Khoảng tháng 3-4/1978. Thời gian trước khi lên sư làm nhà và đánh đại trưởng, tiểu đội tôi được cử đi phối thuộc với một đơn vị pháo binh. Thời gian đó pháo Pốt thường bắn sang ta liên tục bất kể thời gian nào, gây ra tâm lý rất khó chịu cho quân và dân ta. Có lần chúng bắn vào chợ Long Hoa ( Tây Ninh) làm chết 2 người dân. Pháo chúng chỉ bắn một loạt rồi nhanh chóng dùng bò kéo chạy mất. Vì vậy rất khó phản pháo.
Nhận nhiệm vụ xong, tôi dẫn tiểu đội lên đường, 7 anh em lại lếch thếch súng đạn, gạo muối, nồi niêu cuốc xẻng lên đường. Cuốc bộ khoảng chục km thì đến nơi. Đó là một cánh đồng mía đã thu hoạch xong. Đơn vị pháo cũng chỉ mới đến lúc sáng. Tôi vào gặp anh đại đội trưởng pháo báo cáo và nhận nhiệm vụ. Cả bãi có 4 khẩu pháo 175 ly to như con voi. Hồi xưa còn đi học đã được nhìn thấy ở triển lãm Vân Hồ khi trưng bày chiến lợi phẩm. Chúng tôi phải cùng lính pháo đào hầm pháo, hầm đạn. Thực chất hầm pháo chỉ là cái hầm nửa nổi, nửa chìm, phía trên che lưới ngụy trang. Sau ba ngày chúng tôi chuẩn bị xong trận địa, dựng lán tạm để ở. Mấy ngày sau bên pháo bắt đầu bắn mỗi khi thấy pháo Pốt bắn sang, nhưng tốc độ khai hỏa khá chậm. Thường thì sau khi pháo Pốt bắn sang thì phải 5-10' sau pháo ta mới nhả đạn. Nên hầu như không có hiệu quả.
Một buổi chiều, có một xe UAZ chạy đến, trên xe bước xuống 4 người, có hai người mặc thường phục. Họ vào bên lính pháo khoảng 30' thì 2 người mặc quân phục quay ra lên xe đi thẳng.
Anh đại trưởng gọi tôi sang bên đó nói :
- Có hai người là lính pháo chế độ cũ đến giúp ta sử dụng loại pháo chiến lợi phẩm này. Anh Tám sẽ ở bên cậu. Cậu có nhiệm vụ lo ăn ở và bảo vệ cho anh ta. Còn anh sĩ quan sẽ ở bên này với bọn tôi.
- Rõ, tôi có thể đưa anh Tám về được chưa?
- Được rồi, cố gắng lo cho anh ta ăn ở đàng hoàng. Anh ta có yêu cầu gì thì báo lại cho tôi.
Tôi quay ra chỗ hai người mặc thường phục đang ngồi chờ ngoài lán pháo.
- Anh Tám là ai ? đi theo tôi sang bên này.
Một người khoảng 27-28 tuổi đứng lên :
- Tôi đây.
- Anh theo em sang bên này.
Anh Tám cao, hơi gầy trông khá đẹp trai, tóc hơi xoăn trông dáng thư sinh, có vẻ là dân thành phố. Anh ta xách cái ba lô lính đi theo tôi về lán.
- Anh ở đây với em, nằm sạp tre thôi. Đồ anh để đâu cũng được, làm sao tiện cho anh. Còn cơm nước thì ăn cùng anh em. Lính tráng nên ăn uống cũng cực lắm không như ở thành phố. Anh người ở đâu ?
- Tôi ở SG. Còn cậu ?
- Em ở HN.
- HN mà cũng đi lính vào tận đây à ?
- Đến tuổi là đi tất, lính thì ở trên bảo đi đâu thì đi tới đó thôi. Mà xưa anh là lính chế độ cũ bao nhiêu năm ?
- Tôi đi lính năm 1972, làm trung sĩ kế toán pháo binh.
- Kế toán pháo binh là làm gì anh ?
- Là người tính toán phần tử bắn cho pháo.
- Vậy chắc phải học lâu lắm hả anh?
- Cũng bình thường, học 6 tháng và sang Phi luật Tân tu nghiệp 3 tháng.
Cả ngày hôm đó tự nhiên yên ắng, không thấy pháo Pốt bắn sang. Tôi và anh Tám nằm khèo trong lều tán chuyện. Khi đã quen anh toàn xưng mày tao với tôi.
- Anh Tám vợ con gì chưa ?
- Trời, tiền đâu mà vợ con mày ơi. Nhà tao nghèo, giải phóng xong còn nghèo hơn, tao đang đạp xích lô kiếm sống thì ông trung úy Sửu với hai cha VC hôm qua đến nhà kéo lên đây. Nói là đi đánh nhau với Miên. Mà đù má mấy thằng Miên này sức mấy mà đánh với VN. Mấy cha VC đánh cũng kỳ, ào qua đánh luôn cho rồi, cứ thò thụt, thò thụt. Hồi xưa tướng Đỗ Cao Trí đã đánh chạy tụt quần rồi. Giờ cứ để nó quấy nhiễu hoài.
- Nhà anh có đông anh em không ?
- Nhà tao có 2 má con thôi. Ba tao cũng đi lính mất năm 1968. Giờ tao đi xa phải nhờ con bồ nó chạy qua lại với bà.
- Bồ anh làm gì ?
- Nó buôn bán nhỏ ngoài chợ thôi. Được cái hiền lành, ngoan.
- Trông anh như thế này chắc cô ta cũng dễ thương ?
- Ờ, cũng được. Mầy có bồ chưa ?
- Em 18 tuổi đi lính, giờ mới 20 bồ bịch gì anh ?
- Lính VC bọn mày thằng nào cũng hiền hiền, cù lần. Mầy có thích lấy vợ SG không ? Khi nào về SG tao kiếm cho, có mấy con nhỏ gần nhà trông dễ thương lắm, cặp zú to như hai trái dừa. Mầy ưng là xong liền hà. Đời trai mà, kệ nó chứ. Chắc mày chưa biết mùi đàn bà hả ? Cù lần lắm em ạ. Khi nào về SG tìm tao. Ăn nhậu thì không có nhiều, nhưng em út thì đầy.
(...)