E ngửi thấy mùi hương muỗi mấy nay nhưng chưa lên đc
Người yếu lại hay ra gió, mấy ông thần bia thánh riệu vật e chả tha ngày nào hự hự
Chap này hơi ảo lão lãm tạm nhá, đêk phải văn em kkk
ĐÊM DÀI MỘNG MỊ.
Phần Bốn (tiếp...)
Thì ra, Nguyệt vừa xuống suối được một lúc thì xuất hiện một toán lính Mỹ, trong đám đó có cả tên gốc Phi, người hắn đen sì và to như một con đười ươi. Có thể chúng mới nhảy dù xuống vùng này... Bọn Biệt Kích.
Chúng đang đi tìm nước uống. Nhìn chiếc gùi của cô gái có đầy nấm và măng rừng nên chúng nghĩ chỉ có một mình cô ở đây. Chính vì vậy mà chúng đã quá sơ hở, mất cảnh giác, nên dẫn đến một sai lầm chết người. Vì nghĩ rằng trong khu rừng này chỉ có mình bọn chúng, nên chúng yên tâm để thưởng thức con mồi thơm ngon... Từ trên trời rơi xuống.
*****
Bây giờ phải làm sao đây, Hiên không muốn chết... Cô muốn cứu bạn thoát khỏi cảnh này càng nhanh càng tốt. Nhưng chúng đông quá và đang nằm ngồi vây quanh bạn cô thế kia thì biết làm thế nào?
Súng có cũng không dám bắn, lựu đạn có cũng không dám ném. Cứ để thế này thì Nguyệt sẽ chết mất, chúng không cần dùng đến lưỡi lê cũng chết... Mà không biết bây giờ bạn ấy có còn sống không hay đã chết rồi???... Nước mắt Hiên trào ra... Uất ức.
Đầu óc Hiên lúc này quay cuồng. Bao nhiêu suy nghĩ và phương án trồng chéo lên nhau, nhảy loạn xạ:
- Mình có nên chạy về đơn vị gần đây gọi người tiếp ứng không đây? Nếu như mình về rồi, khi quay lại có còn kịp không hay chúng đã giết Nguyệt và bỏ đi? Vì chúng thâm nhập vào địa bàn của ta nên không ai được phép biết chúng đang có mặt ở đây. Vì vậy nên cơ hội sống sót của Nguyệt sẽ là... Con số không.
- Mình có nên hành động một mình không đây? Nếu hành động một mình thì nguy cơ cả hai cùng chết là rất cao. Bởi tương quan lực lượng quá chênh lệch, một chọi năm. Khi mình hết đạn chúng sẽ giết cả hai... Làm thế nào bây giờ???
Nhưng làm thế nào cũng phải quyết định thật nhanh, nếu không Nguyệt sẽ chết mất. Hiên lại điên cuồng gào lên trong cổ họng:
Trời ơi... Phải làm sao bây giờ???
Căng thẳng quá... Dây thần kinh của Hiên như sắp đứt... Não bộ của cô chưa bao giờ phải trải qua một cung bậc cảm xúc quá mạnh và phải xử lý một tình huống quá khó khăn như lúc này. Cô còn trẻ quá và chuyên môn của cô nơi chiến trường ác liệt này là cứu chữa cho các chiến sĩ, cô không có kinh nghiệm cầm súng. Bây giờ bất ngờ bị đặt vào một tình huống quá phức tạp đã khiến cho đầu óc của cô trở nên bấn loạn.
Hiên gạt nhẹ cành cây để tiếp tục quan sát. Lúc này, thằng Tây đen đã gây xong tội ác. Nó hả hê nhăn nhở bằng một giọng cười hô hố rất khốn nạn rồi bước ra sát mép suối ngồi ngắm cảnh. Nhìn điệu bộ thú vật và nghe giọng cười khả ố đáng khinh bỉ của nó, suýt nữa Hiên đã vãi cả nửa băng đạn vào cái đầu trọc ấy cho hả giận... Hai thái dương của cô bắt đầu giật giật. Máu nóng đã bắt đầu bốc lên não. Hiên dần dần trấn tĩnh và lấy lại được sắc diện, chân tay cô đã bớt run và mồ hôi bắt đầu rỉ ra lấm tấm trên hai cánh mũi.
Giờ thì đến lượt thằng tóc vàng gây tội ác với Nguyệt... Nó vội vàng lao vào và nhảy chồm lên người Nguyệt giống như một con Hổ đói lâu ngày. Hiên thương bạn như đứt từng khúc ruột, xót xa như muối sát kim châm vào lòng. Cô rất sợ Nguyệt sẽ chết tức tưởi như cô bé giao liên thì cả đời này Hiên sẽ không thôi dằn vặt. Day dứt lương tâm vì không cứu được bạn mình.
Đối với Hiên, Nguyệt là bạn nhưng không chỉ là bạn... Mà là quan trọng hơn như thế gấp hàng chục hàng trăm lần nữa.
Ngay bây giờ đây, trên cuộc đời này Hiên không có ai là người thân thích cả. Không quê hương, không bố mẹ, không anh chị em cô dì chú bác, không họ hàng làng xóm... Tất cả đều không. Cho nên tình cảm của Hiên dành cho Nguyệt nhiều lắm... Nhiều bằng tất cả những tình cảm yêu thương dành cho những người thân yêu kia cộng lại...
Bỗng... Tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt vang lên:
- Cứu... Hiên ơi... Mẹ ơi cứu con...
Thì ra, Nguyệt vì quá sợ hãi và đau đớn trước một bầy thú dữ đang bâu vào cô. Cộng thêm thằng Tây đen kia đã xé nát đời con gái của Nguyệt quá thô bạo nên cô đã chết ngất đi trong hoảng loạn. Bây giờ, sự đau đớn bởi cú chồm lên mạnh như Hổ của thằng tóc vàng này đã đánh thức não bộ của Nguyệt, khiến cho cô tỉnh lại.
Nghe tiếng hét thảm thiết của Nguyệt... Hiên như người bừng tỉnh... Tiếng hét ấy sắc như một lưỡi dao cứa vào lòng Hiên đau đớn, khiến cho cô nghiến răng lại, cắn vào môi bật máu. Tiếng hét ấy buốt nhói như một mũi dùi nhọn hoắt xuyên thấu từ tim lên đến óc của Hiên. Và mũi dùi bằng âm thanh thảm thiết đó đã chọc vào đúng vị trí bị tụ máu trong não để giải phóng được chỗ máu ứ đọng kia phọt ra ngoài. Giúp cho đầu óc của Hiên tự nhiên trở nên nhẹ bẫng. Não bộ của cô ngay lập tức lấy lại được sự nhanh nhạy vốn có của nó.
Hiên quá mừng vì Nguyệt vẫn còn sống. Tình thương của cô dành cho bạn lúc này đã trào dâng mãnh liệt và biến thành một ngọn lửa căm thù bốc lên ngùn ngụt. Hiên quyết định hành động một mình và ngay lập tức để cứu lấy Nguyệt. Hiên phải chớp thời cơ ngay khi chúng vẫn còn đang say mồi và Nguyệt vẫn còn chưa mất mạng.
Hiên nhanh chóng phác thảo trong đầu một phương án tác chiến sao cho hiệu quả nhất mà vẫn phải giữ được mạng sống cho hai người. Cẩn thận kiểm tra lại khẩu súng và băng đạn, chuyển chế độ sang nấc bắn liên thanh. Một tay Hiên cầm chắc khẩu AK, tay còn lại bóp chặt vào trái lựu đạn da trơn M-67, nhịp nhịp hai ngón tay trỏ như một cách giao tiếp bằng ám hiệu của ba người bạn. Hành động đó được hiểu như một cái cầm tay nhau thật chặt để biểu thị sự đồng lòng và quyết thắng trước giây phút sinh tử này...Hồi hộp quá... Trống ngực Hiên đập dồn dập liên hồi... Bịch bịch... Bịch bịch...
Hiên nói nhỏ với hai bạn vô tri vô giác nhưng đó cũng là lời tự nhủ với lòng mình:
- Phải thắng... Nhất định phải thắng.
*****
Lợi dụng đúng lúc thằng Tây đen quay mặt đi hướng khác. Bốn thằng còn lại vẫn đang say mồi. Hiên khom người rồi vụt chạy di chuyển đến một bụi cây khác. Sau khi cẩn thận quan sát, cô nằm ép bụng xuống cỏ, dùng hai khuỷu tay tiếp tục bò trườn tới một bụi hoa mua thấp hơn... Quá tốt rồi... Đã tiến gần hơn được năm mét. Khoảng cách vẫn còn hai mươi lăm mét nữa... Hiên tự động viên mình... Hiên ơi cố lên... Chúng vẫn chưa biết mình ở đây... Chúng vẫn còn đang say mồi... Bịch bịch... Bịch bịch...
Phía trước mặt Hiên bây giờ chỉ còn lại một bụi cây rất nhỏ và thưa thớt, không đủ để ẩn náu... Chếch sang tay trái về phía trước mặt có một gốc cây khá to, nhưng nó đứng một mình ở giữa bãi đất trống và cách Hiên những năm mét... Xa quá. Hiên rất muốn chạy sang gốc cây to đó để lúc bắn có điểm tỳ và có vật che chắn nếu như bị phát hiện... Nhưng nếu như Hiên di chuyển đến đó là cực kì mạo hiểm, bởi địa thế trống trải quá, rất dễ bị chúng phát hiện. Hiên biết chắc chắn một điều rằng... Nếu như bị chúng phát hiện thì sẽ có một trận mưa đạn... Và... Ngày này hàng năm sẽ là ngày giỗ của hai người bạn chơi thân với nhau... Hồi hộp quá... Căng thẳng quá, tim Hiên sắp bắn ra ngoài lồng ngực mất rồi... Bịch bịch... Bịch bịch...
Hiên phải đưa tay lên giữ chặt tim lại để cho nó đừng đập nữa... Cuối cùng, trái tim và lí trí của Hiên vẫn quyết định. Hiên hít một hơi thật sâu rồi nín thở đứng bật dậy... Chạy thật nhanh sang gốc cây bằng năm đầu ngón chân và những sải bước dài...
Sang đến nơi rồi cô mới khom gập người xuống thở...phù...phù...
Sau một phút trấn tĩnh, Hiên từ từ ghé mắt quan sát... Thật may, chúng không phát hiện ra. Không thấy chúng có biểu hiện gì về sự xuất hiện của thần chết đang đến gần... Đứng từ vị trí này giúp Hiên quan sát rất thuận lợi. Bỗng... Mắt Hiên như loé sáng lên khi cô phát hiện ra được một lợi thế rất lớn... Hiên quá mừng...
Thì ra... Toàn bộ quân tư trang và súng đạn của chúng đều để ở bên kia của con suối. Lòng suối rộng khoảng gần chục mét và thành đất cao khoảng hai mét. Hiên quyết định hành động nhanh. Nếu không, chỉ cần một hoặc hai thằng đi qua bên đó thì cơ hội sống sót của hai đứa, mà ít nhất cũng là Nguyệt... Sẽ bị giảm xuống một nửa... Hoặc bằng không.
Có lẽ, lúc chúng xuất hiện đột ngột ở phía bên kia con suối, Nguyệt vì quá kinh hãi và theo phản xạ tự nhiên nên cô đã lao lên bờ suối hướng bên này để cầu cứu bạn.
Nhưng đã quá muộn... Nguyệt đã không kịp chạy thoát khỏi bàn tay của những con quỷ. Bọn chúng đã túm được chân Nguyệt khi cô vừa trèo lên đến bãi cỏ sát bờ suối bên này.
Vừa lúc đó, thằng tóc vàng gây tội ác xong, nó đứng lên để nhường phần cho thằng khác. Nhìn bạn thân bị chúng hành cho đến mềm nhũn, be bét máu. Hiên rít lên qua kẽ răng, hai mắt cô đỏ ngầu và long lên sòng sọc, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két...
Cơ hội đã đến... Thằng tóc hung vừa đứng lên để vào vị trí tiếp tục hành hạ Nguyệt. Thằng tóc vàng đang chuẩn bị nhảy xuống suối tắm rửa sau khi đã hả hê... Không để cho chúng có cơ hội chạy thoát... Hiên liền tì súng vào gốc cây cẩn thận rồi nhanh chóng khai hoả...
Tiếng súng AK nổ một tràng dài vang rền cả khu rừng, chim chóc giật mình tung cánh bay nháo nhác.
Hai thằng giặc trần truồng đang cười cười nói nói bỗng đổ gục xuống biến thành hai đống thịt. Thằng Tây đen đang ngồi sát mép suối liền buông người tụt vội xuống. Hai thằng còn lại cũng giật mình nhả ngay miệng ra khỏi con mồi. Theo phản xạ của lính nhà nghề, chúng lăn một vòng rồi búng người văng xuống suối. Chắc chắn mục tiêu lao tới theo phản xạ của chúng bây giờ sẽ là đống vũ khí đang để trên bờ suối phía bên kia. Nhưng... Bọn chúng cũng đã... Quá muộn rồi.
Những thằng đang ngồi sẽ lao xuống suối. Còn những thằng đứng lên sẽ chết trước là điều đã được Hiên tính trước trong phương án tác chiến rồi. Bởi Hiên sợ rung tay sẽ bắn trúng người Nguyệt nên cô không dám bắn ở tầm thấp. Và bây giờ mới là lúc cho những thằng còn lại ăn lựu đạn ở dưới lòng suối để đảm bảo giữ được an toàn cho Nguyệt không bị trúng mảnh văng.
Tiếng súng vừa dứt, Hiên rời ngay vị trí và băng người lao tới nhanh như một con Báo. Dũng mãnh và quyết tâm không để vuột mất con mồi.
Tất cả tinh thần và trí lực của Hiên dồn hết về phía con suối ấy. Khẩu AK trong tay sẵn sàng nhả đạn vào bất kỳ cái đầu nào nhô lên phía bờ suối bên kia...
Đúng như Hiên đã cảnh giác. Khi cô còn cách bờ suối bên này khoảng hơn mười mét thì một thằng đã bắt đầu bám được tay lên thành suối bên kia để đến với đống vũ khí của chúng... Ngay lập tức, một tràng đạn dài bay tới ghim vào đầu vào lưng hắn, nát bấy. Nhưng khi hắn vừa đổ người xuống thì lại có thêm một cái đầu khác thập thò nhô lên. Đó là hai thằng đã cắn vào hai bên ngực của Nguyệt lôi nhằng nhằng sang hai phía như hai con Linh Cẩu... Mắt Hiên long lên... Nhằm thẳng vào cái đầu của nó. Mím môi lại và tiếp tục siết cò. Nhưng...tạch...tạch... Súng hết đạn.
Không hề nao núng... Hiên bình tĩnh vứt khẩu súng sang một bên rồi chụp nhanh tay ra phía sau móc quả lựu đạn M-67 và rút chốt. Hành động của Hiên tự tin và dứt khoát...
Một tiếng nổ lớn vang lên trấn động... Ầầầmm...
Đất đá và nước bắn lên tung tóe rồi rơi xuống rào rào như mưa.
Chưa kịp tan hết khói... Nhanh như một con sóc, Hiên bay người lao thẳng xuống lòng suối, nơi đám khói vẫn còn mù mịt. Trong cái đầu nóng bừng bừng của cô lúc này, Hiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
- Cô nhất định phải sang được bờ suối bên kia. Nhất định phải có vũ khí để có được thế thượng phong. Nhất định phải bảo vệ được Nguyệt đang nằm run rẩy và đau đớn...
Hình ảnh của Nguyệt cũng chính là hình ảnh của cái đẹp, của thế yếu, và của sự hiền lành như những người dân Việt Nam. Nhưng một khi điều đó bị chà đạp, bị ức hiếp, bị dọa nạt, bị cướp bóc thì chính cái yếu mềm và hiền lành kia sẽ vùng lên để chống trả mãnh liệt giống như Hiên lúc này.
Đó là một điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Những kẻ dám chà đạp, dày xéo, hãm hiếp phụ nữ của một Quốc Gia khác thì cũng đồng nghĩa với việc chúng dám xúc phạm đến toàn thể đàn ông của Quốc Gia đó. Và cũng đồng nghĩa với việc chúng dám xúc phạm đến tinh thần dân tộc của toàn thể người dân của Quốc Gia đó. Vì vậy, những kẻ đó cần phải bị trừng trị một cách thích đáng.
Đó cũng là một sự hiển nhiên... Không cần bàn cãi.
*****
Hiên tung mình xuống suối, lúc này đã bị khoét một hố sâu, nước suối trong veo đã biến thành đục ngầu và đỏ ối. Đến mép nước bên kia, bàn chân cô cảm nhận được sự nhầy nhụa... Hình như đó là một đoạn ruột.
Lúc này, bờ suối đã bị nước văng lên ướt đẫm và trơn trượt. Hai mắt Hiên cay xè vì khói, cô vội trèo lên. Gần đến nơi Hiên bị tuột tay rơi bịch xuống, người quật vào một hòn đá, đau điếng. Hiên tiếp tục trèo lên, lúc này đã tan bớt khói, nhìn thấy rõ được vị trí để bám tay và đặt chân vào chỗ chắc chắn.
Nhưng... Khi Hiên vừa bám được tay vào một gốc cây dại vừa tầm với và nhún người bật lên thì bỗng có một bàn tay bất ngờ túm chặt vào chân cô... Lôi tuột xuống suối.
Bàn tay của hắn cứng như sắt. Hiên lật người trở lại, nhanh như một con mèo. Đập vào mắt cô là thằng Tây đen có hàm răng chó sói. Không biết tại sao nó vẫn còn sống và khỏe mạnh với mảnh văng và nhiệt độ của trái lựu đạn M-67 kia. Có lẽ, lúc hắn nhảy xuống suối và nấp ngay ở khe hẹp đó, giữa một bên là bờ đất, phía trước là một ghềnh đá rất to. Chính ghềnh đá kia đã che chắn mảnh văng và trái lựu đạn nổ dưới nước đã cứu mạng cho hắn. Hắn chỉ bị sức ép của sóng xung kích và trấn động âm thanh làm cho chảy máu tai máu miệng. Lúc này, hàm răng của hắn nhuốm máu đỏ lòm. Hắn như một con hổ bị trọng thương, trở nên vô cùng hung dữ và đáng sợ.
Ngay khi Hiên vừa lật người lại, tuy thân mình mảnh khảnh của một cô gái Việt Nam, nhưng với ý chí quật cường, không chịu khuất phục cộng với lợi thế đang tựa lưng vào thành suối. Hiên co người đạp mạnh hai chân vào giữa ngực của hắn. Nhưng với thân hình nặng hàng tạ nên hắn chỉ loạng choạng bước lùi lại. Hắn gầm lên và tiếp tục lao vào.
Lần này thì bàn tay cứng như gọng kìm của hắn giơ lên với ý định sẽ chụp vào cổ Hiên để dìm chết cô. Nhưng chắc chắn, với bàn tay thép của người khổng lồ đang hung dữ như hắn bây giờ thì... Cái cổ nhỏ bé của Hiên sẽ bị vỡ vụn xương và nát cuống họng mà chết ngay tức khắc chứ không cần phải dìm xuống nước.
Hiên mở to mắt... Trừng trừng nhìn thẳng vào giữa mặt khi hắn hung dữ chồm đến... Hai bàn tay sắt của hắn vừa túm lấy cổ Hiên đau điếng thì cũng là lúc bên tai cô nghe rõ âm thanh của một tiếng... Rốp... vang lên... Âm thanh ấy nghe giống như tiếng xương bị vỡ vụn...
Thằng giặc to xác rống lên một tiếng rồi ngã vật ra phía sau, hai tay ôm mặt. Máu từ mũi hắn tuôn ra xối xả như bị chọc tiết.
Với sức vóc của mình, Hiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn... Nhưng vẫn với sức vóc ấy thì... Cái xương sụn trong mũi của hắn cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Khi hắn vừa chồm người lao tới. Hiên đã kịp thời tung một đòn đánh bằng ức của bàn tay phải thốc ngược từ dưới lên trúng cái mũi to đùng nằm ngay giữa mặt của tên giặc.
Với đòn đánh này, sẽ tạm thời triệt tiêu được khả năng chiến đấu của đối phương một cách ngay lập tức. Bởi xương sụn trong mũi rất dễ dập, nhưng đó là đòn đấm thẳng trực diện. Còn với đòn đánh này thì nó sẽ không bị dập... Mà là.. Vỡ vụn.
Trong mũi của con người ta có rất nhiều các mao mạch và chằng chịt dây thần kinh. Khi sụn bị vỡ vụn như thế, sẽ làm đứt các mao mạch và gây ra hiện tượng chảy máu xối xả. Đồng thời gây ra sự đau đớn vô cùng mà các dây thần kinh dẫn tín hiệu báo lên não. Khiến cho choáng váng đầu óc...
Thật lợi hại và bổ ích khi anh Bộ Đội Đặc Công ấy đã dạy cho Hiên đòn đánh đặc biệt này. Bây giờ thì món quà tặng của anh đã cứu mạng được cho cô... Như một lá bùa hộ mệnh.
Khi tên giặc vừa nhả bàn tay của hắn ra khỏi cổ Hiên, cô lập tức nhún người nhảy một cái thật cao, túm được vào gốc mua mọc sát ngay bờ suối rồi thoăn thoắt đu người trèo lên.
Nhanh như cắt... Hiên lao vào đống súng và lựu đạn của chúng, lúc này có năm khẩu M16 để chụm lại một chỗ. Hiên chụp nhanh một khẩu và mở khóa an toàn, cầm chắc khư khư trong tay rồi chĩa thẳng vào người thằng giặc đáng ghét nhất... Sẵn sàng nhả đạn.
Đây là một dòng súng khá mới và hiện đại của Mỹ, chúng được biến thể từ phiên bản của khẩu AR-15. Nhưng, mỗi khi chúng mang sang chiến trường Việt Nam thứ vũ khí gì, cho dù có hiện đại đến mấy thì cũng chỉ một thời gian ngắn sau là Bộ Đội đều sẽ thông thạo cách sử dụng. Do có chủ trương áp dụng triệt để phương châm dùng vũ khí của địch để đánh địch, nên cấp trên đã cho phố biến trong toàn quân về các loại vũ khí thông dụng đó. Đảm bảo bất cứ ai, hễ có được chiến lợi phẩm ấy trong tay là có thể sử dụng thành thạo được liền. Tuy rằng Hiên là một Y tá nhưng cô cũng đã có dịp làm quen với nó.
Lúc này, Hiên đã trèo lên được điểm cao tốt nhất. Có được vũ khí trong tay tốt nhất. Chiếm được thế thượng phong hoàn toàn. Và bây giờ cũng sẽ là lúc tốt nhất để Hiên tính sổ với chúng, từng thằng một.
Đầu tiên là thằng giặc da đen, xác to như một con trâu trương đang trần truồng nằm phơi ngửa giữa suối. Một nửa thân người dưới nước, phần lưng và đầu gối lên ghềnh đá to đã cứu nó thoát khỏi mảnh văng của trái lựu đạn. Nó là thằng xé nát đời con gái của Nguyệt đầu tiên. Nó đã chà đạp, dày xéo lên người phụ nữ Việt Nam một cách không thương tiếc. Vì vậy, nó cần phải nhận lại một hình phạt thích đáng nhất.
Hiên đưa mắt nhìn người bạn thân đang nằm co quắp. Cơ thể trắng trong xinh đẹp bị những tên giặc hành hạ cho đến mềm nhũn và rách nát... Hiên quá thương bạn, thương đến thắt ruột thắt gan. Tình thương dành cho người đồng chí, người bạn gái và cũng là người thân yêu nhất ấy bây giờ đã chuyển sang thành một nỗi căm thù uất hận đến tột độ.
Nỗi căm thù uất hận đó đã dồn cả lên tròng mắt, khiến cho đôi mắt của Hiên vằn lên đầy những tia máu đỏ ngầu. Và nó, những tia máu đỏ ngầu trong đôi mắt ấy đã biến thành những tia lửa đỏ rực... Phun ra đầu nòng súng.
Hiên thay cho Nguyệt, thay cho những người phụ nữ Việt Nam bị chúng hãm hiếp, xả hết một băng đạn vào đầu, vào ngực và vào chỗ nó đã dùng để gây tội ác.
Hiên nhanh chóng nhặt khẩu súng thứ hai. Hình ảnh con bé Hoa bị mảnh Bom văng trúng ngực chợt hiện về ngay trước mắt. Một dòng máu đỏ... Một ánh mắt trong veo, sâu thăm thẳm... Hai bím tóc buộc sợi dây vải màu hồng lúc Hiên gào khóc lay gọi nó. Lúc lắc... Lúc lắc...
Câu trăng trối cuối cùng của nó vẫn còn văng vẳng bên tai:
- Bạn nhất định phải trả thù cho tôi.
Hiên nhặt khẩu súng thứ ba lên.
Lần này là hình ảnh cái chết của cô giao liên bị chúng hãm hiếp bằng lưỡi lê khiến cho ruột gan rách nát.
Hiên nhặt tiếp khẩu súng thứ tư.
Lần này là hình ảnh của những làng quê thanh bình bị chúng dội Bom phá nát với bao nhiêu người chết, trong đó có cả gia đình bố mẹ nuôi.
Hiên nhặt khẩu súng cuối cùng. Lần này là hình ảnh của Trạm Quân Y bị trúng Bom bốc cháy ngùn ngụt. Bao nhiêu Thương Binh chết cháy đen sì.
Trong nỗi căm hờn tột độ, Hiên trả lại hết cho chúng... Mỗi thằng một băng. Hai thằng trên bờ, ba thằng dưới suối... Chết rồi cũng phải nhận... Đạn của thằng nào trả lại hết cho thằng ấy. Xong việc, Hiên nhặt khẩu AK và chiếc gùi của Nguyệt khoác lên vai rồi trèo sang bãi cỏ bên kia con suối. Nơi đó, có người bạn thân yêu đang đợi Hiên về.
Sau tất cả, Hiên ghé vai đỡ Nguyệt đứng dậy. Hai người bạn dìu nhau bước đi ra khỏi nơi có những hận thù và đầy... Đau thương... Mất mát.
*****
***
Quay trở lại với thực tại - tiếp tục câu chuyện của bà Hiên và bà Nguyệt.
Hai bà gặp lại nhau sau tròn năm mươi năm mất liên lạc. Bởi vì sau sự việc kinh hoàng ngày đó, bà Nguyệt đã bị sang chấn tâm lý do quá hoảng loạn nên cấp trên đã cho chuyển bà về tuyến sau để điều trị. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, đã cuốn mỗi người đi một hướng khác nhau nên không thể nào tìm được. Bây giờ bất ngờ được gặp lại người bạn thân yêu bằng xương bằng thịt sau bao nhiêu năm xa cách, khiến cho hai bà hạnh phúc vô cùng, nghẹn ngào xúc động.
Trong câu chuyện mừng mừng tủi tủi ngày gặp lại của hai người, bà Hiên đã kể lại hết mọi điều quái gở mà bà đang gặp phải hiện nay cho bạn nghe. Thật may mắn, sau khi nghe xong câu chuyện của bạn đang gặp phải, bà Nguyệt lại mỉm cười và nói với bạn rằng cứ yên tâm, bà sẽ giúp được.
Trời đã về chiều, bà Nguyệt bảo con trai chở hai bà đến một ngôi cổ tự mà hiện nay bà Nguyệt đang làm công quả. Sau đó hai người xin được gặp vị sư trụ trì ở đây. Sau khi nghe bà Hiên trình bày hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, sư ông trụ trì mỉm cười hiền từ rồi quay vào trong Tam Bảo hành lễ. Một lúc sau, sư ông quay lại và đưa cho bà Hiên ba hạt gỗ tròn nhỏ bằng đầu ngón tay út, nhưng có đục lỗ ở giữa để xâu dây.
Sư ông bảo bà đeo vào một hạt, còn lại mang về cho con trai và cháu nội. Bà Hiên mừng rỡ vô cùng, sau khi cảm ơn và chia tay vị trụ trì, Thành chở hai bà về thẳng phòng trọ của con trai để bà được ôm thằng cháu nội sau một tháng trời xa con cháu. Và để bà báo tin mừng đặc biệt sau khi gặp lại người bạn thân như hai chị em ruột này. Kể từ khi anh con trai của bà Hiên lớn lên đến giờ mới thấy mẹ mình có một tâm trạng vui vẻ đặc biệt như vậy.
Đêm ấy, cả nhà bà Hiên đã có lại một giấc ngủ yên bình, các con bà vẫn chưa hề hay biết về chuyện ngôi mộ, bởi bà chưa đến lúc nói cho con biết. Nhưng các con bà thì vô cùng yên tâm bởi sau khi đeo sợi dây có hạt gỗ nhỏ mà mẹ cho thì cái cảm giác ớn lạnh và những hiện tượng ma quái kia đã hoàn toàn biến mất.
Giống như sợi dây đó có một phép nhiệm màu. Sau này bà Hiên mới biết rằng, mẹ con bà cháu bà đang đeo trên mình một hạt tràng hạt đã được chính sư trụ trì đầu tiên của ngôi cổ tự ấy tạo ra từ mấy trăm năm trước.
Sáng hôm sau, Thành lại trở mẹ đến nhà trọ của con trai bà Hiên để đón bà đi chơi với mẹ. Thực ra, đối với Thành thì bà Hiên không cần phải giấu. Bà đã kể hết cho hai mẹ con Thành cùng nghe về chuyện ngôi mộ và nhóm người kia đã lừa bà.
Bây giờ thì có cả Thành cùng giúp sức. Hôm nay anh chở hai bà đến thẳng nhà của người đã thuê quán nhà mình và bỏ đi mà không nói lời nào với Thành và bà Nguyệt. Thành chắc chắn đó là người có liên quan đến chuyện ngôi mộ cổ. Bởi vì lão già trưởng nhóm mà bà Hiên kể kia có quen biết với anh ta. Thời gian gần đây, thỉnh thoảng lão già ấy cũng xuất hiện ở quán. Theo như bà Hiên mô tả về hình tướng và độ tuổi thì Thành tin rằng đúng là người ấy, tuy rằng Thành chỉ nhìn từ ngoài vào chứ chưa giáp mặt. Hôm nay thì chính mẹ con Thành cũng muốn gặp người thuê nhà để hỏi cho rõ tại sao tự nhiên bỏ đi và điện thoại không liên lạc được.
Thành lái xe tìm đến nhà người đàn ông độc thân thuê mặt bằng của nhà anh không khó khăn lắm. Bởi trong hợp đồng thuê nhà đã có sẵn địa chỉ của họ. Khi ba người tìm được đến nơi thì đã là giữa buổi trưa. Đó là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại thành. Anh ta chỉ sống một mình và ngôi nhà nhỏ có vườn cây ao cá nằm khá biệt lập với hàng xóm. Khi bước qua cánh cổng khép hờ ấy vào trong sân, không hiểu sao cả ba người lại cùng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, rất kì lạ...
Nhà vắng tanh, cửa đóng im ỉm. Lá úa rơi đầy khắp vườn khắp sân như một ngôi nhà hoang lâu ngày không có người ở. Thành đi một quãng xa để hỏi thăm người hàng xóm gần nhà anh ta nhất thì được biết anh ta đã đi vắng cả tháng nay chưa về. Ba người thất vọng nhìn nhau, biết làm thế nào bây giờ. Nếu như không gặp được anh ta thì nút thắt về sự bí ẩn kia khó mà được mở... Bà Hiên là người sốt ruột nhất. Bà cứ ngó nghiêng và đi lại lang thang khắp nơi quanh ngôi nhà như để tìm kiếm một điều gì... Cảm giác của bà lúc này sao bế tắc quá.
Nhưng... Hình như có một sự dẫn dắt vô hình bí ẩn nào đó... Bước chân của bà Hiên cứ bước đi vô định ra vườn cây ăn quả um tùm rậm rạp vì lâu ngày không có người cắt tỉa. Bà cứ bước mãi... Bước mãi về phía cuối vườn. Ở đó, có một cái ao khá rộng. Trên bờ ao, ngay chỗ lùm cây um tùm rậm rạp nhất là những bậc đá cũ kỹ rêu phong dẫn xuống ao... Không gian nhuốm màu lạnh lẽo... Bước chân vô địch lại tiếp tục dẫn bà bước xuống bậc đá thứ bảy, bậc dưới cùng... Nước ao mát lạnh ngập đến đầu gối và cảm giác rờn rợn làm cho bà khẽ rùng mình. Bất giác... Bà cúi người khoả tay cho những cánh bèo tấm dạt ra để vốc một vốc nước lên rửa mặt... Nhưng... Khi bàn tay bà vừa nhúng xuống nước thì miệng bà cũng đồng thời hét rú lên kinh hãi... Ngay trước mặt bà Hiên... Chỉ cách một tầm tay với... Từ dưới đáy ao bất ngờ nổi bềnh lên một xác chết đang phân hủy... Khuôn mặt của tử thi ấy đã bị cá ăn nham nhở... Hai mắt cũng bị cá khoét mất tạo thành hai lỗ sâu hoắm... đáng sợ vô cùng... Hình ảnh đó đáng sợ và ám ảnh đến nỗi... Bất cứ ai đã từng nhìn thấy thì cả tháng sau... Cứ nhắm mắt ngủ là lại thấy nó hiện lên ngay trước mặt...
Khi người dân tập trung lại và công an có mặt để khám nghiệm hiện trường. Họ đã cho biết đây chính là người chủ nhà, bởi ví tiền và giấy tờ tùy thân vẫn đang còn trong túi. Ngoài ra, người ta cũng đặc biệt chú ý đến một chi tiết nữa. Đó là, trong túi áo của cái xác ấy còn có một mảnh giấy loại vở học sinh. Do ngâm nước lâu ngày nên đã mủn ra và nhòe hết mực. Nhưng hình như... Trong mảnh giấy đó có vẽ những nét giống như hình một con vật nào đó. Những chữ ghi trong mảnh giấy ấy cũng bị nhòe hết, không thể đọc được. Chỉ còn lại một chữ duy nhất nhưng rất mờ ảo. Những người có mặt ở đó họ phỏng đoán rằng:
- Hình như đó là chữ... Sâu...thì phải.
*****