Suốt ruột quá cụ Angkorwat ơi!
Thế mới hấp dẫn.Suốt ruột quá cụ Angkorwat ơi!
Cụ angkorwat lại làm em nhớ đến cái đêm đầu tiên ở 1 KS trong Sài Gòn những năm 200x với cô bé sinh viên năm đầu quê 77 rồi. Trái tim hồi hộp và lồng ngực cũng rộn ràng thổn thức đắm say
Ôi thôi mọi ký ức lại ùa về với cô bé xinh xắn với nước da trắng hồng và đôi mắt long lanh
2 cụ uống gì em lấy. beer. Whisky...., Em xếp các bạn chân dài và da trắng đến rót ạ.Thì em đang nói BĐ mà ...em ở đó khá lâu nên rất rõ
Cụ chủ viết vậy để mỗi người hình dung đặt mình vào tình huống đó rồi...tưởng tượng1 nửa cái bánh vẫn là bánh, còn 1 nửa sự thật thì như nào đoán cụ sẽ hiểu! Nên mình nghe và biết vậy thôi cụ.
Riêng đoạn vừa gặp lại ở quán cf sau hơn 10 ngày xa cách nhớ nhung mà vẫn còn đưa về ks tạm biệt hẹn tối quay lại với em đã là không chấp nhận được rồi. Kkk
Dưng mà đang bóc ra rồi, dừng lại là quá tàn bạo cụ ơiThế mới hấp dẫn.
Miếng ăn thòm thèm mới ngon, chứ bóc toạc ra ăn ngấu nghiến xong thì lại hụt hẫng
Hồi đó mình là lính tiểu đoàn 7, trung đoàn 98.Em học cùng Oanh Địa đến hết cấp 3. Sao em chưa nhận ra cụ nhỉ
Hì hì, cụ nên tập thở điDưng mà đang bóc ra rồi, dừng lại là quá tàn bạo cụ ơi
khu lê duẩn giờ khác lắm rồi cụ,giờ thành phố thời trang,nếu gần ngã tư lê duẩn với nguyễn chí thành thì gần trường phan châu trinh.Năm 2000 em có làm việc ở ĐN 1 năm mà chưa mò vào BĐ, sau đó thì có bay qua mà vẫn chưa được vào
Em thua cụ nhiều tuổi xin kính Cụ Anh 1 ly. Ngày xưa đi làm có làm cùng với mấy anh lính K về thỉnh thoảng hóng chuyện các anh cũng thích lắm. Rồi làm việc ở Đà Nẵng cũng gặp nhiều anh lính K người Đà Nẵng. Nhớ nhất anh Linh (chủ tiệm Sơn Linh) ở ngã tư Lê Duẩn giao Lê Lợi (hay Ng Chí Thanh gì đó). Haizzz mới đó mà hơn 20 năm.
Vâng ạHồi đó mình là lính tiểu đoàn 7, trung đoàn 98.
Tối nào chả qua Z chơi
Cụ gặp Oanh nói anh Lực nhà gần bến xe Tuyên Quang gửi lời hỏi thăm nha
Thì em BY chả cà … vào lưng trần cụ chủ. Đoạn này mà dưngh phim rõ sau lần áo mỏng cái đầu… đang rà rà trên lưng trần nổi múi của nam chính thì… chẹp chẹp.Đang nước sôi lửa bỏng mà cà phê gì nữa, lúc này cà (chỗ) phê thì mới hợp.
Thôi thôi cụ đừng nói nữa, không nhà cháu lại phải đi thông chốt kiểm dịch bây giờ.Thì em BY chả cà … vào lưng trần cụ chủ. Đoạn này mà dưngh phim rõ sau lần áo mỏng cái đầu… đang rà rà trên lưng trần nổi múi của nam chính thì… chẹp chẹp.
Cụ này ở cái ảnh trắng đen em trông rất quen đã ở Thủ Đức. Hình như cụ Tea Banh. Tổng tham mưu trưởng sau đó lên BT QP.Em tàu ngầm lâu rồi nay có cái này mới ngoi vào hỏi cụ chủ thớt angkorwat xíu thôi!
Cụ chủ biết bác cam trong ảnh không, hình như từng là bộ trưởng QP Cam thì phải.
Bác này hơi lạ là bố của bạn vợ em, làm bên Cambodia rất lớn, có gia đình vợ con bên đó, nhưng vợ con nhà cửa ở VN vẫn có đàng hoàng.
Hình như tên ông là ..., em chưa search ra tên. Để em tìm sau
( ...)- Vậy em đi thế nào ? Chú em có người đưa em về Sisophon. Từ đó em đi Siemriep và về đây.
- Khi quay lại thì làm sao ?
- Họ sẽ đón em ở Sisophon và sang Thái, những người này đều của chú em.
- Khi nào họ đón em ?
- Từ ngày 25/12 đến hết 5/1. Họ sẽ chờ em trong 10 ngày. Mà sao anh hỏi kỳ vậy ? Như CS Thái hỏi cung vậy.
- Là anh muốn biết rõ để tính toán thôi. Vậy hôm nay là đầu tháng 12 rồi Em còn một tháng nữa.
- Em xin một tháng để cho anh chuẩn bị công việc của anh. Và cũng là thời gian em được gần anh lâu hơn, nếu anh không đi
- Dạo này khôn ngoan hơn biết tính toán mọi đường rồi. Tôi nói đùa.
Lại là ông chú CS, gần như có thể khẳng định tôi lò mò sang ông chú sẽ thộp cổ tôi ngay.
- À, ba má em và anh Nam có gửi thư cho anh nè .
BY lục túi lấy ra hai phong thư. Thư của Ba má BY đại loại : hai bác cám ơn con đã đưa hai em sang đoàn tụ với hai bác ân tình này hai luôn ghi nhớ. Qua BN và BY kể lại thì hai bác hình dung con là một thanh niên tháo vát, nhanh nhẹn, thông minh và nhân hậu. BY đã yêu con và hai bác cũng không nỡ cấm cản con bé. Hai bác tôn trọng tình cảm của các con. Nếu con đi cùng BY qua đây được hai bác đảm bảo sẽ lo cho tương lai của con như người thân trong gia đình ...
Thư của BN thì chỉ cảm ơn và mong được gặp lại bên đó. Tôi biết tính BN là con người chân thật, vui buồn đều lộ ra nét mặt nên không có vấn đề. Thư của ba má BY thì lời lẽ bao dung, nhân từ xuất phát từ lòng thương con gái. Ngại nhất ông chú kia thôi.
Đã tương đối khuya nên tôi giục BY ra về vì thời gian của em ở đây còn khá dài. Đưa em về khách sạn. Tôi cũng nhanh chóng ra về trong lòng ngổn ngang. Lúc này tôi cần yên tĩnh để xem xét mọi vấn đề. Việc ra đi với BY lúc này là không thể.
( Thôi khất các cụ mai em viết nốt, tưởng còn ngắn, nhưng càng viết hồi ức càng tuôn chảy nên phải tạm dừng tại đây)
cảnh này lên phim thì Nam chính Ankorwat lại nổi hơn Mr. BondThì em BY chả cà … vào lưng trần cụ chủ. Đoạn này mà dưngh phim rõ sau lần áo mỏng cái đầu… đang rà rà trên lưng trần nổi múi của nam chính thì… chẹp chẹp.
Về diễn biến sự việc thì đúng như vậy. Nhưng bị kiểm duyệt cụ nhé. Cụ chủ đang tìm tình huống lô gic để qua phân đoạn này.Thì em BY chả cà … vào lưng trần cụ chủ. Đoạn này mà dưngh phim rõ sau lần áo mỏng cái đầu… đang rà rà trên lưng trần nổi múi của nam chính thì… chẹp chẹp.
Ăn cơm xong em kể nốt hầu các cụ. Hnay gấu mẹ ốm nên lâu ngày mới phải chợ búa cơm nước.Thì em BY chả cà … vào lưng trần cụ chủ. Đoạn này mà dưngh phim rõ sau lần áo mỏng cái đầu… đang rà rà trên lưng trần nổi múi của nam chính thì… chẹp chẹp.
... Bỗng nhiên cô ấy đau bụng giữ dội, thế rồi tôi tìm vội lọ cao, thế rồi ... hi hi... Cụ để em viết nốt cho đoạn tiếp theo nhé?( ...)
Sáng hôm sau, tôi nhớ là thứ 7. Ông bí 1, gọi tôi bảo :
- Cậu sang SQ Liên xô mượn bộ phim " Mặt trời đen" về chủ nhật chiếu cho anh em xem. Phim mới, họ vừa gọi điện sang.
Hồi đó SQ có hai cái máy chiếu phim 35 ly của LX, do thấy tôi rảnh rỗi quá nên mấy ông bắt phụ trách cả khoản mượn trả và chiếu phim vào tối CN hàng tuần.
Tôi lại lấy xe lên đường. Mỗi bộ phim thường chỉ 7-10 cuốn mỗi cuốn để trong một hộp nhôm tròn. Mượn phim xong tôi lại về quán chị Năm uống cafe với BY, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.
- Từ mai em không phải xuống đây nữa, xa quá. Ăn sáng ở ks rồi ra " Ba cô " mà uống cafe cho gần.
- Em muốn xuống uống cafe cùng anh thôi.
- Vậy từ mai anh uống trên " Ba cô" khi nào em trở lại Thái thì anh xuống đây.
- Vậy là anh sẽ không đi cùng em?
- Đúng, anh không đi được, trừ khi anh rời quân ngũ. Mà hiện nay anh chưa hết nghĩa vụ.
- Em cũng biết anh sẽ như vậy. Nhưng không sao. Coi như em về chơi cùng anh.
Tôi đưa BY về ks và hẹn tối sẽ quay lên. Tối hôm đó tôi lên ks hơi muộn vì thứ 7 nên mọi chơi thể thao lâu hơn mọi ngày. Gần 8h tối tôi mới lên tới nơi :
- Hôm nay anh có chút việc nên giờ mới đi được.
- Anh đưa em đi ra bờ sông một lát. Rồi về em pha cafe cho anh uống.
Thời PP lúc này đã sang mùa đầu mùa khô. Nhưng khí hậu vẫn rất mát mẻ, thích hợp lang thang dạo mát.
Tôi đua BY đi cách ks vài trăm mét. Bỗng trời bắt đầu đổ mưa. Quái lạ, đầu tháng 12 rồi mà vẫn còn cơn mưa trái mùa, tôi cùng BY quay về ks, chưa về đến nơi thì mưa bắt đầu xối xả. Cởi vội cái áo đang mặc tôi che lên đầu em rồi cả hai chạy nhanh về. Lên nhà, thấy cái áo đã bị ướt tương đối tôi vắt khô rồi phơi lên lưng ghế tựa kéo ra để dưới quạt trần. BY lúc đó đã vào wc thay quần áo ướt. Nhìn quanh phòng không có gì khoác tạm tôi đành cởi trần ra mở cửa bancon ngắm đường. Hồi đó còn thanh niên được ăn tập hàng ngày nên body tôi cũng tạm ổn, ngực nở, bụng 6 múi đàng hoàng nên có cởi trần chút cũng không ngại. Từ khi đi bộ đội đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ mặc may ô. Có tiếng kéo ghế đàng sau tôi quay lại thấy BY đã ở trong wc đi ra đang dùng chiếc khăn lau tóc. Em đã mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, dài ngang có 2 dây nhỏ buộc trên vai.
- Anh vào đây em lau tóc cho.
Tôi quay lại đi vào ngồi xuống ghế. Lau tóc xong cho tôi, BY vào cất khăn còn tôi lại ra bacon ngắm đường phố và hút thuốc. BY đi ra về phía tôi ôm lưng từ phía sau rồi áp đầu tấm lưng trần của tôi. Em hỏi:
- Ngoài trời có gì hay mà anh ngó hoài vậy ?
- Trời mưa anh thích ở trong nhà ngắm phố xá. Nó tạo cho mình cảm giác an toàn, ấm áp hơn những người đang ở ngoài đường. Rồi xem mọi người đi dưới mưa mỗi người che mưa một kiểu : người che đầu, người ôm ngực, người đi lom khom, người đi ưỡn ngược đón mưa gió...thi thoảng có cô gái bị ướt quần áo dính chặt vào người trông cũng hay hay.
Một cái đấm nhẹ vào lưng:
- Bậy nào, anh mà cũng hư vậy à ? Mà sao tim anh đập mạnh vậy ?
- Đứng cạnh em như thế này anh hơi mất bình tĩnh.
Lấy bàn tay nhỏ nhắn em xoa nhẹ lên vết cắn hôm trước chưa bong vẩy.
- Ủa, chỗ này sau rồi thành sẹo hả anh ?
- Sẽ thành cái sẹo tương đối sâu đấy. Răng em còn sắc hơn móng hổ.
- Hay quá. Vậy là em đã đóng dấu lên người anh rồi.
Em xiết chặt lấy tôi, cảm nhận được bầu ngực và hơi của em qua lớp áo ngủ mỏng manh tôi cảm thấy khó thở ngột ngạt.
- Em nói pha cafe cho anh mà.
- Để em đi pha, chờ em chút.
Mưa vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Thỉnh thoảng lại ào lên xối xả, đường phố bắt ngập trong nước.
(...)