[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

xukthal.

Xe lăn
Biển số
OF-780223
Ngày cấp bằng
11/6/21
Số km
10,223
Động cơ
707,690 Mã lực
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,909
Động cơ
3,308,835 Mã lực
Hồi đó họ có cái đinh số 10, bọc ít vải phía sau, đầu chấm dầu luyn nên bắn đâu trúng đó, miễn là ông bắn đừng nhỡ tay bắn vào chỗ khác của bia!
Cái tài của ông báo bia là ở chỗ ấy :))
 

Dao tuan Vu

Xe tải
Biển số
OF-8930
Ngày cấp bằng
27/8/07
Số km
498
Động cơ
539,604 Mã lực
Nói thật luôn, đã nghèo thì đừng ôm mộng nuôi đàn em làm gì. Có chăm bằng giời, nó cũng chẳng theo đâu.
Lâu lắm mới thấy Cụ Medela lên đây, trước em khoái xem các chuyến du lịch của Cụ. Từ hồi Covid, Box Du lịch các chuyến đi hết sốt.
 

thanks69

Xe buýt
Biển số
OF-486096
Ngày cấp bằng
2/2/17
Số km
774
Động cơ
200,652 Mã lực
Các cụ cựu ở Cam về bảo : Sang đấy nhìn bọn trẻ, nếu da trắng tóc không quăn thì đều là con lai thời những năm 8 - 9x.
 

zinhaicau

Xe điện
Biển số
OF-29884
Ngày cấp bằng
24/2/09
Số km
3,394
Động cơ
381,356 Mã lực
Vâng, Kampuchea thời đó, vẫn lộn xộn lắm, nhiều phe phái, Kh'mer đỏ, Kh'mer xanh, Muninaka, quân chính phủ...dân K thời đó rất nể và quý bộ đội VN. Lúc đó em quá rảnh rỗi, lang thang chợ búa nhiều, vừa để học thêm tiếng K, vừa tìm các mối buôn hàng về SG. Hồi đó em kiếm được khá nhiều tiền. Em cũng là thằng đầu tiên dám vác xe Dream 1 lên máy bay về Tân Sơn Nhất bán cho hải quan sân bay. Xe mua 1,8 cây về bán 4,5 cây, nếu mang ra ngoài bán thì được 6,5 cây. Sau đó mới đến xe bãi Nhật cub 79-80-81.
(Máy kia em đang xạc, dùng tạm cái nick ở máy này)
Sau vụ cụ bắn chết thằng Pot, tâm lý có bị ám ảnh hay hội chứng gì ko?
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Sau vụ cụ bắn chết thằng Pot, tâm lý có bị ám ảnh hay hội chứng gì ko?
Cũng không có ám ảnh gì khủng khiếp cả. Nhưng vẫn nhớ hình ảnh thằng đó cả đời. Đó là một thằng người K thuần chủng đen, tóc xoăn mặt góc cạnh. Cũng do khoảng cách chỉ 30m nên nhìn rất rõ. Nó cầm khẩu RPD nằm bắn xối xả lên thùng xe gạo. Nó cũng không nghĩ em và thằng bạn ngồi trong cabin sau phát B40 đầu tiên đã kịp lao xuống đường và lăn xuống mép ruộng. Nằm nhìn qua gầm xe thấy nó tương đối, em ngắm đàng hoàng rồi bắn một loạt ngắn, trúng vai trái nó, bắn xong em lăn về phía đầu xe tải. Bị thương nó điên tiết, quỳ hẳn lên miệng chửi nghe rất rõ : " Chuây me a Duôn." nhìn rõ nửa người nó em tương bừa một loạt ngắn thế quái nào lại có viên đi vào giữ mặt, nó khựng lại rồi bật ngửa người ra sau, chân giãy vài cái rồi im.
Lúc này, tiếng súng trên thùng xe đã im, có lẽ ae em trên thùng đã hy sinh cả, mà cũng lạ ngoài phát B40 đầu tiên bọn nó không bắn phát nào. Lại lăn về phía giữ xe ô tô. Nhìn thấy xác anh Việp lái xe (lính HP) cắm đầu xuống mặt đường chân còn đang gác ở bậc lên cuốn ca bin. Một thằng chết nên bọn chúng cũng chờn. Nghe tiếng súng em đoán chúng chỉ có khoảng 4-5 thằng, giờ chúng cũng biết còn hai lính VN sống sót. Tiếng súng bọn Pốt đột nhiên thưa hẳn. Thằng Ương lăn lại gần em rồi chỉ về phía tay phải. Nhìn theo hướng nó chỉ em thấy hai thằng lom khom cắp AK đang chạy, " Bỏ mẹ, nó vòng ra sau cắt đường rút vào rừng của mình " thằng Ương hỏi : " Giờ sao mày ? " nhìn ra sau lưng là một khoảng ruộng khô còn trơ gốc rạ, tầm 70m thì đến bìa rừng cao su. Em bảo " Nó vòng ra được sau cắt đường mình thì tao với mày chắc chết, mà chạy vào rừng lúc này thì cũng ăn đạn vào lưng, đằng nào cũng chết, chạy thôi. Mày và tao ném mỗi thằng 2 quả lựu đạn tấn công rồi lợi dụng vài giây mà té" móc trong túi ra hai quả lựu đạn hai thằng đồng loạt ném sang bên kia đường. Em nhổm người lia một loạt AK dài về phía hai thằng bọc hậu, thằng Ương cũng tranh thủ bắn một phát M79 về phía đó, rồi hai thằng quay lưng cắm đầu chạy vào rừng cao su. Phía sau lưng đạn bắn nghe chiu chíu. Cuối cùng cũng nhảy vào được bìa rừng. Nhìn sang bên phải đã thấy thằng Ương, nấp sau thân cây cao su to hong súng về phía đường quốc lộ. Thấy bọn em đã chạy vào rừng nên bọn chúng cũng không dám đuổi theo. Thấy vậy hai thằng quay lưng chạy sâu vào trong cánh rừng khoảng 500m rồi dừng lại thở, lấy bi đông uống nước xong, em móc điếu Mai ngồi dựa vào gốc cây hút, quẳng cho thằng Ương một điếu : " Hút đi cho đỡ sợ mày " nó giơ tay đón điếu thuốc và chỉ vào chân trái em :" Mày bị thương à " nhìn xuống thấy có máu thấm ra ống quần, kéo quần lên thì thấy vết thương đang rỉ máu, một viên đạn nhọn bắn sượt qua bắp chân, xé mất chút thịt nhưng ko sao, lấy bông băng cá nhân băng tạm là ổn. Có lẽ chưa bao giờ em hút thuốc ngon như vậy. Ngồi khoảng nửa tiếng sau nghe phía đường có 3 tiếng AK, biết anh em chốt đường đã đến, hai thằng đi ra gặp ae rồi thu dọn chiến trường leo lên M113 về. Sáng hôm sau bọn em đón xe về Phnompenh. Kể lại thì lâu nhưng trận đánh chỉ diễn ra khoảng 5' thôi.
Cũng chẳng ngờ mình lại thoát chết như vậy. Cũng là hên xui thôi, đời lính chẳng biết thế nào.
 
Chỉnh sửa cuối:

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,642 Mã lực
Súng ngắn, bia 4a, cự ly 25 m. Ném đá còn trúng nhưng bắn trượt vì súng dởm, dạy như sh. Sau này đi làm súng tốt ít trượt.
Thật a cụ.nghe như đùa nhỉ..he.
Em lạ đấy vì nói thật là em còn chưa bao h đc sờ vào súng ngắn.. chỉ đc sờ khẩu k44, ckc, rpk,rpd, b41 và đc bắn đúng nhõn 3 viên AK ..đc sờ là vì đi tập qs ngày sưa..he
 

medela

Xe điện
Biển số
OF-19894
Ngày cấp bằng
14/8/08
Số km
4,992
Động cơ
551,574 Mã lực
Website
www.dhl-meditech.com
Lâu lắm mới thấy Cụ Medela lên đây, trước em khoái xem các chuyến du lịch của Cụ. Từ hồi Covid, Box Du lịch các chuyến đi hết sốt.
Chào cụ, thỉnh thoảng nổi lên chút rồi em lại lượn.
 

4banhxequay

Xe điện
Biển số
OF-66588
Ngày cấp bằng
18/6/10
Số km
3,869
Động cơ
471,210 Mã lực
Cũng không có ám ảnh gì khủng khiếp cả. Nhưng vẫn nhớ hình ảnh thằng đó cả đời. Đó là một thằng người K thuần chủng đen, tóc xoăn mặt góc cạnh. Cũng do khoảng cách chỉ 30m nên nhìn rất rõ. Nó cầm khẩu RPD nằm bắn xối xả lên thùng xe gạo. Nó cũng không nghĩ em và thằng bạn ngồi trong cabin sau phát B40 đầu tiên đã kịp lao xuống đường và lăn xuống mép ruộng. Nằm nhìn qua gầm xe thấy nó tương đối, em ngắm đàng hoàng rồi bắn một loạt ngắn, trúng vai trái nó, bắn xong em lăn về phía đầu xe tải. Bị thương nó điên tiết, quỳ hẳn lên miệng chửi nghe rất rõ : " Chuây me a Duôn." nhìn rõ nửa người nó em tương bừa một loạt ngắn thế quái nào lại có viên đi vào giữ mặt, nó khựng lại rồi bật ngửa người ra sau, chân giãy vài cái rồi im.
Lúc này, tiếng súng trên thùng xe đã im, có lẽ ae em trên thùng đã hy sinh cả, mà cũng lạ ngoài phát B40 đầu tiên bọn nó không bắn phát nào. Lại lăn về phía giữ xe ô tô. Nhìn thấy xác anh Việp lái xe (lính HP) cắm đầu xuống mặt đường chân còn đang gác ở bậc lên cuốn ca bin. Một thằng chết nên bọn chúng cũng chờn. Nghe tiếng súng em đoán chúng chỉ có khoảng 4-5 thằng, giờ chúng cũng biết còn hai lính VN sống sót. Tiếng súng bọn Pốt đột nhiên thưa hẳn. Thằng Ương lăn lại gần em rồi chỉ về phía tay phải. Nhìn theo hướng nó chỉ em thấy hai thằng lom khom cắp AK đang chạy, " Bỏ mẹ, nó vòng ra sau cắt đường rút vào rừng của mình " thằng Ương hỏi : " Giờ sao mày ? " nhìn ra sau lưng là một khoảng ruộng khô còn trơ gốc rạ, tầm 70m thì đến bìa rừng cao su. Em bảo " Nó vòng ra được sau cắt đường mình thì tao với mày chắc chết, mà chạy vào rừng lúc này thì cũng ăn đạn vào lưng, đằng nào cũng chết, chạy thôi. Mày và tao ném mỗi thằng 2 quả lựu đạn tấn công rồi lợi dụng vài giây mà té" móc trong túi ra hai quả lựu đạn hai thằng đồng loạt ném sang bên kia đường. Em nhổm người lia một loạt AK dài về phía hai thằng bọc hậu, thằng Ương cũng tranh thủ bắn một phát M79 về phía đó, rồi hai thằng quay lưng cắm đầu chạy vào rừng cao su. Phía sau lưng đạn bắn nghe chiu chíu. Cuối cùng cũng nhảy vào được bìa rừng. Nhìn sang bên phải đã thấy thằng Ương, nấp sau thân cây cao su to hong súng về phía đường quốc lộ. Thấy bọn em đã chạy vào rừng nên bọn chúng cũng không dám đuổi theo. Thấy vậy hai thằng quay lưng chạy sâu vào trong cánh rừng khoảng 500m rồi dừng lại thở, lấy bi đông uống nước xong, em móc điếu Mai ngồi dựa vào gốc cây hút, quẳng cho thằng Ương một điếu : " Hút đi cho đỡ sợ mày " nó giơ tay đón điếu thuốc và chỉ vào chân trái em :" Mày bị thương à " nhìn xuống thấy có máu thấm ra ống quần, kéo quần lên thì thấy vết thương đang rỉ máu, một viên đạn nhọn bắn sượt qua bắp chân, xé mất chút thịt nhưng ko sao, lấy bông băng cá nhân băng tạm là ổn. Có lẽ chưa bao giờ em hút thuốc ngon như vậy. Ngồi khoảng nửa tiếng sau nghe phía đường có 3 tiếng AK, biết anh em chốt đường đã đến, hai thằng đi ra gặp ae rồi thu dọn chiến trường leo lên M113 về. Sáng hôm sau bọn em đón xe về Phnompenh. Kể lại thì lâu nhưng trận đánh chỉ diễn ra khoảng 5' thôi.
Cũng chẳng ngời mình lại thoát chết như vậy. Cũng là hên xui thôi, đời lính chẳng biết thế nào.
Chuyện bắt 3 phát AK liên lạc của quân mình em đọc bên VHM cũng nhiều. Có khi nào tụi Pot nó cũng bắn dử mình không cụ, nghe súng bắn bắt liên lạc thế này có dám thẳng người mà tiến hay vẫn phải đề phòng à cụ. Mà tụi Pot nó có kiểu bắn bắt liên lạc như mình không cụ ?
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,653
Động cơ
293,642 Mã lực
Cũng không có ám ảnh gì khủng khiếp cả. Nhưng vẫn nhớ hình ảnh thằng đó cả đời. Đó là một thằng người K thuần chủng đen, tóc xoăn mặt góc cạnh. Cũng do khoảng cách chỉ 30m nên nhìn rất rõ. Nó cầm khẩu RPD nằm bắn xối xả lên thùng xe gạo. Nó cũng không nghĩ em và thằng bạn ngồi trong cabin sau phát B40 đầu tiên đã kịp lao xuống đường và lăn xuống mép ruộng. Nằm nhìn qua gầm xe thấy nó tương đối, em ngắm đàng hoàng rồi bắn một loạt ngắn, trúng vai trái nó, bắn xong em lăn về phía đầu xe tải. Bị thương nó điên tiết, quỳ hẳn lên miệng chửi nghe rất rõ : " Chuây me a Duôn." nhìn rõ nửa người nó em tương bừa một loạt ngắn thế quái nào lại có viên đi vào giữ mặt, nó khựng lại rồi bật ngửa người ra sau, chân giãy vài cái rồi im.
Lúc này, tiếng súng trên thùng xe đã im, có lẽ ae em trên thùng đã hy sinh cả, mà cũng lạ ngoài phát B40 đầu tiên bọn nó không bắn phát nào. Lại lăn về phía giữ xe ô tô. Nhìn thấy xác anh Việp lái xe (lính HP) cắm đầu xuống mặt đường chân còn đang gác ở bậc lên cuốn ca bin. Một thằng chết nên bọn chúng cũng chờn. Nghe tiếng súng em đoán chúng chỉ có khoảng 4-5 thằng, giờ chúng cũng biết còn hai lính VN sống sót. Tiếng súng bọn Pốt đột nhiên thưa hẳn. Thằng Ương lăn lại gần em rồi chỉ về phía tay phải. Nhìn theo hướng nó chỉ em thấy hai thằng lom khom cắp AK đang chạy, " Bỏ mẹ, nó vòng ra sau cắt đường rút vào rừng của mình " thằng Ương hỏi : " Giờ sao mày ? " nhìn ra sau lưng là một khoảng ruộng khô còn trơ gốc rạ, tầm 70m thì đến bìa rừng cao su. Em bảo " Nó vòng ra được sau cắt đường mình thì tao với mày chắc chết, mà chạy vào rừng lúc này thì cũng ăn đạn vào lưng, đằng nào cũng chết, chạy thôi. Mày và tao ném mỗi thằng 2 quả lựu đạn tấn công rồi lợi dụng vài giây mà té" móc trong túi ra hai quả lựu đạn hai thằng đồng loạt ném sang bên kia đường. Em nhổm người lia một loạt AK dài về phía hai thằng bọc hậu, thằng Ương cũng tranh thủ bắn một phát M79 về phía đó, rồi hai thằng quay lưng cắm đầu chạy vào rừng cao su. Phía sau lưng đạn bắn nghe chiu chíu. Cuối cùng cũng nhảy vào được bìa rừng. Nhìn sang bên phải đã thấy thằng Ương, nấp sau thân cây cao su to hong súng về phía đường quốc lộ. Thấy bọn em đã chạy vào rừng nên bọn chúng cũng không dám đuổi theo. Thấy vậy hai thằng quay lưng chạy sâu vào trong cánh rừng khoảng 500m rồi dừng lại thở, lấy bi đông uống nước xong, em móc điếu Mai ngồi dựa vào gốc cây hút, quẳng cho thằng Ương một điếu : " Hút đi cho đỡ sợ mày " nó giơ tay đón điếu thuốc và chỉ vào chân trái em :" Mày bị thương à " nhìn xuống thấy có máu thấm ra ống quần, kéo quần lên thì thấy vết thương đang rỉ máu, một viên đạn nhọn bắn sượt qua bắp chân, xé mất chút thịt nhưng ko sao, lấy bông băng cá nhân băng tạm là ổn. Có lẽ chưa bao giờ em hút thuốc ngon như vậy. Ngồi khoảng nửa tiếng sau nghe phía đường có 3 tiếng AK, biết anh em chốt đường đã đến, hai thằng đi ra gặp ae rồi thu dọn chiến trường leo lên M113 về. Sáng hôm sau bọn em đón xe về Phnompenh. Kể lại thì lâu nhưng trận đánh chỉ diễn ra khoảng 5' thôi.
Cũng chẳng ngời mình lại thoát chết như vậy. Cũng là hên xui thôi, đời lính chẳng biết thế nào.
Cụ bình tĩnh thật.hoàn cảnh ấy mà vẫn tính toán đâu đấy.mà cụ kể 1 mình chở xác người về vn trong đêm, cháu thấy cụ bạo thật đấy. Cháu thấy nhiều cụ bảo đánh nhau mãi nó cũng quen ,cũng chai sạn và sau này vào các trận đánh khác thấy nó cũng bt phỏng cụ ?
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Chuyện bắt 3 phát AK liên lạc của quân mình em đọc bên VHM cũng nhiều. Có khi nào tụi Pot nó cũng bắn dử mình không cụ, nghe súng bắn bắt liên lạc thế này có dám thẳng người mà tiến hay vẫn phải đề phòng à cụ. Mà tụi Pot nó có kiểu bắn bắt liên lạc như mình không cụ ?
Lúc đó thì khả năng nó rút rồi, nhưng vẫn phải cảnh giác, chạy ào ra là có khi hỏng, chạy ra bìa rừng ngó nghiêng đã, thấy có xe M.113 là chắc chắn rồi.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cụ bình tĩnh thật.hoàn cảnh ấy mà vẫn tính toán đâu đấy.mà cụ kể 1 mình chở xác người về vn trong đêm, cháu thấy cụ bạo thật đấy. Cháu thấy nhiều cụ bảo đánh nhau mãi nó cũng quen ,cũng chai sạn và sau này vào các trận đánh khác thấy nó cũng bt phỏng cụ ?
Vâng lúc đó thì hai thằng xác định gửi xác bên K rồi, nên chẳng có gì phải nghĩ nhiều đâu. Em vẫn nhớ cảm giác lúc đó. Hình ảnh gia đình, người, bạn bè chỉ lướt nhanh qua đầu thôi. Vả lại cũng đã từng ôm xác đồng đội đẫm máu rồi và luôn xác định sẽ có lúc người nằm đây sẽ là mình.
 
Chỉnh sửa cuối:

khuyếnh

Xe buýt
Biển số
OF-55609
Ngày cấp bằng
22/1/10
Số km
778
Động cơ
458,980 Mã lực
Em 3 viên 26 điểm.bia số mấy quên roòi ..bia hình nửa người, nằm bắn ,và giờ k nhớ là ngày đó họ cho bắn là 100 hay bao nhiêu m. lần duy nhất đến giờ là bắn đạn thật ..mà em đã bắn 2 nòng từ trước đó vài năm mà vẫn hồi hộp .nhưng quái lạ..thành tích bắn đạn thật của bên nữ có vẻ cao hơn nam cụ ạ.hay các huấn luyện viên cho thêm điểm cụ nhỉ ?
Bia số 4 thước ngắm 3 cách 100m đầu ruồi đội đít điểm đen, áp má, tỳ vai, nín thở, bóp cò.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,909
Động cơ
3,308,835 Mã lực
Súng ngắn, bia 4a, cự ly 25 m. Ném đá còn trúng nhưng bắn trượt vì súng dởm, dạy như sh. Sau này đi làm súng tốt ít trượt.
Bắn K54 trúng bia 25m không dễ đâu cụ. K59 còn khó hơn nhiều
Có đợt em bắn 5 viên thì chỉ 1 viên trúng vòng 7, 2 viên vòng 6 và 2 viên vòng 5, nhưng vẫn còn hơn khối ông bắn 5 viên đi tìm chim, tìm dế mất 4
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Bia số 4 thước ngắm 3 cách 100m đầu ruồi đội đít điểm đen, áp má, tỳ vai, nín thở, bóp cò.
Hồi huấn luyện các cán bộ nói bắn đạt loại giỏi thì thì được về phép ăn Tết, lúc đó là tháng 1276 rồi, nên anh em tập miệt mài lắm. Bắn bia số 4 em còn xơi được 29 điểm. Cuối cùng lính trốn về nhiều quá, cả tiểu đoàn hơn 300 thằng mà còn lại gầ. 200. Nên giải tán ko huấn luyện nữa tống hết về đơn vị công binh.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,432 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
( tiếp)
Chiều hôm đó, hơn 12h tôi đã ngồi quán cafe gần hiệu ảnh hóng Đa Ra. Khoảng 1h30' thấy Đa Ra đi ra về phía chợ Olempic. Anh ta dạo vòng quanh chợ rồi đi đến hàng bán xe đạo mini Nhật rồi hàng xe máy, xem mấy cái xe Dream I ( loại không có đề) hỏi han dăm câu rồi đi về bãi bán vải. Người bán xe máy cũng là người quen tôi. Tôi bước đến và hỏi:
- Anh kia mua xe máy à ?
- Anh ấy hỏi giá và hỏi mang từ Thái về đường nào.
Tôi tiếp tục theo Đa Ra ra bãi vải. Lang thang hồi lâu, anh ta vào một quán nước mía ngồi. Thấy không có vấn đề gì tôi cũng ra về. Tối hôm đó dù chẳng có việc gì tôi cũng ngồi nhà. Sáng hôm sau gặp ĐR tôi hỏi tình hình công việc thế nào ? Anh ta nói chưa có kết quả gì. Tôi tiếp tục khuyên họ trở về SG. Nhưng có vẻ họ vẫn quyết ra đi.
Những năm đó, dân Miền Nam sang K tìm đường tị nạn khá đông, kể cả lính mình cũng chạy. Thấy hai anh em họ quyết tâm ra đi tôi đành nói:
- Chắc anh cũng khó tìm được đường dây đi. Mà anh cứ ra chợ như vậy không khéo bị bắt đó. Để tôi hỏi cho, anh nên ở nhà đừng đi đâu cả. Dù sao tôi cũng quen bên này hơn.
Hai người cứ ở nhà thôi.
ĐR có vẻ rất vui mừng. Chan Thu thì trông rất dửng dưng :
- Sao hôm qua anh không lên.
- Anh bận. Giờ hai anh em về đi. Anh còn đi có việc.
- Tối nay anh lên đi chơi nha.
- Được, để tối xem sao.
Tôi ra về trước. Về tới nhà ngồi suy nghĩ xem có cách nào giúp họ đi càng nhanh càng tốt.
Đầu tiên tôi nghĩ đến hai ông bạn thân bên Cục 2. Một thằng nhà Giáp bát học cùng hồi phổ thông, học ĐH ngoại ngữ ( tiếng Pháp) và một thằng quê TH, bạn thằng Giáp Bát. Hai thằng này thường đi công tác vài tuần, 1 tháng lại về PP. Mỗi lần về bọn tôi hay rủ nhau chơi bời, ăn nhậu.
Qua chuyện trò tôi biết chúng nó hay đi sang biên giới Thái có lúc vào cả các trại tị nạn.
Thằng Giáp Bát sau chuyển ngành làm hải quan SG, mới chết năm ngoái. Thằng TH thì sau một lần đi công tác thì mất tích đến bây giờ.
Đợt đó cả hai thằng đang nghỉ tại PP. Buổi chiều tôi đến cổng đơn vị gọi hai thằng lên nhà hàng Son-te-phiep
nhậu. Ăn xong ngồi uống cafe tôi hỏi:
- Tao có hai đứa em con bà cô ở SG lên đây, giờ muốn qua Thái bọn mày có giúp được không ?
Nghĩ một lúc thằng TH nói:
- Đi theo bọn tao đến Bat đom Boong thì được. Từ đó bọn tao phải đi đường riêng của bọn tao. Tao cũng nói thật là không nên đi theo đường này, không an toàn.
- Từ Bat đom Boong sang đất Thái thì phải đi theo bọn buôn, mất khoảng 6-7 chỉ một người. Mà cũng hên xui lắm. Thằng Giáp Bát nói thêm.
- Vậy thôi, tao muốn kiếm cho chúng nó một con đường an toàn, không tuyệt đối nhưng cũng phải 70 - 80%.
Thằng TH bảo :
- Vậy mày tìm đường biển cho nó đi, tương đối an toàn nhưng tiền cũng nhiều đấy.
- Đường biển thì phải xuống Kong pông Xom à ?
- Không đi đường Koh Kong gần hơn. Từ đây xuống đó khoảng hơn 250 km. Sau đó lên tàu hơn ngày là sang Thái. Bọn buôn xe máy hay đi đường này.
- Vậy là được rồi, để tao hỏi bọn buôn xem sao.
Bọn tôi chia tay nhau ra về. Tối tôi lên hiệu ảnh gặp hai anh em ĐR. ĐR hỏi :
- Anh đã hỏi giúp được nơi nào chưa?
- Tôi chưa hỏi vì chiều nay bận, mà cũng chưa biết sẽ hỏi ở đâu. Nhưng anh cứ yên tâm, sẽ nhanh thôi.
Chan Thu thì giục đi chơi.
- Thôi, hôm nay ngồi nhà nói chuyện, anh cũng phải về sớm.
Bản thân tôi không muốn rơi vào cảnh khó xử như hôm trước. Chan Thu kéo tay tôi năn nỉ :
- Đi chút xíu rồi về, ở nhà nóng thấy mồ.
Nghe cô bé bé nói vậy, tôi lại đành phải đi. Xuống tới tầng 1 thấy anh Hêng đang bê một thùng phim Kodak vào tôi dừng lại hỏi:
- Phim này mua ở đâu anh Hêng, cái này VN đâu có.
- Ừ, phim này bên Thái mang qua, có thằng em buôn về.
Đang định hỏi tiếp nhưng Chan Thu cứ kéo đi nên tôi thôi. Chúng tôi lại ra bờ sông ngồi đón gió. Chan Thu hỏi :
- Nếu em không đi nữa, mà quay lại SG sống thì anh có cưới em không ?
- Trời, giờ anh đang là bộ đội biết sống chết ra sao ? Câu này anh chưa trả lời em ngay được. Đợi khi nào anh mang được xác về SG rồi tính.
- Vậy là anh xạo với em rồi. Anh chưa thương em.
- Thôi được, em nghĩ sao cũng được, anh không giải thích với em nữa.
Chan Thu kéo tay tôi đặt vòng qua lưng rồi nói :
- Yêu thì phải ôm em chứ, ngồi cạnh em mà anh cứ nghĩ đi đâu vậy.
- Anh đang xem giúp hai anh em em bằng cách nào cho nhanh nhất.
- Em chưa muốn đi, em muốn ở bên anh càng lâu càng tốt.
- Sớm hay muộn thì em cũng phải đi.
Nghĩ đến viễn cảnh phải ra đi cô bé lại ngồi khóc thút thít.
- Đi chơi mà lần nào em cũng khóc thì buồn lắm, đi về thôi.
- Em không biết tính sao nữa, em không muốn xa anh một chút nào, em không biết tính sao nữa.
Nghĩ cũng thương cô bé, mà cũng không biết giải quyết vụ này ra sao ?
Lúc này Chan Thu đã ngả hẳn vào lòng tôi, cô bé ôm cổ tôi kéo xuống và lần này thì chúng tôi hôn nhau thật sự. Sau nụ hôn dài Chan Thu lại tỉ tê rủ tôi đi cùng. Sau phút yếu lòng tôi ngồi im, không hiểu mình ra sao nữa, vì đã biết trước sẽ chẳng đi đến đâu, đã cố gắng giữ khoảng cách với cô bé nhưng cuối cùng thì mình cũng không đứng vững được. Tôi bảo Chan Thu đứng lên ra về. Cô bé có vẻ rất vui và ngoan ngoãn đứng lên theo tôi đi về.
Suốt một đoạn đường dài tôi im lặng không nói câu nào. Chan Thu cũng lặng lẽ đi bên tôi. Về đến hiệu ảnh, cô bé nói :
- Anh hãy nhìn thẳng vào mắt em trả lời em một câu.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của cô bé hỏi:
- Em hỏi cái gì ?
- Anh có yêu em thật không ?
- Cái đó em tự biết rồi. Không lẽ em nghĩ anh xạo với em.
- Vậy sao lúc này anh không nói với em câu nào.
- Anh có nhiều việc phải nghĩ, đâu vô tư như em được.
Nói vậy thôi, nhưng tôi đang tự trách mình không kiểm soát được tình cảm của bản thân. Về đến nhà tôi suy nghĩ lung tung, không sao ngủ được. Cuối cùng, thì thôi kệ một hai tuần nữa anh em họ ra đi thì mình cũng thoát khỏi mớ bòng bong này.
Sáng hôm sau tôi lên hiệu ảnh thì hai anh em họ đã đi. Tôi hỏi chuyện anh Hêng về thùng phim Kodak hôm qua thì được biết anh mua của ông em ruột tên Phươn hay buôn hàng Thái về qua đường Koh Kong. Phươn buôn xe máy là chính, nhưng thi thoảng cũng mua giúp anh Hêng thùng phim màu. Mừng như bắt được vàng tôi hỏi :
- Anh Phươn giờ có ở PP không ?
- Nó mới về hôm qua, tuần sau mới lại đi.
- Phươn là người thế nào? Anh có thể cho tôi gặp Phươn không ?
- Không có gì. Nó tốt mà, nó như tôi thôi. Nhà nó gần chợ Mới, nó lấy vợ VN mới có con vài tháng.
- Vậy anh đưa tôi đi gặp Phươn được không ?
- Được, được. Để chiều tôi nói với nó. Sáng mai tôi đưa anh đi.
Đứng nói chuyện với anh Hêng một lúc nữa thì thấy hai anh em Chan Thu về. Thấy tôi Chan Thu chạy lại reo lên:
- Anh Hai, sao hôm nay anh không ra uống cafe. Làm em mong mãi, tưởng anh Hai lại đi công tác vài ngày.
- Anh có việc riêng với anh Hêng nên không ra. Chút nữa anh ra quán " Ba cô" gần đây uống sau.
- Em đi với anh Hai.
- Thôi, em ở nhà đi. Anh có hẹn với mấy người bạn ngoài đó. Em ra không tiện đâu.
Tôi lững thững ra quán gọi ly cafe ngồi hút thuốc. Cô chủ quán hỏi :
- Sao hôm nay anh đi một mình vậy. Mấy anh lái xe Sứ quán cũng vừa về trước lúc anh ra mấy phút.
- Ừ, cuối tháng hết lương, vay mãi mới được ít tiền đi uống cafe đây.
Chủ quán có cho uống thiếu thì anh ra đều đều.
Uống xong tôi ra về, đi qua hiệu ảnh thấy Chan Thu đang đứng trông giúp cửa hàng tôi ghé vào nói :
- Tôi nay anh bận không lên chơi với em được. Khi nào rảnh anh qua.
Chan Thu nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì.
Tối hôm đó, tôi ở nhà chẳng biết làm gì, hết ra lại vào. Có lúc định lên gặp Chan Thu, đi ra đến cổng lại quay vào. Cuối cùng moi được cuốn truyện thơ: Tum Tiêu của Kampuchia tôi cắm đầu vào vừa đọc vừa tra từ điển.
Sáng hôm sau, tôi lên hiệu ảnh từ rất sớm gặp anh Hêng.
- Thế nào anh ? sáng nay đi gặp Phươn được không ?
- Rồi chờ lát rồi đi.
Hai anh em Chan Thu đi xuống và rủ tôi đi ra chợ ăn sáng.
- Tôi đi có việc riêng với anh Hêng một chút. Hai người cứ đi đi.
Thấy nét mặt Chan Thu có vẻ không vui , tôi nói:
- Em đi đi, chút nữa quay lại, anh ở đây thôi.
Nói xong tôi và anh Hêng đi về phía chợ Mới cách đó khoảng 500m.
(...)
... Vừa đi tôi vừa nói cho Hêng biết hoàn cảnh thật sự của hai anh Chan Thu, và cũng nói luôn họ chỉ là người quen thôi. Hêng không tỏ vẻ ngạc nhiên nói :
- Tôi biết, nhìn cô bé Chan Thu cứ quấn quýt lấy anh là tôi hiểu. Nhưng anh không nói nên tôi không hỏi.
- Vâng, xin lỗi vì đã nói không thật, vì lúc đó tôi chưa thể nói thật.
- Không sao, tôi biết sẽ có lúc anh nói thật.
- Vì vậy, hôm nay tôi nhờ anh đưa đến gặp Phươn là nhờ đưa hai anh em họ đi Thái.
- Tôi không hiểu nó có giúp gì được không? Nhưng nó là thằng tốt tính.
Chúng tôi dừng trước một ngõ cụt ngay gần chợ Mới. Nhà Phươn ở trong cùng, căn nhà xây 1 tầng, sạch sẽ và rộng rãi, phòng khách, phòng ngủ và bếp, WC phía sau. Phươn đã đang ngồi chờ chúng tôi ở bàn nước.
Anh Hêng giới thiệu tôi Phươn, Phươn bắt tay tôi và mời ngồi:
- " Ông lớn" VN muốn tôi giúp điều gì cứ nói, tôi cũng như anh Hêng thôi. Anh không cần phải e ngại.
Phươn cao lớn, nhưng đen không trắng trẻo như Hêng. Có vẻ là con người cởi mở. Tôi hỏi qua về gia đình Phươn, và cuộc sống hiện tại. Phươn kể anh ta mới lấy vợ được hơn năm và đã có một đứa nhỏ vài tháng. Vợ Phươn là người Kh'mer Nam bộ sang K làm ăn từ cuối 1979. Phươn đứng lên vào phòng gọi vợ ra chào. Cô vợ bế theo một đứa nhỏ đi ra gật đầu chào khách rồi đặt con vào cái cũi nhỏ gần bàn :
- Các anh có ăn sáng không em đi mua cho.
Tôi xua tay:
- Bọn anh ngồi nhà bàn chuyện một chút thôi.
Cô gái đặt xong đứa nhỏ rồi đứng lên. Uầy, thằng cha này kiếm đâu được cô vợ xinh thế. Khuôn mặt hiền dịu, phúc hậu, hai hàng lông mi dài cong vút, rợp cả mắt. Dáng người cao ráo, cân đối. Nhìn cô gái tôi liên tưởng đến cô Cà Mỵ em gái thằng Xăm trong truyện " Hòn Đất" tôi hỏi:
- Em tên gì ?
- Dạ, em tên Hồng Nang. Các anh có uống nước Th'nốt chua em mang ra.
Tôi định từ chối nhưng Phươn đã bảo mang ra. Bên K có hai loại nước Th'nốt, một loại ngọt và một loại chua. Loại chua còn gọi là bia Pochentong có màu đục như nước gạo uống chua chua ngọt ngọt và có hơi men, uống nhiều cũng say.
Một lúc Hồng Nang mang mấy ống tre nước ra cùng một đĩa cá lóc khô nướng rồi đi vào bếp. Tôi cũng không vòng vo nhiều hỏi Phươn :
- Tôi có hai người em muốn sang Thái bằng đường Koh Kong, nghe anh Hêng nói anh hay đi đường đó. Liệu anh có giúp tôi được việc này không ?
Mời tôi uống xong Phươn nói:
- Cái này em có thể giúp được anh, nhưng đi đường này mắc lắm, đi đường bộ chỉ 7-8 chỉ thôi, đường này nhiều tiền. Vì phải cho biên phòng K và Thái mất 2 cây rồi.
- Cơ bản là có an toàn không thôi, đường bộ tôi thấy không an toàn.
- Tương đối an toàn anh ạ. Em đã đi một lần sang Thái rồi. Còn hiện giờ em chỉ đón hàng ở cảng thôi. Ngoài đó anh em bạn bè làm ăn nhiều nên anh khỏi lo.
- Vậy, Phươn tính giúp tôi hết bao nhiêu tiền cho hai người đi.
- Chắc khoảng 7 cây vàng anh ạ.
- Mắc dữ vậy cha.
- Dạ, riêng cho biên phòng 2 bên đã mất 4 cây rồi, chủ tàu 2 cây nữa là 6, còn 1 cây từ đây đi.
- Không bớt được chút nào sao ?
- Dạ, em giúp anh thôi, chủ tàu là bạn em nên mói có giá đó.
- Thôi được, 7 cây thì 7 cây. Vậy khi nào đi được.
- Chắc vài ngày nữa. Em thu xong tiền hàng thì đi. Em sẽ báo anh trước 1 ngày.
- Được, tôi về đây. Khi nào đi thì báo với anh Hêng là tôi biết.
Tôi và anh Hêng đứng lên ra về, Hồng Nang từ trong nhà đi ra, tay cầm chai sữa, lúc này đứa bé đã dạy đang ngọ nguậy trong nuôi. Tôi bước tới bế nó lên nựng vài câu rồi lấy 100$ gài vào cổ áo đứa nhỏ:
- Bác cho con mua sữa nhé, hay ăn chóng lớn còn giúp ba má.
Rồi trao trả đứa bé cho mẹ nó. Hồng Nang đón con và cười để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp :
- Cám ơn bác đi con. Chào bác.
Quay ra bắt tay Phươn. Chúng tôi ra về. Về đến Lấc đã gần 10h tôi hỏi vợ anh Hêng :
- Hai đứa nhỏ về chưa chị ?
- Về lâu rồi, đang trên lầu.
Tôi đi lên lầu gặp hai anh em, nói :
- Hai người ngồi đây tôi nói chuyện một chút.
Tôi ngồi trên mép giường, ĐR kéo chiếc ghế nhựa ngồi đối diện. Chan Thu cũng leo lên giường chui ra sau lưng tôi vì cô bé hiểu là chuyện gì thì cũng chỉ tôi và ĐR nói với nhau.
Thấy ĐR có vẻ nôn nóng tôi nói luôn:
- Tôi đã hỏi được người đưa hai người sang Thái. Và sẽ đi đường biển từ Koh Kong ven theo bờ biển sang. Đường đi tương đối an toàn. Chỉ có điều hơi tốn tiền. Sẽ mất 7c vàng cho hai người. Tôi nghĩ nếu an toàn thì giá này chấp nhận được.
ĐR tỏ vẻ rất vui mừng nhưng dè dặt nói :
- Có lẽ tôi không đủ số vàng trên.
- Vậy anh có bao nhiêu ?
ĐR với chiếc balo ở góc nhà lấy ra gói giấy còn 6c vàng rôi anh ta lấy trong túi ra vài chỉ vàng lẻ nữa. Được tổng cộng 6 chỉ nữa.
Chan Thu ngồi sau lưng tôi vụt nói:
- Vậy anh Hai đi trước em đi sau.
- Không có lần sau đâu. Hai anh em phải đi cùng nhau. Yên tâm không lo thiếu một chút không đáng kể tôi sẽ bù cho hai người chỗ thiếu.
Lúc này Chan Thu đã ngồi sát lưng tôi và tì cằm vào vai tôi thì thào:
- Em chưa muốn đi, em không muốn xa anh.
Tôi tảng lờ như không nghe thấy, đứng lên nói :
- Vậy hai anh em chuẩn bị đi. Có thể lên đường bất cứ lúc nào đó.
ĐR bắt tay tôi rất chặt:
- Rất cám ơn anh. Trời đất run rủi giữ nơi đất khách lại gặp được anh. Có cơ hội tôi sẽ báo đáp tấm lòng của anh.
- Không sao, bình thường mà anh không phải nghĩ nhiều.
Chan Thu mắt đã lại rưng rưng định tiễn tôi xuống nhà.
- Thôi, em ở trên này. Để anh tiễn xuống nhà. ĐR nói.
Xuống đến nhà ĐR nói :
- Cô em gái tôi nó mến anh quá, tôi khuyên can thế nào cũng không được. Việc này tôi cũng nhờ anh khuyên giải nó.
Chẳng biết nói gì, tôi bắt tay anh ta và về nhà. Coi như đã xong một việc.
(Em nghỉ chút rồi viết nốt)
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top