- Biển số
- OF-352039
- Ngày cấp bằng
- 23/1/15
- Số km
- 1,021
- Động cơ
- 370,320 Mã lực
Đợi trời mưa mới xuất phát...Hơn 4h chiều, tiếng pháo địch ầm ì từ phía biên giới vọng về làm bọn em thứ giấc. 10' phút sau thì đến lượt pháo ta đáp trả. 15' sau thì chấm dứt, hôm nay pháo ta bắn nhiều và lâu hơn mọi hôm. Một cậu hậu cần trung đoàn chạy vào báo:
- Bọn anh xuống hội trường ăn cơm đi.
Bữa cơm cho lính trinh sát hôm nay có vẻ tươm tất hơn ngày thường. Có bắp cải luộc và thịt lợn tươi xào rau muống. Tuy bữa cơm khá ngon nhưng em không ăn nổi. Và vội bát cơm, ăn mấy miếng thịt. Em đứng lên đi về ban tác chiến. Trưởng ban tác chiến và tham mưu phó đang uống trà, nói chuyện. Thấy em đi vào TMP hỏi :
- Sao ? Cơm không được ngon à ? Điều kiện chiến trường nên bên hậu cần chỉ lo được đến vậy.
- Dạ, không báo cáo thủ trưởng tôi chỉ lo không hoàn thành nhiệm vụ. Những lần trước đi phối thuộc với tăng, pháo, làm sân bay dã chiến hoặc lên chốt tham gia phòng ngự biên giới thì còn trên đất mình, xung quanh còn nhiều đồng đội. Còn lần này tôi thấy hình như không giống nhiệm vụ của một đơn vị công binh.
Trưởng ban tác chiến giơ tay ra hiệu cho em ngồi xuống, với tay lấy cái chén rót một chén trà, đẩy đến trước mặt em :
- Ngồi xuống uống nước. Về nhiệm vụ thì với những gì các cậu đã được học trên sư là có thể hoàn thành, chúng tôi tin như vậy. Còn phần sau thì cậu nói cũng phải. Về cơ bản ta là một đơn vị công binh vào đây tham gia làm thủy lợi. Khi vào đến đây thì tình hình có thay đổi. Ta là đơn vị trú chân trên địa bàn này nên phải có trách nhiệm cùng các lực lượng tại địa phương bảo vệ biên giới. Chính vì vây ta phải mở khóa huấn luyện cấp tốc các đ/c. Đồng thời trang bị vũ khí lại cho các đơn vị. Cho nên nhiệm vụ chính của chúng ta vẫn là phối thuộc và hỗ trợ địa phương. Lần này cũng là hỗ trợ tỉnh đội Tây ninh, vì họ đã cử người qua đó nhưng không hoàn thành nhiệm vụ. Vậy đó, cậu đã thông chưa ?
Em tự nhủ: không thông thì cũng phải làm, có khác gì nhau đâu.
- Báo cáo, tôi hiểu rồi.
TMP lấy bao thuốc đưa em một điếu :
- Tối nay xe sẽ chở các cậu đến Gò Dầu. Từ đó các đ/c bội đội địa phương,hoặc du kích sẽ đưa các cậu đến cửa mở. Yên tâm, sẽ như đi thực tập khóa đào tạo thôi.
Nghe hai ông thủ trưởng động viên cũng cảm thấy nhẹ lòng. Chào hai cụ em đứng lên quay về nhà khách trung đoàn kiểm tra lại vũ khí vật dụng. Hai thằng kia cũng lúi húi đeo trang bị, thắt thắt, buộc buộc. Em hỏi :
- Thế nào ? Cần thêm bớt gì không ? Đề đạt luôn đi, không đến tối là không kịp. Mà tao thấy mang theo khẩu K54 chẳng để làm quái gì. Trả lại quân khí cũng nhẹ bớt được 1kg. Bọn mày thấy sao ?
- Em cũng thấy vậy. Chắc mấy ông ấy trang bị cho mình để xử lý nhanh tránh nguy cơ bị bắt làm tù binh.
- Lúc đấy thì tao nghĩ làm quả lựu đạn chia đôi còn nhanh hơn. Thôi, nhất trí thì đưa đây tao mang trả.
Ba thằng gom 3 khẩu súng ngắn, mang lên trả phòng tác chiến.
- Báo cáo thủ trưởng tổ tôi thấy không cần mấy khẩu súng này. Xin gửi lại ban.
TBTC hỏi :
- Sao lại không cần. Nhiều khi cận chiến nó cũng có tác dụng. Đây không phải trang bị bắt buộc. Cảm thấy không cần cũng không sao.
- Vâng, thủ trưởng cho gửi lại. Xa hay gần thì một khẩu AK là đủ. Còn cận chiến không có báng súng dùng dao hay lựu đạn cũng tốt.
- Thôi được. Để đây chút nữa bên khí tài sẽ thu hồi. Giờ các cậu tiếp tục nghỉ. Giờ xuất phát tôi báo sau.
Hơn 7h tối thì xe đón một nhóm lên đường. Sau đó 30' thì nhóm thứ 2 cũng rời khỏi nhà khách. Còn lại 3 thằng vẫn ngồi hút thuốc im lặng chờ đợi. Thằng Ninh Bình chạy xuống bếp xin nước sôi pha trà. Đổ vào mỗi bi đông một ít trà loãng. Còn lại nó pha ba cốc nước trà đặc đưa cho mỗi người một cốc.
- Uống đi các anh. Đêm nay chắc anh em mình trắng đêm rồi. Mà bọn kia đi hết rồi mà mình vẫn ngồi đây. Hay đội mình được hoãn.
Thằng Quảng Ninh bĩu môi :
- Mày mơ à ? Điểm mình đi là cắm thẳng tỉnh Prey Veng đó. Khó nhất đấy, không đơn giản đâu.
Hơn 9h tối thì cũng đến lượt chúng tôi bước ra khỏi nhà khách E. Cụ TBTC đã ngồi sẵn trên xe giục :
- Khẩn trương lên các cậu. Đơn vị bạn đã chuẩn bị xong, đang chờ.
Ba thằng nai nịt gọn gàng. Nhảy lên mấy cái, mọi thứ đều chắc chắn không phát ra tiếng động. Lần lượt chui vào chiếc UAZ cũ mèm.
Xe chạy gần 1h thì dừng lại. Em cũng chẳng biết nó ở khu vực nào. Chỉ biết hướng xe chạy là về hướng biên giới VN - Campuchia. Bước xuống xe đã thấy có hai người một nam, một nữ đứng chờ. TBTC giới thiệu họ thuộc tỉnh đội. Một người là biên phòng và một người là du kích. Hai bên chào hỏi xong thì chiếc xe UAZ mang cụ TBTC quay về.
Người đc giới thiệu là biên phòng trải một tấm bản đồ xuống đất, dùng đèn pin chiếu sáng :
- Đây là khu vực phòng thủ của chúng tôi phối hợp cùng đội du kích xã. Nơi này năm ngoái địch đã lấn sang ta hơn 2km. Sau khi ta đẩy lùi địch về bên kia thì chúng tôi đã bố trí một bãi mìn chống bộ binh. Còn phía bên kia do thi thoảng chúng vẫn cho bộ binh tiến sang nên hầu như không có mìn. Mấy hôm nay chúng dồn quân về phía dưới nên khu vực đối diện chúng bố trí quân khá thưa. Các đ/c đột nhập khá an toàn. Việc đưa các đ/c qua bãi mìn của ta thì nữ đ/c này sẽ chịu trách nhiệm.
Em nhìn đ/c nữ thấy cô ta nhỏ bé vì trời tối nên cũng không biết mặt mũi ra sao. Tiếng cô ta cất lên nhỏ nhẹ:
- Các anh yên tâm. Bãi mìn này do em bố trí, có sơ đồ đàng hoàng em sẽ đưa các anh đi an toàn. Các anh có cần hỏi gì nữa không ?
Tôi hỏi thêm :
- Vậy qua bãi mìn của mình thì là đất Campuchia à ? Và sau đó thì sao ?
- Qua hết bãi mìn khoảng 50m là đường biên giới ngày trước. Tới đấy em hết trách nhiệm. Các anh đi thêm 200m vào khu vườn đối diện là an toàn và từ đó thì do các anh thôi. Các anh nghỉ một chút đi. Chờ đêm mưa thì ta đi.
Lúc đó em mới để ý. Đúng là trời sắp đổ mưa. Mùa mưa miền nam hay có những cơn mưa buổi chiều, hoặc về đêm. Chịu mưa lạnh một chút nhưng yên tâm hơn.
Một lúc sau thì trời bắt đầu lất phất mưa. Cô du kích đứng lên giục :
- Chuẩn bị đi anh. Hết bãi mìn của ta chắc bắt đầu mưa to. Các anh sẽ thuận lợi hơn. Nhớ đi đúng bước chân em nghe.
Nói xong cô ta cúi xuống sắn cao ống quần để lộ hai bắp chân trăng trắng trong bóng đêm rồi bước thoăn thoắt về phía trước. Ba thằng bọn em bám theo sau.
- Giãn cách cự ly nhé. Đừng bám sát quá. Để ý bước theo chân tao.
Thấy cô gái đi không chút ngập ngừng em cũng yên tâm. Tập trung nhìn đôi bắp chân trắng phía trước mà bước theo. Rất nhanh, chỉ 15' cô gái dừng lại, nói nhỏ :
- Tới đây là hết. Bọn anh đi vào vườn cây trước mặt là được. Từ đó anh theo con đường mòn từ vườn cây đi ra quốc lộ 1. Từ đó là nhiệm vụ của bọn anh ra sao em không biết. Các anh đi mạnh giỏi, may mắn nghe. Anh để ý cuối khu vườn đó lúc chiều em quan sát có một nhóm mấy tên Polpot ở đó, gần tối thì bỏ đi nhưng em không chắc chắn.
Cô gái chìa tay bắt tay tôi. Nắm chặt bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt vì mưa của cô du kích :
- Chào đ/c cảm ơn. Quay về cẩn thận.
Cô gái xốc lại khẩu AK gật đầu chào mọi người rồi quay lui. Đôi bắp chân xa dần rồi tan biến trong đêm. Mưa đã nặng hạt hơn. Tôi ngồi xuống, căng mắt nhìn vào khu vườn cây trước mặt. Tập trung tất cả các giác quan. Tiếng mưa rào rào, ếch nhái à uôm. Thời tiết khá thuận lợi. Thôi thì đành liều, nhanh chóng tiếp cận khu vườn. Sống chết là lúc này. Quay lại bảo hai thằng :
- Bọn mày theo tao. Đi cách xa ra, nếu vấp mìn thì dính một thằng thôi. Cách bìa vườn khoảng 100 m thì dừng lại sẵn sàng chiến đấu. Chờ khi tao lọt vào vườn một lúc không có vấn đề gì thì hai thằng vào. Nếu có tiếng súng thì quay đầu theo lối lúc nãy mà về. Đừng lao vào uổng mạng.
Hai thằng gật đầu. Em hạ khẩu AK xuống lên đạn và lom khom tiến thẳng vào vườn. Phía trước tối đen, cách 100m em ra hiệu hai thằng dừng lại. Rồi một mình tiếp tục tiến lên. Lọt tới bìa khu vườn em vội nằm sấp quan sát vào trong khu vườn khá lớn vào nhiều cây rậm rạp. Chỉ nhận ra vài gốc dừa, còn lại chẳng biết cây gì. Nép sau một gốc cây cố quan sát vào trong không thấy động tĩnh. Phía ngoài hai thằng thấy yên ổn nên cũng từ từ tiến vào. Ba thằng chia nhau cảnh giới các hướng và lặng lẽ đi sâu vào vườn cây. Đúng như cô gái nói. Có một con đường mòn nhỏ từ khu vườn chạy thẳng ra lộ. Nghĩa là đây là vườn cây ăn trái nằm cạnh quốc lộ 1. Vậy thì khu vực này là cửa khẩu Ba Vẹt - Mộc Bài ngay này. Quốc lộ 1 sẽ chạy thẳng đến tỉnh lỵ Prey Veng.
Thở phào vì đã định hình được phương hướng. Em quyết định nghỉ trong khu vườn. Chờ sáng mới đi tiếp, trời tối thế này chưa bị xung quanh ra sao ? Bám theo ven lộ thì không an toàn. Có lẽ cắt một hướng đi khác.
- Thôi, nghỉ trong này. Chia nhau cảnh giới sáng mai tính. Đừng thằng nào hút thuốc. Một thằng ngủ, hai thằng gác.
Nói vậy thôi, cũng chẳng thằng nào ngủ được. Mỗi thằng ôm súng ngồi một gốc cây lim dim nghe ngóng động tĩnh.
( ...)
cụ cho em hỏi có phải ý đồ là để xoá dấu vết khi xâm nhập không?
Với có dịp nào cụ biên ít kinh nghiệm cách tẩy hơi người khi đi rừng với nhé, chuyện lần trước khi đi đặt bộc phá ở hang gấu có nhắc đến kỹ thuật này mà em quên hỏi
Độ từ 2003-2005 em em và một số bạn bè hay đi săn trong rừng. Chắc vía của bọn em nặng quá hoặc do hơi người nặng nên hầu như chả săn bắt đc gì, thi thoảng bắt đc con nhím, rùa... . Vẫn mang súng theo để kiếm lợn rừng nhưng chưa bao giờ gặp cả, mặc dù đồng bào dân tộc khu đó thi thoảng vẫn bắt đc một hai ông lợn mang về.