Chả chả biết thế nào. Có khi CQ nó bật đèn xanh đấy. Nó cứ giả ngây giả ngô, làm gì được nó.E đoán bên ấy ll vũ trang vẫn còn tình trạng chia phe phái. K thống nhất từ trên xuống dưới.
Chả chả biết thế nào. Có khi CQ nó bật đèn xanh đấy. Nó cứ giả ngây giả ngô, làm gì được nó.E đoán bên ấy ll vũ trang vẫn còn tình trạng chia phe phái. K thống nhất từ trên xuống dưới.
Lâu lắm rồi em không quay lại trường cũ nên không biết tình hình sức khỏe thầy ra sao, em chỉ gặp lại vào dịp kỷ niệm 40 năm ngày ra trường. Nhưng thật sự em ngưỡng mộ và kính trọng những người thầy như vậy,họ đúng là những người cs chân chính. Ngày đó người Hoa ở HP hầu hết làm việc tay chân, từ kéo xe ba gác, bán thạch găng...nhưng làm việc trong nhà máy thì hầu hết là công nhân tay nghề cao trở lên từ bậc 5. Năm 1979 hầu hết là họ bị ép phải quay về và rất nhiều người đã đến CanadaThầy Phúc vẫn khoẻ cụ ạ, em vẫn vinh dự quý nào cũng được họp chi bộ tổ dân phố với Thầy. Anh Sơn con lớn của Thầy giờ làm quản lý ngoài Casino Đồ Sơn. Khu tập thể giáo chức trường năng khiếu Trần Phú bị giải toả cùng với trường Trần Phú để làm khách sạn 32 tầng Fullman. Một số gia đình chuyển xuống Ngô Gia Tự, một số gia đình thì xuống đường Lê Hồng Phong.
Cụ chuẩn đấy, em cho là lính VNCH thì cũng mang teing mình dòng máu lì đòn của người Việt cả.Vâng cụ. AK em thấy bảo độ chính xác thua nhiều loại súng tư bản.nhưng nó lại ưu điểm vì cấu tạo đơn giản, dễ huấn luyện và sửa chữa , chịu mọi đk tác động từ tự nhiên, ít hóc kẹt đạn,ít phải bảo dưỡng ,rất phù hợp Q Đ các nc nghèo, giá thành thấp và tiếng nổ uy lực áp chế tốt..đầu đạn to và cứng hơn súng Mỹ. Nói chung là tính điểm theo các tiêu chí thì nó ít 10.nhưng lắm 7,8. Hầu như k có 1234.
Bác anh mẹ em nói ( khi bác còn sống ). Bác ngâm nó cả tháng trong bùn, cởi quần áo mặc đúng xà lỏn.lặn 1 hơi và thoát đc vây ráp của lính M.(đơn vị bác phục kích ). 2 , tháng sau quay lại lôi lên thì có 2 thứ vẫn ok .1 là AK ,sục xong bùn nc , nạp thử đạn bắn đc ngay. Và 2 là cái hộp đựng đồ ăn của Mỹ , từng ý thời gian nhưng không 1 giọt nc nào vào đc ,bản đồ,tài liệu khô coong.
À mà có chi tiết này.em lan man thêm cho vui nhá..bác bảo lính M không hành quân lắt léo như vnch,họ đi hành quân là chi viện dọn đường rất mạnh và chính xác ..đi thẳng theo vạch tuyến trên bản đồ..thứ nữa theo kn của bác ấy là hiệu quả trận đánh với M chỉ cao trong khoảng phút đầu tiên .khi ta bất ngờ và chủ động..lính M bắn cực giỏi..bình tĩnh cao.họ mà đặt đc balo xuống kê súng thì phải coi chừng. Súng máy của họ bắn cũng rất bài bản lì đòn chỉ có các nhà văn mới đánh M như đánh trẻ con đc thôi..
Với VNCH thì không phải ng ta không đánh giỏi..không phải họ kém mà tinh thần của họ không bằng ,nhất là sĩ quan..lính thủy quân lục chiến mà bác từng gặp họ đánh như đàn sói..gan lì đến mức có trận trưa nắng nồng ruộng .2 bên mệt mỏi mà vẫn cởi quần áo đội mũ sắt đeo vòng thắt lưng là lựu đạn bò tới bò lui đánh đến bến.. trong chuyện nói với con cháu ,bác chưa bao giờ đánh giá thấp ng lính bên kia..chưa bao giờ dùng lời gì là không tôn trọng họ .điều này làm em thấy bác đặc biệt.
Bác còn nói có trận bên pháo binh mình còn không kéo đc pháo ra vì tốc độ và cường độ phản kích quá nhanh và mạnh, phải cho phá pháo chia nhỏ đội hình và rút trước trời sáng.
Em nhớ đc tí nào lại đen " ton hót " hầu cụ và cc cho thêm vui ạ ..
Em ủng hộ suy nghĩ của cụ.Cám ơn cụ chủ đã chia sẻ lúc dịch dã, em Căng mắt mất 2 ngày sáng chiều tối mới đu hết 218 trang! Chuyện cụ chủ được in thành sách là chuẩn, chuẩn cả phần hồn lẫn phần xác & một phần để cụ hồi tưởng lại kỷ niệm thời trai trẻ quân ngũ, một phần để đàn em biết được thêm 1 nhân chứng sống nữa. Mặt khác trong câu chuyện cụ cũng có đôi ba kỷ niêm của ông cụ nhà em, lính 2 thời kỳ, năm nay 85 t rồi, lính 320, lính ruột của cụ Kim Tuấn, thời gian công tác ở HVLQ cũng giảng dạy cho cán bộ quân đội K nhiều, nge đâu có cả lão HS thì phải( cái này e sẽ hỏi lại), cũng đi chuyên gia quân sự 1 năm, nhà nghèo cũng khuân về được 2 cái xe 78 cánh bằng màu ngọc (hay gọi là cối 78, 50 cc) & cái 78 cối 90 cc màu đỏ..... hiện tại đang lọc cọc cái bàn phím viết hồi ký (mà chả biết có lủng củng ko, em bảo bố cứ viết đi, nhớ cái gì viết cái đấy còn chỉnh lý các loại nữa cơ)
Về chuyện kỷ niệm của cụ, nhiều cụ đã còm rồi nhưng một lần nữa e cảm khích với cách xử lý của cụ rất chuẩn trong tất cả các vde, tuy nhiên ý em là bgio mọi thứ an bài, chyện cụ với chị Chan Thu chắc chắn 1000 % là rất rất có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cụ, cho nên chyện bgio mới kể....cụ thì sống có lý trí, nhưng cụ phải hiểu tình cảm chị CT có khi còn hơn cụ ấy chứ, chắc chắn nó đã theo chị, dằn vặt trong suốt tgian 40 năm nhưng chị CT ko có hoặc kìm nén ko biết chia sẻ với ai để trải lòng...., cụ thì có nơi OF để ôn lại! Thế nên kiểu gì cụ cũng phải liên lạc với chị CT mục đích ko phải nối lại tình cảm nữa mà là để cho chị ấy yên lòng khi biết cụ vẫn còn sống nhăn ra, gd ổn như cách cụ vẫn theo dõi chị tgian qua ( mà cách của cụ là cách ích kỷ... chỉ nghĩ cho bản thân, ko nghĩ cho ng khác! E nói cụ đừng giận). Chấm hết. E cbi xem đá banh
Cho bám càng với nhé, em cầu lông cầu lá suốt ở gần đấy.Đúng chỗ đó đấy cụ. Em gửi xe ở bãi đó, nên hay ngồi uống cafe. Hết dịch khi nào rảnh mời cụ ra uống cùng
Mời cụCho bám càng với nhé, em cầu lông cầu lá suốt ở gần đấy.
Chú xỏ xiên cháu nó luôn là vừa ăn 2 cái bánh bao vẫn còn đang no, không biết cháu nó có hiểu khôngNgoài lề chút : Em có vụ ôm eo đến nghẹt thở, nóng hết cả người : hôm đó em đang ngồi nhả khói cạnh một tòa nhà cạnh công viên Cầu Giấy, bỗng nghe :
- Ngáp, ngáp...
Quay lại thấy hai cháu hơn 20 tuổi, trông cũng ổn, ăn mặc rất sếch si, quần sooc không thể ngắn hơn, áo hai dây, thả rông.
- Đi đâu cháu ?
- Chú cho cháu ra hàng bún gần đây, ăn xong cháu về luôn. Chở 2 được không chú ?
- Đi gần thì được. Lên xe đi.
Hai cháu lên xe, các cụ biết cái yên xe máy mà ngồi ba người thì thế nào rồi. "nó" cứ sát vào lưng làm em nóng hết cả người. Cũng may chỉ chưa đến 10' thì đến nơi.
- Chú vào ăn bún với bọn cháu, cháu mời chú.
- Thôi, chú có khách rồi không chờ bọn cháu được. Sáng chú ăn bánh bao rồi, đang còn no. Cảm ơn các cháu
Trình độ phản pháo của sĩ quan VNCH thì khá chuẩn và nhanh. Như có đoạn em đã kể khi ở Tây Ninh đi phối thuộc với một đơn vị pháo 175ly. Khi Pốt bắn sang mình loay hoay đến 5-10' mới tính được phần tử bắn. Sau phải đưa mội trung úy và một trung sĩ pháo binh VNCH vào giúp thì mới phản pháo nhanh được. Thằng cha trung sĩ Tám kế toán pháo nó tính nhanh lắm, cái thước logarit trong tay cứ thoăn thoắt như múa.Vâng cụ. AK em thấy bảo độ chính xác thua nhiều loại súng tư bản.nhưng nó lại ưu điểm vì cấu tạo đơn giản, dễ huấn luyện và sửa chữa , chịu mọi đk tác động từ tự nhiên, ít hóc kẹt đạn,ít phải bảo dưỡng ,rất phù hợp Q Đ các nc nghèo, giá thành thấp và tiếng nổ uy lực áp chế tốt..đầu đạn to và cứng hơn súng Mỹ. Nói chung là tính điểm theo các tiêu chí thì nó ít 10.nhưng lắm 7,8. Hầu như k có 1234.
Bác anh mẹ em nói ( khi bác còn sống ). Bác ngâm nó cả tháng trong bùn, cởi quần áo mặc đúng xà lỏn.lặn 1 hơi và thoát đc vây ráp của lính M.(đơn vị bác phục kích ). 2 , tháng sau quay lại lôi lên thì có 2 thứ vẫn ok .1 là AK ,sục xong bùn nc , nạp thử đạn bắn đc ngay. Và 2 là cái hộp đựng đồ ăn của Mỹ , từng ý thời gian nhưng không 1 giọt nc nào vào đc ,bản đồ,tài liệu khô coong.
À mà có chi tiết này.em lan man thêm cho vui nhá..bác bảo lính M không hành quân lắt léo như vnch,họ đi hành quân là chi viện dọn đường rất mạnh và chính xác ..đi thẳng theo vạch tuyến trên bản đồ..thứ nữa theo kn của bác ấy là hiệu quả trận đánh với M chỉ cao trong khoảng phút đầu tiên .khi ta bất ngờ và chủ động..lính M bắn cực giỏi..bình tĩnh cao.họ mà đặt đc balo xuống kê súng thì phải coi chừng. Súng máy của họ bắn cũng rất bài bản lì đòn chỉ có các nhà văn mới đánh M như đánh trẻ con đc thôi..
Với VNCH thì không phải ng ta không đánh giỏi..không phải họ kém mà tinh thần của họ không bằng ,nhất là sĩ quan..lính thủy quân lục chiến mà bác từng gặp họ đánh như đàn sói..gan lì đến mức có trận trưa nắng nồng ruộng .2 bên mệt mỏi mà vẫn cởi quần áo đội mũ sắt đeo vòng thắt lưng là lựu đạn bò tới bò lui đánh đến bến.. trong chuyện nói với con cháu ,bác chưa bao giờ đánh giá thấp ng lính bên kia..chưa bao giờ dùng lời gì là không tôn trọng họ .điều này làm em thấy bác đặc biệt.
Bác còn nói có trận bên pháo binh mình còn không kéo đc pháo ra vì tốc độ và cường độ phản kích quá nhanh và mạnh, phải cho phá pháo chia nhỏ đội hình và rút trước trời sáng.
Em nhớ đc tí nào lại đen " ton hót " hầu cụ và cc cho thêm vui ạ ..
Trình độ
Nó lại xỏ lại chú ăn cái bánh nát nhà làm thì kể làm gìChú xỏ xiên cháu nó luôn là vừa ăn 2 cái bánh bao vẫn còn đang no, không biết cháu nó có hiểu không
HS cũng giỏi, có năng lực, nhưng nói có lực lượng thì em thấy không chính xác, chỉ cần VN về sớm hơn, khi pốt chưa lụi hẳn thì HS sập trong phút mốt. Qua topic này em còn biết thêm là mình rút về rồi nhưng vẫn phải cử lực lượng bí mật sang mặc quân phục bộ đội chính phủ cam, chiến đấu cho cam.Khác chứ?
Mỹ là tự vào lật đổ chính quyền ng ta, lập CP mới. Còn VN là hs, 1 người thực sự có năng lực, có lực lượng sang cầu viện và VN đưa quân vào. VN là ủng hộ phe có quyết tâm giải phóng đất nước họ, còn Mỹ là lật đổ và xây dựng chính quyền bù nhìn (có thể dưới cái nhìn của nhiều ng Afga)
Tất nhiên Vn thế là giỏi rồi, nhưng HS nó cũng là thằng giỏi
Em tưởng mấy cụ VNCH này lúc đó đang đi "học tập"?trung úy và một trung sĩ pháo binh VNCH
Học tập cũng phải đưa ra ra sử dụng cụ ạ. Ông trung úy thì ở trại, còn anh Tám thì lúc đó ở nhà rồi. Ông Tám này sống rất đúng chất anh hai SG. Sau này sang K em về SG có gặp lại.Em tưởng mấy cụ VNCH này lúc đó đang đi "học tập"?
Em lại hóng , có lẽ cụ chủ chuyển sang viết sách khéo lại kiếm bộnEm kể chuyện cuốc xe grab 1.000k vậy :
Năm ngoái ngồi nhà mãi cũng buồn. Mà có ý định tháng 10/2021 này đi xuyên Việt sang K bằng xe máy. Cô em vợ có một shop bán hàng online nên nhờ tôi ship hàng đi khắp nơi. 8-9h sáng là tôi nhận khoảng 10 đơn hàng chạy lang thang khắp HN. Chỉ 10h hơn là xong xuôi, chợt nảy ra ý định đăng ký grab chạy lang thang cho vui. Nghĩ là làm, tôi lên văn phòng Grab đăng ký luôn trong một buổi sáng. Ok, bật máy chiến đấu luôn. Từ hôm đó sau khi chạy xong hàng nhà là tôi bật app chạy khắp HN, xa nhất là Nội Bài, Sơn Tây, Bắc Ninh. Chủ yếu là công văn, giấy tờ. Hôm chạy lên bến xe thị xã Sơn Tây là mang quyển sổ đỏ. Nội bài thì mang hộ chiếu cho cô vợ một bs ở 108. Lên trên đó phải mua khách mới có chiều về.
Chạy được khoảng hơn tháng, cũng đã quen quen. Một hôm sau khi rải hết hàng nhà, tôi ngồi uống trà đá gần cổng Bộ Công Thương (Ngô Quyền) uống gần xong tôi bật máy ngồi hóng. Reng...nổ rồi. Nhìn màn hình grab bike ( chở người) vị trí đón ngay chỗ tôi đang ngồi. Bốc máy gọi luôn cho khách :
- Alo (giọng trả lời là nữ) chị ơi tôi đến rồi, mình ở chỗ nào ?
- Chị ở gần cổng Bộ Công Thương em ơi, nhanh nhanh chút.
Nhìn ra vỉa hè thấy một mợ mặc váy đen đang nghe điện thoại.
- Chị mặc váy đen đang đứng vỉa hè phải không ?
- Ok, đúng rồi, em ở đâu ? Chị chưa thấy.
- Tới rồi, chị quay lại đằng sau.
Tôi trả tiền nước rồi đứng lên. Mợ đặt xe quay lại nhìn. Chà mợ này trông trắng trẻo, bụ bẫm khoảng trên 40 tuổi.
- Chào anh, em tưởng cậu thanh niên nào ?
- Vâng không sao, mình về Nguyễn Chế Nghĩa ngay đây hả. Đi thôi.
- Không, anh ơi. Em đặt như vậy nhưng có lẽ phải đi lòng vòng rồi mới về Nguyễn Chế Nghĩa.
- Vậy thì đi những đâu ?
- Anh cứ ngồi uống nước chờ, khi nài em bảo đi thì đi. Em sẽ trả anh tiền ngoài.
- Ok.
Tôi lại ngồi xuống gọi tiếp ly trà đá. Mợ đặt xe cũng đi vào ngồi xuống uống nước hỏi :
- Anh chạy lâu chưa ? Ngày được bao nhiêu ?
- Tôi chạy được vài tháng, ở nhà mãi cũng buồn, chạy cho vui, đỡ ỳ người. Mỗi tháng cũng được vài triệu. Bọn trẻ nó chăm chạy, cày tiền thì cũng được 12 - 15t/ tháng.
- Thảo nào trông anh không có vẻ chuyên nghiệp, ăn mặc cũng không giống Grab mấy. Trước anh làm nhà nước à ?
- Trước tôi làm Bộ Công Thương này, từ hồi cụ Đoàn Duy Thành làm Bộ Trưởng.
- Chồng em cũng đang làm ở đây.
Nhìn đồng hồ đã hơn 11h, thấy tôi xem đồng hồ. Mợ đặt xe nói :
- Anh chịu khó chờ thêm chút. Chắc chục phút nữa thôi.
- Không sao. Chắc chị chờ ông xã ?
- Chẳng giấu gì anh. Hôm nay em định đi theo ông xã xem buổi trưa ông ấy đi ăn ở đâu. Mấy tháng nay không về nhà ăn trưa, hôm nào cũng kêu đi ăn với anh em. Hôm qua em đã đi theo nhưng ông ấy đi nhanh quá mất dấu. Hôm nay phải đặt Grab trước.
- Nghĩa là hôm nay theo dõi ông xã xem có bồ bịch gì ngoài không ?
- Vâng, gần như vậy.
- Được yên tâm. Vậy phải ngồi chờ ông xã chị ra mới đi theo.
- Vâng.
Ngồi thêm một lúc, bỗng mợ ta cấu tay tôi, hất hàm về phía cổng Bộ nói nhỏ :
- Ra rồi anh ơi.
Phía cổng Bộ xuất hiện một người đàn ông tuổi khoảng 50 ăn mặc lịch sự dắt chiếc SH màu đen đi ra.
- SH đen đó hả.
- Vâng, khi nào ông ấy đi anh bám theo giúp em. Đừng để ông ấy biết và cũng không để mất dấu.
- Được, yên tâm. Đúng nghề của tôi rồi
(...)
Ông anh xóm em trước linh cối Hà giang kể đấu pháo với tàu mình cũng phải bổ sung cả cựu pháo binh VNCH để tính toán phản pháo.Trình độ phản pháo của sĩ quan VNCH thì khá chuẩn và nhanh. Như có đoạn em đã kể khi ở Tây Ninh đi phối thuộc với một đơn vị pháo 175ly. Khi Pốt bắn sang mình loay hoay đến 5-10' mới tính được phần tử bắn. Sau phải đưa mội trung úy và một trung sĩ pháo binh VNCH vào giúp thì mới phản pháo nhanh được. Thằng cha trung sĩ Tám kế toán pháo nó tính nhanh lắm, cái thước logarit trong tay cứ thoăn thoắt như múa.
Trình độ sĩ quan pháo binh VNCH thực sự đáng nể đó. Họ được đào tạo rất bài bản.Ông anh xóm em trước linh cối Hà giang kể đấu pháo với tàu mình cũng phải bổ sung cả cựu pháo binh VNCH để tính toán phản pháo.
Nghiêm cấm anh xuk mổ xẻ nhé.Cụ Wat chuẩn nhà văn đấy Chi tiết này rất đắt giá với độc giả :
Đắt nhất từ chà...giá có video thì sẽ thấy ánh mắt cụ ấy thế nào
cụ Xuk này mà đấu tố thì tèo con mèo....
Nhiều ông người thân ở các nước nhiều hơn ở VN. Em quen mấy ông ở đội lính K sang Đức lao động, mấy ông bắc thì mua hàng đóng thùng gửi về, mấy ông SG với miền nam thì toàn găm tiền và chờ người thân đón qua tây Đức.Họ đi mà ko nghĩ đến người thân, họ hàng ở lại ạ?
Úi giời...áng văn nó đập vào mắt lại tự hình dung ra và hóa thân vào hoàn cảnh thôicụ Xuk này mà đấu tố thì tèo con mèo....
em chỉ dám hình dung trả thù hộ một mình thôi, cụ cứ bô bô thế thì chếtÚi giời...áng văn nó đập vào mắt lại tự hình dung ra và hóa thân vào hoàn cảnh thôi