[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

Phục Quy

Xe tăng
Biển số
OF-575673
Ngày cấp bằng
24/6/18
Số km
1,844
Động cơ
159,404 Mã lực
Nghe vậy các cụ có sợ không ..mà hình như mình cũng không ưu tiên bắt tù binh lắm phải không cụ .
Cụ có thời gian vào bên quansuvn đọc hồi ký của các cụ CCB xem nó khốc liệt thế nào .
Em trích 1 đoạn hồi ký của cụ ducthao viết bên đó mà các cụ bên dđ otosg tổng hợp lại xem nó khốc liệt thế nào :

Luật của rừng xanh
Lệnh hành quyết

Buổi chiều hôm đó trời mưa tầm tả, đâu tầm khoảng 3 giờ chiều trời vừa dứt mưa thì trung đội tôi có lệnh tập họp, chỉ mang theo AK thôi, hỏa lực để ở nhà.

Tôi lúc đó mang cây AK Trung quốc mới cáu cạnh, tịch thu của Pốt trong thời gian đi giải phóng Amleang. Đeo cái bao xe cũng mới cứng ra tập họp ở đầu phum để nghe anh Ánh chính trị viên đại đội quán triệt nhiệm vụ.

Anh Ánh không nói vài dòng, chỉ vắn tắt là lệnh của trên giao trung đội chúng tôi hành quyết đám cướp này. Các đồng chí không được run tay, đưa vào rừng bắn giết tất cả!

Trung đội tôi lúc đó chỉ có vỏn vẹn 7, 8 tay súng do anh Thành bao tử chỉ huy và anh Ánh chính trị viên đốc chiến. Trước mặt chúng tôi là một dãy 16 tên cướp Thái Lan tướng tá vạm vỡ đang bị trói thúc ké hai tay ra trước ngực bằng chính những cái khăn hoặc cái áo của chúng. Dẫn đầu đám cướp bị đem ra xử này là trinh sát tiểu đoàn. Chúng tôi áp giải bọn cướp vào rừng bằng cách đi dọc theo con lộ đất đỏ từ phum Souriya lên Suối Cạn. Lính trinh sát và đám cướp bị trói kia đi bên hữu ngạn, trung đội của chúng tôi đi bên tả ngạn.

Ra khỏi đầu phum được khoảng 500m, trinh sát dừng lại để chuyển hướng cắt vào rừng. Đoán được ý đồ của chúng tôi, bọn cướp khom người vái lạy chúng tôi như tế sao. Nhưng tôi lúc đó là lính trẻ, vẫn luôn nhớ tới lời thề của người chiến sĩ QĐNDVN là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Tôi lạnh lùng nhìn vào những cái hình người kia đang vái lạy mình với cái nhìn vô cảm. Mãi nhiều năm sau cái cảnh này vẫn còn lưu lại trong đầu!

Một anh trinh sát nào đó đi tới tước cái gì đó trên người một thằng cướp. Lập tức đội hình lộn xộn cả lên, bọn kia nháo nhào tháo chạy vào rừng không theo đội hình gì cả. Lính trinh sát dạt hẳn qua tả ngạn con lộ đất đỏ với chúng tôi và tiếng súng lập tức nổ lên. Cũng như bao người khác, khẩu AK của tôi được đẩy về nấc na-phan và tôi lập tức nả từng loạt điểm xạ vào những cái bia hình người đang chạy liêu xiêu vì hai tay bị trói chặt ra phía trước.

Đợt bắn này khá dài, tôi bắn hết 1 băng AK mà các mục tiêu di động kia vẫn chưa gục hết. Tôi thay băng khác vào súng và tiếp tục nả đạn. Được vài loạt ngắn nửa thì bỗng dưng tất cả đều ngưng tiếng súng. Không thằng giặc nào chạy nổi nửa.

Chúng tôi tiến lên bắn bồi, trước mặt chúng tôi là một tên cướp đang nằm bên phía tay phải con đường đang rên la quằn quại, anh Thành trung đội trưởng chỉa thẳng khẩu AK vào đầu hắn "bòm bòm" hai phát. Óc nó phọt lên trúng cả vào gò má anh, anh quệt óc nó ra khỏi gò má của mình, vô tư cười nói như không có gì phải sợ.

Anh Ánh ra lệnh kéo xác vào rừng bỏ. Anh Sau quận 8 khều tôi: Tao với mày một cặp.

Chúng tôi cứ hai người thành một cặp nắm chân lôi xác bọn cướp vào rừng. Bọn này nặng xác lắm, chúng tôi kéo chúng vào rừng chừng hai chục bước chân thôi là cũng muốn oải rồi.

Thằng đầu chết ngắc nên kéo xác không ấn tượng gì, thằng thứ hai nó bị đạn vỡ đầu phọt óc nên hộp sọ bị rỗng. Khi chúng tôi kéo xác nó vào rừng, cái đầu của nó va vào các mô đất vang lên tiếng kêu boong, boong như mình lấy tay gõ vào cái sọ dừa vậy.

Sang thằng thứ ba thì tôi thực sự kinh hãi rợn tóc gáy. Khi tôi và anh Sau quận 8 kéo xác nó đi thì nó quay đầu lại nhìn chúng tôi bằng con mắt trắng dã và rống lên thảm thiết vì vết thương của hắn bị xé ra đau đến tột cùng.

Thì ra là hắn chưa chết - chỉ bị thương thôi, nằm giả chết chờ thời. Chúng tôi nắm chân kéo hắn làm động vết thương, hắn không nhịn nổi cái đau và nỗi khiếp sợ nên rống lên kinh hoàng.

Chính cái rống của hắn làm tôi rợn tóc gáy lên! Đưa hắn vào rừng rồi, tôi mở nấc na-phan cây súng của mình đẩy vào ngực hắn thêm hai loạt điểm xạ tằng tằng, tằng tằng. Khi điểm xạ vào hắn tôi hoàn toàn không có một ác ý nào, thật tâm là muốn hắn chết đi để chấm dứt nỗi đau kinh hoàng này. Tất nhiên là khi đó tôi cũng thoáng nảy ra ý nghĩ: Đánh rắn thì phải đánh dập đầu, không để nó sống sót mà quay về trả thù tàn khốc !
 

dislike

Xe hơi
Biển số
OF-780692
Ngày cấp bằng
15/6/21
Số km
104
Động cơ
19,263 Mã lực
Cảm ơn cụ. Có lẽ câu chuyện về Chan Thu các cụ nhà mình có vẻ thích nhất. Không lẽ lại kể nốt cho các cụ nghe chuyện cô bé Tàu lai có cái tên Chan Tha (con gái cô Kechia giáo viên dạy tiếng K ) của em.
Cũng xinh xắn, trắng trẻo hơi gầy. 1983 cháu nó mới 19 tuổi. Quí mến chú Chan Thu như thần tượng về một coong top xmak chát VN. :D
Cụ viết đi ạ
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Úi trời , được thế còn gì hay bằng nữa đâu cụ ơi . Cuối 1983 lúc đó em 17 tuổi , cũng có ở cùng khoảng 20 em gái người K cùng tầm đấy trai K . Mà có lẽ cụ số đào hoa thế nào ấy , toàn gặp tuyệt sắc giai nhân thôi . Chứ hồi đó bọn K chỗ em ở nó ghét VN lắm ( vì thấy nó vẫn chơi với bọn Laos ) . Mà toàn em xấu như ma . Tắm biển toàn chơi nguyên cây bò Kingjo . Các em gái nói chuyện với minh cứ y như phòng chống covid ấy , ngồi phải cách 2m...kkk . Sau điều tra mãi , các em ấy mới thú thật là do bọn con trai K nó cấm ...
Đúng hồi đó thanh niên K cũng ghét bộ đội VN. Các cô gái K thì hay khen bộ đội VN trắng trẻo, tốt bụng...
Lính ta sau này nhiều người xuất ngũ cũng lấy vợ K và ở lại làm ăn trở thành Việt kiều.
 

Đại Ba

Xe điện
Biển số
OF-51041
Ngày cấp bằng
17/11/09
Số km
2,254
Động cơ
433,184 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Kể cho các cụ nghe chuyện buôn Dream xứ K cho đỡ buồn:
Cuối 1983 PP đã bắt đầu có những chiếc Dream 1 của Thái chuyến về màu đỏ ớt hoặc đỏ sẫm. Khác Dream 2 là không có đề. Thỉnh thoảng đi ra đường gặp một chiếc đám thanh niên chúng tôi trố mắt nhìn theo suýt xoa : Xe đẹp thật, đồ sộ ... AV với 104 của mình gọi bằng cụ tổ.
Vài tháng sau xe về nhiều dần, ngoài chợ Ora xây đã có những cửa hàng bày bán vài cái. Ngày chủ nhật mấy thằng thanh niên lên ngồi ngắm xe mê mẩn.
- Uầy, giảm xóc trước này trong như mặc quần soóc nhé.
- Đèn pha này, to như đèn ô tô...
Nhìn chiếc xe quá đẹp vào những năm đó. Tôi nghĩ mang được con này về HN chạy thì các em bám đuổi không được. Mỗi lần về phép mượn chiếc AV của ông già chạy mà nhìn em nào là chết em đó. :D
Nghĩ vậy, nên tôi bắt đầu lên kế hoạch mang 1 chiếc về. Trước tiên lên 116 gọi Bs Toàn lên nhà Tổng cục trưởng HQ Sao Hô chơi. Vì là bệnh nhân cũ, nên thấy chúng tôi SH rất vui vẻ trò chuyện, sau một hỏi han lằng nhằng, tôi nói:
- Anh SH có biết cái Dream 1 đang bán ngoài chợ không ?
- À, cái đó mang từ Koh Kong về.
- Giờ tôi mua một cái mang về VN thì có làm thủ tục xuất khẩu được không anh ?
Suy nghĩ một lúc SH nói :
- Quy định hiện nay thì chưa được. Nhưng với các anh thì tôi có thể giúp. Các anh cứ mua, tôi sẽ cấp giấy xuất cho các anh qua cửa khẩu.
Vậy là qua được một bước. Ra ngoài ông bạn hỏi :
- Ông định mang về HN thật à ?
- Cứ mang về SG rồi tính tiếp.
- Nhưng xe đó đắt tiền đâu ra ?
- Mua chịu rồi tính
Biết tôi là thằng hay mua chịu hàng của bà con ngoài chợ nên T nói :
- Vậy ông mua tôi một cái, tôi với ông cùng mang về SG.
- Được, nhưng để tôi xin về SG xem HQ nó có cho nhập không ?
Tuần sau tôi xin về SG 3 ngày. Ở SG tôi có hai ông bạn học phổ thông, con cán bộ tập kết. Sau 75 theo gia đình vào SG, hai thằng đều làm HQ Tân Sơn Nhất. Mấy lần về đều gặp chúng nó. Khi quay sang chúng nó còn dặn kiếm viên bi ở đầu bút bi kiếm vài kg mang về bán rất lãi. Nhưng bên K tôi không đặt được hàng này. Về SG kéo hai ông bạn lên Đồng Khánh uống bia tôi nói chuyện mang xe Dream về. Bọn nó nói :
- Tao biết loại này. Ở SG cũng bắt đầu có vài cái mang đường An Giang về. Loại đó đắt đó mày 6-7 cây vàng một cái. Bên đó bao nhiêu ?
- Tao chưa hỏi nhưng chắc hơn 2 cây thôi.
- Sao rẻ vậy cha ? Có nhầm giá không ?
- Tao nghĩ tầm đó thôi. Giờ mang về đây có đủ giấy tờ xuất và hóa đơn mày có làm thủ tục nhập được không?
Hai thằng cũng mới đi làm hơn 2 năm nên cũng chỉ là nhân viên bình thường.
- Cái này tao cũng chưa hỏi, mày cứ đem về, sếp tao là đàn em ông già chắc tao nhờ được.
- Được tao sẽ đem về, trước khi đi tao sẽ gọi điện cho mày.
Tạm biệt hai ông bạn. Tôi lại lên PP. Tiếp tục kế hoạch, giờ tính mang đường máy bay bình thường thì họ sẽ không nhận, mà có nhận thì cũng " nổi tiếng " quá, không ổn tí nào. Bên máy bay quân sự cũng không được. Vậy là tắc. Mấy hôm sau, tôi có việc ra sân bay đón người, ngồi chờ ngoài sân bay thấy chiếc máy bay nhỏ chở hàng cứu trợ sang. Một lúc thấy cụ Ng đại diện HKVN ra đứng nói chuyện với đội phi công. Cụ Ng này tôi cũng quen biết. Nên nảy ra ý định nhờ cụ Ng xem sao. Tối hôm đó tôi lên nhà đại diện HK trên đường Tito. Gặp cụ Ng. Sau khi nghe tôi trình bày cụ Ng gật gù đồng ý sẽ bố trí chở xe về khi có chuyến bay chở hàng cứu trợ sang. Với điều kiện : " Mày mang cho chú một cái về."
- Cháu mang về thì được. Nhưng vấn đề nhập qua HQ Vn cháu chưa chắc chắn.
- Vậy thì xe mày làm như thế nào, thì làm cho chú như vậy. Khi nào mang ra tới ngoài thì gọi cho chú sẽ có người nhận rồi lên đây chú gửi tiền.
Chà, ông chú chơi kiểu chắc ăn đây. Thôi, cũng được. Nhờ vả thì phải chịu vậy. Đường đi nước bước tạm ổn. Tôi rủ Toàn đi kiếm xe và thông báo cũng khó khăn đấy.
Dạo quanh chợ một vòng, xem giá toàn 2 cây - 2,1cây một chiếc. Vào một cửa hàng quen thì giá là 2 cây. Cảm thấy giá cũng được, đang định lấy, thì có tiếng người gọi ngay sau:
- Boong Chan Thu.
Vội quay lại nhận ra cậu em Phươn dân buôn Koh kong, em trai anh Hêng.
- Anh đi mua xe máy à ?
- Ừ, anh và anh bạn lấy cái xe mang về SG đi.
- Anh qua cuối chợ em bán cho.
Đi theo Phươn ra cuối chợ có mấy chiếc xe đang dỡ trên ô tô xuống. Tôi hỏi Phươn :
- Bán bao nhiêu ?
- Em bán cho anh 1,8 cây
- Được, anh trả chú 2 cây nhưng tiền anh sẽ trả sau.
- Không, sao khoảng 2 tuần anh trả em là được. Em vẫn lấy 1.8 thôi.
- Lúc anh trả rồi tính. Cứ để nguyên bọc vải thế, đừng bóc ra. Anh gửi đây mấy hôm nữa anh lấy.
Chào Phươn, chúng tôi về chờ cụ Ng gọi. Thường tuần nào cũng có một chuyến chở hàng sang, do các tổ chức quốc tế thuê máy bay chở sang K.
Vài ông Ng cũng gọi điện thông báo chiều mang xe ra sân bay gặp ông. Tôi nhờ Phươn dùng cái xe tải nhỏ chở xe máy ra sân bay. Chật vật toát mồ hôi cả buổi chiều mới lên được máy bay. Đó là loại máy bay chở khách nhỏ có hai hàng ghế bên. Ba chiếc xe phải dựng chân trống để ở giữa. Phải vừa ngồi vừa giữ xe. Nói chung là rất vất vả. 9h tối mới về Tân Sơn Nhất. Hai ông bạn được báo trước đã chờ từ chiều.
- Giờ sao đây các ông ?
Thấy mấy chiếc xe lạ mắt, nhiều người cũng đứng xem.
- Sếp tao nói vụ này hơi khó. Ông ấy bảo muốn mua lại của bọn mày. Rồi cứ để trong này ông ấy tìm cách hoàn thành thủ tục mang ra sau. Hoặc bọn mày cứ gửi đây, mấy hôm nữa xem thế nào ?
- Vậy, sếp mày ép bọn tao rồi. Bọn mày tao không tính. Nhưng ông mua thì bao nhiêu ?
- 4,5 cây.
- Chưa được, ông ấy có đây thì bảo là tao bán 5 cây một chiếc. Không mua thì cho tao gửi ở đây sáng mai tao nhờ người khác.
- Để tao gọi điện cho ông ấy.
Một thằng nói vậy rồi chạy đi.
Ông bạn Bs nói nhỏ :
- Bán mẹ nó đi ông ạ. Mệt lắm rồi.
Cả chi ngày chạy tứ tung, giấy tờ bên K rồi khuân vác, giữ xe nhừ cả người.
- Bán thì cũng được, nhưng cũng phải thêm chút nào hay chút đó, còn có cái mà cho hai ông bạn tôi. Chắc gì nó được thằng sếp cho cái gì.
Lúc đó thằng bạn đã quay lại:
- Sếp tao đồng ý. Bọn mày để xe và tất cả giấy tờ ở đây. Tối mai sẽ giải quyết xong hai thằng bọn tao sẽ mang vàng trả mày.
- Mai mang đến 606 THĐ tao chờ. Đến sớm còn đi uống bia.
Quẳng tất cả ở đó. Tôi và Toàn về 606 tắm rửa rồi đi ăn. Hôm sau lang thang SG một chút. Chiều về nằm chờ . Hơn 6h chiều hai ông bạn mang đủ 15 cây vàng đến trả. Nhận vàng xong xuôi tôi rủ mọi người lên Đồng khánh uống bia.
Lấy 1 cây đưa cho 2 ông bạn:
- " Kính biếu" hai ông lấy tiền rượu chè. Dù chưa được đúng ý, nhưng hai ông cũng mất công mất sức.
Sáng hôm sau bọn tôi nhảy xe quay lại PP. Bs Toàn lắc đầu:
- Buôn bán kiểu này mệt ông ạ. Tôi chịu thôi.
- Vài ngày ông kiếm được 3 cây vàng, mệt cũng đáng. 3 cây vàng ông đủ sửa lại cái gara ở Nguyễn gia Thiều ngon lành đấy. Lương Bs quân đội của ông cả đời không ra đâu.
Đến PP. Tôi đưa Toàn 3 cây. Qua ông Ng nói chuyện và trả ông 2,5 cây. Bố già cám ơn rối rít. Mang trả Phươn 6 cây vàng, ông em đòi trả lại 5 chỉ, nhưng tôi bảo mang về cho mẹ con Hồng Nang nói : " Pu Chan Thu cho"
Kết thúc chuyến buôn xe mệt mỏi. Đó cũng là một trong những chiếc Dream đầu tiên ở VN.
Sau chuyến đi đó tôi nghiên cứu đi đường bộ từ PP về Mộc bài bán luôn tại cửa khẩu. Rồi quay lại PP trong ngày. Mỗi xe kiếm được 1,5 cây nhưng nhẹ nhàng đỡ mệt hơn.
Sáng thư 7 lấy xe, chiều làm thủ tục HQ. 4h sáng đi từ PP. Buổi trưa đến Mộc bài qua cửa khẩu có bà con đứng đón ở đó trả vàng. Quay lại PP ngay thì chiều tối tới nơi. Coi như dã ngoại ngày CN. Tháng đi đôi lần là cũng kiếm. Hơn 3 tháng một mình cặm cụi cày bừa. Về sau anh em bắt đầu lao vào đông, giá đầu vào cao lên, đầu ra ép xuống. Cả ngày đua nhau chạy trên đường chỉ được chưa nổi 5 chỉ vàng, có lúc 2 chỉ. Tôi bỏ hẳn. Tính chuyện khác ./.
Nghề buôn cũng khó lắm. Tiền rải dọc đường, mật ít ruồi nhiều. Em cũng làm mà rồi mà cũng bỏ.

Với vị thế của cụ, buôn nước bọt nhẹ nhàng mà kiếm hơn.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Vâng, có lẽ để tôi em nhớ lại chút mới viết được, vì nó không để lại nhiều ấn tượng, kỷ niệm như Chan Thu, và tình cảm cũng chỉ dừng lại ở mức quý mến thôi " Con thầy" mà. :D
 

Tài mới sún dai

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-558642
Ngày cấp bằng
15/3/18
Số km
1,929
Động cơ
156,159 Mã lực
Tuổi
58
Đúng hồi đó thanh niên K cũng ghét bộ đội VN. Các cô gái K thì hay khen bộ đội VN trắng trẻo, tốt bụng...
Lính ta sau này nhiều người xuất ngũ cũng lấy vợ K và ở lại làm ăn trở thành Việt kiều.
Dạ , hồi đó em ở Gruzia ở trường học nghề . Là loăng quăng trêu chọc các em ấy thôi , chứ gái Tây cùng trường 15 , 17 tuổi nhiều như quân Nguyên ấy , vừa xinh nõn ra lại dễ nên chả ai ngó ngàng gì các em K cả . Học xong cái đi luôn , rơi luôn vào chỗ gái gú dễ quá nên em không có được mối tình thơ mộng như cụ , giờ đọc mà mê quá ạ...
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,913
Động cơ
3,309,830 Mã lực
Ảnh thật không phông bạt trông quân đội ta ở bức hình này lúc đó gầy gò yếu đuối quá..nói thật là trang phục , sắc diện ,trang bị vũ khí, võ dáng, sĩ khí.. đều kém đến nhếch nhác cụ nhỉ..
Mà các ông thiết kế may quân trang kém chắc phải tầm nhất thế giới.may quần áo cho quân nhân xấu kinh dị .đến tận giờ vẫn xấu..đôi giày cái dép nhìn như bánh mỳ bán dạo..mũ cối thì chất lượng không bằng cái mũ công nhân xd kiểu dáng lỗi thời..thắt lưng bao năm vẫn không khá hơn là mấy .thậm chí k bằng cái đồ tàu thời đánh nhau với Mỹ..
Khẩu AK sx ra cho quân thì không biết sao chứ loại AK ,K59 cấp cho Kiểm Lâm 1 lần em nhìn,sờ thấy tận nơi ...vừa xấu, vừa lỗi.
Thà giao cho mấy ông sx phụ tùng xe máy làm còn đẹp hơn.

Ảnh này chụp khoảng 198x, đội hình này thế là ngon đấy, không có ai quá gày nhỏ, ăn mặc lành lặn tươm tất, sĩ quan mặc áo bu dông, nhiều người lính có mũ mềm đội, trang phục của những người lính này khá đồng nhất.

Những năm ấy:
Đất nước gồng mình với 2 cuộc chiến tranh ở 2 đầu đất nước, sx đình trệ, lương thực thiếu, dân thiếu đói, bông vải trồng ở VN không đủ, công nghệ dệt may lạc hậu, viện trợ kinh tế của quốc tế sau năm 1975: 100 phần may còn 1.

Lực lượng vũ trang cũng chung cảnh khó khăn: nhiều đơn vị cấp phát không đồng bộ, cùng đơn vị có anh mặc quần xanh bộ đội, có anh ra màu xanh vàng, nhìn vào đội hình luôm nha luôm nhuôm.
Bọn em những năm ấy được phát bộ kiếu K82, có màu xanh vàng nên goi là bộ rơm.
Chất lượng vải thì khỏi nói, vải nội mặc xong 3 tháng huấn luyện thì những nơi như đầu gối, mông thì nhau bục. Lính phải tự vá víu khâu túm để mặc tạm đợi đến kỳ cấp phát sau và sau đó phải cất quần bộ đội để giành các dịp chào cờ đầu tuần, họp đơn vị, đi làm nhiệm vụ,... còn ngày thường mặc quần vải Xanh chéo công nhân, xanh Sĩ Lâm mang từ nhà lên. Như vậy là sai điều lệnh nhưng chỉ huy cũng lờ đi cho.

Súng ống VN mình không tự SX được, trang bị vũ khí bộ binh chuẩn của LLVT khi ấy là vũ khí của Liên Xô, Trung Quốc và một số nước XHCH viện trợ thời chống Mỹ.

Cụ dùng góc nhìn của ngày nay để đánh giá chê bai ngày ấy thì không những đúng mà là quá đúng, nhưng những nhếch nhác lạc hậu khi ấy lại chính là nền móng của ngày hôm nay đấy.


Ps đồ tàu thời viện trợ cho ta đánh Mỹ như dép đúc, quần áo gabadin, mũ cối tàu, dây lưng tàu, lương khô,.. tốt khỏi bàn. Nhiều thứ hơn của Mỹ SX luôn
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Nghề buôn cũng khó lắm. Tiền rải dọc đường, mật ít ruồi nhiều. Em cũng làm mà rồi mà cũng bỏ.

Với vị thế của cụ, buôn nước bọt nhẹ nhàng mà kiếm hơn.
Sau này đi buôn từ các cửa khẩu biên giới Việt - Trung về HN em cũng đã làm luật trên mọi nẻo đường rồi. Cay mũi lắm, tiền của mình, công sức vất vả lặn lội đêm hôm mà về đến nhà lãi không bằng bọn nó ngồi một chỗ. Đến 1994 bọn nó ăn mặn quá em bỏ buôn đường dài. Chuyển sang việc khác.
 

chẳng có tên

Xe tăng
Biển số
OF-394103
Ngày cấp bằng
27/11/15
Số km
1,142
Động cơ
272,083 Mã lực
Trên ban thờ có bức ảnh một bà cụ đầu vấn khăn kiểu các cụ bà ngoài Bắc. Chắc gia đình này gốc Việt?
Bộ bàn ghế mà bà cụ ngồi cũng chỉ có người ngoaif Bắc hay dùng nữa cụ ạ
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,913
Động cơ
3,309,830 Mã lực
Trong các cuộc chiến của bội đội chính quy VN có lẽ cuộc chiến Tây Nam là lính ta khổ nhất, cái gì cũng thiếu và không đồng bộ. Có khi về vật chất còn thua cả chiến sĩ Điện biên. Nhưng lại là cuộc chiến khốc liệt nhất.
Bọn em thuộc dạng lính " cảnh" được ưu tiên về hậu cần mà còn không đủ quân phục. Phải dỡ bao gạo ra, cắt may thành quần để mặc.
moments_226543854166045_hi_res.jpg
Lính chiến trường K khổ là... đúng quy luật vì càng xa nguồn Hậu cần thì việc cung ứng càng khó khăn :(
Khi ta truy quét tới biên giới Cam Thái lương thực, thức phẩm chuyển được tới nơi hết hạn sử dụng chưa kể còn bị Pốt phục kích dọc đường. Quân nhu đã thiếu lại càng thêm thiếu.
Mà ta thì quá nghiêm túc trong chính sách khi sang nước bạn, Bộ đội chỉ được dùng 3 thứ khi ở nước bạn: Không khí, Nước và Củi
 

Patriots

Xe lăn
Biển số
OF-168448
Ngày cấp bằng
25/11/12
Số km
13,518
Động cơ
493,235 Mã lực
Nghề buôn cũng khó lắm. Tiền rải dọc đường, mật ít ruồi nhiều. Em cũng làm mà rồi mà cũng bỏ.

Với vị thế của cụ, buôn nước bọt nhẹ nhàng mà kiếm hơn.
Mấy cây vàng một lần thời điểm đó mua được cả nhà ở HN rồi, quá xứng đáng, hồi đó 1000 đô mua được 2,2 cây vàng thì phải. BS Toàn sau này cũng khá nhỉ. Cháu nhớ hồi cuối những năm 9x bị ép một lần như thế nhưng là bên Đức, hồi ôm 200 cái điện thoại Tac X có simlock mạng D2 sau cháu Unlock bán mỗi máy lãi được 100DM. Sim điện thoại có sẵn 50 mình bán có 40 cho bọn buôn thuốc lậu, mình bỏ vốn có 200 mà ăn được 140. Lần sau tham ôm hẳn 500 bộ, mang lên Berlin bán được có 27, nó ép mình cũng đành chịu, cả vali Sim điện thoại bị rớ thì cũng không biết giải thích sao. Hồi đó mình có mối mới lôi được nhiều ra như thế. Thằng bán cho mình cũng có doanh số. Sau này họ quản lý chặt mới cho kích hoạt sim.
 

Goal

Xe tăng
Biển số
OF-54376
Ngày cấp bằng
6/1/10
Số km
1,552
Động cơ
466,297 Mã lực
Nơi ở
Số 1 Trần Hưng Đạo
Ảnh này chụp khoảng 198x, đội hình này thế là ngon đấy, không có ai quá gày nhỏ, ăn mặc lành lặn tươm tất, sĩ quan mặc áo bu dông, nhiều người lính có mũ mềm đội, trang phục của những người lính này khá đồng nhất.

Những năm ấy:
Đất nước gồng mình với 2 cuộc chiến tranh ở 2 đầu đất nước, sx đình trệ, lương thực thiếu, dân thiếu đói, bông vải trồng ở VN không đủ, công nghệ dệt may lạc hậu, viện trợ kinh tế của quốc tế sau năm 1975: 100 phần may còn 1.

Lực lượng vũ trang cũng chung cảnh khó khăn: nhiều đơn vị cấp phát không đồng bộ, cùng đơn vị có anh mặc quần xanh bộ đội, có anh ra màu xanh vàng, nhìn vào đội hình luôm nha luôm nhuôm.
Bọn em những năm ấy được phát bộ kiếu K82, có màu xanh vàng nên goi là bộ rơm.
Chất lượng vải thì khỏi nói, vải nội mặc xong 3 tháng huấn luyện thì những nơi như đầu gối, mông thì nhau bục. Lính phải tự vá víu khâu túm để mặc tạm đợi đến kỳ cấp phát sau và sau đó phải cất quần bộ đội để giành các dịp chào cờ đầu tuần, họp đơn vị, đi làm nhiệm vụ,... còn ngày thường mặc quần vải Xanh chéo công nhân, xanh Sĩ Lâm mang từ nhà lên. Như vậy là sai điều lệnh nhưng chỉ huy cũng lờ đi cho.

Súng ống VN mình không tự SX được, trang bị vũ khí bộ binh chuẩn của LLVT khi ấy là vũ khí của Liên Xô, Trung Quốc và một số nước XHCH viện trợ thời chống Mỹ.

Cụ dùng góc nhìn của ngày nay để đánh giá chê bai ngày ấy thì không những đúng mà là quá đúng, nhưng những nhếch nhác lạc hậu khi ấy lại chính là nền móng của ngày hôm nay đấy.


Ps đồ tàu thời viện trợ cho ta đánh Mỹ như dép đúc, quần áo gabadin, mũ cối tàu, dây lưng tàu, lương khô,.. tốt khỏi bàn. Nhiều thứ hơn của Mỹ SX luôn
Đến thời em cũng vẫn ăn mặc luôm nhuôm. Cả gia tài xịn nhất là cái áo bay đất được cho và cái áo vải kate được cấp.
Sau 1 thời gian cái áo kate bạc trâng luôn, nhưng như vậy là ngon lắm rồi :)
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Mấy cây vàng một lần thời điểm đó mua được cả nhà ở HN rồi, quá xứng đáng, hồi đó 1000 đô mua được 2,2 cây vàng thì phải. BS Toàn sau này cũng khá nhỉ. Cháu nhớ hồi cuối những năm 9x bị ép một lần như thế nhưng là bên Đức, hồi ôm 200 cái điện thoại Tac X có simlock mạng D2 sau cháu Unlock bán mỗi máy lãi được 100DM. Sim điện thoại có sẵn 50 mình bán có 40 cho bọn buôn thuốc lậu, mình bỏ vốn có 200 mà ăn được 140. Lần sau tham ôm hẳn 500 bộ, mang lên Berlin bán được có 27, nó ép mình cũng đành chịu, cả vali Sim điện thoại bị rớ thì cũng không biết giải thích sao. Hồi đó mình có mối mới lôi được nhiều ra như thế. Thằng bán cho mình cũng có doanh số. Sau này họ quản lý chặt mới cho kích hoạt sim.
Vâng, sau này về nước, Bs Toàn làm trưởng khoa Phục Hồi Chức Năng ở Việt Đức. Tiền gom góp được thì phá cái gara đi xây được cái nhà 3 tầng ở Nguyễn Gia Thiều. Nhưng số không được hưởng, vài năm sau mất vì nhồi máu cơ tim khi mới hơn 50 tuổi.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,913
Động cơ
3,309,830 Mã lực
Đến em cũng vẫn ăn mặc luôm nhuôm. Cả gia tài xịn nhất là cái áo bay đất được cho và cái áo vải kate được cấp.
Sau 1 thời gian cái áo kate bạc trâng luôn, nhưng như vậy là ngon lắm rồi :)
Em mang 2 cái quần xanh chéo lên, ban đêm gác có khi vẫn mặc. Giành cái quần rơm để chào cờ, lên lớp, hành quân,...
Khi ngủ thì lôi mấy bộ quần áo ra gấp gọn làm gối
 

Đã về bờ

Xe đạp
Biển số
OF-783762
Ngày cấp bằng
14/7/21
Số km
18
Động cơ
32,265 Mã lực
Tuổi
49
Lính chiến trường K khổ là... đúng quy luật vì càng xa nguồn Hậu cần thì việc cung ứng càng khó khăn :(
Khi ta truy quét tới biên giới Cam Thái lương thực, thức phẩm chuyển được tới nơi hết hạn sử dụng chưa kể còn bị Pốt phục kích dọc đường. Quân nhu đã thiếu lại càng thêm thiếu.
Mà ta thì quá nghiêm túc trong chính sách khi sang nước bạn, Bộ đội chỉ được dùng 3 thứ khi ở nước bạn: Không khí, Nước và Củi
Em xem qua tóm tắt nhanh về lương thực thời bao cấp và có sống qua thời kì này, có thể một số cụ mợ sẽ muốn coi lại phần tóm tắt này:

 

Hà Tam

Xe điện
Biển số
OF-339987
Ngày cấp bằng
24/10/14
Số km
3,571
Động cơ
328,298 Mã lực
Lính chiến trường K khổ là... đúng quy luật vì càng xa nguồn Hậu cần thì việc cung ứng càng khó khăn :(
Khi ta truy quét tới biên giới Cam Thái lương thực, thức phẩm chuyển được tới nơi hết hạn sử dụng chưa kể còn bị Pốt phục kích dọc đường. Quân nhu đã thiếu lại càng thêm thiếu.
Mà ta thì quá nghiêm túc trong chính sách khi sang nước bạn, Bộ đội chỉ được dùng 3 thứ khi ở nước bạn: Không khí, Nước và Củi
Cũng tùy thời điểm nữa, như hồi đầu 1979 tiến vào Phnom Penh và phụ cận, đơn vị tôi bỏ hết gạo mang từ Vn sang, toàn bộ dùng gạo mới trong bao day sọc xanh thu được của Miên, cá thì đánh ở sông, hồ, đìa nhiều vô kể, 1 chậu cơm, 1 chậu cá, canh thì xoài xanh nấu cá và bột canh VN..., sau này thời kho khăn nhất là mùa mưa 1979, 1980 đi lại khó khăn vì cầu đường bị hỏng tắc, sông suối nước dâng lên cao xe không chạy được qua ngầm, gạo bắt đầu thiếu, chỗ ở cứ tạm thì phải ăn bột mỳ, lính đăp cả lò nướng bánh, thực phẩm thì đưa từ VN sang cá khô, khô cá chuồn, khô cá đuối nhiều khi mục, lính cải thiện bằng đánh bắt sông suối (ném lựu đạn, thuốc nổ kẹp trái B40...). Nếu hành quân đi rừng, thiếu chất quá bắn cả khỉ để ăn, thịt hoi kinh người không nuốt nổi, hôm nào kiêm được rùa đất, ba ba hay cả voi cũng bắn (vì thiếu chất thịt quá). Cứ bữa nào có chất tươi cá, có thịt là lính hành quân dẻo dai cả ngày được. Nhưng đi hành quân chiến dịch thì gạo vẫn đủ, thực phẩm đồ hộp (cá hộp, thịt hộp, dầu ăn) vẫn còn cấp phát đúng, có lẽ ưu tiên lính chiến tuyến đầu.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top