[TT Hữu ích] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

longphamhoai

Xe tăng
Biển số
OF-56702
Ngày cấp bằng
8/2/10
Số km
1,285
Động cơ
-252,456 Mã lực
(...viết nốt..)
Tôi bước ra cửa, thấy Út vẫn đứng tần ngần trong phòng. Liếc qua đồng hồ 9h30', đã muộn với một tỉnh lẻ biên giới. Tôi quay lại giục Út :
- Út à, về thôi em. Khá muộn rồi đấy, đừng để ở nhà mong.
Út bước đến và ...ôm chặt lấy tôi, thì thào :
- Anh đứng yên để em ôm anh một lần cuối cùng, để em được ngửi mùi mồ hôi của người lính vừa trở về từ bên kia biên giới.
Út áp khuôn mặt vào ngực tôi, nước mắt Út lại trào ra ướt đẫn ngực áo quân phục. Tôi đứng yên, vuốt nhẹ mái tóc Út.
Giọng Út vẫn nghẹn ngào :
- Anh không nỡ ôm em một lần sao ? Hãy để cho em tận hưởng cảm giác được anh yêu một lần.
Đầu óc tôi hỗn loạn tình cảm, lý trí, trách nhiệm. Giọng tôi lạc đi :
- Thôi em, tất cả đối với chúng ta đã quá muộn rồi.
- Không, tình yêu của em đối với anh không bao giờ muộn. Cả đời này em chỉ yêu duy nhất người lính trinh sát của em thôi.
Út buông lỏng đôi tay. Ngửa mặt nhìn tôi và khép đôi mắt lại. Tôi cúi xuống và đôi môi chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Thời gian như ngưng đọng, Út lả đi trong vòng tay của tôi...
Lén giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm. Tôi nhẹ nhàng nói với Út :
- Về thôi em. Anh đưa em về không thể nấn ná muộn hơn được nữa đâu.
Út gật đầu mỉm cười :
- Anh lại đưa em về như cách đây 10 năm.
- Uh, anh sẽ đưa em về và đứng nhìn đến khi em khép cánh cửa.
Hai chúng tôi vội vã đi ra đường. Phố xá vắng lặng. Một vài bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống đường. Hai cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Hơn 10' sau tôi đưa Út đến nhà. Chìa tay bắt tay Út :
- Thôi, tạm biệt. Sẽ rất lâu chúng ta mới lại gặp nhau.
Út vẫn giữa chặt tay tôi nói :
- Cảm ơn anh vì lần ghé thăm này. Em đã có một buổi chiều và một buổi tối rất hạnh phúc bên anh. Đó là điều em mong ước từ khi chia tay anh tại đây 10 năm trước. Sau này ra bắc nhớ biên thư cho em. Cuộc chia tay giống 10 năm trước thì phải có thêm cái này...
Út kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi. Rồi buông tay đi vào sân. Tôi giơ tay chào Út, cô dừng lại trước cửa, vẫy tay mỉm cười ánh mắt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Bất giác tôi đưa mắt nhìn lên, thoáng một bóng người đang bước vội từ ban công vào nhà.
Tôi quay bước vội vã sải những bước dài về khu trọ bến xe. Căn phòng nhỏ vẫn lẩn quất mùi hương của Út. Sáng sớm hôm sau tôi nhảy chuyến xe sớm nhất về SG.
Sau đó vài tháng tôi về HN. Cuộc sống cứ thế trôi đi với những lo toan đời thường. Mỗi năm tôi và Út thường viết cho nhau vài lá thư vào những dịp lễ Tết. Hỏi thăm sức khỏe, công việc. Lá thư nào của Út cũng mở đầu bằng câu " Anh lính trinh sát của em..."
Rồi năm 2005 Má Út qua đời, tôi có việc bận ở xa nên không vào đưa tiễn má được. Sau khi có cái khôn phone thì chúng tôi thăm hỏi nhau thường hơn.
Năm 2008, lại 20 năm sau cái đêm hôm đó cả nhà Út ra HN chơi. Út cũng chuẩn bị nghỉ và Anh Vũ chuẩn bị lấy chồng. Tôi trở thành hướng dẫn viên và lái xe đưa cả nhà Út đi chơi những danh lam thắng cảnh Thủ đô. Tôi đưa họ đi Hạ long, Sapa...
Anh Vũ theo nghiệp ba má cũng là một cô giáo và sắp kết hôn với một anh lính của tỉnh đội. Gặp tôi cô bé rất vui và vẫn nhớ bác Hai ngày nào. Có lần hai bác cháu đi quanh nhà thờ đá Sapa cô bé giật tay tôi và nói :
- Bác Hai, sau này con lớn. Má kể cho con nghe chuyện má và bác Hai ngày xưa. Con nghe mà thương Má và bác Hai quá. Mà giờ bác Hai còn thương má con không ?
- Chuyện người lớn con hỏi làm chi. Bác và má con đều già rồi. 50 tuổi rồi còn gì.
- Nhưng má con thì vẫn thương nhớ bác Hai. Con tôn trọng tình cảm của má. Nhưng con cũng thương ba con. Ba con rất yêu thương vợ con. Nhưng nhiều khi con thấy ba cứ buồn buồn. Có vì trong trái tim má chỉ có mình bác Hai thôi. Người lớn thật là phức tạp. Mà sau này con cũng mới biết tên con là họ của bác Hai. Thành ra cái tên con như tên con trai, mỗi điều này làm con ghét bác Hai ghê...
Cô gái cười, đôi mắt to tròn và đẹp như mắt cô Út ngày xưa nheo mắt nhìn tôi ...
- Mà khi nào con cưới, con mời bác Hai vô dự nghe.
Ngày cưới Anh Vũ tôi cũng không vào được. Năm 2015 Anh Vũ gọi điện báo cho tôi Mr Th ba cô bé cũng đi theo bà ngoại vì đột quỵ sau một bữa liên hoan.
Vì chỉ có mình Anh Vũ, nên vợ chồng Anh Vũ dọn về sống cùng Út trên cái nền nhà xưa của bà ngoại. Út hàng ngày vui vẻ cùng hai đứa cháu ngoại. Căn nhà ngày xưa đã phá đi xây lại to đẹp hơn xưa.
Cuối 2022 tôi đi công tác Phnom Penh liên tục nên cũng ghé qua thăm Út và Anh Vũ vài lần. Tôi và Út vẫn thường ra ngồi uống cafe trên con phố cũ...


P/S: Câu chuyện này đáng lẽ phải kể trước chuyện Chan Thu mới đúng trình tự thời gian. Nhưng do tôi không muốn kể vì còn Út và Anh Vũ. Năm 2022 sau khi gặp Út và Anh Vũ thì họ cũng không phản đối. Nên đến giờ tôi mới kể quãng đời lính ngắn ngủi tại biên giới Tây Ninh. Tôi đã đổi một địa điểm trên địa bàn tỉnh TN. Còn lại thì giống như chuyện đã xảy ra thời gian đó. 👋👋👋
Chuyện cô Út chấm hết tại đây.

Còn câu chuyện " Lần đầu đến Angkor " có lẽ sang tuần tôi sẽ mổ cò tiếp.
Đầy chất lính và cũng đẫm chất thơ, chuyện thật của cụ Wat mà cứ như tiểu thuyết ấy. Đọc đến Chap cuối, em mới thực sự cảm phục xử lý tính huống của cụ. Một kết thúc vẹn tròn cả trăm đường. Em tin, nếu cả cụ Wat và cô Út 1 lựa chọn nào khác trong quá khứ, chưa chắc đã đậm chất thơ như cái kết thực tế này. Một lần nữa vẫn phải cảm ơn cụ Wat đã chia sẻ, chúc cụ nhiều sức khỏe và biên nhiều tus hay.
 

hd-vt

Xe container
Biển số
OF-384916
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
9,943
Động cơ
320,145 Mã lực
Tuổi
58
Em thấy rất nạ. Cc thì người lính đến không lính đều rên rỉ thổn thức đời lính của cụ Angkor. Còn cm im re, cứ khô như ngói ấy nhỉ, hayyyzaaa.
 

pooka

Xe container
Biển số
OF-207662
Ngày cấp bằng
26/8/13
Số km
7,464
Động cơ
1,966,650 Mã lực
( Lại tiếp tục đây...🤓)
Cuối cùng thì bữa cơm lại tiếp tục. Chúng tôi chuyển sang chủ đề dạy học. Út cũng trở lên vui vẻ linh hoạt. Vì cả hai vợ chồng họ đều là giáo viên dạy văn nên đề tài này tôi chém cũng tạm tạm. Do chương trình dạy học hai miền đã như nhau, ngày xưa học cấp 3 điểm văn tôi cũng không đến nỗi tồi nên cả hai vợ chồng Út đều rất ngạc nhiên khi tôi thao thao bất tuyệt về những bài trong sách " Trích giảng văn học".
- Ủa, anh T hồi xưa chắc học văn giỏi dữ he. Bao nhiêu năm qua rồi mà anh vẫn nhớ những bài văn, thơ từ hồi lớp 9-10. Biết anh bao nhiêu lâu mà giờ mới hay. Hèn chi thư anh viết đọc muốn chảy nước mắt hoài.
Biết mình lỡ lời, Út lè lưỡi, liếc nhìn chồng. Th tảng lờ như không nghe thấy gì.
Bữa cơm kết thúc. Nhìn đồng hồ đã 7h tối. Má giục chúng tôi ra bàn uống nước.
- Thôi, con cũng chuẩn bị phải đi rồi. Má ở lại giữ gìn sức khỏe. Mời anh Th và Út ra uống ly cafe. Lần sau thì sẽ rất lâu mới gặp lại.
Con bé Anh Vũ vội kêu :
- Con đi với bác Hai.
Th và Út đều gật đầu. Tôi bế con bé và với cái ba lô bạc màu vứt nơi góc nhà. Lấy trong ba lô 2 kg mì chính đưa cho má.
- Con đi vội nên không mua được gì bên đó. Biếu gia đình mình chút quà.
Đưa đẩy một lúc tôi phải bảo :
- Má không nhận lần sau đi qua còn không ghé nữa đâu.
Má đành nhận và bảo :
- Uh, thôi con đi. Lúc nào rảnh ghé qua thăm má. Tội nghiệp, mày lúc nào cũng vội vàng, vất vả.
Tôi chào má lần nữa rồi bế Anh Vũ, xách ba lô đi ra cửa. Út gọi Anh Vũ:
- Anh Vũ ra với má nào.
- Con đi với bác Hai mà má.
Út cười đỡ cái ba lo trong tay tôi.
- Anh để em xách giúp cái ba lô vậy. Ui chao ! Gia tài 10 năm của người lính chỉ nhẹ vậy sao ?
- Có gì đâu em. Bộ quần áo, mấy đồ lặt vặt. Lính mà em.
Tôi bế Anh Vũ cùng Út đi đến quán cafe thím mập hồi xưa. Th với nét mặt suy tư lặng lẽ đi theo sau, không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
- Con muốn uống gì ? Bác Hai kêu cho con nào ?
- Con không uống cafe, con ăn kem.
Chúng tôi gọi mấy ly cafe và tiếp tục nói chuyện văn học. Sau 30' Th đứng lên và nói :
- Tôi đưa Anh Vũ về cho con bé còn học bài. Anh và Út cứ uống tiếp tôi sẽ quay lại sau. Nếu không kịp quay lại nhờ anh đưa Út về nhà giúp.
Tôi cũng vội đứng lên và nói :
- Tôi cũng phải đi thôi. Anh và Út về trước đi. Tôi phải ra bến xe. Sáng mai về SG sớm.
Th vội xua tay :
- Anh và Út cứ ngồi nói chuyện. Hai người khó khăn lắm mới gặp nhau. Chắc còn nhiều chuyện chưa nói hết được. Tôi về chút quay lại thôi. Út ngồi lại đây với anh T một chút đi.
Nghe Th nói vậy tôi cũng đành ngồi xuống, giơ tay về phía Anh Vũ đang ngồi trong lòng Út.
- Anh Vũ ra bác Hai nào. Bác chào con, mai bác phải đi rồi. Anh Vũ nhớ bác Hai chứ. Thơm bác Hai tạm biệt nào.
Con bé thơm lên má tôi, thì thầm:
- Con chào bác Hai. Còn nhớ bác Hai rồi. Lần sau bác Hai mua nhiều kẹo cho con ha.
Con bé ngoan ngoãn ra ba bế, giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy chào tôi. Nhìn hai bác cháu chia tay nhau, Út cúi mặt, rồi giơ tay quệt nhanh dòng nước mắt. Tôi thở dài ngồi xuống:
- Út có cô con gái thật xinh xắn, dễ thương.
Út vẫn lặng lẽ không nói gì. Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng. Mấy phút sau Út bỗng ngẩng lên, ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi :
- Em hỏi anh lại câu hỏi của anh Th lúc ăn cơm. Anh phải nói thật lòng không được trả lời vòng vo như lúc nãy.
- Uh, câu gì nhỉ? Uống chút bia vào nên anh cũng quên anh Th hỏi câu gì ? Mà lúc đó mấy câu làm sao anh biết câu nào ?
Út mím chặt môi rồi nói:
- Câu thứ hai. Nếu cái ngày đầu năm 1982, đêm đó em tìm được anh thì anh có quay lại với em không ?
- Ủa, lúc đó em mới cưới mà.
- Thì vậy em mới hỏi anh. Lúc đó em bỏ hết để đi theo anh, đi đâu cũng được miễn là có anh ?
Ôi chà, mấy cô miền nam đã yêu thì cũng bất chấp và quyết liệt. Nhìn ánh mắt thúc giục của Út tôi cười trả lời :
- Anh cũng không phải là người cổ hủ và câu nệ tiểu tiết gì. Nếu trường hợp đó xảy ra anh sẽ quay lại cùng em. Chắc chắn là như vậy.
Út mỉm cười :
- Em hỏi vậy để biết tình cảm của anh thôi. Mà hôm đó đi tìm anh em cũng có ý định đó. Lúc nãy thấy anh cũng Anh Vũ chia tay em buồn quá. Giá mà con bé là con của em và anh...
- Thôi, em chuyện cũ qua rồi. Em và Th cũng đang sống rất hạnh phúc. Anh thấy anh ta cũng rất yêu em và tôn trọng em. Bằng chứng là anh ta khéo léo ra về để em ngồi đây nói chuyện cùng anh. Đàn ông không mấy người xử sự được vậy đâu.
Út gật đầu đồng tình :
- Dạ, mọi chuyện khác bọn em có thể bất đồng. Nhưng những chuyện liên quan đến anh và quá khứ của em anh ấy đều tôn trọng. Em quí anh ấy về điểm này nên quyết định chung sống với anh ấy mà vẫn giữ được những kỷ niệm về anh.
Hơn 9h. Dù sao cũng đến lúc phải chia tay. Tôi giục Út :
- Anh đưa em về không anh Th sẽ rất mong.
- Còn anh sẽ đi đâu đêm nay ?
- Anh sẽ ra bến xe tìm một phòng trọ nào đó. Chờ sáng mai về SG.
- Hay anh về nhà em nghỉ tạm một đêm ?
- Không tiện đâu em. Vả lại lúc này anh đã chào Anh Vũ rồi 🤓.
- Vậy thì em đưa anh ra ngoài bến xe. Có cô bạn trước cùng đội du kích của em. Giờ có cái nhà trọ ở đó, nó cũng biết anh đó.
Tôi gật đầu. Chúng tôi lại đi bên nhau suốt một quãng đường dài. Đến bến xe, Út dắt tôi vào một dãy nhà lợp tôn gần sát bến. Một lúc sau cô bạn Út xuất hiện, nhìn thấy tôi cô ta reo lên với Út:
- Ủa, anh bộ đội hồi xưa đây hả Út. Nhìn quen quen thôi. Sao anh đi đâu mà giờ mới về làm con Út nó mong ngày mong đêm. Không chờ được anh nữa nó mới lấy chồng. Mà lấy chồng xong được thời gian nó lại không ở với chồng dọn qua đây ở với em mấy tháng. Bao người khuyên nhủ mới lại về. Mà cũng tội ông Th, ổng cũng hết lòng thương vợ.
Cô gái nói một tràng làm Út không kịp ngăn. Tôi chợt hiểu câu hỏi của Th và Út.
Cô gái đưa tôi đến một căn phòng nhỏ nhưng khá sạch sẽ:
- Anh nghỉ đây đi. Anh là bạn của bọn em nên cứ thoải mái. Không thu tiền của anh đâu.
Tôi quẳng cái ba lô lên cuối giường. Quay lại nói với Út :
- Cảm ơn em. Giờ anh đưa em về không anh Th và bé Anh Vũ lại mong.

Tôi bước ra cửa, thấy Út vẫn đứng tần ngần trong phòng. Liếc qua đồng hồ 9h30', đã muộn với một tỉnh lẻ biên giới. Tôi quay lại giục Út :
- Út à, về thôi em. Khá muộn rồi đấy, đừng để ở nhà mong.
Út bước đến và ...ôm chặt lấy tôi, thì thào :
- Anh đứng yên để em ôm anh một lần cuối cùng, để em được ngửi mùi mồ hôi của người lính vừa trở về từ bên kia biên giới.
Út áp khuôn mặt vào ngực tôi, nước mắt Út lại trào ra ướt đẫn ngực áo quân phục. Tôi đứng yên, vuốt nhẹ mái tóc Út.
Giọng Út vẫn nghẹn ngào :
- Anh không nỡ ôm em một lần sao ? Hãy để cho em tận hưởng cảm giác được anh yêu một lần.
Đầu óc tôi hỗn loạn tình cảm, lý trí, trách nhiệm. Giọng tôi lạc đi :
- Thôi em, tất cả đối với chúng ta đã quá muộn rồi.
- Không, tình yêu của em đối với anh không bao giờ muộn. Cả đời này em chỉ yêu duy nhất người lính trinh sát của em thôi.
Út buông lỏng đôi tay. Ngửa mặt nhìn tôi và khép đôi mắt lại. Tôi cúi xuống và đôi môi chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Thời gian như ngưng đọng, Út lả đi trong vòng tay của tôi...
Lén giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm. Tôi nhẹ nhàng nói với Út :
- Về thôi em. Anh đưa em về không thể nấn ná muộn hơn được nữa đâu.
Út gật đầu mỉm cười :
- Anh lại đưa em về như cách đây 10 năm.
- Uh, anh sẽ đưa em về và đứng nhìn đến khi em khép cánh cửa.
Hai chúng tôi vội vã đi ra đường. Phố xá vắng lặng. Một vài bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống đường. Hai cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Hơn 10' sau tôi đưa Út đến nhà. Chìa tay bắt tay Út :
- Thôi, tạm biệt. Sẽ rất lâu chúng ta mới lại gặp nhau.
Út vẫn giữa chặt tay tôi nói :
- Cảm ơn anh vì lần ghé thăm này. Em đã có một buổi chiều và một buổi tối rất hạnh phúc bên anh. Đó là điều em mong ước từ khi chia tay anh tại đây 10 năm trước. Sau này ra bắc nhớ biên thư cho em. Cuộc chia tay giống 10 năm trước thì phải có thêm cái này...
Út kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi. Rồi buông tay đi vào sân. Tôi giơ tay chào Út, cô dừng lại trước cửa, vẫy tay mỉm cười ánh mắt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Bất giác tôi đưa mắt nhìn lên, thoáng một bóng người đang bước vội từ ban công vào nhà.
Tôi quay bước vội vã sải những bước dài về khu trọ bến xe. Căn phòng nhỏ vẫn lẩn quất mùi hương của Út. Sáng sớm hôm sau tôi nhảy chuyến xe sớm nhất về SG.
Sau đó vài tháng tôi về HN. Cuộc sống cứ thế trôi đi với những lo toan đời thường. Mỗi năm tôi và Út thường viết cho nhau vài lá thư vào những dịp lễ Tết. Hỏi thăm sức khỏe, công việc. Lá thư nào của Út cũng mở đầu bằng câu " Anh lính trinh sát của em..."
Rồi năm 2005 Má Út qua đời, tôi có việc bận ở xa nên không vào đưa tiễn má được. Sau khi có cái khôn phone thì chúng tôi thăm hỏi nhau thường hơn.
Năm 2008, lại 20 năm sau cái đêm hôm đó cả nhà Út ra HN chơi. Út cũng chuẩn bị nghỉ và Anh Vũ chuẩn bị lấy chồng. Tôi trở thành hướng dẫn viên và lái xe đưa cả nhà Út đi chơi những danh lam thắng cảnh Thủ đô. Tôi đưa họ đi Hạ long, Sapa...
Anh Vũ theo nghiệp ba má cũng là một cô giáo và sắp kết hôn với một anh lính của tỉnh đội. Gặp tôi cô bé rất vui và vẫn nhớ bác Hai ngày nào. Có lần hai bác cháu đi quanh nhà thờ đá Sapa cô bé giật tay tôi và nói :
- Bác Hai, sau này con lớn. Má kể cho con nghe chuyện má và bác Hai ngày xưa. Con nghe mà thương Má và bác Hai quá. Mà giờ bác Hai còn thương má con không ?
- Chuyện người lớn con hỏi làm chi. Bác và má con đều già rồi. 50 tuổi rồi còn gì.
- Nhưng má con thì vẫn thương nhớ bác Hai. Con tôn trọng tình cảm của má. Nhưng con cũng thương ba con. Ba con rất yêu thương vợ con. Nhưng nhiều khi con thấy ba cứ buồn buồn. Có vì trong trái tim má chỉ có mình bác Hai thôi. Người lớn thật là phức tạp. Mà sau này con cũng mới biết tên con là họ của bác Hai. Thành ra cái tên con như tên con trai, mỗi điều này làm con ghét bác Hai ghê...
Cô gái cười, đôi mắt to tròn và đẹp như mắt cô Út ngày xưa nheo mắt nhìn tôi ...
- Mà khi nào con cưới, con mời bác Hai vô dự nghe.
Ngày cưới Anh Vũ tôi cũng không vào được. Năm 2015 Anh Vũ gọi điện báo cho tôi Mr Th ba cô bé cũng đi theo bà ngoại vì đột quỵ sau một bữa liên hoan.
Vì chỉ có mình Anh Vũ, nên vợ chồng Anh Vũ dọn về sống cùng Út trên cái nền nhà xưa của bà ngoại. Út hàng ngày vui vẻ cùng hai đứa cháu ngoại. Căn nhà ngày xưa đã phá đi xây lại to đẹp hơn xưa.
Cuối 2022 tôi đi công tác Phnom Penh liên tục nên cũng ghé qua thăm Út và Anh Vũ vài lần. Tôi và Út vẫn thường ra ngồi uống cafe trên con phố cũ...


P/S: Câu chuyện này đáng lẽ phải kể trước chuyện Chan Thu mới đúng trình tự thời gian. Nhưng do tôi không muốn kể vì còn Út và Anh Vũ. Năm 2022 sau khi gặp Út và Anh Vũ thì họ cũng không phản đối. Nên đến giờ tôi mới kể quãng đời lính ngắn ngủi tại biên giới Tây Ninh. Tôi đã đổi một địa điểm trên địa bàn tỉnh TN. Còn lại thì giống như chuyện đã xảy ra thời gian đó. 👋👋👋
Chuyện cô Út chấm hết tại đây.

Còn câu chuyện " Lần đầu đến Angkor " có lẽ sang tuần tôi sẽ mổ cò tiếp.

Ông chồng cô Út cũng là hệ lịch lãm biết xử sự dù trong lòng rất đau đấy nhỉ.
Cụ chủ thì xử sự chuẩn, hợp lý đến từng câu nói. Chiến tranh thì phải chấp nhận thôi.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,756 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em thấy rất nạ. Cc thì người lính đến không lính đều rên rỉ thổn thức đời lính của cụ Angkor. Còn cm im re, cứ khô như ngói ấy nhỉ, hayyyzaaa.
Các mợ thì đồng cảm với các nhân vật nữ nên thấy họ bị đối xử bất công, tệ bạc... Không cấu xé em ra trăm mảnh được thì im re thôi 🤓
 

Soinho

Xe hơi
Biển số
OF-429078
Ngày cấp bằng
11/6/16
Số km
131
Động cơ
195,188 Mã lực
(...viết nốt..)
Tôi bước ra cửa, thấy Út vẫn đứng tần ngần trong phòng. Liếc qua đồng hồ 9h30', đã muộn với một tỉnh lẻ biên giới. Tôi quay lại giục Út :
- Út à, về thôi em. Khá muộn rồi đấy, đừng để ở nhà mong.
Út bước đến và ...ôm chặt lấy tôi, thì thào :
- Anh đứng yên để em ôm anh một lần cuối cùng, để em được ngửi mùi mồ hôi của người lính vừa trở về từ bên kia biên giới.
Út áp khuôn mặt vào ngực tôi, nước mắt Út lại trào ra ướt đẫn ngực áo quân phục. Tôi đứng yên, vuốt nhẹ mái tóc Út.
Giọng Út vẫn nghẹn ngào :
- Anh không nỡ ôm em một lần sao ? Hãy để cho em tận hưởng cảm giác được anh yêu một lần.
Đầu óc tôi hỗn loạn tình cảm, lý trí, trách nhiệm. Giọng tôi lạc đi :
- Thôi em, tất cả đối với chúng ta đã quá muộn rồi.
- Không, tình yêu của em đối với anh không bao giờ muộn. Cả đời này em chỉ yêu duy nhất người lính trinh sát của em thôi.
Út buông lỏng đôi tay. Ngửa mặt nhìn tôi và khép đôi mắt lại. Tôi cúi xuống và đôi môi chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Thời gian như ngưng đọng, Út lả đi trong vòng tay của tôi...
Lén giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm. Tôi nhẹ nhàng nói với Út :
- Về thôi em. Anh đưa em về không thể nấn ná muộn hơn được nữa đâu.
Út gật đầu mỉm cười :
- Anh lại đưa em về như cách đây 10 năm.
- Uh, anh sẽ đưa em về và đứng nhìn đến khi em khép cánh cửa.
Hai chúng tôi vội vã đi ra đường. Phố xá vắng lặng. Một vài bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống đường. Hai cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Hơn 10' sau tôi đưa Út đến nhà. Chìa tay bắt tay Út :
- Thôi, tạm biệt. Sẽ rất lâu chúng ta mới lại gặp nhau.
Út vẫn giữa chặt tay tôi nói :
- Cảm ơn anh vì lần ghé thăm này. Em đã có một buổi chiều và một buổi tối rất hạnh phúc bên anh. Đó là điều em mong ước từ khi chia tay anh tại đây 10 năm trước. Sau này ra bắc nhớ biên thư cho em. Cuộc chia tay giống 10 năm trước thì phải có thêm cái này...
Út kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi. Rồi buông tay đi vào sân. Tôi giơ tay chào Út, cô dừng lại trước cửa, vẫy tay mỉm cười ánh mắt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Bất giác tôi đưa mắt nhìn lên, thoáng một bóng người đang bước vội từ ban công vào nhà.
Tôi quay bước vội vã sải những bước dài về khu trọ bến xe. Căn phòng nhỏ vẫn lẩn quất mùi hương của Út. Sáng sớm hôm sau tôi nhảy chuyến xe sớm nhất về SG.
Sau đó vài tháng tôi về HN. Cuộc sống cứ thế trôi đi với những lo toan đời thường. Mỗi năm tôi và Út thường viết cho nhau vài lá thư vào những dịp lễ Tết. Hỏi thăm sức khỏe, công việc. Lá thư nào của Út cũng mở đầu bằng câu " Anh lính trinh sát của em..."
Rồi năm 2005 Má Út qua đời, tôi có việc bận ở xa nên không vào đưa tiễn má được. Sau khi có cái khôn phone thì chúng tôi thăm hỏi nhau thường hơn.
Năm 2008, lại 20 năm sau cái đêm hôm đó cả nhà Út ra HN chơi. Út cũng chuẩn bị nghỉ và Anh Vũ chuẩn bị lấy chồng. Tôi trở thành hướng dẫn viên và lái xe đưa cả nhà Út đi chơi những danh lam thắng cảnh Thủ đô. Tôi đưa họ đi Hạ long, Sapa...
Anh Vũ theo nghiệp ba má cũng là một cô giáo và sắp kết hôn với một anh lính của tỉnh đội. Gặp tôi cô bé rất vui và vẫn nhớ bác Hai ngày nào. Có lần hai bác cháu đi quanh nhà thờ đá Sapa cô bé giật tay tôi và nói :
- Bác Hai, sau này con lớn. Má kể cho con nghe chuyện má và bác Hai ngày xưa. Con nghe mà thương Má và bác Hai quá. Mà giờ bác Hai còn thương má con không ?
- Chuyện người lớn con hỏi làm chi. Bác và má con đều già rồi. 50 tuổi rồi còn gì.
- Nhưng má con thì vẫn thương nhớ bác Hai. Con tôn trọng tình cảm của má. Nhưng con cũng thương ba con. Ba con rất yêu thương vợ con. Nhưng nhiều khi con thấy ba cứ buồn buồn. Có vì trong trái tim má chỉ có mình bác Hai thôi. Người lớn thật là phức tạp. Mà sau này con cũng mới biết tên con là họ của bác Hai. Thành ra cái tên con như tên con trai, mỗi điều này làm con ghét bác Hai ghê...
Cô gái cười, đôi mắt to tròn và đẹp như mắt cô Út ngày xưa nheo mắt nhìn tôi ...
- Mà khi nào con cưới, con mời bác Hai vô dự nghe.
Ngày cưới Anh Vũ tôi cũng không vào được. Năm 2015 Anh Vũ gọi điện báo cho tôi Mr Th ba cô bé cũng đi theo bà ngoại vì đột quỵ sau một bữa liên hoan.
Vì chỉ có mình Anh Vũ, nên vợ chồng Anh Vũ dọn về sống cùng Út trên cái nền nhà xưa của bà ngoại. Út hàng ngày vui vẻ cùng hai đứa cháu ngoại. Căn nhà ngày xưa đã phá đi xây lại to đẹp hơn xưa.
Cuối 2022 tôi đi công tác Phnom Penh liên tục nên cũng ghé qua thăm Út và Anh Vũ vài lần. Tôi và Út vẫn thường ra ngồi uống cafe trên con phố cũ...


P/S: Câu chuyện này đáng lẽ phải kể trước chuyện Chan Thu mới đúng trình tự thời gian. Nhưng do tôi không muốn kể vì còn Út và Anh Vũ. Năm 2022 sau khi gặp Út và Anh Vũ thì họ cũng không phản đối. Nên đến giờ tôi mới kể quãng đời lính ngắn ngủi tại biên giới Tây Ninh. Tôi đã đổi một địa điểm trên địa bàn tỉnh TN. Còn lại thì giống như chuyện đã xảy ra thời gian đó. 👋👋👋
Chuyện cô Út chấm hết tại đây.

Còn câu chuyện " Lần đầu đến Angkor " có lẽ sang tuần tôi sẽ mổ cò tiếp.



Em đổi lái để vodka cho cụ mà vẫn không được, vì diễn đàn bảo phải đổ 20 chén cho người khác rồi mới vodka được. Sáng nào em cũng lượn vào đây để hóng post mới của cụ. Chúc cụ luôn mạnh khỏe và tiếp tục dẻo tay múa phím trên diễn đàn.
 

cunglatruong

Xe lăn
Biển số
OF-156372
Ngày cấp bằng
11/9/12
Số km
10,070
Động cơ
407,054 Mã lực
Ò toàn cựu binh với thương binh hèn gì thớt này xôm tụ quá.:) 7k cơm mờn :) đúng danh bất hư truyền .
E có cô hàng xóm mượn e mấy triệu mà đòi Hoài hổng chịu trả :( Cụ nào nhận đòi giúp e k ạ. E xin hậu tạ.
 

nhanchauchau

Xe điện
Biển số
OF-153466
Ngày cấp bằng
21/8/12
Số km
2,027
Động cơ
1,026,116 Mã lực
Ò toàn cựu binh với thương binh hèn gì thớt này xôm tụ quá.:) 7k cơm mờn :) đúng danh bất hư truyền .
E có cô hàng xóm mượn e mấy triệu mà đòi Hoài hổng chịu trả :( Cụ nào nhận đòi giúp e k ạ. E xin hậu tạ.
Vô văn hóa!
 

Alongcamepolly06

Xe container
Biển số
OF-709649
Ngày cấp bằng
6/12/19
Số km
6,393
Động cơ
727,571 Mã lực
Nơi ở
bushcraft
Ò toàn cựu binh với thương binh hèn gì thớt này xôm tụ quá.:) 7k cơm mờn :) đúng danh bất hư truyền .
E có cô hàng xóm mượn e mấy triệu mà đòi Hoài hổng chịu trả :( Cụ nào nhận đòi giúp e k ạ. E xin hậu tạ.
Cụ ko nên còm như này trong thớt, cháu thấy lạc đề quá ạ!
 

Matxech

Xe container
Biển số
OF-362818
Ngày cấp bằng
13/4/15
Số km
7,392
Động cơ
326,623 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
May mà cô Út ko biết nhà cụ angkorwat ko thì lần gặp trước cô út mò ra tận hn 😂
Khi đó cô út đã xác đình rồi và đã chọn ra ngoài ko ở cùng ck
Đúng là vk ck là duyên số ko tránh né được
 

phuongnam1972

Xe tăng
Biển số
OF-105456
Ngày cấp bằng
11/7/11
Số km
1,177
Động cơ
309,432 Mã lực
Cô Út là người lãng mạn, đầu đời gặp ngay cụ Wat - con người lý tưởng chỉ có trong tiểu thuyết thời đấy (xông pha đất giặc mà an toàn trở về, tình cảm nam nữ đúng mực, chưa kể còn đập chai nữa) thì cô cả đời không quên cụ là đúng rồi😍❤❤❤👍
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,756 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cô Út là người lãng mạn, đầu đời gặp ngay cụ Wat - con người lý tưởng chỉ có trong tiểu thuyết thời đấy (xông pha đất giặc mà an toàn trở về, tình cảm nam nữ đúng mực, chưa kể còn đập chai nữa) thì cô cả đời không quên cụ là đúng rồi😍❤❤❤👍
Cô Út mơ ước làm cô giáo dạy văn, nên cũng bị sự lãng mạn của văn học chi phối.
 

Trần Đoành.

Xe container
Biển số
OF-668894
Ngày cấp bằng
9/6/19
Số km
8,715
Động cơ
437,657 Mã lực
(...viết nốt..)
Tôi bước ra cửa, thấy Út vẫn đứng tần ngần trong phòng. Liếc qua đồng hồ 9h30', đã muộn với một tỉnh lẻ biên giới. Tôi quay lại giục Út :
- Út à, về thôi em. Khá muộn rồi đấy, đừng để ở nhà mong.
Út bước đến và ...ôm chặt lấy tôi, thì thào :
- Anh đứng yên để em ôm anh một lần cuối cùng, để em được ngửi mùi mồ hôi của người lính vừa trở về từ bên kia biên giới.
Út áp khuôn mặt vào ngực tôi, nước mắt Út lại trào ra ướt đẫn ngực áo quân phục. Tôi đứng yên, vuốt nhẹ mái tóc Út.
Giọng Út vẫn nghẹn ngào :
- Anh không nỡ ôm em một lần sao ? Hãy để cho em tận hưởng cảm giác được anh yêu một lần.
Đầu óc tôi hỗn loạn tình cảm, lý trí, trách nhiệm. Giọng tôi lạc đi :
- Thôi em, tất cả đối với chúng ta đã quá muộn rồi.
- Không, tình yêu của em đối với anh không bao giờ muộn. Cả đời này em chỉ yêu duy nhất người lính trinh sát của em thôi.
Út buông lỏng đôi tay. Ngửa mặt nhìn tôi và khép đôi mắt lại. Tôi cúi xuống và đôi môi chúng tôi quấn quýt lấy nhau. Thời gian như ngưng đọng, Út lả đi trong vòng tay của tôi...
Lén giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm. Tôi nhẹ nhàng nói với Út :
- Về thôi em. Anh đưa em về không thể nấn ná muộn hơn được nữa đâu.
Út gật đầu mỉm cười :
- Anh lại đưa em về như cách đây 10 năm.
- Uh, anh sẽ đưa em về và đứng nhìn đến khi em khép cánh cửa.
Hai chúng tôi vội vã đi ra đường. Phố xá vắng lặng. Một vài bóng đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt xuống đường. Hai cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Hơn 10' sau tôi đưa Út đến nhà. Chìa tay bắt tay Út :
- Thôi, tạm biệt. Sẽ rất lâu chúng ta mới lại gặp nhau.
Út vẫn giữa chặt tay tôi nói :
- Cảm ơn anh vì lần ghé thăm này. Em đã có một buổi chiều và một buổi tối rất hạnh phúc bên anh. Đó là điều em mong ước từ khi chia tay anh tại đây 10 năm trước. Sau này ra bắc nhớ biên thư cho em. Cuộc chia tay giống 10 năm trước thì phải có thêm cái này...
Út kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi. Rồi buông tay đi vào sân. Tôi giơ tay chào Út, cô dừng lại trước cửa, vẫy tay mỉm cười ánh mắt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc. Bất giác tôi đưa mắt nhìn lên, thoáng một bóng người đang bước vội từ ban công vào nhà.
Tôi quay bước vội vã sải những bước dài về khu trọ bến xe. Căn phòng nhỏ vẫn lẩn quất mùi hương của Út. Sáng sớm hôm sau tôi nhảy chuyến xe sớm nhất về SG.
Sau đó vài tháng tôi về HN. Cuộc sống cứ thế trôi đi với những lo toan đời thường. Mỗi năm tôi và Út thường viết cho nhau vài lá thư vào những dịp lễ Tết. Hỏi thăm sức khỏe, công việc. Lá thư nào của Út cũng mở đầu bằng câu " Anh lính trinh sát của em..."
Rồi năm 2005 Má Út qua đời, tôi có việc bận ở xa nên không vào đưa tiễn má được. Sau khi có cái khôn phone thì chúng tôi thăm hỏi nhau thường hơn.
Năm 2008, lại 20 năm sau cái đêm hôm đó cả nhà Út ra HN chơi. Út cũng chuẩn bị nghỉ và Anh Vũ chuẩn bị lấy chồng. Tôi trở thành hướng dẫn viên và lái xe đưa cả nhà Út đi chơi những danh lam thắng cảnh Thủ đô. Tôi đưa họ đi Hạ long, Sapa...
Anh Vũ theo nghiệp ba má cũng là một cô giáo và sắp kết hôn với một anh lính của tỉnh đội. Gặp tôi cô bé rất vui và vẫn nhớ bác Hai ngày nào. Có lần hai bác cháu đi quanh nhà thờ đá Sapa cô bé giật tay tôi và nói :
- Bác Hai, sau này con lớn. Má kể cho con nghe chuyện má và bác Hai ngày xưa. Con nghe mà thương Má và bác Hai quá. Mà giờ bác Hai còn thương má con không ?
- Chuyện người lớn con hỏi làm chi. Bác và má con đều già rồi. 50 tuổi rồi còn gì.
- Nhưng má con thì vẫn thương nhớ bác Hai. Con tôn trọng tình cảm của má. Nhưng con cũng thương ba con. Ba con rất yêu thương vợ con. Nhưng nhiều khi con thấy ba cứ buồn buồn. Có vì trong trái tim má chỉ có mình bác Hai thôi. Người lớn thật là phức tạp. Mà sau này con cũng mới biết tên con là họ của bác Hai. Thành ra cái tên con như tên con trai, mỗi điều này làm con ghét bác Hai ghê...
Cô gái cười, đôi mắt to tròn và đẹp như mắt cô Út ngày xưa nheo mắt nhìn tôi ...
- Mà khi nào con cưới, con mời bác Hai vô dự nghe.
Ngày cưới Anh Vũ tôi cũng không vào được. Năm 2015 Anh Vũ gọi điện báo cho tôi Mr Th ba cô bé cũng đi theo bà ngoại vì đột quỵ sau một bữa liên hoan.
Vì chỉ có mình Anh Vũ, nên vợ chồng Anh Vũ dọn về sống cùng Út trên cái nền nhà xưa của bà ngoại. Út hàng ngày vui vẻ cùng hai đứa cháu ngoại. Căn nhà ngày xưa đã phá đi xây lại to đẹp hơn xưa.
Cuối 2022 tôi đi công tác Phnom Penh liên tục nên cũng ghé qua thăm Út và Anh Vũ vài lần. Tôi và Út vẫn thường ra ngồi uống cafe trên con phố cũ...


P/S: Câu chuyện này đáng lẽ phải kể trước chuyện Chan Thu mới đúng trình tự thời gian. Nhưng do tôi không muốn kể vì còn Út và Anh Vũ. Năm 2022 sau khi gặp Út và Anh Vũ thì họ cũng không phản đối. Nên đến giờ tôi mới kể quãng đời lính ngắn ngủi tại biên giới Tây Ninh. Tôi đã đổi một địa điểm trên địa bàn tỉnh TN. Còn lại thì giống như chuyện đã xảy ra thời gian đó. 👋👋👋
Chuyện cô Út chấm hết tại đây.

Còn câu chuyện " Lần đầu đến Angkor " có lẽ sang tuần tôi sẽ mổ cò tiếp.






Đề nghị đối tượng Oắt trình bày rõ ràng chi tiết khoảng thời gian từ 21h30-23h để cơ quan chức năng xem xét và đánh giá mức độ hiệu quả (hậu quả ) công việc cũng như năng xuất lđ :)) :)):))
Như những còm trước, em đã bẩu là nụ hôn đặt vào chỗ ăn cơm là anh Oắt gục hoàn toàn trong một nốt nhạc mà =))=))=))
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,756 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Đề nghị đối tượng Oắt trình bày rõ ràng chi tiết khoảng thời gian từ 21h30-23h để cơ quan chức năng xem xét và đánh giá mức độ hiệu quả (hậu quả ) công việc cũng như năng xuất lđ :)) :)):))
Như những còm trước, em đã bẩu là nụ hôn đặt vào chỗ ăn cơm là anh Oắt gục hoàn toàn trong một nốt nhạc mà =))=))=))
Đã nói ở còm trên rồi. Nói chuyện về văn học thôi. Cụ thể là tác phẩm " Rừng Xà Nu" của Nguyễn Trung Thành trong sách " Trích giảng văn học" lớp 9 hoặc 10 hồi xưa. Bài đó hồi xưa giảng trong 1 tiết học. Nhưng do em phân tích hơi sâu nên thành ra 1h30'. Vậy thôi, dù ra khỏi quân đội nhưng em vẫn quân phong, quân kỷ lắm ợ.🤓
 

vu nhat hung

Xe buýt
Biển số
OF-63052
Ngày cấp bằng
30/4/10
Số km
951
Động cơ
447,742 Mã lực
E nghĩ các cụ k nên hỏi cụ thể về time tế nhị giữa cụ wat và mợ Út.Vì cụ mợ ấy vẫn thăm hỏi nhau thường xuyên,biết đâu mợ Út vs bé Anh Vũ cũng đọc lại hồi ký này.Hãy để cụ mợ ấy giữ lại những ký ức đẹp giữa họ.
Sau mợ Chăn Út,Chăn Thêu,Chăn Thu,Chăn Tha và một số mợ Chăn nữa thì mong cụ chủ kể rõ hơn chút về mợ Chăn Bông mà cụ đang đắp nhé.
 

Trần Đoành.

Xe container
Biển số
OF-668894
Ngày cấp bằng
9/6/19
Số km
8,715
Động cơ
437,657 Mã lực
E nghĩ các cụ k nên hỏi cụ thể về time tế nhị giữa cụ wat và mợ Út.Vì cụ mợ ấy vẫn thăm hỏi nhau thường xuyên,biết đâu mợ Út vs bé Anh Vũ cũng đọc lại hồi ký này.Hãy để cụ mợ ấy giữ lại những ký ức đẹp giữa họ.
Sau mợ Chăn Út,Chăn Thêu,Chăn Thu,Chăn Tha và một số mợ Chăn nữa thì mong cụ chủ kể rõ hơn chút về mợ Chăn Bông mà cụ đang đắp nhé.
Cụ lội từ đầu thớt thì em nghĩ cụ xẽ rút lại còm này,
 

Trần Đoành.

Xe container
Biển số
OF-668894
Ngày cấp bằng
9/6/19
Số km
8,715
Động cơ
437,657 Mã lực
Đã nói ở còm trên rồi. Nói chuyện về văn học thôi. Cụ thể là tác phẩm " Rừng Xà Nu" của Nguyễn Trung Thành trong sách " Trích giảng văn học" lớp 9 hoặc 10 hồi xưa. Bài đó hồi xưa giảng trong 1 tiết học. Nhưng do em phân tích hơi sâu nên thành ra 1h30'. Vậy thôi, dù ra khỏi quân đội nhưng em vẫn quân phong, quân kỷ lắm ợ.🤓
Có cụ mợ nào nghĩ 10 năm xa cách lại nói về rừng Xà Lu :-o:-o:-o
Vui vậy thôi chứ em nghĩ anh Oắt lên hợp tác với đoàn làm phim nào nghiêm túc chứ ko phải phim hài hay mỳ ăn liền đi
Phòng vé ko đến nỗi vỡ trận nhưng doanh thu cũng khá, và cái cốt lõi mang ý nghĩa cuộc sống xẽ đem lại những điều ko ngờ tới đâu anh ạ
 

hanasmile

Xe máy
Biển số
OF-779816
Ngày cấp bằng
9/6/21
Số km
52
Động cơ
1,047,533 Mã lực
Em thấy rất nạ. Cc thì người lính đến không lính đều rên rỉ thổn thức đời lính của cụ Angkor. Còn cm im re, cứ khô như ngói ấy nhỉ, hayyyzaaa.
Có nhẽ các mợ OF không thích mẫu đàn ông lãng mạn :P
 

lolotica

Xe điện
Biển số
OF-3269
Ngày cấp bằng
3/2/07
Số km
3,101
Động cơ
612,009 Mã lực
mợ Út có online thì vào làm rõ vụ này đi 🤗
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top