[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,092
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Đoạn ra biên giới cụ chủ chắc mặc đồ dân sự rồi. Cụ có phải giả làm người Cam (nếu được) hay vẫn giao tiếp bình thường thể hiện là người Việt (trừ phải nói chuyện với người Cam). Từ mấy bài trước em thấy cụ làm ĐSQ mà hay tiếp xúc với dân thì kiểu gì chả bị C2 để mắt, cụ có bạn bên C2 nhưng bao giờ họ cũng có 2 phần, bạn và công việc, có khi không phân biệt được mà cụ kể cũng liều nhỉ
Bọn C2 phân biệt rất rõ ràng bạn dù là thân, nhưng khi có công việc thì nó khác ngay. Hôm đi biên giới em mặc bình thường, quần jean áo phông. Lúc quay về em mới mặc quân phục cho dễ vẫy xe bội đội đi nhờ về PP. Em hay quan hệ với dân vì hay đi với một cụ bên lãnh sự, phụ trách Việt kiều ở K. Thường lái xe đưa cụ ấy đi gặp hội nọ hội kia. Nên c2 có để ý đến em cũng không lo.
 

bobesoc

Xe tăng
Biển số
OF-187901
Ngày cấp bằng
2/4/13
Số km
1,201
Động cơ
337,835 Mã lực
cụ viết thêm chút đi, e đọc đi ngủ cho ngon ạ
 

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
2,672
Động cơ
374,921 Mã lực
Các cụ có nghĩ Hun Sen tuy là một tay gian hùng nhưng là người mang phẩm chất tối ưu nhất mà VN kỳ vọng:
+ nếu ông ấy lành hơn tí thì có lẽ đã không giữ được chính quyền mà VN mất bao nhiêu xương máu, công sức mới dựng lên được.
+ nếu khôn quá thì lại có nguy cơ bắt tay TQ trở mặt VN thì cuối cùng công sức cũng đổ đi cả.

Nên em nghĩ mình tìm được Hun Sen cũng là cái may của VN.
HS cũng học cách đu dây và đu cũng khéo đấy, nước nhỏ, yếu nó khổ thế đấy, giống VN mình thôi.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,661
Động cơ
293,311 Mã lực
(...)
BY nghĩ tôi đã ngủ, em nhẹ nhàng ngồi nhích lại nâng đầu tôi lên đặt trên đùi, tay mân mê cái vuốt hổ tôi đeo trên ngực. Tiếng tàu chạy đều đều, trong toa chỉ có 3 người chúng tôi. Lúc sau tôi cũng ngủ thiếp đi. Chợp mắt được không biết bao lâu tôi thức giấc nhìn qua đồng hồ đã gần 6h tối. BY đang gục đầu trên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi đành nằm im chịu trận. Lúc sau tàu từ giảm tốc độ. Tôi ngó ra thấy dân tình lao xao nhảy xuống đường. Chắc đến đoạn đi bộ chăng ? Cô nhân viên mở cửa thông báo phải đi bộ hơn 2km rồi bên kia có tàu đón đi tiếp. Chúng tôi khoác túi đi theo cô. Sang bên kia là một ga xép nhỏ. Dân bán đồ ăn, nước uống mời gọi. Nhìn chẳng có gì ngon lành. Tôi mua mấy cái bánh mì và ống tre nước Th'nốt ngọt mang theo. Lại lên toa nhân viên đi tiếp. Cả đêm chúng tôi cứ xuống lại lên vài lần như vậy. 9h sáng hôm sau chúng tôi đến Battambang. Ra khỏi ga đã thấy hai cậu thanh niên người K đón chúng tôi với một chiếc ô tô cà tàng, không hiểu mác xe gì. Chị nhân viên tàu hỏa nói vài câu với hai thanh rồi trở phía nhà ga. Chúng tôi lên xe 3 người ngồi băng sau tương đối chật. Cậu thanh niên ngồi ghế phụ quay lại nói với tôi.
- 3 tiếng nữa đến Sisophon. Rồi nghỉ lại, đến 9h tối sẽ đi Poipet và nửa đêm nay sẽ qua biên giới trong vòng 1h - 2h sớm cũng không được, muộn thì phải quay về Poipet vì ca đó người quen làm việc.
- Vậy hai cậu sẽ đưa hai người bạn của tôi qua bên đất Thái.
- Vâng, chú Sềnh nói anh ở Sisophon chờ thư của bạn anh rồi quay lại PP.
- Vậy tôi phải chờ ở đó bao lâu ?
- Chiều mai khoảng 2h chậm nhất là tối mai.
- Tốt, cảm ơn hai anh.
Tôi cũng sợ chục ngày ngồi trên lửa như đợt trước. Nghe chúng tôi nói chuyện BN vui vẻ, mắt lại ánh lên tia hy vọng. BY thì ngược lại, ngả vào vai tôi, nét mặt buồn bã. Em biết chúng tôi chỉ còn vẻn vẹn vài tiếng nữa bên nhau. Chiếc xe cũ nát chạy long còng xọc như muốn rời từng bộ phận. Đường vắng và xấu. Nên sóc tung người, cậu lái xe có lẽ quen đường nên phóng như ma làm bất kể ổ gà, ổ trâu cậu ta cứ lao ầm xe chạy được nửa đường thì hai anh em họ bị quần cho mệt lử. Tôi và BN phải ngồi sát sang hai bên dành chỗ cho BY nằm nghỉ. Cuối cùng sau màn tra tấn trên xe chúng tôi cũng Sisophon. Nơi đây chỉ còn cách thị trấn biên giới Poipet hơn 40 km. Xe dừng trước cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cửa hàng lèo tèo vài bao thuốc lá, khăn mặt, thuốc đánh răng ít nước ngọt, cá khô... Hình như họ bày cho có chứ không phải bày ra để bán. Một phụ nữ trung tuổi bước ra đón chúng tôi vào nhà :
Tôi hỏi bà chủ có nước sạch không chị ? Chị không trả lời chỉ tay ra sau nhà. Tôi với cái khăn mặt trong đống hàng đưa cho BN.
- Anh ra sau rửa mặt cho tỉnh táo rồi lấy chậu nước vào đây. Tôi đưa BY vào. Hai thanh người K đã trao đổi với với chủ nhà xong liền theo tôi ra xe :
- Các anh chờ ở đây chúng tôi đi vào trong kia trướ xem đường xá thế nào ? Chậm nhất 9h tối chúng ta đi tiếp.
Họ mở cửa xe tôi chui vào bế BY ra cô bé đã mệt lả không còn biết trời đất gì. Đưa cô bé vào trong nhà đặt trên cái chõng tre nhỏ, lấy cái túi xách của tôi làm gối. Tôi chạy ra sau nhà, có một cái giếng nhỏ. BN đã rửa xong mặt, chân tay. Mặt đã tươi tỉnh hơn.
- Sao ? không mang nước vào ?
- Tôi đang tìm cái chậu.
Nhìn quanh mảnh sân nhỏ không thấy cái gì đựng được nước. Tôi múc gầu nước và xách luôn vào nhà. Sau khi lau mặt và lau tay cho cô bé xong. Tôi xách gầu nước ra sân sau cúi xuống dội hết lên đầu. Nước giếng mát lạnh khiến tôi tỉnh táo và hết mệt mỏi. Đầu óc sảng khoái minh mẫn. Lau mặt, lau người xong tôi vào. BN đang ngồi cạnh em gái cầm tờ báo phe phẩy, nét mặt lo lắng:
- Anh xem có phải BY sốt không ?
Tôi sờ trán, thấy không vấn đề gì.
- Đừng lo lắng không sao đâu. Đi đường mệt quá thôi. Nằm một lúc là tỉnh.
Nói vậy cứng vậy thôi. Tôi cũng lo, lỡ cô bé nằm vậy đến sáng mai thì công lao vất vả của tôi lại đổ xuống sông lần nữa. Nghĩ vậy tôi nói.
- Nếu vì mệt quá, mà đêm nay BY không đi được thì anh vẫn phải đi. BY sẽ ở lại, có thể phải quay về Phnom Penh với tôi. Anh yên tâm không phải lo gì cả.
- Vâng. Nếu như vậy thì phải đành theo cách của anh. BY ở với anh thì tôi cũng có điều gì e ngại. Tôi biết anh dư sức bao bọc nó.
- Khi đến Poipet anh để ý và luôn đi sau hai thanh niên vừa rồi, nhất là cậu ngồi ghế phụ. Tôi thấy cậu ta có mang súng trong người. Anh nên cắm súng vào bụng dễ thao tác nhanh hơn. Chịu khó quan sát một chút.
Bước ra ngoài gặp bà chủ tôi xin một cái bút bi và hai tờ giấy. Viết thư mấy dòng vào một tờ thấy mực ra đều. Tôi vào nhà đưa cho BN cái bút và tờ giấy còn lại:
- Anh cầm giấy bút lấy cái viết hồi âm cho tôi, đêm nay cần có khi không có.
BN đón tờ giấy và cây bút xé đôi tờ giấy ghi vài chữ vào đó rồi đưa lại tôi:
- Trong này là tên tiếng Thái của cô tôi và ông chồng người Thái. Anh giữ lấy có lúc cần xử dụng.
Đọc qua thấy hai cái tên dà lê thê. Tôi nhét vào ví. Rồi đi ra ngoài nhà ngồi trên cái võng nhỏ, nói chuyện với bà chủ.
(...)
Em nhớ là đến đây thì ít nhất đã có 2 lần cô BY sờ soạng mân mê cái vuốt hổ .. mà cụ chủ chả hiểu ý cho cổ mân mê cái " vuốt cụ " . Tội cô BY quá...hị hik
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,092
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
(...)
BY nghĩ tôi đã ngủ, em nhẹ nhàng ngồi nhích lại nâng đầu tôi lên đặt trên đùi, tay mân mê cái vuốt hổ tôi đeo trên ngực. Tiếng tàu chạy đều đều, trong toa chỉ có 3 người chúng tôi. Lúc sau tôi cũng ngủ thiếp đi. Chợp mắt được không biết bao lâu tôi thức giấc nhìn qua đồng hồ đã gần 6h tối. BY đang gục đầu trên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi đành nằm im chịu trận. Lúc sau tàu từ giảm tốc độ. Tôi ngó ra thấy dân tình lao xao nhảy xuống đường. Chắc đến đoạn đi bộ chăng ? Cô nhân viên mở cửa thông báo phải đi bộ hơn 2km rồi bên kia có tàu đón đi tiếp. Chúng tôi khoác túi đi theo cô. Sang bên kia là một ga xép nhỏ. Dân bán đồ ăn, nước uống mời gọi. Nhìn chẳng có gì ngon lành. Tôi mua mấy cái bánh mì và ống tre nước Th'nốt ngọt mang theo. Lại lên toa nhân viên đi tiếp. Cả đêm chúng tôi cứ xuống lại lên vài lần như vậy. 9h sáng hôm sau chúng tôi đến Battambang. Ra khỏi ga đã thấy hai cậu thanh niên người K đón chúng tôi với một chiếc ô tô cà tàng, không hiểu mác xe gì. Chị nhân viên tàu hỏa nói vài câu với hai thanh rồi trở phía nhà ga. Chúng tôi lên xe 3 người ngồi băng sau tương đối chật. Cậu thanh niên ngồi ghế phụ quay lại nói với tôi.
- 3 tiếng nữa đến Sisophon. Rồi nghỉ lại, đến 9h tối sẽ đi Poipet và nửa đêm nay sẽ qua biên giới trong vòng 1h - 2h sớm cũng không được, muộn thì phải quay về Poipet vì ca đó người quen làm việc.
- Vậy hai cậu sẽ đưa hai người bạn của tôi qua bên đất Thái.
- Vâng, chú Sềnh nói anh ở Sisophon chờ thư của bạn anh rồi quay lại PP.
- Vậy tôi phải chờ ở đó bao lâu ?
- Chiều mai khoảng 2h chậm nhất là tối mai.
- Tốt, cảm ơn hai anh.
Tôi cũng sợ chục ngày ngồi trên lửa như đợt trước. Nghe chúng tôi nói chuyện BN vui vẻ, mắt lại ánh lên tia hy vọng. BY thì ngược lại, ngả vào vai tôi, nét mặt buồn bã. Em biết chúng tôi chỉ còn vẻn vẹn vài tiếng nữa bên nhau. Chiếc xe cũ nát chạy long còng xọc như muốn rời từng bộ phận. Đường vắng và xấu. Nên sóc tung người, cậu lái xe có lẽ quen đường nên phóng như ma làm bất kể ổ gà, ổ trâu cậu ta cứ lao ầm xe chạy được nửa đường thì hai anh em họ bị quần cho mệt lử. Tôi và BN phải ngồi sát sang hai bên dành chỗ cho BY nằm nghỉ. Cuối cùng sau màn tra tấn trên xe chúng tôi cũng Sisophon. Nơi đây chỉ còn cách thị trấn biên giới Poipet hơn 40 km. Xe dừng trước cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cửa hàng lèo tèo vài bao thuốc lá, khăn mặt, thuốc đánh răng ít nước ngọt, cá khô... Hình như họ bày cho có chứ không phải bày ra để bán. Một phụ nữ trung tuổi bước ra đón chúng tôi vào nhà :
Tôi hỏi bà chủ có nước sạch không chị ? Chị không trả lời chỉ tay ra sau nhà. Tôi với cái khăn mặt trong đống hàng đưa cho BN.
- Anh ra sau rửa mặt cho tỉnh táo rồi lấy chậu nước vào đây. Tôi đưa BY vào. Hai thanh người K đã trao đổi với với chủ nhà xong liền theo tôi ra xe :
- Các anh chờ ở đây chúng tôi đi vào trong kia trướ xem đường xá thế nào ? Chậm nhất 9h tối chúng ta đi tiếp.
Họ mở cửa xe tôi chui vào bế BY ra cô bé đã mệt lả không còn biết trời đất gì. Đưa cô bé vào trong nhà đặt trên cái chõng tre nhỏ, lấy cái túi xách của tôi làm gối. Tôi chạy ra sau nhà, có một cái giếng nhỏ. BN đã rửa xong mặt, chân tay. Mặt đã tươi tỉnh hơn.
- Sao ? không mang nước vào ?
- Tôi đang tìm cái chậu.
Nhìn quanh mảnh sân nhỏ không thấy cái gì đựng được nước. Tôi múc gầu nước và xách luôn vào nhà. Sau khi lau mặt và lau tay cho cô bé xong. Tôi xách gầu nước ra sân sau cúi xuống dội hết lên đầu. Nước giếng mát lạnh khiến tôi tỉnh táo và hết mệt mỏi. Đầu óc sảng khoái minh mẫn. Lau mặt, lau người xong tôi vào. BN đang ngồi cạnh em gái cầm tờ báo phe phẩy, nét mặt lo lắng:
- Anh xem có phải BY sốt không ?
Tôi sờ trán, thấy không vấn đề gì.
- Đừng lo lắng không sao đâu. Đi đường mệt quá thôi. Nằm một lúc là tỉnh.
Nói vậy cứng vậy thôi. Tôi cũng lo, lỡ cô bé nằm vậy đến sáng mai thì công lao vất vả của tôi lại đổ xuống sông lần nữa. Nghĩ vậy tôi nói.
- Nếu vì mệt quá, mà đêm nay BY không đi được thì anh vẫn phải đi. BY sẽ ở lại, có thể phải quay về Phnom Penh với tôi. Anh yên tâm không phải lo gì cả.
- Vâng. Nếu như vậy thì phải đành theo cách của anh. BY ở với anh thì tôi cũng có điều gì e ngại. Tôi biết anh dư sức bao bọc nó.
- Khi đến Poipet anh để ý và luôn đi sau hai thanh niên vừa rồi, nhất là cậu ngồi ghế phụ. Tôi thấy cậu ta có mang súng trong người. Anh nên cắm súng vào bụng dễ thao tác nhanh hơn. Chịu khó quan sát một chút.
Bước ra ngoài gặp bà chủ tôi xin một cái bút bi và hai tờ giấy. Viết thư mấy dòng vào một tờ thấy mực ra đều. Tôi vào nhà đưa cho BN cái bút và tờ giấy còn lại:
- Anh cầm giấy bút lấy cái viết hồi âm cho tôi, đêm nay cần có khi không có.
BN đón tờ giấy và cây bút xé đôi tờ giấy ghi vài chữ vào đó rồi đưa lại tôi:
- Trong này là tên tiếng Thái của cô tôi và ông chồng người Thái. Anh giữ lấy có lúc cần xử dụng.
Đọc qua thấy hai cái tên dà lê thê. Tôi nhét vào ví. Rồi đi ra ngoài nhà ngồi trên cái võng nhỏ, nói chuyện với bà chủ.
(...)
(...)
Ngồi hỏi chuyện bà chủ một lúc vừa cho vui chuyện vừa hóng tình hình vượt biên ở đây. Bà cho hay ở đây thì ít, nhưng trong Sisophon thì bị bắt nhiều. Người VN sang đây tìm đường sang Thái nhiều lắm. Hồi đầu đi rất dễ. Nhưng dạo này khó hơn.
- Chị có biết chú Sềnh không ?
- Đấy là ông chủ. Tôi bán hàng ở đây chờ đêm đón hàng của ông chủ ở bên Thái mang qua. 4-5 giờ sáng là họ về đến đây hai ba ngày thì xe đến đưa về Battambang lên tàu hỏa.
- Vậy ai là người vác hàng qua biên giới ?
- Người Thái họ mang sang họ có đường riêng của họ. Đến biên giới giao hàng và nhận tiền rồi quay về.
Nói chuyện thêm một lúc nữa tôi quay vào nhà. BN vẫn ngồi quạt cho em gái. Tôi sờ trán không thấy hiện tượng sốt, ghé tai sát ngực nghe chỉ thấy tiếng thở đều đều, hơi thở không nóng. Có lẽ do mất ngủ và đi đường mệt mỏi nên hơi quá sức thôi. BN nhìn tôi ánh mắt dò hỏi.
- Không sao đâu. Giờ mới 4h còn 5 tiếng nữa cứ để cô bé ngủ cho lại sức. Hy vọng sẽ tỉnh lại trước 9h.
Tôi ra ngoài lấy mấy lon Bò húc đưa BN. Hai chúng tôi ngồi uống nước im lặng. Tôi hỏi bà chủ quanh đây có đồ ăn gì không ? Bà ta lắc đầu rồi nói:
- Ba người ở đây ăn cơm thôi. Chút nữa tôi nấu.
Nửa tiếng sau thì BY cựa mình và mở mắt, BN mừng rỡ nói :
- Tỉnh rồi anh ?
Rồi chạy ra sau lấy khăn mặt mang vào. Tôi đỡ BY dậy lấy khăn lau mặt. BY nhìn quanh hỏi :
- Đây là đâu anh ?
- Sisophon, chúng ta đến đấy được hơn 3 tiếng rồi, còn em đã ngủ 5 tiếng rồi.
- Em mệt quá, vẫn như đang ngồi trên ô tô.
Tôi đưa cho BY lon nước :
- Em uống đi cho khỏe mấy tiếng nữa còn lấy sức. Chỉ còn hơn 40 km nữa là sang đất Thái rồi.
Uống xong ly nước BY đã lấy lại phần nào sắc diện thường ngày.
- Ủa vậy ai đưa em vào đây ?
- BN em nhỏ vậy mà nặng quá anh không bế nổi.
- Xí, anh N sao bế nổi em lại xạo em rồi.
BN cũng chỉ tay vào tôi rồi đứng lên đi ra ngoài.
- Chán quá, lần đầu được anh bế mà không biết gì. Hay anh bế em ra bàn uống nước đi.
Không muốn để cô bé me nheo nhiều tôi bế cô bé ra ngồi trên cái ghế ô tô cũ đặt cạnh bàn. BY vẫn ngồi trong lòng tôi nói :
- Anh đi với em đi. Đi tới đây rồi còn chút xíu là tới thôi. Giờ anh quay về một mình buồn lắm.
- Chú Sềnh nói anh chỉ đi đến đây muốn đi nữa cũng không được. Mà anh còn bao thứ ở nhà chưa mang theo.
- Vậy em cùng anh quay về rồi đi sau vậy.
- Cũng không được. Anh vất vả hơn một tháng mới đưa em và BN đến đây. Muốn hay không thì đêm nay hai người cũng phải đi. Anh sẽ ở đây chờ tin em, sau đó về PP. Một mình anh đi lúc nào cũng được. Anh có tên của cô chú em rồi.
- Vậy em phải chờ anh bao nhiêu lâu nữa mới được gặp anh.
- Anh không biết, 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm, 5 năm. Anh không quyết định được.
- Vậy là anh xạo em phải không ? Anh không thương em, anh muốn làm em khổ vì nhớ anh...
Bắt giọng mít ướt. Tôi đành vỗ về :
- Thôi được, vậy anh sẽ cố gắng trong vòng 3 năm sẽ đi tìm em, dù em ở đâu anh cũng đi tìm.
Cái này tôi nói xạo cho cô bé yên tâm thôi. Trong 3 năm nữa vạn vật thay đổi biết ai còn nhớ đến ai. Cốt cho cô bé yên tâm mà lên đường đêm nay. BY bỗng quay người cắn mạnh vào bả vai tôi, đau ứa nước, vén tay áo lên vết cắn rớm máu.
- Sao em làm vậy ? Đau muốn chết.
- Anh nói tìm em trong 3 năm nên phải cắn cho anh nhớ lời hứa.
- Ngồi xuống anh ra nói bà chủ nấu cơm ăn xong còn đi. Hay em ra giúp chị ấy đi.
Đặt BY xuống ghế, tôi ra ngoài nhà. Bà chủ cũng vào nhà nấu cơm. BN thấy tôi ra liền hỏi :
- Anh sẽ đi tìm BY chứ ?
- Với anh thì tôi nói thật, tôi chưa rời khỏi quân đội thì chưa thể nói điều gì chắc chắn.
- Vậy BY sẽ chờ đợi anh trong vô vọng ?
- Có thể là như vậy. Sau này gặp lại gia đình anh hãy khuyên giải cô bé dần dần giúp tôi.
BN im lặng hồi lâu rồi nói :
- Anh là một người đàn ông sắt đá. Mọi cái trong anh đều hoàn hảo ngoại trừ tình yêu.
- Nếu là người sắt đá tôi đã không yêu BY. Vì tôi còn ràng buộc nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ đối với rất nhiều người. Nên đành chịu vậy thôi.
Còn hiểu sao thì tùy anh.
- Vâng tôi cảm nhận được tấm lòng của anh đối với chúng tôi. Nhưng còn tình yêu của anh thì tôi không hiểu nổi.
- Ta không quay lại vấn đề này nữa. Nếu may mắn trong cuộc đời này còn gặp lại nhau chúng ta sẽ nói tiếp.
- Vâng, tôi chỉ có một chút thương cảm cho tình yêu của hai người thôi chứ không có ý gì.
Tôi lắc đầu, thở dài :
- Nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi anh mới hiểu, có những điều tôi không thể nói, mà nói anh cũng không hiểu.
Ta vào ăn cơm thôi hơn 6h rồi. Hai người chỉ còn hơn 2 giờ nữa thôi.
Bữa cơm đạm bạc nơi thị trấn nhỏ cũng không có gì. Một chút thịt rang một bát canh cá chua. Tôi ăn vội bát cơm rồi đứng ra ngoài võng ngồi lấy lon Bò húc uống, hút thuốc ngắm trời đất. Về tối hình như người đi lại đông hơn, thi thoảng có một tốp 4-5 người đi qua, ngoài đường không có điện, trong nhà leo lét ngọn đèn dầu. Lại một tốp gần chục người đi qua, nghe có cả tiếng VN giọng Nam bộ. Có lẽ họ cũng đang đi tìm miền đất hứa. Sáng mai ai sẽ đến được đích ai sẽ nằm lại xó rừng hẻo lánh nơi biên giới xa lạ ? Cầu trời cho họ đến nơi an toàn. Chợt nghĩ đến hai người bạn đường của tôi. Dù rằng đến lúc này tôi cảm thấy rất yên tâm. Qua tiếp xúc với người của chú Sềnh không ai trong họ có hành động câu nói nào làm tôi nghi ngờ. Chỉ có điều họ đều ít nói, có lẽ do tính chất công việc của họ thôi. Trong ánh mắt của họ cũng không có chút gian xảo nào. Ngồi rà soát lại toàn bộ sự việc từ lúc gặp chú Sềnh lần đầu đến giờ tôi cảm thấy không có gì đáng ngại. BY đã ra ngồi cạnh tôi từ lâu, nhưng thấy tôi im lặng suy tư nên em cũng chỉ ôm vai tôi và ngồi im. Thấy vậy tôi cũng ngồi im để khỏi phải trả lời những câu hỏi của em. BN cũng đã xách túi ra ngoài chõng ngồi. Thấy đã hơn 8h tôi đứng dậy kêu bà chủ thanh toán tiền mấy đồ tôi lấy lúc chiều. Nhặt thêm mấy lon bò húc tôi đưa BN cầm theo để uống khi đi đường. Lấy tiền ra trả bà chủ. Tôi lấy ra 200$ đưa cho BN :
- Anh cầm lấy nhỡ gặp cảnh sát Thái nó gây khó khăn thì đưa nó, hoặc gọi nhờ điện thoại cho cô chú.
Anh đã lấy súng ra chưa. Nhớ để ý cậu ngồi ghế phụ chỉ có cậu ấy mang vũ khí thôi.
Sực nhớ đến khẩu Brao ning mang theo định đưa cho BY tôi chạy vào nhà lấy ra. Ngần ngừ 1 giây tôi đút vào túi quần. Ông anh cũng không thạo giờ đưa cả súng cho bà em lúc hữu sự khéo quân ta bắn quân mình.
Hơn 8h30' thì hai cậu thanh niên ban sáng lái chiếc xe khác đến cái này màu đên nhìn có vẻ mới hơn chút. Tôi bước ra hỏi :
- Sao rồi ? Đã đi được chưa ?
- Ổn rồi anh. Chờ chút rồi đi thôi. Anh ở lại đây chờ. Trưa mai em quay lại.
Đã đến lúc chia tay với anh em họ, tôi nói với BN :
- Việc của tôi đến đây là xong. Sang đến bên kia viết về cho tôi ngay. Giờ là lúc thi phúc thi phận, hên xui rồi.
BN có vẻ xúc động anh ta không nói được gì. Chỉ giang tay ôm tôi lắp bắp:
- Cảm ơn...cảm ơn anh.
- Có nhớ viết gì về cho tôi không ?
- Tôi nhớ.
Quay lại BY tôi giang tay ôm gọn em vào lòng, em úp mặt vào ngực tôi và bắt khóc. Tôi lấy chiếc vuốt hổ vẫn đeo trên cổ đeo vào cho em :
- Chiếc vuốt hổ này anh đeo vài năm rồi, nó như bùa hộ mệnh cho anh. Em giữ lấy làm kỷ niệm. Khi nào nhớ tới anh thì mân mê cái vuốt hổ như mọi khi là sẽ có anh bên cạnh.
Giọng nghẹn ngào trong nước mắt:
- Thôi, anh cần nó hơn em. Em chỉ cần anh thôi.
- Em cứ giữ lấy khi nào gặp anh thì trả lại cũng chưa muộn. Thôi nào, nín đi còn lên đường không xui đấy.
Mọi người đứng nhìn hai chúng tôi, không hiểu thế nào ?
Tôi vẫy BN đi ra xe, hai cậu thanh theo sau. BY vẫn ôm cứng lấy tôi không muốn rời. Tôi đưa em vào xe và cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn và quay ra đóng cửa xe.
Xe nổ máy BY nhoài người ra nói to :
- Anh không tìm em thì em sẽ tìm anh.
Tôi mỉm cười gật đầu giơ tay vẫy em. Chiếc xe lao vút đi trong đêm. Để lại đám bụi cùng mùi xăng sống khó chịu.
Tôi quay vào nhà, chị chủ nhà đã dẹp quán chuẩn bị đi ngủ. Chị chủ nhà nói :
- Chú vào trong nhà nghỉ đi. Cô vừa nãy là người yêu hay vợ chú ? trông cô bé tội nghiệp quá.
- Vâng, người yêu. Vài tháng nữa em qua gặp. Chị cứ vào nghỉ đi em nằm ngoài này được rồi.
Chị vào lấy cho tôi cái màn và cái chăn mỏng. Tôi gọi chị lấy cho 2 lon nước và bao thuốc lá. Rồi cởi giầy nằm lên võng.
( còn dài quá không cố được ) :D
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,092
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cụ liều nhỉ, xin phép về SG mà ra biên giới. Họ mà kiểm tra ra thì toi
Những điều này sẽ không xảy ra được. Vì lúc đó đi lại giữa Phnom Penh và SG rất tấp nập. Mà trạm 606 thì hàng ngày có vài trăm lượt chuyên gia, bộ đội ra vào.
Thường những việc em làm tuy liều nhưng cũng được tính toán khá kỹ.
 

blackhole1

Xe tăng
Biển số
OF-702152
Ngày cấp bằng
29/9/19
Số km
1,952
Động cơ
140,065 Mã lực
Tuổi
38
Đọc đến đoạn chia tay mà chẳng biết khi nào gặp lại mà lòng nặng trĩu ,đến đoạn này em cũng hình dung tình cảm trong cụ đã bắt đầu lớn dần .
 

Win10

Xe hơi
Biển số
OF-412278
Ngày cấp bằng
23/3/16
Số km
196
Động cơ
225,539 Mã lực
Tuổi
123
Champa là 1 vương quốc khác, đã từng đánh nhau với Đại Việt từ thời Tiền Lê, đời Trần có mấy lần ra đốt thành Thăng Long, đến thời chúa Nguyễn mới thôn tính xong.

Mình với nó thế này mà nó làm nguyên một căn nhà lớn ở lối ra Bảo tàng lịch sử Campuchia toàn bản đồ to tướng thế kỷ 17 Vương quốc Champa kéo từ Đà nẵng đến mũi Cà Mau luôn cụ ạ, sau đó là tuyên truyền Đại Việt rồi Việt Nam xâm lược! Tụi Tây xúm xít, chụp ảnh ì xèo, cmn chứ, lịch sử bao nhiêu năm qua rồi, Mỹ Pháp Nhật giết cả triệu người Việt tụi tao còn bỏ qua được, cay mũi vãi cụ ạ!
 

hiep luc

Xe điện
Biển số
OF-5750
Ngày cấp bằng
15/6/07
Số km
4,004
Động cơ
578,181 Mã lực
Nơi ở
Bốn biển là nhà
Website
hieplucjsc.fpt.in
Em nhớ là đến đây thì ít nhất đã có 2 lần cô BY sờ soạng mân mê cái vuốt hổ .. mà cụ chủ chả hiểu ý cho cổ mân mê cái " vuốt cụ " . Tội cô BY quá...hị hik
Cứ cho là có một đoạn bị gấu nhà cụ ấy kiểm duyệt cắt đi, cụ ơi
 

Cụ Muỗm

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-575640
Ngày cấp bằng
23/6/18
Số km
1,686
Động cơ
160,887 Mã lực
(...)
Ngồi hỏi chuyện bà chủ một lúc vừa cho vui chuyện vừa hóng tình hình vượt biên ở đây. Bà cho hay ở đây thì ít, nhưng trong Sisophon thì bị bắt nhiều. Người VN sang đây tìm đường sang Thái nhiều lắm. Hồi đầu đi rất dễ. Nhưng dạo này khó hơn.
- Chị có biết chú Sềnh không ?
- Đấy là ông chủ. Tôi bán hàng ở đây chờ đêm đón hàng của ông chủ ở bên Thái mang qua. 4-5 giờ sáng là họ về đến đây hai ba ngày thì xe đến đưa về Battambang lên tàu hỏa.
- Vậy ai là người vác hàng qua biên giới ?
- Người Thái họ mang sang họ có đường riêng của họ. Đến biên giới giao hàng và nhận tiền rồi quay về.
Nói chuyện thêm một lúc nữa tôi quay vào nhà. BN vẫn ngồi quạt cho em gái. Tôi sờ trán không thấy hiện tượng sốt, ghé tai sát ngực nghe chỉ thấy tiếng thở đều đều, hơi thở không nóng. Có lẽ do mất ngủ và đi đường mệt mỏi nên hơi quá sức thôi. BN nhìn tôi ánh mắt dò hỏi.
- Không sao đâu. Giờ mới 4h còn 5 tiếng nữa cứ để cô bé ngủ cho lại sức. Hy vọng sẽ tỉnh lại trước 9h.
Tôi ra ngoài lấy mấy lon Bò húc đưa BN. Hai chúng tôi ngồi uống nước im lặng. Tôi hỏi bà chủ quanh đây có đồ ăn gì không ? Bà ta lắc đầu rồi nói:
- Ba người ở đây ăn cơm thôi. Chút nữa tôi nấu.
Nửa tiếng sau thì BY cựa mình và mở mắt, BN mừng rỡ nói :
- Tỉnh rồi anh ?
Rồi chạy ra sau lấy khăn mặt mang vào. Tôi đỡ BY dậy lấy khăn lau mặt. BY nhìn quanh hỏi :
- Đây là đâu anh ?
- Sisophon, chúng ta đến đấy được hơn 3 tiếng rồi, còn em đã ngủ 5 tiếng rồi.
- Em mệt quá, vẫn như đang ngồi trên ô tô.
Tôi đưa cho BY lon nước :
- Em uống đi cho khỏe mấy tiếng nữa còn lấy sức. Chỉ còn hơn 40 km nữa là sang đất Thái rồi.
Uống xong ly nước BY đã lấy lại phần nào sắc diện thường ngày.
- Ủa vậy ai đưa em vào đây ?
- BN em nhỏ vậy mà nặng quá anh không bế nổi.
- Xí, anh N sao bế nổi em lại xạo em rồi.
BN cũng chỉ tay vào tôi rồi đứng lên đi ra ngoài.
- Chán quá, lần đầu được anh bế mà không biết gì. Hay anh bế em ra bàn uống nước đi.
Không muốn để cô bé me nheo nhiều tôi bế cô bé ra ngồi trên cái ghế ô tô cũ đặt cạnh bàn. BY vẫn ngồi trong lòng tôi nói :
- Anh đi với em đi. Đi tới đây rồi còn chút xíu là tới thôi. Giờ anh quay về một mình buồn lắm.
- Chú Sềnh nói anh chỉ đi đến đây muốn đi nữa cũng không được. Mà anh còn bao thứ ở nhà chưa mang theo.
- Vậy em cùng anh quay về rồi đi sau vậy.
- Cũng không được. Anh vất vả hơn một tháng mới đưa em và BN đến đây. Muốn hay không thì đêm nay hai người cũng phải đi. Anh sẽ ở đây chờ tin em, sau đó về PP. Một mình anh đi lúc nào cũng được. Anh có tên của cô chú em rồi.
- Vậy em phải chờ anh bao nhiêu lâu nữa mới được gặp anh.
- Anh không biết, 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm, 5 năm. Anh không quyết định được.
- Vậy là anh xạo em phải không ? Anh không thương em, anh muốn làm em khổ vì nhớ anh...
Bắt giọng mít ướt. Tôi đành vỗ về :
- Thôi được, vậy anh sẽ cố gắng trong vòng 3 năm sẽ đi tìm em, dù em ở đâu anh cũng đi tìm.
Cái này tôi nói xạo cho cô bé yên tâm thôi. Trong 3 năm nữa vạn vật thay đổi biết ai còn nhớ đến ai. Cốt cho cô bé yên tâm mà lên đường đêm nay. BY bỗng quay người cắn mạnh vào bả vai tôi, đau ứa nước, vén tay áo lên vết cắn rớm máu.
- Sao em làm vậy ? Đau muốn chết.
- Anh nói tìm em trong 3 năm nên phải cắn cho anh nhớ lời hứa.
- Ngồi xuống anh ra nói bà chủ nấu cơm ăn xong còn đi. Hay em ra giúp chị ấy đi.
Đặt BY xuống ghế, tôi ra ngoài nhà. Bà chủ cũng vào nhà nấu cơm. BN thấy tôi ra liền hỏi :
- Anh sẽ đi tìm BY chứ ?
- Với anh thì tôi nói thật, tôi chưa rời khỏi quân đội thì chưa thể nói điều gì chắc chắn.
- Vậy BY sẽ chờ đợi anh trong vô vọng ?
- Có thể là như vậy. Sau này gặp lại gia đình anh hãy khuyên giải cô bé dần dần giúp tôi.
BN im lặng hồi lâu rồi nói :
- Anh là một người đàn ông sắt đá. Mọi cái trong anh đều hoàn hảo ngoại trừ tình yêu.
- Nếu là người sắt đá tôi đã không yêu BY. Vì tôi còn ràng buộc nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ đối với rất nhiều người. Nên đành chịu vậy thôi.
Còn hiểu sao thì tùy anh.
- Vâng tôi cảm nhận được tấm lòng của anh đối với chúng tôi. Nhưng còn tình yêu của anh thì tôi không hiểu nổi.
- Ta không quay lại vấn đề này nữa. Nếu may mắn trong cuộc đời này còn gặp lại nhau chúng ta sẽ nói tiếp.
- Vâng, tôi chỉ có một chút thương cảm cho tình yêu của hai người thôi chứ không có ý gì.
Tôi lắc đầu, thở dài :
- Nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi anh mới hiểu, có những điều tôi không thể nói, mà nói anh cũng không hiểu.
Ta vào ăn cơm thôi hơn 6h rồi. Hai người chỉ còn hơn 2 giờ nữa thôi.
Bữa cơm đạm bạc nơi thị trấn nhỏ cũng không có gì. Một chút thịt rang một bát canh cá chua. Tôi ăn vội bát cơm rồi đứng ra ngoài võng ngồi lấy lon Bò húc uống, hút thuốc ngắm trời đất. Về tối hình như người đi lại đông hơn, thi thoảng có một tốp 4-5 người đi qua, ngoài đường không có điện, trong nhà leo lét ngọn đèn dầu. Lại một tốp gần chục người đi qua, nghe có cả tiếng VN giọng Nam bộ. Có lẽ họ cũng đang đi tìm miền đất hứa. Sáng mai ai sẽ đến được đích ai sẽ nằm lại xó rừng hẻo lánh nơi biên giới xa lạ ? Cầu trời cho họ đến nơi an toàn. Chợt nghĩ đến hai người bạn đường của tôi. Dù rằng đến lúc này tôi cảm thấy rất yên tâm. Qua tiếp xúc với người của chú Sềnh không ai trong họ có hành động câu nói nào làm tôi nghi ngờ. Chỉ có điều họ đều ít nói, có lẽ do tính chất công việc của họ thôi. Trong ánh mắt của họ cũng không có chút gian xảo nào. Ngồi rà soát lại toàn bộ sự việc từ lúc gặp chú Sềnh lần đầu đến giờ tôi cảm thấy không có gì đáng ngại. BY đã ra ngồi cạnh tôi từ lâu, nhưng thấy tôi im lặng suy tư nên em cũng chỉ ôm vai tôi và ngồi im. Thấy vậy tôi cũng ngồi im để khỏi phải trả lời những câu hỏi của em. BN cũng đã xách túi ra ngoài chõng ngồi. Thấy đã hơn 8h tôi đứng dậy kêu bà chủ thanh toán tiền mấy đồ tôi lấy lúc chiều. Nhặt thêm mấy lon bò húc tôi đưa BN cầm theo để uống khi đi đường. Lấy tiền ra trả bà chủ. Tôi lấy ra 200$ đưa cho BN :
- Anh cầm lấy nhỡ gặp cảnh sát Thái nó gây khó khăn thì đưa nó, hoặc gọi nhờ điện thoại cho cô chú.
Anh đã lấy súng ra chưa. Nhớ để ý cậu ngồi ghế phụ chỉ có cậu ấy mang vũ khí thôi.
Sực nhớ đến khẩu Brao ning mang theo định đưa cho BY tôi chạy vào nhà lấy ra. Ngần ngừ 1 giây tôi đút vào túi quần. Ông anh cũng không thạo giờ đưa cả súng cho bà em lúc hữu sự khéo quân ta bắn quân mình.
Hơn 8h30' thì hai cậu thanh niên ban sáng lái chiếc xe khác đến cái này màu đên nhìn có vẻ mới hơn chút. Tôi bước ra hỏi :
- Sao rồi ? Đã đi được chưa ?
- Ổn rồi anh. Chờ chút rồi đi thôi. Anh ở lại đây chờ. Trưa mai em quay lại.
Đã đến lúc chia tay với anh em họ, tôi nói với BN :
- Việc của tôi đến đây là xong. Sang đến bên kia viết về cho tôi ngay. Giờ là lúc thi phúc thi phận, hên xui rồi.
BN có vẻ xúc động anh ta không nói được gì. Chỉ giang tay ôm tôi lắp bắp:
- Cảm ơn...cảm ơn anh.
- Có nhớ viết gì về cho tôi không ?
- Tôi nhớ.
Quay lại BY tôi giang ôm gọn em vào lòng, em úp mặt vào ngực tôi và bắt khóc. Tôi lấy chiếc vuốt hổ vẫn đeo trên cổ đeo vào cho em :
- Chiếc vuốt hổ này anh đeo vài năm rồi, nó như bùa hộ mệnh cho anh. Em giữ lấy làm kỷ niệm. Khi nào nhớ tới anh thì mân mê cái vuốt hổ như mọi khi là sẽ có anh bên cạnh.
Giọng nghẹn ngào trong nước mắt:
- Thôi, anh cần nó hơn em. Em chỉ cần anh thôi.
- Em cứ giữ lấy khi nào gặp anh thì trả lại cũng chưa muộn. Thôi nào, nín đi còn lên đường không xui đấy.
Mọi người đứng nhìn hai chúng tôi, không hiểu thế nào ?
Tôi vẫy BN đi ra xe, hai cậu thanh theo sau. BY vẫn ôm cứng lấy tôi không muốn rời. Tôi đưa em vào xe và cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn và quay ra đóng cửa xe.
Xe nổ máy BY nhoài người ra nói to :
- Anh không tìm em thì em sẽ tìm anh.
Tôi mỉm cười gật đầu giơ tay vẫy em. Chiếc xe lao vút đi trong đêm. Để lại đám bụi cùng mùi xăng sống khó chịu.
Tôi quay vào nhà, chị chủ nhà đã dẹp quán chuẩn bị đi ngủ. Chị chủ nhà nói :
- Chú vào trong nhà nghỉ đi. Cô vừa nãy là người yêu hay vợ chú ? trông cô bé tội nghiệp quá.
- Vâng, người yêu. Vài tháng nữa em qua gặp. Chị cứ vào nghỉ đi em nằm ngoài này được rồi.
Chị vào lấy cho tôi cái màn và cái chăn mỏng. Tôi gọi chị lấy cho 2 lon nước và bao thuốc lá. Rồi cởi giầy nằm lên võng.
( còn dài quá không cố được ) :D
Tội nghiệp cô gái ngây thơ, yêu khờ dại mối tình đầu [-O<
 
Biển số
OF-520223
Ngày cấp bằng
7/7/17
Số km
985
Động cơ
186,328 Mã lực
Tuổi
47
Em chưa qua Cẩm phả bao giờ, lên Móng cái thì toàn đi tàu biển. Nghe nói vợ chồng chị ấy ở gần chợ Địa chất ( ko biết Cẩm phả có chợ đó không )
Chợ Địa Chất em biết, chợ này nếu đi đường tránh qua cẩm phả thì không đi qua nhưng đi đường trong nội thị cẩm phả thì có qua, có 1 đường rẽ xuống chợ, đầu đường rẽ xuống chợ có cái KS HẢI YẾN mới xây dựng, nói chung nếu xuống CP nói chợ Địa Chất dân đều biết.
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-520223
Ngày cấp bằng
7/7/17
Số km
985
Động cơ
186,328 Mã lực
Tuổi
47
Cụ làm em nhớ chuyện
anh lính trinh sát vác súng đi tìm đường, gặp lán cô tnxp ngủ nhờ một đêm.
Cả 2 trằn trọc suốt đêm không ngủ
sáng hôm sau, trước khi chia tay, cô tnxp mới ngỏ lời “Anh ơi, cho em sờ một cái cho biết”
Anh trinh sát đồng ý liền, vô tnxp sờ cái thấy cứng ngắc, mà đến giờ phải chia tay rồi mới mắng
“Gớm, vậy mà khách khí cả đêm…”
Đúng là trúng số mà mà không nhận giải cụ nhỉ, nếu đêm đó mà không KHÁCH KHÍ thì cả 2 ăn uống no say.
 

Dtht.laixe

Xe buýt
Biển số
OF-707858
Ngày cấp bằng
17/11/19
Số km
915
Động cơ
96,996 Mã lực
Tuổi
53
Ra đồi chùa thì cụ khất , lên tàu thì cụ ngủ..trước đi suối đẹp như rì sọt thì cụ nhắm mắt ngồi thiền ..em hỏi thế thì cụ lấy đâu ra châu âu 😂
Gớm, đoạn hay nhất để có hi vọng trời Âu ko kể lên đây cụ nhóe!
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,092
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
HN sáng nay mưa to quá. Em đang đứng trên ban con hút thuốc nhìn trời mưa. Từ hồi ở K mỗi lần mưa em đều thích hút thuốc ngồi trong nhà ngắm mưa. Hôm nay cũng như vậy làm em hồi tưởng đến buổi tối cách đây 40 năm cùng BY đứng trên ban con khách sạn Sukhalay ở PP :-?
Chút nữa xuống nhà em viết nốt.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top