Ngày bé thì nhiều trò nghịch dại lắm!
E xin góp 1 chuyện giờ nghĩ lại thấy vừa dại vừa...ngu
- Cái hồi HN rồi phong trào đi học TA ở các Trung tâm(thập niên 90) e với mấy thằng bạn cũng đú đởn đi học ở 1 Trung tâm. Trong lớp có 1 bé rất xinh, da trắng nõn, học lại giỏi, nói chung là cuốn hút tất cả đám con giai trong lớp. Cơ mà e ý rất kiêu, chả tiếp chuyện ai cả mặc dù bọn e đã tìm mọi cách bắt chuyện, bông đùa...
. Mọi cách tiếp cận đều thất bại dẫn đến cả lũ...hậm hực, cáu...
<---xấu tính quá ợ
.
- Dạo đó cũng rộ phong trào chơi súng hơi bắn đạn nhựa của Tung-tủa, mỗi thằng đều lăm lăm 1 khẩu dài ngắn đủ cả
. Cô bé xinh xắn đó có thói quen là cứ giờ nghỉ giải lao là cô bé ra ban-công đứng nhìn xuống sân trường
. Hôm đó vẫn như mọi ngày, nghỉ giải lao cô bé lại ra ban-công đứng. E mới thò nòng súng qua cửa sổ làm phát: Phạch!!!
Trúng ngay bên má trắng ngần của cô bé
. Rất nhanh tay e giúi ngay khẩu súng vào tay thằng bạn đang ngoách mồm cười và e bước ra xa nó 3 bước đứng im
Ngay lập tức cô bé xuất hiện ở cửa ra vào với 1 bên má đỏ rần
và 1 cặp mắt căm hờn hướng về phía thằng cầm súng
. Thằng cầm súng đang mải cơn cười bỗng dưng dừng bặt, sững người rồi ú ớ định phân bua nhưng cô bé đã quay chân đi thẳng ra ngoài
Mấy thằng bọn e ngó cái mặt thỗn thện của nó cùng với ánh mắt căm thù của cô bé thì cũng chả thằng nào bảo thằng nào đều...im phăng phắc
. Và từ sau bữa đó, mỗi khi bất thình lình chạm mặt cô bé, cô bé đều ném về phía tụi e(nhất là với thằng cầm súng) 1 ánh mắt khinh khỉnh pha lẫn hận thù!
- E thì thoát vụ là thủ phạm nhưng e ân hận lắm
. Ân hận thứ nhất là nhỡ chẳng may viên đạn ko vào má mà vào mắt thì...híc...
. Ân hận thứ 2 là từ sau vụ đó e và đồng bọn hết cơ hội ve vãn, bông đùa cô bé
Nghịch dại và ngu quá các cụ ợ