Vâng, em kể tiếp cho các cụ nghe chuyện cô bé Việt kiều có tên Chăn Thu. Hôm qua đi tiêm VX covid nên không kể được :
Cuối năm 1981, thời gian này tôi đã qua một đoàn chuyên gia làm công tác bảo vệ cho chú trưởng đoàn, nên rất rảnh rỗi, hay đi chơi lang thang qua các đoàn chuyên gia khác, nhất là đoàn nào có các em trẻ như giáo dục, viện 116 ngoài ra còn lang thang các chợ như: Mao Trạch Đông, Olempic, Ora xây. Nên quen biết nhiều, kể cả bà con buôn bán ngoài chợ.
Cuộc sống chuyên gia mình thời đó cũng rất vất vả. Lương để ở nhà, sang đó ăn ở sinh hoạt bạn lo, phụ cấp tiền Riel cũng chỉ đủ mua nhu yếu phẩm. Nên các cô chú chuyên gia tiết kiệm lắm, cố gắng dành dụm để sau 1 năm có chút tiền mua quà về cho gia đình. Phnom penh lúc này đã tập nập trở lại, các chợ tràn ngập đồ Thái. Mỗ khi chuyên gia hết hạn thường mua quần bò King Jo, áo phông cành mai, phấn Con Én, son 14...về nhà bán lấy lãi, và những mặt hàng đó lại theo chân bà con xuất khẩu lao động sang Đông Âu. Ở nhà sang thì mang giấy ảnh và phim Owwo của Đức.
Chuyên gia sang một năm thì số tiền để dành không được nhiều, nên khi về hay nhờ tôi giúp mua chịu hàng ngoài chợ mang về bán rồi gửi vàng sang trả sau. Dân Hoa kiều bên đó làm ăn rất đàng hoàng và uy tín. Thời gian đó tôi giúp khá nhiều người nhất là các em tre trẻ. May là họ về nhà giải quyết xong hàng hóa đều gửi vàng cho người khóa sau sang trả đầy đủ. Từ đó các chuyên gia mới sang hoặc chuẩn bị về đều tìm tới tôi nhờ vả, nhờ biết tiếng K và cũng dẻo mỏ nên khi mua hàng cũng rẻ hơn, mua bán đàng hoàng nên bà con ngoài chợ cũng rất mến. Có những lần đưa 6-7 cô chú chuyên gia ra mua chịu hàng gần chục cây vàng. Trong thời gian 1 năm ở K thì 6 tháng chuyên gia được về SG một lần, cũng là dịp để kiếm thêm : Thuốc lá Samit, xà phòng Lux, dép gan gà... Lại theo chân các cụ về SG.
Hàng ngày vào buổi sáng tôi thường ra chợ Mao ăn sáng, uống cafe ngồi ngắm đường phố, nói chuyện với chị Năm (chủ quán) khoảng 9h mới về. Một buổi sáng ngồi uống cafe, tôi chợt để ý bàn bên cạnh có một đôi nam nữ nói giọng SG. Hai người đều còn trẻ chỉ trên 20, mặt mũi sáng sủa. Cô gái trông khá xinh, da ngăm ngăm, mặc cái quần jean Texwood áo phông trắng, đi giày thể thao. Trông rất năng động trẻ trung. Cách ăn mặc của cô gái làm tôi rất có ấn tượng, ở cái đất nước mới hồi sinh này gặp một cô gái như vậy là khá hiếm. Tuy nước da hơi ngăm đen, nhưng ngược lại cô gái có khuôn thanh tú với sống mũi cao và đôi mắt đen sâu. Hồi đó tôi cũng có chút tự tin về ngoại hình của mình lắm. Cũng quần jin Levis cái áo phông trắng có một vòng tròn nhỏ 5 lá cờ ASEAN trên ngực trái và đôi giày Adidas trắng có 3 sọc xanh chéo ở thân. Tôi chăm chú nhìn sang bàn bên ngắm cô gái đang nói chuyện. Có lẽ cảm thấy đang bị nhìn nhìn trộm nên bất ngờ cô gái ngẩng lên bắt gặp tôi đang chăm chú nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau một giây rồi cả hai vội quay đi. Tôi cũng hơi bối rối vội xoay lại cái cái ghế sang phía khác, châm điếu thuốc lơ đãng nhả khói lên trời, dáng vẻ bất cần. Nhưng vẫn kín đáo quan sát họ bằng đuôi mắt. Có lẽ cô gái nói gì về tôi với cậu con trai nên tôi thấy anh ta liếc nhanh sang tôi. Thấy tôi như vậy cô bé có vẻ không còn e ngại và ánh mắt luôn nhìn thẳng sang tôi như muốn trêu người. Rất muốn ngồi thêm chút nữa, nhưng trong tình cảnh này tôi đành đứng lên kêu chị Năm tính tiền rồi ra về. Trong tâm trí luôn nghĩ đến cô gái xinh xắn đó : " cũng chỉ là một thoáng qua đường và không bao giờ gặp lại " tôi nghĩ thầm và lắc đầu cố xua đuổi hình bóng cô gái. Hôm sau dù không hy vọng gặp lại cặp nam nữ này nhưng tôi vẫn ra quán từ sớm, và tự nhiên cảm thấy vui mừng vì họ đã ngồi ở đó. Thấy tôi ra, cô gái ngồi tựa lưng vào ghế hai tay khoanh trước ngực hướng cặp mắt về phía tôi nhìn chăm chú. Cô bé này đùa dai quá, có lẽ trả thù tôi về tội nhìn trộm hôm qua đây, tôi quay ghế sang hướng khác vờ chăm chú vào ly cafe. Thấy vậy cô gái mỉm cười " Tha cho anh đó" rồi quay sang nói chuyện với cậu thanh niên. Hai ba ngày liền sau đó, ngày nào tôi cũng gặp đôi này ngồi uống cafe ở bàn đó. Thái độ của họ với tôi có vẻ thân thiện hơn dù chưa nói với nhau câu nào nhưng khi thấy tôi vào quán cô gái thường cười và gật đầu chào. Mấy hôm sau nữa tôi hỏi chị Năm:
- Chị có biết hai người kia không ?
- Tôi cũng như chú, chắc họ ở đâu gần đây, thấy đi bộ hoài à. Con bé trông dễ thương chú ha.
- Vâng, em về đây. Em thanh toán giúp họ luôn. Họ có hỏi chị nói em mời thôi, không có ý gì cả.
Cách một hôm vì có công việc tôi không ra, hôm sau tôi mới lại ra quán. Thấy tôi ra, cậu thanh niên giơ tay chào :
- Hôm qua anh Hai bận hả ? Không thấy anh ra con nhỏ này đang thắc mắc. Anh qua bàn tụi em ngồi cho vui.
Tôi cầm ly cafe và bao thuốc bước qua ngồi cùng họ. Vì đều còn trẻ nên chúng tôi cũng dễ quen. Chuyện trò một hồi tôi biết tên hai người là Chăn Thu (nữ) và Đa ra (nam.) họ là hai anh em ruột và là Việt kiều. Cô gái hỏi:
- Anh Hai là bộ đội sao ra đây ngồi suốt vậy ?
- Tôi nấu cơm cho đơn vị nên sáng nào cũng đi chợ về nấu ăn cho mọi người.
- Anh Hai nấu ăn chắc ngon, hôm nào nấu cho em ăn thử chơi.
- Chỉ sợ em không dám ăn thôi.
Mải nói chuyện nên hôm đó hơn 10h tôi mới về. Từ hôm đó hầu như sáng nào tôi cũng ngồi chơi cùng họ ở quán cafe. Chan Thu luôn ngồi cạnh tôi và hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, bằng linh cảm của thằng con trai đã trải qua một vài mối tình tôi nhận ra cô bé có cảm tình đặc biệt với mình, bản thân tôi cũng vậy. Cả hai hình như đều hiểu rõ tình cảm của đối phương dành cho mình. Dần dần tôi mới biết họ ở SG qua. Trước 1975 gia đình họ ở Phnom pênh, họ có bố là VN mẹ là người Kampuchia lai Hoa. Trước khi Polpot vào thì bố mẹ họ đang đi chữa bệnh bên Pháp. Hai anh em lúc đó còn nhỏ nên bà cô ở SG đón về trông nom giúp. Vì vậy cả gia đình thoát khỏi họa Polpot.
( Em tạm dừng ăn cơm.)