên... Chúng vẫn chưa biết mình ở đây... Chúng vẫn còn đang say mồi... Bịch bịch... Bịch bịch...

Phía trước mặt Hiên bây giờ chỉ còn lại một bụi cây rất nhỏ và thưa thớt, không đủ để ẩn náu... Chếch sang tay trái về phía trước mặt có một gốc cây khá to, nhưng nó đứng một mình ở giữa bãi đất trống và cách Hiên những năm mét... Xa quá. Hiên rất muốn chạy sang gốc cây to đó để lúc bắn có điểm tỳ và có vật che chắn nếu như bị phát hiện... Nhưng nếu như Hiên di chuyển đến đó là cực kì mạo hiểm, bởi địa thế trống trải quá, rất dễ bị chúng phát hiện. Hiên biết chắc chắn một điều rằng... Nếu như bị chúng phát hiện thì sẽ có một trận mưa đạn... Và... Ngày này hàng năm sẽ là ngày giỗ của hai người bạn chơi thân với nhau... Hồi hộp quá... Căng thẳng quá, tim Hiên sắp bắn ra ngoài lồng ngực mất rồi... Bịch bịch... Bịch bịch...
Hiên phải đưa tay lên giữ chặt tim lại để cho nó đừng đập nữa... Cuối cùng, trái tim và lí trí của Hiên vẫn quyết định. Hiên hít một hơi thật sâu rồi nín thở đứng bật dậy... Chạy thật nhanh sang gốc cây bằng năm đầu ngón chân và những sải bước dài...
Sang đến nơi rồi cô mới khom gập người xuống thở...phù...phù...

Sau một phút trấn tĩnh, Hiên từ từ ghé mắt quan sát... Thật may, chúng không phát hiện ra. Không thấy chúng có biểu hiện gì về sự xuất hiện của thần chết đang đến gần... Đứng từ vị trí này giúp Hiên quan sát rất thuận lợi. Bỗng... Mắt Hiên như loé sáng lên khi cô phát hiện ra được một lợi thế rất lớn... Hiên quá mừng...
Thì ra... Toàn bộ quân tư trang và súng đạn của chúng đều để ở bên kia của con suối. Lòng suối rộng khoảng gần chục mét và thành đất cao khoảng hai mét. Hiên quyết định hành động nhanh. Nếu không, chỉ cần một hoặc hai thằng đi qua bên đó thì cơ hội sống sót của hai đứa, mà ít nhất cũng là Nguyệt... Sẽ bị giảm xuống một nửa... Hoặc bằng không.
Có lẽ, lúc chúng xuất hiện đột ngột ở phía bên kia con suối, Nguyệt vì quá kinh hãi và theo phản xạ tự nhiên nên cô đã lao lên bờ suối hướng bên này để cầu cứu bạn.
Nhưng đã quá muộn... Nguyệt đã không kịp chạy thoát khỏi bàn tay của những con quỷ. Bọn chúng đã túm được chân Nguyệt khi cô vừa trèo lên đến bãi cỏ sát bờ suối bên này.

Vừa lúc đó, thằng tóc vàng gây tội ác xong, nó đứng lên để nhường phần cho thằng khác. Nhìn bạn thân bị chúng hành cho đến mềm nhũn, be bét máu. Hiên rít lên qua kẽ răng, hai mắt cô đỏ ngầu và long lên sòng sọc, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két...
Cơ hội đã đến... Thằng tóc hung vừa đứng lên để vào vị trí tiếp tục hành hạ Nguyệt. Thằng tóc vàng đang chuẩn bị nhảy xuống suối tắm rửa sau khi đã hả hê... Không để cho chúng có cơ hội chạy thoát... Hiên liền tì súng vào gốc cây cẩn thận rồi nhanh chóng khai hoả...

Tiếng súng AK nổ một tràng dài vang rền cả khu rừng, chim chóc giật mình tung cánh bay nháo nhác.
Hai thằng giặc trần truồng đang cười cười nói nói bỗng đổ gục xuống biến thành hai đống thịt. Thằng Tây đen đang ngồi sát mép suối liền buông người tụt vội xuống. Hai thằng còn lại cũng giật mình nhả ngay miệng ra khỏi con mồi. Theo phản xạ của lính nhà nghề, chúng lăn một vòng rồi búng người văng xuống suối. Chắc chắn mục tiêu lao tới theo phản xạ của chúng bây giờ sẽ là đống vũ khí đang để trên bờ suối phía bên kia. Nhưng... Bọn chúng cũng đã... Quá muộn rồi.

Những thằng đang ngồi sẽ lao xuống suối. Còn những thằng đứng lên sẽ chết trước là điều đã được Hiên tính trước trong phương án tác chiến rồi. Bởi Hiên sợ rung tay sẽ bắn trúng người Nguyệt nên cô không dám bắn ở tầm thấp. Và bây giờ mới là lúc cho những thằng còn lại ăn lựu đạn ở dưới lòng suối để đảm bảo giữ được an toàn cho Nguyệt không bị trúng mảnh văng.
Tiếng súng vừa dứt, Hiên rời ngay vị trí và băng người lao tới nhanh như một con Báo. Dũng mãnh và quyết tâm không để vuột mất con mồi.
Tất cả tinh thần và trí lực của Hiên dồn hết về phía con suối ấy. Khẩu AK trong tay sẵn sàng nhả đạn vào bất kỳ cái đầu nào nhô lên phía bờ suối bên kia...

Đúng như Hiên đã cảnh giác. Khi cô còn cách bờ suối bên này khoảng hơn mười mét thì một thằng đã bắt đầu bám được tay lên thành suối bên kia để đến với đống vũ khí của chúng... Ngay lập tức, một tràng đạn dài bay tới ghim vào đầu vào lưng hắn, nát bấy. Nhưng khi hắn vừa đổ người xuống thì lại có thêm một cái đầu khác thập thò nhô lên. Đó là hai thằng đã cắn vào hai bên ngực của Nguyệt lôi nhằng nhằng sang hai phía như hai con Linh Cẩu... Mắt Hiên long lên... Nhằm thẳng vào cái đầu của nó. Mím môi lại và tiếp tục siết cò. Nhưng...tạch...tạch... Súng hết đạn.

Không hề nao núng... Hiên bình tĩnh vứt khẩu súng sang một bên rồi chụp nhanh tay ra phía sau móc quả lựu đạn M-67 và rút chốt. Hành động của Hiên tự tin và dứt khoát...
Một tiếng nổ lớn vang lên trấn động... Ầầầmm...
Đất đá và nước bắn lên tung tóe rồi rơi xuống rào rào như mưa.
Chưa kịp tan hết khói... Nhanh như một con sóc, Hiên bay người lao thẳng xuống lòng suối, nơi đám khói vẫn còn mù mịt. Trong cái đầu nóng bừng bừng của cô lúc này, Hiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
- Cô nhất định phải sang được bờ suối bên kia. Nhất định phải có vũ khí để có được thế thượng phong. Nhất định phải bảo vệ được Nguyệt đang nằm run rẩy và đau đớn...

Hình ảnh của Nguyệt cũng chính là hình ảnh của cái đẹp, của thế yếu, và của sự hiền lành như những người dân Việt Nam. Nhưng một khi điều đó bị chà đạp, bị ức hiếp, bị dọa nạt, bị cướp bóc thì chính cái yếu mềm và hiền lành kia sẽ vùng lên để chống trả mãnh liệt giống như Hiên lúc này.
Đó là một điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Những kẻ dám chà đạp, dày xéo, hãm hiếp phụ nữ của một Quốc Gia khác thì cũng đồng nghĩa với việc chúng dám xúc phạm đến toàn thể đàn ông của Quốc Gia đó. Và cũng đồng nghĩa với việc chúng dám xúc phạm đến tinh thần dân tộc của toàn thể người dân của Quốc Gia đó. Vì vậy, những kẻ đó cần phải bị trừng trị một cách thích đáng.
Đó cũng là một sự hiển nhiên... Không cần bàn cãi.
*****
Hiên tung mình xuống suối, lúc này đã bị khoét một hố sâu, nước suối trong veo đã biến thành đục ngầu và đỏ ối. Đến mép nước bên kia, bàn chân cô cảm nhận được sự nhầy nhụa... Hình như đó là một đoạn ruột.
Lúc này, bờ suối đã bị nước văng lên ướt đẫm và trơn trượt. Hai mắt Hiên cay xè vì khói, cô vội trèo lên. Gần đến nơi Hiên bị tuột tay rơi bịch xuống, người quật vào một hòn đá, đau điếng. Hiên tiếp tục trèo lên, lúc này đã tan bớt khói, nhìn thấy rõ được vị trí để bám tay và đặt chân vào chỗ chắc chắn.
Nhưng... Khi Hiên vừa bám được tay vào một gốc cây dại vừa tầm với và nhún người bật lên thì bỗng có một bàn tay bất ngờ túm chặt vào chân cô... Lôi tuột xuống suối.
Bàn tay của hắn cứng như sắt. Hiên lật người trở lại, nhanh như một con mèo. Đập vào mắt cô là thằng Tây đen có hàm răng chó sói. Không biết tại sao nó vẫn còn sống và khỏe mạnh với mảnh văng và nhiệt độ của trái lựu đạn M-67 kia. Có lẽ, lúc hắn nhảy xuống suối và nấp ngay ở khe hẹp đó, giữa một bên là bờ đất, phía trước là một ghềnh đá rất to. Chính ghềnh đá kia đã che chắn mảnh văng và trái lựu đạn nổ dưới nước đã cứu mạng cho hắn. Hắn chỉ bị sức ép của sóng xung kích và trấn động âm thanh làm cho chảy máu tai máu miệng. Lúc này, hàm răng của hắn nhuốm máu đỏ lòm. Hắn như một con hổ bị trọng thương, trở nên vô cùng hung dữ và đáng sợ.

Ngay khi Hiên vừa lật người lại, tuy thân mình mảnh khảnh của một cô gái Việt Nam, nhưng với ý chí quật cường, không chịu khuất phục cộng với lợi thế đang tựa lưng vào thành suối. Hiên co người đạp mạnh hai chân vào giữa ngực của hắn. Nhưng với thân hình nặng hàng tạ nên hắn chỉ loạng choạng bước lùi lại. Hắn gầm lên và tiếp tục lao vào.
Lần này thì bàn tay cứng như gọng kìm của hắn giơ lên với ý định sẽ chụp vào cổ Hiên để dìm chết cô. Nhưng chắc chắn, với bàn tay thép của người khổng lồ đang hung dữ như hắn bây giờ thì... Cái cổ nhỏ bé của Hiên sẽ bị vỡ vụn xương và nát cuống họng mà chết ngay tức khắc chứ không cần phải dìm xuống nước.

Hiên mở to mắt... Trừng trừng nhìn thẳng vào giữa mặt khi hắn hung dữ chồm đến... Hai bàn tay sắt của hắn vừa túm lấy cổ Hiên đau điếng thì cũng là lúc bên tai cô nghe rõ âm thanh của một tiếng... Rốp... vang lên... Âm thanh ấy nghe giống như tiếng xương bị vỡ vụn...
Thằng giặc to xác rống lên một tiếng rồi ngã vật ra phía sau, hai tay ôm mặt. Máu từ mũi hắn tuôn ra xối xả như bị chọc tiết.
Với sức vóc của mình, Hiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn... Nhưng vẫn với sức vóc ấy thì... Cái xương sụn trong mũi của hắn cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Khi hắn vừa chồm người lao tới. Hiên đã kịp thời tung một đòn đánh bằng ức của bàn tay phải thốc ngược từ dưới lên trúng cái mũi to đùng nằm ngay giữa mặt của tên giặc.
Với đòn đánh này, sẽ tạm thời triệt tiêu được khả năng chiến đấu của đối phương một cách ngay lập tức. Bởi xương sụn trong mũi rất dễ dập, nhưng đó là đòn đấm thẳng trực diện. Còn với đòn đánh này thì nó sẽ không bị dập... Mà là.. Vỡ vụn.
Trong mũi của con người ta có rất nhiều các mao mạch và chằng chịt dây thần kinh. Khi sụn bị vỡ vụn như thế, sẽ làm đứt các mao mạch và gây ra hiện tượng chảy máu xối xả. Đồng thời gây ra sự đau đớn vô cùng mà các dây thần kinh dẫn tín hiệu báo lên não. Khiến cho choáng váng đầu óc...
Thật lợi hại và bổ ích khi anh Bộ Đội Đặc Công ấy đã dạy cho Hiên đòn đánh đặc biệt này. Bây giờ thì món quà tặng của anh đã cứu mạng được cho cô... Như một lá bùa hộ mệnh.

Khi tên giặc vừa nhả bàn tay của hắn ra khỏi cổ Hiên, cô lập tức nhún người nhảy một cái thật cao, túm được vào gốc mua mọc sát ngay bờ suối rồi thoăn thoắt đu người trèo lên.
Nhanh như cắt... Hiên lao vào đống súng và lựu đạn của chúng, lúc này có năm khẩu M16 để chụm lại một chỗ. Hiên chụp nhanh một khẩu và mở khóa an toàn, cầm chắc khư khư trong tay rồi chĩa thẳng vào người thằng giặc đáng ghét nhất... Sẵn sàng nhả đạn.
Đây là một dòng súng khá mới và hiện đại của Mỹ, chúng được biến thể từ phiên bản của khẩu AR-15. Nhưng, mỗi khi chúng mang sang chiến trường Việt Nam thứ vũ khí gì, cho dù có hiện đại đến mấy thì cũng chỉ một thời gian ngắn sau là Bộ Đội đều sẽ thông thạo cách sử dụng. Do có chủ trương áp dụng triệt để phương châm dùng vũ khí của địch để đánh địch, nên cấp trên đã cho phố biến trong toàn quân về các loại vũ khí thông dụng đó. Đảm bảo bất cứ ai, hễ có được chiến lợi phẩm ấy trong tay là có thể sử dụng thành thạo được liền. Tuy rằng Hiên là một Y tá nhưng cô cũng đã có dịp làm quen với nó.

Lúc này, Hiên đã trèo lên được điểm cao tốt nhất. Có được vũ khí trong tay tốt nhất. Chiếm được thế thượng phong hoàn toàn. Và bây giờ cũng sẽ là lúc tốt nhất để Hiên tính sổ với chúng, từng thằng một.
Đầu tiên là thằng giặc da đen, xác to như một con trâu trương đang trần truồng nằm phơi ngửa giữa suối. Một nửa thân người dưới nước, phần lưng và đầu gối lên ghềnh đá to đã cứu nó thoát khỏi mảnh văng của trái lựu đạn. Nó là thằng xé nát đời con gái của Nguyệt đầu tiên. Nó đã chà đạp, dày xéo lên người phụ nữ Việt Nam một cách không thương tiếc. Vì vậy, nó cần phải nhận lại một hình phạt thích đáng nhất.

Hiên đưa mắt nhìn người bạn thân đang nằm co quắp. Cơ thể trắng trong xinh đẹp bị những tên giặc hành hạ cho đến mềm nhũn và rách nát... Hiên quá thương bạn, thương đến thắt ruột thắt gan. Tình thương dành cho người đồng chí, người bạn gái và cũng là người thân yêu nhất ấy bây giờ đã chuyển sang thành một nỗi căm thù uất hận đến tột độ.
Nỗi căm thù uất hận đó đã dồn cả lên tròng mắt, khiến cho đôi mắt của Hiên vằn lên đầy những tia máu đỏ ngầu. Và nó, những tia máu đỏ ngầu trong đôi mắt ấy đã biến thành những tia lửa đỏ rực... Phun ra đầu nòng súng.
Hiên thay cho Nguyệt, thay cho những người phụ nữ Việt Nam bị chúng hãm hiếp, xả hết một băng đạn vào đầu, vào ngực và vào chỗ nó đã dùng để gây tội ác.

Hiên nhanh chóng nhặt khẩu súng thứ hai. Hình ảnh con bé Hoa bị mảnh Bom văng trúng ngực chợt hiện về ngay trước mắt. Một dòng máu đỏ... Một ánh mắt trong veo, sâu thăm thẳm... Hai bím tóc buộc sợi dây vải màu hồng lúc Hiên gào khóc lay gọi nó. Lúc lắc... Lúc lắc...
Câu trăng trối cuối cùng của nó vẫn còn văng vẳng bên tai:
- Bạn nhất định phải trả thù cho tôi.

Hiên nhặt khẩu súng thứ ba lên.
Lần này là hình ảnh cái chết của cô giao liên bị chúng hãm hiếp bằng lưỡi lê khiến cho ruột gan rách nát.
Hiên nhặt tiếp khẩu súng thứ tư.
Lần này là hình ảnh của những làng quê thanh bình bị chúng dội Bom phá nát với bao nhiêu người chết, trong đó có cả gia đình bố mẹ nuôi.
Hiên nhặt khẩu súng cuối cùng. Lần này là hình ảnh của Trạm Quân Y bị trúng Bom bốc cháy ngùn ngụt. Bao nhiêu Thương Binh chết cháy đen sì.

Trong nỗi căm hờn tột độ, Hiên trả lại hết cho chúng... Mỗi thằng một băng. Hai thằng trên bờ, ba thằng dưới suối... Chết rồi cũng phải nhận... Đạn của thằng nào trả lại hết cho thằng ấy. Xong việc, Hiên nhặt khẩu AK và chiếc gùi của Nguyệt khoác lên vai rồi trèo sang bãi cỏ bên kia con suối. Nơi đó, có người bạn thân yêu đang đợi Hiên về.
Sau tất cả, Hiên ghé vai đỡ Nguyệt đứng dậy. Hai người bạn dìu nhau bước đi ra khỏi nơi có những hận thù và đầy... Đau thương... Mất mát.
*****
***
Quay trở lại với thực tại - tiếp tục câu chuyện của bà Hiên và bà Nguyệt.

Hai bà gặp lại nhau sau tròn năm mươi năm mất liên lạc. Bởi vì sau sự việc kinh hoàng ngày đó, bà Nguyệt đã bị sang chấn tâm lý do quá hoảng loạn nên cấp trên đã cho chuyển bà về tuyến sau để điều trị. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, đã cuốn mỗi người đi một hướng khác nhau nên không thể nào tìm được. Bây giờ bất ngờ được gặp lại người bạn thân yêu bằng xương bằng thịt sau bao nhiêu năm xa cách, khiến cho hai bà hạnh phúc vô cùng, nghẹn ngào xúc động.

Trong câu chuyện mừng mừng tủi tủi ngày gặp lại của hai người, bà Hiên đã kể lại hết mọi điều quái gở mà bà đang gặp phải hiện nay cho bạn nghe. Thật may mắn, sau khi nghe xong câu chuyện của bạn đang gặp phải, bà Nguyệt lại mỉm cười và nói với bạn rằng cứ yên tâm, bà sẽ giúp được.
Trời đã về chiều, bà Nguyệt bảo con trai chở hai bà đến một ngôi cổ tự mà hiện nay bà Nguyệt đang làm công quả. Sau đó hai người xin được gặp vị sư trụ trì ở đây. Sau khi nghe bà Hiên trình bày hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, sư ông trụ trì mỉm cười hiền từ rồi quay vào trong Tam Bảo hành lễ. Một lúc sau, sư ông quay lại và đưa cho bà Hiên ba hạt gỗ tròn nhỏ bằng đầu ngón tay út, nhưng có đục lỗ ở giữa để xâu dây.
Sư ông bảo bà đeo vào một hạt, còn lại mang về cho con trai và cháu nội. Bà Hiên mừng rỡ vô cùng, sau khi cảm ơn và chia tay vị trụ trì, Thành chở hai bà về thẳng phòng trọ của con trai để bà được ôm thằng cháu nội sau một tháng trời xa con cháu. Và để bà báo tin mừng đặc biệt sau khi gặp lại người bạn thân như hai chị em ruột này. Kể từ khi anh con trai của bà Hiên lớn lên đến giờ mới thấy mẹ mình có một tâm trạng vui vẻ đặc biệt như vậy.

Đêm ấy, cả nhà bà Hiên đã có lại một giấc ngủ yên bình, các con bà vẫn chưa hề hay biết về chuyện ngôi mộ, bởi bà chưa đến lúc nói cho con biết. Nhưng các con bà thì vô cùng yên tâm bởi sau khi đeo sợi dây có hạt gỗ nhỏ mà mẹ cho thì cái cảm giác ớn lạnh và những hiện tượng ma quái kia đã hoàn toàn biến mất.
Giống như sợi dây đó có một phép nhiệm màu. Sau này bà Hiên mới biết rằng, mẹ con bà cháu bà đang đeo trên mình một hạt tràng hạt đã được chính sư trụ trì đầu tiên của ngôi cổ tự ấy tạo ra từ mấy trăm năm trước.

Sáng hôm sau, Thành lại trở mẹ đến nhà trọ của con trai bà Hiên để đón bà đi chơi với mẹ. Thực ra, đối với Thành thì bà Hiên không cần phải giấu. Bà đã kể hết cho hai mẹ con Thành cùng nghe về chuyện ngôi mộ và nhóm người kia đã lừa bà.
Bây giờ thì có cả Thành cùng giúp sức. Hôm nay anh chở hai bà đến thẳng nhà của người đã thuê quán nhà mình và bỏ đi mà không nói lời nào với Thành và bà Nguyệt. Thành chắc chắn đó là người có liên quan đến chuyện ngôi mộ cổ. Bởi vì lão già trưởng nhóm mà bà Hiên kể kia có quen biết với anh ta. Thời gian gần đây, thỉnh thoảng lão già ấy cũng xuất hiện ở quán. Theo như bà Hiên mô tả về hình tướng và độ tuổi thì Thành tin rằng đúng là người ấy, tuy rằng Thành chỉ nhìn từ ngoài vào chứ chưa giáp mặt. Hôm nay thì chính mẹ con Thành cũng muốn gặp người thuê nhà để hỏi cho rõ tại sao tự nhiên bỏ đi và điện thoại không liên lạc được.

Thành lái xe tìm đến nhà người đàn ông độc thân thuê mặt bằng của nhà anh không khó khăn lắm. Bởi trong hợp đồng thuê nhà đã có sẵn địa chỉ của họ. Khi ba người tìm được đến nơi thì đã là giữa buổi trưa. Đó là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại thành. Anh ta chỉ sống một mình và ngôi nhà nhỏ có vườn cây ao cá nằm khá biệt lập với hàng xóm. Khi bước qua cánh cổng khép hờ ấy vào trong sân, không hiểu sao cả ba người lại cùng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, rất kì lạ...
Nhà vắng tanh, cửa đóng im ỉm. Lá úa rơi đầy khắp vườn khắp sân như một ngôi nhà hoang lâu ngày không có người ở. Thành đi một quãng xa để hỏi thăm người hàng xóm gần nhà anh ta nhất thì được biết anh ta đã đi vắng cả tháng nay chưa về. Ba người thất vọng nhìn nhau, biết làm thế nào bây giờ. Nếu như không gặp được anh ta thì nút thắt về sự bí ẩn kia khó mà được mở... Bà Hiên là người sốt ruột nhất. Bà cứ ngó nghiêng và đi lại lang thang khắp nơi quanh ngôi nhà như để tìm kiếm một điều gì... Cảm giác của bà lúc này sao bế tắc quá.

Nhưng... Hình như có một sự dẫn dắt vô hình bí ẩn nào đó... Bước chân của bà Hiên cứ bước đi vô định ra vườn cây ăn quả um tùm rậm rạp vì lâu ngày không có người cắt tỉa. Bà cứ bước mãi... Bước mãi về phía cuối vườn. Ở đó, có một cái ao khá rộng. Trên bờ ao, ngay chỗ lùm cây um tùm rậm rạp nhất là những bậc đá cũ kỹ rêu phong dẫn xuống ao... Không gian nhuốm màu lạnh lẽo... Bước chân vô địch lại tiếp tục dẫn bà bước xuống bậc đá thứ bảy, bậc dưới cùng... Nước ao mát lạnh ngập đến đầu gối và cảm giác rờn rợn làm cho bà khẽ rùng mình. Bất giác... Bà cúi người khoả tay cho những cánh bèo tấm dạt ra để vốc một vốc nước lên rửa mặt... Nhưng... Khi bàn tay bà vừa nhúng xuống nước thì miệng bà cũng đồng thời hét rú lên kinh hãi... Ngay trước mặt bà Hiên... Chỉ cách một tầm tay với... Từ dưới đáy ao bất ngờ nổi bềnh lên một xác chết đang phân hủy... Khuôn mặt của tử thi ấy đã bị cá ăn nham nhở... Hai mắt cũng bị cá khoét mất tạo thành hai lỗ sâu hoắm... đáng sợ vô cùng... Hình ảnh đó đáng sợ và ám ảnh đến nỗi... Bất cứ ai đã từng nhìn thấy thì cả tháng sau... Cứ nhắm mắt ngủ là lại thấy nó hiện lên ngay trước mặt...

Khi người dân tập trung lại và công an có mặt để khám nghiệm hiện trường. Họ đã cho biết đây chính là người chủ nhà, bởi ví tiền và giấy tờ tùy thân vẫn đang còn trong túi. Ngoài ra, người ta cũng đặc biệt chú ý đến một chi tiết nữa. Đó là, trong túi áo của cái xác ấy còn có một mảnh giấy loại vở học sinh. Do ngâm nước lâu ngày nên đã mủn ra và nhòe hết mực. Nhưng hình như... Trong mảnh giấy đó có vẽ những nét giống như hình một con vật nào đó. Những chữ ghi trong mảnh giấy ấy cũng bị nhòe hết, không thể đọc được. Chỉ còn lại một chữ duy nhất nhưng rất mờ ảo. Những người có mặt ở đó họ phỏng đoán rằng:
- Hình như đó là chữ... Sâu...thì phải.
*****
Chuyện này em ghét nhất phần lan man quá khứ của nhân vật :(
 

Fantomu82

Xe buýt
Biển số
OF-576801
Ngày cấp bằng
1/7/18
Số km
927
Động cơ
149,322 Mã lực
Tuổi
42
Nói thật, cháu đọc chuyện này toàn bỏ qua cái phần nói về quá khứ của nhân vật bà Hiên. Cháu nghĩ ko nhất thiết phải tả chi tiết về những việc này nó ko ăn khớp gì với mấy cái việc mà bà Hiên đang trải qua ở hiện tại.
 
Biển số
OF-707066
Ngày cấp bằng
9/11/19
Số km
36
Động cơ
91,318 Mã lực
Tuổi
47
Nói thật, cháu đọc chuyện này toàn bỏ qua cái phần nói về quá khứ của nhân vật bà Hiên. Cháu nghĩ ko nhất thiết phải tả chi tiết về những việc này nó ko ăn khớp gì với mấy cái việc mà bà Hiên đang trải qua ở hiện tại.
Em giống cụ , cũng chỉ lướt qua phần quá khứ của bà Hiên.
 

Hồng Ca

Xe tải
Biển số
OF-644805
Ngày cấp bằng
30/4/19
Số km
311
Động cơ
119,149 Mã lực
Nhân lúc đợi các cụ biên tiếp truyện, em kể việc tại nhà em ( em và vợ) cho các cụ nghe, văn vẻ lủng củng, cụt lủn mong các cụ bỏ quá. Cuối năm 2017 vợ chồng em xây nhà, do xây đúng mùa mưa nên bị kéo dài so với dự kiến khá nhiều. Đến tận wc 2018 mà nhà em mới hoàn thiện phần thô và ốp lát, em phần vì thấy mệt mỏi vì nhà cửa, phần bị áp lực công việc....nên bàn với vợ thôi kệ stop phần sơn bả lại vào ở luôn đã. Vậy là vc em dọn đồ vào ở dù nhà cửa chưa ra đâu vào đâu. Tính đến giữa 2018 thì vc lấy nhau đã được 4 năm mà chưa có con, ông bà 2 bên cũng tế nhị nên cũng ko áp lực gì nhiều. Vc em dọn vào ở được ít ngày thì đến vòng đấu loại trực tiếp wc, đêm ấy em xem đá bóng ngoài phòng khách, vợ em ngủ trong phòng, em đang mải mê thì nghe vợ hét ầm ỹ anh anh nó trêu em......em chạy vào thì nghe vợ tường thuật: có đứa trẻ con nó kéo tóc em, xong lật chăn xem mặt rồi leo lên bụng em nhún nhảy đùa nghịch. Em thì nghĩ vợ em chắc nhà mới lại nhát ma thần hồn nát thần tính nên vậy, vợ em kiên quyết là thật rồi đòi ra xem db với e chứ ko nằm 1 mình nữa. 2 vc em lại ra xem tiếp được 1 lúc thì em nghe tiếng bịch.....em ngoái lại thì vợ em dù trời nóng mà chùm chăn kín mít, đầu thì lăn khổi gối rồi. Em hỏi bị sao thì vợ em lí nhí: nó vừa đẩy em ra khỏi gối xong bò lên người em cù lét....em thấy chột dạ nên nói vợ thôi ra trước mặt a nằm xem sao....2 vc em thức đến sáng chém gió về chuyện vừa xảy ra. Em thì vốn dĩ là người ko duy tâm nên chuyện đó em bỏ ra khỏi đầu khá là nhanh thêm nữa vợ em ko còn bị trêu như vậy nữa cho đến 4 tuần sau....tầm 5h sáng em đang ngủ say thì vợ em lay dậy vừa nói vừa khóc: anh em thử que hiện lên 2 vạch rồi. Giờ ông nhóc nhà em bước qua tuổi thứ 3 rồi ạ. Có 1 điều rất khó lý giải là trước khi vc em xây nhà bố vợ em có nói 2 vc nếu thấy cần thì thử đi khám rồi làm thủ thuật xem sao, lúc ấy em có nói với ông: ba cứ yên tâm con có nhà là sẽ có con. Cũng có thể khi đó em nói để ông yên tâm thôi nhưng liên kết lại các câu chuyện: em nói với bố vợ, em xây nhà, vợ em bị trẻ con trêu khi ở nhà mới..em thấy khó lý giải, có lẽ một thời điểm nào đó nhiều sự ngẫu nhiên nó xảy ra cùng lúc thôi phải ko các cụ??!/
Nhiều khi do thay đổi môi trường sống cũng dẫn tới tâm sinh lý thay đổi nhất là phụ nữ, hơn nữa công tác gieo mầm lại thoải mái tự nhiên nên có trái thôi :) nói thế chứ khía cạnh tâm linh cũng rất quan trọng.
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,547
Động cơ
256,044 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Chuyện này em ghét nhất phần lan man quá khứ của nhân vật :(
Nói thật, cháu đọc chuyện này toàn bỏ qua cái phần nói về quá khứ của nhân vật bà Hiên. Cháu nghĩ ko nhất thiết phải tả chi tiết về những việc này nó ko ăn khớp gì với mấy cái việc mà bà Hiên đang trải qua ở hiện tại.
Em giống cụ , cũng chỉ lướt qua phần quá khứ của bà Hiên.
Khộ, em mà tùy tiện ngắt cccm lại mắng cho :))
Tối rảnh e lại hầu tiếp chuyện qk bà Hiên nhá:))
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,547
Động cơ
256,044 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
- ĐÊM DÀI MỘNG MỊ.

Phần năm:
Sáng nay bà Hiên dậy sớm để ra vườn ngắm hoa cùng bà Nguyệt. Đêm qua bà đã ngủ lại đây, sau năm mươi năm trời thất lạc và thương nhớ, đôi tri kỷ ấy mới lại được đắp chung một tấm chăn giống như ở Trạm Quân Y trong rừng Trường Sơn năm nào...
Hôm qua, trước khi Thành chở hai bà rời khỏi căn nhà trọ, bà đã dặn vợ chồng anh con trai là mẹ đi lễ chùa với bà Nguyệt ít hôm. Do con trai bà đã biết rõ tình cảm của mẹ với bà Nguyệt. Hơn nữa, từ lúc đeo sợi dây có hạt gỗ mẹ cho đến giờ, sự bình yên đã trở lại nên con trai bà hoàn toàn yên tâm và ủng hộ mẹ đi chơi với bạn. Tính cách bà Hiên là vậy, quyết đoán nhưng rất thương yêu con cháu. Điều gì có hại cho con thì bà sẽ ngăn bằng được, nhưng điều gì có lợi cho con cháu thì bà sẽ thực hiện đến cùng.

Do hoàn cảnh riêng của bà quá đặc biệt, trên đời này bà không có ai là người thân thích. Chỉ có duy nhất một núm ruột ấy thôi, vì vậy mà tình yêu thương của bà dành cho con cháu là vô bờ bến. Chắc hẳn, sẽ nhiều hơn những người mẹ khác.
Từ lúc phát hiện ra đầu mối duy nhất là người đàn ông độc thân thuê nhà của bà Nguyệt đã chết. Bà Hiên thực sự rất sốc và hụt hẫng. Đầu mối duy nhất vừa xuất hiện đã phũ phàng tắt lịm. Giống như tia sáng cuối đường hầm vừa loé lên đã bị một trận động đất bất ngờ sập xuống bịt kín lại. Bế tắc quá, bà chưa biết sẽ phải bắt đầu từ đâu để có manh mối của lão già trưởng nhóm. Nhưng nhất định, bằng mọi giá bà vẫn sẽ phải truy tìm cho bằng được, bởi bà hiểu rất rõ rằng vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Nó sẽ chưa dừng lại ở đây, chắc chắn nó sẽ còn gây ra nhiều tai họa thêm nữa.

Bây giờ bà Hiên đã có hai mẹ con bà Nguyệt giúp sức nên cũng phần nào vững tâm hơn. Thành rất kính trọng bà Hiên và quý mến bà đặc biệt. Anh là một người đàn ông khá phong trần và bản lĩnh. Nhưng không hiểu sao, từ lúc hai bà gặp nhau thì anh lại rất hay xúc động. Có lẽ vì Thành là người giàu tình cảm và quá thương mẹ. Anh rất xót xa khi biết mẹ và bà Hiên đã từng sống chết có nhau trong một tình huống quá ngặt nghèo ở rừng Trường Sơn năm mươi năm trước.

Thành bàn với hai bà và quyết định phá khóa gian quán thổ cẩm kia để tìm manh mối. Tuy anh ta đã chết, nhưng Thành muốn kiểm tra thật kỹ, may ra có thể biết được điều gì liên quan đến lão già và ngôi mộ cổ.
Sau khi Thành mở được cánh cửa ấy ra, cả bà Hiên và bà Nguyệt cùng bước vào trong quán. Mọi thứ vẫn ngăn nắp, không có gì sáo trộn. Những chai mật ong vẫn nằm ngay ngắn, những tấm vải thổ cẩm sặc sỡ và nhiều họa tiết cầu kỳ ấy vẫn gọn gàng.
Sau khi đã kiểm tra tất cả mà vẫn không thấy có điều gì liên quan. Những thứ giấy tờ sổ sách bán hàng của người đàn ông kia cũng không có chi tiết nào gợi mở. Ba người đành bước ra, Thành đã dùng một chiếc khóa khác để thay thế cho chiếc khóa vừa bị đập. Tuy người này thuê nhà của bà Nguyệt cũng được vài tháng nhưng đây là lần đầu tiên bà bước chân vào trong quán của họ. Tính bà vậy, họ thuê nhà bà nhưng bà giữ ý để cho họ được thoải mái. Cần bàn bạc với nhau điều gì thì bà giao cho Thành hoặc mời họ vào nhà trong uống nước.

Nhưng hình như... Sau khi quan sát kĩ những tấm vải thổ cẩm của họ, nét mặt của bà Nguyệt rất ưu tư, giống như bà đang suy nghĩ đến một điều gì thì phải...
Tối hôm đó, sau khi các con của Thành đã ngủ hết, bà Nguyệt mới gọi vợ chồng Thành ngồi lại uống nước với hai bà. Sau một hồi suy nghĩ, bà Nguyệt quyết định kể hết chuyện đời tư cho bà Hiên và hai vợ chồng Thành cùng nghe. Đã đến lúc bà nói ra sự thật mà bao nhiêu năm qua bà vẫn giấu kín chưa nói cho Thành biết. Giọng đượm buồn, bà Nguyệt bắt đầu kể:
*****

- Ngày ấy, trước khi vào phục vụ trong chiến trường, bà Nguyệt đã có người yêu...
Đêm chia tay ấy thật đáng nhớ, sáng mai là ngày bà Nguyệt sẽ lên tàu để vào chiến trường nhận nhiệm vụ. Còn người yêu của bà cũng lên đường sang Liên Xô để học lái máy bay chiến đấu. Nhưng đó là một nhiệm vụ đặc biệt nên người yêu của bà không được phép tiết lộ.
Đêm ấy, bà Nguyệt đã tặng người yêu một vật để làm tin, đó là một chiếc khăn tay thêu đôi chim bồ câu bằng chỉ đỏ. Đó cũng là một biểu tượng của Hòa Bình và hạnh phúc lứa đôi. Hai người ước hẹn với nhau rằng nhất định ngày đất nước hòa bình độc lập rồi họ sẽ về làm đám cưới... Nhưng không ngờ, lần gặp nhau đó cũng chính là lần gặp gỡ cuối cùng. Để rồi hai người xa nhau vĩnh viễn...

Sau cái ngày kinh hoàng bên bờ suối năm ấy. Bà Nguyệt đã bị hoảng loạn và sang chấn tâm lý trong suốt một thời gian dài. Bà luôn dằn vặt bản thân vì cảm thấy có lỗi, không còn xứng đáng với tình yêu của người ấy nữa, bà tự oán trách mình đã không giữ gìn được cho họ. Thế rồi, bỗng một ngày bà Nguyệt nhận được thư nhà. Trong thư, em gái của bà báo một tin sét đánh... Người yêu của bà đã hi sinh khi lái máy bay chiến đấu với máy bay giặc để bảo vệ bầu trời miền Bắc. Bấy giờ bà Nguyệt mới biết người yêu của mình là một phi công. Vậy mà lần hai người chia tay anh chỉ nói rằng anh được đơn vị cho về nghỉ phép ba ngày và ngày mai anh phải trở về đơn vị.

Bởi bà Nguyệt mặc cảm về chuyện của mình nên bao lâu nay bà đã im lặng và giấu kín thông tin về hòm thư đơn vị nơi bà ở. Quá đau buồn vì mất người yêu, bà Nguyệt như người bừng tỉnh. Nỗi căm thù giặc Mỹ đến điên cuồng đã làm cho con người và tính cách của bà trở nên đanh thép lại. Sau đó, bà viết đơn tình nguyện để được lao vào tuyến lửa, nơi ngày đêm đạn xới Bom cày ác liệt nhất.
Và đó cũng là nơi có rất nhiều những cánh rừng bị trụi sạch lá bởi chất diệt cỏ mà Mỹ đã rải xuống khắp nơi hòng ngăn chặn bước tiến của quân giải phóng. Vì họ biết rằng, dưới những tán cây rậm rạp ấy đang có đầy rẫy những mối đe dọa đối với họ.
Còn đối với bộ đội Việt Nam thì rừng là nhà, rừng là bạn. "Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù". Ngủ cũng dưới những tán cây ấy, nấu ăn cũng nhờ tán cây ấy để những ngách dẫn khói của chiếc bếp " Hoàng Cầm" dẫn lên tán lá và tản ra như một làn sương mỏng. Hành quân cũng dưới những tán cây ấy, cứ chỗ nào rậm rạp thì bên dưới nó sẽ là đường...

Sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng, bà Nguyệt về lại quê hương và lấy chồng. Một người đàn ông được người thân mai mối. Thực lòng thì bà không yêu và cũng không có tình cảm với người đó.
Một năm sau, bà Nguyệt sinh con đầu lòng. Nhưng khi vừa nhìn thấy đứa con của mình thì bà đã... Hét lên kinh hãi rồi ngất lịm. Bởi vì đứa con ấy không phải là người, nhìn nó gớm ghiếc như một con yêu quái. Khi bà tỉnh dậy thì chồng bà đã đem đi chôn cất xong, nó đã chết.
Một năm sau, bà Nguyệt lại tiếp tục đẻ ra một đứa con đáng sợ như thế nữa. Lần này thì đầu to, mắt lồi, không có chân tay, mũi và miệng chung nhau một lỗ. Nó không sống được, chỉ mấy ngày sau là chồng bà lại phải vác cuốc đi đào huyệt để tự tay chôn cất cái hình hài bất hạnh ấy.
Bà đau đớn vô cùng, bà tự dằn vặt bản thân và sống trầm cảm như một cái bóng. Lúc đó bà chỉ nghĩ một cách ngây thơ rằng... Chắc là do mấy thằng giặc Mỹ đã hại đời con gái của bà ngày đó cho nên bây giờ bà mới bị như thế. Nghĩ vậy nên bà đã cố gắng cắn răng chịu đựng và giấu kín, không nói ra điều ấy cho chồng biết.

Gia đình nhà chồng bắt đầu lạnh nhạt với bà. Lúc đầu thì họ còn nói xa nói gần, nói bóng nói gió. Lúc sau thì họ ghẻ lạnh ra mặt. Dần dần thì họ nói thẳng vào mặt, rồi họ chuyển sang nhiếc móc, đay nghiến, chì chiết. Họ nói rằng tại nhà bà ăn ở bất nhân thất đức nên bà mới đẻ ra quái thai như vậy...
Bà Nguyệt đau khổ và nhục nhã đến cùng cực không khác gì sống trong địa ngục. Thời của bà, đi lấy chồng là xác định sống là người nhà chồng, chết làm ma nhà chồng. Vì vậy mà bà phải cố chịu đựng, không dám tự ý bỏ chồng để về nhà bố mẹ.

Sang năm sau, bà Nguyệt lại tiếp tục thai nghén lần thứ ba. Lần này thì đứa con của bà đẻ ra nhìn còn đáng sợ hơn cả hai lần trước nữa. Khi vừa nhìn thấy đứa con ấy, nhà chồng của bà đã công khai tuyên bố dứt tình với bà ngay khi bà vừa rời bàn đẻ. Họ bắt người chồng kia cũng phải rũ tình vợ chồng ngay tại chỗ rồi đi về. Bỏ lại bà và một đứa con quái thai nằm bơ vơ lạnh lẽo đến run rẩy giữa căn phòng trống trải không có cửa sổ của Trạm Xá xã nghèo nàn.
Bà Nguyệt quá đau khổ và tuyệt vọng, bà toan đập đầu vào tường để tự tử ngay lúc ấy. May nhờ có mấy cô y tá ở Trạm Xá đã thương tình mà cưu mang hai mẹ con. Họ cho bà tạm thời ở lại, họ nhường những bát cơm độn toàn sắn cho bà ăn trong những ngày ở cữ. Nhưng cũng chỉ được một tuần sau thì đứa con ấy chết.

Lúc bấy giờ, nhiều người chưa biết về tác hại của loại chất độc dioxin này. Cho nên Bố Mẹ của những đứa trẻ quái thai ấy thường bị miệng đời ác khẩu gắn ghép cho cái tội do ăn ở thất đức nên đẻ con ra mới thế.
Mãi sau này người ta mới biết được sự thật rằng:
- Chính thành phần chất độc hóa học dioxin có trong chất diệt cỏ, và đựng trong những chiếc thùng phuy Màu Da Cam mà Mỹ đã rải xuống rừng Trường Sơn ấy mới là thủ phạm. Nó đã gây ra nỗi thống khổ cho bao nhiêu gia đình người Việt Nam, và bao nhiêu bà mẹ đã phải chịu đựng nỗi oan ức giống như Bà Nguyệt. Do đã uống nước ở những dòng suối bị nhiễm chất độc trong chiến trường.
Sau sự việc đau lòng đó, bà Nguyệt đã được nhận vào làm việc ở Trạm Xá của xã. Sau khi người Trạm trưởng hỏi thăm và biết bà đã từng là một Y Tá Quân Y.
*****

Một thời gian sau, chiến tranh biên giới Việt - Trung nổ ra. Rạng sáng ngày mười bảy tháng hai năm bảy chín. Trung Quốc bất ngờ nổ súng đồng loạt tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía Bắc, với quy mô lớn chưa từng có. Vô cùng ác liệt và tàn bạo. Có những nơi, chúng đã thực hiện chủ trương ba sạch:
- Phá Sạch, Đốt Sạch, Giết Sạch.
Vậy nhưng họ lại lu loa công bố với thế giới rằng... Đó là cuộc chiến tranh " Phản Vệ chống lại Việt Nam"... Và họ chỉ chống lại thôi.
Đúng là " Anh em như răng với môi, môi hở răng lạnh" Tốt thế đấy... Đúng là họ Quá Tốt... Khi mà đa số quân chủ lực của ba trên bốn Quân đoàn của Việt Nam vẫn còn đang ở biên giới Tây Nam và Campuchia chưa về kịp thì họ đã tranh thủ ra tay... Chống lại trước.

Quá căm thù, bà Nguyệt đã xung phong đi biên giới ngay lập tức. Bà đi ngay trong đợt đầu bổ xung quân và nơi bà đến là mặt trận Hà Giang.
Vừa lên đến nơi, đập ngay vào mắt bà dọc đường đi là hàng đoàn người bồng bế nhau hốt hoảng chạy giặc theo hướng ngược lại. Phía sau họ là những cột khói bốc lên từ những xóm làng tan hoang vì pháo kích của giặc. Nơi bà đến, người dân không biết chạy đi đâu ngoài trốn vào các hang núi...
Suốt một tuần đầu tiên, bà và một đơn vị chủ yếu là bộ đội địa phương, giành giật nhau từng tấc đất với giặc trên một cao điểm.
Khủng khiếp... Chỉ có thể dùng một từ... Khủng khiếp. Có những ngày, bọn chúng bắn vào trận địa đến mấy ngàn quả đạn pháo các loại. Phía ngoài cửa hang nơi bà cứu chữa cho những người bị thương ấy, đá núi cũng bị vỡ nhỏ ra và biến thành vôi bột vì sức công phá và nhiệt độ của mấy ngàn quả đạn pháo ấy. Thậm chí, còn có chỗ lội ngập đến lưng bắp chân trong bột đá.
Kĩ thuật pháo binh của chúng thật lợi hại, chỉ cần bên mình bắn đến loạt đạn thứ ba sau đó không di chuyển nhanh thì có thể sẽ có hàng trăm quả đạn pháo từ bên kia quả núi bắn cầu vồng sang rót trúng vào trận địa.

Có một điều thật đau xót mà không phải ai cũng biết là những kĩ thuật đó lại được phát triển từ một bộ óc của người Việt Nam... Hồ Nguyên Trừng - người con trai trưởng của Hồ Quý Ly.
Năm 1407 sau khi giặc Minh chiếm được Thành nhà Hồ, chúng đã bắt đi rất nhiều thợ thủ công. Trong đó, có cả Hồ Nguyên Trừng, một người đã phát minh ra súng Thần công của Việt Nam mà bao nhiêu quân giặc đã từng phải khiếp đảm. Từ đó, chúng đã ép buộc ông phải phục vụ và truyền dạy lại kĩ thuật đó cho chúng.

Khoảng giữa của những ngày chiến đấu, cao điểm nơi bà Nguyệt sát cánh cùng với những chiến sĩ đã không còn giữ được nữa. Bọn chúng bao vây tứ phía và bắn phá suốt ngày đêm. Các chiến sĩ bị thương và chết gần hết dưới làn mưa đạn và chiến thuật "biển người" của chúng. Tầng tầng lớp lớp quân giặc tiến lên chiếm cao điểm. Cứ lớp này bị tiêu diệt lại có tiếng "kèn con dê" thúc giục lớp khác tràn lên như những đợt sóng.
" Đó là một loại kèn lệnh của bọn chúng, có tiếng kêu như tiếng của con dê".

Khi lương thực và đạn dược đã cạn kiệt. Người chỉ huy và chiến sĩ thông tin không còn nữa, điện đài cũng đã hỏng hết. Đêm ấy, bà Nguyệt và mấy người còn lại bàn nhau rút khỏi cao điểm. Đến một hang đá khác mà một người đàn ông địa phương lên phối hợp chiến đấu cùng với bộ đội đã chỉ chỗ, trước khi người đó anh dũng hi sinh. Người đó còn cho biết thêm rằng, trong hang ấy có rất nhiều phụ nữ, cụ già và em nhỏ. Nếu không có người dày dạn kinh nghiệm trận mạc để tổ chức và phán đoán tình hình thì sẽ có nguy cơ chết hết. Bởi bọn chúng vô cùng tàn ác, chỉ cần chúng phát hiện ra thì sẽ là những cơn mưa lựu đạn, chất cháy và cả súng phun lửa tập trung lại để thiêu sống hết. Như chúng đã từng làm suốt từ đầu cuộc chiến đến giờ...

Chiều tối hôm đó, bà Nguyệt và mọi người đã đi theo khe hẹp của một con đường bí mật để đến được cửa hang đá. Sau khi dùng ám hiệu riêng mà người dân địa phương đã chỉ cho để không bị bắn nhầm. Bởi trong ấy cũng có vài tay súng của dân quân tự vệ.
Nhưng... Cũng vừa lúc đó... Mọi người vô cùng hoảng sợ... Nhiều người không giữ được bình tĩnh đã bắt đầu khóc lóc.
Từ xa xa dưới chân núi, quân giặc đang tràn lên đông nghịt. Bọn chúng đi đúng con đường dẫn đến hang đá bí mật này. Mọi người lo lắng đến tột độ, xác định chắc chắn hôm nay tất cả sẽ chết hết... Không còn một cơ hội sống sót nào nữa. Khi chúng đã đến rất gần cửa hang. Bỗng... Có một người phụ nữ đang bế đứa con nhỏ chừng một tuổi cũng chen lấn ra gần cửa hang để nhìn. Đột nhiên, chị ấy buông một tiếng chửi rủa.

Thì ra, chị ấy đã nhận ra một người mà chị biết mặt. Không biết ông ta sống ở làng xã nào nhưng thời gian gần đây rất hay xuất hiện ở vùng này. Ông ta đi ở hàng đầu tiên của bọn giặc đông nghịt ấy, trên tay cầm một lá cờ của giặc và miệng cười hớn hở.
Thì ra... Tên gián điệp khốn nạn đó đã dẫn đường cho giặc đến giết hại dân làng để hắn được trọng thưởng. Hóa ra gần đây hắn hay xuất hiện ở vùng này là để dò la tin tức. Hắn đã phản bội vùng đất này, vùng đất đã vô tình... Nuôi ong tay áo.

Khi bọn giặc đã đến gần hơn. Bỗng người phụ nữ đang bế đứa con nhỏ kia có một hành động mà không ai ngờ tới. Sau khi hỏi thăm và biết được chồng mình đã chết, chính là người đàn ông địa phương trên cao điểm ấy. Chị đã hiên ngang bước ra hướng bọn giặc đang tràn lên đông như kiến... Tất cả đều nín thở nhìn theo từng bước chân của chị.

Một tay chị bế đứa con nhỏ ủ trong tấm chăn mỏng. Một tay chị cầm chiếc áo giơ lên cao vẫy vẫy và hô to:
- Đừng bắn... Xin đừng bắn... Tôi biết chỗ có nhiều bộ đội Việt Nam đang trốn.
Tên gián điệp nghe được câu nói ấy thì vô cùng mừng rỡ. Hắn vội vàng nói với tên thổi kèn đi bên cạnh truyền lệnh xuống cho quân lính dừng lại và không được bắn.

Đợi cho bọn chúng tụ lại xung quanh tên chỉ huy... Người phụ nữ ấy bước gần đến nơi rồi chợt ngồi xuống để sửa lại tư thế và vén lại tấm chăn ủ ấm cho con. Sau đó chị âu yếm vỗ về đứa con thơ của chị.
Nhưng... Hành động thì lại giống như chị đang châm ngòi cho một kíp nổ... Rồi bất ngờ... Chị đứng lên và lao vào giữa đám đông đang vây quanh tên chỉ huy và tên gián điệp ấy. Ngay lúc đó, một ánh chớp lóe lên, kèm theo là tiếng nổ... Ầầm... Rung chuyển mặt đất phát ra từ khối thuốc nổ 10kg mà chị đang bế trên tay.
Sau tiếng nổ, hàng trăm tên giặc đứng gần nhất tan xương nát thịt và bị thương nằm giãy giụa. Liền sau đó là nhiều loạt đạn từ phía cửa hang xối xả bắn xuống. Bọn giặc quá bất ngờ và bị mất chỉ huy, những tên còn lại quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Lúc đó trời cũng vừa tối, cánh quân nhỏ của bà Nguyệt cùng với tất cả dân làng đã mò mẫm rút ra khỏi hang đá an toàn đến nơi có nhiều bộ đội bảo vệ. Sáng hôm sau, người ta nói rằng cửa hang ấy đã bị sập bởi mấy trăm quả đạn pháo các loại của giặc bắn sang tới tấp.
Hàng trăm con người trong hang hôm ấy đã được chị ấy cứu mạng. Trước khi dời đi, rất nhiều người đã quỳ xuống để cúi đầu cảm ơn chị... Chị ấy đã chết để cho mọi người được sống... Một cái chết cảm tử... Một cái chết oanh oanh liệt liệt... Tất cả mọi người hôm ấy đã gọi chị là người anh hùng của họ.
Đó chính là khối thuốc nổ mà mọi người mang theo từ trên cao điểm xuống. Tất cả những chiến sĩ bảo vệ cao điểm ấy đã có lúc thống nhất với nhau rằng... Sẽ chiến đấu đến viên đạn cuối cùng rồi dụ trá hàng cho giặc đến gần rồi kích nổ khối thuốc này để chết chung với bọn chúng. Nhất định sẽ không để cho giặc bắt sống.

Trước khi ôm khối thuốc nổ bước ra ngoài, người phụ nữ ấy đã kịp trao đứa con nhỏ một tuổi của mình cho bà Nguyệt kèm theo lời dặn:
- Nhờ cô bộ đội mang cháu về miền xuôi nuôi dưỡng giúp tôi... Hãy tin tôi, tôi từng là thanh niên xung phong đi mở đường nên tôi biết châm thuốc nổ... Hãy để tôi chết một mình may ra còn cứu được mọi người, vì tôi biết tiếng của bọn chúng.

Kể đến đây... Bà Nguyệt bỗng dừng lại một lúc thật lâu. Bà đưa mắt nhìn Thành rồi nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Người phụ nữ đã hi sinh cảm tử để cho mọi người được sống kia... Chính là... Mẹ của con đấy Thành ạ... Con là con nuôi của Mẹ chứ không phải con của Mẹ sinh ra... Mẹ xin lỗi con... Bao nhiêu năm qua Mẹ vẫn giấu vì sợ con mặc cảm.
Nghe đến đây... Thành khóc nức nở rồi bất ngờ chồm người lao đến ôm chầm lấy Mẹ... Không cho Mẹ nói thêm nữa... Lúc này bà Hiên cũng khóc, vợ Thành cũng khóc. Nhưng người khóc to và nức nở như một đứa trẻ vẫn là Thành... Anh vừa khóc vừa nói với Mẹ:
- Không... Mẹ ơi con không hề trách Mẹ. Con cảm ơn Mẹ nhiều lắm... Con thương Mẹ...
Thương quá... Bà Hiên cũng nghẹn lại, không ngờ rằng bạn mình lại khổ thân đến như vậy.
*****

Sáng nay Thành lái xe chở bà Hiên và bà Nguyệt đi Hà Giang. Trước đây anh đã từng đi chơi với bạn bè trên cung đường vô cùng hiểm trở nhưng rất thú vị này rồi. Nhưng sao cảm xúc của chuyến đi lần này khác quá... Một cảm giác xốn sang và lâng lâng khó tả vô cùng. Đã mấy lần mắt anh nhòe đi vì cảm giác ấy. Có lẽ, đây là cảm giác được về với cội nguồn, về với quê Cha đất Tổ. Về với nơi mình đã được chôn nhau cắt rốn và cất lên tiếng khóc đầu tiên... Được uống những giọt sữa thơm ngọt đầu tiên của Mẹ... Nơi ấy, có cả hồn cốt máu xương của Mẹ của Cha đã thấm sâu vào từng gốc cây ngọn cỏ... Đã hòa vào từng nắm đất quê hương... Họ đã sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ấy. Và họ cũng đã anh dũng hi sinh để bảo vệ bằng được mảnh đất thiêng liêng ấy của Tổ Quốc.
Nghĩ đến đây Thành lại khóc. Thành khóc vì thương Bố Mẹ nhưng cũng rất đỗi tự hào về Bố Mẹ. Lần này Thành không lén hai bà để đưa tay lên quệt nước mắt nữa... Thành cứ để kệ cho giọt nước ấm nóng mặn mòi ấy tràn xuống môi xuống má... Bất giác, Thành bật lên một tiếng gọi thầm...
- Mẹ ơi! Con đang về với mẹ đây rồi!

Thực ra, đối với bà Nguyệt, chuyến đi lần này không chỉ có một việc tìm lại nguồn cội của Thành. Mà còn có một việc khác quan trọng không kém nữa.
Sau khi bà bước ra từ trong quán thổ cẩm ấy, bà đã nghĩ ngay đến việc tìm nguồn gốc của những tấm vải thổ cẩm này. Bởi bà nghĩ, rất có thể từ nguồn gốc của nó sẽ dẫn đến manh mối để truy tìm ra tung tích của lão già trưởng nhóm kia giúp bạn.
Ngày ở chiến trường biên giới phía Bắc này, bà đã được tiếp xúc với người của mấy dân tộc khác nhau. Bà thấy trang phục của họ cũng bằng thổ cẩm. Nhưng kiểu cách, màu sắc, và những đường nét hoa văn trên trang phục thì không giống nhau. Từ đó sẽ phân biệt được từng dân tộc, thông qua trang phục của họ.

Trước khi đi, ba người đã mang theo mấy tấm vải thổ cẩm các loại để hỏi thăm những người dân địa phương ở vùng ấy. Hi vọng sẽ gặp được ai đó có thể giúp được. Ngày ở trong hang đá kia, chính Mẹ của Thành và nhiều người khác nữa cũng mặc quần áo thổ cẩm. Vì vậy mà khi bà Nguyệt bàn bạc phương án này với bà Hiên và Thành thì cả hai người đều gật đầu đồng ý.

Khi xe lên đến khu vực chiến trường xưa, bà Nguyệt ngồi ở băng ghế trước để tiện quan sát. Bà bảo Thành cho xe đi chậm lại để bà định hướng. Đã mấy chục năm trời, bây giờ cảnh vật thay đổi khác xưa nhiều quá, bà rất khó xác định. Bà bảo Thành cứ cho xe chạy vào những con đường làng ở gần các dãy núi.
Bỗng... phía trước xuất hiện một ngôi nhà sàn cũ kỹ nằm cạnh những ngôi nhà xây cấp bốn. Bà Nguyệt tin chắc chủ nhân của ngôi nhà ấy là một người dân địa phương sống lâu năm ở vùng này... Nghĩ sao làm vậy, bà quyết định bảo Thành đi hẳn xe vào trong mặt sân bằng đất của ngôi nhà sàn ấy để bà vào hỏi thăm.

Từ lúc xe chạy lên đến vùng đất này. Tuy ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe tắc xi nhưng không hiểu sao bà Hiên cũng có một cảm giác bồi hồi rạo rực. Tuy không nói ra nhưng sao bà cứ có cảm giác vùng đất này như lạ mà lại như quen. Tâm trạng của bà lúc này thật khó diễn tả.
Khi xe vào hẳn trong sân và dừng lại, Thành xuống trước rồi bước lại mở cửa xe cho hai bà.
Đột nhiên... Một phép màu xuất hiện.

Khi cánh cửa xe mở ra... bà Hiên vừa bước xuống đã ngay lập tức loạng choạng lùi lại... Tay bà run run bám vào cửa xe... Miệng bà há to ra như muốn kêu lên mà không thành tiếng. Bà đưa tay lên dụi mắt liên tục mấy cái để xác định mình còn thức chứ không phải mơ như những lần trước... Bà hết nhìn ngôi nhà sàn rồi lại nhìn sang dãy núi trước mặt... Rồi miệng bà ú ớ không nói được... Bà vừa ú ớ vừa nhảy cẫng lên như một đứa trẻ... Tay bà chỉ về phía dãy núi trước mặt. Bà Nguyệt và Thành không biết chuyện gì cũng nhìn theo hướng tay bà chỉ trỏ... Ở đó, có một cửa hang đá rất to. Ngay ngoài cửa hang có mấy mỏm thạch nhũ trắng nhỏ xuống, nhìn từ xa rất giống cái miệng của em bé mới mọc răng đang há ra cười...

Bà Hiên lấy hết sức dặn thật mạnh cho cục nghẹn ngào đang dâng lên mắc ứ ở lồng ngực văng ra ngoài để bật lên một tiếng gào thật to... Mẹ ơi.!!! Ôi quê mẹ đây mà... Nhà này là nhà mình mà... Đúng rồi đúng rồi... Nhớ rồi, mình nhớ ra rồi... Không phải mơ... Mẹ ơi.!!! Con tìm được quê Mẹ rồi... Con về với Mẹ đây rồi...hu hu hu...
Bà lao đến ôm chầm lấy bà Nguyệt... Nguyệt ơi đây đúng là quê mình rồi... Thật mà... Không phải mình mơ đâu... Mẹ ơi!.. Mẹ còn sống không Mẹ ơi... Hu hu...Con... Mẹ về... Mẹ ơi... Quê ơi... Nhà ơi... Hang ơi....

Bà Hiên quá mừng... Mừng đến quýnh quáng, líu cả lưỡi, nói đứt quãng những câu không đầu không cuối.
Bỗng... từ chân cầu thang của ngôi nhà sàn ấy... Xuất hiện một bà Cụ. Cụ mặc một chiếc váy màu đỏ rất đẹp. Nhìn thấy có người và nghe tiếng la hét ở trước sân, Cụ chống gậy bước ra... Bà Hiên đang ôm bà Nguyệt khóc nức nở liền buông tay ra và lao đến. Bà hét lên... Mẹ ơi.!!! Đúng là mẹ rồi... Mẹ vẫn còn sống... Mẹ ơi.. Nguyệt ơi... Mẹ mình đây rồi...Hu hu hu... Mẹ ơi con là con gái mất tích của Mẹ đây... Con về với Mẹ thật rồi đây... Hu hu hu...

Mẹ bà Hiên vì niềm vui sướng quá đột ngột. Cụ không thể nói được... Cụ cũng không thể đứng vững được trên đôi chân đang run lên vì sung sướng ấy nữa... Cụ sắp khuỵu xuống mất rồi. Bà Hiên lao đến đỡ mẹ ngồi xuống bậc thềm rồi hai mẹ con cứ thế ôm chặt lấy nhau... Một cái ôm thương ôm nhớ sau đúng sáu mươi năm trời đằng đẵng, khắc khoải đợi chờ... Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Tất cả lặng đi đến mấy giây rồi mới thấy tiếng khóc của bà Hiên cất lên nức nở.
Còn bà Cụ... Có lẽ Cụ đã khóc nhiều quá rồi. Khóc vì mất chồng, khóc vì mất con. Đứa thì mất tích, đứa thì chết trẻ... Nước mắt của Cụ đã cạn hết rồi, không còn để mà chảy ra được nữa... Đôi mắt đã mờ đục ấy cứ nhướng mãi lên rồi lại nhắm nghiền lại...
Cụ cũng không còn hơi còn sức để mà gào lên được nữa. Cái miệng móm mém đã rụng hết hàm răng của Cụ cứ há ra ngáp ngáp như người bị thiếu ôxy, như người bị tức ngực khó thở.

Hai mẹ con bà Nguyệt quá ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh hội ngộ đặc biệt ấy. Cuộc hội ngộ bất ngờ sau sáu mươi năm trời đằng đẵng của người Mẹ mất con, của người con lạc Mẹ. Nay bỗng dưng được gặp lại đã Khiến cho bà Nguyệt quá cảm động mà khóc theo, còn Thành cũng không cầm được nước mắt.
Lúc này bà con chòm xóm nghe tiếng kêu khóc đã chạy sang rất đông. Khi đã biết câu chuyện, người thì chúc mừng, người thì sụt sùi lau nước mắt.

Một hồi lâu sau, sự xúc động nghẹn ngào đã dịu xuống, bà Hiên mới hỏi Mẹ:
- Bố con mất lâu chưa?.. Chị gái của con lấy chồng ở đâu hả Mẹ?
Bà Cụ từ đầu đến giờ rất ít nói... Cụ cứ thế nhìn... Một lúc lâu rồi Cụ mới cất giọng run run:
- Tất cả... Chết lâu rồi... Bố bị quân Trung Quốc giết... Anh rể cũng chết... Chị gái cũng chết... Nhưng mà chị gái con chết chung với giặc... Nó châm thuốc nổ cho hàng trăm thằng giặc chết chung với nó... Nó chết để cứu bà con dân làng... Nếu không thì chúng nó vào hang giết hết... Lúc nó chết, nó gửi con cho bộ đội nuôi rồi... Bây giờ cũng không biết ở đâu mà tìm nữa...
Nghe đến đây... Cả bà Hiên, bà Nguyệt và Thành cùng đồng thanh khóc to lên một lúc... Bây giờ thì đến lượt Thành... Thành lao vào ôm chầm lấy bà Ngoại và dì Hiên của Thành mà khóc rống lên... Vừa khóc vừa gọi... Bà Ngoại ơi.!!! Bố Mẹ ơi.!!! Dì Hiên ơi.!!! Các Cô các Bác ơi.!!! Con đây... Con là con trai của người đã châm thuốc nổ để chết chung với giặc đây... Con đã về đây rồi.!!!...
Lúc này thì tất cả những người hàng xóm có mặt đều khóc. Trong số họ có cả những người đã chứng kiến cái chết của mẹ Thành.
Thì ra... Thành chính là con của người anh hùng đã cứu mạng cho họ... Người đã dùng cái chết của mình để cứu cho cả làng thoát nạn năm nào...
Bỗng Thành buông tay rời bà ngoại, anh bước đến trước mặt mọi người và nói trong nước mắt:
- Cháu biết, bao nhiêu năm qua bà cháu chỉ sống có một mình... Không có ai là ruột thịt ở bên cạnh... Cũng nhờ tấm lòng của bà con cô bác đã đùm bọc mà bà cháu mới chờ đợi được đến ngày hôm nay...
Đột nhiên... Thành qùy sụp xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người... Anh dập đầu lạy ba lạy rồi chắp tay nói:
- Cháu xin được cúi đầu cảm ơn tất cả bà con cô bác...
*****
 

UnitedKondoms

Xe điện
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
4,005
Động cơ
316,258 Mã lực

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,547
Động cơ
256,044 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Đâm cho nó giãy đành đạch đi Lão...

Xong rồi ra đây

Bọn iêm chờ

Khú khú
E ra chap 5 rôi ợ, ra tuồn tuột luôn
Nó mà đành đạch khéo e cũng soắn quẩy cả ngày mai hơ hơ
Loài ma đấy công lực nó cao thâm lắm, độc lực hơn cả ma tóe ;)) ;))
 

Đại Ba

Xe điện
Biển số
OF-51041
Ngày cấp bằng
17/11/09
Số km
2,254
Động cơ
433,184 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Có vẻ như phần câu chuyện trong chiến tranh của bà Hiên sẽ không thể bỏ được, mà chỉ có thể rút gọn lại. Vì nếu ko thì sẽ ko thể hiểu những sự kiện diễn sau này.

Em thì lúc trước vẫn kiên trì đọc, theo 1 thói quen, dù thấy câu chuyện có vẻ lạc đề
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top